Khi bốn người Đổng Tương Nghi sắp nội đấu đến nơi, Trình Bất Húy vẫn đang giao chiến với Sở Hưu, có điều càng đánh hắn càng kinh hãi.

Thật ra hai người đều chưa dốc toàn lực liều mạng, trong đó Trình Bất Húy thì chỉ muốn ngăn cản Sở Hưu, cho bốn người khác có thời gian chạy trốn.

Bên phía Sở Hưu cũng không muốn liều mạng, vì không cần.

Giang Đông Ngũ Hiệp đã rạn nứt, việc Sở Hưu phải làm chỉ là cho thêm một mồi lửa, khiến chuyện này cháy càng kịch liệt là được, không cần tranh đấu sống chết cùng Trình Bất Húy.

Cho nên giờ Sở Hưu động thủ cùng Trình Bất Húy, nói y giao chiến cùng Trình Bất Húy còn chẳng bằng nói y mượn cơ hội giao chiến với Trình Bất Húy tôi luyện cảnh giới bản thân, để mình tiếp cận với cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên gần thêm một bước.

Cảnh giới không đồng nghĩa với sức chiến đấu, điểm này trên giang hồ đều đã công nhận.

Cảnh giới dễ nói nhưng sức chiến đấu lại cực kỳ phức tạp, nó liên quan tới cả võ công võ kỹ mà người đo tu luyện, hoàn cảnh bên ngoài, vũ khí… Cho nên không thể nào phân chia tỉ mỉ được.

Có điều đối với phần lớn võ giả giang hồ, hầu hết trong số bọn họ đều là sức chiến đấu ngang với cảnh giới bản thân, chỉ có tên bi3n thái như Sở Hưu, gần như mỗi giai đoạn sức chiến đấu đều luôn nằm ngang cảnh giới bên trên, cho nên giờ y cũng cần đi mài giũa lại cảnh giới hiện tại cùng lĩnh ngộ cảnh giới tiếp theo.

Ngược lại, Trình Bất Húy đã có thực lực đỉnh phong trong Ngũ Khí Triều Nguyên, chỉ kém một cơ hội là đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.

Nếu Trình Bất Húy sớm lựa chọn đầu quân vào một thế lực nào đó, thu hoạch được đại lượng tài nguyên, không khéo hắn đã bước vào cảnh giới đó.

Trọng kiếm trong tay Trình Bất Húy liên tiếp chém ra, trên thân kiếm không có chút cương khí nào tiết ra ngoài, nhưng lực lượng nội liễm này lại nghiền ép tất cả, ngay cả Huyết Luyện Thần Cương của Sở Hưu cũng không cách nào chống đỡ, có thể coi là lực lượng cực hạn.

Cảm giác được bọn Đổng Tương Nghi đã trốn đủ xa, Trình Bất Húy quát lên một tiếng chói ta, Khinh Nhạc trong tay bùng lên một luồng chấn động cường đại, lực lượng ầm ầm như núi lở đánh bay Sở Hưu ra ngoài, bản thân cũng nhân cơ hội lập tức bỏ trốn, muốn hội họp cùng đám người Đổng Tương Nghi.

Phủi phủi tro bụi trên quần áo, Sở Hưu nhìn bóng lưng rời đi của Trình Bất Húy, thản nhiên nói: “Giờ đã định đi à? Trò hay chỉ mới bắt đầu thôi.”

Lúc này, Trình Bất Húy bức lui Sở Hưu xong lập tức theo dấu bọn Đổng Tương Nghi.

Trình Bất Húy vốn cho rằng lúc này bọn họ đã đi rất xa, nào ngờ mới được hơn mười dặm đã thấy cảnh giương cung bạt kiếm của bọn Đổng Tương Nghi.

Thấy vậy, Trình Bất Húy không khỏi phẫn nộ quát lớn: “Các ngươi làm gì vậy?”

Đổng Tương Nghi hừ lạnh nói: “Đại ca, lão tam điên rồi, nhìn ai cũng nghĩ là nội ứng của Sở Hưu, thế nhưng bản thân hắn lại không chịu nói rốt cuộc Sở Hưu nói gì với mình.”

Lã Đồng nhắm mắt lại trầm giọng nói: “Đại ca, đệ tuyệt đối không phản bội huynh, nhưng những người khác không thể lưu lại, bọn họ đã có tâm tư khác. Nội ứng của Sở Hưu có thể là một người, cũng có thể là ba người!”

Ngô Thiên Đông hừ lạnh nói: “Ngươi dựa vào cái gì mà nói mình sẽ không phản bội đại ca? Có giỏi ngươi thử nói xem rốt cuộc Sở Hưu nói gì với ngươi mà khiến ngươi kiêng kỵ như vậy?”

Lã Đồng cắn chặt răng không nói, hắn sẽ không phản bội Trình Bất Húy, nhưng những chuyện Sở Hưu nói với hắn, hắn thật sự không dám nói ra!

Đúng lúc này, giọng nói của Sở Hưu lại vang lên phía sau: “Chuyện này ta có thể làm chứng, Lã Đồng không phản bội Trình Bất Húy, nội ứng của ta không phải hắn, chẳng qua do hắn hổ thẹn với Trình đại hiệp ngươi thôi!”



Lã Đồng đột nhiên trợn trừng hai mắt, cầm kiếm chỉ thẳng vào Sở Hưu quát lớn: “Im miệng!”

Khóe miệng Sở Hưu nhếch lên thành một nụ cười, nhưng nụ cười này trong mắt Lã Đồng không khác gì ma quỷ.

“Trình đại hiệp, ngày xưa Bá Kiếm Sơn Trang bị người ta diệt môn, người ra tay chính là Thanh Long Hội. Về phần người sai khiến Thanh Long Hội ra tay, ngươi chưa bao giờ tra ra.

Có điều kẻ thù giết cha ngươi giờ lại đang đứng ngay trước mặt ngươi đấy. Vị tam đệ này của ngươi từng là sát thủ Thanh Long Hội, ngày trước người xuất kiếm chém đầu cha ngươi Trình Nam Hải, chính là Lã Đồng!”

Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh sửng sốt. Tin tức này thật sự quá chấn động, khiến mọi người nhất thời không tiêu hóa kịp.

Làm huynh đệ hơn mười năm, vậy mà chỉ giây lát lại hóa thành kẻ thù giết cha. Biến hóa đó khiến cả Trình Bất Húy cũng ngây ra tại chỗ, ánh mắt không dám tin tưởng.

“Lời hắn nói, là thật?” Trình Bất Húy nhìn Lã Đồng, giọng run run hỏi.

Lã Đồng ánh mắt sầu thảm, hắn muốn phủ nhận, nhưng cuối cùng lại gật nhẹ đầu.

Lúc này Ngô Thiên Đông lại đột nhiên nói: “Vừa rồi ngươi còn nói chúng ta đều là nội ứng, nhưng giờ hóa ra ngươi là hung thủ sát hại phụ thân đại ca, giờ chẳng lẽ còn định giết cả đại ca hay sao?”

“Câm miệng!” Lã Đồng quát lớn, ánh mắt nhìn về phía Ngô Thiên Đông đã kèm theo chút sát khí.

Sở Hưu vỗ vỗ tay nói: “Đừng để ý, vị tứ đệ này của ngươi phẫn nộ thế cũng bình thường thôi ấy mà. Người ta theo đuổi một cô nàng bao năm, kết quả cô ta lại có quan hệ với tất cả các ngươi. Mà toàn bộ Giang Đông Ngũ Hiệp ai ai cũng biết, chỉ mình hắn không biết. Mấy người các ngươi có từng coi hắn là huynh đệ không? Người ta có oán hận cũng bình thường, bình thường thôi!”

Lời này vừa nói ra, gương mặt Liễu Khanh Khanh vừa giận dữ vừa xấu hổ. Dẫu sao cô nàng cũng là nữ tử, những chuyện năm xưa mặc dù đều do cô nàng chủ động, nhưng tự mình biết và bị Sở Hưu nói toạc ra tại đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Ngô Thiên Đông sắc mặt đỏ ngầu, ánh mắt lộ ra ý hận vì bị sỉ nhục.

Trước đó Sở Hưu không nói ra, hắn còn có thể giả ngu, nhưng giờ Sở Hưu nói tọac tất cả, hắn thậm chí không cách nào giả ngu được nữa.

Vừa nghĩ tới khi trước mình xum xoe tán tỉnh Liễu Khanh Khanh, ba người khác đều đứng nhìn, e là trong lòng bọn họ bản thân mình chắc chẳng khác gì ngu ngốc?

Ngô Thiên Đông càng nghĩ càng tức giận, hắn chỉ thẳng và Trình Bất Húy, nghiêm nghị nói: “Đại ca, mấy năm nay ta kính ngươi như cha. Ban đầu lúc ta theo đuổi ngũ muội, nếu ngươi nói cô ấy là nữ nhân của ngươi, sao ta có thể có suy nghĩ không an phận đối với cô ấy?

Thế nhưng các ngươi ai ai cũng biết nhưng đều không nói, rốt cuộc các ngươi có coi Ngô Thiên Đông ta là huynh đệ không? Các ngươi đều coi ta là ngu ngốc phải không?”

Trình Bất Húy hơi biến sắc, thật ra hắn không nghĩ đến mức như vậy, theo hắn mọi chuyện lúc trước chẳng qua chỉ là hiểu nhầm, nữ nhi giang hồ không câu nệ tiểu tiết, hắn vốn không hề có ý định cưới Liễu Khanh Khanh.

Về sau Ngô Thiên Đông thích Liễu Khanh Khanh, chẳng lẽ hắn lại đi nói với Ngô Thiên Đông, Liễu Khanh Khanh là nữ nhân của hắn, cũng là nữ nhân của Đổng Tương Nghi cùng Lã Đồng hay sao? Nếu vậy chắc năm người bọn họ đã sớm tan rã rồi.

Còn Đổng Tương Nghi và Lã Đồng, bọn họ không nói đơn giản là vì không để chuyện này trong mắt, chỉ đơn giản như vậy thôi.



“Còn ngươi nữa! Liễu Khanh Khanh! Có phải trong mắt ngươi ta cũng ngu ngốc lắm không?” Ngô Thiên Đông chỉ vào Liễu Khanh Khanh quát lên chói ta, phải biết ngày thường hắn chưa bao giờ lớn tiếng với Liễu Khanh Khanh.

Gương mặt Liễu Khanh Khanh nổi lên chút giận dữ, thực tế từ đầu cô nàng đã không để ý tới Ngô Thiên Đông, kể cả Ngô Thiên Đông có tỏ tình cô ta cũng sẽ cự tuyệt.

Dù sao so với Trình Bất Húy cùng Đổng Tương Nghi, Ngô Thiên Đông thật sự kém quá xa, so sánh như vậy đương nhiên Liễu Khanh Khanh thấy kháng cự.

Mãi tới về sau Liễu Khanh Khanh mới phát hiện mình không thể thành đôi với Trình Bất Húy và Đổng Tương Nghi, mới bắt đầu thử tiếp nhận Ngô Thiên Đông, không ngờ giờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.

Nhưng Liễu Khanh Khanh cũng không nghĩ là mình có lỗi với Ngô Thiên Đông, bởi vì trước giờ cô nàng chưa từng đáp ứng Ngô Thiên Đông điều gì.

Đổng Tương Nghi cau mày nói: “Tứ đệ, tình yêu nam nữ chỉ là chuyện nhỏ. Chẳng lẽ vì chút chuyện cỏn con này mà đệ định trở mặt cùng đại ca và chúng ta hay sao?”

Sở Hưu ở bên cạnh gật đầu nói: “Không sai, tình yêu nam nữ chỉ là chuyện nhỏ, tranh quyền đoạt lợi mới là đại sự.

Đổng Tương Nghi, trước đó ta đã nói với ngươi rồi mà, ngươi muốn mượn tên tuổi Giang Đông Ngũ Hiệp để giương danh giang hồ, sau đó quang minh chính đại trở lại Cao Lăng Đổng gia.

Nhưng chỉ cần Trình Bất Húy còn sống, hắn sẽ mãi mãi la đại biểu cho Giang Đông Ngũ Hiệp . Đổng Tương Nghi ngươi chỉ là một trong Giang Đông Ngũ Hiệp, vĩnh viễn không có ngày nổi danh!

Chẳng bằng giờ ngươi ta liên thủ đi? ta giúp ngươi trừ khử Trình Bất Húy cùng những người khác, bêu danh thế nào ta cũng gánh cho ngươi.

Từ nay về sau, Giang Đông Ngũ Hiệp lấy ngươi làm chủ, tất cả thanh danh bọn Trình Bất Húy lưu lại đều là của ngươi!”

Thấy đám người Trình Bất Húy nhìn lại, Đổng Tương Nghi quát lên chói tai: “Nói hươu nói vượn! Ta định tranh đoạt quyền lợi cùng đại ca bao giờ? Có năm người chúng ta, Giang Đông Ngũ Hiệp mới là Giang Đông Ngũ Hiệp. Không có đại ca, Giang Đông Ngũ Hiệp mới thật sự không còn!”

Trong số đám người, Đổng Tương Nghi thật ra là kẻ không sợ Sở Hưu nhất. Bởi vì mặc dù Sở Hưu nói ra suy nghĩ trong lòng hắn, nhưng đó chỉ là ý nghĩ, không có chứng cứ, hắn hoàn toàn có thể phủ nhận.

Thật ra phủ nhận như vậy nhưng Đổng Tương Nghi cũng có khoảnh khắc động tâm, có điều chỉ trong chớp mắt mà thôi rồi bị hắn dập tắt hoàn toàn.

Người chứ nào phải cỏ cây, ai lại vô tình được đây?

Đổng Tương Nghi đúng là ham danh ham lợi, kể cả việc hành hiệp trượng nghĩa của hắn cũng là vì danh lợi.

Nhưng hắn dù sao cũng kết bái với Trình Bất Húy nhiều năm, tương giao nhiều năm, hắn biết Trình Bất Húy là người như thế nào. Cho dù hắn có ham công danh lợi lộc hơn nữa lúc này cũng chẳng thể liên thủ cùng Sở Hưu giết đại ca của mình. Mặc dù hắn quả thật rất muốn có thanh danh của Trình Bất Húy.

Chỉ có điều ánh mắt đám người Trình Bất Húy nhìn về phía Đổng Tương Nghi đã có vẻ phức tạp.

Không ai là kẻ ngu, bọn họ đều biết Đổng Tương Nghi tâm tư sâu kín, hay có ý đồ lợi dụng. Chỉ có điều không ai trong bọn họ ngờ nổi Đổng Tương Nghi lại muốn nhiều như vậy.

Lúc này Sở Hưu nói ra, bọn Trình Bất Húy liên tưởng lại những hành động của Đổng Tương Nghi khi ở chung với bọn họ. Đúng là có một số thời điểm Đổng Tương Nghi muốn đoạt danh tiếng của Trình Bất Húy, có điều lúc đó mọi người không để ý tới mà thôi.

Bởi vì bản thân Trình Bất Húy không quan tâm danh lợi cho nên những người khác cũng không lắm miệng. Nhưng giờ theo họ thấy, chỉ sợ từ trước khi kết bái, Đổng Tương Nghi đã mang theo tâm tư khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện