Sở Hưu nghe vậy gật nhẹ đầu, không hề phản bác.

Quan Tư Vũ của Quan Trung Hình Đường nhất ngôn cửu đỉnh, hắn nói gì mình nghe là được, còn làm theo hay không thì không nhất định.

Hơn nữa lần này Sở Hưu cũng phát hiện điểm thiếu hụt trong tính cách của Quan Tư Vũ. Cũng không thể nói là thiếu hụt, chỉ có thể nói là phương thức làm việc làm việc của hắn có phần bảo thủ.

Quan Trung Hình Đường quả thật sinh sống trong kẽ hở giữa ba nước nhưng trước mắt Quan Trung Hình Đường không phải cần ổn định mà là nhảy ra khỏi kẽ hở này. Nếu không một khi xảy ra chuyện bất ngờ gì, tam quốc lại xảy ra đại chiến, bên gặp xui xẻo chính là Quan Trung Hình Đường.

Có thể nói giờ an nguy của Quan Trung Hình Đường đều nằm trong tay kẻ khác, vô cùng nguy hiểm.

Những thứ này Quan Tư Vũ đều biết, nhưng hắn không muốn giải quyết, việc này có lẽ có liên quan tới tính cách của hắn.

Ngày trước Sở Cuồng Ca xây dựng căn cơ cho Quan Trung Hình Đường, tiếp đó Quan Tư Vũ dựa vào căn cơ này xây dựng Quan Trung Hình Đường phát triển huy hoàng ổn định như hiện tại.

Nhưng dường như hắn chỉ làm được đến vậy. Nếu muốn mở ra cục diện mới cho Quan Trung Hình Đường như Sở Cuồng Ga, Quan Tư Vũ có vẻ không làm được. đến mức này.

Có điều Sở Hưu không quan tâm tới những vấn đề này, y cũng lười lo cho mấy chuyện của Quan Trung Hình Đường như vậy.

Lúc này Quan Tư Vũ lại đột nhiên nói: Lần này ngươi về hơi sớm.”

Sở Hưu kinh ngạc nói: “Sớm?”

Quan Tư Vũ gật đầu nói: “Có chuyện cần ngươi trở lại Ngô Quận ở Đông Tề một chuyến. Nếu ngươi về muộn một chút ta sẽ phái người đưa tin cho ngươi, ngươi cũng không cần lãng phí thời gian về Quan Trung Hình Đường như vậy. Giờ ngươi lại phải qua Đông Tề lần nữa.”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Hình Đường có việc, thân là thuộc hạ đương nhiên dốc sức làm việc, chẳng hay bên Đông Tề lại xảy ra đại sự gì?”

Quan Tư Vũ lắc đầu: “Thật ra không phải đại sự gì, Ngô Quận Lạc gia một trong Cửu Đại Thế Gia muốn tỷ võ kén rể, phái người đưa thiệp mời tới muốn Quan Trung Hình Đường ta phái người đến xem lễ mà thôi.

Thân trong giang hồ, những chuyện xã giao qua lại như vậy là không thể thiếu được, Quan Trung Hình Đường ta không muốn đắc tội với Ngô Quận Lạc gia, đương nhiên phải phái người đi một chuyến rồi. 

Thanh danh của ngươi trên giang hồ cũng đủ lớn, lại là chưởng hình quan của Quan Trung Hình Đường ta, cho nên chuyện này chọn ngươi đi là tốt nhất.

Nói đến đây Quan Tư Vũ rất hiếm thấy bông đùa với Sở Hưu: “Nghe nói ngươi cùng Lạc Phi Hồng của Ngô Quận Lạc gia là hảo hữu. Cô bé kia mặc dù tính tình hơi kỳ quái nhưng thực lực không kém, tướng mạo cũng không tệ, lại còn là đại tiểu thư Ngô Quận Lạc gia. Vừa hay lần này Ngô Quận Lạc gia tỷ võ kén rể, nếu ngươi cưới được Lạc Phi Hồng về cũng coi như một chuyện hay trên giang hồ.”

Sở Hưu không để ý tới câu đùa của Quan Tư Vũ, nhưng tin tức này lại khiến y giật mình.

Sao Lạc Phi Hồng lại phải tỷ võ kén rể? Theo cốt truyện gốc tương lai nàng sẽ bị ép gả cho Hạ Hầu thị mới đúng.

Nghĩ tới đây, Sở Hưu lại đoán được tiếp, có vẻ chuyện này có liên quan đến mình rồi.

Hạ Hầu Vô Giang đã chết dưới tay y trong Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, Lạc Phi Hồng còn gả cho ai được nữa?

Cho dù thực lực Ngô Quận Lạc gia không mạnh cần nịnh bợ Hạ Hầu thị nhưng dẫu sao Ngô Quận Lạc gia cũng là một trong Cửu Đại Thế Gia, Lạc Phi Hồng còn là tuấn kiệt trẻ tuổi xếp trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng.

Không có Hạ Hầu Vô Giang, có thể nói trong Hạ Hầu thị không ai xứng với Lạc Phi Hồng. Ngô Quận Lạc gia cũng chẳng ngu ngốc tới mức gả Lạc Phi Hồng cho một đệ tử tầm thường của Hạ Hầu thị.

Cho nên sau khi Hạ Hầu Vô Giang chết đi, mọi chuyện lại xảy ra biến hóa. Chỉ có điều Sở Hưu cũng không hiểu sao Ngô Quận Lạc gia lại nghĩ ra cái cách máu chó là tỷ võ kén rể như vậy? Chẳng lẽ họ lo Lạc Phi Hồng không gả được chắc?

Cái cách tỷ võ kén rể này không ít người trên giang hồ dùng, nhưng đại đa số là các thế gia nhỏ.

Trong số võ giả tán tu không ít người có tiềm lực, một số thế gia nhỏ con cháu không chịu cố gắng nhưng lại có nữ nhi xinh đẹp, bọn họ sẽ chọn cách tỷ võ kén rể như vậy. Chọn lấy võ giả trẻ tuổi có tiềm lực nhất, vừa gả được con gái vừa kiếm được người giúp đỡ cho gia tộc trong tương lai.

Nhưng với uy thế của Ngô Quận Lạc gia cùng thực lực của Lạc Phi Hồng, cần gì phải làm vậy?

Sở Hưu không khỏi nghi hoặc: “Ngô Quận Lạc gia cũng định chơi trò tỷ võ kén rể à? Nếu thật sự có võ giả tán tu thắng trận tỷ võ này, vậy Ngô Quận Lạc gia có dám gả Lạc Phi Hồng cho võ giả tán tu đó không?”

Quan Tư Vũ lắc đầu nói: “Đương nhiên Lạc gia không làm chuyện ngu ngốc như vậy rồi. Ta nghỉ ngờ cái gọi là tỷ võ kén rể lần này là giả vờ giả vịt thôi, chí ít Lạc gia mời toàn các đệ tử kiệt xuất trong đại thế gia tới. Có họ, võ giả tán tu làm gì còn đường ra mặt?

Có điều ta cũng nghe chút tin đồn, nghe nói Lạc Phi Hồng làm gì đó quá phận khiến các trưởng lão Lạc gia giận dữ, cho nên định mau mau chóng chóng gả Lạc Phi Hồng ra ngoài.

Hơn nữa lần này không gả Lạc Phi Hồng đi cũng chẳng được, thực lực Ngô Quận Lạc gia mấy năm gần đây không ngừng hạ xuống, chẳng những võ giả đời trước dần dần già yếu mà trong giới trẻ ngoại trừ một cô. gái là Lạc Phi Hồng, thậm chí không tìm nổi ai một mình gánh vác được một phương. Cho nên Lạc gia mới vội vàng tìm thông gia như vậy.

Lần tỷ võ kén rể này, Ngô Quận Lạc gia thậm chí mời người thừa kế của Thương Thủy Doanh thị là Vô Song Công Tử - Doanh Bạch Lộc tới. Căn cứ theo tình báo, Lạc gia đã sớm liên hệ với Doanh gia, nếu không có gì bất ngờ lần tỷ võ kén rể này chỉ là vờ vịt cho qua chuyện, người thắng cuối cùng chắc chắn là Doanh Bạch Lộc. Cái gọi là tỷ võ kén rể cũng biến thành nghỉ thức đính hôn cho người giang hồ chứng kiến, Lạc gia cũng có trợ thủ bên ngoài, hơn nữa còn là trợ thủ cực mạnh.”

Sở Hưu khẽ cau mày, chuyện này sao lại biến hóa lớn đến vậy, còn dính líu với cả Thương Thủy Doanh thị?

Trong số Cửu Đại Thế Gia, Thương Thủy Doanh thị hiện đang đứng đầu trong Cửu Đại Thế Gia, cũng là gia tộc truyền thừa lâu đời nhất. Thậm chí trước đại kiếp nạn thời thượng cổ đã có Thương Thủy Doanh thị. Thân phận này quả thật cao quý tới mức khó tả. 

Trong truyền thuyết Thương Thủy Doanh thị thậm chí có huyết mạch hoàng tộc thượng cổ, có điều không biết vì sao Doanh thị lại quy định tộc quy, nghiêm cấm các đệ tử có bất cứ liên quan gì với triều đình.

Nghe nói mấy trăm năm trước có một đệ tử chỉ thứ rời khỏi Thương Thủy Doanh thị, sáng lập một hoàng triều. Nhưng đến lúc hắn trở lại muốn biến cả Thương 'Thủy Doanh thị thành hoàng tộc, hai bên nâng đỡ lẫn nhau, Doanh thị lại trục xuất đệ tử này khỏi gia phả Doanh thị, đồng thời phong bế gia tộc. Mãi tới khi vương triều bị hủy diệt, Doanh thị mới lại xuất hiện trong giang hồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện