Nhiếp Nhân Long cau mày nói: “Ngươi thấy gì?”

Viên Cát đại sư vẫn mang vẻ mặt không thể tin nổi: “Ta thấy được một người không nên tồn tại!

Trước đó ta dùng tên họ thôi diễn ra tên Lâm Diệp kia đã chết mấy năm. Vốn ta cho rằng đó là tên giả, kết quả thôi diễn là người khác.

Nhưng vừa rồi ta dùng nhân quả của thiếu trang chủ tiến hành suy tính mới phát hiện, cái tên đó không phải là giả mà thật sự tồn tại. Nhân quả liên lụy, chính tên Lâm Diệp đã chết cách đây mấy năm đã giết thiếu trang chủ!”

Nghe xong những lời này tất cả võ giả Tụ Nghĩa Trang ở đây đều có cảm giác toàn thân phát lạnh.

Nếu tên Lâm Diệp kia đã chết mấy năm, vậy người giết thiếu trang chủ rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là quỷ ư?

Viên Cát đại sư vẫn mang sắc mặt hoảng sợ tiếp tục nói: “Loại chuyện như vậy quả thật không cách nào tưởng tượng. Ta muốn tiếp tục tính toán thôi diễn sâu hơn xem xem rốt cuộc tên Lâm Diệp kia chết như thế nào, hắn rốt cuộc là người hay quỷ. Nhưng kết quả ta lại chứng kiến một bàn tay, bàn tay đó xóa đi mọi thứ liên quan tới Lâm Diệp!

Xóa rất triệt để, cứ như Lâm Diệp chỉ là một đoạn ký ức bị bàn tay đó tùy ý xóa đi. Người này đã chết, không còn tồn tại.

Cho nên lúc đầu thôi diễn về họ tên của Lâm Diệp kia mới đưa ra kết quả là hän đã chết mấy năm. Ta thôi diễn không sai, phải nói từ khi bàn tay kia xóa đi mọi thứ về Lâm Diệp, hắn coi như đã chết!”

Nhiếp Nhân Long nhìn Viên Cát đại sư, lông mày nhíu chặt.

Nghe mấy lời lải nhải này của Viên Cát đại sư, Nhiếp Nhân Long đã hơi mất kiên nhẫn.

Cái gì mà bàn tay, rồi xóa đi tồn tại, thứ này rốt cuộc là gì? Đám thầy bói các ngươi luôn chơi trò huyền bí với người khác, giờ tới trước mặt ta cũng dám giở cái điệu bộ này ra à?

Nhiếp Nhân Long lạnh lùng nói: “Đừng nhiều lời vô dụng như vậy. Ta không quan tâm tình huống của tên Lâm Diệp kia ra sao, ta chỉ cần cái đầu của hắn! Cho dù hắn đã chết ta cũng sẽ giết hắn thêm lần nữa! Giờ vị trí chính xác của hắn là ở đâu?”

Viên Cát đại sư chợt run rẩy, vội yêu cầu một tấm bản đồ Bắc Yên, vẽ một khu vực rồi nói: “Hẳn là ở đây. Vị trí chính xác thì lão đạo không tính toán ra, có điều theo tốc độ tên Lâm Diệp kia, trong thời gian ngắn hắn cũng không thể rời khỏi nơi này được.”

Nhiếp Nhân Long cầm bản đồ, cho người nâng quan tài băng rời đi, còn Viên Cát đại sư lúc này thở dài một hơi, ngồi trên mặt đất, trán đã phủ kín mồ hôi.

Lau máu tươi trên khóe miệng, Viên Cát đại sư nhìn những bảo vật Nhiếp Nhân Long cho mình, nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc. Lần này xem như hắn thiệt lớn rồi!

Một ngụm máu tươi vừa rồi là phun ra tận mười năm tuổi thọ của Viên Cát đại sư.

Có trời mới biết trên người tên Lâm Diệp kia rốt cuộc có bí mật gì, bàn tay xóa đi dấu vết một người là thủ đoạn kinh khủng gì. Dù sao hắn chỉ nhìn thoáng qua một chút nhưng trừng phạt còn nghiêm trọng hơn nhòm ngó thiên cơ, không ngờ khiến hắn mất đi tận mười năm tuổi thọ.

Những thứ Nhiếp Nhân Long cho hắn không bù đắp nổi tuổi thọ mất đi, dù sao lần này Viên Cát đại sư cũng xui xẻo tới tận cùng.

Hắn đã quyết định sau khi nhận được đồ hắn sẽ rời khỏi Bắc Yên, tới Tụ Nghĩa Trang, gia nhập cùng một vị đạo hữu của hắn ở Long Hổ Sơn.

Mặc dù vị kia không tính là giới cao tầng của Long Hổ Sơn, nhưng dẫu sao cũng là đệ tử Trương gia Long Hổ Sơn. Trong phạm vi Long Hổ Sơn chắc chăn không có ai như Nhiếp Nhân Long cưỡng ép bức bách hắn đi đoán mệnh chứ?

Trong một trấn nhỏ ở Yến Nam, Sở Hưu che mặt, không nói một lời đi về phía trước.

Mấy ngày nay Sở Hưu đều dốc toàn lực đi đường, thậm chí nếu không đói khát tới cực hạn y còn chẳng bưồn ăn cơm. Dù sao với cảnh giới hiện tại của Sở Hưu, cho dù mấy ngày không ăn cơm cũng không có vấn đề gì lớn. Có điều giờ tinh thần lực của Sở Hưu đã phế bỏ, y nhất định phải duy trì thể lực của bản thân trong trạng thái đỉnh phong mới được.

Có điều khi sắp ra khỏi trấn nhỏ, trước mặt lại có vài chục võ giả Tụ Nghĩa Trang do một cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất cầm đầu nhanh chóng tiến tới kiểm tra những võ giả đi qua.

Viên Cát đại sư chỉ có thể tính toán ra vị trí đại khái của Sở Hưu, căn bản không thể tính toán chính xác tới người Sở Hưu. Thế nhưng với Tụ Nghĩa Trang như vậy đã đủ rồi.

Tại Bắc Yên chuộng võ như Đông Tề, võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất cũng không nhiều, đặc biệt là những người dùng thân phận tán tu tu luyện tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất đều là người có danh tiếng.

Cho nên giờ Tụ Nghĩa Trang chỉ cần kiểm tra một số võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất là được, cho dù vì chuyện này mà Tụ Nghĩa Trang đắc tội với một số người, Nhiếp Nhân Long cũng chẳng quản được nhiều như vậy.

Dù sao võ giả xuất thân tán tu không trêu được tới Tụ Nghĩa Trang, còn nếu vì chuyện này mà Tụ Nghĩa Trang đắc tội với một số võ giả đại phái, những người đó khi chứng kiến bộ dạng điên cưồng của Nhiếp Nhân Long có lẽ cũng chẳng chấp nhặt gì với hắn.

Trong một trấn nhỏ như vậy, võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất có vẻ cực kỳ nổi bật, có điều để đề phòng có người che giấu khí tức, Tụ Nghĩa Trang vẫn tra xét hết sức cẩn thận.

Sở Hưu đương nhiên cũng che giấu khí tức, cho nên y chỉ thể hiện tu vi 'Tam Hoa Tụ Đỉnh. Có điều trong mắt đám người Tụ Nghĩa Trang, tu vi của Sở Hưu vẫn rất nổi bật.

Cho nên khi thấy Sở Hưu, võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất đích thân tới, chắp tay một cái nói: “Vị huynh đệ này, Tụ Nghĩa Trang đang kiểm tra dư nghiệt Ma đạo, mong huynh đệ giúp đỡ. Nhờ ngươi tháo khăn che mặt ra để ta thấy dung mạo của ngươi.”

Nhìn người trước mắt, Sở Hưu thở dài một cái.

Võ giả Tụ Nghĩa Trang kia đột nhiên cảm thấy không đúng. Tên này thở dài cái gì?

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện