Lâm Phong Nhã bỏ mạng khiến tất cả Việt Nữ Cung yên tĩnh lại, mọi người trợn tròn mắt há hốc mồm, thậm chí nhiều người còn không kịp phản ứng lại.

Việt Nữ Cung dẫu sao cũng là một trong Ngũ Đại Kiếm Phái, là đại phái Chính đạo. Trong số những người được mời tới Nghênh Kiếm Đại Hội, đại đa số là võ giả Chính đạo, những người này cũng không định khoanh tay đứng nhìn.

Trước đó bọn họ còn nghĩ đầu tiên cứ để lão đạo sĩ Thuần Dương Đạo Môn cùng huynh đệ Tôn gia tiêu hao chút lực lượng của Sở Hưu, chờ tới bước ngoặt nguy hiểm bọn họ mới ra tay cứu Lâm Phong Nhã, ép Sở Hưu không dám tử chiến, như vậy mọi chuyện đều được giải quyết tốt đẹp.

Dù sao chín thành chín người ở đây đều là võ giả tông môn Chính đạo, để một tên vừa giương danh trong Đại chiến chính ma làm càn ở đây như vậy, bọn họ cũng mất mặt.

Nào ngờ Sở Hưu lại ra tay nhanh đến vậy, vượt ngoài tưởng tượng của bọn họ.

Không đợi bọn họ chuẩn bị xuất thủ, Lâm Phong Nhã đã bị giết.

Hơn nữa trước đó Sở Hưu lấy một địch ba, uy thế cực kỳ mạnh mẽ chẳng khác nào người cản giết người, phật cản giết phật. Một hai người thực lực bình thường đi lên chẳng qua chỉ là đưa đồ ăn mà thôi

Cho nên hôm nay Sở Hưu đứng trong đại điện Việt Nữ Cung trắng trợn giết chóc như vậy nhưng lại không ai dám ra mặt, trong sân vô cùng yên tĩnh.

Lão đạo sĩ của Thuần Dương Đạo Môn sau khi bị thương cũng không ra tay tiếp nữa.

Đúng là hắn muốn diệt trừ tên tà ma Sở Hưu, nhưng Lâm Phong Nhã đã chết, những người khác lại không ra tay. Mình mình hắn lao lên có khác gì chịu chết?

Huynh đệ Tôn gia thậm chí lặng lẽ lùi sang một bên, còn hung hăng trừng mắt với Tôn Trường Minh, ý là sau đừng có tới gây sự với tên Sở Hưu này, bằng không hậu quả ra sao không đoán trước được.

Sở Hưu nheo mắt nhìn lướt qua mọi người xung quanh, uy thế khiến không ai dám đối mặt.

Cảm thấy bầu không khí có vẻ không đúng, Phương Thất Thiếu chọc chọc Lạc Phi Hồng, nhỏ giọng truyền âm nói: “Này, không phải tên Sở Hưu kia giết tới phát nghiện, định xử lý hết tất cả mọi người ở đây đấy chứ?”

Nói thật ra, mặc dù số người tới tham gia Nghênh Kiếm Đại Hội rất nhiều, nhưng không ai có danh tiếng lớn, thậm chí trên Phong Vân Bảng trừ Sở Hưu ra, bên tông môn Chính đạo thậm chí không có ai tới.

Việt Nữ Cung đã suy yếu tới nước này rồi, nể tình đối phương là tông môn Chính đạo, là một trong Ngũ Đại Kiếm Phái, các đại phái nhận được thiệp mời coi như nể mặt Việt Nữ Cung, phái võ giả nhàn rỗi tới tham gia Nghênh Kiếm Đại Hội là được.

Cho nên những võ giả tới tham gia Nghênh Kiếm Đại Hội đều là người có thực lực và địa vị nhất định nhưng không có danh tiếng gì.

Nếu Sở Hưu thật sự định giải quyết toàn bộ bọn họ, phối hợp với trận pháp bị Thủy Vô Tướng động tay động chân, quả thật không phải việc gì khó.

Lạc Phi Hồng bên cạnh nhún vai một cái rồi nói: “Ai mà biết được, dù sao ta thấy tên kia có thể làm như vậy lắm.”

May mà Sở Hưu còn chưa điên cuồng tới mức đó.

Nhiều tông sư võ đạo như vậy, nếu ép bọn họ quá đáng, khiến bọn họ từ bỏ thành kiến đồng loạt xuất thủ, sẽ gây ra phiền toái nhất định đối với Sở Hưu.

Quan trọng nhất là nơi đây là Đông Tề, chín thành võ giả tới tham gia Nghênh Kiếm Đại Hội đều tới từ Đông Tề.

Một khi Sở Hưu thả một người chạy, đối phương tung tin ra ngoài nói Sở Hưu lừa giết tất cả các võ giả tham gia Nghênh

Kiếm Đại Hội, vậy trước khi Sở Hưu trở lại Bắc Yên chắc chắn sẽ bị truy sát vô cùng vô tận.

Có lẽ ngay Bái Nguyệt Giáo cũng chưa từng ngông nghênh như vậy, vừa đánh Đại chiến chính ma xong lại tới đây gây chuyện, còn gây chuyện lớn tới mức này.

Đám đệ tử Việt Nữ Cung nhìn Sở Hưu, vẻ mặt đầy hận ý nhưng không ai dám đi lên chịu chết.

Cung chủ của các nàng đã bị Sở Hưu gi ết chết, các nàng có lên cũng có ích lợi gì?

Lúc này Nhan Phi Yên vẻ mặt ngây dại đi ra, có vẻ vẫn chưa tin nổi mọi chuyện xảy ra trước mắt. 

“Các ngươi nên thấy may mắn, ta coi như người thương hương tiếc ngọc, không giết nữ nhân!

Có điều Việt Nữ Cung các ngươi làm việc này thật sự quá đáng, vừa hay để người trong giang hồ phân xử.

Yên tâm đi, ngay ngày mai thôi mọi chỉ tiết trong chuyện ở Việt Nữ Cung này sẽ lan truyền khắp giang hồ.

Ta với Tê Nguyên Lễ phó lâu chủ Phong Mãn Lâu có quan hệ rất tốt, tin tức thú vị như vậy, tin chắc hắn sẽ vui lòng tuyên bố ra ngoài."

Sở Hưu thong thả nói mấy lời này, Nhan Phi Yên lại đột nhiên run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Sở Hưu đầy sợ hãi, giọng nói đầy căm hận: “Sở Hưu! Ngươi thật độc ác!”

Sở Hưu không giết các nàng nhưng cũng không để lại cho Việt Nữ Cung đường sống.

Lâm Phong Nhã đã chết, thủ đoạn giữ mạng kiếm hồn cũng chẳng còn, giờ Việt Nữ Cung đang trong thời kỳ suy yếu nhất.

Cho nên giờ hy vọng duy nhất của Việt Nữ Cung là thanh danh còn sót lại của Ngũ Đại Kiếm Phái cùng mối quan hệ tích lũy bao năm của tông môn Chính đạo.

Các nàng đều là nữ tử, dùng dung nhan khả ái của mình tới cửa xin giúp, có lẽ không ít người đồng ý giúp các nàng một tay.

Thế nhưng giờ Sở Hưu lại hoàn toàn dập tắt hy vọng này.

Sở Hưu khiến Phong Mãn Lâu lan truyền tất cả mọi chuyện, muốn phá hủy thanh danh của các nàng. Đến lúc đó không ai lại muốn giúp đỡ một Việt Nữ Cung tiếng tăm thối nát như vậy. 

Hơn nữa bao năm như vậy rồi, Việt Nữ Cung cũng đắc tội với không ít người. Giờ những người đó biết thủ đoạn giữ mạng của Việt Nữ Cung đã bị phế bỏ, tiếng tăm đã thối nát, cho dù người ngoài không nhắm vào Việt Nữ Cung cũng không ai tới xen vào chuyện của người khác, nhưng những kẻ thù xưa liệu có buông tha cho Việt Nữ Cung?

Cho nên Nhan Phi Yên có thể tưởng tượng ra tiếp đó Việt Nữ Cung sẽ phải đối mặt với chuyện gì, đây rõ ràng là đẩy Việt Nữ Cung mau chóng diệt vong hơn.





Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện