Liệp Thủ Nhân Ma - Đồng Khai Thái thích nhất giết người moi tim.

Vốn mọi người cho rằng Đồng Khai Thái có đam mê bi3n thái đối với thịt người, giờ mới biết, đây chẳng qua là một loại bí pháp mà hắn tu luyện thôi.

Vừa rồi những lời Đồng Khai Thái nói tới tai người khác chỉ như hắn đang nổi điên, nhưng Sở Hưu nghe vào lại không khác gì sấm dậy bên tai.

Đồng Khai Thái không chỉ hứng thú với tim người, hắn còn có một loại cảm giác kỳ dị với tim người.

Hắn nói tim Sở Hưu thu hút hắn, chính là nói tới Lưu Ly Kim Ti Cổ!

Sở Hưu dám khẳng định Đồng Khai Thái không biết tới Lưu Ly Kim Ti Cổ, nhưng hắn lại là người đầu tiên phát hiện điểm lạ thường trong tim Sở Hưu.

Lưu Ly Kim Ti Cổ xem như bí mật lớn của Sở Hưu, một khi bị người ta phát giác, vậy kẻ vốn sở hữu Lưu Ly Kim Ti Cổ, Bái Nguyệt Giáo sẽ bỏ qua cho y không? Là bản thể tạo Lưu Ly Kim Ti Cổ, Đại Quang Minh Tự có bỏ qua cho y không? Còn cả vị nhị hoàng tử Đông Tề, Lưu Ly Kim Ti Cổ là thứ hắn muốn, hắn có bỏ qua cho Sở Hưu?

Bí mật này Sở Hưu tuyệt đối không thể để người ngoài biết được, cho dù giờ Đồng Khai Thái chỉ nhận ra một chút không đúng, Sở Hưu cũng muốn dập tắt hoàn toàn điểm đáng ngờ này.

Về phần làm sao đập tắt, càng không cần nhiều lời.

Mạc Thiên Lâm lại không phát giác điểm lạ thường của Sở Hưu, hắn chỉ lắc đầu thở dài nói: “Thần Binh Đại Hội này rốt cuộc là thế nào đây? Ngưu quỷ xà thần ai ai cũng đến? Thậm chí cả tên điên Đồng Khai Thái này cũng nghênh ngang chạy ra ngoài.”

Trước đó Mạc Thiên Lâm còn tưởng Thần Binh Đại Hội này rất đơn giản, mười vị đứng đầu Long Hổ Bảng sẽ không tham gia, hắn cũng có chút cơ hội nhận được thần binh này.

Nhưng giờ thì hay rồi, Tạ Tiểu Lâu tới tham gia, Lạc Phi Hồng tới quấy rối, Sở Hưu làm hắc mã vừa xuất hiện chấn nhiếp toàn trường, lại thêm cả võ giả Ma đạo bước vào Tam Hoa Tụ Đỉnh như Đồng Khai Thái chạy tới, tu vi của Mạc Thiên Lâm lại thành ra không đáng chú ý.

Sở Hưu thản nhiên nói: “Náo nhiệt chút cũng không tệ, ta thích náo nhiệt.”

Mạc Thiên Lâm vỗ đầu nói: “Ta lại quên mất, mục đích ngươi tới tham gia Thần Binh Đại Hội cũng giống Đồng Khai Thái kia, đều vì dương danh cho tông môn.

Có điều giờ ngươi có rời khỏi Thần Binh Đại Hội cũng kiếm đủ thanh danh rồi. Chẳng qua không biết sau này Quan đường chủ Quan Trung Hình Đường sẽ thưởng ngươi hay phạt ngươi nữa. Dù sao lần này ngươi đắc tội không chỉ một hai người.”

Sở Hưu chẳng hề để tâm: “Đây không phải chuyện ta cần quan tâm, dù sao Quan đường chủ chỉ đích danh ta tới, hắn biết tính cách của ta, cho nên ta đoán chắc hắn cũng chuẩn bị tâm lý rồi.”

Mạc Thiên Lâm im lặng, nếu Quan Tư Vũ biết suy nghĩ của Sở Hưu chắc sẽ tức tới gần chết. Dù sao không người chấp chưởng tông môn nào thích một đệ tử hay gây chuyện như vậy.

Lúc này trên một lầu cao cách Tử Vân Lâu không xa, Lục tiên sinh từng hợp tác với Khương Văn Nguyên đứng trên mái nhà, ánh mắt quan sát động tĩnh phía dưới, toát lên thần thái khó hiểu.



Bên cạnh hắn là một võ giả toàn thân bao phủ trong áo choàng đen, nhỏ giọng nói: “Sư thúc, Đồng Khai Thái dùng thân phận Tà Cực Tông tới tham gia Thần Binh Đại Hội, chẳng lẽ Tà Cực Tông cũng nghe được tin gì ư? Hay là trong chúng ta xuất hiện kẻ phản đồ mật báo cho Tà Cực Tông? Có nên sửa lại kế hoạch không?”

Lục tiên sinh nghe vậy hừ lạnh nói: “Cho dù có ai mật báo cho Tà Cực Tông bọn chúng cũng không dám tới phá hỏng chuyện của chúng ta!

Tà Cực Tông chẳng qua chỉ là một đám tiểu nhân mượn gió bẻ măng mà thôi. Ngày xưa khi Ma giáo ta nguy nan, Tà Cực Tông chính là những kẻ đầu tiên bỏ trốn, cúi đầu nhận thua với đám đại phái Chính đạo nên mới sống tạm được tới giờ.

Mấy năm gần đây Tà Cực Tông không có động tĩnh gì lớn, lần này bọn họ phái đệ tử là tân tú Ma đạo đã thành danh tới, chắc hẳn cũng không biết kế hoạch của chúng ta, hơn nữa cũng không thể biết được. Cho nên tên Đồng Khai Thái này tới đây chắc là định gây dựng danh tiếng cho môn phái. Không cần để ý tới hắn, kế hoạch tiếp tục như cũ.”

Võ giả kia gật nhẹ đầu, thân hình quỷ dị dung nhập vào hoàn cảnh xung quanh, thối lui ra ngoài, cứ như biến mất giữa không trung.

...

Sau khi Tử Vân Lâu bị đánh nát, mọi người cũng không còn tâm tư uống rượu. Còn mấy ngày nữa Thần Binh Đại Hội sẽ khai mạc, thời gian này đám người Sở Hưu bế quan nghỉ ngơi, bồi dưỡng tinh thần trong quán trọ, điều chỉnh tinh khí thần bản thân tới mức sung mãn nhất, chuẩn bị tham gia Thần Binh Đại Hội.

Năm ngày sau, Kính Hồ Sơn Trang rốt cuộc tuyên bố khai mạc. Vài vạn võ giả Tế Châu Phủ tràn vào trong Kính Hồ Sơn Trang. Đương nhiên phần lớn mọi người chỉ tới xem trò hay, số người thật sự có gan tham gia Thần Binh Đại Hội, dám lên lôi đài động thủ chắc mười không còn một.

Kính Hồ Sơn Trang đã mở cửa, trước cửa có hơn mười đệ tử Mạc gia của Kính Hồ Sơn Trang cùng đệ tử Tàng Kiếm Sơn Trang đứng ra ổn định trật tự. Dù sao đang có quá nhiều người, thậm chí còn có một số võ giả trước đây không lộ diện đang không ngừng chạy tới.

Dẫu sao đều là người trong giang hồ, luôn có xích mích ân oán, cho nên một số người thậm chí định động thủ ngay trước cửa Kính Hồ Sơn Trang, nhưng bị người của Kính Hồ Sơn Trang cùng Kính Hồ Sơn Trang ngăn cản.

Lúc này ở cửa, một võ giả trung niên Mạc gia nhìn dòng người tràn vào Mạc gia, nói với một võ giả trung niên đeo song kiếm bên cạnh: “Trình huynh, uy thế của Thần Binh Đại Hội lần này sao lại lớn vậy? Vốn trong dự tính đâu có nhiều người đến đây như vậy.”

Võ giả đeo song kiếm kia là người của Tàng Kiếm Sơn Trang, nghe vậy lại chẳng hề để tâm nói: “Sợ gì chứ, càng nhiều người tới càng tốt, bằng không làm sao dám cam đoan thần binh xuất thế thuận lợi được?”

Võ giả Mạc gia kia lắc đầu, dù sao chuyện này cũng do Tàng Kiếm Sơn Trang cầm đầu, thanh thế càng lớn thanh danh Tàng Kiếm Sơn Trang cũng càng lớn. Thế nhưng Mạc gia bọn họ không có kinh nghiệm tiếp đón nhiều người như vậy.

Những võ giả tới đây đều là tuấn kiệt trẻ tuổi trên giang hồ, ai nấy kiêu ngạo tự phụ, kiệt ngạo bất tuân, muốn bọn họ thành thật làm theo khuôn khổ quả thật là khó càng thêm khó.

Có điều giờ đại hội đã khai mạc, hắn cũng không thể đuổi người ta ra được, đành điều tất cả đệ tử Kính Hồ Sơn Trang ra cố gắng duy trì trật tự.

Lúc này ba người Sở Hưu, Mạc Thiên Lâm và Tạ Tiểu Lâu không chen chúc cùng đám người vào Kính Hồ Sơn Trang. Với thân phận địa vị bọn họ, Kính Hồ Sơn Trang đương nhiên sẽ bố trí vị trí riêng cho họ.

Giang hồ luôn thực tế như vậy, mặc dù mọi người đều là võ giả thế hệ trẻ tuổi, thế nhưng sau lưng bọn Sở Hưu đều có thế lực của mình, hơn nữa bản thân còn là tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng, vị trí đương nhiên phải gần phía trước hơn. Ngược lại một số võ giả tán tu không có danh tiếng gì, đừng nói ngồi gần lên trước, thậm chí còn chẳng có chỗ ngồi, chỉ có thể đứng phía sau.



Sau khi mọi người vào gần hết, bọn Sở Hưu cùng Tạ Tiểu Lâu mới định tiến vào Kính Hồ Sơn Trang. Có điều lúc này Sở Hưu lại đột nhiên hỏi: “Mạc huynh, Mạc gia ở Kính Hồ Sơn Trang này có quan hệ gì với Thương Dương Mạc gia các ngươi không?”

Thương Dương Mạc gia ở Đông Tề đứng trong Cửu Đại Thế Gia, danh tiếng không nhỏ, còn Mạc gia ở Kính Hồ Sơn Trang chỉ nổi danh do đại tông sư luyện khí Mạc Dã Tử, các chủ đời trước của Thần Binh Các mà thôi. Thế nhưng hai bên đều ở Đông Tề, rất dễ bị người ta liên tưởng đến nhau.

Mạc Thiên Lâm vuốt vuốt mũi, lúng túng nói: “Thật ra cũng có chút quan hệ, xét theo huyết mạch thật ra đại sư Mạc Dã Tử là một chi phụ của Mạc gia ta ngày xưa, hơn nữa còn là loại chi phụ rất xa xôi.

Ngươi chắc cũng biết quy củ của đại thế gia, vô cùng thực tế. Nếu chi phụ cường đại có thể được tài nguyên gần ngang với trực hệ, nhưng nếu thực lực không đủ, kết quả ra sao hẳn Sở huynh cũng biết.

Cho nên mấy trăm năm trước chi phụ của đại sư Mạc Dã Tử đã thoát ly khỏi Mạc gia. Thực tế giờ họ cũng không có quan hệ gì tới Thương Dương Mạc gia.”

Sở Hưu hiểu rõ gật nhẹ đầu, tính ra thì Thương Dương Mạc gia làm không sai, dù sao những gia tộc trong Cửu Đại Thế Gia như Thương Dương Mạc gia chắc chắn luôn tuân theo quy tắc khôn sống mống chết.

Chi phụ có thực lực mới là đệ tử Mạc gia, không có thực lực đương nhiên không nhận được thứ gì. Có điều không ai ngờ một chi phụ kém cỏi ngày xưa, mấy trăm năm sau lại xuất hiện một vị đại tông sư luyện khí như Mạc Dã Tử.

Mặc dù thực lực đại tông sư luyện khí chắc chắn không bằng tông sư võ đạo, nhưng địa vị lại cao hơn tông sư võ đạo nhiều, đặc biệt là Mạc Dã Tử còn trở thành các chủ Tu Bồ Đề Thiền Viện.

Nhìn vẻ lúng túng của Mạc Thiên Lâm, chắc hẳn Mạc gia cũng từng tới thử mời chào Mạc Dã Tử, muốn hắn nhận tổ quy tông nhưng cuối cùng Mạc Dã Tử lại cự tuyệt.

Sau khi bước vào Kính Hồ Sơn Trang, đám người Sở Hưu không kịp thưởng thức cảnh sắc xung quanh, số người đến đây thật sự quá nhiều.

Lúc này một đệ tử Mạc gia Kính Hồ Sơn Trang đi tới, thi lễ với bọn Sở Hưu rồi nói: “Chỗ ngồi của chư vị ở phía trước, mời theo tôi.”

Đám người Sở Hưu theo đệ tử kia dẫn đường, đi lên phía trước. Lúc này trong Kính Hồ Sơn Trang của Mạc gia đã dựng lên năm lôi đài. Vị trí phía bắc là người của Kính Hồ Sơn Trang cùng Tàng Kiếm Sơn Trang ngồi, ba mặt khác cho những võ giả tới tham gia Thần Binh Đại Hội, chỗ ngồi của bọn Sở Hưu ngay trên hàng đầu.

Có điều sau khi lên hàng đầu, Sở Hưu lại phát hiện Lạc Phi Hồng đã ngồi ở đó, hai chân vắt chéo nhàn nhã thảnh thơi uống trà. Bên cạnh chỗ ngồi còn đặt một cái bàn nhỏ, bên trên bày một số hoa quả khô cùng đồ điểm tâm, thật chẳng khác gì xem kịch.

Mạc Thiên Lâm kinh ngạc nói: “Ngươi vào từ lúc nào vậy? Sao chúng ta không thấy ngươi?”

Lạc Phi Hồng lười biếng nói: “Đến từ đêm qua rồi.”

“Đêm qua Kính Hồ Sơn Trang mở cửa à?” Mạc Thiên Lâm lấy làm lạ.

Lạc Phi Hồng ném chút hoa quả cho bọn Sở Hưu rồi nói: “Ai bảo không mở cửa thì không vào được? Đại sư Mạc Dã Tử rất thích ta, ta đến sớm một hôm tâm sự với ông ấy không được à?”

Mọi người nghe vậy im bặt, lúc này mới nhớ ra thanh Hồng Diên trong tay Lạc Phi Hồng là do Mạc Dã Tử tự tay chế tạo, cô nàng này quả thật có đôi chút ưu đãi tại Kính Hồ Sơn Trang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện