Mặc dù bộ dạng Cự Tích xấu xí, lại một thân là độc, nhưng dù sao cũng là yêu thú cấp bậc Kết Thai Cảnh, giá trị rất lớn, tuyệt không thể lãng phí.
Mọi người thu thi thể Cự Tích vào trong pháp khí không gian, về phần phân phối thì đợi sau khi ra ngoài, mọi người đều có chút độ lượng cùng tính nhẫn nại ấy, thi thể một đầu yêu thú Kết Thai Cảnh còn không đến mức để mọi người mất phong độ.
– Tuy nhiên, ngay từ đầu là yêu thú Kết Thai Cảnh, nơi này… không đơn giản a! Mọi người lại nghĩ tới một vấn đề khác.
Giữa các võ giả bảo vệ nghiêm mật, Thần Anh Cảnh chống lại Kết Thai Cảnh tuyệt đối là giết trong nháy mắt, bây giờ bọn hắn gặp phải yêu thú Kết Thai Cảnh, kế tiếp có thể có cấp bậc Thần Anh Cảnh hay không?
Đến lúc đó bọn họ có thể toàn thân mà chạy cũng đã rất may, còn muốn lấy ra bảo vật trong động phủ? Vậy thì thật là si tâm mộng tưởng!
– Lần này chúng ta chuẩn bị sung túc, dù gặp yêu thú Thần Anh Cảnh, cũng có thể toàn thân mà chạy! Rất nhanh có người tăng sĩ khí cho mọi người.
Mọi người đều gật đầu, tuy rằng bọn họ trẻ tuổi khí thịnh, nhưng người nào đều không phải ngu ngốc. Trước khi tới đây thời gian một tháng cũng không phải đi chơi, mà là chuẩn bị kỹ càng, đủ để ứng phó một ít tình huống đột phát.
– Các ngươi có phát hiện hay không, nơi này có người luôn luôn nhàn hạ! Chung Việt Thiên đột nhiên đem đầu mâu chỉ Chu Hằng, tuy rằng trong miệng nói có người, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Chu Hằng.
Chu Hằng hoàn toàn không có ý tứ phản ứng.
– Chung Việt Thiên, ngươi có ý gì? Không đợi Tang Thanh Sơn lên tiếng, Tinh Dạ Vũ đã giành nói trước, khuôn mặt căm giận – Chúng ta có thể cảnh giới trước thời hạn chính vì Chu Hằng nhắc nhở, đây vốn là một công lao lớn! Hơn nữa, đối phó đầu Cự Tích kia nhiều nhất năm người là đủ, Chu Hằng không ra tay cũng không có gì khác nhau!.
Nàng tự nhiên vô điều kiện thiên hướng Chu Hằng!
Nói giỡn, thời điểm tên này ở Huyền Càn Tinh có thể chém giết Chuẩn Tiên, hiện tại khẳng định càng thêm khó lường!
– Đúng vậy đúng vậy! Địch Giải Ngữ cũng liên tục gật đầu.
Chung Việt Thiên bị nàng vạch trần, không khỏi đỏ mặt lên, hắn thực ra không hề ân oán cùng Chu Hằng, nhưng chỉ không quen nhìn đối phương được chúng nữ vây quanh, ngay cả Thanh Hà tiên tử cũng thường thường đưa mắt.
Hắn thẹn quá thành giận, nói: – Chu Hằng. Ngươi chỉ tránh ở phía sau nữ nhân, để nữ nhân xuất đầu cho ngươi sao?.
Chu Hằng thở dài, nhún vai, nói: – Không có biện pháp, con người của ta nhân duyên đặc biệt tốt, ngươi ghen tị cũng không làm gì được!.
Ta ghen tị?
Ta đường đường thiên kiêu trong thế hệ trẻ Chung gia cần ghen tị ngươi? Bất quá là 1 cái cháu ngoại Tang gia. Có thể có địa vị gì? Ngươi có thể so cùng ta?
Phi, đặt hai người bọn họ chung một chỗ so sánh là một loại sỉ nhục đối với hắn!
Chung Việt Thiên gỡ vuốt tay áo một cái, tiến một bước, nói: – Chu Hằng, ngươi dám luận bàn một chút cùng ta không? Nói đến hai chữ luận bàn, hắn còn cố ý nhìn Tang Thanh Sơn một cái, cái này gọi là nhất tiễn song điêu. Đánh hai người cùng lúc!
Quả nhiên, Tang Thanh Sơn lập tức đỏ rực, nắm nắm tay chặt chẽ.
– Chung Việt Thiên, ngươi có một chút quan niệm đại cục không, bây giờ là thời điểm tàn nhẫn tranh đấu sao? Tứ nữ Địch Giải Ngữ đều khiển trách hắn.
Chung Việt Thiên cũng không thật muốn luận bàn với Chu Hằng vào lúc này, chỉ là muốn chèn ép Chu Hằng một chút, tăng lên địa vị của mình.
Chỉ là hiển nhiên hiệu quả không giống hắn tưởng tượng. 4 nữ không ngờ đều bảo vệ Chu Hằng, mà hắn một đại nam nhân sao có thể tranh chấp với 4 nữ, không phải tự mất mặt ở trước Thanh Hà tiên tử sao?
Hắn xoay người, đi tới trước.
Trừ bỏ Tang Thanh Sơn ra, ánh mắt tám nam nhân khác nhìn về phía Chu Hằng cũng có chút không tốt, không có biện pháp, nhân duyên quá tốt sẽ dẫn tới nam nhân công phẫn.
Mọi người tiếp tục đi tới, sau nửa giờ. Phía trước đột nhiên xuất hiện tám đường rẽ!
– Chọn một con đường? Mọi người đều tự hỏi.
Tiến vào nơi này, thần thức mọi người đều bị ảnh hưởng, căn bản không thể do thám biết đến địa phương sau mười trượng, như vậy tự nhiên không có khả năng biết đường nào là chuẩn.
– Hắc Có người thử rống lên một tiếng, ý đồ thông qua hồi âm xác định. Nhưng tám cái ngã ba đều rất dài rất dài, một chiêu này căn bản không có tác dụng.
– Trước đi một con đường rồi nói sau! Tang Thanh Sơn đề nghị.
Mọi người nhao nhao gật đầu, tùy ý tiến vào đường thứ nhất từ bên tay trái, được năm sáu phút sau, phía trước lại xuất hiện tám cái ngã ba lần nữa. Mọi người hai mặt nhìn nhau, đồng thời dừng bước.
– Trước lui ra ngoài, đi đường khác!.
Bọn họ thối lui đến địa phương cũ, thử qua 7 cái ngã ba còn dư lại, lại phát hiện kết quả hoàn toàn giống nhau – đi ra một khoảng cách sau, sẽ có tám cái ngã ba mới xuất hiện.
Bọn họ lại thử đoạn đường thứ hai một chút, kết quả vẫn như thế, phía trước có đường rẽ chờ bọn họ.
Ai cũng không biết chỗ này rộng rãi dường nào, những đường rẽ này lại hình thành mê cung phức tạp như thế nào.
– Một đường xông qua! Chung Việt Thiên ngạo nghễ nói.
Cái gọi là dốc hết sức phá vạn pháp, thích hợp với bất kỳ trường hợp!
Chỉ cần có đầy đủ lực lượng, có thể phá mở bất kỳ trận pháp! Bao gồm mê cung!
Không có thông đạo, ta ngạnh sinh bổ ra một con đường! Một đường thẳng tắp đi, căn bản không cần để ý mê cung! Vào cuộc, mới cần giải cục! Nhưng có đầy đủ lực lượng, trực tiếp bạo lực phá cuộc!
Hắn bổ ra một chưởng, đánh vào trên tảng đá, oanh, một tiếng nổ nặng nề vang lên, vách tường núi rơi xuống một khối hòn đá lớn chừng bàn tay.
Mặt Chung Việt Thiên lập tức đen!
Nham thạch nơi này rất cứng rắn, với thực lực của hắn lại chỉ đánh nát một tảng đá nhỏ như vậy, như vậy muốn ngạnh sinh bổ ra một cái lối đi, điều này cần bao lâu?
Vèo! 4 nữ Địch Giải Ngữ thì nhao nhao bật cười. Các nàng đều khó chịu những nam nhân này bị Thanh Hà tiên tử mê thần hồn điên đảo, cho nên quơ được cơ hội tự nhiên phải cười nhạo một chút, ngược lại không phải các nàng có ý kiến gì cùng Chung Việt Thiên.
Sắc mặt Chung Việt Thiên thối đen, hắn lại nghĩ 4 nữ bởi vì quan hệ Chu Hằng mới cười nhạo mình, không khỏi trừng mắt Chu Hằng một cái.
Chu Hằng thở dài trong lòng, hắn kiên nhẫn có vẻ đặc biệt không tốt, thật sự không có hứng thú bồi những người này. Nói: – Dường như ta đã thấy qua trận pháp này, các ngươi đi theo ta!.
Hắn tự nhiên chưa thấy qua loại trận pháp này, trên thực tế đây căn bản không phải trận pháp, chỉ là cái mê cung mà thôi. Thần thức của hắn tự nhiên không có khả năng bị nơi này hạn chế, sớm đã tìm được đường.
Trừ bỏ Tang Thanh Sơn cùng Tinh Dạ Vũ ra sẽ không có ai tin tưởng hắn.
Làm sao có thể có thần thức cường đại như thế?
Nghe hắn vừa nói như vậy. Trừ bỏ hai người Tang, Tinh ra, những người khác đều lộ ra vẻ nửa tin nửa ngờ. Bọn họ sợ Chu Hằng cậy mạnh, mang theo bọn họ lãng phí thời gian.
– Biểu huynh ta nếu nói vậy, vậy nhất định là thật, tuyệt đối sẽ không nói lung tung! Tang Thanh Sơn vội vàng nói.
Tinh Dạ Vũ cũng tiến hành duy trì. Thấy nàng nói như vậy, tam nữ Địch Giải Ngữ tự nhiên cũng theo Chu Hằng.
Chín người Chung Việt Thiên thì không nắm được chủ ý, cuối cùng đưa ánh mắt nhìn về phía Thanh Hà tiên tử, nói: – Tiên tử thấy thế nào?.
– Vậy theo Chu huynh đi một chút xem! Thanh Hà tiên tử mờ nhạt nói, nàng thật sự nhìn không thấu Chu Hằng, đây có lẽ là một cái cơ hội dò hỏi bí mật đối phương.
Chu Hằng bắt đầu dẫn đường.
Không ngừng gặp được đường rẽ, lựa chọn đường rẽ. Mọi người đi không ngừng, một ngày lặng yên mà qua.
– Chu Hằng, ngươi rốt cuộc hiểu hay không? Có người không kìm nổi oán giận.
Đây căn bản không phải trận pháp, một điểm nguy hiểm cũng không có, hoàn toàn là mê cung..
Chu Hằng cười nói: – Kiên nhẫn một chút, ít nhất còn phải đi hết hai ngày mới có thể rời đi!.
Hai ngày?
Nơi này lớn ra sao a!
Mọi người đều hồ nghi không chừng. Nhưng nhìn thần tình Chu Hằng tự tin, dường như bọn họ lại thêm một chút lòng tin.
Tiếp tục đi đi, nếu Chu Hằng nói hai ngày, như vậy thì cho hắn thêm hai ngày, dù sao đối với Kết Thai Cảnh võ giả mà nói, hai ngày trôi qua trong nháy mắt.
Nhưng sơn động này khắp nơi đều có cùng dạng, mặc kệ rẽ ngang rẽ dọc, đông quải tây quải. Cảnh tượng đều như nhau, một thời gian dài khó tránh khỏi để người ta hoài nghi có phải luôn luôn tại đảo quanh tại chỗ hay không.
Lại một ngày sau, mọi người tin tưởng Chu Hằng càng ngày càng yếu – thời điểm tên này gặp được đường rẽ cũng không dừng lại, không cần suy nghĩ, thật giống như là đi loạn a!
Đám người Chung Việt Thiên lại bắt đầu hoài nghi. Nhưng 4 nữ Địch Giải Ngữ lại ủng hộ, ngược lại không phải các nàng tin tưởng Chu Hằng, mà là tranh cãi cùng những nam nhân kia.
Đương nhiên trong này không bao gồm Tang Thanh Sơn cùng Tinh Dạ Vũ, bọn họ tin tưởng Chu Hằng 100%! Cho dù là Chu Hằng nói bầu trời mặt trời con đường, bọn họ đều tin tưởng vững chắc!
Người ta là tiên nhân, đáng giá lừa bọn họ sao?
Rất nhanh, hai ngày qua, mọi người còn đảo quanh sơn động đen như mực, đột nhiên phía trước sáng ngời, xuất hiện một phiến thiên địa mới.
– Chu Hằng, ngươi còn không thừa nhận ngươi dẫn đường lung tung!
Chung Việt Thiên nổi giận đùng đùng. Hắn không cam lòng bị người khác đùa giỡn?
Đến nơi này, trừ bỏ Tinh Dạ Vũ ra, tam nữ Địch Giải Ngữ cũng không còn ủng hộ Chu Hằng, dù sao Chu Hằng đã nói ba ngày, nhưng vị trí bọn họ hiện tại còn không biết là đâu.
Vậy còn đi cùng Chu Hằng để làm chi?
Chu Hằng nhún nhún vai, nói: – Tùy các ngươi, tin tưởng ta tiếp tục theo ta đi, không tin thì quên đi!.
– Ta tin tưởng ngươi!.
Ai cũng không nghĩ tới, người thứ nhất lên tiếng nói chuyện dĩ nhiên là Thanh Hà tiên tử.
Mọi người thu thi thể Cự Tích vào trong pháp khí không gian, về phần phân phối thì đợi sau khi ra ngoài, mọi người đều có chút độ lượng cùng tính nhẫn nại ấy, thi thể một đầu yêu thú Kết Thai Cảnh còn không đến mức để mọi người mất phong độ.
– Tuy nhiên, ngay từ đầu là yêu thú Kết Thai Cảnh, nơi này… không đơn giản a! Mọi người lại nghĩ tới một vấn đề khác.
Giữa các võ giả bảo vệ nghiêm mật, Thần Anh Cảnh chống lại Kết Thai Cảnh tuyệt đối là giết trong nháy mắt, bây giờ bọn hắn gặp phải yêu thú Kết Thai Cảnh, kế tiếp có thể có cấp bậc Thần Anh Cảnh hay không?
Đến lúc đó bọn họ có thể toàn thân mà chạy cũng đã rất may, còn muốn lấy ra bảo vật trong động phủ? Vậy thì thật là si tâm mộng tưởng!
– Lần này chúng ta chuẩn bị sung túc, dù gặp yêu thú Thần Anh Cảnh, cũng có thể toàn thân mà chạy! Rất nhanh có người tăng sĩ khí cho mọi người.
Mọi người đều gật đầu, tuy rằng bọn họ trẻ tuổi khí thịnh, nhưng người nào đều không phải ngu ngốc. Trước khi tới đây thời gian một tháng cũng không phải đi chơi, mà là chuẩn bị kỹ càng, đủ để ứng phó một ít tình huống đột phát.
– Các ngươi có phát hiện hay không, nơi này có người luôn luôn nhàn hạ! Chung Việt Thiên đột nhiên đem đầu mâu chỉ Chu Hằng, tuy rằng trong miệng nói có người, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Chu Hằng.
Chu Hằng hoàn toàn không có ý tứ phản ứng.
– Chung Việt Thiên, ngươi có ý gì? Không đợi Tang Thanh Sơn lên tiếng, Tinh Dạ Vũ đã giành nói trước, khuôn mặt căm giận – Chúng ta có thể cảnh giới trước thời hạn chính vì Chu Hằng nhắc nhở, đây vốn là một công lao lớn! Hơn nữa, đối phó đầu Cự Tích kia nhiều nhất năm người là đủ, Chu Hằng không ra tay cũng không có gì khác nhau!.
Nàng tự nhiên vô điều kiện thiên hướng Chu Hằng!
Nói giỡn, thời điểm tên này ở Huyền Càn Tinh có thể chém giết Chuẩn Tiên, hiện tại khẳng định càng thêm khó lường!
– Đúng vậy đúng vậy! Địch Giải Ngữ cũng liên tục gật đầu.
Chung Việt Thiên bị nàng vạch trần, không khỏi đỏ mặt lên, hắn thực ra không hề ân oán cùng Chu Hằng, nhưng chỉ không quen nhìn đối phương được chúng nữ vây quanh, ngay cả Thanh Hà tiên tử cũng thường thường đưa mắt.
Hắn thẹn quá thành giận, nói: – Chu Hằng. Ngươi chỉ tránh ở phía sau nữ nhân, để nữ nhân xuất đầu cho ngươi sao?.
Chu Hằng thở dài, nhún vai, nói: – Không có biện pháp, con người của ta nhân duyên đặc biệt tốt, ngươi ghen tị cũng không làm gì được!.
Ta ghen tị?
Ta đường đường thiên kiêu trong thế hệ trẻ Chung gia cần ghen tị ngươi? Bất quá là 1 cái cháu ngoại Tang gia. Có thể có địa vị gì? Ngươi có thể so cùng ta?
Phi, đặt hai người bọn họ chung một chỗ so sánh là một loại sỉ nhục đối với hắn!
Chung Việt Thiên gỡ vuốt tay áo một cái, tiến một bước, nói: – Chu Hằng, ngươi dám luận bàn một chút cùng ta không? Nói đến hai chữ luận bàn, hắn còn cố ý nhìn Tang Thanh Sơn một cái, cái này gọi là nhất tiễn song điêu. Đánh hai người cùng lúc!
Quả nhiên, Tang Thanh Sơn lập tức đỏ rực, nắm nắm tay chặt chẽ.
– Chung Việt Thiên, ngươi có một chút quan niệm đại cục không, bây giờ là thời điểm tàn nhẫn tranh đấu sao? Tứ nữ Địch Giải Ngữ đều khiển trách hắn.
Chung Việt Thiên cũng không thật muốn luận bàn với Chu Hằng vào lúc này, chỉ là muốn chèn ép Chu Hằng một chút, tăng lên địa vị của mình.
Chỉ là hiển nhiên hiệu quả không giống hắn tưởng tượng. 4 nữ không ngờ đều bảo vệ Chu Hằng, mà hắn một đại nam nhân sao có thể tranh chấp với 4 nữ, không phải tự mất mặt ở trước Thanh Hà tiên tử sao?
Hắn xoay người, đi tới trước.
Trừ bỏ Tang Thanh Sơn ra, ánh mắt tám nam nhân khác nhìn về phía Chu Hằng cũng có chút không tốt, không có biện pháp, nhân duyên quá tốt sẽ dẫn tới nam nhân công phẫn.
Mọi người tiếp tục đi tới, sau nửa giờ. Phía trước đột nhiên xuất hiện tám đường rẽ!
– Chọn một con đường? Mọi người đều tự hỏi.
Tiến vào nơi này, thần thức mọi người đều bị ảnh hưởng, căn bản không thể do thám biết đến địa phương sau mười trượng, như vậy tự nhiên không có khả năng biết đường nào là chuẩn.
– Hắc Có người thử rống lên một tiếng, ý đồ thông qua hồi âm xác định. Nhưng tám cái ngã ba đều rất dài rất dài, một chiêu này căn bản không có tác dụng.
– Trước đi một con đường rồi nói sau! Tang Thanh Sơn đề nghị.
Mọi người nhao nhao gật đầu, tùy ý tiến vào đường thứ nhất từ bên tay trái, được năm sáu phút sau, phía trước lại xuất hiện tám cái ngã ba lần nữa. Mọi người hai mặt nhìn nhau, đồng thời dừng bước.
– Trước lui ra ngoài, đi đường khác!.
Bọn họ thối lui đến địa phương cũ, thử qua 7 cái ngã ba còn dư lại, lại phát hiện kết quả hoàn toàn giống nhau – đi ra một khoảng cách sau, sẽ có tám cái ngã ba mới xuất hiện.
Bọn họ lại thử đoạn đường thứ hai một chút, kết quả vẫn như thế, phía trước có đường rẽ chờ bọn họ.
Ai cũng không biết chỗ này rộng rãi dường nào, những đường rẽ này lại hình thành mê cung phức tạp như thế nào.
– Một đường xông qua! Chung Việt Thiên ngạo nghễ nói.
Cái gọi là dốc hết sức phá vạn pháp, thích hợp với bất kỳ trường hợp!
Chỉ cần có đầy đủ lực lượng, có thể phá mở bất kỳ trận pháp! Bao gồm mê cung!
Không có thông đạo, ta ngạnh sinh bổ ra một con đường! Một đường thẳng tắp đi, căn bản không cần để ý mê cung! Vào cuộc, mới cần giải cục! Nhưng có đầy đủ lực lượng, trực tiếp bạo lực phá cuộc!
Hắn bổ ra một chưởng, đánh vào trên tảng đá, oanh, một tiếng nổ nặng nề vang lên, vách tường núi rơi xuống một khối hòn đá lớn chừng bàn tay.
Mặt Chung Việt Thiên lập tức đen!
Nham thạch nơi này rất cứng rắn, với thực lực của hắn lại chỉ đánh nát một tảng đá nhỏ như vậy, như vậy muốn ngạnh sinh bổ ra một cái lối đi, điều này cần bao lâu?
Vèo! 4 nữ Địch Giải Ngữ thì nhao nhao bật cười. Các nàng đều khó chịu những nam nhân này bị Thanh Hà tiên tử mê thần hồn điên đảo, cho nên quơ được cơ hội tự nhiên phải cười nhạo một chút, ngược lại không phải các nàng có ý kiến gì cùng Chung Việt Thiên.
Sắc mặt Chung Việt Thiên thối đen, hắn lại nghĩ 4 nữ bởi vì quan hệ Chu Hằng mới cười nhạo mình, không khỏi trừng mắt Chu Hằng một cái.
Chu Hằng thở dài trong lòng, hắn kiên nhẫn có vẻ đặc biệt không tốt, thật sự không có hứng thú bồi những người này. Nói: – Dường như ta đã thấy qua trận pháp này, các ngươi đi theo ta!.
Hắn tự nhiên chưa thấy qua loại trận pháp này, trên thực tế đây căn bản không phải trận pháp, chỉ là cái mê cung mà thôi. Thần thức của hắn tự nhiên không có khả năng bị nơi này hạn chế, sớm đã tìm được đường.
Trừ bỏ Tang Thanh Sơn cùng Tinh Dạ Vũ ra sẽ không có ai tin tưởng hắn.
Làm sao có thể có thần thức cường đại như thế?
Nghe hắn vừa nói như vậy. Trừ bỏ hai người Tang, Tinh ra, những người khác đều lộ ra vẻ nửa tin nửa ngờ. Bọn họ sợ Chu Hằng cậy mạnh, mang theo bọn họ lãng phí thời gian.
– Biểu huynh ta nếu nói vậy, vậy nhất định là thật, tuyệt đối sẽ không nói lung tung! Tang Thanh Sơn vội vàng nói.
Tinh Dạ Vũ cũng tiến hành duy trì. Thấy nàng nói như vậy, tam nữ Địch Giải Ngữ tự nhiên cũng theo Chu Hằng.
Chín người Chung Việt Thiên thì không nắm được chủ ý, cuối cùng đưa ánh mắt nhìn về phía Thanh Hà tiên tử, nói: – Tiên tử thấy thế nào?.
– Vậy theo Chu huynh đi một chút xem! Thanh Hà tiên tử mờ nhạt nói, nàng thật sự nhìn không thấu Chu Hằng, đây có lẽ là một cái cơ hội dò hỏi bí mật đối phương.
Chu Hằng bắt đầu dẫn đường.
Không ngừng gặp được đường rẽ, lựa chọn đường rẽ. Mọi người đi không ngừng, một ngày lặng yên mà qua.
– Chu Hằng, ngươi rốt cuộc hiểu hay không? Có người không kìm nổi oán giận.
Đây căn bản không phải trận pháp, một điểm nguy hiểm cũng không có, hoàn toàn là mê cung..
Chu Hằng cười nói: – Kiên nhẫn một chút, ít nhất còn phải đi hết hai ngày mới có thể rời đi!.
Hai ngày?
Nơi này lớn ra sao a!
Mọi người đều hồ nghi không chừng. Nhưng nhìn thần tình Chu Hằng tự tin, dường như bọn họ lại thêm một chút lòng tin.
Tiếp tục đi đi, nếu Chu Hằng nói hai ngày, như vậy thì cho hắn thêm hai ngày, dù sao đối với Kết Thai Cảnh võ giả mà nói, hai ngày trôi qua trong nháy mắt.
Nhưng sơn động này khắp nơi đều có cùng dạng, mặc kệ rẽ ngang rẽ dọc, đông quải tây quải. Cảnh tượng đều như nhau, một thời gian dài khó tránh khỏi để người ta hoài nghi có phải luôn luôn tại đảo quanh tại chỗ hay không.
Lại một ngày sau, mọi người tin tưởng Chu Hằng càng ngày càng yếu – thời điểm tên này gặp được đường rẽ cũng không dừng lại, không cần suy nghĩ, thật giống như là đi loạn a!
Đám người Chung Việt Thiên lại bắt đầu hoài nghi. Nhưng 4 nữ Địch Giải Ngữ lại ủng hộ, ngược lại không phải các nàng tin tưởng Chu Hằng, mà là tranh cãi cùng những nam nhân kia.
Đương nhiên trong này không bao gồm Tang Thanh Sơn cùng Tinh Dạ Vũ, bọn họ tin tưởng Chu Hằng 100%! Cho dù là Chu Hằng nói bầu trời mặt trời con đường, bọn họ đều tin tưởng vững chắc!
Người ta là tiên nhân, đáng giá lừa bọn họ sao?
Rất nhanh, hai ngày qua, mọi người còn đảo quanh sơn động đen như mực, đột nhiên phía trước sáng ngời, xuất hiện một phiến thiên địa mới.
– Chu Hằng, ngươi còn không thừa nhận ngươi dẫn đường lung tung!
Chung Việt Thiên nổi giận đùng đùng. Hắn không cam lòng bị người khác đùa giỡn?
Đến nơi này, trừ bỏ Tinh Dạ Vũ ra, tam nữ Địch Giải Ngữ cũng không còn ủng hộ Chu Hằng, dù sao Chu Hằng đã nói ba ngày, nhưng vị trí bọn họ hiện tại còn không biết là đâu.
Vậy còn đi cùng Chu Hằng để làm chi?
Chu Hằng nhún nhún vai, nói: – Tùy các ngươi, tin tưởng ta tiếp tục theo ta đi, không tin thì quên đi!.
– Ta tin tưởng ngươi!.
Ai cũng không nghĩ tới, người thứ nhất lên tiếng nói chuyện dĩ nhiên là Thanh Hà tiên tử.
Danh sách chương