Giống như bị lôi điện đánh trúng, Hách Thiên Thần cầm lấy thanh đao, chỉ trong nháy mắt từ trong thanh đao dâng lên một cỗ nhiệt lực cơ hồ khiến hắn nắm bắt không xong, hồng quang thoáng hiện vài lần, hắn áp chế không để cho dị lực bị thanh đao hút đi như lưu thủy, “Thiên Thần!” Hách Cửu Tiêu nhảy người đến bên cạnh hắn, ngăn cản một chiêu của Ân Phách Mệnh, muốn đoạt lấy thanh đao nhưng Hách Thiên Thần lại né tránh, “Lần này để cho ta!” Hắn không muốn nhìn thấy Hách Cửu Tiêu lại bị kiệt sức trong cuộc chiến, như vậy thì quá mức nguy hiểm.

“Ngươi cầm đao cũng như vậy! Còn không mau buông ra!” Hách Cửu Tiêu nhìn thấy trên sóng đao lóe lên hồng quang liền cảm thấy không đúng, hắn đối chiêu với Ân Phách Mệnh nhưng lại phân tâm, suýt nữa đã bị ngón tay của y đâm thủng bả vai. Thấy tình hình như vậy, Hách Thiên Thần liền nâng đao chém vào Ân Phách Mệnh.

“Dị lực của ta khác với ngươi, cho dù bị hút đi cũng không sao, ngươi cẩn thận!” Lưỡi đao sắc lạnh, hồng quang bùng lên trong tay Hách Thiên Thần, Ân Phách mệnh biết rõ lợi hại, lập tức tránh né, Sở Thanh Hàn ngồi trên lưng ngựa nhìn thấy toàn cảnh, ánh mắt liên tục lóe lên như Vụ Sắc đao.

Xá Kỷ đang nhằm về phía Sở Thanh Hàn, lại bị quan binh xung quanh ngăn cản, Sở Thanh Hàn dưới sự bảo hộ vẫn ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, người xung quanh liều chết xông lên, thủ hạ của Thiên Cơ Các và Hách Cốc phá vòng vây tiến ra ngoài, lại xảy ra một cuộc chiến thảm khốc, dân chúng trên đường phố đều chạy trốn, không hàng quán, không người đến kẻ đi, cho dù mặt trời còn chưa xuống núi nhưng sát ý đìu hiu lại khiến người ta cảm thấy rùng mình.

Rống giận, quát mắng, các loại ám khí, trường kiếm đại đao, bên trong hỗn chiến có một nơi thập phần gây chú ý, chưa bao giờ có ai thấy Hách Thiên Thần dùng đao, thậm chí có người cảm thấy hắn chưa bao giờ tập luyện đao pháp, nhưng Vụ Sắc đao trong tay hắn không hề yếu hơn so với Hách Cửu Tiêu.

Bất luận lúc nào cũng thận trọng, tùy thân mang theo chủy thủ, sử dụng tất cả các vật để đảm bảo an toàn của bản thân, hắn đương nhiên cũng sẽ dùng đao.

Đao quang vung cao, giống như hàn vụ cắt xuyên không trung, Vụ Sắc đao không chỉ lấp lánh ánh sáng mà còn mang theo môt loại sát ý vô hình vô ảnh, kiếm chứa khí chất của vương giả, đao so với kiếm lại bá đạo và sắc sảo hơn.

Một đao chém xuống, lưỡi đao lạnh lẽo như lãnh nguyệt bỗng nhiên xuất hiện giữa không trung, huyết vụ bao lấy lãnh nguyệt, Ân Phách Mệnh ngay tại bên trong màn huyết vụ này.

Chỉ cần một đao chắn xuống thì Ân Phách Mệnh không bị thương cũng sẽ chết.

Hai mắt nhìn thẳng vào thanh đao trước mặt, nhìn vào đao quang lãnh liệt, Ân Phách Mệnh càng không dám dời mắt, hắn nhìn chăm chú Vụ Sắc đao, phía trên sóng đao có một lằn tuyết kéo dài.

Lằn tuyết trên sóng đao trở nên đỏ ửng, dần dần tụ tập vào một chỗ, Vụ Sắc đao trong tay Hách Thiên Thần rốt cục chém xuống, hai ngón tay của Ân Phách Mệnh cũng xẹt qua, trong chỉ mành treo chuông lại kẹp lấy lưỡi đao, tay hắn chính là vũ khí rất sắc bén, thậm chí có thể xuyên thủng đao kiếm, nhưng thanh đao này là Vụ Sắc đao, Vụ Sắc đao không phải đao kiếm bình thường!

Hai ngón tay có thể cắt đứt sắt đá bị nứt toác, máu tươi từ Vụ Sắc đao chảy xuống tay Hách Thiên Thần, máu tươi sền sệt khiến Hách Thiên Thần nhíu mày, nhưng có một loại cảm giác khác thường càng làm cho lồng ngực của hắn đập nhanh, đột nhiên hắn lui về phía sau.

Lưỡi đao xẹt qua ngón tay của Ân Phách Mệnh, Hách Thiên Thần rút lui vài bước, trong đầu bỗng nhiên vang lên vô số tiếng nói chuyện, dị lực của hắn bị hút đi thì bây giờ lại quay ngược trở về, tốc độ như thủy triều, so với ban đầu chỉ có mạnh hơn gấp đôi!

Vụ Sắc đao bị ném ra xa vài thước để bảo đảm không có ai dễ dàng cầm lấy, Hách Thiên Thần cố gắng kiềm chế dị lực của mình, “Cửu Tiêu!”

Sát ý, phẫn nộ, lo lắng, bối rối, sợ hãi…Không biết bao nhiêu loại cảm xúc, bao nhiêu suy nghĩ của con người lần lượt ập đến như thủy triều sắp sửa nhấn chìm hắn. Thần trí của hắn bị che lấp bởi tất cả cảm xúc, trong khoảnh khắc thậm chí hắn không biết chính mình đang ở đâu.

“Cửu Tiêu–” Một tiếng vang lên giữa đám người đang giao chiến, kiềm chế áp lực, có một chút run rẩy, giờ khắc này bỗng nhiên Hách Thiên Thần hiểu được Vụ Sắc đao rất đáng sợ.

Một đôi tay bỗng nhiên ôm chặt lấy Hách Thiên Thần, cảm xúc và độ ấm quen thuộc, Hách Cửu Tiêu ôm chặt lấy đệ đệ của mình, giống như nơi này không phải chiến trường, không bận tâm đao kiếm đang chém về phía hắn, hắn ôm chặt Hách Thiên Thần, sợ thanh đao chết tiệt này sẽ gây thương tổn cho Hách Thiên Thần.

“Thiên Thần?” Trong hỗn loạn có người chém vào sau lưng hắn, ánh mắt của Hách Cửu Tiêu trở nên lạnh lẽo, toàn thân bất động nhưng ngữ điệu vẫn bình ổn như trước, bình ổn đến mức không làm cho Hách Thiên Thần đang nhắm mắt với sắc mặt trắng bệch phát hiện điều gì khác thường.

Hách Thiên Thần rốt cục trở nên bình tĩnh, nhưng nhịp tim vẫn chưa khôi phục, hắm kiềm chế dị lực đang tăng vọt trong cơ thể, “Mau dẫn người rời khỏi nơi này…”

Mở mắt ra, hắn liền nhìn thấy Ân Phách Mệnh lại một lần nữa xông vào, miễn cưỡng kéo lấy Hách Cửu Tiêu, một tay chạm vào máu tươi trên lưng Hách Cửu Tiêu, ánh mắt của hắn chợt co rút, hắn điểm vào huyệt đạo trên người Hách Cửu Tiêu, lập tức lấy ra thuốc trị thương bên trong túi gấm tùy thân, sắc mặt tối sầm, trầm giọng nói, “Ta hiện tại không có công phu mắng ngươi….Ngươi hạ lệnh cho mọi người rút lui!”

Ân Phách Mệnh đã đến gần, một bóng dáng đột nhiên lao ra chặn hắn lại, người nọ chính là Hạ Tư Nhân, tất cả mọi người đang đối địch, nàng cũng vậy, trên người nhiễm máu, tóc mai rối tung, nhuyễn kiếm trong tay cũng đỏ rực một màu, “Muốn đi tiếp, trước tiên giết ta!”

Ân Phách Mệnh là tuyệt đỉnh cao thủ của Hùng Tích An, sau khi bị chặt đứt một tay thì công lực có giảm xuống một chút nhưng Hạ Tư Nhân vẫn không phải đối thủ của hắn, nàng biết điểm này nhưng cước bộ không hề chần chừ.

Ân Phách Mệnh thủy chung không lên tiếng, đều là người của Yêu Hồ tộc nhưng hắn không hề cảm thấy đáng tiếc hay thương hại khi Miên Ngọc Sơn bị phóng hỏa, khi tộc nhân bị giết chết. Đối với Hạ Tư Nhân ở trước mặt đương nhiên cũng không ngoại lệ. Khuôn mặt kiên cường lạnh lùng xẹt qua một chút dữ tợn, hắn nhảy lên cao, đôi tay như ưng trảo, Hạ Tư Nhân đã sớm ngưng thần đối mặt, nâng lên nhuyễn kiếm.

“Cẩn thận tay hắn–” Hách Thiên Thần chỉ kịp hô lên một câu, Ân Phách Mệnh có thể mở ra sọ người để đọc được suy nghĩ, cũng có dị lực tác động đến lòng người, nếu bị hắn tiếp cận, không chỉ đơn giản là chết.

Nhưng một câu nhắc nhở này của hắn đã quá muộn, cũng có thể Hạ Tư Nhân đã biết nhưng vẫn không thể tránh né, bàn tay mang theo máu tươi rốt cục dừng trên đỉnh đầu của nàng, Ân Phách mệnh nâng mắt lên, mỉm cười đối với Hách Thiên Thần.

Nụ cười âm lãnh như oan hồn quỷ mị, ngoại trừ tử khí thì chỉ có ác ý, Xá Kỷ rống giận, hắn xông ra từ trong trận của Sở Thanh Hàn, trên người mang theo nhiều vết thương và máu tươi, trường kiếm chỉa thẳng vào Ân Phách Mệnh!

Bàn tay của Ân Phách Mệnh lưu lại năm vết máu trên trán của Hạ Tư Nhân, hắn nghiêng người né tránh, tựa như có một sợi dây vô hình gắn kết giữa hắn và Hạ Tư Nhân, năm ngón tay của Ân Phách Mệnh bắt đầu di chuyển, ánh mắt của Hạ Tư Nhân dần dần ngưng tụ, theo động tác của hắn, ánh mắt rốt cục dừng trên người Hách Thiên Thần.

Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu vẫn chưa quên những môn phái đứng đầu giang hồ bị Ân Phách Mệnh tác động, sau đó bộc phát dã tâm và dục vọng, mất đi bình tĩnh nên đã bao vây tấn công Hách Cốc, loại hành động này không phải bị người ta điều khiển mà là bị đào móc ra dã tâm, chỉ cần có một chút dục vọng thì sẽ sẽ bị khuếch đại đến vô hạn.

Hách Thiên Thần biết Hạ Tư Nhân hận hắn, Xá Kỷ biết nàng có tình đối với Hách Thiên Thần, mặc dù hận ý dây dưa không phải quá sâu, nhưng ngay lúc này yêu hận đan xen khiến y cũng không dám tưởng tượng nàng sẽ làm ra chuyện gì.

“Chúng ta đi!” Hách Cửu Tiêu đỡ lấy Hách Thiên Thần, chuẩn bị sẵn sàng để giết chết Hạ Tư Nhân, Xá Kỷ ngăn cản Ân Phách Mệnh, trong lúc hỗn loạn, Hạ Tư Nhân nhắm thẳng về phía Hách Thiên Thần.

Nhuyễn kiếm trong tay rung động phát ra tiếng vang ong ong, ngay khi Ân Phách Mệnh đắc ý nhìn chăm chú thì lại xuất hiện một tình huống không ai ngờ đến, mũi kiếm xẹt qua bên cạnh Hách Thiên Thần, thậm chí không hề dựa sát vào mà lại xuyên thấu một tên quan binh ở phía sau bọn họ, ánh mắt không phải nhìn bất luận kẻ nào, mà chính là địch nhân sau lưng Hách Thiên Thần.

Hạ Tư Nhân không xem Hách Thiên Thần là địch nhân như Ân Phách Mệnh suy nghĩ, cũng không vô vọng trong tình yêu rồi dẫn đến phản bội như Xá Kỷ lo lắng, nàng cư nhiên lại bảo hộ Hách Thiên Thần?

Chuyện này không có khả năng! Ân Phách Mệnh kinh hãi, không thể tin được những gì mình đang chứng kiến, bất luận kẻ nào cũng có dục vọng, cũng có dã tâm bị che giấu, hận và yêu, tình và dục, nàng làm sao lại không bị tác động? Tuyệt đối không có khả năng!

Trong lúc cả kinh mà trở nên phân tâm, Ân Phách Mệnh bị Xá Kỷ đâm một kiếm vào bụng, kiếm nhập vào hai tấc, máu tươi bắn ra, hắn lui lại mấy bước, do không thể tin mà cứ chăm chú nhìn về hướng kia, chỉ thấy Hạ Tư Nhân thu kiếm, Hách Cửu Tiêu vốn đợi nàng xuất thủ nhưng thấy thế tấn công của nàng không phải nhắm vào Hách Thiên Thần, vì vậy hắn cũng cảm thấy bất ngờ giống như mọi người.

“Hóa ra ngươi không phải không có dị lực.” Hách Thiên Thần cười khẽ vài tiếng, ngay trong lúc nguy hiểm thì hắn lại phát hiện ra một điều, ngay cả hắn cũng cảm thấy bất ngờ, “Ngươi là Yêu Hồ tộc, trong tộc có vài người có dị lực, chúng ta nghĩ rằng ngươi không thuộc dạng này, hóa ra…”

Hóa ra dị lực của Hạ Tư Nhân không phải không có, mà là chưa có ai phát hiện, cũng khó khiến người ta phát hiện, năng lực của Ân Phách Mệnh cư nhiên lại vô dụng đối với nàng! Nói cách khác, tất cả dị lực đều vô dụng đối với nàng.

“Tư Nhân muội tử! Hảo!” Xá Kỷ cười to, đây là lần đầu tiên trong lúc giao chiến mà hắn cảm thấy buồn cười như vậy, giờ khắc này biểu tình trên mặt của Ân Phách Mệnh cũng đủ khiến hắn phấn khích, lúc này Hạ Tư Nhân mới phục hồi tinh thần trở lại.

Ân Phách Mệnh chưa từng nghĩ tới sẽ có chuyện như vậy phát sinh, cắn chặt răng, trên người bị thương, vẻ mặt của hắn che phủ một tầng lệ khí tàn nhẫn khiến người ta sợ hãi, hắn vứt bỏ Xá Kỷ, truy thẳng đến Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu.

Ở vách tường, Hách Cửu Tiêu dìu Hách Thiên Thần mở ra một con đường máu, tay trái tung chưởng, vách tường ở trước mặt vỡ tung, quan binh bên ngoài cũng bị vạ lây, bị chôn vùi dưới lớp đất đá.

Mọi người lần lượt thoát khỏi vòng vây, nhưng lúc này Ân Phách Mệnh lại đuổi theo ngay phía sau bọn họ, huyết chưởng từ đằng sau xuất ra, sau lưng bị trường kiếm của Xá Kỷ đuổi đến, hắn cũng không hề bận tâm. (thằng này bị cuồng hả o_o)

“Các chủ cẩn thận!” Hạ Tư Nhân bất giác kêu to, Hách Thiên Thần nghe tiếng liền quay đầu lại, Hách Cửu Tiêu đang dìu hắn vẫn còn phải ứng phó với địch nhân bên ngoài, tựa hồ lại muốn như lúc trước, muốn lấy thân bảo hộ cho hắn, nhưng hắn không cho phép Hách Cửu Tiêu tiếp tục làm như vậy, ngưng tụ tinh thần, Hách Thiên Thần nhắm mắt áp chế tất cả cảm xúc rồi đưa tay nghênh đón.

Ầm, chưởng lực chạm vào nhau, Hách Thiên Thần và Ân Phách Mệnh đều bị chấn động. Ân Phách Mệnh bay ngược ra ngoài, mũi kiếm phía sau đâm thủng trước ngực hắn.

Hách Thiên Thần tề tựu mười thành công lực khiến Ân Phách Mệnh trọng thương, nhưng trong lòng lại bị hỗn loạn, bị chính suy nghĩ của mình tác động, kình khí vừa bị dập tắt, bị hắn mạnh mẽ áp chế, nội lực tự thương hại, hộc ra một ngụm máu, nhiễm đỏ cả vạt ngoại bào, cũng chấn động tâm tư của Hách Cửu Tiêu.

Trong tiếng rống giận, mọi người chỉ nhìn thấy đất đá bắn ra như mưa, mạnh mẽ phóng về phía Ân Phách Mệnh, những hòn đá sắc bén ùn ùn kéo đến, xuyên thấu vô số lỗ trên người Ân Phách Mệnh. Chỉ trong khoảnh khắc toàn thân của hắn đẫm máu, hoàn toàn thay đổi.

Bị khí thế của Hách Cửu Tiêu chấn nhiếp, quan binh đang bao vây phân đà Thiên Cơ Các đều khiếp sợ, mọi người nghe theo hiệu lệnh của Hách Cửu Tiêu mà phá vòng vây từ nơi này đi ra, Băng Ngự nhặt lên Vụ Sắc đao bị Hách Thiên Thần vứt xuống đất, dẫn người cản lại ở phía sau. Một trận đại chiến phi thường hỗn loạn, Sở Thanh Hàn nhìn rõ từ đầu đến cuối nhưng vẫn không tự mình động thủ, thấy bọn họ rời đi, trong mắt của hắn hiện lên ưu tư.

Không thể là hữu thì chỉ có thể là địch, cùng hai người kia đối địch là một chuyện phi thường đáng sợ, đồng thời cũng phi thường đáng tiếc.

“Rút binh.” Sở Thanh Hàn nâng tay lên, ngăn cản thủ hạ truy kích, mặc dù hắn biết lúc này làm như vậy sẽ không thể miễn trừ hậu hoạn, nhưng vẫn hạ lệnh như thế.

Từ đầu đến cuối, hắn không hề lộ ra ý cười, tương phản, sắc mặt thập phần âm trầm khó coi. Thật giống như người rơi vào cạm bẫy là hắn, bị thiết kế cũng là hắn, không phải là Hách Thiên Thần.

Bất thình lình bên tai tựa hồ vang lên lời nói của Lương Ỷ La…

Lòng người không phải là đồ vật, không thể tùy tiện chi phối, ta hỏi ngươi, nếu ngươi có tình ý thì nên làm thế nào?

Lúc ấy hắn phải trả lời như thế nào? Sở Thanh Hàn nhìn thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất, khắp nơi đều hỗn độn, hắn ngửa đầu nhìn lên trời, những áng mây trên không trung đang lửng lờ trôi, gió mát hiu hiu thổi, vầng thái dương thật rạng ngời.

Ánh mặt trời chiếu xuống khuôn mặt đã mất đi ý cười, Sở Thanh Hàn nhìn lại cảnh tượng ở trước mắt một lần cuối, ghìm ngựa rồi xoay lưng, “Phái người truyền lời ra ngoài, một tháng sau ta muốn hẹn ước với Các chủ Thiên Cơ Các.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện