Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu chỉ vừa nhập môn, đương nhiên không đạt tới mức dự đoán nguy cơ khi Thiên Tử Vọng Khí Thuật đại thành, không có uy năng cường đại sánh ngang quỷ thần.

Có điều cho dù nhập môn cũng đã đủ cho Sở Hưu.

Phong Vô Lãnh quả thật rất cường đại, cho dù dưới Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu, kiếm thế của hắn cũng gần như không chút kẽ hở, tự nhiên sinh thành. Việt Nữ Kiếm Điển có thể nói là kiếm pháp có sơ hở nhỏ nhất, kiếm pháp thiên bẩm, muốn tìm ra sơ hở của nó phải tìm ra sơ hở của toàn bộ thiên địa mới được.

Chỉ có điều kiếm pháp không sơ hở nhưng người lại có.

Trước đó Sở Hưu liều mình tạo thành vết rạn trên Việt Nữ Kiếm, khiến đối phương mất tỉnh táo, nổi giận xuất thủ, đó chính là sơ hở của Phong Vô Lãnh, sơ hở trong tâm cảnh của hắn!

Kiếm phong xé tan không gian chém tới, dưới uy thế cường đại như vậy, mưa gió đều bị xé tan, khí thế trên người Sở Hưu lúc cao lúc thấp lúc ẩn lúc hiện, trong mắt y từng đường kẻ ngưng tụ thành quỹ tích của Phong Vô Lãnh, bao gồm cả quỹ tích vận hành chân khí của hắn, tất cả ánh vào mắt Sở Hưu.

Trước đó Sở Hưu đã trọng thương cho nên chỉ có một cơ hội mà thôi, nắm được lỗ thủng đó, Phong Vô Lãnh chết, không nắm được, Sở Hưu vong.

Ngay trong những đường cong vặn vẹo đó, sát cơ phẫn nộ trong lòng Phong Vô Lãnh khiến kiếm thế chính giữa của hắn không được ổn định, ngay trong chớp mắt khi đường cong đó vặn vẹo, Sở Hưu lại xuất thủ.

Tay phải của hắn đã trọng thương, tay trái cầm đao, ma khí ngập trời ngưng tụ trên thân đao, Huyết Luyện Thần Cương được Sở Hưu ngưng tụ tới cực hạn, thân thể trực tiếp lao về phía Phong Vô Lãnh.

Thấy cảnh này mọi người đều sửng sốt, Sở Hưu phát điên rồi hay sao

? Chẳng lẽ hắn định lao lên chịu chết?

Có điều cảnh tượng tiếp theo lại khiến bọn họ không cách nào tưởng tượng nổi, đao của Sở Hưu chém vào kiếm của Phong Vô Lãnh với một góc độ cực kỳ xảo trá, ma khí hội tụ trong đó ầm ầm bộc phát, Việt Nữ Kiếm trong tay Phong Vô Lãnh ầm ầm vỡ vụn!

“Không!”

Phong Vô Lãnh nổi giận gầm lên một tiếng, ánh mắt vô cùng điên cuồng!

Việt Nữ Kiếm là vật kỷ niệm duy nhất người yêu để lại cho hắn, cũng là vật ký thác tâm linh duy nhất của hắn, giờ bị Sở Hưu chém nát như vậy khiến tâm tình hắn chìm vào điên cuồng.

Tay nắm thành kiếm chỉ, mặc dù vẫn là kiếm thế Việt Nữ Kiếm, có điều trong đó lại mang theo lửa giận cùng sát khí vô tận.

Nhưng trong mắt Sở Hưu, từng đường quỹ tích quanh người Phong Vô Lãnh lại rung động ngày càng kịch liệt, rậm rạp chằng chịt, khắp nơi đều là sơ hở!

Chỉ trong chớp mắt, tinh thần lực của Sở Hưu tăng lên tới cực hạn, đón lấy luồng kiếm chỉ của Phong Vô Lãnh, Sở Hưu chém ra một đao, thân thể lại không tránh không né, như định đồng quy vô tận cùng Phong Vô Lãnh!

Một tiếng nổ ầm ầm vang lên, máu tươi b ắn ra, Sở Hưu cùng Phong Vô Lãnh trực tiếp lướt sát qua nhau.

Giữa sân yên tĩnh không chút tiếng động, dưới xương sườn của Sở Hưu hiện lên một lỗ máu, đang không ngừng chảy ra máu tươi.

Ngay trong thời khắc mấu chốt, Sở Hưu dùng Thiên Tử Vọng Khí Thuật nhìn ra quỹ tích xuất thủ của Phong Vô Lãnh, cưỡng ép thân thể di chuyển, đồng thời ngưng tụ cương khí hộ thể vào một điểm. Cho nên giờ chỉ bị một lỗ máu dưới xương sườn, nếu không đòn này của Phong Vô Lãnh chắc chắn đã đánh nát trái tim của Sở Hưu.

Có điều nhìn sang phía Phong Vô Lãnh, tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh.

Đứng yên tại chỗ, sắc mặt Phong Vô Lãnh trắng bệch, trên cổ hiện lên một vệt máu.



Phong Vô Lãnh ngẩng đầu lên, trong mắt đột nhiên hiện lên vẻ giải thoát, hắn vừa định nói gì đó, nhưng máu tươi từ trong cổ không ngừng phun ra, thân hình cũng ầm ầm ngã xuống.

Sở Hưu thở dài một tiếng, ván này y thắng, nhưng thắng vô cùng may mắn.

Thiên Tử Vọng Khí Thuật chỉ có thể cho Sở Hưu một cơ hội, có nắm được cơ hội đó không phải dựa vào chính Sở Hưu.

Một đòn vừa rồi y đã dùng hết lực lượng bản thân, khi Thiên Tử Vọng Khí Thuật nhìn ra sơ hở của Phong Vô Lãnh, y lập tức xuất đao chém tan cương khí hộ thể của đối phương, lưỡi đao cũng lướt sát qua cổ hắn.

Trận chiến này quả thật vô cùng may mắn, bình tâm xét lại, Phong Vô Lãnh quả thật rất mạnh, nếu không phải Sở Hưu may mắn đánh nứt Việt Nữ Kiếm của đối phương, khiến hắn nổi giận, y cũng không nắm được sơ hở.

Sau khi Sở Hưu hoàn toàn đánh nát Việt Nữ Kiếm, Phong Vô Lãnh đã hoàn toàn điên cuồng. Một võ giả mất lý trí toàn thân đều là sơ hở, điểm khác biệt chỉ là Sở Hưu có nắm bắt được sơ hở này không mà thôi.

Sở Hưu không thấy được ánh mắt cuối cùng của Phong Vô Lãnh. Trên thực tế đối với Phong Vô Lãnh, sau khi người yêu của hắn tự vẫn, trái tim hắn thật ra đã chết.

Phong Vô Lãnh còn lại chẳng qua chỉ là cái xác không hồn chỉ biết tưởng niệm, mặc dù không sợ chết nhưng cũng không còn động lực sống tiếp. Giờ Sở Hưu giết hắn, thật ra cũng là một loại giải thoát.

Lúc này giữa trường, cái chết của Phong Vô Lãnh khiến mọi người câm như hến, bọn họ đang thấy gì đây? Sở Hưu lại thật sự giết được một đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất!

Dùng tu vi cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh g iết chết Thiên Nhân Hợp Nhất, chuyện này quả thật chưa từng nghe tới, chí ít bọn họ chưa từng nghe nói.

Thực lực cỡ này đã cường đại vượt ngoài tưởng tượng của bọn họ, lúc này ánh mắt mọi người nhìn về phía Sở Hưu đã đầy hoảng sợ, y còn là người hay sao?

Trên quán rượu, ánh mắt Thiền Nhi cũng đã đầy hoảng sợ.

Khi thực lực cường đại tới một mức nhất định sẽ khiến một người coi nhẹ xuất thân lai lịch của hắn.

Trước nay Thiền Nhi đều cho rằng công tử nhà mình mới là xuất sắc nhất, cũng từng giết võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên, giết người hơn cấp với Hạ Hầu Vô Giang không phải chuyện khó khăn gì.

Nhưng Hạ Hầu Vô Giang có mạnh hơn nữa cũng không thể gi ết chết đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, đặc biệt là Phong Vô Lãnh còn không phải võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất bình thường, cho dù trong số võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất đông đảo, Phong Vô Lãnh cũng coi như cao thủ.

Với thực lực của Thiền Nhi đương nhiên không nhìn ra điểm hung hiểm trong trận chiến cùng sơ hở của Phong Vô Lãnh. Dù sao trong mắt phần lớn người giang hồ, bọn họ chỉ nhìn kết quả, không hỏi quá trình. Họ chỉ thấy Sở Hưu giết Phong Vô Lãnh, chỉ đơn giản như vậy thôi.

Vừa rồi Thiền Nhi tự tiện quyết định nhờ Phong Vô Lãnh ra tay giết Sở Hưu, cũng vì nàng nhìn ra uy hiếp trên người Sở Hưu.

Trước đó Hạ Hầu Vô Giang không để Sở Hưu trong mắt, hắn làm vậy chỉ để trút giận mà thôi.

Nhưng sau khi chứng kiến biểu hiện của Sở Hưu, Thiền Nhi lại biết nếu Sở Hưu không chết chắc chắn hắn sẽ là đại địch của công tử!

Cho nên dù biết hậu quả khi Phong Vô Lãnh xuất thủ, dễ bại lộ thân phận, Thiền Nhi vẫn khăng khăng muốn để Phong Vô Lãnh đi giết Sở Hưu. Bởi vậy cho dù Phong Vô Lãnh bại lộ thân phận dẫn tới trong một thời gian dài không thể ra tay cũng không sao, chỉ cần gi ết chết Sở Hưu, mọi thứ đều đáng giá.

Nhưng Thiền Nhi ngàn vạn lần không ngờ nổi, Sở Hưu lại cường đại tới như vậy, thậm chí ngay Phong Vô Lãnh cũng chết trong tay y!

Thiền Nhi đã hạ quyết định, sau khi trở về Hạ Hầu thị, nhất định phải bảo công tử dùng toàn lực gi ết chết tên Sở Hưu này.



Bằng không nếu chuyện hôm nay bại lộ, Sở Hưu cùng công tử sẽ thành tử thù, có một kẻ địch như vậy tương lai hậu hoạn vô cùng!

Mà cùng lúc đó, Sở Hưu giữa trận mặc dù đã trọng thương nhưng mọi người xung quanh thậm chí không ai dám xông lên chiếm lợi, thậm chí có không ít người âm thầm bỏ trốn.

Lúc này trong lòng bọn họ, Sở Hưu đã không khác gì Ma thần, ai dám xông lên chịu chết?

Lúc này Sở Hưu đưa mắt nhìn sang Lâm Nam Nghiệp, ánh mắt bùng lên sát khí lạnh lẽo vô cùng.

Lâm Nam Nghiệp có chết hay không cũng không quan trọng, quan trọng là y phải biết, hôm nay rốt cuộc ai bố trí cục diện này?

Vừa rồi giao chiến với Phong Vô Lãnh, Sở Hưu không cách nào lưu thủ, cũng không thể lưu thủ. May mà vẫn còn người sống là Lâm Nam Nghiệp để thẩm vấn.

Thấy ánh mắt của Sở Hưu quay sang, Lâm Nam Nghiệp lập tức run lên lẩy bẩy, quay người bỏ trốn.

Vừa rồi là đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất đích thân xuất mã, chuyện này đã mười phần chắc chín, Sở Hưu tất sẽ phải chết.

Nhưng ai ngờ Sở Hưu lại bi3n thái như vậy, ngay đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất cũng bị y chém chết, sớm biết vậy hắn nên trốn xa mới phải.

Có điều lúc này trốn cũng chưa muộn.

Sở Hưu vừa liều mạng cùng một đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất, bản thân cũng bị thương nặng, tốc độ chắc chắn không thể nhanh như lúc vừa rồi.

Trên thực tế cũng đúng như suy đoán của Lâm Nam Nghiệp, thương thế của Sở Hưu không hề nhẹ, ngay cả tốc độ của Nội Phược Ấn cũng không bộc phát tới cực hạn được nữa.

Có điều không đợi Lâm Nam Nghiệp chạy được bao xa, một võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh lại đột nhiên lao ra từ trong hẻm, lao tới đánh một quyền về phía Lâm Nam Nghiệp!

Nếu Lâm Nam Nghiệp trong thời toàn thịnh đương nhiên không quan tâm tới một võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh nho nhỏ, nhưng giờ hắn đang bỏ trốn, không ngờ lại có người đột nhiên ra tay với mình. Chuyện này khiến Lâm Nam Nghiệp bất ngờ không kịp đề phòng hoảng, hốt hoảng ngăn cản, thân hình bất giác bị đánh lui mấy bước.

Võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh vừa xuất thủ cười đắc ý: “Lão già, ở Hà Dương Phủ ngươi phách lối như vậy, giờ ráng mà chịu đi!”

Võ giả đột nhiên xuất thủ này chính là kẻ cầm đầu thế lực bản địa, bang chủ Thanh Hổ Bang!

Trước đó Lâm Nam Nghiệp dẫn mọi người tới, nhất quyết phải động thủ tại Hà Dương Phủ, không hề quan tâm tới Long Hổ Bảng. Chuyện này đã khiến hắn ôm một bụng tức tối.

Có điều lúc đó uy thế của bọn Lâm Nam Nghiệp rất lớn, hắn không dám nói linh tinh, giờ thấy Sở Hưu dũng mãnh phi thường đánh cho đối phương sợ hãi bỏ trốn khắp nơi, bang chủ Thanh Hổ Bang cũng chẳng ngại bỏ đá xuống giếng.

Bị đánh lén ép lui lại, Lâm Nam Nghiệp còn chưa kịp phẫn nộ đã cảm thấy một luồng sát khí ập tới khiến hắn không khỏi thầm hô không ổn.

Không đợi Lâm Nam Nghiệp quay đầu lại, phía sau hắn đã bùng lên một luồng sáng rực rỡ!

Viên Mãn Bảo Bình Ấn.

Một tiếng nổ lớn vang lên, Lâm Nam Nghiệp bị đánh phun một ngụm máu tươi, tiếp đó lại bị Sở Hưu nắm cổ nhấc lên.

Cười dữ tợn với Lâm Nam Nghiệp một tiếng, Sở Hưu lạnh lùng nói: “Ngươi chạy giỏi lắm cơ mà, giờ có gan thì chạy tiếp đi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện