*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hoa phu nhân đang nói đến An Ngọc Long?” Xá Kỷ biết chuyện này, thấy Diễm Hoa gật đầu, hắn vội vàng bẩm báo cho Hách Thiên Thần, “Các chủ, ta đã điều tra An Ngọc Long, hắn là nhân tài mới xuất hiện của phái Điền Thương, hai mươi tám tuổi, thái độ làm người xem như chính trực trung hậu, chỉ là tính tình có một chút cố chấp, lần trước đến Thiên Cơ Các là vì để điều tra rõ ràng cái chết của chưởng môn phái Điền Thương.”
“Nghe có vẻ An Ngọc Long này không có vấn đề, nhưng sự thật có thể không như mặt ngoài chứng kiến.” Cánh cửa mà Tử Diễm nhảy ra đang rộng mở, Hách Thiên Thần đi đến bên cửa sổ xem xét, kỳ thật không cần xác nhận thì hắn cũng biết Tử Diễm nhất định sẽ tránh được trạm canh gác, cho dù tránh không được thì cũng không có người ngăn cản, có lẽ đã rời khỏi Thiên Cơ Các.
Nhưng hắn vẫn lập tức truyền lệnh lùng bắt Tử Diễm.
Trạm canh gác và tuần thủ của Thiên Cơ Các toàn bộ được điều động, tin tức vừa lan truyền thì lập tức dẫn đến một trận xôn xao, ngoại trừ các đà chủ phân đà thì vị trí của Tử Diễm cơ hồ có thể xem là đứng thứ hai trong Các, Hách Thiên Thần vừa hạ lệnh thì từ trên xuống dưới đều bị khiếp sợ.
Tử Diễm cô nương phản bội Thiên Cơ Các!
Bầu trời đêm được thắp sáng bởi vô số ngọn đuốc, ánh lửa trong bóng tối bập bùng thiêu đốt, nơi nơi đều là tiếng bước chân, bên ngoài ầm ĩ, nhưng trong thư phòng lại phi thường yên lặng, Hách Thiên Thần vẫn đứng phía trước cửa sổ, ở sau lưng hắn, Hách Cửu Tiêu hỏi Xá Kỷ, “Cái chết của chưởng môn phái Điền Thương như thế nào?”
“Tử trạng rất bình thường, không có điểm đáng ngờ, nhưng An Ngọc Long vẫn không tin, hắn nhận định sư phụ của hắn là bị người ta hại chết,” Xá Kỷ nói lên chuyện này mà vẫn còn bực tức, nhướng mi nói, “Chưởng môn phái Điền Thương năm nay đã vượt quá thất tuần, trước kia đã bị nội thương rất nặng, sau này không điều dưỡng hảo cho nên thân thể mấy năm nay càng ngày càng suy nhược, sau khi hắn chết, các mật thám điều tra mấy ngày ở phái Điền Thương, âm thầm quan sát, thẩm tra khắp xung quanh nhưng không thấy có điểm nào đáng nghi, chưởng môn phái Điền Thương cũng không có quá nhiều kẻ thù, cừu gia của hắn đã sớm lìa đời, người của chúng ta đem kết quả báo lại cho An Ngọc Long nhưng hắn vẫn không tin.”
“Vì sao hắn lại không tin?” Hách Thiên Thần xoay người, Xá Kỷ buồn rầu lắc đầu, “Hắn rất cố chấp, chẳng qua hắn không nói rõ lý do thì người của chúng ta điều tra như thế nào? Điều tra ra kết quả thì không vừa ý hắn, hắn muốn điều tra lại lần nữa, vì việc này mà hắn đến Các vài lần, Tử Diễm cô nương thấy sự tình kéo dài nên mới tự mình tiếp hắn.”
“Sai người đi phái Điền Thương một lần nữa, trên đường lưu ý quan sát Tử Diễm có vào nơi đó hay không.” Hách Thiên Thần công đạo cho Xá Kỷ, Xá Kỷ lĩnh mệnh, đang muốn lui xuống thì lại bị gọi về, nhưng Hách Thiên Thần không nói với hắn cái gì mà chỉ nhìn về phía Hách Cửu Tiêu, “Cửu Tiêu?”
Hách Cửu Tiêu gật đầu, Xá Kỷ không biết như vậy là có ý gì, tiếp theo lại thấy Hách Thiên Thần đi vài bước đến án thư rồi ngồi xuống, ngẩng đầu, nhướng mày cười lạnh, “Hạ lệnh sai người truyền lời đến phái Điền Thương, nếu An Ngọc Long còn hoài nghi cái chết của sư phụ hắn thì bảo hắn đem quan tài đưa tới, khai quan khám nghiệm tử thi! Là chết vì thọ chung hay là bị ai ám hại mà chết oan, Thiên Cơ Các nhất định làm rõ chân tướng cho hắn!” (thọ chung=chết vì tuổi già)
“Dạ!” Xá Kỷ lĩnh mệnh lui xuống, thuận tiện kéo Hạ Tư Nhân cùng đi, nàng còn đang ảo não vì hành động vừa rồi của mình, cũng hoàn toàn không rõ vì sao bản thân lại làm như vậy, mờ mịt nhìn Hách Thiên Thần một chút, sau đó đi theo Xá Kỷ ra ngoài.
Diễm Hoa cảm thấy hết sức buồn phiền vì chuyện này, “Vì sao Tử Diễm lại khờ dại như vậy, ta muốn nàng tìm một người có thể phó thác chung thân, không ngờ nàng lại…” Diễm Hoa suy nghĩ một chút rồi đi đến trước mặt Hách Thiên Thần, “Thiên Thần, có phải nàng bị người ta xúi giục nên mới làm như vậy hay không, chúng ta còn chưa biết rõ sự tình, nếu ngươi bắt được Tử Diễm thì trước tiên đừng động thủ, có được hay không? Hoa di muốn hỏi cho rõ ràng.”
Diễm Hoa rất thích Tử Diễm, cho nên lần này phát sinh chuyện như vậy khiến nàng thập phần khổ sở, Hách Thiên Thần hiểu được cảm thụ của nàng, đứng dậy an ủi, “Tử Diễm rất thông minh, nàng sẽ không dễ dàng bị người ta xúi giục như vậy, ta nhất định sẽ phái người điều tra rõ ràng chuyện này.”
“An Ngọc Long thoạt nhìn là chính nhân quân tử mà lại tao nhã, thật ra hắn có vài phần giống ngươi, Tử Diễm đồng ý gặp hắn cũng là vì điểm này.” Diễm Hoa cảm thấy tiếc thương, dừng lại một chút, rồi lại nghiêm túc kéo hai huynh đệ đến trước mặt, “Nơi này không có ngoại nhân, Hoa di cứ việc nói thẳng, huynh đệ các ngươi đều là nhân trung long phượng, lại có địa vị hết sức quan trọng ở trên giang hồ, nữ tử ái mộ các ngươi tất nhiên không ít…”
“Nói không chừng cũng có nam tử.” Diễm Hoa nói tới đây thì nhịn cười không nổi, Hách Cửu Tiêu lại nhíu mi, nàng giải thích, “Hoa di chỉ muốn lải nhải vài câu, mặc kệ có ai ái mộ các ngươi, là thật tâm hay là giả ý, các ngươi không tiếp thụ thì cũng phải nói rõ với người ta để tránh xảy ra chuyện giống như Tử Diễm.”
Nàng nhìn Hách Thiên Thần rồi thở dài, “Để cho một nữ hài tử chờ đợi nhiều năm như vậy, hôm nay rơi vào tình cảnh này, ta nhìn thấy mà trong lòng rất khổ sở. Ngươi cũng biết quá khứ của Hoa di, đều là nữ tử, ta hiểu được tâm tình của Tử Diễm, lần này nàng làm sai chỉ là vì một chữ tình. Thiên Thần, nếu không phải có Cửu Tiêu thì Tử Diễm quả thật là một cô nương không tệ…”
Một cỗ hàn khí đột nhiên nổi lên, ánh mắt mà Hách Cửu Tiêu nhìn nàng tựa như nàng vừa nói ra một lời không thể tha thứ, Diễm Hoa lập tức dừng lại, cảm thấy rùng mình, nhất thời lỡ miệng phạm vào điều cấm kỵ của Hách Cửu Tiêu, nàng liền tỉnh ngộ rồi vội vàng sửa lại, “Được rồi, không nói nữa. Cửu Tiêu, ngươi đừng nhìn ta như vậy, Hoa di thật sự sợ ánh mắt này của ngươi.” (oh thật là chua, bị ê răng)
“Ta biết ngươi và Thiên Thần sẽ không cần người khác.” Nàng vỗ vai Hách Cửu Tiêu, nghĩ đến những gì bọn họ đã trải qua thì trong lòng lại phi thường cảm khái, cuối cùng chỉ có thể mỉm cười với bọn họ rồi đi ra ngoài. “Trời không còn sớm, ta trở về nghỉ ngơi. May mắn không phải Cửu Tiêu làm, ta rất cao hứng. Ta thiếu chút nữa đã nghĩ rằng với tính cách của ngươi thì nói không chừng thật sự sẽ làm ra chuyện như vậy.”
Diễm Hoa rời đi, thuận tay đóng lại cửa phòng. Hách Cửu Tiêu kéo Hách Thiên Thần đẩy xuống ghế, nắm lấy hai bên tay vịn rồi cúi người nhìn Hách Thiên Thần, “Mới vừa rồi ngươi cũng hoài nghi là ta gây nên.”
Hách Thiên Thần tựa lưng vào ghế, bởi vì Hách Cửu Tiêu áp mặt quá sát nên hắn chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của Hách Cửu Tiêu, bên trong đôi mắt lấp lánh là một màu thâm trầm, ánh mắt nghiêm nghị lóe lên, nửa thân trên của Hách Cửu Tiêu che khuất ánh nến, Hách Thiên Thần bị bóng tối bao phủ, hắn nghiêng đầu, “Trên thực tế quả thật có một chút quan hệ với ngươi, nhưng ta biết không phải ngươi làm.”
“Biết mà ngươi còn hỏi?” Hách Cửu Tiêu dị thường bất mãn đối với hành động lúc trước của Hách Thiên Thần, cũng không buông tha cho hắn, hơi thở tràn ngập uy hiếp và cảm giác áp bách càng lúc càng gần, Hách Thiên Thần nắm lấy cánh tay của Hách Cửu Tiêu, ngẩng đầu nhìn thẳng, “Nếu ta không hỏi thì Xá Kỷ sẽ suy nghĩ trong lòng, Hoa Di cũng nghi ngờ ngươi, Hạ Tư Nhân mới tới đây, nàng không hiểu chuyện nơi này, ta không muốn làm cho nàng nghĩ rằng ngươi là người như vậy.”
“Ngươi thật sự không hề hoài nghi?” Cuối cùng Hách Cửu Tiêu nói chậm lại, ngữ điệu trở nên mềm nhẹ, cúi người nhìn Hách Thiên Thần, lòng bàn tay chạm vào bên tai của Hách Thiên Thần, đầu ngón tay vuốt ve phía sau vành tai, cái loại ấm áp mà lại khẽ nhột làm cho Hách Thiên Thần hơi lui về phía sau, hắn kéo tay của Hách Cửu Tiêu xuống, rồi đẩy Hách Cửu Tiêu ra để đứng dậy, “Ta biết ngươi không dám làm như vậy.” (vợ ra uy nè)
Hắn nói chậm rãi, tựa hồ phi thường nghiêm túc, nhưng cẩn thận nghe một chút thì trong lời nói có hàm chứa ý cười, nhẹ nhàng chế nhạo, nghe ra ý tứ của Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu mạnh mẽ giữ chặt bờ vai của hắn, sau đó cắn xuống vành tai, lại buông ra rồi mới thì thầm, “Ngươi chắc chắn là ta sẽ không làm như vậy.” (Thần cũng biết Tiêu sợ vợ )
Hách Cửu Tiêu biết rất rõ hậu quả sẽ chuốc lấy nếu làm như vậy, “Trước kia bất quá chỉ là lừa người giấu diếm ngươi mà thiếu chút nữa ngươi đã muốn đoạn tuyệt với ta. Chuyện của Thiên Cơ Các lớn như thế, nếu thật sự là ta làm thì e rằng cả đời này ngươi sẽ không tha thứ cho ta.” Hách Cửu Tiêu tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm như vậy, cũng như lời của Hách Thiên Thần đã nói, hắn là người hiểu rõ Hách Thiên Thần nhất, cũng hiểu rõ Thiên Cơ Các có ý nghĩa như thế nào đối với Hách Thiên Thần.
“Bất quá nếu ta nói chưa từng nghĩ đến chuyện muốn hủy diệt Thiên Cơ Các thì đó chính là lừa ngươi.” Hách Cửu Tiêu thả Hách Thiên Thần ra, ánh nến rọi xuống người hắn, tử kim cẩm bào lấp lánh vài vệt màu thanh lam quỷ bí, hắn đưa lưng về phía Hách Thiên Thần, “Ta thật sự nghĩ rằng nếu Thiên Cơ Các quan trọng hơn ta, cho dù ngươi sẽ hận ta, nhưng ta cũng phải hủy nó.”
“Trên thực tế, thiếu chút nữa ngươi đã hủy nó. Ngươi biết rõ có người tiết lộ, sau đó giết chết người nọ, nhưng không nói cho ta biết, ngươi muốn nhìn xem ta sẽ làm như thế nào?” Hách Thiên Thần suy nghĩ một chút, sau đó thu liễm ý cười, quả thật như vậy rất giống với thái độ làm người của Hách Cửu Tiêu, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu Hách Cửu Tiêu biết tầm quan trọng của chuyện này thì vì sao lại không nói?
Thấy Hách Thiên Thần chuyển sang chất vất cùng với ánh mắt nghiêm khắc, Hách Cửu Tiêu im lặng một lát, “Nếu ta nói với ngươi ta tính phái người ám sát những tên thủ hạ đó của Nam Vô, ngươi có tức giận hay không?” Nói cho chính xác, hắn lại nhúng tay vào chuyện của Thiên Cơ Các, hoặc phải nói là định nhúng tay nhưng vẫn chưa kịp.
“Ngươi muốn giết những người đã nghe thấy chuyện này, không cho bọn họ quay lại Nam Vô để lan truyền tin tức.” Chỉ nháy mắt thì Hách Thiên Thần liền hiểu được ý tứ của Hách Cửu Tiêu. Hách Cửu Tiêu ngoảnh đầu chăm chú nhìn sắc mặt của hắn, nhưng lại cảm thấy rất khó phân biệt sâu cạn.
Cũng là giết người, cũng là nhằm vào Nam Vô, đã từng đối đầu với nhau, nhưng lúc này Hách Cửu Tiêu lại làm vì hắn. Ánh mắt của Hách Thiên Thần khóa chặt trên thân đối phương, “Ngươi không muốn để cho ta biết có người phản loạn, muốn ra tay giải quyết trước, đáng tiếc bỏ qua thời cơ nên ngươi liền nhân cơ hội lần này mà xem phản ứng của ta.” Lần lượt nói ra kế hoạch của Hách Cửu Tiêu, hắn chỉ có thể thở dài.
“Ngươi nhất định rất hài lòng đối với kết quả này.” Tuy rằng Hách Cửu Tiêu không phải cố ý không nói cho hắn biết, nhưng Hách Thiên Thần nói đến đây thì vẫn khó tránh khỏi có một chút tự giễu, cánh tay cũng bất giác mở ra, dựa đầu sát vào sau lưng Hách Cửu Tiêu.
“Là ngươi nhìn thấu ta, Thiên Thần. Ngươi chọn ta, tình nguyện hạ lệnh xử quyết những người đó, làm cho hết thảy ý niệm muốn hủy diệt Thiên Cơ Các ở trong đầu ta đều tan thành mây khói.” Giọng nói của Hách Cửu Tiêu mang theo ý cười, tiếng cười trầm thấp làm cho Hách Thiên Thần đang dán sát vào sau lưng của Hách Cửu Tiêu cũng cảm giác được một chút chấn động nho nhỏ, hắn ôm lấy Hách Cửu Tiêu, chậm rãi siết chặt cánh tay.
“Ta biết không phải ngươi làm nhưng vẫn hỏi như thế, ngươi đừng vì vậy mà trách ta, ta cũng không trách ngươi biết mà không nói.” Hách Thiên Thần thở hắt ra, “Mới vừa rồi tuy rằng ta không nghi ngờ ngươi, nhưng ta vẫn muốn xác định không phải là ngươi thì ta mới có thể yên tâm, đây là vì Thiên Cơ Các.”
Hách Thiên Thần hôn lên sau gáy của Hách Cửu Tiêu. Hách Cửu Tiêu kỳ thật cũng không bất ngờ đối với hành động lúc trước của Hách Thiên Thần, “Ta sớm biết ngươi sẽ không bị tư tình chi phối, sở dĩ đó cũng là nguyên nhân vì sao thủ hạ của ngươi lại tin phục ngươi như thế.”
“Ngươi làm rất tốt.” Xoay người rồi vuốt nhẹ lên mái tóc của Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu mỉm cười ôn nhu. Hách Thiên Thần vốn tưởng rằng Hách Cửu Tiêu Tiêu sẽ vì việc này mà tức giận, nhưng hiện tại nhìn thấy nụ cười như vậy khiến hắn cũng không biết nên phản ứng như thế nào, xưa nay hắn luôn bình tĩnh kiềm chế tình cảm của mình, nhưng đối với Hách Cửu Tiêu là ngoại lệ, sự ngoại lệ này đôi khi vẫn làm cho hắn không thể khống chế được chính mình.
Đột nhiên nảy lên hỏa tình giống như bị châm lửa, hắn ôm lấy người nam nhân trước mặt, nghênh đón sự đáp lại còn mãnh liệt hơn so với hắn, hơi thở hòa quyện vào nhau, Hách Cửu Tiêu đặt một tay sau đầu của hắn, cường bạo hôn hắn từ bờ môi trượt dài xuống cổ.
Hách Cửu Tiêu lưu lại một hôn ấn đỏ sẫm tại nơi mà cổ áo của Hách Thiên Thần không thể che đậy. Hách Thiên Thần khẽ thở dốc rồi thối lui, ngón tay sờ lên cổ, nhịn không được mà nhíu mày, “Ngươi…”
“Ta không giận nhưng ta vẫn để ý chuyện này.” Hách Cửu Tiêu tỉ mỉ ngắm nhìn hôn ấn kia, có vẻ rất vừa lòng. Hách Thiên Thần chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, tại nơi này mà lưu lại dấu vết thì không biết sẽ có bao nhiêu người nhìn thấy.
Lắc đầu, hắn đi đến bên án thư rồi ngồi xuống, vừa oán giận vừa hết cách, liếc mắt nhìn Hách Cửu Tiêu một cái, “Quên đi, dù sao mọi người cũng đã biết quan hệ của chúng ta.”
Thói quen không thích rêu rao, nhưng thật sự cũng không muốn che giấu, Hách Thiên Thần cũng không màng đến việc dùng tóc che đậy giấu vết kia, sau khi ngồi xuống ghế thì bắt đầu thu dọn một vài thứ, tìm được một ít tư liệu về phái Điền Thương, Hách Cửu Tiêu mỉm cười đi đến bên cạnh hắn rồi cùng hắn ngồi đọc. Về phái Điền Thương, An Ngọc Long có phải là người khiến Tử Diễm phản bội hay không thì cần phải điều tra.
Rốt cục Tử Diễm là vì yêu quá hóa hận, đã sớm lên kế hoạch như vậy, hay là bị người ta xúi giục? Hai mươi ba người kia sau khi rời khỏi sẽ đi đâu, có đem chuyện trong Thiên Cơ Các lan truyền ra ngoài hay không? Lúc này không ai biết được.
Tử Diễm rời khỏi Thiên Cơ Các. Thiên Cơ Các hạ lệnh truy nã phản đồ, khi Vụ Sắc đao đang gây nên sóng gió thì chuyện này giống như một cành hoa nho nhỏ, tin tức tuy rằng được lan truyền nhưng nhanh chóng bị người ta lãng quên.
Tương phản, một sự kiện khác lại tiếp tục quật khởi phong ba bão táp.
Vụ Sắc đao đã xuất hiện trong tay phái Điền Thương.
Quần hùng khắp nơi đều kéo đến, đang ở giữa đường thì lại nhận được một tin tức gây chấn động toàn bộ giang hồ — Tân nhậm chưởng môn phái Điền Thương sau khi đoạt được Vụ Sắc đao thì mất tích.
“Hoa phu nhân đang nói đến An Ngọc Long?” Xá Kỷ biết chuyện này, thấy Diễm Hoa gật đầu, hắn vội vàng bẩm báo cho Hách Thiên Thần, “Các chủ, ta đã điều tra An Ngọc Long, hắn là nhân tài mới xuất hiện của phái Điền Thương, hai mươi tám tuổi, thái độ làm người xem như chính trực trung hậu, chỉ là tính tình có một chút cố chấp, lần trước đến Thiên Cơ Các là vì để điều tra rõ ràng cái chết của chưởng môn phái Điền Thương.”
“Nghe có vẻ An Ngọc Long này không có vấn đề, nhưng sự thật có thể không như mặt ngoài chứng kiến.” Cánh cửa mà Tử Diễm nhảy ra đang rộng mở, Hách Thiên Thần đi đến bên cửa sổ xem xét, kỳ thật không cần xác nhận thì hắn cũng biết Tử Diễm nhất định sẽ tránh được trạm canh gác, cho dù tránh không được thì cũng không có người ngăn cản, có lẽ đã rời khỏi Thiên Cơ Các.
Nhưng hắn vẫn lập tức truyền lệnh lùng bắt Tử Diễm.
Trạm canh gác và tuần thủ của Thiên Cơ Các toàn bộ được điều động, tin tức vừa lan truyền thì lập tức dẫn đến một trận xôn xao, ngoại trừ các đà chủ phân đà thì vị trí của Tử Diễm cơ hồ có thể xem là đứng thứ hai trong Các, Hách Thiên Thần vừa hạ lệnh thì từ trên xuống dưới đều bị khiếp sợ.
Tử Diễm cô nương phản bội Thiên Cơ Các!
Bầu trời đêm được thắp sáng bởi vô số ngọn đuốc, ánh lửa trong bóng tối bập bùng thiêu đốt, nơi nơi đều là tiếng bước chân, bên ngoài ầm ĩ, nhưng trong thư phòng lại phi thường yên lặng, Hách Thiên Thần vẫn đứng phía trước cửa sổ, ở sau lưng hắn, Hách Cửu Tiêu hỏi Xá Kỷ, “Cái chết của chưởng môn phái Điền Thương như thế nào?”
“Tử trạng rất bình thường, không có điểm đáng ngờ, nhưng An Ngọc Long vẫn không tin, hắn nhận định sư phụ của hắn là bị người ta hại chết,” Xá Kỷ nói lên chuyện này mà vẫn còn bực tức, nhướng mi nói, “Chưởng môn phái Điền Thương năm nay đã vượt quá thất tuần, trước kia đã bị nội thương rất nặng, sau này không điều dưỡng hảo cho nên thân thể mấy năm nay càng ngày càng suy nhược, sau khi hắn chết, các mật thám điều tra mấy ngày ở phái Điền Thương, âm thầm quan sát, thẩm tra khắp xung quanh nhưng không thấy có điểm nào đáng nghi, chưởng môn phái Điền Thương cũng không có quá nhiều kẻ thù, cừu gia của hắn đã sớm lìa đời, người của chúng ta đem kết quả báo lại cho An Ngọc Long nhưng hắn vẫn không tin.”
“Vì sao hắn lại không tin?” Hách Thiên Thần xoay người, Xá Kỷ buồn rầu lắc đầu, “Hắn rất cố chấp, chẳng qua hắn không nói rõ lý do thì người của chúng ta điều tra như thế nào? Điều tra ra kết quả thì không vừa ý hắn, hắn muốn điều tra lại lần nữa, vì việc này mà hắn đến Các vài lần, Tử Diễm cô nương thấy sự tình kéo dài nên mới tự mình tiếp hắn.”
“Sai người đi phái Điền Thương một lần nữa, trên đường lưu ý quan sát Tử Diễm có vào nơi đó hay không.” Hách Thiên Thần công đạo cho Xá Kỷ, Xá Kỷ lĩnh mệnh, đang muốn lui xuống thì lại bị gọi về, nhưng Hách Thiên Thần không nói với hắn cái gì mà chỉ nhìn về phía Hách Cửu Tiêu, “Cửu Tiêu?”
Hách Cửu Tiêu gật đầu, Xá Kỷ không biết như vậy là có ý gì, tiếp theo lại thấy Hách Thiên Thần đi vài bước đến án thư rồi ngồi xuống, ngẩng đầu, nhướng mày cười lạnh, “Hạ lệnh sai người truyền lời đến phái Điền Thương, nếu An Ngọc Long còn hoài nghi cái chết của sư phụ hắn thì bảo hắn đem quan tài đưa tới, khai quan khám nghiệm tử thi! Là chết vì thọ chung hay là bị ai ám hại mà chết oan, Thiên Cơ Các nhất định làm rõ chân tướng cho hắn!” (thọ chung=chết vì tuổi già)
“Dạ!” Xá Kỷ lĩnh mệnh lui xuống, thuận tiện kéo Hạ Tư Nhân cùng đi, nàng còn đang ảo não vì hành động vừa rồi của mình, cũng hoàn toàn không rõ vì sao bản thân lại làm như vậy, mờ mịt nhìn Hách Thiên Thần một chút, sau đó đi theo Xá Kỷ ra ngoài.
Diễm Hoa cảm thấy hết sức buồn phiền vì chuyện này, “Vì sao Tử Diễm lại khờ dại như vậy, ta muốn nàng tìm một người có thể phó thác chung thân, không ngờ nàng lại…” Diễm Hoa suy nghĩ một chút rồi đi đến trước mặt Hách Thiên Thần, “Thiên Thần, có phải nàng bị người ta xúi giục nên mới làm như vậy hay không, chúng ta còn chưa biết rõ sự tình, nếu ngươi bắt được Tử Diễm thì trước tiên đừng động thủ, có được hay không? Hoa di muốn hỏi cho rõ ràng.”
Diễm Hoa rất thích Tử Diễm, cho nên lần này phát sinh chuyện như vậy khiến nàng thập phần khổ sở, Hách Thiên Thần hiểu được cảm thụ của nàng, đứng dậy an ủi, “Tử Diễm rất thông minh, nàng sẽ không dễ dàng bị người ta xúi giục như vậy, ta nhất định sẽ phái người điều tra rõ ràng chuyện này.”
“An Ngọc Long thoạt nhìn là chính nhân quân tử mà lại tao nhã, thật ra hắn có vài phần giống ngươi, Tử Diễm đồng ý gặp hắn cũng là vì điểm này.” Diễm Hoa cảm thấy tiếc thương, dừng lại một chút, rồi lại nghiêm túc kéo hai huynh đệ đến trước mặt, “Nơi này không có ngoại nhân, Hoa di cứ việc nói thẳng, huynh đệ các ngươi đều là nhân trung long phượng, lại có địa vị hết sức quan trọng ở trên giang hồ, nữ tử ái mộ các ngươi tất nhiên không ít…”
“Nói không chừng cũng có nam tử.” Diễm Hoa nói tới đây thì nhịn cười không nổi, Hách Cửu Tiêu lại nhíu mi, nàng giải thích, “Hoa di chỉ muốn lải nhải vài câu, mặc kệ có ai ái mộ các ngươi, là thật tâm hay là giả ý, các ngươi không tiếp thụ thì cũng phải nói rõ với người ta để tránh xảy ra chuyện giống như Tử Diễm.”
Nàng nhìn Hách Thiên Thần rồi thở dài, “Để cho một nữ hài tử chờ đợi nhiều năm như vậy, hôm nay rơi vào tình cảnh này, ta nhìn thấy mà trong lòng rất khổ sở. Ngươi cũng biết quá khứ của Hoa di, đều là nữ tử, ta hiểu được tâm tình của Tử Diễm, lần này nàng làm sai chỉ là vì một chữ tình. Thiên Thần, nếu không phải có Cửu Tiêu thì Tử Diễm quả thật là một cô nương không tệ…”
Một cỗ hàn khí đột nhiên nổi lên, ánh mắt mà Hách Cửu Tiêu nhìn nàng tựa như nàng vừa nói ra một lời không thể tha thứ, Diễm Hoa lập tức dừng lại, cảm thấy rùng mình, nhất thời lỡ miệng phạm vào điều cấm kỵ của Hách Cửu Tiêu, nàng liền tỉnh ngộ rồi vội vàng sửa lại, “Được rồi, không nói nữa. Cửu Tiêu, ngươi đừng nhìn ta như vậy, Hoa di thật sự sợ ánh mắt này của ngươi.” (oh thật là chua, bị ê răng)
“Ta biết ngươi và Thiên Thần sẽ không cần người khác.” Nàng vỗ vai Hách Cửu Tiêu, nghĩ đến những gì bọn họ đã trải qua thì trong lòng lại phi thường cảm khái, cuối cùng chỉ có thể mỉm cười với bọn họ rồi đi ra ngoài. “Trời không còn sớm, ta trở về nghỉ ngơi. May mắn không phải Cửu Tiêu làm, ta rất cao hứng. Ta thiếu chút nữa đã nghĩ rằng với tính cách của ngươi thì nói không chừng thật sự sẽ làm ra chuyện như vậy.”
Diễm Hoa rời đi, thuận tay đóng lại cửa phòng. Hách Cửu Tiêu kéo Hách Thiên Thần đẩy xuống ghế, nắm lấy hai bên tay vịn rồi cúi người nhìn Hách Thiên Thần, “Mới vừa rồi ngươi cũng hoài nghi là ta gây nên.”
Hách Thiên Thần tựa lưng vào ghế, bởi vì Hách Cửu Tiêu áp mặt quá sát nên hắn chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của Hách Cửu Tiêu, bên trong đôi mắt lấp lánh là một màu thâm trầm, ánh mắt nghiêm nghị lóe lên, nửa thân trên của Hách Cửu Tiêu che khuất ánh nến, Hách Thiên Thần bị bóng tối bao phủ, hắn nghiêng đầu, “Trên thực tế quả thật có một chút quan hệ với ngươi, nhưng ta biết không phải ngươi làm.”
“Biết mà ngươi còn hỏi?” Hách Cửu Tiêu dị thường bất mãn đối với hành động lúc trước của Hách Thiên Thần, cũng không buông tha cho hắn, hơi thở tràn ngập uy hiếp và cảm giác áp bách càng lúc càng gần, Hách Thiên Thần nắm lấy cánh tay của Hách Cửu Tiêu, ngẩng đầu nhìn thẳng, “Nếu ta không hỏi thì Xá Kỷ sẽ suy nghĩ trong lòng, Hoa Di cũng nghi ngờ ngươi, Hạ Tư Nhân mới tới đây, nàng không hiểu chuyện nơi này, ta không muốn làm cho nàng nghĩ rằng ngươi là người như vậy.”
“Ngươi thật sự không hề hoài nghi?” Cuối cùng Hách Cửu Tiêu nói chậm lại, ngữ điệu trở nên mềm nhẹ, cúi người nhìn Hách Thiên Thần, lòng bàn tay chạm vào bên tai của Hách Thiên Thần, đầu ngón tay vuốt ve phía sau vành tai, cái loại ấm áp mà lại khẽ nhột làm cho Hách Thiên Thần hơi lui về phía sau, hắn kéo tay của Hách Cửu Tiêu xuống, rồi đẩy Hách Cửu Tiêu ra để đứng dậy, “Ta biết ngươi không dám làm như vậy.” (vợ ra uy nè)
Hắn nói chậm rãi, tựa hồ phi thường nghiêm túc, nhưng cẩn thận nghe một chút thì trong lời nói có hàm chứa ý cười, nhẹ nhàng chế nhạo, nghe ra ý tứ của Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu mạnh mẽ giữ chặt bờ vai của hắn, sau đó cắn xuống vành tai, lại buông ra rồi mới thì thầm, “Ngươi chắc chắn là ta sẽ không làm như vậy.” (Thần cũng biết Tiêu sợ vợ )
Hách Cửu Tiêu biết rất rõ hậu quả sẽ chuốc lấy nếu làm như vậy, “Trước kia bất quá chỉ là lừa người giấu diếm ngươi mà thiếu chút nữa ngươi đã muốn đoạn tuyệt với ta. Chuyện của Thiên Cơ Các lớn như thế, nếu thật sự là ta làm thì e rằng cả đời này ngươi sẽ không tha thứ cho ta.” Hách Cửu Tiêu tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm như vậy, cũng như lời của Hách Thiên Thần đã nói, hắn là người hiểu rõ Hách Thiên Thần nhất, cũng hiểu rõ Thiên Cơ Các có ý nghĩa như thế nào đối với Hách Thiên Thần.
“Bất quá nếu ta nói chưa từng nghĩ đến chuyện muốn hủy diệt Thiên Cơ Các thì đó chính là lừa ngươi.” Hách Cửu Tiêu thả Hách Thiên Thần ra, ánh nến rọi xuống người hắn, tử kim cẩm bào lấp lánh vài vệt màu thanh lam quỷ bí, hắn đưa lưng về phía Hách Thiên Thần, “Ta thật sự nghĩ rằng nếu Thiên Cơ Các quan trọng hơn ta, cho dù ngươi sẽ hận ta, nhưng ta cũng phải hủy nó.”
“Trên thực tế, thiếu chút nữa ngươi đã hủy nó. Ngươi biết rõ có người tiết lộ, sau đó giết chết người nọ, nhưng không nói cho ta biết, ngươi muốn nhìn xem ta sẽ làm như thế nào?” Hách Thiên Thần suy nghĩ một chút, sau đó thu liễm ý cười, quả thật như vậy rất giống với thái độ làm người của Hách Cửu Tiêu, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu Hách Cửu Tiêu biết tầm quan trọng của chuyện này thì vì sao lại không nói?
Thấy Hách Thiên Thần chuyển sang chất vất cùng với ánh mắt nghiêm khắc, Hách Cửu Tiêu im lặng một lát, “Nếu ta nói với ngươi ta tính phái người ám sát những tên thủ hạ đó của Nam Vô, ngươi có tức giận hay không?” Nói cho chính xác, hắn lại nhúng tay vào chuyện của Thiên Cơ Các, hoặc phải nói là định nhúng tay nhưng vẫn chưa kịp.
“Ngươi muốn giết những người đã nghe thấy chuyện này, không cho bọn họ quay lại Nam Vô để lan truyền tin tức.” Chỉ nháy mắt thì Hách Thiên Thần liền hiểu được ý tứ của Hách Cửu Tiêu. Hách Cửu Tiêu ngoảnh đầu chăm chú nhìn sắc mặt của hắn, nhưng lại cảm thấy rất khó phân biệt sâu cạn.
Cũng là giết người, cũng là nhằm vào Nam Vô, đã từng đối đầu với nhau, nhưng lúc này Hách Cửu Tiêu lại làm vì hắn. Ánh mắt của Hách Thiên Thần khóa chặt trên thân đối phương, “Ngươi không muốn để cho ta biết có người phản loạn, muốn ra tay giải quyết trước, đáng tiếc bỏ qua thời cơ nên ngươi liền nhân cơ hội lần này mà xem phản ứng của ta.” Lần lượt nói ra kế hoạch của Hách Cửu Tiêu, hắn chỉ có thể thở dài.
“Ngươi nhất định rất hài lòng đối với kết quả này.” Tuy rằng Hách Cửu Tiêu không phải cố ý không nói cho hắn biết, nhưng Hách Thiên Thần nói đến đây thì vẫn khó tránh khỏi có một chút tự giễu, cánh tay cũng bất giác mở ra, dựa đầu sát vào sau lưng Hách Cửu Tiêu.
“Là ngươi nhìn thấu ta, Thiên Thần. Ngươi chọn ta, tình nguyện hạ lệnh xử quyết những người đó, làm cho hết thảy ý niệm muốn hủy diệt Thiên Cơ Các ở trong đầu ta đều tan thành mây khói.” Giọng nói của Hách Cửu Tiêu mang theo ý cười, tiếng cười trầm thấp làm cho Hách Thiên Thần đang dán sát vào sau lưng của Hách Cửu Tiêu cũng cảm giác được một chút chấn động nho nhỏ, hắn ôm lấy Hách Cửu Tiêu, chậm rãi siết chặt cánh tay.
“Ta biết không phải ngươi làm nhưng vẫn hỏi như thế, ngươi đừng vì vậy mà trách ta, ta cũng không trách ngươi biết mà không nói.” Hách Thiên Thần thở hắt ra, “Mới vừa rồi tuy rằng ta không nghi ngờ ngươi, nhưng ta vẫn muốn xác định không phải là ngươi thì ta mới có thể yên tâm, đây là vì Thiên Cơ Các.”
Hách Thiên Thần hôn lên sau gáy của Hách Cửu Tiêu. Hách Cửu Tiêu kỳ thật cũng không bất ngờ đối với hành động lúc trước của Hách Thiên Thần, “Ta sớm biết ngươi sẽ không bị tư tình chi phối, sở dĩ đó cũng là nguyên nhân vì sao thủ hạ của ngươi lại tin phục ngươi như thế.”
“Ngươi làm rất tốt.” Xoay người rồi vuốt nhẹ lên mái tóc của Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu mỉm cười ôn nhu. Hách Thiên Thần vốn tưởng rằng Hách Cửu Tiêu Tiêu sẽ vì việc này mà tức giận, nhưng hiện tại nhìn thấy nụ cười như vậy khiến hắn cũng không biết nên phản ứng như thế nào, xưa nay hắn luôn bình tĩnh kiềm chế tình cảm của mình, nhưng đối với Hách Cửu Tiêu là ngoại lệ, sự ngoại lệ này đôi khi vẫn làm cho hắn không thể khống chế được chính mình.
Đột nhiên nảy lên hỏa tình giống như bị châm lửa, hắn ôm lấy người nam nhân trước mặt, nghênh đón sự đáp lại còn mãnh liệt hơn so với hắn, hơi thở hòa quyện vào nhau, Hách Cửu Tiêu đặt một tay sau đầu của hắn, cường bạo hôn hắn từ bờ môi trượt dài xuống cổ.
Hách Cửu Tiêu lưu lại một hôn ấn đỏ sẫm tại nơi mà cổ áo của Hách Thiên Thần không thể che đậy. Hách Thiên Thần khẽ thở dốc rồi thối lui, ngón tay sờ lên cổ, nhịn không được mà nhíu mày, “Ngươi…”
“Ta không giận nhưng ta vẫn để ý chuyện này.” Hách Cửu Tiêu tỉ mỉ ngắm nhìn hôn ấn kia, có vẻ rất vừa lòng. Hách Thiên Thần chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, tại nơi này mà lưu lại dấu vết thì không biết sẽ có bao nhiêu người nhìn thấy.
Lắc đầu, hắn đi đến bên án thư rồi ngồi xuống, vừa oán giận vừa hết cách, liếc mắt nhìn Hách Cửu Tiêu một cái, “Quên đi, dù sao mọi người cũng đã biết quan hệ của chúng ta.”
Thói quen không thích rêu rao, nhưng thật sự cũng không muốn che giấu, Hách Thiên Thần cũng không màng đến việc dùng tóc che đậy giấu vết kia, sau khi ngồi xuống ghế thì bắt đầu thu dọn một vài thứ, tìm được một ít tư liệu về phái Điền Thương, Hách Cửu Tiêu mỉm cười đi đến bên cạnh hắn rồi cùng hắn ngồi đọc. Về phái Điền Thương, An Ngọc Long có phải là người khiến Tử Diễm phản bội hay không thì cần phải điều tra.
Rốt cục Tử Diễm là vì yêu quá hóa hận, đã sớm lên kế hoạch như vậy, hay là bị người ta xúi giục? Hai mươi ba người kia sau khi rời khỏi sẽ đi đâu, có đem chuyện trong Thiên Cơ Các lan truyền ra ngoài hay không? Lúc này không ai biết được.
Tử Diễm rời khỏi Thiên Cơ Các. Thiên Cơ Các hạ lệnh truy nã phản đồ, khi Vụ Sắc đao đang gây nên sóng gió thì chuyện này giống như một cành hoa nho nhỏ, tin tức tuy rằng được lan truyền nhưng nhanh chóng bị người ta lãng quên.
Tương phản, một sự kiện khác lại tiếp tục quật khởi phong ba bão táp.
Vụ Sắc đao đã xuất hiện trong tay phái Điền Thương.
Quần hùng khắp nơi đều kéo đến, đang ở giữa đường thì lại nhận được một tin tức gây chấn động toàn bộ giang hồ — Tân nhậm chưởng môn phái Điền Thương sau khi đoạt được Vụ Sắc đao thì mất tích.
Danh sách chương