Thân phận trên giang hồ của ngươi không tệ, không ai đi nghi ngờ chưởng hình quan Quan Trung Hình Đường lại là truyền nhân Côn Luân Ma Giáo. Cho nên thân phận này nhất định phải che giấy, tránh cho bị người ta nhận ra, gây ra phiền toái không cần thiết.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, điểm này không cần Lục tiên sinh nói y cũng biết.

Thời đại này ngay người trong Chính đạo còn chẳng tin tưởng được, nói chỉ đám người Ma đạo âm tà tàn nhẫn.

Lục tiên sinh là người của Vô Tướng Ma Tông, cho. nên chỉ cần Sở Hưu bộc lộ thân phận truyền nhân Côn Luân Ma Giáo, Lục tiên sinh sẽ không hại y. Nhưng những tông môn khác chưa hẳn đã có quan hệ mật thiết với Côn Luân Ma Giáo như vậy, thậm chí còn có nhiều nhánh Minh Ma từng phản bội Côn Luân Ma Giáo, chuyện gì chúng cũng làm được.

Sở Hưu lấy ra tấm mặt nạ sắt đen bị y mài bỏ tiêu ký Thanh Long Hội, đeo lên mặt, dùng giọng khàn khàn trầm trầm nói: “Tại hạ tân nhân Ma đạo, Lâm Diệp, ra mắt Lục tiên sinh.”

Gương mặt Lục tiên sinh nở một nụ cười đùa cợt: “Mặt nạ thép đen của Thanh Long Hội? Đây là đồ tốt, có điều tốt nhất ngươi đừng dùng mấy môn võ công nổi bật kia, nếu không người hữu tâm chắc chắn sẽ suy tính ra thân phân của ngươi.” 

Ra khỏi Kiếm Ly Các, Sở Hưu theo Lục tiên sinh đi thẳng tới Cốt Mộc Sơn Trang.

Cái gọi là Cốt Mộc Sơn Trang thật ra chỉ là một sơn trang đã hoang phế, tên đã rất kỳ quái nhưng lai lịch lại càng kinh khủng.

Trong truyền thuyết, chủ nhân Cốt Mộc Sơn Trang là một đại hiệp chính đạo, do tu luyện một môn bí pháp Ma đạo khiến cho tẩu hỏa nhập ma, phải dùng máu tươi cùng thịt người luyện đan mới có thể duy trì sinh cơ.

Cho nên vị đại hiệp này vận dụng thanh danh bản thân mời rất nhiều người giang hồ tới Cốt Mộc Sơn Trang làm khách, kết quả những người giang hồ đó không ai còn sống rời khỏi Cốt Mộc Sơn Trang.

Hơn nữa những người bị giết ngoại trừ máu thịt dùng để luyện đan, xương cốt cũng được coi là vật liệu để gia cố toàn bộ Cốt Mộc Sơn Trang, đây là lý do của cái tên Cốt Mộc Sơn Trang.

Nghe nói sau này sự tình bại lộ, chủ nhân Cốt Mộc Sơn Trang bị đông đảo hiệp khách chính đạo tru diệt, Cốt Mộc Sơn Trang cũng trở nên hoang tàn. Nhưng do người chết tại đây quá nhiều, những người bị giết chết oan chết uổng, máu thịt bị luyện đan, xương cốt còn bị dùng làm vật liệu, cho nên cứ mỗi nửa đêm Cốt Mộc Sơn Trang lại vang lên kêu ma quỷ, vô cùng kinh khủng.

Sau khi Sở Hưu theo Lục tiên sinh tới Cốt Mộc Sơn Trang, y mới phát hiện nơi này quả thật kinh khủng. 

Vốn sơn trang rách rưới âm trầm đáng sợ, nhưng lúc. này kiến trúc sơn trang cũng hết sức kỳ quái, hoặc một màu đen kịt, hoặc một màu xám trắng quỷ dị, khiến người ta vừa nhìn đã thấy rợn người.

Khi tới gần Cốt Mộc Sơn Trang, Lục tiên sinh trầm giọng nói với Sở Hưu: “Sở tiểu hữu, ngươi là truyền nhân trực hệ của Côn Luân Ma Giáo, có điều lại không quen biết gì với người Ma đạo hiện tại. Giờ quan hệ trong Ma đạo còn phức tạp hơn ngày trước nhiều. Có điều chuyện này ngươi cũng không cần lo.

Ngươi chỉ cần biết, ngươi là truyền nhân trực hệ của Côn Luân Ma Giáo, thân phận tôn quý hơn đại đa số mọi người là được. Ngươi là đại biểu của Âm Ma Tông, người đứng sau lưng ngươi cũng mạnh hơn đại đa số mọi người ở đây, vậy là đủ.

Nhánh của Minh Ma và nhánh của Ẩn Ma chúng ta vốn không hòa thuận, đám người này lúc trước ham sống sợ chết ruồng bỏ Thánh giáo, mấy năm gần đây mặc dù tích cóp được không ít thực lực, nhưng Ẩn Ma chúng ta giấu mình trong bóng tối cũng không kém.

Muốn diệt giặc ngoài phải yên thù trong, cái gọi là Ma Đạo Hội Minh này thật ra là Ma đạo chúng ta lục đục nội bộ một phen trước đã, sau đó mới nhất trí đối ngoại.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, cáo mượn oai hùm, điểm này y cực kỳ am hiểu, cho dù Lục tiên sinh không chỉ điểm, Sở Hưu cũng minh bạch.

Đi vào trong Cốt Mộc Sơn Trang, hai võ giả áo đen  đầu đội mặt nạ ác quỷ, có tu vi Tam Hoa Tụ Đỉnh đột nhiên xuất hiện, quát khẽ: “Người tới là ai?”

Lục tiên sinh ném hai tấm lệnh bài ra, hai võ giả kia nhìn thoáng qua rồi lập tức giao lại lệnh bài cho Lục tiên sinh, chắp tay nói: “Hóa ra là đại biểu cho Vô Tướng Ma Tông cùng Âm Ma Tông, mời vào.”

Sở Hưu nhìn thoáng qua hai người này, hỏi: “Người giữ cửa là?”

Lục tiên sinh thản nhiên đáp: “Là người của Hải Nam Đệ Lục Thiên Ma Tông. Đệ Lục Thiên Ma Tông xem như trung lập trong Ma đạo, tính nghiêm chỉnh ra thì coi như nhánh Minh Ma, nhưng ngày xưa khi Thánh giáo ta bị hủy bọn họ không lựa chọn phản bội, cũng không bỏ. trốn sống tạm.

Những đại phái Chính đạo không động tới bọn họ là vì Đệ Lục Thiên Ma Tông ở đảo hoảng ngoài Hải Nam, rời xa đất Trung Nguyên, không có tiếng tăm gì tại đây. Đến khi Thánh giáo hoàn toàn bị hủy diệt bọn họ mới nhận được tin.

Cho nên Đệ Lục Thiên Ma Tông thật ra không có lỗi gì với Thánh giáo, nhánh Ẩn Ma chúng ta cũng không có địch ý gì với họ.

Lần Ma Đạo Hội Minh này là do Đệ Lục Thiên Ma Tông chủ trì, nếu không đám Minh Ma và Ẩn Ma chúng ta ngồi chung một chỗ, không đợi được đến lúc Ngũ Đại Kiếm Phái ra tay, chính chúng ta đã tự đánh lẫn nhau rồi.” 

Nói xong, Lục tiên sinh đã dẫn Sở Hưu vào Cốt Mộc: Sơn Trang.

Lúc này Cốt Mộc Sơn Trang rách rưới đã được chỉnh lý thu dọn sạch sẽ, có điều bên trong vẫn toát lên vẻ âm trầm kinh người.

Trong đại sảnh Cốt Mộc Sơn Trang, ma khí quỷ dị lạnh lẽo trải rộng, toàn bộ đại sảnh chia làm hai phái, bên nhiều người là Minh Ma, còn bên ít người là nhánh Ẩn Ma.

Thấy Lục tiên sinh dẫn Sở Hưu tới, mọi người đều đưa mắt nhìn sang.

Lục tiên sinh vung tay, lộ ra tướng mạo mới có, lúc này mới có không ít người trong Ẩn Ma tới chào hỏi Lục tiên sinh.

Còn bên phía mạnh mẽ, một võ giả Thiên Nhân Hợp. Nhất mặc trường bào xanh xanh đỏ đỏ đầy đồ án kỳ quái đột nhiên cười lên quái dị nói: “Lục Tấn, nghe nói lần trước ngươi đọ sức với Kính Hồ Sơn Trang, còn chịu thiệt, rốt cuộc vẫn không cướp được ma kiếm Trường Tương Tư, lần này định tới báo thù à?

Còn người bên cạnh là ai? Ma Đạo Hội Minh không phải ai muốn tham gia cũng được, ngươi mang một võ giả tiểu bối Ngũ Khí Triều Nguyên tới là có ý gì? Tới học việc à?”

Võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất này quần áo hết sức kỳ quái, có điều tướng mạo mười phần tuấn mỹ yêu dị, thậm chí tuấn tú tới mức khiến người ta không biết nam hay nữ. Ngay cả giọng nói cũng mang theo chút the thé nữ tính, khiến người ta nghe xong có cảm giác nổi da gà.

Lục tiên sinh sắc mặt tối đen, hắn lạnh lùng nói: “Cửu Tương Tử, quản cho tốt chuyện Ngũ Độc Giáo của ngươi là được, ngươi mở miệng mỉa mai Vô Tướng Ma Tông ta mà không thấy ngại à? Ngày xưa Ngũ Độc Giáo các ngươi ham kiếm cổ của Phong Vân Kiếm Trủng, chẳng lẽ quên chuyện bị người ta một kiếm chém liền mấy trưởng lão rồi à?

Còn vị bên cạnh ta cũng không phải võ giả tiểu bối, hắn tên Lâm Diệp, là truyền nhân chính thống của Côn Luân Ma Giáo, lần này đại biểu cho Âm Ma Tông tới tham gia Ma Đạo Hội Minh, thân phận này chẳng lẽ còn không đủ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện