Hư Dương Tử trợn tròn hai mắt nhìn Tịch Vân Tử , chần chừ một lát rồi mới nói: “Tịch Vân Tử... sư thúc, sao ngươi lại ở đây? Còn thực lực ngươi...”

"Tịch Vân Tử trước mắt quả thật quá khác biệt so với Tịch Vân Tử trong ký ức của hãn. Mặc dù tướng mạo và tính cách giống nhau như đúc, nhưng thực lực Tịch Vân Tử thể hiện không ngờ đã là Chân Đan cảnh đỉnh phong, vượt qua hẳn.

Còn Thuần Dương Kiếm trong tay Tịch Vân Tử, thanh kiếm này ngoại trừ vẻ ngoài cổ xưa một chút, ngoài ra không có gì lạ. Nhưng thanh kiếm này lại là bội kiếm Thuần Dương của Lã Thuần Dương, sư tổ Thuần Dương Đạo Môn ngày trước, đứng hạng năm trên Danh Kiếm Phổ, căn Thuần Dương Cương Khí tỉnh khiết tới cực điểm mới có thể điều khiến.

Trong Thuần Dương Đạo Môn, chỉ có chưởng giáo thế hệ này mới có tư cách vận dụng Thuần Dương Kiếm, Hư Dương Tử có thế nào cũng không ngờ Tịch Vân Tử cũng có thể sử dụng Thuần Dương Kiếm.

Nhìn Hư Dương Tử kinh ngạc tới mức đờ người ra, Tịch Vân Tử thản nhiên nói: “Ta nói này Hư Dương Tử sư diệt, ngươi không thật sự nghĩ rằng ông sư phụ hờ kia trước lúc lâm chung nhận ta làm đồ đệ là bởi trông ta thông minh lanh lợi hoạt bát đáng yêu đấy chứ?

Dẫu sao ta cũng gọi các ngươi là sư diệt nhiều năm như vậy rồi, thời khắc quan trọng vẫn cần dựa vào các sư thúc như ta chống đỡ mới được”

Chử Vô Kỵ nhìn Tịch Vân Tử, trăm giọng nói: “Nghe nói chưởng giáo Thuần Dương Đạo Môn đời trước tìm được một thiên tài có Thuần Dương Đạo Thể trời sinh nhận làm đệ tử, có điều chưa từng có tin gì về hắn truyền ra ngoài. Ngươi chắc là người đó phải không?

Thuần Dương Đạo Môn các ngươi đúng là may mẫn, rõ ràng bản thân đã suy yếu nhưng vẫn tìm được người như ngươi”

Tịch Vân Tử lắc đầu nói: “Nhật nguyệt còn có lúc tròn lúc khuyết, huống chi một tông môn. Thực ra ta thấy ông sư phụ hờ kia nhận ta là chuyện may mắn cho ta. Chí ít ta không cần làm gã sai vặt ngày ngày bưng trả rót nước, nhìn sắc mặt kẻ khác.

Đương nhiên ngoại trừ chuyện không thể gần nữ sắc nếu không sẽ tổn thương Thuần Dương Đạo Thể có phần khó chịu, ngoài ra ta sống trong Thuần Dương 'Đạo Môn cũng rất thoải mái” 

Tịch Vân Tử đưa mắt sang Sở Hưu, thở dài một cái nói: “Ta không thù không oán với ngươi, cũng không có thủ với nhánh Ẩn Ma. Nhưng ta thân là người của Thuần Dương Đạo Môn, thủ hận của tông môn cũng là thù hận của ta.

Vốn ta cũng lười ra tay, nhưng giờ đã cầm Thuần Dương Kiếm xuất hiện ở đây, mọi chuyện cũng phải có một kết thúc.

Người của Thuần Dương Đạo Môn không thể chết vô ích được. Mặc dù tên Chân Dương Tử kia quả thật rất cố chấp nhưng dù sao hẳn cũng là người của Thuần Dương Đạo Môn ta.

Sở Hưu, ngươi có thể không tin lời Hư Dương Tử vừa rồi, nhưng nếu hôm nay ngươi đánh với ta một trận, với địa vị của ta trong Thuần Dương Đạo Môn, không ai vi phạm lời nói của ta”

Sở Hưu nhíu mày nói: “Nhưng vạn nhất có kẻ vi phạm mệnh lệnh của ngươi thì sao?“

Tịch Vân Tử nhún vai nói: "Vậy ta tới nói cho chưởng giáo sư huynh thôi. Mấy tên không hiểu kính già yêu trẻ, biết làm sao được?”

Sở Hưu nheo mắt, giờ y cũng không hiểu thấy tên Tịch Vân Tử này. 

Người này trong thì có vẻ thiếu đứng dần nhưng thực lực lại cao thâm khó lường, hơn nữa tuy áp đảo bọn họ nhưng trên người thực chất không có sát khí gì nặng.

Sở Hưu đánh mắt ra hiệu với Chử Vô Kỵ và Lục sinh, thế nhưng hai người cũng ngây ngốc.

Mặc dù bọn họ có nghe trong Thuần Dương Đạo Môn có người như Tịch Vân Tử, nhưng bọn họ chỉ nghe nói, thậm chí trước hôm nay bọn họ còn không biết tới tên Tịch Vân Tử, lúc này càng không biết bản tính Tịch Vân Tử ra sao.

Ngay lúc Sở Hưu đang suy nghĩ, ngoài đường lớn của Quan Trung Thành xuất hiện vô số võ giả. Đồng thời theo hiệu lệnh điều động, số võ giả thậm chí lên tới hàng vạn, bao vây Quan Trung Hình Đường chật như nêm cối.

Tịch Vân Tử tùy ý nhún vai nói: "Nhìn đi, giờ cho. dù ngươi có muốn đáp ứng cũng chẳng được nữa rồi”

Hạ Hầu Trấn thấy Tịch Vân Tử cùng Hư Dương Tử. xuất hiện ở đây cũng chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.

Thuần Dương Đạo Môn tới trước thì cũng được thôi, thế nhưng qua lâu như vậy rồi nhưng vẫn chẳng có bao nhiêu vết tích giao thủ. Rốt cuộc đám người này đang làm gì?

Có điều lúc này Hạ Hầu Trấn cũng chẳng để ý nhiều, trực tiếp quát lớn: “Bao vây Quan Trung Thành, không tha cho tên yêu nhân Ma đạo nào!”

Năng lực tổ chức của Hạ Hầu Trấn khá tốt, những võ giả tới tham gia liên minh đều được hẳn tổ chức thành từng tiểu đội nhỏ, lúc này ra lệnh bố trí cực kỳ chỉnh tề.

Đương nhiên hắn chỉ ra lệnh được cho người cùng phe với Hạ Hầu Trấn cùng một số võ giả xuất thân thế lực nhỏ. Còn như đám người Trình Đình Sơn, hắn có muốn ra lệnh cũng chẳng được.

Nhìn Sở Hưu, trong mắt Hạ Hầu Trấn lóe lên ý hận.

Lúc trước hắn vẫn luôn cho rằng con trai mình chết trong tay Lâm Diệp của nhánh Ẩn Ma, bản thân lại không tìm được người để báo thù, đành bỏ qua.

Mãi tới khi thân phận Sở Hưu bại lộ, hẳn mới biết hóa ra kẻ thù lại cách mình gần như vậy!

Chỉ có điều Hạ Hầu Trấn không phải Nhiếp Nhân Long, trái tim hắn còn cứng rắn hơn Nhiếp Nhân Long nhiều. 

Mặc dù Hạ Hầu Vô Giang là đứa con trai xuất sắc nhất của hắn, nhưng con trai chết vẫn không quan trọng bằng quyền thế bản thân hẳn.

Lần này hắn hao hết tâm trí khởi xướng liên minh Đông Tề, thực ra chín thành chín nguyên nhân là để. tăng cường thanh danh bản thân, tăng cường địa vị rong Hạ Hầu thị. Báo thù cho con trai chỉ là một phần rất nhỏ trong nguyên nhân.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện