Bọn họ chờ chính là hiệu lệnh này.

Xuất lệnh, động thủ, đao kiếm nâng lên, hai phương tấn công.

Hách Liên Hiểu Phù không hướng nơi nào khác mà lại lao thẳng đến Vụ Sắc đao, thân hình chớp nhoáng, “Ôn Thiết Vũ, ta sẽ không cho ngươi sống dễ chịu, ngươi muốn dùng Vụ Sắc đao để lĩnh công? Không dễ dàng như vậy!”

Hóa ra nàng muốn Vụ Sắc đao là vì cản trở Ôn Thiết Vũ, Ôn Thiết Vũ phụng sự cho Thuận Đức Đế, thanh đao này quả nhiên có liên quan đến Thuận Đức Đế Sở Mục. Suy nghĩ xẹt qua trong đầu Hách Thiên Thần nhưng động tác không hề bị trì hoãn, chiếc hộp gỗ nằm trong tay Xá Kỷ bị hắn chạm vào, thanh đao trong hộp bay lên giữa không trung.

Tầm mắt của mọi người cơ hồ đều bị hút vào ánh đao, không ít người vứt bỏ địch thủ của mình mà phi thân nhảy lên, những ánh mắt nóng bỏng đều đồng loạt dừng trên thanh đao, cuối cùng lại thấy Vụ Sắc đao được một bàn tay tiếp được.

Y mệ màu tử kim ám sắc lóa mắt dưới ánh mặt trời chói chang, người lấy đao có đôi mắt lạnh lùng cô tuyệt, đao vắt ngang tay, sát ý cùng khí phách tồn tại giữa mi tâm, Huyết Ma Y, Hách Cửu Tiêu!

Nhìn thấy thanh đao nằm trong tay Hách Cửu Tiêu, những đôi mắt nóng bỏng của mọi người bị dập tắt, tình hình giao chiến bởi vì Vụ Sắc đao mà trì hoãn, nhưng có người cũng không bị thanh đao này hấp dẫn, vô diện nhân đã sớm đánh mất thần trí, hoàn toàn không có cảm giác đối với việc ngoài thân, tay nâng kiếm, máu đổ người chết, địch thủ ở trước mặt bọn họ có không ít người chỉ trong vòng vài chiêu liền bị đao kiếm đâm xuyên qua vùng yếu hại.

“Lão Thất!” Thấy đồng môn bị giết, người nọ rống to, trong tiếng hét phẫn nộ, hắn nâng đao chém tới không hề cố kỵ.

Trên khuôn mặt trống rỗng hoàn toàn vô biểu tình, cho dù người trước mắt từng là thân nhân hoặc hảo hữu thì vô diện nhân cũng sẽ không hề có một chút cảm giác, bọn họ chỉ biết nghe lệnh giết người, một trận giết chóc bắt đầu, rất nhiều người đều bất giác tránh đi vô diện nhân, bọn họ không biết bên dưới khuôn mặt trống rỗng kia sẽ là ai.

Hách Liên Hiểu Phù đoạt đao bất thành, không giận mà còn cười, bỗng nhiên từ trong lòng rút ra một thứ rồi ném lên đỉnh núi, một tiếng ầm ầm rền vang, khói trắng bốc lên, Hách Thiên Thần ngẩng đầu nhìn thấy, lộ ra thần sắc kinh ngạc, lập tức phóng người lên rồi đề khí quát to, “Nơi đây chính là sào huyệt của thần giáo, trên núi có mai phục! Các vị cẩn thận!”

“Hách Thiên Thần, nếu không phải sợ ngươi phá hỏng đại kế của ta thì ta sẽ không phát động trước thời gian! Có lẽ ngươi cũng không ngờ ta lại động thủ nhanh như vậy!” Hách Liên Hiểu Phù đã sớm học được võ công của Trần sư thái, hai tay mười ngón giao nhau, trong miệng niệm tâm pháp, một tiếng quát to vang lên, lòng bàn tay toát ra hồng quang, Mật Tông Thủ Ấn đối diện với Hách Thiên Thần!

Hách Thiên Thần đã từng chứng kiến sự lợi hại của Hách Liên Hiểu Phù, lúc này vận lên mười thành công lực, y mệ tung bay, kình khí của song phương giao nhau, tiếng nổ ầm ầm mãnh liệt liên tục vang lên, những người ở xung quanh không thể đứng thẳng, đều loạng choạng thối lui, trong khi Hách Cửu Tiêu cầm đao giao chiến với Mạc Tuyệt.

“Năm đó ngươi đáng lẽ đã chết.” Hách Cửu Tiêu nói ra lời vô tình lãnh huyết, trong mắt của Mạc Tuyệt hiện lên vài tia âm u tàn nhẫn, bất giác liếc mắt nhìn Hách Thiên Thần ở cách đó không xa, “Đáng tiếc ta không chết, ngươi cũng không chết.”

“Hắn là của ta.” Hách Cửu Tiêu không xem nhẹ ánh mắt của Mạc Tuyệt, hàn phong chạm vào nhau, một kích làm những đốm lửa bắn ra tung tóe, hai người đao đối đao, lãnh đối lãnh, từ khi còn nhỏ đã bắt đầu tỷ thí thắng thua, lúc này so tài, kết quả sẽ như thế nào?

“Sư huynh! Sư phụ!” Mạc Trí đứng yên tại chỗ, vừa gầm lên vừa giơ kiếm, “Vì sao các ngươi lại làm như vậy?” Cũng không biết nên làm thế nào, cho đến khi đám người vô diện nhân tập kích về hướng hắn, trước khi hắn kịp động thủ thì Hách Liên Hiểu Phù lại bỏ mặc Hách Thiên Thần mà bay nhanh về phía hắn.

“Mạc Trí, ngươi đi mau!” Nàng đẩy hắn ra, vô diện nhân trải qua huấn luyện, nhìn thấy nàng liền ngừng tay lại, nhưng nội lực trong tay nàng đã sớm chất đầy, không hề do dự mà chưởng vào trước ngực vô diện nhân, nội tạng của người nọ bị nổ tung, vô diện nhân ngã xuống đất bỏ mạng.

“Dừng tay!” Ôn Thiết Vũ đã muộn một bước, chỉ nhìn thấy thi thể trên đất, mới vừa rồi hắn bị giáo chúng thần giáo bao vây, lúc này mới thoát thân, mắt thấy tự mình không thể ngăn cản Hách Liên Hiểu Phù giết người, hắn cúi xuống lột đi lớp dịch dung của vô diện nhân, lộ ra một khuôn mặt cũng chằng chịt vết sẹo, quả nhiên là một trong những võ lâm danh túc năm xưa.

Hách Liên Hiểu Phù nhìn thấy bộ dáng sợ hãi đau lòng của Ôn Thiết Vũ, nàng cười lạnh, “Như thế nào, trách ta thủ đoạn độc ác?”

“Tiểu Phù ngươi–” Ôn Thiết Vũ thật sự nói không được, chậm rãi đứng dậy, hắn rốt cục rút ra bội kiếm trên lưng.

Hách Liên Hiểu Phù có lẽ không ngờ hắn thật sự muốn động thủ, trong mắt cũng hiện lên thần sắc bi thương giống Ôn Thiết Vũ, rốt cục hóa thành tàn nhẫn độc ác, phi thân nhảy lên hướng đỉnh núi, “Ôn Thiết Vũ, Hách Thiên Thần nói rất đúng, người của ta ở ngay trên núi, ngươi có dám lên hay không?”

Trong tiếng hét lớn, nàng bay lên, Ôn Thiết Vũ theo sát ngay sau đó, đỉnh núi là Long Tương Tự, tiếng gõ mõ không biết từ khi nào đã im bặt, chỉ có tiếng binh khí vang lên rõ ràng ở trên núi.

“Trên núi là Long Tương Tự! Chủ trì nơi đó chẳng lẽ cũng là người của bọn họ?” Già Diệp đại sư phi thường kinh ngạc, mới vừa rồi hắn đã lên Long Tương Tự nhưng không hề phát hiện có gì dị thường.

“Trong núi có huyền cơ.” Hách Thiên Thần đang giết địch nên không nói nhiều, không bao lâu sau trên núi vang lên tiếng binh khí giao chiến kịch liệt, biểu tình trên mặt hắn mới thả lỏng một chút, mọi người nghe tiếng thì nhịn bớt thời gian để ngẩng đầu, nhìn thấy người của Thiên Cơ Các không biết từ đâu mà xuất hiện, dường như đã sớm chuẩn bị, viện binh không phải đến từ hạ sơn mà lại xuất hiện trên đỉnh núi.

Dưới chân núi, giáo chúng thần giáo hung hãn không sợ chết, quần hùng giang hồ ra sức ngăn cản nhưng lại không thể chống cự với vô diện nhân, chỉ có thể vừa chiến vừa lui, chậm rãi bị buộc hướng lên đỉnh núi, người dưới hạ sơn không nhiều lắm, Hách Cửu Tiêu đang giao thủ với Mạc Tuyệt. Dưới ánh mặt trời chói chang chỉ nhìn thấy bóng dáng di chuyển của hai người, ánh đao lóe lên, trong lúc nhất thời khó có thể phân ra ai là ai.

Khi Hách Thiên Thần cùng địch thủ giao chiến thì vẫn phân tâm lưu ý, hắn nhìn ra ai là Hách Cửu Tiêu vì tốc độ của Hách Cửu Tiêu nhanh hơn Mạc Tuyệt, đao pháp cũng sắc bén hơn, chiêu thức cũng có biến hóa nhiều hơn, có lẽ người bên ngoài không nhận ra điểm khác biệt này, nhưng hắn đã từng xem qua hai người động thủ nên liếc mắt một cái liền nhìn ra.

“Các chủ! Làm sao bây giờ?” Xá Kỷ rút ra thanh kiếm dính đầy máu tươi, dùng tay lau đi vệt máu, chỉ vào sườn núi, chiến cuộc đang chậm rãi khuếch tán, từ chân núi hướng lên trên, hắn muốn dẫn người đuổi theo nhưng dưới chân núi không có ai bảo hộ Hách Thiên Thần.

“Ngươi đi đi.” Hách Thiên Thần đương nhiên không cần người khác bảo hộ, không có ai có thể dễ dàng ngộ thương hắn, Xá Kỷ ở đây cũng vô dụng.

Xá Kỷ đương nhiên gật đầu, Huyết Ma Y ở dưới chân núi, Các chủ đương nhiên sẽ không theo hắn lên núi. Dẫn theo Hạ Tư Nhân, hắn xông lên sườn núi, người dưới chân núi càng thiếu, nổi bật nhất chính là ánh đao giữa Hách Cửu Tiêu và Mạc Tuyệt liên tục không dứt, Hách Thiên Thần bỗng nhiên mơ hồ nhìn thấy một chút hồng quang.

Đó là hào quang của Vụ Sắc đao mà hắn đã từng nhìn thấy, hắn sẽ không nhìn lầm, cũng không thể khẳng định bí mật của Vụ Sắc đao có liên quan đến hồng quang hay không, giết mấy tên thần giáo còn lại, hắn đứng bên cạnh quan sát chiến cuộc mà không tiến lên.

“Hắn không đến giúp ngươi.” Mạc Tuyệt ngăn cản đao quang đang tập kích, dưới chân nâng cước, Hách Cửu Tiêu đương nhiên biết người mà Mạc Tuyệt nói là ai, biến đổi chiêu thức, hắn trả lời không hề do dự, “Hắn biết ta không cần.”

Mạc Tuyệt muốn dao động tâm thần của hắn, nhưng không đạt được mục đích, đao pháp của Hách Cửu Tiêu vẫn sắc bén nhiếp nhân như trước, thậm chí lộ ra một ý cười, “Hắn hiểu ta cũng như ta hiểu hắn.”

Mạc Tuyệt thật không ngờ lại nhìn thấy thần sắc như vậy trên mặt của Hách Cửu Tiêu, càng thật không ngờ người nam nhân năm xưa còn lãnh khốc hơn hắn lại nói ra những lời như vậy, vẻ mặt của Mạc Tuyệt càng lạnh hơn, hận ý dưới đáy mắt càng sâu, vết sẹo trên mặt hiện lên huyết sắc, ra tay ác liệt hơn, động tác lại bất giác chậm đi một chút.

Tức giận có thể khiến người ta tràn ngập lực lượng, cũng có thể làm cho người ta mất đi lý trí, việc này đã sớm nằm trong tính toán của Hách Cửu Tiêu, một đao quét ngang, hắn bỗng nhiên nói, “Năm đó là ta muốn hắn giết ngươi.”

Là Hách Cửu Tiêu làm cho Hách Vô Cực giết hắn, nghe thấy một câu như thế, đồng tử của Mạc Tuyệt chợt co rút nhanh, hắn cắn răng quát khẽ, “Ngươi so với ta càng đáng chết hơn, vì sao không chết?”

“Mỗi ngày bị xem là công cụ huấn luyện, hắn làm như vậy chẳng qua là muốn cho ngươi sớm được giải thoát một chút.” Hách Thiên Thần ở bên cạnh nghe thấy tất cả những gì bọn họ đang nói với nhau, hắn chậm rãi đến gần, “Suy nghĩ của hắn có lẽ không có bao nhiêu người có thể lý giải được, nhưng lúc ấy ngươi đã từng trải qua thống khổ giống như hắn, ngươi ắt hẳn là hiểu rõ.”

Đối với một thiếu niên mà nói, đó là sống không bằng chết, mỗi một ngày đều như sống trong địa ngục, Mạc Tuyệt không chỉ một lần nghĩ đến cái chết, hắn tình nguyện đi tìm cái chết, nhưng lúc này, ngay cả ý niệm tử vong trong đầu cũng không được phép xuất hiện.

Hắn đột nhiên cười điên cuồng, “Nói như vậy ta hẳn là phải cảm tạ ngươi? Hách Cửu Tiêu, trong mắt hắn ngươi là người như thế? Chẳng lẽ ngươi không phải vì loại trừ đối thủ của mình nên mới làm như vậy hay sao?”

“Ngươi vẫn chưa xứng là đối thủ của ta.” Quang đao chiếu rọi màu đỏ của ánh mặt trời, hào quang mãnh liệt tổn thương mắt người, Vụ Sắc đao trong tay Hách Cửu Tiêu vừa chuyển, đao pháp đột nhiên biến đổi, Hách Thiên Thần khe khẽ thở dài, “Mạc Tuyệt, chẳng lẽ ngươi còn chưa nhìn ra, hắn vẫn chưa dùng hết toàn lực.”

“Ngươi không phải đối thủ của hắn.” Hách Thiên Thần vừa dứt lời thì Mạc Tuyệt rống giận một tiếng, đao phong đánh úp vào Hách Cửu Tiêu, đao quang hàn liệt đột nhiên chạm vào nhau,hào quang còn chói chang hơn cả ánh mặt trời, tỏa ra khắp tứ phía!

Một vầng ánh sáng màu đỏ mỏng mảnh theo hàn phong lộ ra, như là một đóa hoa lửa nở rộ, lúc đầu chỉ là loáng thoáng, rồi đột nhiên đỏ ửng lên, hàn quang lạnh lùng như sương giá, cắt ngang nhiệt độ oi bức trong không khí, lan tỏa ra khắp xung quanh, cuối cùng hiển lộ bên dưới Vụ Sắc đao.

Chỉ thấy thân đao màu thiên sắc, hào quang đỏ rực mờ mịt như sương mù, độ dài thân đao không thay đổi, rộng hẹp vẫn như trước, sống đao lại hiển lộ một lằn tuyết trắng xuyên qua giữa hồng quang, từng làn tuyết trắng băng hàn, đao quang mãnh liệt – Vụ Sắc đao, đây mới chính là Vụ Sắc đao chân chính.

Hách Thiên Thần cảm thấy bất ngờ, thảo nào bọn họ tìm không ra bí mật trên đao, đơn giản là vì bọn họ vẫn chưa nhìn thấy Vụ Sắc đao chân chính.

Mạc Tuyệt dốc toàn bộ công lực vào một kích với Hách Cửu Tiêu, làm mở ra mũi đao chân chính bên trong, dưới chân của Hách Cửu Tiêu rải rắc những mảnh vụn, Vụ Sắc đao trong tay mỏng đi một ít, đao quang lấp lánh khiến cho nó có vẻ to lớn hơn ban đầu, đao trong tay Mạc Tuyệt đã vỡ vụn, hắn nắm chuôi đao, đứng trên mũi đao bị đứt đoạn ở dưới chân.

“Ta thua.” Hắn lạnh lùng nhìn Hách Cửu Tiêu, Hách Cửu Tiêu lạnh lùng nhìn lại hắn, “Ngươi thua.”

“Không ngờ nhiều năm sau, kết quả vẫn là như vậy, ta vẫn bại dưới tay ngươi.” Hắn cười lạnh, nhìn không ra có hận ý hay không, nhưng tựa hồ đã không còn ý chí chiến đấu, Hách Thiên Thần ngẩng đầu nhìn lên núi, “Cửu Tiêu.”

Tiếng kêu thảm thiết trên đỉnh núi càng lúc càng kịch liệt, bọn họ phải đi lên. Mạc Tuyệt cũng nhìn thoáng qua nhưng không có ý tứ tiến lên giúp Hách Liên Hiểu Phù, vung tay, thanh đao bị đứt đoạn rơi xuống đất, hắn xoay người bước đi.

“Mạc Tuyệt.” Hách Thiên Thần gọi hắn lại, Mạc Tuyệt dừng bước nhưng không hồi đầu, “Các ngươi muốn lấy mạng của ta?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện