Thương Lan Kiếm Tông thân là một trong Thất Tông Bát Phái, cho dù giờ xuống dốc cũng hơn xa Kính Hồ Sơn Trang.

Vũ lực của Kính Hồ Sơn Trang thật ra rất yếu chẳng qua có Mạc Dã Tử là đại tông sư luyện khí các chủ đời trước của Thần Binh Các nên mới có thanh danh lớn ở Đông Tề.

Cho nên dưới uy thế cường đại này của Thẩm Bạch, đệ tử Kính Hồ Sơn Trang suýt nữa bật khóc, hắn cũng không biết nên làm gì mới phải.

Chỗ ngồi hàng trước đều đã đầy người, lúc này nếu hắn lên đuổi người rõ ràng là đắc tội với người ta.

Còn nếu hắn không đuổi vậy lại là đắc tội với Thẩm Bạch, căn bản không thể lấy lòng cả đôi bên.

Thấy bên này có động tĩnh, mọi người xung quanh đều nhìn sang phía Thẩm Bạch, trong lòng nói thầm loại tông môn xuống dốc như Thương Lan Kiếm Tông không ngờ cũng tới, thanh danh không lớn mà tính khí lại lớn đến vậy.

Những năm gần đây đệ tử Thương Lan Kiếm Tông chẳng có tiếng vang gì lớn trên giang hồ, thậm chí tìm khắp Thương Lan Kiếm Tông không mấy người hành tẩu giang hồ.

Thời kỳ đỉnh phong của Thương Lan Kiếm Tông là khi Ngụy Quốc còn tồn tại, lúc đó Thương Lan Kiếm Tông có quan hệ mật thiết cùng hoàng thất Ngụy Quốc, cho nên nhận được sự ủng hộ của toàn bộ hoàng thất Ngụy Quốc.

Về sau Ngụy Quốc bị Bắc Yên tiêu diệt biến thành Ngụy Quận của Bắc Yên, Thương Lan Kiếm Tông cũng bị triều đình cùng thế lực võ lâm Bắc Yên chèn ép, dần dần suy tàn.

Thậm chí nếu lần này Thẩm Bạch không xuất hiện ở đây, không khéo những võ giả xung quanh còn quên trong Thất Tông Bát Phái có Thương Lan Kiếm Tông.

Lúc này sắc mặt Phương Hoài bên cạnh Bạch Vô Kỵ có phần khó coi, vì chỗ ngồi của hắn hiện giờ thật ra là chuẩn bị cho đệ tử đại phái đỉnh phong như Thẩm Bạch.

Phương gia của Phương Hoài đương nhiên không cách nào đánh đồng với Thương Lan Kiếm Tông, cho nên ban đầu hắn được bố trí ở phía sau.

Nhưng do không có người đến, Bạch Vô Kỵ mới lên tiếng kéo hắn lên phía trước cho nên vị trí này thật ra là chính hắn đi lên. Kính Hồ Sơn Trang thấy Thần Binh Đại Hội sắp khai mạc, dù sao chỗ trống cũng lãng phí nên mới đồng ý.

Thế nhưng giờ Thẩm Bạch đến muốn lấy chỗ, chẳng phải chỗ hắn thì là chỗ ai?

Cho nên Phương Hoài cười lạnh nói: “Thương Lan Kiếm Tông không có thực lực mà tính khí thì tinh tướng nhỉ, tự mình đến chậm còn trách Kính Hồ Sơn Trang không chuẩn bị vị trí cho ngươi, có phải nếu ngươi không đến thì Thần Binh Đại Hội này cũng chẳng cần mở, ở đây đợi ngươi đúng không?”

Mặc dù thực lực Phương gia không bằng Thương Lan Kiếm Tông nhưng Phương gia thân là thế gia Bắc Yên, còn giao hảo cùng đại phái Bắc Yên như Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, đương nhiên không cần khách khí với thế lực Ngụy Quận như Thương Lan Kiếm Tông, càng không sợ bọn họ.

Hơn nữa giờ Thương Lan Kiếm Tông suy sụp tới mức này, Thẩm Bạch cũng chỉ là hạng vô danh trên giang hồ, việc gì hắn phải sợ?

Thẩm Bạch đưa mắt nhìn sang Phương Hoài, lạnh lùng nói: “Ngươi là ai?”

Phương Hoài đứng lên thản nhiên đáp: “Yến Nam Phương gia, Phương Hoài.”

Thẩm Bạch cười lạnh một tiếng, gương mặt lần đầu tiên có biểu cảm rõ ràng, khinh thường miệt thị nói: “Một thế gia bất nhập lưu không danh không tiếng cũng dám ở đây sủa, cút!”

Dứt lời Thẩm Bạch vẫy tay một cái, một luồng kiếm khí băng lam xé gió bắn tới người Phương Hoài!

Kiếm khí kia nhanh tới cực hạn, mọi người ở đây không ai kịp phản ứng lại, đệ tử Thương Lan Kiếm Tông này sao lại cuồng ngạo như vậy, trực tiếp xuất thủ trước mặt bao người, hắn cho mình là Hạ Hầu Vô Giang hay Sở Hưu?



Cho nên trong thời gian ngắn không ai ngăn cản, thậm chí Phương Hoài đứng mũi chịu sào cũng bị dọa cho giật nảy mình, đến khi hắn muốn xuất thủ ngăn cản, kiếm khí kia đã đánh đến trước người.

Đúng lúc này một tiếng hừ lạnh đột nhiên vang lên.

Ánh mắt Bạch Vô Kỵ lóe lên một vệt u quang lạnh lùng, cương khí ngưng tụ giữa không trung, kiếm khí của Thẩm Bạch không ngờ lại bị ánh mắt của Bạch Vô Kỵ đông cứng phá tan!

Đây là bí thuật Băng Phách Thần Mục của Bạch gia Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, sau khi đại thành thậm chí ngay nguyên thần cũng có thể đóng băng phong tỏa.

Phương Hoài do hắn dẫn tới, cũng là hắn gọi Phương Hoài lên ngồi cạnh trước.

Nói một câu dễ nghe, đánh chó phải ngó mặt chủ, Thẩm Bạch ngươi phách lối như vậy có hỏi qua Bạch Vô Kỵ hắn không?

Hơn nữa thời gian vừa qua Bạch Vô Kỵ cũng vô cùng bức bối, nguyên nhân chủ yếu là do Sở Hưu.

Trước đó hắn không gặp Sở Hưu thì cũng thôi, Bạch Vô Kỵ cũng biết tỷ lệ thắng của mình trong Thần Binh Đại Hội lần này không lớn.

Nhưng sau khi gặp Sở Hưu hắn không ngừng bị áp chế, thậm chí tới cuối cùng không có cả tư cách giao thủ cùng Sở Hưu, đây là một chuyện rất bức bối khó chịu.

Cho nên từ khi gặp Sở Hưu ở Tụ Long Các, Bạch Vô Kỵ luôn kiềm nén một luồng lửa giận muốn phát ti3t, kết quả giờ Thẩm Bạch lại đưa tới cửa.

Thương Lan Kiếm Tông cùng tông môn Bắc Yên bọn họ vốn có xích mích, lần trước lúc truy sát Sở Hưu, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành bọn họ cùng Tụ Nghĩa Trang còn có xung đột lớn với Thương Lan Kiếm Tông, khiến người của hai phái bọn họ buộc phải rời khỏi Ngụy Quận.

Thù mới hận cũ gộp chung, Bạch Vô Kỵ không hề thu liễm trực tiếp cầm thương bạc lên, cương khí quanh người bộc phát, mang theo khí thế vô cùng cường đại trực tiếp đâm thẳng về phía Thẩm Bạch.

“Ếch ngồi đáy giếng cũng dám tới đây phách lối? Đây không phải Ngụy Quận của các ngươi, không phải nơi quê mùa mà Thương Lan Kiếm Tông các ngươi một tay che trời! Hôm nay để ta dạy ngươi một bài học cho con ếch nhà ngươi biết thế nào là quy củ!”

Thương bạch bùng lên từng luồng sương lạnh, lực lượng khí huyết mạnh mẽ bám lên thân thương, vô cùng cương mãnh bá đạo.

Thẩm Bạch đối diện thấy Bạch Vô Kỵ xuất thủ, ánh mắt lại bừng sáng.

Tu hành võ đạo hơn mười năm, đây là lần đầu tiên Thẩm Bạch đặt chân lên giang hồ.

Thẩm Bạch còn nhớ sư phụ Liễu Công Nguyên của mình từng nói, lần này bước vào giang hồ, hắn không còn đường quay đầu.

Lúc này trên vai Thẩm Bạch đang gánh toàn bộ danh vọng uy thế của Thương Lan Kiếm Tông!

Nhất định phải dương danh giang hồ, khiến toàn bộ giang hồ chấn động.

Trận chiến này, Thẩm Bạch muốn để tòan bộ giang hồ thấy kiếm của hắn, thấy kiếm của Thương Lan Kiếm Tông bọn họ!

Cho nên ngay khi thương của Bạch Vô Kỵ đâm ra, kiếm của Thẩm Bạch cũng rời vỏ.

Đó là một thanh trường kiếm cực kỳ mỹ lệ, không biết được tạo ra từ chất liệu gì, thân kiếm như bảo thạch màu lam thanh tịnh trong vắt, nhưng trên mũi kiếm lại mang theo kiếm ý lạnh lẽo sắc bén!



Một kiếm đâm ra, cương khí băng lam ngưng tụ thành giọt mưa, mỗi giọt đều ẩn chứa kiếm khí mãnh liệt.

Nhưng khi tới trước người Bạch Vô Kỵ, những giọt mưa kiếm khí kia lại hòa vào làm một, hóa thành kiếm mang sắc bén vô biên, xé tan trời đất!

Lấy một điểm phá cả bề mặt, kiếm mang sắc bén do ngàn vạn giọt mưa kiếm khí ngưng tụ thành đâm tới, cương khí hộ thân của Bạch Vô Kỵ lập tức bị phá tan, huyết khí trên trường thương cũng đứt đoạn, thậm chí ngay thanh trường thương trong tay hắn cũng bị đánh bay, thân thương lưu lại một vệt kiếm sâu hoắm.

Dưới lực lượng cường đại đó, Bạch Vô Kỵ trực tiếp bị chiêu kiếm chém bay ra ngoài, kiếm khí nhập thể xé rách kinh mạch trong cơ thể hắn, khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi, dùng ánh mắt kinh hãi nhìn Thẩm Bạch.

Tam Hoa Tụ Đỉnh, Thẩm Bạch này cũng đã đạt tới cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh!

Khoảnh khắc đó mọi người xung quanh á khẩu, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Bạch cũng đầy kinh ngạc.

Thần Binh Đại Hội lần này rốt cuộc dẫn tới bao nhiêu cường giả trẻ tuổi? Tính cả Thẩm Bạch đã có tới bốn cao thủ Tam Hoa Tụ Đỉnh rồi.

Hơn nữa sức chiến đấu của Thẩm Bạch cũng cường hãn tới cực hạn, mặc dù hắn cao hơn Bạch Vô Kỵ một cảnh giới nhưng Bạch Vô Kỵ dẫu sao cũng là tuấn kiệt trẻ tuổi của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, không ngờ lại không đỡ nổi một chiêu của Thẩm Bạch đã trọng thương. Sức chiến đấu đó thật quá dọa người.

Thu kiếm vào vỏ, Thẩm Bạch nhìn về phía đệ tử Kính Hồ Sơn Trang, mặt không đổi sắc nói: “Giờ ta có tư cách ngồi lên hàng trước chưa?”

Đệ tử Kính Hồ Sơn Trang kia sợ tới choáng váng, Trình Đông Vọng vừa mới đi xong lại chạy về, sắc mặt bất đắc dĩ.

Hắn vừa đi an bài vài chuyện, không ngờ bên này lại đã đánh nhau, hơn nữa lần này còn ác hơn, Bạch Vô Kỵ bị đánh trọng thương. Đám người trẻ tuổi này sao tính tình nóng nảy như vậy? Khi còn trẻ hắn cũng từng xông xáo giang hồ nhưng đâu như đám người này, một lời không hợp trực tiếp động thủ, chẳng khác gì lên tiếng chào cái chết cả.

“Người dưới chiêu đãi không chu toàn, mong Thẩm tiểu hữu đừng để bụng, đương nhiên tiểu hữu có tư cách ngồi lên chỗ phía trước rồi.”

Nhưng đúng lúc này giọng nói của Trình Đông Vọng lại xoay chuyển, trầm giọng nói: “Có điều giờ Thần Binh Đại Hội đã sắp bắt đầu, có ân oán gì mời lên lôi đài giải quyết. Chư vị chẳng lẽ không chờ mấy khắc được sao? Giờ nếu ai động thủ nữa là không nể mặt Tàng Kiếm Sơn Trang chúng ta, chư vị cũng đừng trách ta ỷ lớn hiếp nhỏ, không nể tình ai!”

Trình Đông Vọng đã rất bực tức, bắt đầu cảnh cáo những võ giả tiểu bối tại đây.

Sau khi cảnh cáo, Trình Đông Vọng nhanh chóng phái người khiêng Bạch Vô Kỵ đi chữa trị.

Đệ tử Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành thụ thương trong Thần Binh Đại Hội, nếu hắn không chăm sóc chu đáo vạn nhất xảy ra chuyện chẳng phải sẽ thành đối tượng trút giận của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành?

Bạch Vô Kỵ lúc bị người ta khiêng đi sắc mặt vẫn không thể tin nổi.

Hắn cũng tới Thần Binh Đại Hội để dương danh, nhưng giờ đại hội còn chưa bắt đầu trước thì bị Sở Hưu áp chế, sau lại bị một kẻ vô danh xuất một kiếm đánh bại, thành đá kê chân cho đối phương!

Xếp hạng trên Long Hổ Bảng hoặc xem chiến tích, hoặc nhìn thanh danh.

Ngày trước Sở Hưu có thể dồn hắn xuống một phần là nhờ chiến tích,một phần là do mâu thuẫn giữa Phong Mãn Lâu và Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành bọn họ.

Nhưng lần này hắn bị Thẩm Bạch đánh bại ngay trước mặt mọi người, thứ hạng trên Long Hổ Bảng ra sao cũng chẳng cần phải đoán. Chắc chắn sẽ bị Thẩm Bạch thay thế, còn hắn lại biến thành một chiến tích của Thẩm Bạch trên Long Hổ Bảng.

Nghĩ đến đây trong lòng Bạch Vô Kỵ lại đầy phẫn nộ cùng không cam lòng, lại thêm kiếm khí trong cơ thể xé rách kinh mạch, lửa giận công tâm khiến hắn lại phun ra một ngụm máu tươi, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện