Huyết Hà Thiên Kinh vừa ra, lập tức tràn đầy uy áp chí cao vô thượng, khiến mỗi người đều dâng lên kính sợ từ đáy lòng.  

Đây là oai thiên địa!  

Thiên Kinh chính là thiên địa uẩn dục, đại biểu một loại ý chí thiên địa, một loại cực hạn!  

Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!  

Tất cả công kích đánh vào Huyết Hà Thiên Kinh đều lập tức bị hấp thu, ngay cả một điểm gợn sóng cũng không nhấc lên! Nhưng bảy người Khổng Thanh Dương lại không tỏ ra dị sắc, đây là Huyết Hà Thiên Kinh, nếu không có đại uy lực như vậy bọn họ còn đoạt để làm chi?  

Hiện tại uy lực Huyết Hà Thiên Kinh bày ra càng cường đại, bọn họ càng cao hứng, bởi vì món chí bảo này không bao lâu nữa sẽ đổi chủ!  

Trong ánh mắt Hoặc Thiên hiện ra 2 đạo hư ảnh, một cỗ lực lượng huyền ảo vô danh trào ra, lại mịt mờ không người nào có thể tra giác.  

Hưu!  

Quanh thân Huyết Hà lão tổ đột nhiên không còn gì, quỷ dị không hiểu!  

Huyết Hà lão tổ ngẩn ra, Khổng Thanh Dương ngẩn ra, Ngọc Hồ tiên tử ngẩn ra, Vũ Thiên Thu ngẩn ra… Tám đại Sáng Thế Đế đều ngẩn ra, kịch chiến dừng trong nháy mắt lại!  

– Thiên Kinh của bản, bản lão tổ đâu? Huyết Hà lão tổ vừa sợ vừa giận, hắn cảm giác hoàn toàn mất đi liên hệ với Huyết Hà Thiên Kinh, dường như bộ Thiên Kinh hoàn toàn biến mất từ thế giới này!  

Làm sao có thể!  

Hắn là Sáng Thế Đế a, mặc kệ Huyết Hà Thiên Kinh ở nơi nào hắn đều có thể cảm ứng được, hắn đã sớm tế luyện cái thiên địa chí bảo này, tuy rằng còn không hòa làm một thể cùng hắn, nhưng dù xa hắn cũng có thể cảm ứng được!  

– Trả lại cho ta! Trả lại cho ta! Huyết Hà lão tổ giống như nổi điên, hai mắt đã trở nên một mảnh đỏ rực, đầu tóc bạc bay thẳng trời cao, hắn mở cánh tay khô gầy ra, vô cùng oán độc nhìn chằm chằm bảy người Khổng Thanh Dương.  

7 người Khổng Thanh Dương cũng không sao nói rõ được, bọn họ tuy rằng đều muốn thiên địa chí bảo, nhưng mấu chốt là bọn họ không có năng lực này a!  

Huyết Hà Thiên Kinh bị Huyết Hà lão tổ tế luyện bao nhiêu năm? Trừ phi bọn họ có thể đánh giết Huyết Hà lão tổ. Nếu không căn bản không khả năng cướp lấy Huyết Hà Thiên Kinh! Bọn họ đương nhiên không tin Huyết Hà lão tổ lại đột nhiên mất đi Huyết Hà Thiên Kinh, khẳng định là lão gia hỏa này cố ý thu hồi Huyết Hà Thiên Kinh, sau đó lừa nói là không có Huyết Hà Thiên Kinh!  

Phi, khinh bọn họ mười mấy vạn năm, thậm chí hai mười mấy vạn năm đều sống trên thân chó sao?  

Loại kỹ xảo này lừa ai đó!  

– Huyết Hà lão tổ, không cần giả vờ, giao ra Huyết Hà Thiên Kinh, chúng ta có thể thả ngươi! Ngọc Hồ tiên tử trách mắng.  

Giả vờ?  

Huyết Hà lão tổ chỉ cảm thấy một cỗ buồn muộn dâng lên từ sâu trong nội tâm, hắn giết chóc cả đời. Cũng không phải không trải qua chuyện càng thêm hung tàn, lúc còn trẻ phong lưu, không biết có bao nhiêu mỹ nữ danh xưng là tiên tử bị hắn đùa bỡn, nhưng bị người vu oan lại là lần đầu!  

Hắn giả vờ gì a, Huyết Hà Thiên Kinh vốn là của hắn, hắn cần giấu lừa người khác? Buồn bực nhất chính là nếu thật sự là hắn giấu đi thì tốt rồi, hiện tại Huyết Hà Thiên Kinh dường như biến mất từ thế giới này, hắn hoảng a!  

Hắn có thể có bây giờ hết thảy đều bởi vì Huyết Hà Thiên Kinh, cho dù bây giờ hắn còn chưa có bộ hoàn toàn hiểu được Thiên Kinh này, nhưng đã trở thành Sáng Thế Đế, tiến thêm một bước cũng không xa xôi!  

Huyết Hà Thiên Kinh tuyệt đối không thể mất đi, nó quan hệ hắn có thể tiếp tục trèo lên ngọn núi cao hơn hay không!  

– Giao Thiên Kinh ra đây! Huyết Hà lão tổ bạo hống. Một sông máu giống như ngân hà rơi chín tầng trời, tung hoành quán vũ.  

Sông máu vô cùng kinh khủng, Sáng Thế Đế rơi vào bên trong cũng có thể bị ăn mòn!  

Bọn người Khổng Thanh Dương không dám khinh thường, ai dám xem thường một cái Sáng Thế Đế liều mạng? Hơi không lưu tâm có thể bị kéo xuống nước, huống chi Huyết Hà lão tổ cường thế, Sáng Thế Đế lâu đời, liều mạng cùng bảy người bọn chúng cũng có thể đồng quy vu tận!  

Tuy nhiên vô luận là dũng khí cũng tốt hay phẫn nộ cũng tốt. Loại cảm xúc cực đoan này đối với chiến lực tăng lên chung quy không có khả năng luôn luôn hữu hiệu, hơn nữa một khi chiến lực hạ xuống, đó cũng không phải trở lại khởi điểm, mà là xuống dốc không phanh!  

Huyết Hà lão tổ tuy rằng cường thế, nhưng đối thủ dù sao cũng là 7 vị Sáng Thế Đế, căn bản không khả năng đánh xuyên qua đối phương phòng thủ nghiêm mật, mà chiến lực của hắn lại bắt đầu trượt xuống.  

Còn dây dưa tiếp như vậy. Hắn phải chết ở chỗ này!  

Bảy người Khổng Thanh Dương cũng hết sức kỳ quái, Huyết Hà lão tổ có được Huyết Hà Thiên Kinh cũng không phải bí mật gì, lão quái vật này làm chi vừa dùng Huyết Hà Thiên Kinh một chút lại thu lại, để cho mình lâm vào tình cảnh tuyệt đối bất lợi?  

Nếu nói diễn trò, cũng không khỏi diễn quá mức thật?  

Chẳng lẽ lão quái vật thật sự bị mất Huyết Hà Thiên Kinh?  

Nhưng ai có thể trộm đi dưới mi mắt tám đại Sáng Thế Đế m? Không có khả năng! Như vậy, vẫn là Huyết Hà lão tổ đang già vờ giả vịt.  

– Huyết Hà lão tổ, ngươi đã không thể lui được nữa! Huyết Hồ Điệp chấn hai cánh, đánh ra từng đạo cơn lốc đáng sợ, từng đạo thần huy chớp động, thanh lệ tuyệt trần, lại tràn đầy sát ý đáng sợ.  

Huyết Hà lão tổ im lặng không lên tiếng, mặc kệ Huyết Hà Thiên Kinh có phải bảy người này dùng thủ đoạn lấy hay không đi, với thực lực của hắn bây giờ đã không có năng lực cướp về!  

Việc cấp bách là thoát khốn, khôi phục thực lực! Chỉ cần hắn khôi phục hoàn toàn, hết thảy đều xong, Huyết Hà Thiên Kinh bị hắn tế luyện mười mấy vạn năm, bất cứ người nào cũng không thể dễ dàng hủy diệt tinh thần ấn ký hắn lưu lại!  

Hắn tin tưởng dù tồn tại cùng giai với hắn cần tiêu phí vạn năm mới có thể hủy diệt tinh thần của hắn lạc ấn, sau đó sẽ thấy thiên địa bí mật ghi lại trong Thiên Kinh!  

Hiện tại cần phải làm là toàn lực thoát khốn!  

Huyết Hà lão tổ niệm, lập tức hành động, hắn gào to một tiếng, cả hai tay đều cầm một đạo sông máu, quét ngang tung hoành, có tư chất vô địch!  

Bọn người Khổng Thanh Dương phóng xuất toàn bộ chiến lực mà đối kháng sông máu, nếu bị sông máu cuốn vào, dù bọn họ là Sáng Thế Đế đêu vô dung, sẽ bị luyện hóa thành máu loãng!  

Đây chính là công pháp thiên địa uẩn dục đi ra!  

– Huyết Hà lão tổ, hôm nay là tử kỳ của ngươi! Bảy người Khổng Thanh Dương đều gầm lên, Huyết Hà lão tổ rõ ràng liều cái mạng già, làm cho bọn họ cũng hoàn toàn không có đường lui, chỉ có trấn giết cái lão quái vật này sau lại cướp lấy Huyết Hà Thiên Kinh.  

Bọn họ vận chuyển chiến lực tới cực hạn, từng người tế xuất tuyệt học đánh tới Huyết Hà lão tổ!  

Một kích này, bọn họ đều mang tâm tất sát, thậm chí không tiếc hao tổn tu vi bản thân mới có thể đánh ra một kích chí cường như vậy!  

– Ha ha ha! Các ngươi muốn giết bản lão tổ còn chưa đủ tư cách! Huyết Hà lão tổ cuồng tiếu một tiếng, cả người lại biến thành một đạo sông máu, thình thịch thình thịch thình thịch, bảy đạo công kích có thể tan vỡ thiên địa oanh đến nhưng lại như là trâu đất xuống biển, nhao nhao bị sông máu cắn nuốt.  

Chỉ trong nháy mắt sau, thân thể Huyết Hà lão tổ hiển hóa một lần nữa, trên mặt của hắn hiện lên một đạo ửng hồng, dường như cũng vì hành vi vừa rồi mà bỏ ra giá phải trả tương đối.  

– Ngươi, ngươi lại chạm tới đạo cái chắn kia! Mã Tam Hà rung giọng nói, không thể nói rõ trong giọng hắn bao hàm đến tột cùng là khiếp sợ hay là hâm mộ, hoặc có đủ cả.  

– Bản lão tổ có Huyết Hà Thiên Kinh 20 vạn năm, chẳng lẽ còn như các ngươi thủy chung không đến cánh cửa kia? Huyết Hà lão tổ ngạo nghễ nói, tay phải rạch một cái đối với bầu trời, một đạo khe nứt hư không đột nhiên hiện ra.  

Bảy người Khổng Thanh Dương biết hắn muốn trốn chạy, nhưng phía trước đánh ra một kích kia làm cho bọn họ vẫn còn chưa khôi phục lại, nào có năng lực ngăn cản?  

– Các ngươi chờ bản lão tổ, đợi bản lão tổ khôi phục lại, sẽ chạy tới Tuyệt Tiên Thành diệt bọn ngươi, tính cả nhà của các ngươi sạch sẽ! Thân hình Huyết Hà lão tổ bắn ra, nhảy vào trong đạo kẽ nứt hư không kia.  

Ở trong nháy mắt kẽ nứt khép lại, hắn liếc nhìn hướng về đoàn người Chu Hằng phương xa, lúc này hắn mới chú ý tới xa xa còn có một bầy kiến hôi tồn tại như vậy.  

Bọn họ sao còn sống?  

Dư ba cấp bậc Sáng Thế Đế chiến đấu tấn công, một gã Nguyệt Minh Đế có thể bảo vệ được mười mấy Nguyệt Minh Hoàng, Nguyệt Minh Vương? Chắc chắn cổ quái!  

Chẳng lẽ, bọn họ có liên quan với việc đánh cắp Huyết Hà Thiên Kinh?  

Huyết Hà lão tổ phun máu tươi, một chiêu cuối cùng kia hắn nhìn như mạnh đến cực hạn, thực ra chỉ có hắn tự mình biết vì thế bỏ ra bao nhiêu giá phải trả! Hiện tại sự tình hắn duy nhất có thể làm chính là điều dưỡng khôi phục, mặc kệ Huyết Hà Thiên Kinh bị trộm có quan hệ cùng bọn chúng hay không, cũng phải đợi cho hắn khôi phục sau đã.  

…  

– Lại bị lão quái vật chạy thoát!  

Bảy người Khổng Thanh Dương đều lộ ra vẻ thất vọng cực độ.  

Bọn họ tràn đầy kỳ vọng, bỏ ra tu vi bản thân hao tổn cũng chỉ làm Huyết Hà lão tổ bị thương nặng, hoàn toàn không đạt tới mục đích mong muốn, cũng khó trách bọn hắn thất vọng.  

– Đại sưu thiên hạ, lần này lão quái vật thương cũng tương đối nghiêm trọng, nhất định phải tìm một chỗ an tĩnh chữa thương, chỉ cần tìm được hắn ở trước khi thương thế khôi phục, chúng ta còn có hi vọng!.  

– Không tồi, nhất thiết phải giết trừ, nếu không tai họa thiên hạ!.  

Bảy Sáng Thế Đế trao đổi ý tưởng, nhao nhao một tay rạch phá mở hư không, từng cái rời đi. Tuy nhiên cũng không phải mọi người đều đi, vẫn có một người lưu lại, Đông Quách Hằng.  

Hắn cất bước đi tới trước mặt những người Chu Hằng, khi ánh mắt đảo qua chúng nữ, không khỏi lộ ra một chút vẻ khiếp sợ.  

Những cô gái này mỗi người phong thần tuấn dật, cẩn thận nhìn, mỗi người đều là căn cốt tuyệt hảo, thuộc loại thiên tài học cái gì đều nhanh thông! Thiên tài như vậy ngẫu nhiên xuất hiện một cái đều có thể làm cho một đống lớn cường giả đoạt đồ đệ mà liều mạng vỡ đầu chảy máu, mà lập tức xuất hiện chừng mười cái thật làm cho người ta khó mà tin được hai mắt của mình!  

Hắn ngẩn ra nhìn Chu Hằng, nói: – Lão phu Đông Quách Hằng, trừ bỏ là Sáng Thế Đế ra, còn có một thân phận khác – Dược sư lục tinh!.  

Dược sư lục tinh? Dược sư lục tinh đã rất hiếm thấy, lại thêm Sáng Thế Đế thì càng thêm lợi hại, đại biểu cho hắn chẳng những là võ đạo cự phách, ở đan đạo cũng có thiên phú cực cao!  

Đương nhiên, so với Dược sư lục tinh thì Sáng Thế Đế vẫn dọa người hơn!  

– Ngươi chính là Chu Hằng đi, lão phu đã thấy bức họa của ngươi! Đông Quách Hằng cười nói – Lão phu lần này lại đây, muốn gặp Dược sư tam tinh gần đây mới xuất hiện, nghe nói đám nhãi con kia đánh giá ngươi phi thường cao!.  

Chu Hằng mỉm cười, nói: – Ở luyện đan, vãn bối quả thật có tay nghề!.  

Xú tiểu tử không biết xấu hổ!  

Hỏa Thần Lô lẩm bẩm trong đan điền.  
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện