Quyền phong đánh lên sống đao, Phong Ngự Tu và nữ tử đều thối lui vài bước, mái ngói trên đỉnh đều vỡ nát, thị vệ ở bên dưới đã đến nơi, nhìn thấy Phong Ngự Tu ở trên mái đình, mặc dù không biết đêm khuya hắn vào hoàng cung là vì cái gì, nhưng tốt xấu hắn cũng là người của Vạn Ương, nữ tử giao thủ với hắn lại mặc phục sức Trung Nguyên, thấy thế nào cũng làm người ta hoài nghi mục đích lẻn vào hoàng cung của nàng.

Nàng chính là Tử Diễm sau khi đoạt đao thì rời khỏi Trung Nguyên mà tiến thẳng đến tái ngoại, đao trong tay của nàng hiển nhiên chính là Vụ Sắc đao.

“Người đâu, mau đến đây! Bắt lấy bọn họ!” Ngoại trừ Tử Diễm, bên cạnh nàng còn có những người phản bội Nam Vô. Bọn thị vệ hô to làm kinh động thống lĩnh thị vệ Thương Lê, hắn dẫn người tới, chỉ một thoáng đã có vô số ngọn đuốc được thắp sáng.

Lúc này trong hoa viên có hai phe đang giao thủ, một bên là Xích Lang tộc, người của Xích Lang tộc dũng mãnh thiện chiến, còn những người mà Tử Diễm dẫn theo lại là những người đã từng ở Nam Vô, thân thủ không hề kém, song phương giằng co, Phong Ngự Tu mặc dù mang theo nhiều người hơn nhưng trong lúc nhất thời lại không thể làm gì được bọn họ.

Nay Thương Lê vừa hạ lệnh, tình hình lại có một chút bất đồng, rất nhiều thị vệ chạy đến, Phong Ngự Tu lập tức phái người thối lui đến một bên, hắn và Hùng Tích An không hợp, nay hoàng cung cơ hồ nằm trong tay của Hùng Tích An, hắn đương nhiên sẽ không giúp Hùng Tích An truy nã thích khách, hắn không biết thân phận của Tử Diễm, hắn chỉ phát hiện nàng mang theo thanh đao nên mới theo nàng đến hoàng cung.

Mà ở phía bên kia, Hách Thiên Thần nghe thấy tiếng gào rú của dã lang, nhất thời biết được thân phận của người đến, “Là người của Xích Lang tộc, Phong Ngự Tu!”

Hắn cầm chặt tay của Hách Cửu Tiêu, cuộc chiến trên đại điện bởi vì hỗn loạn trong hoàng cung mà dừng lại, chính là ngay lúc này thân hình của Hách Thiên Thần như một làn gió, kéo Hách Cửu Tiêu ra khỏi đại điện, Sở Thanh Hàn bị trọng thương, làm sao có thể ngăn cản bọn họ, Hùng Tích An giận dữ hạ lệnh đuổi theo, nhưng lại bị thủ hạ của hai huynh đệ chặn lại ở giữa đại điện.

“Ta muốn thăm dò Sở Thanh Hàn! Không phải muốn thử dị lực của ngươi! Ngươi là Huyết Ma Y mà chẳng lẽ còn không biết tình trạng thân thể của mình? Dị lực của ngươi chỉ mới khôi phục!”Theo tiếng binh khí giao kích, Hách Thiên Thần tìm được hướng vào hoa viên, hắn trầm giọng oán trách, cầm chặt tay của Hách Cửu Tiêu, lúc này hắn hối hận chính mình quá mức mạo hiểm, biết rõ Sở Thanh Hàn sẽ có âm mưu nhưng lại mang theo nhân thủ quá ít.

“Ta là thầy y, ta tự biết rõ thân thể của mình.” Thần sắc của Hách Cửu Tiêu vẫn như thường, thấy Hách Thiên Thần lo lắng như thế, hắn nắm chặt tay của Hách Thiên Thần, “Đừng lo, thật sự không sao, chỉ là kinh mạch chịu không nổi mà thôi.”

Thân thể của hắn vừa mới hồi phục, lại đột nhiên sử dụng dị lực quá mức, kinh mạch không thể thừa nhận, hắn không hề khống chế nên mới tự thương hại như thế, kỳ thật cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ có đối với Hách Thiên Thần mới là đại sự, còn đối với Hách Cửu Tiêu mà nói thì hắn lo lắng không phải thương thế của mình, mà là cái khác.

“Ngươi còn chưa trả lời ta, những người khác của Nam Vô đâu?” Di chuyển như lưu tinh, xông qua vòng vây của thị vệ, bọn họ nhanh chóng đến phía sau hoa viên, nơi có người đang giao chiến. Câu hỏi của Hách Cửu Tiêu làm cho bước chân của Hách Thiên Thần thoáng chậm lại, cho dù chỉ là khoảnh khắc nhưng cũng không thể giấu diếm khỏi ánh mắt của Hách Cửu Tiêu. (lưu tinh = sao băng)

“Bọn họ có nhiệm vụ khác.” Hách Thiên Thần trả lời rất đơn giản, tựa hồ không muốn nhiều lời, càng xác định suy đoán của Hách Cửu Tiêu, “Nhiệm vụ khác có phải là Nại Lạc hay không?” Hách Cửu Tiêu chợt dừng bước, ánh mắt lạnh lẽo chớp động trở nên sắc bén.

Bọn họ đang ở bên ngoài hoa viên, âm thanh giao chiến lọt vào bên tai, Hách Thiên Thần kéo lấy y mệ của Hách Cửu Tiêu, thấy mấy chỗ kinh mạch không còn chảy máu, sau đó lấy y mệ che lại rồi xoay lưng, “Ta đã tự nói với chính mình, ta muốn trùng kiến Nại Lạc cho ngươi.”

Ngữ thanh chậm rãi nhẹ nhàng trong khung cảnh ầm ĩ hỗn loạn, không biết vì sao Hách Cửu Tiêu lại nghe rất rõ ràng, chỉ thấy bóng dáng bước đi phía trước, thanh y lướt qua, Giao Tàm ti phóng đến địch nhân ở trước mặt, người nọ ngã xuống đất, Hách Thiên Thần vẫy đi những giọt máu trên Giao Tàm ti.

Hách Thiên Thần nhảy vào đám đông hỗn loạn trong hoa viên, Hách Cửu Tiêu đột nhiên chặn đứng đường đi của hắn, “Toàn bộ tư liệu của Nại Lạc đã bị thiêu rụi, đã bị ta vứt bỏ, ta không cần ngươi phái thủ hạ vất vả đi trùng kiến? Ngươi cũng biết việc này cần hao phí bao nhiêu nhân lực tài lực? Chẳng phải ngươi luôn luôn tính toán rõ ràng, cân nhắc thiệt hơn, đem tất cả đều lên kế hoạch ổn thỏa hay sao? Lần này vì cái gì mà phải hành sự ngu xuẩn như thế? Cho dù ngươi quyết định làm như vậy cũng không cần phải nóng lòng nhất thời.”

Giang hồ đã yên ổn, triều đình vẫn còn hỗn loạn, bí mật của Vụ Sắc đao chưa được giải mã, Sở Thanh Hàn là địch hay là hữu, thái độ của Lương Ỷ La mơ hồ không rõ, Hách Thiên Thần dẫn người từ Trung Nguyên đi tái ngoại, đồng thời phái người ở lại Trung Nguyên theo dõi thế cục giang hồ, sau lưng còn phân ra nhân thủ đi trùng kiến Nại Lạc, bởi vậy Thiên Cơ Các tại thành Lương Châu ngoại trừ thủ vệ thì xem như không người, toàn bộ nhân thủ đều đi ra ngoài.

Như vậy là quá mức lớn mật, cũng quá mức mạo hiểm.

“Ngươi giải tán Nạc Lạc cũng không nói với ta, vậy ta quyết định trùng kiến thì vì sao phải nói với ngươi?” Hách Thiên Thần quay đầu lại, ngữ điệu thâm trầm nghiêm khắc, ánh mắt mang theo ý cười khiến Hách Cửu Tiêu bất đắc dĩ, ý cười kia nhẹ nhàng ấm áp, như gió mát ngày xuân, ôn hòa bình thản.

“Ngươi không cần Nại Lạc là chuyện của ngươi, ta muốn trùng kiến cho ngươi là chuyện của ta.” Hách Thiên Thần nhìn Hách Cửu Tiêu, ánh mắt như thanh gươm rút ra khỏi vỏ, đồng tử đen láy thâm trầm chớp động ánh sáng trong đêm khuya, thâm trầm đến mức có thể kéo người ta sa vào, nhấn chìm trong ánh mắt của hắn.

Hắn là Đàn Y công tử, là Các chủ Thiên Cơ Các, không ai có thể chi phối quyết định của hắn, hắn muốn trùng kiến Nại Lạc cho Hách Cửu Tiêu, cho dù hao phí bao nhiều nhân lực tài lực, cho dù có thể làm tổn thương nguyên khí của Thiên Cơ Các, một khi đã quyết định thì hắn sẽ không chần chờ thay đổi, hắn nóng lòng vì lo lắng bỏ lỡ thời cơ sẽ khiến cho Nại Lạc phân tán tứ phía.

Cho nên hắn không hề nói mà chỉ điều động người của Nam Vô ra ngoài, kết quả là nhân thủ không đủ. Hách Cửu Tiêu có thể nhìn thấy hết thảy từ trong mắt của hắn, Hách Thiên Thần vừa dứt lời thì lập tức xuyên qua đám người đang giao chiến, những cánh hoa nhiễm máu đỏ tươi trải đầy dưới chân, hết sức kiều diễm. Phong Ngự Tu đứng một bên, Hách Thiên Thần còn chưa kịp tiến lên chào hỏi thì bỗng nhiên bị giữ chặt.

Chỉ trong khoảnh khắc toàn thân bị huyết tinh và hương thơm thảo dược vây quanh, Hách Cửu Tiêu mặc kệ nơi đây là ở đâu, hắn ôm chặt Hách Thiên Thần trong tình cảnh hỗn chiến, người bị hắn ôm chặt tựa như đang thở dài, nhưng lại mang theo một chút ý cười, Hách Thiên Thần nâng tay lên ôm lấy Hách Cửu Tiêu rồi nhẹ nhàng đặt xuống bên môi của hắn một nụ hôn.

Phong Ngự Tu vốn định kêu bọn họ, lúc này nhìn thấy tình cảnh như vậy thì chỉ cười ha ha, nhưng lại có người thờ ơ lạnh nhạt, đột nhiên từ trên mái đình nhảy xuống, từ lúc hai huynh đệ tiến vào hoa viên cho đến khi nụ hôn bắt đầu thì bất quá chỉ kéo dài vài khắc. Bóng người vừa rơi xuống thì biểu tình của Hách Cửu Tiêu lập tức trở nên âm u lạnh lẽo.

“Tử Diễm.” Trên môi của Hách Thiên Thần vẫn còn lưu giữ nhiệt độ, ánh mắt lại trở nên lạnh nhạt nhìn người nữ tử đứng trước mặt, thay cho tử y, lúc này Tử Diễm mặc hắc y, khuôn mặt hơi tái nhợt, thần sắc đờ đẫn bất động, chỉ có đáy mắt tựa hồ lướt qua một chút bi ai.

Người của Thiên Cơ Các và Hách Cốc đã sớm đánh nhau cùng với thị vệ của Thương Lê, bên phe của Tử Diễm nhất thời giảm bớt áp lực, nàng cầm đao trước mặt hai người, “Đang ở trong hiểm cảnh nhưng các ngươi vẫn còn nhàn rỗi mà ôm ấp âu yếm, Hách Thiên Thần trước kia mà ta nhận thức quả nhiên đã thay đổi.”

Hách Thiên Thần dùng ánh mắt vừa thương tiếc vừa ray rứt nhìn Tử Diễm, nàng giống như không thể thừa nhận, cắn môi ngoảnh đầu đi, lúc này lại chống cự một đôi mắt băng lãnh như ngưng đọng huyết sắc, đó là ánh mắt của Hách Cửu Tiêu đang nhìn nàng, ánh mắt của hắn không bao giờ khiến người ta cảm thấy thoải mái, luôn gây bất an trong lòng, lần này cũng như vậy.

“Người mà ngươi nhận thức không phải Hách Thiên Thần.” Hắn lạnh lùng nhìn nàng, “Người mà ngươi nhận thức chính là Các chủ Thiên Cơ Các, là Đàn Y trong mắt người khác, ngươi chưa bao giờ hiểu hắn, càng chưa bao giờ tiến được vào lòng của hắn. Ngươi không có tư cách nói ra những lời này.”

Hách Cửu Tiêu không lộ ra sát ý, nhưng so với sát ý thì chỉ vài chữ như vậy lại càng khiến cho Tử Diễm khó có thể kháng cự, Vụ Sắc đao trong tay run lên cầm cập, nàng lui lại vài bước rồi đứng thẳng lưng, “Hôm nay ta đến đây không phải để nói những chuyện này với các ngươi.”

Nàng giết chết vài tên thị vệ đang tiếp cận, phi thân muốn đi, hoàn toàn không có ý tứ muốn động thủ với Hách Thiên Thần, nhưng Hách Cửu Tiêu không tính buông tha nàng, tay vừa nhấc lên thì bỗng nhiên bị Hách Thiên Thần giữ lại, hắn lắc đầu đối với Hách Cửu Tiêu, trong mắt tựa hồ có ẩn chứa hàm nghĩa khác.

“Là ai phái ngươi đi Vạn Ương, là ai muốn thanh đao này?” Hách Thiên Thần muốn đáp án từ nàng.

Tử Diễm đứng cách xa chiến cuộc một khoảng cách, nàng tạm thời an toàn, tay nắm Vụ Sắc đao, tầm mắt của nàng nhìn xuống, sau đó hít sâu một hơi, giống như đem hết thảy ai oán đau xót ngày xưa toàn bộ chôn xuống đáy lòng, ngẩng đầu nhìn bọn họ, vẫn như trước kia, lẳng lặng mà cười, “Có thể làm cho ta cam tâm trả giá hết thảy chỉ có người thật tình đối xử tốt với ta, ngươi làm không được thì có người khác làm được, nhưng ta sẽ không nói ra hắn là ai.”

“Người nọ cải trang thành An Ngọc Long phái Điền Thương, có liên quan đến Hách Liên Hiểu Phù đúng không?” Xá Kỷ hộ vệ bên cạnh Hách Thiên Thần, hắn cất tiếng chất vấn, thấy Tử Diễm không đáp, hắn cau mày chặt đi một bàn tay của địch nhân, sau đó lau đi máu tươi trên người của mình rồi lắc đầu với nàng, “Tử Diễm, vì sao ngươi lại hồ đồ như thế, người nọ chỉ lợi dụng ngươi! Ngươi đừng để hắn lừa gạt!”

“Có phải bị gạt hay không thì ta tự mình biết rõ.” Tử Diễm vẫn cười nói như trước, đứng yên bất động, nàng quay đầu nhìn Hách Thiên Thần, “Ta đã bị lừa một lần, sẽ không ngốc như vậy mà bị lừa lần thứ hai.”

Tiếng động binh khí không ngừng vang lên, bóng người thoáng hiện, xuyên qua hết thảy hỗn loạn, ánh mắt của Tử Diễm và Hách Thiên Thần gặp nhau.

Đủ loại tình cảm hơn mười năm qua tựa hồ hoàn toàn bị cắt đứt vùi lấp chỉ bằng một ánh mắt.

Tử Diễm từng có một giấc mơ, chẳng qua giấc mơ bị sự xuất hiện của Hách Cửu Tiêu mà tan thành từng mảnh, rốt cục hoàn toàn thay đổi.

Tỉnh mộng, nàng làm ra quyết định của chính mình.

“Hách Thiên Thần, từ nay về sau chúng ta chỉ là kẻ thù!” Nàng vừa cười vừa nhảy lên, Vụ Sắc đao giơ cao trong tay nàng, lấp lánh dưới ánh lửa, Xá Kỷ vô cùng phiền muộn, hắn không ngờ sự tình lại trở thành như vậy, “Tử Diễm! Ngươi có nghĩ đến cảm thụ của các huynh đệ hay không? Ngươi phản bội không chỉ là Các chủ mà là toàn bộ Thiên Cơ Các!”

Xá Kỷ hô to, Tử Diễm dùng sức mím môi, nhưng nàng chỉ mỉm cười, “Vì hắn nên ta phải làm như vậy, cho dù phản bội Thiên Cơ Các, phản bội Các chủ thì ta cũng chỉ có thể làm như vậy.”

“Hắn là ai? Là ai làm cho ngươi phản bội Thiên Cơ Các! Hắn là một kẻ lừa gạt!” Xá Kỷ gầm lên nhưng cũng không làm được gì, Tử Diễm xoay lưng triệu tập những người khác, thấy nàng vô tình như thế, người của Thiên Cơ Các không ngừng thóa mạ, kẻ bối tín vong nghĩa sẽ luôn bị người đời phỉ nhổ.

“Hóa ra nàng là thủ hạ của ngươi?” Phong Ngự Tu nghe xong thì lập tức hiểu được quan hệ của bọn họ, “Ta nghe nói các ngươi đến Vạn Ương, ta vốn định dẫn người đi tìm các ngươi, không ngờ thủ hạ của ta có người phát hiện nữ tử này có hành tung khả nghi, nên ta liền dẫn thủ hạ theo dõi đến tận nơi này, nàng vì một người nam nhân mà phản bội Thiên Cơ Các, người nam nhân này chẳng lẽ ở ngay trong cung?”

Từ khi Hách Thiên Thần nhìn thấy Tử Diễm thì vẫn không gọi người động thủ, cũng không có ý tứ muốn đoạt đao, bây giờ hắn vẫn chưa thể trả lời vấn đề của Phong Ngự Tu, đứng dưới một tàng cây, tình hình chiến cuộc xung quanh vô cùng kịch liệt, hắn lại nhìn bóng đêm, dường như đang lâm vào trầm tư.

“Ngươi định để cho nàng dẫn ra người điều khiển ở sau lưng?” Hách Cửu Tiêu là người hiểu rõ hắn nhất, thấp giọng thì thầm. Hách Thiên Thần đang xuất thần, đến khi chuẩn bị mở miệng thì bị một câu của Phong Ngự Tu cắt ngang hết thảy những gì muốn nói.

“Các ngươi nhận biết thanh đao kia? Vụ Sắc đao vốn là của Yêu Hồ tộc, sau khi hiến cho hoàng thất thì nó đã bị phong ấn, không ngờ lúc này lại xuất hiện, thật sự khiến người ta đau đầu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện