Sự chú ý của mọi người trong Phương gia đều tập trung tại tiền viện, tất cả mọi người cũng đều cho rằng Huyết Ngọc Linh Lung bị đám ba người Thiên Tội đà chủ tranh đoạt, bằng không sao bọn họ phải đánh nhau kịch liệt như vậy?

Cho nên trong khi Sở Hưu dùng thủ đoạn lôi đình chém giết đám người trong nội trạch, cướp mất Huyết Ngọc Linh Lung vậy mà nhất thời không ai phát hiện ra.

Mãi tới lúc ba người ngoài tiền viện đánh quá kịch liệt, cương khí cường đại của họ trực tiếp đánh nát vài gian phòng xung quanh mới khiến đám người Phương gia định trốn vào trong nội trạch.

Gia chủ Phương gia đẩy cánh cửa nội trạch, lập tức ngửi thấy mùi máu tươi, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, vội vàng mở cửa phòng ra. Chỉ thấy người Tụ Nghĩa Trang cùng hai trưởng lão Phương gia đã nằm trong vũng máu, còn Huyết Ngọc Linh Lung mà bọn họ cho rằng đã bị ‘thay xà đổi cột’ lại biến mất không thấy đâu nữa.

Gia chủ Phương gia sửng sốt, lập tức chạy ra ngoài hét lớn: “Bạch đại nhân, Mạnh đại nhân! Sự tình có vẻ không đúng! Người của Tụ Nghĩa Trang cùng Phương gia ta bị giết, Huyết Ngọc Linh Lung bọn họ bảo vệ cũng mất rồi!”

Bạch Cầm Hổ cùng Mạnh Nguyên Long lập tức dừng tay cùng nhìn về phía Thiên Tội đà chủ.

Thiên Tội đà chủ thầm cắn răng, đương nhiên hắn biết ai đã ra tay.

Tính toán của hắn bị tên Sở Hưu kia nhìn thấu, đã vậy tiểu tử gan to bằng trời này còn dám dùng kế sách của chính hắn mưu hại hắn, cuối cùng còn thật sự cướp được Huyết Ngọc Linh Lung kia!

Nhìn Bạch Cầm Hổ cùng Mạnh Nguyên Long, Thiên Tội đà chủ hừ lạnh một tiếng nói: “Ta đã nói mà, ta cũng bị người ta tính toán! Các ngươi không nghĩ thử xem, nếu ta có thủ đoạn lặng lẽ thay xà đổi cột lấy đi Huyết Ngọc Linh Lung, vậy sao tên khốn kiếp kia vừa rồi lại ném Huyết Ngọc Linh Lung cho ta? Có ta ở đây thu hút hỏa lực, hắn cứ trực tiếp cầm đồ bỏ trốn, vậy chẳng tốt hơn à?”

Bạch Cầm Hổ cùng Mạnh Nguyên Long đưa mắt nhìn nhau, vừa rồi tình hình rối loạn lại thêm Huyết Ngọc Linh Lung dỏm bộc phát ra lực lượng như vậy, ai mà nghĩ nhiều được?

Có điều giờ Thiên Tội đà chủ nói vậy cũng có lý, nếu thật sự có người lẻn vào nội bộ Phương gia lặng lẽ lấy Huyết Ngọc Linh Lung đi, chỉ cần Thiên Tội đà chủ thu hút sự chú ý cùng hỏa lực phía trước, đối phương hoàn toàn có thể thong dong rời khỏi Phương gia.

Nhưng người kia lại không làm vậy mà chủ động nhảy ra ném đồ cho Thiên Tội đà chủ, từ ăn trộm biến thành ăn cướp, cứ như chỉ sợ người khác không biết bọn họ đoạt Huyết Ngọc Linh Lung. Đúng là rất kỳ quái.

“Rốt cuộc là ai tính toán ngươi? Người lấy Huyết Ngọc Linh Lung rốt cuộc là ai?” Bạch Cầm Hổ lạnh giọng hỏi.

Thiên Tội đà chủ hừ lạnh một tiếng, không để ý tới hắn mà trực tiếp dẫn người của Thanh Long Hội bỏ đi.

Bị thủ hạ của mình tính kế, chuyện mất mặt như vậy còn nói ra miệng được chắc?

Ánh mắt Bạch Cầm Hổ lộ vẻ phẫn nộ, đang định xuất thủ lại bị Mạnh Nguyên Long cản lại.

“Hai chúng ta liên thủ giữ kẻ này lại cũng cực kỳ tốn sức, trước tiên cứ điều tra xem Huyết Ngọc Linh Lung kia rốt cuộc rơi vào tay ai đã.”

Nghe Mạnh Nguyên Long nói vậy Bạch Cầm Hổ mới hừ lạnh một tiếng, quay người trở lại trong Phương gia tra xét những thi thể này.

Gian phòng vốn đặt Huyết Ngọc Linh Lung lúc này đã ngập những máu tươi, Mạnh Nguyên Long cùng Bạch Cầm Hổ kiểm tra nguyên nhân cái chết của bốn người một hồi rồi trầm giọng nói: “Hẳn là võ giả Ngoại Cương cảnh hoặc Nội Cương cảnh thực lực cực mạnh xuất thủ. Nhưng vấn đề mấu chốt là đối phương là ai? Nghe ý Thiên Tội đà chủ có vẻ hắn biết, hơn nữa ai có thể biết kế hoạch của hắn rồi tính ngược lại hắn? Chẳng lẽ là người của phân đà Thiên Tội?”

Mạnh Nguyên Long cùng Bạch Cầm Hổ đều cảm thấy khó tin.

Bọn họ biết tình huống của Thiên Tội đà chủ ra sao. Do phân đà Thiên Tội gần đây mới thành lập lại nên thực lực tổng hợp của phân đà Thiên Tội thật ra cũng không mạnh, Thiên Tội đà chủ gần như một tay che trời, thủ hạ hắn lại dám đi tính kế hắn? Là tên gan to bằng trời nào đây?

Đúng lúc này một võ giả Tụ Nghĩa Trang đột nhiên chỉ vào ngực một thi thể trong đó nói: “Mạnh đại nhân, hình như ta biết người xuất thủ là ai.”



“Ồ? Là ai?”

Võ giả kia chỉ vào dấu tay màu tím sậm trên ngực thi thể nói: “Trong số sát thủ dưới trướng Thanh Long Hội, Huyết Ma - Sở Hưu có một thức chưởng pháp âm độc có thể để lại dấu ấn này trên thân thể người.

Tại hạ từng theo thiếu trang chủ tới Bắc Lăng Phủ, trong Nhạc gia có người bị Sở Hưu dùng loại chưởng pháp này đánh bị thương, chắc chắn không sai!”

Mạnh Nguyên Long cùng Bạch Cầm Hổ đưa mắt nhìn nhau, mặc dù bọn họ không quá chú ý võ giả tiểu bối trên Long Hổ Bảng nhưng cũng từng nghe có người nhắc tới cái tên này, ký ức vẫn còn mới mẻ.

Hơn nữa hôm nay khi giao chiến có vẻ Sở Hưu không xuất hiện thật. Nếu nghĩ lại như vậy, kẻ đột nhiên xông tới đẩy mối họa sang Thiên Tội đà chủ chắc hẳn là Sở Hưu đã dịch dung.

Hơn nữa ấn tượng mà Sở Hưu tạo cho mọi người trước giờ vẫn là gan to bằng trời.

Người này khi không có bất cứ chỗ dựa nào còn dám đoạt đồ ăn từ miệng Nhiếp Đông Lưu, sau này thậm chí dùng lực lượng một mình hủy diệt toàn bộ Nhạc gia.

Mặc dù thời gian qua Sở Hưu vẫn tương đối thuận lợi, mọi chuyện hắn muốn làm đều đã làm được nhưng phương thức làm việc nguy hiểm cấp độ này cũng khiến rất nhiều người chú ý.

Kết hợp cùng tính cách điên cuồng to gan của Sở Hưu, y có dám tính kế lão đại nhà mình có vẻ cũng chẳng phải chuyện lạ gì.

Mạnh Nguyên Long trầm giọng nói: “Trở về tuyên bố thông cáo phái người lần theo tên Sở Hưu này!”

Lần đầu Nhiếp Đông Lưu truy sát Sở Hưu chỉ là tư oán giữa hắn và Sở Hưu, cho nên Nhiếp Đông Lưu không sử dụng lực lượng Tụ Nghĩa Trang, chỉ vận dụng lực lượng của mình.

Còn lần này Sở Hưu cướp Huyết Ngọc Linh Lung ngay trước mặt Tụ Nghĩa Trang, còn giết người Tụ Nghĩa Trang bọn họ, chuyện này tuyệt đối không xong!

Bạch Cầm Hổ ở bên cạnh cũng gật nhẹ đầu, nói ra thì kẻ buồn bực nhất lại là hắn.

Tốn bao sức lực một lòng muốn lấy Huyết Ngọc Linh Lung này, đồng thời còn định nhân cơ hội này loan truyền thanh danh Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành ra ngoài. Nào ngờ cục diện mỗi lúc một hỗn loạn hơn, nhanh tới mức hắn không kịp nhìn rõ. Chuyện này dẫu sao cũng phải có lời bàn giao.

Ngay lúc Tụ Nghĩa Trang cùng Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành thương lượng sẽ truy sát Sở Hưu ra sao, Thiên Tội đà chủ cũng lạnh giọng nói với Quỷ Thủ Vương bên cạnh: “Từ nay về sau Sở Hưu không còn là người của phân đà Thiên Tội chúng ta nữa. Các người tạm thời bỏ qua nhiệm vụ trên tay, toàn lực đuổi bắt Sở Hưu. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”

Đám người Quỷ Thủ Vương ngây ngốc, tình huống vừa rồi là sao đến giờ bọn họ còn không hiểu. Trước đó Sở Hưu không làm theo kế hoạch đột nhiên xuất hiện, bọn họ còn tưởng đây là nhiệm vụ Thiên Tội đà chủ giao riêng cho Sở Hưu. Dù sao từ đầu nhiệm vụ của hai bên đã bất đồng.

Kết quả giờ Thiên Tội đà chủ lại muốn bọn họ truy sát Sở Hưu. Rốt cuộc tình hình là sao?

Ngay lúc Quỷ Thủ Vương định hỏi, hắn ngẩng đầu lên thấy được ánh mắt âm tàn của Thiên Tội đà chủ, lời đã ra đến miệng lại vội vàng nuốt lại.

Đắc tội đà chủ đại nhân lúc này là rất thiếu khôn ngoan, vẫn nên ẩn nhẫn chút thì hơn.

Còn lúc này Sở Hưu rời khỏi Phương gia xong lập tức tới chỗ lão Hoàng lấy ngọc giản truyền công của mình đang đặt đó sửa chữa.

Mình tính kế Thiên Tội đà chủ một lần, chắc chắn không ở Thanh Long Hội nổi nữa.

Hơn nữa trước đó ở Bắc Yên y đắc tội không ít người hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp, nhiều tới không đếm được.

Sở Hưu gia nhập Thanh Long Hội mới có chỗ dựa, khiến bọn Nhiếp Đông Lưu bỏ qua việc truy đuổi y.



Giờ Sở Hưu phản bội Thanh Long Hội, những kẻ Sở Hưu từng đắc tội ngày trước như Nhiếp Đông Lưu sẽ làm sao, không cần nghĩ cũng biết.

Hơn nữa lần này Sở Hưu đoạt thức ăn trước miệng cọp, cướp được Huyết Ngọc Linh Lung, rõ ràng Tụ Nghĩa Trang cùng Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành sẽ không bỏ qua.

Cho nên lần này Sở Hưu có trốn đông trốn tây cũng vô dụng, tốt nhất là tạm thời rời khỏi Bắc Yên, tránh đầu sóng ngọn gió. Mặc dù chật vật một chút nhưng có Huyết Ngọc Linh Lung này cũng coi như đáng giá. Đây là chí bảo mà cả cường giả như Thiên Tội đà chủ cũng phải động tâm.

Chạy thẳng tới chỗ lão Hoàng, lần này lão Hoàng không bố trí cơ quan cạm bẫy gì, có điều trên mặt Sở Hưu vẫn còn thuật dịch dung, lão Hoàng sửng sốt hỏi: “Xin hỏi ngươi tìm ai?”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Là ta.”

Lão Hoàng giật mình nhận ra: “Hóa ra Sở đại nhân, sao ngài lại biến thành bộ dáng này?”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Đang chuẩn bị chấp hành nhiệm vụ thôi. Sửa xong ngọc giản truyền công chưa?”

Lão Hoàng lập tức lấy một cái hộp ra nói: “Hai ngày trước đã sửa xong rồi, Sở đại nhân có thể kiểm tra đôi chút.”

Sở Hưu lấy ngọc giản truyền công ra nhìn, truyền Tinh thần lực vào thăm dò, quả thật là đọc được. Có điều Sở Hưu không đọc ngay tại chỗ.

Đọc tin tức trong ngọc giản truyền công cũng là xung kích tinh thần tương đối lớn. Mặc dù loại ảnh hưởng này không bao lâu sau sẽ tiêu trừ nhưng trước mắt Sở Hưu còn không biết bên ngoài rốt cuộc tình hình đã ra sao, y nhất định phải giữ tinh thần lực của mình luôn ở mức đỉnh phong.

Ném một khối tử kim cho lão Hoàng, Sở Hưu đột nhiên nói: “Đúng rồi, nơi này có thứ phòng ngự mấy thứ trên đất Tây Sở như chướng khí gì đó không?”

Lão Hoàng gật đầu nói: “Đương nhiên là có, Sở đại nhân định tới Tây Sở làm nhiệm vụ à?”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Đừng nói nhảm, có thì mau lấy ra.”

Lão Hoàng rụt cổ, lập tức lấy vài miếng ngọc thạch ra nói: “Những ngọc thạch này đều được vẽ trận văn đơn giản, có thể ngăn cách chướng khí ở một mức nhất định, đều được chế tạo lúc tu vi lão hủ chưa bị phế. Mỗi khối ngọc đều kiên trì được trong chướng khí khoảng một tháng.”

Sở Hưu lại ném cho lão Hoàng một khối tử kim nói: “Ta lấy hết!”

Lão Hoàng nhận tử kim xong trong lòng vui mừng, mấy khối ngọc đó chỉ vẽ mấy trận văn đơn giản, không phải thứ quý giá gì. Vị Sở đại nhân này cũng thật hào phóng.

“Đúng rồi, ngươi có biết thuật dịch dung không? Diện mạo trên mặt ta có chút vấn đề, ta muốn đổi lại.” Sở Hưu đột nhiên nói.

Lão Hoàng khó nhọc nói: “Trước đó ta là trận pháp sư, thuật dịch dung là nhánh hạ cửu lưu, ta chỉ tiếp xúc qua chứ không chính thức học.

Có điều nếu Sở đại nhân cần ta có thể thêm chút râu ria hay ít sẹo đơn giản trên mặt ngài. Nếu nhìn kỹ vẫn sẽ nhận ra khuôn mặt giống với trước đó.”

Sở Hưu trực tiếp khoát tay nói: “Ngươi cứ xem mà làm, chỉ cần khác với hiện giờ là được.”

Lão Hoàng gật nhẹ đầu, dù sao nhận được tiền là được, Sở Hưu nói thế nào thì hắn làm thế đó.

Sau khi chỉnh sửa dung mạo đôi chút ở chỗ lão Hoàng, Sở Hưu lập tức bỏ đi. Có điều y không đi theo hướng Tây Sở mà trực tiếp bỏ trốn theo hướng Ngụy Quận Đông Tề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện