Lúc này Lạc Cửu Niên đã gần nổi điên.

Tên giang hồ mặc dù Lạc Cửu Niên không có thanh danh gì, nhưng trong Lạc gia hắn lại là lão tổ Lạc gia nói một không ai, đã bao giờ bị một hậu bối uy hiếp như vậy?

Có điều lúc này Lạc Thiên Dương đứng sau lưng Lạc Cửu Niên lại hạ giọng nói: “Lão tổ, không thì để chúng đi đi, Phi Hồng đang cầm xá lợi tiên tổ của Lạc gia ta, nếu chọc giận con bé sẽ thành lưỡng bại câu thương. Cho dù Phi Hồng không đi khỏi Lạc gia thì Lạc gia ta cũng đại thương nguyên khí!”

Lạc Thiên Dương nói những lời này một phần là cân nhắc cho Lạc gia, một phần khác thật ra là nghĩ cho Lạc Phi Hồng.

Lạc Phi Hồng dẫu sao cũng là con gái ruột của hắn, không phải hẳn không có chút tình cảm nào.

Hôm nay nếu Lạc Phi Hồng thật sự hủy đi xá lợi tiên †ổ, kéo theo cả đại trận Lạc gia bọn họ bị phá hủy, vậy chắc chắn Lạc Phi Hồng cũng phải chết.

Mặc dù có Mạc Dã Tử đứng sau lưng nàng, nhưng Mạc Dã Tử dù sao cũng không phải tông sư võ đạo sở †rường về sức chiến đấu, đám người Sở Hưu chỉ tương đối mạnh trong thế hệ trẻ tuổi, làm sao địch nổi cả Lạc gia? 

Cho nên còn không bằng hai bên đều lui một bước, thả Lạc Phi Hồng rời khỏi, Lạc gia chỉ mất mặt chút thôi chứ không tổn thất quá nhiều thứ.

Chỉ có điều Lạc Thiên Dương lại không để ý tới trạng thái nổi giận lúc này của Lạc Cửu Niên cùng thân phận của hắn.

Những lời này nếu là người khác nói, không chừng Lạc Cửu Niên còn bớt giận lui lại phía sau một bước.

Nhưng Lạc Thiên Dương lại là phụ thân của Lạc Phi Hồng, hắn nói những lời này lại thành đổ thêm dầu vào. lửa.

Lạc Cửu Niên dùng ánh mắt âm trâm nhìn Lạc Thiên Dương, lạnh lùng nói: “Tới nước này rồi ngươi còn định nói thay cho đứa nghiệt chủng kia, muốn giữ lại mạng cho nó à? Đầu nhờ ngươi dạy được một cô con gái tốt!

Ngươi thân là gia chủ, bản thân không cố gắng thì cũng thôi, thế nhưng còn dạy ra hai đứa con một đứa thì rác rưởi, một đứa thì phản nghịch! Từ nay về sau ngươi cũng không cần ngồi ở vị trí gia chủ này nữa!”

Lạc Thiên Dương nghe vậy sửng sốt, không thể tin nổi kết cục của mình lại như vậy.

Lạc Cửu Niên trực tiếp nhìn sang phí Lạc Phi Hồng, lạnh giọng nói: “Nghiệt chủng, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Giao xá lợi tiên tổ ra ta còn lưu lại mạng cho. ngươi, để ngươi sám hối trước mặt liệt tổ liệt tông Lạc gia. Nếu không, sống không bằng chết!” 

Lạc Cửu Niên vô cùng phãn nộ, nhưng tính cách Lạc Phi Hồng còn cứng rắn

hơn tưởng tượng của hắn.

Nghe Lạc Cửu Niên nói vậy, Lạc Phi Hồng không nói hai lời trực tiếp cầm xá lợi tiên tổ trong tay lên. Một tiếng ầm vang vọng, thẳng thắn bóp nát viên xá lợi này, nhanh chóng gọn gàng vượt ngoài dự liệu đám người.

Khoảnh khắc đó, con mắt đám người Lạc gia đỏ bừng.

Xá lợi tiên tổ không chỉ là thủ đoạn bảo mệnh của Lạc gia bọn họ, còn đại biểu cho tiên tổ Lạc gia.

Giờ Lạc Phi Hồng cứng rắn bóp nát nó chẳng khác gì đào mồ quật mả nhà mình, còn đem tro cốt lão tổ rải khắp nơi.

“Ngươi chết chắc rồi!”

Lạc Cửu Niên gầm lên một tiếng, khí thế cường đại quanh người xông thẳng tới trời, định đánh thẳng về phía

Lạc Phi Hồng.

Có điều ngay lúc xá lợi tiên tổ bị hủy, toàn bộ Lạc gia cũng bắt đầu run rẩy.

'Trên mặt đất hiện lên tầng tầng trận văn, ánh sáng trận đạo bắt đầu vỡ vụn tiêu biến.

Lúc này trưởng lão Lạc gia đột nhiên biến sắc, vội  vàng hô lớn: “Lão tổ! Tạm thời đừng để ý tới nó. Bên phía từ đường là trận nhãn, một khi trận pháp bị hủy diệt hoàn toàn, từ đường Lạc gia ta cũng bị hủy theo!”

Từ đường Lạc gia là nơi thờ cúng các đời tổ tiên của họ, ý nghĩa hết sức quan trọng. Nếu từ đường Lạc gia bị hủy trong tay thế hệ bọn họ, vậy bọn họ thật sự không còn mặt mũi đâu đi gặp liệt tổ liệt tông.

Có điều Lạc Cửu Niên lúc này đã giận tới phát điên, hăn chỉ lạnh lùng nói: “Sẽ kịp thôi, trước khi trận pháp bị hủy diệt hoàn toàn, ta sẽ giết đứa nghiệt chủng này!”

Bên phái Lạc Phi Hồng, Mạc Dã Tử thở dài một cái nói: “Lần này ngươi làm vậy, sẽ thành thù hận không chết không thôi với Lạc gia.”

Lạc Phi Hồng thần sắc lạnh nhạt nói: “Từ khi Lạc gia quyết định bán ta đi, kết quả đã được định sẵn rồi."

Mạc Dã Tử lắc đầu nói: “Các ngươi mang Phi Hồng lao ra đi, để ta đoạn hậu kéo dài thời gian!”

Dứt lời, Mạc Dã Tử lấy từ trong hộp báu không gian ra bốn thanh kiếm. Bốn thanh trường kiếm cùng tỏa ra ánh sáng sắc bén rực rỡ, không ngờ lại là bốn chuôi thân binh!

'Theo Mạc Dã Tử truyền chân khí bản thân vào trong, bốn thanh trường kiếm mang theo kiếm khí lướt gió đánh về phía Lạc Cửu Niên.

Mạc Dã Tử mặc dù không tu luyện võ thuật, chỉ có cảnh giới không có sức chiến đấu nhưng không phải hắn không hề có sức phản kháng.

Thân là đại tông sư luyện khí, thứ Mạc Dã Tử không thiếu nhất chính là binh khí. Với những người khác thần binh chỉ có thể gặp mà chẳng thể cầu, nhưng đối với Mạc Dã Tử chỉ cần có đủ vật luyện, luyện chế ra thần binh thật ra cũng không đến nỗi khó khăn.

Bốn thanh trường kiếm này do Mạc Dã Tử đích thân chế tạo, ngày ngày dùng máu tươi và tỉnh khí bồi dưỡng. Đồng thời hắn lấy việc chế tạo binh khí làm điều kiện, nhờ các cao thủ Đạo môn trong Chân Vũ Giáo khắc họa kiếm trận. Tới thời khắc quan trọng chỉ cần chân khí đây đủ, bốn thanh trường kiếm có thể tự động thi triển Chân Vũ Kiếm Thuật của Chân Vũ Giáo. Mặc dù uy lực không mạnh nhưng muốn kéo dài thời gian cũng đủ.

Với thực lực của Lạc Cửu Niên, kiếm trận này mặc dù không ngăn được hắn nhưng hắn cũng đừng mong phá trận trong thời gian ngắn.

Thấy Mạc Dã Tử quả thật có chuẩn bị, Sở Hưu híp mắt nói: “Giết ra ngoài!”

Dứt lời y trực tiếp lao lên phía trước, Thiên Ma Vũ trong tay bừng bừng ma khí, chém tới phía trước uy thế kinh người. Đám võ giả Lạc gia lao lên đầu tiên bị y trực tiếp đánh chết tại chỗ.

“To gan!”

Một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất của Lạc gia lao tới, cương khí quanh người ngưng tụ, thế đao vừa hình thành đã thấy một đao của Sở Hưu chém tới ngay đầu!

Đao ý của A Tỳ Đạo Tam Đao đã được Sở Hưu cô đọng tới tận xương tủy, ba đao hợp nhất, một đao chém ra như lưỡi đao thẩm phán đến từ địa ngục, trong tà ác quỷ dị lại mang theo thần tính uy nghiêm.

Hơn nữa một đao kia của Sở Hưu không hề cho võ giả kia bất cứ cơ hội né tránh nào. Ngay khi xuất đao y đã thi triển Thiên Tử Vọng Khí Thuật, hoàn toàn nhìn thấu mọi đường né tránh của võ giả Lạc gia, phong bế toàn bộ mọi con đường né tránh nhát đao này!

Võ giả Lạc gia kia lúc này chỉ thấy mình như con côn trùng treo trên mạng nhện, bốn phương tám hướng đều là thiên la địa võng.

Hắn muốn giãy dụa, nhưng hắn còn chưa kịp hành động, đao của Sở Hưu đã chém xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện