Vừa nghe vậy mọi người ở đây đều sửng sốt, bình thường đều phải tặng quà, lần này rốt cuộc Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cũng hào phóng được một lăn, tặng lại quà?

“Tiếp đó xin mời lão tổ lên nói với mọi người đôi câu."

Bạch Hàn Thiên vung tay, có người mở một cánh cửa lớn ra. Chỉ trong chớp mắt uy áp hàn ý cực hạn hàng lâm. Đây là khí tức của lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, uy áp của cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, thậm chí không thấy suy yếu bao nhiêu.

Đã bao năm như vậy, lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành hầu như không hề lộ diện. Thậm chí ngày trước xảy ra một số chuyện lớn, hắn vẫn ngõi yên trong Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành. Chuyện này cũng khiến không ít người lén lút cười nhạo lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành. Đường đường cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, không ngờ lại ham sống sợ chết như vậy.

Nhưng giờ xem ra mặc dù người ta ham sống sợ chết nhưng chí ít cũng có hiệu quả. Nếu hẳn hành động nôn nóng một chút khiến cho bản thân chết sớm, vậy Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành sẽ không còn cường giả Chân Hỏa Luyện Thần trấn thủ, uy thế sẽ yếu hơn hiện tại không chỉ một cấp bậc.

“Chư vị đồng ý tới tham gia ngày mừng thọ của lão hú, lão hú vô cùng cảm kích.

Sống bổn trăm năm rồi, lão hủ cũng thấy được rất nhiều thứ, tới nay sống được thêm năm nào thì hay năm đó. Mười năm nữa có còn được thấy mọi người không vẫn là một ẩn số.

Lão hủ không tiện gặp mặt mọi người, hẳn chư vị cũng hiểu. Cho nên lão hủ chỉ có thể ngồi đây nói lời cám ơn chư vị.”

Ở đây có người nói: “Lão tiên bối sống ngàn vạn năm, đừng nói mấy chuyện điềm xấu như vậy.”

Lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cười khẽ hai tiếng rồi nói: “Thần tiên mới có thể sống ngàn vạn năm. Lão tổ ta không hy vọng có thể sống lâu như vậy. Thôi, lão hủ không tiện nói nhiều. Chư vị, mời dùng bữa.

Dứt lời, uy áp Chân Hỏa Luyện Thần kia lập tức biến mất, chuyện này khiến mọi người thở dài một tiếng.

Sở Hưu nhíu mày, y bỗng thấy mất tự nhiên.

Uy áp cường giả Chân Hỏa Luyện Thần là thật, nhưng sao hắn lại thấy vị lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành này đang khoa trương thanh thế?

Uy áp của võ giả ai ai cũng có, bình thường chỉ tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất uy thế mới rõ ràng như vậy.

Nhưng bất luận là võ giá Thiên Nhân Hợp Nhất hay tông sư võ đạo như Sở Hưu, chỉ cần không phải lúc giương cung bạt kiếm đối mặt với kẻ địch, ai lại rảnh rỗi nhàm chán tới mức bộc lộ uy áp cơ chứ? Nhất quyết muốn khoe.

khoang mình là cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất hay khoe thân phận tông sư võ đạo đây?

Có lẽ trên giang hồ có kẻ kỳ dị như vậy, có điều lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đã đạt tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, sao lại ngông nghênh như vậy. Có nghĩ thế nào y cũng có cảm giác ngây thơ.

Đúng lúc này, Bạch Hàn Thiên trầm giọng nói: “Dựa theo quy củ, mỗi lần mừng thọ lão tổ đều có một đệ tử thiên tư xuất chúng được lão tổ dạy bảo.

"Trong thế hệ trẻ tuổi lần này, con ta Bạch Vô Ky chính là người xuất sắc nhất trong giới trẻ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành. Cho nên nhân tuyển lần này không cần tỷ thí, trực tiếp để Vô Ky nhận là được.”

Lời này vừa nói ra, đám đệ tử trẻ tuổi của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đều lộ vẻ hâm mộ ghen tị, cũng có những kẻ âm thăm không phục, cho rằng Bạch Hàn Thiên dùng quyền lực mưu toan tư lợi, không ngờ lại trực tiếp hủy bỏ tỉ thí để con trai mình vào nhận chỉ dạy của lão tổ.

Đây là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, chỉ tùy ý chỉ điểm một câu cũng đủ cho họ hưởng cả đời.

Không ai phát hiện khi Bạch Vô Ky đi ra, ánh mắt hẳn lại nhìn về phía Sở Hưu, trong mắt lóe lên vẻ cầu khẩn rất khó nhận ra.

Thật ra với tính cách Sở Hưu, y rất không thích xen vào chuyện của người khác.

Nếu đặt trong môn phái khác, y sẽ coi như trò hay đứng ngoài nhìn.

Nhưng chuyện này lại diễn ra ở Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, hơn nữa Bạch Vô Ky còn nói hẳn bi tung tích một bộ Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú, cho nên Sở Hưu không thể không để ý tới.

Mặc dù Sở Hưu cũng không biết bộ Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú kia rốt cuộc có phải bộ mà y muốn không.  

Dù sao Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú rơi lả tả ra khắp giang hồ, không khéo trong tay ai đó lại có một bộ phận.

Cũng như Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền, đây là bộ truyền bá rộng nhất trong bảy bộ Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú, quân đội Đông Tẽ có không ít người tu luyện công pháp này.

Nhưng giờ xem bộ dáng Bạch Vô Ky, rõ ràng hắn không thể nói cụ thể công pháp là gì, Sở Hưu phải tự mình tới hỏi.

Cho nên đúng lúc này, Sở Hưu đột nhiên đứng dậy nói: "Bạch thành chủ, tại hạ ngưỡng mộ Bạch lão tiền bối đã lâu, muốn bái kiến một phen, vừa hay để ta đi cùng Bạch huynh.”

Thấy Sở Hưu đứng ra, ánh mắt Bạch Vô Ky lộ vẻ nhẹ nhõm, còn sắc mặt Bạch Hàn Thiên lại biến đổi.

Ho khan một tiếng, Bạch Hàn Thiên nói: "Kể từ khi lão tổ bế quan mấy chục năm trước, người không hề tiếp khách. Cho dù trong ngày mừng thọ lão tổ cũng chỉ đứng ra nói vài lời mà thôi, cho nên mong Sở đại nhân rộng lòng tha thứ.”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Bạch thành chủ nói như vậy là không được rồi. Nếu là lúc bình thường không tiếp khách thì cũng thôi, nhưng giờ Bạch huynh được vào nhận chỉ điểm của Bạch tiền bối, chắc chẩn cũng sẽ gặp mặt nói chuyện.

Sao nào, Bạch huynh gặp được, chẳng lẽ ta lại không thể gặp. Đường đường cường giả Chân Hỏa. Luyện Thần, lão tổ Bạch gia còn ngại gặp người ngoài hay sao?"

Bạch Hàn Thiên sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói:" Sở Hưu! Ngươi nói vậy là có ý gi? Đứng giữa Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành của ta sỉ nhục trưởng bối của ta, ngươi muốn chết à?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Bạch thành chủ đừng giận dữ như vậy. Ta đã nói rồi, ta chỉ muốn cầu kiến lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành một chút mà thôi, muốn bái kiến chiêm ngưỡng phong thái lão tổ, chẳng lẽ lại khó khăn vậy sao?"

Bạch Hàn Thiên vung tay lên nói: “Lão tổ nhà ta không tiếp khách!”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện