Lời này của Sở Hưu khiến Trình Chu Hải không còn gì để nói, xui xẻo? Giờ cũng chỉ có thể giải thích như vậy, mặc dù có vẻ giống lấy lệ.

Có điều đang trước mặt bao người như vậy, ai cũng thấy Vương Thiên Bình chết ra sao. Hơn nữa Trình Chu Hải cùng Chung Bình đều không phải người thích xen vào chuyện của người khác, thậm chí bọn họ còn có phần khinh ghét Vương Thiên Bình, bởi vậy không ai nói gì mà tiếp tục ra tay vây giết đám người An Nhạc Vương Phủ.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Đừng tập trung một chỗ, mọi người tản ra, chọn hồng mềm mà niết. Chúng ta là người ngoài, chỉ tới nhận ban thưởng là được, người của An Nhạc Vương Phủ có chạy cũng không liên quan tới chúng ta.”

Trình Chu Hải cùng Chung Bình đều gật đầu, cho dù Sở Hưu không nói bọn họ cũng định làm như vậy, nếu lại như vừa rồi đột nhiên có cảnh giới xuất hiện đập chết bọn họ, vậy mới gọi là xui xẻo.

Ba người tản ra, Sở Hưu híp mắt như đã sớm có mục tiêu, lao theo hướng đã tính trước.

Vừa xuất thủ giết người chính là Vô Tướng Ma Tông, có điều võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất kia không phải Lục tiên sinh mà là một cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất khác của Vô Tướng Ma Tông.

Vương Thiên Bình kia tự tìm đường chết, Sở Hưu đương nhiên không cản.

Mặc dù thực lực Vương Thiên Bình khá thấp, Sở Hưu cũng chẳng đặt hắn trong mắt, nhưng giờ y không muốn mang phiền toái về Quan Trung Hình Đường, vừa vặn giải quyết ngay tại đây.

Một võ giả Ngoại Cương cảnh mà thôi, người của Vô Tướng Ma Tông cũng chẳng để tâm, tiện tay đập chết hắn, bán cho Sở Hưu một ân tình.

Lúc này Khương Văn Nguyên đã được Kỳ bá cùng một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất khác hộ tống trốn được một đoạn. Những môn khách cung phụng khác đều gặp phải tầng tầng đuổi giết, tạm thời không đuổi theo kịp.

Nhìn Kỳ bá cùng người trung niên đeo trường kiếm bên cạnh, Khương Văn Nguyên bi thương vô cùng, không ngừng thở dài.

Người trung niên đeo trường kiếm trầm giọng nói: “Vương gia không cần như vậy, chẳng phải ngài đã sớm chuẩn bị không ít tài sản bên Bắc Yên và Tây Sở à? Trời không tuyệt đường người, chúng ta không ở lại Đông Tề được thì tới Bắc Yên hay Tây Sở đều được mà.”

Kỳ bá cũng nói: “Đúng vậy, hoàng tộc họ Lữu bội tín bội nghĩa, lần này chắc chắn sẽ bị người trong thiên hạ phỉ nhổ.”

Thỏ khôn có ba hang, thật ra các đời An Nhạc Vương từ thời tổ tiên Khương Văn Nguyên đã bắt đầu bí mật mua sắm sản nghiệp tại Bắc Yên cùng Tây Sở, còn giấu diếm đại lượng tài nguyên. Bọn họ cũng sợ hoàng tộc họ Lữ trở mặt, cũng phải để lại đường lui cho mình.

Chỉ có điều bao năm như vậy, các đời An Nhạc Vương vẫn bình an vô sự, thậm chí ngay Khương Văn Nguyên cũng không ngờ lại có ngày dùng tới.

Khương Văn Nguyên biểu cảm như cười như khóc nói: “Không còn, không còn gì nữa rồi. Căn cơ của ta đều ở Đông Tề, cho dù có tới Bắc Yên hay Tây Sở cũng không còn cơ hội đông sơn tái khởi nữa rồi.”

Tới giờ Khương Văn Nguyên mới hiểu, thật ra mọi thứ của hắn đều do hoàng tộc họ Lữ ban cho.

Đông Tề thừa nhận hắn là An Nhạc Vương, hắn mới được làm vương gia khác họ của Đông Tề, mới có thể thoải mái phát triển thế lực, mới có thể mời chào nhiều tuấn kiệt anh hào trên giang hồ như vậy.

Không có thân phận đó, hắn chẳng là cái thá gì, lấy gì mà đòi đông sơn tái khởi?

Đúng lúc này một giọng nói lại đột nhiên vang lên: “Nếu vương gia đã không muốn tới Tây Sở và Bắc Yên, vậy lưu lại tại Đông Tề nhé?”

Kỳ bá cùng võ giả trung niên đeo trường kiếm lập tức cảnh giác nhìn theo hướng có tiếng nói.

Chỉ thấy thân hình Lục tiên sinh đi ra từ trong bóng tối. Thấy là hắn, Kỳ bá cùng võ giả đeo kiếm kia mới thở phào một hơi.

Bọn họ rất quen thuộc với Lục tiên sinh, Vô Tướng Ma Tông và An Nhạc Vương Phủ hợp tác đã lâu, trước nay Lục tiên sinh đều là người liên lạc cùng bọn họ.

Có điều Khương Văn Nguyên lại nhìn Lục tiên sinh quát lớn: “Vừa rồi sao người của Vô Tướng Ma Tông các ngươi lại bỏ trốn? Đám người Ma đạo các ngươi quả nhiên không đáng tin cậy!”

Trước đó Vô Tướng Ma Tông không tham gia ngăn cản đám người đuổi giết, ngược lại tập trung bỏ trốn, Khương Văn Nguyên đã chứng kiến tất cả.



Kỳ bá khẽ kéo Khương Văn Nguyên một cái, ý bảo hắn tỉnh táo một chút.

Giờ An Nhạc Vương Phủ đã hoàn toàn sụp đổ, đương nhiên không cách nào hợp tác với Vô Tướng Ma Tông nữa.

Lúc này đừng nên đắc tội với đối phương thì tốt hơn, không khéo bọn họ còn phải mượn lực lượng Vô Tướng Ma Tông để bỏ trốn giữ mạng là khác.

Ngay lúc Kỳ bá định nói gì đó, Lục tiên sinh lại đột nhiên lên tiếng: “Sở tiểu hữu, ra đi, Vô Tướng Ma Tông ta không nhận được công lao này, tặng ngươi đấy.”

Thân hình Sở Hưu cũng bước ra theo hướng khác, chắp tay với Lục tiên sinh mỉm cười nói: ”Đa tạ tiền bối.”

Thấy Sở Hưu xuất hiện, đám người Khương Văn Nguyên trợn tròn hai mắt, không hiểu rốt cuộc tình hình ra sao.

Sở Hưu hỏi: “Tiền bối lấy hết đồ trong An Nhạc Vương Phủ rồi chứ?”

Lục tiên sinh mỉm cười nói: “Ngươi thông báo rất kịp thời, sau khi Điện Tiền Ti đánh tới, ta cùng các đệ tử Vô Tướng Ma Tông đã dùng hộp báu không gian dọn trống kho chứa bảo vật rồi.

Chậc chậc, mấy năm gần đây An Nhạc Vương Phủ tích trữ cũng thật phong phú. Cũng khó thay cho hoàng tộc họ Lữ, dung túng các ngươi được lâu như vậy.”

Giao dịch giữa vị đệ tử Ma giáo Sở Hưu và Vô Tướng Ma Tông rất sung sướng.

Ngay khi người của Điện Tiền Ti sắp động thủ, y đã đưa tin cho Lục tiên sinh, để bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, nhân lúc cháy nhà mà hôi một đống của.

Dù sao sau này An Nhạc Vương Phủ cũng bị tra xét tịch thu, y cũng chẳng cầm được.

Còn Lục tiên sinh có qua có lại, âm thầm truyền vị trí của Khương Văn Nguyên cho Sở Hưu.

Mặc dù hoàng đế Đông Tề đã nói ai cầm được đầu Khương Văn Nguyên sẽ có thưởng lớn, nhưng hắn là người trong Ma đạo, còn là Vô Tướng Ma Tông vốn đầy tiếng xấu.

Nếu Lục tiên sinh dám cầm đầu của Khương Văn Nguyên tới lĩnh thưởng, không khéo ngay đầu mình cũng phải để lại tại Đông Tề, cho nên tốt nhất là giao cho Sở Hưu.

Nghe hai người trò chuyện, sắc mặt Khương Văn Nguyên đã tức tối tới mức đỏ bừng, như sắp xuất huyết.

Hắn chỉ vào Lục tiên sinh quát lên thê lương: “Khốn kiếp! Ngươi dám phản bội ta?”

Kỳ bá cùng võ giả đeo kiếm cũng kinh hãi.

An Nhạc Vương Phủ bọn họ cấu kết cùng Vô Tướng Ma Tông cũng thôi, dù sao với thân phận của Khương Văn Nguyên, hắn làm ra chuyện như vậy cũng rất bình thường.

Nhưng Sở Hưu là tuấn kiệt trong thế hệ trẻ của Quan Trung Hình Đường, ngay y cũng cấu kết với Ma đạo, nếu chuyện này truyền ra chắc chắn Sở Hưu sẽ gặp cảnh vạn kiếp bất phục!

Lục tiên sinh thản nhiên đáp: “Vương gia ngài nói sai mất rồi, Vô Tướng Ma Tông ta trước nay chưa bao giờ là thuộc hạ của ngươi. Sao lại nói là phản bội?

Nể tình ngươi ta từng hợp tác, hôm nay ta đích thân tới đưa tiễn ngươi, đã đủ thành ý chưa?”

Khương Văn Nguyên nhìn chằm chằm vào Sở Hưu và Lục tiên sinh, dáng vẻ phẫn nộ như muốn ăn tươi nuốt sống cả hai.

Lúc này hắn mới hiểu vì sao lần trước hắn bảo Lục tiên sinh đi giết Sở Hưu, kết quả lại không giết được. Thật ra hai kẻ này đã sớm cấu kết với nhau.

Sở Hưu bước tới, lạnh lùng nói: “An Nhạc Vương, vốn ngươi ta nước sông không phạm nước giếng, cho dù tiến độ tra án kẹt tại Tụ Long Các của ngươi, ta cũng sẽ nể mặt triều đình Đông Tề, không ra tay với ngươi.

Nhưng ngươi lại định giết ta, tự tìm đường chết, vậy chẳng trách được người khác.



Giờ hoàng đế Đông Tề muốn đầu của ngươi, cho dù ngươi có chạy tới Bắc Yên hay Tây Sở cũng bị truy sát không ngừng nghỉ. Cho nên chẳng bằng giờ giúp ta một tay, ta cũng cho ngươi ra đi sảng khoái, như vậy chẳng tốt hơn sao?”

Võ giả trung niên đeo trường kiếm bước tới, trầm giọng nói: “Kỳ bá, dẫn vương gia đi trước, để ta ngăn cản!’

Lục tiên sinh cười lên quái dị nói: “Bi Thu Kiếm Khách - Hàn Đông Nhạc, ngươi làm khách khanh dưới trướng Khương Văn Nguyên chắc đã mười năm rồi nhỉ?

Ngày trước vì một nữ tử mà ngươi kết thù kết oán với Nam Thương Hạ Hầu thị, là Khương Văn Nguyên giúp ngươi giải quyết. Nhưng thực ra Khương Văn Nguyên chỉ nói một câu mà thôi.

Vì câu nói đó, ngươi làm cung phụng dưới trướng Khương Văn Nguyên mười năm, trung thành tuyệt đối với hắn. Như vậy còn chưa đủ ư, liều mạng làm gì, chẳng lẽ ngươi còn chưa biết thực lực của ta hay sao?”

Hàn Đông Nhạc rút thanh trường kiếm sau lưng mình ra, đó là một thanh kiếm mang theo hoa văn kỳ dị mỹ lệ, có vẻ sáng lạn chói mắt dị thường.

“Có ơn phải trả có oán phải đền. Ngày trước ta đã nhận ân huệ của vương gia, hôm nay ta cũng phải hoàn trả.

Ân tình nhỏ nhoi cũng cần báo đáp chứ nói chi vương gia đã giúp ta chống đỡ lại Nam Thương Hạ Hầu Thị. Mặc dù chỉ là một câu nhưng còn quý giá hơn cái mạng của ta.

Lục tiên sinh, ta đã thấy ngươi xuất thủ,thực lực của ngươi chắc chỉ thiếu một chút là lên tới tông sư võ đạo, ta còn xa mới bằng.

Nhưng hôm nay chỉ cần ta còn cầm được kiếm, ngươi cũng đừng hòng động tới vương gia.”

Thấy bộ dáng này của Hàn Đông Nhạc, Lục tiên sinh lắc đầu nói: “Người trượng nghĩa như ngươi đúng là không nhiều. Tính ra võ giả xuất thân dân dã như ngươi ngược lại còn trung nghĩa hơn đám đệ tử đại phái.

Giờ ta đã hiểu vì sao Khương Văn Nguyên lại thích mời chào đám võ giả dân dã các ngươi như vậy, thậm chí không tiếc tiền của.

Đám người các ngươi đúng là ngu ngốc đến mức đáng yêu, khiến ta cũng không nỡ giết ngươi.

Ta đây trước nay rất ít khi cho người khác cơ hội. Giờ ta cho ngươi một lần, rốt cuộc ngươi có lui hay không?”

Hàn Đông Nhạc lắc đầu nói: “Mỗi người đều có việc mình cần kiên trì trong lòng, cũng như Côn Luân Ma Giáo rõ ràng đã bị hủy diệt bao năm như vậy nhưng Vô Tướng Ma Tông các người vẫn không hề từ bỏ. Giờ ta cũng sẽ không lùi!”

Dứt lời Hàn Đông Nhạc trực tiếp cầm trường kiếm chém về phía Lục tiên sinh, kiếm thế mau lẹ như gió, mỹ lệ vô song, rực rỡ chói mắt.

“Đáng tiếc, không tự biết mình!”

Lục tiên sinh thở dài một tiếng, một chưởng đánh ra, ma khí vô biên ngưng tụ thành chưởng thế không lồ đánh về phía kiếm thế của Hàn Đông Nhạc, Âm La Ma Trảo, Tê Thiên Liệt Địa!

Gần như chỉ trong chớp mắt, kiếm thế của Hàn Đông Nhạc đã bị trảo thế của Lục tiên sinh đánh cho vỡ nát, hoàn toàn áp đảo.

Chỉ có điều Hàn Đông Nhạc thấy chết không sờn, cục diện không địch lại thì trực tiếp thiêu đốt tinh huyết bản thân, muốn ngăn cản Lục tiên sinh.

Khương Văn Nguyên trợn rách mí mắt, người chứ nào phải cỏ cây, lúc trước hắn mời chào những môn khách cung phụng này chỉ ôm tâm lý lợi dụng đối phương.

Có điều những người này dẫu sao cũng đã bầu bạn với hắn hơn mười năm, thậm chí mấy chục năm, giờ lại vì bảo vệ hắn mà liều cả tính mạng, Khương Văn Nguyên sao lại không xúc động?

Nhưng giờ không phải lúc xúc động, Kỳ bá kéo Khương Văn Nguyên hô lớn: “Vương gia mau đi thôi!”

Nói xong Kỳ bá trực tiếp bộc phát tốc độ nhanh nhất của mình, không buồn để ý tới tôn ti trên dưới gì, cõng Khương Văn Nguyên lên lưng định bỏ trốn.

Có điều hắn còn chưa đi được bao lâu, phía sau đã vang lên giọng nói của Sở Hưu: “Chạy? E là các ngươi chạy không thoát rồi, chẳng bằng đưa đầu cho ta mượn về lĩnh thưởng, sang năm ta sẽ đốt chút tiền giấy cho ngươi, để ngươi xuống dưới kia lại thoải mái làm chức An Nhạc Vương của mình, như vậy chẳng tốt ư?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện