Tào Đại Hải là người nhìn như thô kệch không có đầu óc, dáng vẻ như thảo mãng giang hồ nhưng trên thực tế tâm tư của hắn lại tinh tế hơn phần lớn mọi người.

Sau hội đấu giá Sơn Dương Phủ, hắn đã cảm thấy Trương gia có vẻ không đúng nên mới phái người tới Sơn Dương Phủ dò xét, biết được tin Trương gia bị Sở Hưu tiêu diệt.

Huống hồ nếu hắn thật sự không có đầu óc, Hắc Hổ Bang có tới ba vị Tiên Thiên, vì sao lại do hắn làm bang chủ?

“Vậy chúng ta nên làm gì đây?” Một phó bang chủ hỏi.

Tào Đại Hải hừ lạnh một tiếng nói: “Thấy cái cột kia không? Tên Sở Hưu kia đang thị uy với chúng ta đấy! Ông đây không sợ hắn nhưng cũng không nắm chắc đối đầu với tiểu tử này.

Cho nên lần này chúng ta ra chút máu thôi, tìm ngoại viện. Nghe nói lão già Hứa Trọng Dương kia bị Cự Linh Bang đuổi ra ngoài, gần đây cũng về trong Hàn Giang Phủ rồi.

Lão già kia đầu óc quá kém, ở lại Hàn Giang Phủ làm xưng vương xưng bá không tốt hay sao, lại cứ nhất quyết giải tán bang phái mình tự tay thành lập, gia nhập vào Cư Linh Bang trong Nhân Hòa Lục Bang. Giờ thì hay rồi, mới chưa được bao lâu đã tham gia vào tranh đấu trong Cự Linh Bang, cuối cùng thất bại bị người ta đuổi ra ngoài.

Với cái tính cách cố chấp của lão ấy, ở lại trong Hàn Giang Phủ này còn đỡ, muốn xen vào Nhân Hòa Lục Bang, đúng là tự làm khó mình.

Có điều lão già này mặc dù đầu óc không được tốt nhưng thực lực lại không tệ. Hồi còn ở Hàn Giang Phủ hắn đã đạt tới Nội Cương cảnh trong Ngự Khí Ngũ Trọng. Về sau lại gia nhập Cự Linh Bang mặc dù không bước vào Ngoại Cương nhưng cũng học được không ít võ kỹ cường đại.

Hiện giờ lão già Hứa Trọng Đương kia tuổi tác đã cao nhưng thực lực chắc cũng không giảm sút bao nhiêu, nếu mời hắn xuất thủ lúc mấu chốt nhất, tên Sở Hưu có làm trò gì đi nữa cũng vô dụng!”

Phân phó vài lời cho người trong bang xong, Tào Đại Hải trực tiếp rời khỏi Hắc Hổ Bang, tiến tới một trang viên bên ngoài Hàn Giang Phủ.

Hứa Trọng Dương là lão nhân trong giới giang hồ Hàn Giang Phủ​ bọn họ, lúc còn trẻ cũng rất nổi danh, dưới tay có một bang phái không nhỏ.

Đáng tiếc ngay lúc đỉnh cao của bản thân hắn lại chủ động giải tán bang phái, gia nhập vào Cự Linh Bang trong Nhân Hòa Lục Bang, chủ động đi từ một bang chúng nhỏ nhoi lên.

Nếu hắn thật sự kiếm được ít lợi lộc gì đấy ở Cự Linh Bang chắc cũng chẳng ai nói gì, nhưng nửa năm trước hắn lại đột nhiên trở về Hàn Giang Phủ. Đám người cẩn thận dò hỏi mới biết, hóa ra Hứa Trọng Dương này đứng sai phe trong tranh đấu bang phái, bị người ta đuổi đi.

Không biết vì tuổi tác đã cao hay do chuyện này mà tâm ý nguội lạnh, sau khi Hứa Trọng Dương trở lại Hàn Giang Phủ không tiếp xúc mấy với người trong giang hồ mà chỉ mua một điền trang bên ngoài Hàn Giang Phủ, an tâm dưỡng lão.

Khi Tào Đại Hải tới điền trang của Hứa Trọng Dương, chỉ thấy hắn đang luyện quyền với mấy cọc sắt trong trang.

Tào Đại Hải mỉm cười chắp tay nói: “Hơn mười năm không gặp, phong thái Hứa tiền bối vẫn như xưa.”

Hứa Trọng Dương năm nay chưa tới sáu mươi tuổi, không tính là quá lớn tuổi, hắn nghe vậy hừ lạnh một tiếng nói: “Phong thái vẫn như xưa? Chỉ sợ các ngươi đều đang cười nhạo lão phu không biết trời cao đất rộng, lúc trước dám tới Cự Linh Bang, cuối cùng lại bị người ta đuổi về!”



Tào Đại Hải vội vàng cười làm lành nói: “Những người khác nghĩ như vậy nhưng Tào Đại Hải ta là người ra sao ngài còn không biết hay sao? Những kẻ dám cười chê ngài chẳng qua chỉ là hạng tiểu nhân ghen tị mà thôi, nếu đổi lại là chúng muốn gia nhập Cự Linh Bang, chắc Cự Linh Bang còn chẳng thèm cho vào.”

Nghe Tào Đại Hải nói như vậy, sắc mặt Hứa Trọng Dương mới dễ nhìn hơn một chút, hắn mời Tào Đại Hải vào trong phòng khách, rót một ly trà rồi mới nói: “Lão già ta đây đã quyết định thoái ẩn giang hồ rồi, ngươi còn tới tìm ta làm gì?”

Tào Đại Hải chắp tay nói: “Lúc đầu ta cũng không định tới nhờ Hứa tiền bối xuất thủ, có điều Hắc Hổ Bang chúng ta gặp chút phiền toái, muốn mời Hứa tiền bối ngươi ra tay giúp đỡ, giết một người.”

Gương mặt Hứa Trọng Dương lộ vẻ do dự, hắn nói thoái ẩn giang hồ không phải lời xuông mà là sau khi bị Cự Linh Bang đuổi đi quả thật tâm hàn ý lạnh, đồng thời sức khỏe cũng giảm sút. Bằng không cho dù tuổi tác hắn đã lớn, với thực lực Nội Cương cảnh của hắn, muốn xây dựng một thế lực tại Hàn Giang Phủ vẫn không thành vấn đề.

Nhận ra Hứa Trọng Dương đang do dự, Tào Đại Hải cười nói: “Xin Hứa tiền bối cứ yên tâm, lần này ta chỉ nhờ ngài đối phó với một võ giả cảnh giới Tiên Thiên mà thôi, Hàn Giang Phủ nào có cao thủ gì?

Hơn nữa sau khi chuyện này thành công, chỗ ta còn có trăm vạn lượng bạc cùng mười củ nhân sâm hơn năm trăm năm tuổi được chuyển tới từ Liêu Đông, chắc chắn sẽ không khiến Hứa tiền bối thua thiệt đâu.”

Hứa Trọng Dương nghe vậy cũng động lòng.

Hắn xem như bị Cự Linh Bang đuổi ra ngoài, cho dù vẫn còn chút gia sản nhưng giờ đã quyết định thoái ẩn giang hồ cũng tức là chỉ có chi ra chứ không có tiền thu vào, trăm vạn lượng bạc đã có sức hấp dẫn không nhỏ đối với hắn.

Đặc biệt là nhân sâm năm trăm năm, có thể trì hoãn khí huyêt suy bại. Đối với loại võ giả già yếu khí huyết không còn đỉnh phong như hắn, nó còn hấp dẫn hơn trăm vạn lượng bạc kia nhiều.

Hứa Trọng Dương chỉ suy nghĩ một chút rồi nói: “Được, chuyện này ta đồng ý.”

Tào Đại Hải lại nói đôi câu lấy lòng, nhưng trong lòng lại cười lạnh không thôi.

Vị Hứa tiền bối này tới Cự Linh Bang mấy năm qua có vẻ vẫn chẳng tiến bộ gì, làm việc vẫn lỗ mãng như xưa. Hắn không đi tìm hiểu thực lực và lai lịch đối phương, cứ thế đồng ý. Có lẽ trong mắt hắn, chỉ cần là kẻ cảnh giới Tiên Thiên, vậy hắn đều có thể giải quyết.

Có điều lần này Tào Đại Hải quả thật không lừa hắn, hắn mời Hứa Trọng Dương đến chỉ để đề phòng Sở Hưu chơi trò hắc ăn hắc mà thôi. Đương nhiên nếu Sở Hưu không có ý định hắc ăn hắc thì hắn có!

Trưa ngày hôm sau, Trần Nguyên Trực trực tiếp lấy danh nghĩa Trần gia mời người của Tam Sơn Phái cùng đương gia tới, Tào Đại Hải cũng ra vẻ mới biết tin, đi theo tới Trần gia.

Trong phòng khách, ba người của Tam Sơn Phái mặc một bộ áo đen, trên người tỏa ra khí tức hung lệ. Bọn họ vốn là kẻ cướp, cho dù không làm chuyện cướp bóc nữa nhưng sát khí trên người vẫn không phai nhạt đi.

Một võ giả mũi ưng trong đó là chưởng môn Tam Sơn Phái, Tề Lâm Đông, hắn thấy Trần Nguyên Trực còn chưa xuất hiện, không khỏi cau mày nói: “Trần gia làm cái gì vậy, rốt cuộc có định giao Tử Diệp Thù Du ra không?”

Gia chủ Du gia Du Thành Hải thản nhiên nói: “Mặc kệ hắn chơi trò gì, dù sao lần này chúng ta cũng phải cầm Tử Diệp Thù Du kia!”



Tào Đại Hải mang theo hai phó bang chủ Hắc Hổ Bang ngồi ngay ngắn bên cạnh không nói gì, có điều ánh mắt hắn nhìn người của Du gia và Tam Sơn Phái như nhìn kẻ đã chết.

Từ nay trở đi, Hàn Giang Phủ sẽ chỉ do mình Hắc Hổ Bang của hắn độc chiếm!

Đúng lúc này, trong nội đường có người bước ra, có điều lại không phải Trần Nguyên Trực mà là Sở Hưu dẫn đầu. Hắn cầm hộp báu đặt lên mặt bàn, tự ngồi xuống ghế chủ, bọn Trần Nguyên Trực chỉ đứng phía sau.

Người của Tam Sơn Phái cùng đương gia thấy Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên tới đều hơi biến sắc. Du Thành Hải trực tiếp hừ lạnh một tiếng nói: “Trần Nguyên Trực, rốt cuộc ngươi có ý gì đây?”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Chư vị xin đừng gấp, chuyện hôm nay đã không liên quan gì tới Trần gia chủ. Có phải các ngươi muốn thứ này không?”

Nói xong Sở Hưu vẫy vẫy hộp báu trong tay mình.

Du Thành Hải cảm giác không đúng, hắn cau mày nói: “Ngươi là ai? Các ngươi làm vậy là sao?”

Sở Hưu đặt tay lên Hồng Tụ Đao, thản nhiên nói: “Du gia chủ không cần phải để ý tới chuyện ta là ai, ngươi chỉ cần biết hôm nay ta tới đây là để tiễn các ngươi lên đường, thế là đủ!”

Dứt lời Hồng Tụ Đao trong tay Sở Hưu lập tức rời vỏ, một luồng đao quang đỏ thẫm che phủ thiên địa, vô cùng mỹ lệ, cũng ẩn chứa sát cơ vô tận!

Sở Hưu đột nhiên xuất đao khiến cả Tào Đại Hải vốn đã biết kế hoạch cũng không kịp phản ứng lại.

Vốn theo suy nghĩ của hắn, Sở Hưu này dù sao cũng phải nói vài lời ổn định đối phương sau đó mới đột nhiên tập kích mới đúng, kết quả lại là vừa gặp mặt hắn đã trực tiếp rút đao, thế này là sao?

Thật ra với Sở Hưu mà nói, sau khi hắn giết chết bốn người Trương Bách Đào, hắn gần như đã đạt tới đỉnh phong của Tiên Thiên cảnh, trong cùng cấp hiếm có địch thủ.

Nếu y đã tự tin tuyệt đối vậy sao phải lảm nhảm gì với đám người này? Trực tiếp xuất thủ, tốc chiến tốc thắng là dược.

Trong đạo quang đỏ thẫm, lực lượng của Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt ầm ầm bộc phát, một luồng sát cơ đỏ rực bao phủ trên lưỡi đao của Sở Hưu, khiến lưỡi đao tỏa ra khí tức tàn nhẫn tới cực hạn.

Mãi tới khi đao kia chém tới người, sát cơ lạnh lẽo thấu xương mới khiến Du Thành Hải tỉnh táo lại, cái ghế đưới chân hắn nhanh chóng bị khí kình chấn vỡ, thân hình dùng tốc độ cực nhanh lui lại phía sau, một thanh đoản đao đã xuất hiện trước người hắn, vội vàng đưa đao chém ngang ý đồ ngăn Sở Hưu lại.

Nhưng đao thế của Sở Hưu đâu dễ ngăn cản như vậy?

Một đao đó dùng thủ pháp khoái đao của Tụ Lý Thanh Long chém ra, lại dùng Tế Vũ Hoàng Hôn Hồng Tụ Đao làm hình, cuối cùng lại đem Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt ngưng tụ sát khí cùng tà khí cường đại tạo thành lực lượng bao phủ trên lưỡi đao.

Có thể nói uy lực một đao đó bất luận tốc độ, lực lượng hay khí thế đều đã đạt tới cực hạn, vô cùng kinh khủng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện