Cơn thịnh nộ của Sở Tông Quang không vì thứ Sở Hưu lấy ra mà dập tắt.

Hắn nhìn chằm chằm vào Sở Hưu phẫn nộ quát: “Ngươi tức giận thì giết người à? Ngươi có biết địa vị của Thẩm Dung tại Thẩm gia ra sao không? Hắn chết đi, Thẩm gia sẽ trả thù Sở gia ta thế nào?

Nghịch tử! Ngươi làm thế rõ là đẩy Sở gia ta vào chỗ bất nghĩa!”

Sở Hưu nhíu mày, lão cha hờ này của y thật quá hèn nhát, Thẩm gia có mạnh nữa hắn cũng đâu phải sợ tới mức như vậy?

Cũng may Sở Hưu đã sớm nghĩ kỹ lời nói và biện pháp giải quyết việc này.

Sở Hưu chắp tay nói: “Phụ thân đại nhân xin đừng kinh hoảng, mặc dù người đã chết nhưng Sở gia ta cũng không phải không có kế sách khác.

Luận căn cơ Thẩm gia mạnh hơn Sở gia ta một chút, nhưng chưa tới mức áp đảo.

Nguyên nhân chính khiến Thẩm gia xưng bá Thông Châu Phủ thật ra là vị Thẩm Bạch bái nhập Thương Lan Kiếm Tông kia.

Danh tiếng Thương Lan Kiếm Tông có lớn, nhưng chưa chắc Sở gia ta đã không có chỗ dựa.”

Sở Tông Quang trừng mắt với Sở Hưu nói: “Thương Lan Kiếm Tông là đại phái đệ nhất Ngụy Quận, đứng trong Thất Tông Bát Phái, Sở gia ta lấy đâu ra chỗ dựa?”

Sở Hưu nheo mắt nói: “Thất Tông Bát Phái thì sao? Cũng chẳng phải Nam Bắc Phật Tông, huống hồ cho dù là Nam bắc Phật Tông cũng chẳng mạnh tới mức hùng bá toàn bộ giang hồ.

Sở gia chúng ta không tìm thấy chỗ dựa môn phái giang hồ nhưng lại có thể tìm chỗ dựa nơi triều đình!

Ngụy Quận mặc dù danh nghĩa thuộc về Bắc Yên nhưng thật ra chỉ nghe theo bên ngoài, triều định Bắc Yên cũng chẳng làm gì được.

LÚc này nếu Sở gia ta đảo chiều theo triều đình Bắc Yên, mặc dù triều đình Bắc Yên chướng mắt với chút lực lượng này của Sở gia, nhưng ít ra cũng là thế lực võ lâm chủ động thần phục Bắc Yên, có thể tạo thành tấm gương sau này. Tin rằng triều đình Bắc Yên sẽ không bạc đãi chúng ta.

Nếu có triều đình Bắc Yên làm chỗ dựa, Thương Lan Kiếm Tông cũng chẳng dám động tới chúng ta.”

Những trưởng lão Sở gia liếc mắt nhìn nhau, kế hoạch của Sở Hưu mặc dù nghe rất khoa trương nhưng ngẫm nghĩ cẩn thận cũng có chút đạo lý.

Triều đình Bắc Yên nhòm ngó Ngụy Quận đã lâu, có điều võ lâm Ngụy Quận vẫn rất ương ngạnh, triều đình Bắc Yên lại không muốn trở mặt với võ lâm Ngụy Quận, cho nên mới không sử dụng thủ đoạn cứng rắn.

Nhưng trước đó Sở gia tới từ Đông Tề, căn bản không có cảm giác gắn bó gì với Ngụy Quận, nếu có thể dùng chuyện này móc nối với triều đình Bắc Yên, vậy đây cũng là chuyện tốt cho Sở gia.

Sở Hưu đứng đó im lặng không nói gì tiếp, y đưa ra cho Sở gia ý tưởng này không thể nói là ngu ngốc nhưng cũng chỉ nói là nửa tốt nửa xấu.



Đầu nhập vào triều đình Bắc Yên quả thật có khả năng rất lớn sẽ như lời y nói. Thân là thế lực đầu tiên của Ngụy Quận đầu nhập vào Yến Quốc, Sở gia sẽ nhận được rất nhiều ưu đãi.

Nhưng cũng có khả năng Sở gia chọc giận toàn bộ võ lâm Ngụy Quận, bị bọn họ nhắm vào, thậm chí võ lâm Ngụy Quận phẫn nộ sẽ xé tan cả Sở gia.

Đương nhiên những chuyện này đều là tương lai, đến lúc đó Sở Hưu có còn ở Sở gia hay không còn chưa biết. Sở gia có bị võ lâm Ngụy Quận trả thù hay không thì liên quan gì tới y?

Gương mặt Sở Tông Quang lộ vẻ âm trầm, hắn không nhìn ra sơ hở trong kế hoạch của Sở Hưu, chỉ đơn giản là hắn không muốn thêm phiền toái mà thôi.

Nửa ngày sau Sở Tông Quang mới hừ lạnh một tiếng nói: “Sở Hưu, lần trước ta đã nói rồi, nếu ngươi lại gây chuyện ta sẽ lấy lại tất cả những chuyện làm ăn ngươi đang quản lý, cho ngươi vào từ đường sám hối. Kết quả ngươi vẫn coi lời của ta như gió thoảng qua tai!

Lần này ngươi gây họa lớn như vậy, xử trí ngươi ra sao còn cần xem ý bên Thẩm gia. Giờ ngươi vào tự đường sám hối đi! Nếu vì chuyện này của ngươi mà Sở gia ta bị Thẩm gia gây sự, ta sẽ không tha cho ngươi!”

Nghe những lời này, ánh mắt Sở Hưu lạnh đi, biểu hiện của Sở Tông Quang vượt ngoài dự liệu của y. Y thật không ngờ Sở Tông Quang lại hèn nhát tới mức độ này.

Dựa theo cớ mà Sở Hưu đưa ra, Thẩm gia vơ vết Sở gia trước, bản thân tức giận mới giết người, cùng lắm là do mình xúc động quá mà thôi. Hơn nữa mình cũng đã đưa ra đối sách trước mặt mọi người, nhưng Sở Tông Quang vẫn sợ xung đột với Thẩm gia, chỉ muốn trừng phạt y.

“Người đâu, dẫn Sở Hưu vào từ đường, phái người trông coi cho kỹ, để hắn sám hối đi!”

Sở Tông Quang vung tay, hai tên hạ nhân khó xử đi tới,nhìn Sở Hưu, chỉ hy vọng y chịu phối hợp. Dù sao bọn họ chỉ là hạ nhân, không dám ra tay với Sở Hưu.

Sở Hưu lại chẳng hề phát tác tại chỗ, chỉ ngoan ngoãn theo hai hạ nhân kia đi khỏi.

Nói thật, lần này đúng là y tính sai.

Trước giờ Sở Hưu luôn tỏ ra rất tỉnh táo, cho dù đột nhiên nảy sinh ý định giết chết Thẩm Dung cũng vậy, đều đã nghĩ cách lấy cớ phá cục, tất cả đều ổn thỏa.

Điều duy nhất y tính sai là Sở Tông Quang. Y thật sự không hiểu rốt cuộc lão cha hờ này của y nghĩ gì trong lòng, thân là gia chủ một gia tộc mà lại nhát gan sợ phiền toái đến vậy. Có trời mới biết lúc trước rốt cuộc Sở gia đặt chân tại Thông Châu Phủ ra sao.

Sau khi Sở Hưu bị áp giải xuống, lão đại Sở Khai trước đó vẫn không tỏ thái độ giờ lộ rõ vè vui mừng như điên cùng không thể tin nổi.

Trước nay ba đệ đệ của hắn không kẻ nào thành thật, đặc biệt là gần đây. Sở Khai có tự cao tự đại đến đâu cũng có thể cảm giác được vị trí người thừa kế Sở gia của hắn đã rất bất ổn.

Kết quả mới có mấy tháng, đầu tiên lão tứ Sở Thương tàn phế, tiếp đó Sở Sinh phạm sai lầm bị nhốt lại cấm đoán.

Còn Sở Hưu uy hiếp lớn nhất đối với hắn giờ lại tự tìm đường chết, không ngờ dám giết cả đại quản gia Thẩm gia Thẩm Dung, bị tước đoạt tất cả quyền lực nhốt trong từ đường sám hối. Như vậy chẳng phải không còn ai tranh đoạt vị trí người thừa kế với hắn nữa sao?

Nghĩ đến đây, Sở Khai cực kỳ đắc ý, ba tên đệ đệ ngu ngốc tính toán đủ đường, tính tới tính lui, kết quả tính chết cả bản thân. Cuối cùng vị trí người thừa kế gia chủ vẫn thuộc về bản thân mình!

Sở Tông Quang thần sắc u ám khoát tay áo để đám người giải tán. Hắn nói với Trần quản gia: “Ngươi tới Thẩm gia một chuyến, cố gắng hạ thấp tư thái hỏi bọn họ xem rốt cuộc muốn ra sao mới chịu bỏ qua chuyện này. Sở gia ta tuyệt đối không có ý xung đột gì với Thẩm gia bọn họ.”



Trần quản gia muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc lại không mở miệng chỉ thở dài rồi đi khỏi.

Trong Thẩm gia, lúc Thẩm Dung tới gặp Sở Hưu chỉ dẫn theo tâm phúc Vương Nhị, cho nên không ai khác biết Thẩm Dung đã chết. Mãi tới lúc Trần quản gia tới Thẩm gia, mọi người trong Thẩm gia mới biết Thẩm Dung đã chết. Chuyện này lập tức làm nổi lên sóng to gió lớn trong Thẩm gia, có người nhanh chóng tới báo cho Thẩm Mặc đang bế quan.

Thẩm Mặc tuổi tác không lớn, chỉ mới ngoài ba mươi, dung mạo anh tuấn không giống như chủ nhân một gia tộc, ngược lại tựa như một công tử thế gia phong lưu phóng khoáng.

Giống với Lý gia, lão gia chủ Thẩm gia cũng bất ngờ bỏ mình, lúc này Thẩm Mặc mới vội vội vàng vàng tiếp nhận vị trí gia chủ.

Có điều lúc đó uy vọng của Thẩm Mặc rất kém, thiếu chút nữa bị đám trưởng lão Thẩm gia vứt bỏ. Kết quả Thẩm Mặc trong cơn nóng giận giết liền mấy vị trưởng lão Thẩm gia, còn tuyên bố ngay đương trường, chỉ cần Thẩm gia còn huynh trưởng tại Thương Lan Kiếm Tông, vậy sẽ luôn vững chãi không bao giờ đổ, có thiếu ai cũng vậy thôi.

Sóng gió qua đi, Thẩm Mặc dùng cái đầu đám trưởng lão đặt vững vị trí gia chủ của mình, cũng khiến người của Thông Châu Phủ biết vị gia chủ tân nhiệm của Thẩm gia mặc dù tuổi còn trẻ nhưng tàn nhẫn quả quyết hơn xa phụ thân hắn.

Lúc này Thẩm Mặc đang bế quan, sau khi tiếp nhận Thẩm gia, thật ra Thẩm Mặc cũng chẳng mấy để ý tới Thẩm gia.

Mấy năm trước hắn từng theo huynh trưởng tới Thương Lan Kiếm Tông. Trải nghiệm đó thay đổi hẳn quan niệm của Thẩm Mặc, cho hắn biết thế nào mới là võ lâm đại phái. Chút gia nghiệp đó của Thẩm gia tại Thương Lan Kiếm Tông căn bản không đáng nhắc tới.

Từ đó về sau Thẩm Mặc bắt đầu bế quan khổ tu điên cuồng, muốn gia nhập Thương Lan Kiếm Tông. Đáng tiếc tuy hắn và Thẩm Bạch là huynh đệ song sinh, nhưng thiên phú lại chênh lệch quá nhiều.

Thiên phú cùng ngộ tính của Thẩm Bạch đều là đỉnh điểm, còn Thẩm Mặc hắn chỉ có thể nói là mức trung bình khá.

Thiên tư như vậy cũng đủ để gia nhập Thương Lan Kiếm Tông, nhất là Thẩm Bạch còn là đệ tử quan môn của chưởng môn Thương Lan Kiếm Tông, muốn thu hắn vào Thương Lan Kiếm Tông thật sự không phải là vấn đề.

Nhưng vấn đề là với thực lực thiên phú của hắn, có gia nhập Thương Lan Kiếm Tông cũng chỉ là đệ tử ngoại môn mà thôi.

Ca ca là đệ tử đích truyền của trưởng môn, còn đệ đệ hắn lại chỉ là một đệ tử ngoại môn bình thường, Thẩm Mặc không chịu nổi chuyện mất thể diện như vậy.

Cho nên hắn bỏ hết thời gian ra khổ tu mong có ngày gia nhập Thương Lan Kiếm Tông, trở thành đệ tử nội môn.

Bị đánh thức trong lúc bế quan, thần sắc Thẩm Mặc rất bực tức, nhưng khi hạ nhân thuật lại tin Thẩm Dung đã chết, sắc mặt hắn lại trầm xuống.

Nói thật, trong lòng Thẩm Mặc Thẩm Dung cũng chẳng quan trọng gì. Mặc dù khi bé hắn gọi Thẩm Dung là Dung thúc, nhưng ngay cả thúc thúc ruột của mình, đám thúc bá trưởng lão Thẩm gia kia hắn còn dám giết, một hạ nhân có là gì?

Hắn cho Thẩm Dung địa vị cao như vậy chẳng qua là vì không tin được những tộc nhân chi chính cùng chi thứ của Thẩm gia mà thôi.

Mặc dù thực lực năng lực của Thẩm Dung đều rất bình thường, thậm chí còn rất tham lam, nhưng ít nhất hắn cũng trung thành, biết quyền lực của hắn là ai ban cho. Nói cách khác Thẩm Dung chẳng qua là con chó của Thẩm Mặc mà thôi, không phải chó của Thẩm gia mà là chó của riêng Thẩm Mặc.

Có điều đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, chớ nói chi tới giờ còn có người dám giết chó của Thẩm Mặc hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện