Trong nội đường đường khẩu tuần sát sứ, bọn Quỷ Thủ Vương quan sát biểu cảm Sở Hưu.

Vừa rồi ở bên ngoài Sở Hưu còn lộ rõ vẻ âm trầm tức tối, thế nhưng vừa vào nội đường y đã trở lại vẻ mặt không biểu cảm, chỉ lộ chút suy tư.

Nửa ngày sau, Sở Hưu đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi Quỷ Thủ Vương: “Ngươi biết những gì về Kiếm Vương Thành?”

Quỷ Thủ Vương sửng sốt một chút, chỉ đáp: “Không biết nhiều lắm, đại đa số là tin đồn mà thôi.”

“Vậy ngươi cho rằng Kiếm Vương Thành có phải loại tông môn cực kỳ chính nghĩa không? Loại vì trừ ma vệ đạo mà không để ý lợi ích bản thân ấy?”

Quỷ Thủ Vương không buồn nghĩ ngợi thẳng thắn lắc đầu nói: “Kiếm Vương Thành quả thật là tông môn Chính đạo nhưng chắc chắn không đến mức đó.

Giờ trên giang hồ có ai là người tốt tuyệt đối? Ai cũng là loại không có lợi không làm mà thôi. Nếu mọi người thật sự vì trừ ma vệ đạo mà không để ý tới lợi ích bản thân, vậy chắc đám Ma đạo trên giang hồ đã chết sạch từ lâu rồi.

Trên thực tế thế lực tông môn như vậy không phải không có. Nhưng những thế lực có vẻ cố chấp như vậy thường không nổi danh lắm, nửa đường đã chết yểu rồi.”

Khóe miệng Sở Hưu nở một nụ cười nói: “Nếu thế thì thú vị rồi. Các ngươi không cảm thấy hành động này của Kiếm Vương Thành rất kỳ lạ sao?

Một tông môn ma đạo đã triệt để xuống cấp, thậm chí thiếu chút nữa là diệt tuyệt như Quỷ Vương Tông, chẳng qua có chút quan hệ với Côn Luân Ma Giáo khiến người người hô đánh. Nhưng cho dù bị căm ghét tới mức nào đi nữa thì cùng lắm đối phương mà bước vào địa bàn của mình thì mình ra tay tiêu diệt thôi. Đâu có như Kiếm Vương Thành, phái cao thủ tinh nhuệ truy sát mấy ngàn dặm, cứ như có đại thù sinh tử không đội trời chung với đám võ giả Quỷ Vương Tông này.

Nhưng theo ta được biết hai bên đâu có thù hận sâu như vậy?”

Quỷ Thủ Vương gật đầu nói: “Đúng là chưa từng nghe nói có chuyện như vậy. Có điều đám Quỷ Vương Tông ai nấy đều là kẻ điên chỉ thích giết người luyện đan, bồi dưỡng âm Quỷ của bản thân, nếu vì thế bọn họ giết một nhân vật trọng yếu của Kiếm Vương Thành thì sao?”

Sở Hưu híp mắt nói: “Chuyện này cũng có khả năng, nhưng ngươi có thấy ý hận nào trong mắt đám người Kiếm Vương Thành không? Không có! Mấy võ giả Kiếm Vương Thành này chỉ muốn đuổi bắt Quỷ Vương Tông. Mục đích của bọn họ không phải báo thù, càng không phải trừ ma vệ đạo, cơ bản rất giống đang hoàn thành một nhiệm vụ. Điểm này cực kỳ thú vị.”

Quỷ Thủ Vương gãi gãi đầu, bọn họ thật sự không nghĩ nhiều tới vậy, trước đó Quỷ Thủ Vương còn tưởng Sở Hưu định ra tay nhắm vào Kiếm Vương Thành. Dù sao từ khi biết Sở Hưu tới giờ, y chưa bao giờ là người chịu thiệt sẽ nhịn nhục nuốt xuống.

Ngày trước Sở Hưu diệt môn Bắc Lăng Nhạc gia chính là minh chứng rõ nét nhất. Chỉ cần đắc tôi vị này, vậy chết sớm chết muộn gì cũng là chết, chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi.

Sở Hưu khoát tay áo nói: “Được rồi, các ngươi xuống đi, thời gian tới nếu người của Kiếm Vương Thành bảo các ngươi ra tay tìm kiếm thì cứ làm, đừng trái ý chúng.

Có điều nếu thật sự gặp phải người của Quỷ Vương Tông, cứ để đám Kiếm Vương Thành đó động thủ trước, đừng ngu ngốc xông lên chịu chết.”

Đám người Quỷ Thủ Vương gật nhẹ đầu, không lợi lộc gì như vậy, cho dù Sở Hưu không nói bọn họ cũng chẳng ngớ ngẩn tới mức xông lên chịu chết.

Sau khi bọn Quỷ Thủ Vương đi khỏi, ánh mắt Sở Hưu lại lộ vẻ trầm tư.

Y luôn cảm thấy đám người Kiếm Vương Thành này có điểm không đúng, định tra lại những ký ức liên quan tới Kiếm Vương Thành trong đầu.



Một số đại sự trong cốt truyện gốc thì Sở Hưu còn nhớ rõ, nhưng một số việc linh tinh lặt vặt y chỉ nhớ mang máng.

Thời gian này ngoại trừ một số đại sự có liên quan tới Kiếm Vương Thành, theo thời gian và địa điểm chuyện duy nhất có liên quan tới Kiếm Vương Thành là bọn họ hình như nhận được một số thứ đồ liên quan tới Côn Luân Ma Giáo, có vẻ còn dẫn tới tranh chấp nhưng cuối cùng không giải quyết được gì.

Liên tưởng tới đám người Quỷ Vương Tông, liệu có phải trên người đối phương có thứ gì liên quan tới Côn Luân Ma Giáo không?

Có lẽ thứ này Kiếm Vương Thành không muốn để những người khác biết cho nên mới phái đệ tử đuổi theo truy sát gắt gao như vậy. Cho dù Quỷ Vương Tông đã trốn tới đất Quan Trung, Kiếm Vương Thành vẫn không buông tha.

Hơn nữa xem thái độ hiện tại của Kiếm Vương Thành, bọn họ không muốn hợp tác cùng Quan Trung Hình Đường, nhất định đòi giữ trách nhiệm chính, chỉ cho người của Quan Trung Hình Đường phối hợp, e là không chỉ vì tự phụ tự đại, mà còn vì không muốn Quan Trung Hình Đường nhúng tay quá sâu vào việc này.

Bọn họ nhất định muốn tự tay bắt người, tự tay giết chết, còn đồ đạc ư? Đương nhiên cũng tự tay mang về.

“Côn Luân Ma Giáo ư? Vô cùng thú vị.”

Sở Hưu xoa xoa cằm, ánh mắt mông lung.

Kiếp này y đã đi lên một con đường hoàn toàn khác biệt so với cốt truyện gốc, không ngờ vẫn đụng phải sự tình liên quan tới Côn Luân Ma Giáo, chẳng lẽ đây là số mệnh ư?

Có điều Sở Hưu cũng chẳng để ý tới thứ này, y vốn là người cực kỳ thực tế. Chỉ cần có chỗ lợi, bất kể Ma giáo hay Thần giáo gì, ai tới Sở Hưu cũng chẳng cự tuyệt.

Nhưng giờ y còn phải xem xem đám người Kiếm Vương Thành này rốt cuộc định làm thế nào.

Không ngoài dự đoán của đám võ giả Quan Trung Hình Đường, thủ đoạn của bọn Cố Giang Lưu vô cùng thô kệch, cơ bản là tìm hết thành này tới thành kia, hơn nữa còn do người của Kiếm Vương Thành tự mình dẫn dắt, không cho bọn Đỗ Quảng Trọng cơ hội chỉ huy. Chuyện này càng khiến bọn Đỗ Quảng Trọng tức tối tới muốn chửi bậy, cuối cùng dứt khoát từ bỏ để đám người Kiếm Vương Thành muốn làm gì thì làm, có ra sao họ cũng mặc kệ.

Cuối cùng đám người Kiếm Vương Thành đi qua đi lại quanh Kiến Châu Phủ vài ngày vẫn không phát hiện bất kỳ dấu vết gì, còn bọn Quỷ Vương Tông lại ra tay diệt môn thêm lần nữa. Chuyện này khiến đám võ giả Kiếm Vương Thành cảm thấy vô cùng phẫn nộ.

Đến lúc này Sở Hưu dám khẳng định Kiếm Vương Thành đuổi bắt đám võ giả Quỷ Vương Tông chắc chắn có âm mưu khác.

Nếu bọn họ chỉ đơn thuần là trừ ma vệ đạo hay báo thù thì rất đơn giản. Sở Hưu dùng lực lượng của mình cũng điều tra ra chút dấu vết đồng thời thiếu chút nữa giữ được một kẻ lại. Nếu vận dụng toàn bộ lực lượng Quan Trung Hình Đường, không đến ba ngày y có thể tìm ra đám Quỷ Vương Tông này, giết sạch không còn một ai.

Kết quả giờ đám người Kiếm Vương Thành vô cùng chật vật nhưng chẳng có thành quả gì.

Trong phòng nghị sự đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Phủ, Cố Giang Lưu chạy hồng hộc khắp Kiến Châu Phủ vài ngày vẫn không có thành quả bèn tới thẳng chỗ Sở Hưu, khí thể hùng hổ hỏi: “Sở Hưu, đám thủ hạ của ngươi cố ý phải không? Lúc tìm kiếm dư nghiệt Quỷ Vương Tông ai nấy đều mặt chau mày ủ, bỏ công không bỏ sức, các người phối hợp như vậy sao?”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Cố tiên sinh còn muốn ta phối hợp thế nào? Bộ đầu bộ khoái dưới tay ta tổng cộng mới có không đến ba trăm, các ngươi dẫn hết bọn họ đi lục soát như vậy chẳng khác nào coi bọn Quỷ Vương Tông là ngu ngốc. Bọn chúng nghe động chẳng lẽ không chạy à?

Còn nữa, bộ đầu giang hồ Quan Trung Hình Đường chúng ta không phải để dùng như vậy. Nếu ngươi để họ phân tán ra tự hành động, ta dám cam đoan chỉ ba ngày là moi được hành tung bọn Quỷ Vương Tông ra cho ngươi.”



Lông mày Cố Giang Lưu lại lập tức nhíu lại, vốn là hắn không yên lòng về đám bộ đầu giang hồ của Quan Trung Hình Đường nên mới dẫn hết bọn họ đi theo như tay chân.

Nếu để đám bộ đầu giang hồ này ra tay điều tra, vạn nhất bọn họ thấy điểm dị thường trên người võ giả Quỷ Vương Tông, báo cáo lên tổng bộ Quan Trung Hình Đường, vậy mọi việc đều công toi.

Kiếm Vương Thành quả thật không sợ Quan Trung Hình Đường, nhưng nơi này là Quan Trung, Quan Trung thuộc về Quan Trung Hình Đường.

Đừng nhìn hắn vênh vênh váo váo hùng hùng hổ hổ trước mặt Ngụy Cửu Đoan, không đặt Ngụy Cửu Đoan trong mắt. Nhưng nếu trước mặt Quan Tư Vũ hắn cũng bày ra cái tư thái đó, cho dù Quan Tư Vũ phế hắn ngay tại chỗ, người của Kiếm Vương Thành cũng chẳng nói gì.

Không biết cả tôn ti trên dưới, chết cũng đáng đời.

Ngay lúc Cố Giang Lưu đắn đo do dự, Vệ Hàn Sơn đột nhiên đi từ bên ngoài vào, cười ha hả nói: “Cố tiên sinh đang gặp phiền toái à? Tại hạ có một ý kiến có thể giúp Cố tiên sinh nhanh chóng tìm ra dư nghiệt của Quỷ Vương Tông.”

Sở Hưu âm trầm nhìn Vệ Hàn Sơn một hồi, lạnh lùng nói: “Vệ Hàn Sơn, ngươi tới đây làm gì? Kiến Châu Phủ này không có việc của ngươi.”

Vệ Hàn Sơn cười hắc hắc nói: “Kiến Châu Phủ này mặc dù là địa bản của Sở Hưu ngươi nhưng vẫn thuộc về Quan Trung Hình Đường. Sao nào? Ta đây đường đường tuần sát sứ chẳng lẽ còn không có tư cách vào đây?”

Cố Giang Lưu đương nhiên nghe ra mâu thuẫn giữa Vệ Hàn Sơn và Sở Hưu.

Có điều giờ hắn cũng chẳng tâm tư đâu để ý chuyện này, Cố Giang Lưu nhìn sang phía Vệ Hàn Sơn nói: “Ngươi nói ngươi có cách? Cách gì?”

Vệ Hàn Sơn chắp tay cười cười nói: “Thật ra không phải cách hay gì, rất đơn giản thôi mà.

Đại bộ phận Kiến Châu Phủ đều là bình nguyên, đám người Quỷ Vương Tông không thể nấp bên ngoài được chỉ có thể ẩn giấu trong thành, càng nhiều người thật ra bọn chúng càng an toàn.

Cho nên chúng ta có thể phong bế tất cả các thành trì lớn lớn nhỏ nhỏ của Kiến Châu Phủ lại. Tới tận lúc nào tìm ra tung tích của đối phương mới thôi, vậy là được.

Mỗi thành của Kiến Châu Phủ đều có rất nhiều thế lực võ lâm, bọn họ có thể phối hợp với chư vị Kiếm Vương Thành.”

Vệ Hàn Sơn vừa nói xong, bọn Cố Giang Lưu thì gật nhẹ đầu cảm giác hắn nói cũng có lý, nhưng bọn Đỗ Quảng Trọng lại lập tức biến sắc.

Tên Vệ Hàn Sơn này quả thật vô cùng âm hiểm, chiêu này của hắn là bẫy hết tất cả các thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ, cũng bẫy cả Sở Hưu!

Trước mắt Kiến Châu Phủ có gì để vơ vét của cải? Chẳng phải những chuyện làm ăn buôn lậu thì là gì?

Mặc dù trước mắt vì dính dáng tới Quỷ Vương Tông khiến khách thương ít đi rất nhiều nhưng vẫn có khá nhiều người.

Nhưng nếu phong tỏa thành trì, người ngoài không vào được, người trong không ra được, đến lúc đó lòng người bàng hoàng, còn ai muốn tới Kiến Châu Phủ buôn bán?

Cho dù cuối cùng Quỷ Vương Tông bị tìm ra tiêu diệt, nhưng thanh danh Kiến Châu Phủ sẽ tổn hại nặng nề, số khách thương tới đây sẽ ít đi rất nhiều, những thế lực võ lâm kiếm được ít đi, Sở Hưu cũng nhận được cũng ít theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện