Tựa như một đám u hồn lệ quỷ, rất nhiều vô diện nhân xuất hiện phía trên tường thành, Tử Diễm triệu tập bọn họ nhắm vào trong trận, dưới ánh mặt trời sáng ngời lộ ra khuôn mặt trắng bệch trống rỗng, đám đông xôn xao kinh hãi, cảnh tượng phi thường hỗn loạn.

Nhiều năm qua Thiên Khung Thần Giáo bí mật bắt cóc các cao thủ ở những đại môn phái, sau khi hủy dung thì dùng ngưng thần đan để khống chế, lần trước bọn họ bị các phái hợp lực tiêu diệt ở Long Tương Tự trên Đoạn Thịnh Sơn, nhưng cũng không phải toàn bộ. Hách Liên Hiểu Phù trù tính nhiều năm, rốt cục có bao nhiêu người bị Thiên Khung Thần Giáo hãm hại, cho đến nay rất khó có thể đoán được.

Số còn lại bị Sở Tĩnh khống chế cho nên hắn không hề sợ hãi bởi vì lợi thế trong tay hắn không chỉ có một mình Sở Tĩnh Huyền.

Mọi người trong cung chưa gặp qua vô diện nhân, lại càng không biết bọn họ rất kinh khủng, nhưng chỉ cần khuôn mặt như vậy cũng đủ khiến người ta run sợ, Sở Tĩnh bị bao vây, ánh mắt trở nên âm lãnh, “Đây là các ngươi bức ta! Các ngươi nhìn kỹ cho ta, hôm nay ai sẽ đi lên ngai vàng!”

“Là hắn bị mù, chúng ta cũng đều bị mù! Lại đi cứu tên súc sinh như ngươi!” Lý đại nương nghiến răng nghiến lợi, tú châm trên tay đâm vào đầu ngón tay, từng giọt máu đỏ tươi nhiễu xuống mặt đất, không làm như vậy thì hắn sẽ không thể khống chế chính mình, hắn hận không thể xông lên xé xác Sở Tĩnh ngay lập tức.

“Hắn cứu ta không phải bởi vì ta là huynh đệ của hắn, hắn cũng chỉ muốn lợi dụng ta mà thôi.” Sở Tĩnh lộ ra vẻ mặt hèn mọn, liên tục cười lạnh, “Huống chi ta căn bản không cần các ngươi cứu giúp!”

“Ta muốn nói cho mọi người biết, Sở Tĩnh ta mới là hoàng đế Đại Viêm! Ta mới là chân mệnh thiên tử!” Trong tiếng hô lớn, Sở Tĩnh nhảy lên. Kiếm quang khúc xạ đánh về đám người đang bao vây hắn, Tử Diễm ở bên ngoài dẫn theo người tiến lên tiếp ứng, hỗn chiến bùng nổ. Sở Lôi hô lớn, “Thái tử còn trong tay hắn, đem hắn bắt lại!”

Người xung quanh vọt lên, Sở Tĩnh là đệ tử của Hách Liên Hiểu Phù, thân thủ đương nhiên không kém, tuy rằng bị bao vây nhưng không ai có thể làm gì được hắn, trong tiếng chém giết, Tử Diễm tiến nhập vào trận, Hách Thiên Thần đứng trong đám người, liếc mắt một cái liền nhìn thấy nàng, “Tử Diễm!”

Đứng trong cuộc hỗn chiến nhưng thanh y không hề dính máu, bên người hắn là Hách Cửu Tiêu đang ngăn chặn hết thảy công kích cho hắn, đao kiếm đồng loạt chém xuống như sóng biển, từng đợt dâng trào, hắn lẳng lặng đứng thẳng, hơi nhíu mi, ánh mắt xuyên thấu vô số sát ý cùng kiếm khí, trongđó mang theo một loại ưu tư khó tả.

Thời gian như dừng lại, Tử Diễm vừa bị hắn kêu thì đứng yên tại chỗ, mái tóc xõa dài sau lưng, hắc y tóc đen, giống như một u hồn, sắc mặt của nàng rất tái nhợt nhưng không nhìn lại Hách Thiên Thần, xoay người mà đi, không hề hồi đầu.

Vô diện nhân dũng mãnh tiến vào, bởi vì bọn họ xuất hiện mà tình hình càng thêm khẩn trương, thị vệ và binh lính thủ thành hỗn chiến kịch liệt, tiếng hò hét chấn thiên, quần thần trong Thiều Đức Môn đào tẩu, quan võ gia nhập chiến cuộc, quan văn chỉ có thể né tránh, lúc này Tử Diễm dẫn người đến bên cạnh Sở Tĩnh.

“Làm rất tốt!” Sở Tĩnh vừa lòng nhìn nàng, nàng là quân cờ mà hắn đắc ý nhất, có thể áp chế nhuệ khí của Thiên Cơ Các khiến hắn rất khoái chí.

Tử Diễm cầm chặt kiếm trong tay, nhếch môi với hắn, thủ hạ mà nàng dẫn theo đã nhảy vào vòng chiến, bên cạnh Sở Tĩnh đã bớt đi trở ngại rất nhiều, Sở Thanh Hàn và Sở Lôi thấy thế cũng đều âm thầm sốt ruột, nếu để cho hắn thoát khỏi vòng vây thì nhất định sẽ khiến hắn càng thêm kiêu ngạo, Sở Lôi vội vàng hạ lệnh phái bộ hạ trông coi tẩm cung của Thuận Đức Đế phải nghiêm mật phòng thủ.

Sở Lôi e sợ Sở Tĩnh sẽ uy hiếp thiên tử hạ lệnh cho chư hầu. Vì sắm vai Sở Tĩnh Huyền, giá họa hết thảy lên người Sở Thanh Hàn, khi Sở Tĩnh nhận được tin tức Sở Thanh Hàn đã chết thì không tiếp tục phái người giam lỏng Thuận Đức, nay âm mưu của hắn đã bị vạch trần, nếu có cơ hội thì nhất định hắn sẽ không bỏ qua.

Sở Lôi lại phái một tốp nhân thủ tiến vào thâm cung, tình hình chiến cuộc lập tức mất cân bằng, Tử Diễm dẫn người đến dưới cao đài, vây quanh Sở Tĩnh, theo tình hình này thì bọn họ có thể nhanh chóng phá vòng vây, những người đang giao chiến xung quanh đều trì hoãn động tác, phi thường khẩn trương. Sở Tĩnh nhìn xuống dưới chân, điên cuồng cười to, “Hôm nay không ai có thể thoát được! Sát–”

Ánh sáng lạnh hiện lên, tiếng quát to đột nhiên đình trệ, mọi người kinh ngạc.

Ở trên cao đài, một thanh kiếm khúc xạ ánh mặt trời từ trước ngực Sở Tĩnh xuyên qua, mũi kiếm từ sau lưng của hắn nhô ra, còn đang nhiễu máu.

Trước ngực đau nhức, thân hình của Sở Tĩnh dừng lại, hắn ôm ngực, không dám tin mà trừng lớn hai mắt, chậm rãi cúi đầu.

Chuôi kiếm được nắm trong một đôi tay nhỏ nhắn mềm mại, mang theo máu của hắn, màu đỏ nổi bật trên làn da tuyết trắng, mỹ lệ chói mắt, người cầm kiếm cũng có một đôi mắt xinh đẹp nhưng lại tràn đầy phẫn hận, mỉm cười đối với hắn, “Ngươi có biết ta chờ ngày này bao lâu hay không, chờ cho ngươi tin tưởng ta, chờ cho ta có cơ hội giết ngươi, có thể tài cán vì hắn mà làm một việc cuối cùng.”

Kiếm ở trong tay Tử Diễm. Nàng mỉm cười, tựa như lúc trước nụ cười của hắn dành cho nàng khi lừa gạt nàng, ngọt ngào mị nhân, giấu diếm sát khí.

Sở Tĩnh khó nhịn đau đớn, không thể nén giận, “Ả tiện nhân này!”

Tung ra một chưởng, nhưng Tử Diễm lại không hề tránh né, há mồm hộc ra một ngụm máu, những người đang giao chiến ở xung quanh ngừng tay, kinh dị nhìn cảnh tượng này, không biết vì sao tâm phúc của Sở Tĩnh lại phản bội ngay lúc lâm trận!

Máu tươi rơi xuống từ giữa không trung, Tử Diễm bị một chưởng từ trên cao đánh ngã xuống, nàng nhìn thấy ánh dương trên đỉnh, nghe được tiếng kêu sợ hãi trong đám người, trong những tia nắng ấm áp tựa hồ còn có thể ngửi được hương vị huyết tinh trong gió.

Tiếng kêu vẫn còn tiếp tục, có lẽ là máu của nàng, có lẽ là của người khác, hiện tại không còn liên quan đến nàng, nàng rốt cục đã làm được. Lừa gạt niềm tin của Sở Tĩnh, cũng lừa gạt toàn thể mọi người trong Thiên Cơ Các, bọn họ đều nghĩ nàng thật sự phản bội.

Trong miệng của nàng nói yêu Hắn, cũng không phải là người khác, cho đến bây giờ chỉ có một, vì hắn, nàng ở lại Thiên Cơ Các, cũng là vì hắn mà nàng rời khỏi Thiên Cơ Các.

Chỉ trải qua mấy tháng mà vì sao nàng lại cảm thấy tựa hồ thời gian lại kéo dài như cả đời người? Nghi ngờ nhìn lên không trung, ánh mặt trời chiếu xuống, có gió thổi qua, trước khi nàng rơi xuống đất, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh.

An Ngọc Long tiến đến Thiên Cơ Các ủy thác điều tra rõ nguyên nhân cái chết của chưởng môn phái Điền Thương. Sở Tĩnh giả trang An Ngọc Long, có ý đối với nàng, tỏ vẻ ân cần, hắn nói hắn không giống Hách Thiên Thần, nói Hách Thiên Thần phụ ân tình của mỹ nhân, không xứng đáng để nàng chờ đợi như thế, không đáng có một nữ tử hy sinh hết thảy như nàng….

Có đáng giá hay không, người khác làm sao mà hiểu được? Tử Diễm cười khẽ, lặng yên thở dài. Cho dù không đáng thì nàng cũng chấp nhận, là nàng ngốc nghếch, sau khi chán chường tuyệt vọng thì vẫn như cũ không thể quên đi hình ảnh của người kia.

Sở Tĩnh dùng hoa ngôn xảo ngữ, dùng vinh hoa phú quý để mê hoặc nàng, ở bên tai nàng không ngừng dùng lời nói nỉ non quyến rũ, khi đó nàng nở nụ cười, cơ hồ chỉ trong khoảnh khắc làm ra quyết định, ngã vào lòng của hắn.

Sở Tĩnh nghĩ rằng nữ tử như nàng sẽ chấp nhận lấy tấm thân trong sạch mà phó thác cho mình, đó là phó thác thật lòng. Nhưng hắn lại không biết, nụ cười lúc đó của nàng không phải vì nàng tin hắn, yêu hắn, mà bởi vì hắn rất buồn cười.

Nàng là Tử Diễm, là Tử Diễm của Thiên Cơ Các. Điểm này vĩnh viễn sẽ không thay đổi.

Khi Hách Thiên Thần rời khỏi Thiên Cơ Các, nàng có thể đem tất cả thu xếp gọn gàng ngăn nắp, Sở Tĩnh coi trọng Tử Diễm chính là vì vậy, nhưng Tử Diễm cũng không phải là nữ tử mà hắn nghĩ đến, dùng võ công bí tịch, dùng vinh hoa phú quý để đổi lấy tấm lòng trung kiên của nàng.

Kể từ khi còn nhỏ thì tâm của nàng đã phó thác cho một người, mặc dù người kia vĩnh viễn chỉ biết tán thưởng, sẽ không quý trọng.

Thân thể của Tử Diễm rơi thật mạnh xuống đất, nhìn thấy xung quanh có vô số bóng người, thấy không rõ những người đó là ai, trước ngực đau đớn đoạt đi tất cả hô hấp của nàng, nàng mơ hồ suy nghĩ, không biết một nhát kiếm kia có giết chết Sở Tĩnh hay không.

Sở Tĩnh lệnh cho nàng phản bội Hách Thiên Thần, lại liên tục thử lòng trung thành của nàng, để cho nàng luyện ma công, Tử Diễm lần lượt đối mặt với người của Thiên Cơ Các, lần lượt nhìn thấy những ánh mắt đầy phẫn hận khinh bỉ, nàng chỉ có thể làm ra vẻ mặt không có biểu tình, vừa để tránh cho Thiên Cơ Các bị tổn thất, vừa tránh đi tất cả xung đột, làm cho người ta có ảo giác tất cả đều là do nàng gây nên, ứng phó với Sở Tĩnh, cũng giấu diếm được người của Thiên Cơ Các.

Nàng mệt mỏi quá, nhưng đã bắt đầu tiến hành kế hoạch thì nàng không thể dừng lại, đã đến bước này, không thể hồi đầu. Nàng chỉ có thể đi đến cuối cùng, cho dù phải trả giá bằng cả sinh mạng của mình.

Hôm nay rốt cục như nguyện, nàng chờ đợi ngày này, sống một ngày bằng một năm.

“Tử Diễm!” Một tiếng cấp bách gọi ngay bên tai, Tử Diễm khó khăn quay đầu lại, nàng nhận ra ngữ thanh bên tai, nó thuộc về Hách Thiên Thần, trừng mắt nhìn, nàng miễn cưỡng ngẩng đầu, nhìn thấy một góc thanh y ở bên cạnh, “Các chủ….”

Nàng lộ ra khuôn mặt tươi cười đối với hắn, giống như thời niên thiếu, thậm chí còn cười khẽ rồi trừng mắt nhìn, sau đó mở miệng một cách khó khăn, “Trên đời có ai giống như ta hay không….đã lừa gạt Đàn Y công tử…..Có phải Tử Diễm….rất lợi hại hay không?”

Hách Thiên Thần không trả lời, hắn lập tức lấy ra túi gấm tùy thân, bình ngọc cầm trong tay, nhưng Tử Diễm lại lắc đầu nhìn hắn, “Đừng lãng phí vì ta….Ta luyện ma công, vô dụng…”

“Tử Diễm!” Sắc mặt của Hách Thiên Thần phi thường đáng sợ, ánh mắt nhíu chặt, Tử Diễm lại không hề sợ, nàng vẫn cười, vừa thở hổn hển vừa thổ huyết, “Thật cao hứng, ta giết hắn, có phải ngươi không ngờ đúng không? Cũng có ngày ta lừa được ngươi…”

Lời của nàng phi thường đắc ý, thập phần vui sướng, tựa hồ hoàn toàn không biết chính mình sắp chết, nụ cười sáng lạn, bàn tay dính máu giơ lên một chút, nhớ đến Hách Thiên Thần hảo khiết, nàng lập tức dừng lại, nhưng ngay trong một khắc kia lại bị Hách Thiên Thần nắm chặt, “Tử Diễm, nha đầu ngốc–”

Đó là xưng hô ở thời niên thiếu, Tử Diễm nhớ đến trước đây, trong mắt trở nên rạng ngời, nhẹ nhàng cười khẽ, “Nha đầu ngốc cả đời đều đi theo thiếu gia….” Nàng cười một cách trầm mặc, tia sáng dưới đáy mắt chậm rãi tụ lại trong suốt, sau đó hoá thành giọt lệ rơi xuống, “Thiên Thần, ngươi nói cho mọi người….nói cho mọi người trong Thiên Cơ Các…..Tử Diễm không phải phản đồ….Ta không phản bội Thiên Cơ Các….Không phản bội ngươi….”

“Tử Diễm không phản bội, không phải phản đồ….Ta không phải phản đồ….” Nàng thì thào nói xong, không ngừng lặp đi lặp lại, Hách Thiên Thần gật đầu, “Ta sẽ nói cho bọn họ, nói cho mọi người biết Tử Diễm không phải phản đồ, ngươi vĩnh viễn là người của Thiên Cơ Các.”

Hách Thiên Thần khó có thể áp chế bi ai xuống đáy lòng, bình ngọc trong tay của hắn vẫn chưa buông, nhưng hắn cũng như Tử Diễm biết rõ hắn không thể cứu được nàng, nữ tử kiêu ngạo quật cười này, vì hắn, vì Thiên Cơ Các mà làm một việc cuối cùng, chỉ là vì muốn lưu lại dấu vết trong lòng của hắn.

“Các chủ….” Tầm mắt của Tử Diễm đã trở nên mơ hồ, nàng cảm thấy rất lạnh, thật cẩn thận cầm tay Hách Thiên Thần, thấp giọng hỏi, “Tử Diễm có thể cầu ngươi một việc hay không?”

“Ngươi nói đi.” Hách Thiên Thần nắm tay nàng, cảm giác được sinh mạng của nàng đang dần dần trôi đi, giao tranh xung quanh tựa hồ đã rời xa, không còn ai tiếp cận, Hách Cửu Tiêu ở ngay phía sau hắn, thay hắn loại bỏ hết thảy nguy hiểm. Hắn nhìn Tử Diễm ở trước mặt, biết chính mình rốt cục đã phụ lòng nàng.

“Ta muốn chết bên cạnh ngươi….có thể hay không?” Nàng không biết nên nói ra yêu cầu gì, nhưng cho dù là nàng tùy hứng, cho dù chỉ là một chút ấm áp cuối cùng thì cũng đã quá đủ, có thể hay không….

Không nói gì mà chỉ nâng lên thân thể của Tử Diễm, Hách Thiên Thần đem nàng ôm trước ngực, trên người của Tử Diễm rất lạnh, nhưng nàng cảm giác được nhiệt độ thân thể của hắn, nàng đã dùng cả đời và tất cả sở hữu của mình để đổi lấy khoảng cách ngắn ngủi này, nhưng hiện tại nàng lại không hề cảm thấy hối hận, nàng rất thỏa mãn, thật thỏa mãn.

Trước khi nhắm mắt, nàng nhìn thấy trên tường thành có người tiếp cận, dường như là Nam Vô, còn có Nại Lạc, đám đông ồ ạt tiến vào đại môn, đao quang lóe lên dưới ánh mặt trời, sát khí chấn thiên, không ai có thể ngăn cản bước tiến của bọn họ.

Tầm mắt mơ hồ trở nên tối đen, nàng an lòng khép mắt lại, không bao giờ còn mở ra được nữa.

Như Tử Diễm mong muốn, nàng chết bên cạnh Các chủ của nàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện