Giờ khắc này, gương mặt Lâm Thương Long mới thật sự lộ vẻ tức giận: “Ngươi đang uy hiếp ta, uy hiếp Thiên Môn! Ngươi thật to gan!” 

 Đã nhiều năm như vậy, Thiên Môn gây ra rất nhiều chuyện quá đáng trên giang hồ, nhưng không ai quản. 

 Ai cũng biết thực lực của Thiên Môn, ai dám quản chuyện của Thiên Môn? 

 Huống chi phải qua một thời gian dài mới có một người của Thiên Môn đi ra, cũng không ở lại giang hồ bao lâu, gây ầm ĩ một hồi rồi đi, cho nên cứ coi như không thấy là được. 

 Chỉ có người lý lẽ cứng nhắc như Sở Cuồng Ca mới nhất quyết ăn thua đủ với Thiên Môn, cuối cùng lưỡng bại câu thương, còn trả giá bằng tính mạng mình. 

 Sở Hưu lạnh lùng nói: “Ngươi xem ta có dám không?” 

 Lâm Thương Long biết được một số chuyện về Sở Hưu, phần nhiều là nghe từ miệng Huống Tà Nguyệt, tuy hắn khá hiếu kỳ về Sở Hưu nhưng không hiểu được bao nhiêu. 

 Hạ Hầu Tục ở đằng khác vội vàng thuật lại những sự tích và tính các của Sở Hưu cho Lâm Thương Long, thậm chí còn có phần khuếch đại. 

 Hạ Hầu Tục thật sự không muốn đánh tiếp, vì đây là nhân quả rất nặng. Bảo Hạ Hầu thị diệt Mạc gia thì được, bao họ đối chọi với Sở Hưu lại là chuyện rơi đầu! 

 Lâm Thương Long im lặng một lúc lâu rồi mới hỏi: “Ngươi muốn sao?” 

 Sở Hưu thấy Lâm Thương Long đồng ý nhanh như vậy cũng hơi kinh ngạc, y còn tưởng Lâm Thương Long là kẻ cực kỳ ngoan cố. Sở Hưu không ngờ Hạ Hầu Tục lại âm thầm giúp y một tay. 

 “Thứ ta muốn rất đơn giản, nhất định phải bảo vệ Mạc gia, ngoài ra rốt cuộc thứ ngươi cần là gì? Chỉ cần ngươi nói ra thậm chí ta có thể đứng ra làm chủ, bảo Mạc gia lấy đồ ra.” 

 Nói thật, Sở Hưu vẫn tương đối hiếu kỳ về Thiên Môn. 

 Mấy năm gần đây, cứ cách một thời gian là Thiên Môn lại phái một vị thần tướng xuất thế tìm thứ gì đó. Nhưng rốt cuộc bọn chúng đi tìm thứ gì? Có tác dụng gì? 

 Những thứ này đều là bí mật của Thiên Môn, ngay cả Phong Mãn Lâu cũng không có ghi chép lại. 

 Ngay lúc Sở Hưu nghĩ Lâm Thương Long sẽ cự tuyệt, thậm chí còn định ra điều kiện, hắn lại nói: “Ta muốn gì ư? Rất đơn giản, ta chỉ muốn một thứ vốn không thuộc về Mạc gia mà thôi.” 

 Sở Hưu hơi ngạc nhiên, không ngờ Lâm Thương Long lại đáp ứng. 

 Mạc Thành Danh vội vàng nói: “Đừng nói là món đồ không thuộc về Mạc gia, cho dù nó là thứ thuộc về Mạc gia đi nữa, Mạc gia tu cũng nguyện giao ra, đổi lấy bình an!” 

 Mạc gia đã sợ thật, dù sao trong Mạc gia cũng không có gì tốt, cho dù Lâm Thương Long muốn chuyển hết Mạc gia đi, chỉ cần giữ lại mạng cũng là may mắn lắm rồi. 

 “Có phải hơn năm trăm năm trước Mạc gia các ngươi đã thu lưu một vị hòa thượng kỳ quái không? Đối phương không giống người Trung Nguyên, như Ma mà không phải Ma, như Phật mà không phải Phật?” 

 Mạc Thành Danh nhíu mày, chuyện năm trăm năm trước thì làm sao hắn biết được? 

 Lúc này một vị trưởng lão Mạc gia lại nói: “Gia chủ, đúng là có chuyện như vậy. Tổ tiên đã ghi lại trong điển tịch. 

 Trong điển tịch viết rất sơ sài, chỉ nói gia chủ thế hệ đó chứa chấp một hòa thượng, hòa thượng đó hứa hẹn gì đó với Mạc gia chúng ta nhưng mấy năm sau đã qua đời.” 

 Lâm Thương Long trầm giọng nói: “Thứ ta muốn chính là thứ hòa thượng kia để lại. Theo ta được biết, các ngươi chưa vứt thứ đó đi.” 

 Vốn dĩ Sở Hưu còn rằng thứ Lâm Thương Long muốn lấy chắc chắn là thứ La Thần Quân muốn cướp đoạt trước kia, không ngờ lại có liên quan tới hòa thượng gì đó. 

 Sở Hưu nhìn qua đám người Mạc gia, vị trưởng lão Mạc gia vừa trả lời lập tức hiểu ý Sở Hưu, vội vàng chạy vào Mạc gia tìm kiếm. 

 Chuyện mấy trăm năm trước ở Mạc gia quá xa xưa, thậm chí lão tổ Mạc gia Mạc Thành Danh cũng không hiểu rõ. 

 Vị trưởng lão kia biết chuyện này là vì lúc còn trẻ hắn ưa đọc sách, lật sạch điển tịch của Mạc gia cho nên mới biết qua về chuyện này. 

 Một lúc lâu sau, trưởng lão Mạc gia kia lục tung cả gia tộc, rốt cuộc tìm được một cái bao trong chỗ sâu nhất của Tàng Bảo Khố. 

 Ngay trước mặt mọi người, vị trưởng lão Mạc gia kia mở cái bao, bên trong chỉ có một cái trường bào màu đen, trên đó thêu văn tự kỳ quái. 

 Ngoài ra trong đó chỉ còn một khối lệnh bài màu đen và một tấm bản đồ. 

 Lệnh bài là thứ chứng minh thân phận, còn bản đồ dường như đánh dấu một vị trí ở Nam Man, rất xa xôi. 

 “A, là đồ của Đại Hắc Thiên Ma Giáo.” 

 Lục Giang Hà đột nhiên ồ lên một tiếng. 

 “Đại Hắc Thiên Ma Giáo? Ngươi biết lai lịch của thứ này?” Sở Hưu hỏi. 

 Lục Giang Hà nói: “Đương nhiên là biết rồi, thậm chí ngươi và Đại Hắc Thiên Ma Giáo này cũng có chút liên hệ đấy. 

 Ngươi còn nhớ ngươi nhận được Diệt Tam Liên Thành Tiễn ra sao không?” 

 Sở Hưu vừa định nói Diệt Tam Liên Thành Tiễn là Độc Cô Duy Ngã truyền 

 thụ, nhưng sau đó y đã phản ứng lại. Hình như Ngụy Thư Nhai đã từng nói với y thật ra Diệt Tam Liên Thành Tiễn không phải do Độc Cô Duy Ngã sáng tạo ra. 

 Mà là Độc Cô Duy Ngã từng tiêu diệt một giáo phái ở bên ngoài, sau khi cải tiến mới thành Diệt Tam Liên Thành Tiễn phiên bản Sở Hưu đang tu luyện. 

 “Giáo phái bị Độc Cô Duy Ngã tiêu diệt năm xưa chính là Đại Hắc Thiên Ma Giáo? Nhưng bọn chúng là hòa thượng mà, sao lại hóa thành Ma giáo?” 

 Lục Giang Hà nói: “Cái tên Đại Hắc Thiên Ma Giáo là chúng ta đặt cho bọn chúng. Đám người kia lúc nào cũng lảm nhảm mấy cái linh tinh, ai biết bọn chúng tên gì? 

 Cứ nhìn Diệt Tam Liên Thành Tiễn là thấy công pháp mà đám người đó tu luyện thiên hướng tà đạo, có chỗ nào liên quan tới Phật môn? Cho nên chúng ta căn cứ theo đặc điểm công pháp của bọn chúng, trực tiếp gọi chúng là Đại Hắc Thiên Ma Giáo. 

 Nhưng đám hòa thượng ở ngoại vực kia chết hết rồi mới đúng, nơi bọn chúng truyền đạo ở Trung Nguyên cũng bị Thánh giáo ta phá hủy, xem ra vị trí được đánh dấu trên bản đồ là đất tổ của Đại Hắc Thiên Ma Giáo này.” 

 Sở Hưu ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Thương Long: “Ngươi muốn tìm đất tổ của Đại Hắc Thiên Ma Giáo?” 

 Lâm Thương Long khẽ cau mày: “Đại Hắc Thiên Ma Giáo? Gọi như vậy cũng rất chính xác. 

 Nói đúng hơn là bổn tọa muốn thứ trong Đại Hắc Thiên Ma Giáo. 

 Tuy thái độ của Lâm Thương Long vẫn rất ương ngạnh nhưng mọi người có thể hiểu ý hắn. 

 Sở Hưu muốn kiếm một chén canh cũng được, nhưng điều kiện bắt buộc là không thể tranh giành thứ mà Lâm Thương Long mong muốn. 

 Thấy cảnh này, đám người Mạc Thành Danh đều cười khổ. 

 Bây giờ bọn họ đã hiểu câu nói mà Mạc Thiên Lâm nói với bọn họ, trên giang hồ này, yếu ớt, bản thân đã là một cái tội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện