Phương Thất Thiếu ngăn trước người Bạch Tiềm cũng xoắn xuýt không thôi.

Hắn không có nhiều bằng hữu, Sở Hưu coi như một người, cho nên Phương Thất Thiếu thật sự không muốn Sở Hưu có xung đột gì với Kiếm Vương Thành.

Nếu môn phái nhỏ có đệ tử thực lực như Phương Thất Thiếu, vậy chắc chắn Phương Thất Thiếu nói gì cũng theo, chút ân oán nhỏ đó hoàn toàn có thể bỏ qua.

Nhưng Kiếm Vương Thành là tông môn cấp bậc ra sao? Một trong Ngũ Đại Kiếm Phái, độc bá đất Tây Mạc hơn ngàn năm, thậm chí có thực lực tranh đoạt vị trí đứng đầu Ngũ Đại Kiếm Phái, trong môn phái có vô số cao thủ. Đối với tông môn như Kiếm Vương Thành, thể diện hết sức quan trọng.

Trong một số chuyện nhỏ, Kiếm Vương Thành có thể làm theo ý Phương Thất Thiếu. Nhưng khi chuyện liên quan tới thể diện của Kiếm Vương Thành, Phương Thất Thiếu có nói gì đi nữa cũng không mấy tác dụng.

Kiếm Vương Thành phạt cấm túc Phương Thất Thiếu thật ra cũng là sợ hẳn lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, không ngờ Phương Thất Thiếu vẫn tới dị kia né tránh.

Trước đó Phương Thất Thiếu chủ động ra tay ngăn cản chẳng qua chỉ là để tạo một nấc thang mà thôi. Hắn giúp Sở Hưu ngăn cản Bạch Tiềm, chuyện này qua đi, tương lai Kiếm Vương Thành cũng bớt đi một đại địch.

Mặc dù bình thường Phương Thất Thiếu không đứng đắn nhưng không nghĩa là hân không hiểu đạo lý đối nhân xử thế.

Chỉ có điều giờ xem ra Bạch Tiềm không nghe theo lời khuyên của hẳn, còn tưởng hắn cố tình giúp Sở Hưu. Thật ra người Phương Thất Thiếu muốn giúp cũng là Kiếm Vương Thành!

Tu luyện Nhân Quả Kiếm Đạo một thời gian dài như vậy, mặc dù Phương Thất Thiếu không hiểu thiên cơ bói toán nhưng lại có một chút cảm ngộ mơ hồ đối với nhân quả, hay nên nói đó là một cảm giác hết sức. kỳ dị.

Hắn có thế cảm nhận được, nếu Kiếm Vương Thành thật sự kết thù không chết không thôi với Sở Hưu, vậy tương lai hậu quả của Kiếm Vương Thành sẽ không tốt. 

Bạch Tiềm khoát tay chặn lại, lạnh lùng nói: “Thất Thiếu, chuyện bình thường ta có thể làm theo ý ngươi. Cho dù ngươi lén đem phôi kiếm của Hình Kiếm Đường ra ngoài đổi lấy rượu uống ta cũng không trừng phạt ngươi.

Nhưng chuyện này liên quan tới thể diện của Kiếm Vương Thành, không phải chuyện ngươi có thể nhúng tay vào.

Bất luận ta hay những trưởng bối khác trong Kiếm Vương Thành đều không ép ngươi động thủ với Sở Hưu, đó là vì chúng ta nghĩ tới thể diện của ngươi, không muốn ngươi lâm vào cục diện tiến thoái lưỡng nan. Nhưng chính ngươi lại không biết điều!”

Lời này của Bạch Tiềm đã rất nặng, chí ít qua bao năm như vậy, trưởng bối sư môn của Kiếm Vương Thành răn dạy Phương Thất Thiếu chỉ là tức hẳn gây chuyện mà thôi, chưa bao giờ nói nặng đến vậy.

Lúc này Sở Hưu cũng lắc đầu nói: "Phương huynh, tránh ra đi, tông môn là tông môn, ngươi là ngươi. Thù hận nhân quả giữa ta và Kiếm Vương Thành tự có ta và Kiếm Vương Thành giải quyết. Ngươi không cần nhúng tay vào. 

Huống hồ ngươi cũng thấy tình hình rồi đấy. Giờ số người muốn giết ta rất nhiều, bớt một Bạch Tiềm cũng chẳng ít!"

Nói thật Phương Thất Thiếu làm được tới mức này, Sở Hưu cũng rất cảm động,

Trên giang hồ phần lớn ngươi tuy có nhiều bằng hữu, nhiều huynh đệ nhưng thực tế trừ võ giả tán tu, phần lớn mọi người chỉ coi trọng tông môn hay gia tộc.

Phương Thất Thiếu bị kẹp giữa y và tông môn, nhưng không lựa chọn đứng về phía tông môn coi y là địch đã rất không tệ rồi. Giờ Phương Thất Thiếu lại có thể đứng ra nói chuyện giúp cho y, cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Phương Thất Thiếu lắc đầu, không nói gì với Sở Hưu, chỉ hít một hơi thật sâu rồi nói với Bạch Tiềm: “Thú tọa, nếu ngươi muốn thay Kiếm Vương Thành tìm lại thể diện, vậy được, thể diện này để ta kiếm lại.

Sở huynh giết đệ tử thế hệ trẻ của Kiếm Vương Thành, vị trưởng bối Kiếm Vương Thành như ngươi xuất thủ, còn cùng những người khác vây công Sở. huynh. Chuyện này chắc chẩn sẽ khiến đám người giang hồ kia nói Kiếm Vương Thành chúng ta ỷ lớn hiếp nhỏ, không tuân thủ quy củ”

Nói xong, Phương Thất Thiếu còn liếc sang đám người Vương Song Quân một cái nói: “Những kẻ khác không biết xấu hổ, nhưng Kiếm Vương Thành ta biết”

Gương mặt Vương Song Quân lộ vẻ giận dữ, ngay cả Sĩ Kiến vẫn luôn mỉm cười lúc này nét cười cũng vụt tất, chỉ có điều hắn không dám nói thêm điều gì.

Vương Song Quân chỉ là tán tu, cho dù là người của thái tử nhưng không có nghĩa hẳn là người của triều đình Đông Tề!

Bản thân Sỉ Kiến có thực lực không tệ nhưng Đại Bàn Nhược Tự của hắn không sánh được với Kiếm Vương Thành, thậm chí không bằng bất cứ đường nào trong Tứ Đại Kiếm Đường của Kiếm Vương Thành.

Cho dù Phương Thất Thiếu mỉa mai ngay trước mặt bọn họ, bọn họ cũng không dám nói gì. Ngược lại Thẩm Bạch cảm thấy không quan tâm.

Sau khi Thẩm Bạch xuất quan, thấy được thói đời ấm lạnh ra sao, lại chứng kiến cái chết của sư phụ, tâm tính của hắn đã thay đổi rất nhiều.

Nếu đổi thành Thẩm Bạch trước kia sau khi xuất quan chắc chắn sẽ tới tìm Sở Hưu báo thù, giao chiến công bằng một đối một, giết chết y rửa sạch sỉ nhục năm xưa.

Còn giờ Thẩm Bạch chỉ nhìn kết quả, mặc kệ quá trình. Chỉ cần giết chết Sở Hưu, giương oai cho Thương Lan Kiếm Tông, hắn cũng không ngại vây công Sở Hưu.

Bạch Tiềm cau mày nói: “Ngươi có ý gì?”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện