Sau khi Vệ Hàn Sơn đi khỏi, Khương Đào Nhiên mới cười khổ lắc đầu với Sở Hưu nói: “Sở huynh, lần này chuyện ngươi gây ra có vẻ hơi lớn. Bình thường tranh chấp giữa các tuần sát sứ sẽ không báo lên cho Ngụy đại nhân. Có điều lần này ngươi chọc giận Vệ Hàn Sơn rồi, hắn sẽ báo lại mọi chuyện lên Ngụy đại nhân.”

Chuyện Sở Hưu làm cơ hồ không ảnh hưởng gì tới hắn, mỗi tuần sát sứ đều có thủ đoạn kiếm tiền của mình. Khương Đào Nhiên là người tương đối láu cá, làm việc cũng càng kín kẽ.

Bên ngoài đương nhiên hắn cũng thu nhận hối lộ của những thế lực võ lâm trong châu phủ dưới tay, nhưng thực tế lại ngấm ngầm nâng đỡ một thế gia nhỏ chuyên buôn lậu. Những của cải thu được đều thuộc sở hữu của hắn cho nên những tông môn thế gia kia rốt cuộc nghĩ sao, hắn đều không quan tâm.

Hắn xuất hiện ở đây chẳng qua là muốn đục nước béo cò. Nếu Vệ Hàn Sơn có thể đẩy ngã Sở Hưu, hắn cũng có hứng thú với Kiến Châu Phủ.

Ngược lại nếu Sở Hưu khiến Vệ Hàn Sơn mất mặt, tâm trạng hắn cũng không tệ. Lý do là quan hệ giữa hắn và Vệ Hàn Sơn cũng chẳng tốt đẹp gì, Một phần của Thương Châu Phủ giáp giới cùng Lân Châu Phủ của hắn

Nhìn Khương Đào Nhiên, Sở Hưu thản nhiên đáp: “Bên phía Ngụy đại nhân ta sẽ giải thích. Vệ Hàn Sơn bất mãn đã sao? Cùng là tuần sát sứ, hắn ăn được ta chắc?”

Khương Đào Nhiên mỉm cười khó hiểu: “Vậy được, ta chờ xem Sở đại nhân ngươi ứng đối ra sao.”

Nói xong Khương Đào Nhiên trực tiếp bỏ đi.

Bên ngoài phòng nghị sự, bọn Đỗ Quảng Trọng đi tới, vẻ mặt sầu thảm nói: “Đại nhân, một khi Vệ Hàn Sơn đem chuyện này tố lên Ngụy Cửu Đoan đại nhân, đây sẽ thành phiền toái rất lớn.”

Tuần sát sứ xưng là tuần sát sứ, bản thân đã đại biểu quyền lực tuần sát một khu vực.

Nhưng ngươi chỉ là kẻ tuần tra chứ không phải người quản lý. Sở Hưu lén Ngụy Cửu Đoan làm ra chuyện lớn như vậy, khó bảo đảm Ngụy Cửu Đoan sẽ không nổi giận.

Sở Hưu hỏi: “Ngươi còn nhớ ta bảo ngươi chia nửa số đồ thu được từ Giang gia không?”

Đỗ Quảng Trọng ngẩn người: “Đúng vậy, có điều mấy thứ đó chẳng phải để nộp lên Quan Trung Hình Đường à?”

Sở Hưu lộ ra ý vị khó hiểu: “Đó là chuẩn bị nộp lên cho Ngụy đại nhân, trên đất Quan Tây này Ngụy đại nhân đại biểu cho Quan Trung Hình Đường.”

Đỗ Quảng Trọng như có suy nghĩ khẽ gật đầu, bọn họ dường như đã đoán ra được gì đó.

...

Vệ Hàn Sơn không phải chỉ hù dọa Sở Hưu, hắn mất mặt ở chỗ Sở Hưu như vậy, dùng hết lực lượng cũng không ngăn được Sở Hưu, đương nhiên muốn đem chuyện kia tố lên Ngụy Cửu Đoan.

Mặc dù làm vậy có vẻ như chịu thiệt đi tố cáo người ta, nhưng lại rất có tác dụng.

Mặc dù Sở Hưu do Sở Nguyên Thăng tiến cử gia nhập Quan Trung Hình Đường, nhưng nếu hắn không ngồi vững vị trí tuần sát sứ, vậy đừng trách Ngụy Cửu Đoan không nể mặt Sở Nguyên Thăng.

Ba ngày sau, phân bộ Hình Đường Quan Tây trực tiếp phái người gọi Sở Hưu tới phân bộ nghị sự, thực chất là muốn chất vấn y chuyện diệt môn Giang gia.

Khi Sở Hưu tới phòng nghị sự phân bộ Hình Đường Quan Tây, trừ Ngụy Cửu Đoan, năm tuần sát sứ còn lại đều đã có mặt.

Ngoại trừ Vệ Hàn Sơn mang vẻ mặt ác ý nhìn Sở Hưu, những người khác đều dùng ánh mắt kỳ dị đánh giá Sở Hưu.



Vừa nhậm chức đã ra tay hủy diệt một đại tộc, chuyện này họ thân là tuần sát sứ thâm niên hơn mười năm còn chẳng dám làm, tên Sở Hưu này làm việc chẳng quá to gan?

Ngụy Cửu Đoan ngồi lên ghế chủ, dẫu đã già nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như chim ưng.

Ngay chính hắn còn không ngờ tên Sở Hưu này dựa vào Sở Nguyên Thăng tiến cử mới được nhận chức tuần sát sứ tại Quan Trung Hình Đường, hóa ra lại to gan lớn mật đến vậy. Vừa tiếp nhận chức vị tuần sát sứ đã ra tay tiêu diệt một thế gia không tệ.

Kỳ thật Quan Trung Hình Đường cũng làm không ít chuyện phá gia diệt môn, đặc biệt là sau khi Quan Tư Vũ tiếp quản Quan Trung Hình Đường.

Ngày xưa khi Sở Cuồng Ca quản lý Quan Trung Hình Đường, Quan Trung Hình Đường được xây dựng trên cơ sở mị lực cá nhân của Sở Cuồng Ca. Đất Quan Trung bất luận người trong Hình Đường hay các thế gia tông môn đều ngoan ngoãn trước mặt Sở Cuồng Ca. Cho dù có kẻ âm thầm tính toán cũng không dám lộ ra ngoài.

Còn tới Quan Tư Vũ chấp chưởng Quan Trung Hình Đường lại dựa vào hình phạt khắc nghiệt. Bất cứ ai vi phạm pháp luật kỷ cương của Quan Trung Hình Đường, cho dù là đệ tử thân truyền của hắn cũng khó lòng thoát tội. Cho nên vào thời điểm đó một khi trên đất Quan Trung có cường giả nào không phục pháp luật kỷ cương của Hình Đường, chắc chắn sẽ bị phá gia diệt môn, không hề lưu tình.

Đương nhiên đó là chuyện của ba mươi năm trước, khi Quan Tư Vũ vừa tiếp quản Quan Trung Hình Đường.

Giờ Quan Trung Hình Đường đã ổn định, hơn nữa tuần sát sứ cùng chưởng hình quan các nơi đều nắm đại quyền trong tay, tạo thành ăn ý với các thế lực võ lâm bản địa, loại chuyện này ngược lại đã lâu rồi không xảy ra.

Sở Hưu làm ra chuyện này thật sự khiến Ngụy Cửu Đoan phẫn nộ, nhất là Giang gia còn có chút quan hệ với hắn.

Ngày trước khi đại thọ hắn, Giang gia đã dâng lên một khối Thanh Tâm Noãn Ngọc Phật trân quý, chuyện này tới giờ Ngụy Cửu Đoan vẫn nhớ rất rõ.

Kết quả mới qua bao lâu, Giang gia đã bị thủ hạ mình diệt môn, đây chẳng khác nào tát thẳng vào mặt hắn, để những người khác trên đất Quan Tây nhìn Ngụy Cửu Đoan hắn thế nào?

Ánh mắt nhìn thẳng vào Sở Hưu, Ngụy Cửu Đoan lạnh lùng nói: “Sở Hưu! Chuyện này ta cần một lời giải thích! Quan Trung Hình Đường không phải nơi ngươi có thể tùy ý làm xằng làm bậy!”

Trong nháy mắt, một luồng uy áp nặng nề ập về phía Sở Hưu, thiếu chút nữa ép y tới mức không thở nổi.

Thật ra luận thực lực, Ngụy Cửu Đoan tuổi tác đã cao đương nhiên không phải đối thủ của Thiên Tội đà chủ, nhưng luận quyền thế trên tay, Thiên Tội đà chủ lại kém xa Ngụy Cửu Đoan.

Khi Thiên Tội đà chủ ở tổng bộ Thanh Long Hội chỉ là sát thủ độc hành. về sau mặc dù chấp chưởng phân đà Thiên Tội nhưng thủ hạ cũng chỉ có hơn trăm người, thậm chí còn chẳng nhiều thủ hạ bằng Sở Hưu hiện giờ.

Còn Ngụy Cửu Đoan lại một mình nắm giữ đại quyền tại đất Quan Tây này, thâm niên thậm chí còn sâu hơn đường chủ Quan Tư Vũ, dưới tay là hàng ngàn hàng vạn bộ đầu bộ khoái, đều là tinh nhuệ trên giang hồ. Loại quyền thế này thấm trên người lâu ngày khiến Ngụy Cửu Đoan ngồi trên ghế cao lâu dần dưỡng thành khí thế cường đại hơn cả Thiên Tội đà chủ.

Dưới áp lực của Ngụy Cửu Đoan, Sở Hưu đứng ra chắp tay một cái nói: “Đại nhân, Giang gia buôn lậu hàng cấm vi phạm kỷ cương pháp luật của Quan Trung Hình Đường chúng ta. Tội này đáng chém, ta làm việc đều chiếu theo quy củ.”

Ngụy Cửu Đoan vẫn không nói gì, Vệ Hàn Sơn đã cười lạnh nói: “Quy củ, cái ngươi gọi là bằng chứng kia là quy củ chắc? Sở Hưu, ngươi đang coi chúng ta là ngu ngốc đấy à?”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Trước tiên tạm không bàn chuyện ta có coi ngươi là ngu ngốc không. Ngụy đại nhân đang tra hỏi ở đây, lấy đâu ra phần cho ngươi lên tiếng? Hay ngươi tưởng địa vị mình đã cao ngang với Ngụy đại nhân?”

Vệ Hàn Sơn bị câu này của Sở Hưu làm cho nghẹn họng, lại cảm nhận được ánh mắt Ngụy Cửu Đoan nhìn lại, đành hậm hực hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì.

Sở Hưu chắp tay về phía Ngụy Cửu Đoan nói tiếp: “Đại nhân, chuyện diệt Giang gia có nguyên nhân. Có điều nguyên nhân trong đó có dính tới chút bí ẩn. Ta muốn báo cáo riêng với đại nhân ngài.”



Nghe xong lời này, Vệ Hàn Sơn lập tức nhướn mày. Hắn không có mặt trời mới biết tên Sở Hưu miệng lưỡi dẻo quẹo này sẽ nói ra những lời ngụy biện gì.

Có điều vừa rồi hắn xen vào đã khiến Ngụy Cửu Đoan khá bất mãn, Vệ Hàn Sơn cũng không dám nói thêm gì.

Nhìn Sở Hưu một hồi, Ngụy Cửu Đoan thản nhiên nói: “Vào trong với ta.”

Đi tới trong một thư phòng, Ngụy Cửu Đoan lạnh lùng nói: “Nói đi, có điều ta phải nhắc ngươi một câu, nghĩ cho kỹ rồi hẵng nói!

Đừng tưởng ta già nên hồ đồ rồi, đất Quan Trung này không gì nằm ngoài tầm khống chế của ta. Ngươi rốt cuộc làm gì tại Giang gia, ta biết hết.”

Sở Hưu trực tiếp chắp tay: “Đại nhân, chuyện diệt Giang gia ta quả thật không có chứng cớ. Một số quy củ ngầm của Quan Trung Hình Đường ta cũng biết. Lần này diệt môn Giang gia ta đã vơ vét tất cả bảo vật tài nguyên của Giang gia, một nửa trong đó ta sẽ hiến lên cho đại nhân ngài.”

Lời này vừa nói ra, Ngụy Cửu Đoan lập tức ngây ngẩn.

Hắn đoán Sở Hưu sẽ dùng miệng lưỡi dẻo quẹo giải thích nhưng có thế nào cũng không ngờ Sở Hưu lại nói thẳng ra như vậy.

Ngụy Cửu Đoan híp mắt nói: “Ngươi đang hối lộ ta sao? Ta thật sự không ngờ Sở đại hiệp lại tiến cử một người như ngươi vào Quan Trung Hình Đường.”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Mặc dù ta do Sở đại hiệp tiến cử vào Hình Đường, nhưng ta không phải loại không hiểu chuyện đời. Tuần sát sứ tiền nhiệm Phương Chính Nguyên chính là bài học thất bại.

Có thể cương trực công chính, cũng có thể thiết diện vô tư, nhưng tiền đề là phải có thực lực. Thực lực ta không đủ cho nên làm vậy không thích hợp với ta.”

Ngụy Cửu Đoan đánh giá Sở Hưu một hồi, nói thật hắn cũng hơi kinh ngạc.

Hắn cho rằng Sở Hưu có thể được Sở Nguyên Thăng tiến cử vào Quan Trung Hình Đường chắc hẳn cũng là người như Phương Chính Nguyên, nào ngờ Sở Hưu này nhìn nhận rất thấu đáo.

Có điều Ngụy Cửu Đoan vẫn lạnh lùng nói: “Chỉ nửa gia sản Giang gia đã định hồ lộng chuyện này ư? Ngươi nghĩ quá đơn giản rồi!

Ta cũng chẳng ngại nói với ngươi, người của Giang gia rất thức thời, ta cũng rất hài lòng. Kết quả ngươi lại tự tiện xuất thủ diệt Giang gia, có còn đặt ta trong mắt hay không?

Lần này nếu ta không xử trí ngươi, các thế lực võ lâm Quan Tây sẽ nhìn ta thế nào? Quan Trung Hình Đường là phải làm theo quy củ, quy củ ngoài sáng cũng vậy, mà quy củ ngầm cũng thế.”

Sở Hưu âm thầm cười lạnh, khẩu vị của lãnh đạo trực tiếp này cũng thật lớn, cả nửa gia sản Giang gia còn không lấp đầy cái miệng hắn.

Có điều Ngụy Cửu Đoan bây giờ cũng phù hợp với suy đoán trước đó của Sở Hưu. Vị chưởng hình quan cao tuổi này sợ là đã hoàn toàn vứt bỏ chức trách chưởng hình quan Quan Trung Hình Đường, chỉ suy nghĩ vì lợi ích bản thân.

Bất quá đây lại là chuyện tốt cho Sở Hưu, nếu Ngụy Cửu Đoan vẫn công chính nghiêm minh, Sở Hưu cũng chẳng dám làm việc quyết liệt tới vậy.

Sở Hưu thi lễ với Ngụy Cửu Đoan, sắc mặt nghiêm túc nói: “Ngụy đại nhân, quy củ là quy củ, lần này ta động tới Giang gia không phải chỉ vì Giang gia bất kính với ta, cũng là do Giang gia ngấm ngầm làm tổn hại thanh danh của Ngụy đại nhân ngài.

Giang gia đưa Ngụy đại nhân ngài một khối Thanh Tâm Noãn Ngọc Phật sau đó lại ngấm ngấm lợi dụng chuyện này, cáo mượn oai hùm làm xằng làm bậy tại Kiến Châu Phủ, đều là mượn danh của Ngụy đại nhân ngài.

Thậm chí Giang gia còn ngầm nói với nhau, đã bỏ tiền ra đương nhiên phải tận dụng giá trị của Ngụy đại nhân ngài tới mức lớn nhất!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện