Tử Diễm im lặng một lúc lâu, đến khi nàng có thể mở miệng thì chỉ có thể nói ra một chữ, “Dạ.”
Đờ đẫn xoay người, trước khi rời đi thì nàng có thể nhìn thấy Hách Thiên Thần nhắm mắt lại, nghe thấy hắn hỏi một câu, “Chẳng lẽ ngươi không trách ta?”
“Ta làm sao có thể trách ngươi? Chẳng lẽ trách Các chủ vì tư tình mà tổn hại sinh mạng của thủ hạ?” Tử Diễm quay người lại, nhìn danh sách trên bàn, vẻ mặt phức tạp, không biết là bi hay là giận, cất giọng nói, “Những người đó là thủ hạ của Các chủ, Các chủ muốn bọn họ chết, bọn họ không thể không chết, Tử Diễm bất quá chỉ là người truyền lệnh, về sau sẽ tiếp tục an phận thủ thừa, để tránh một ngày sẽ rơi vào kết cục giống như bọn họ.”
Thi lễ xong, Tử Diễm lui ra ngoài.
Kỳ thật nàng rất muốn hỏi, Hách Thiên Thần dùng loại tâm tư nào để quyết định như vậy, có phải thật sự giống như ở dưới địa lao hay không, hắn không cần Thiên Cơ Các, không cần thủ hạ của Thiên Cơ Các? Nhưng nàng không hỏi.
Nàng bỗng nhiên có một chút sợ hãi khi biết được đáp án kia. Có lẽ Hách Thiên Thần cũng không phải như người khác suy nghĩ, cũng không phải minh nguyệt sáng tỏ trên không trung, không phải thanh liên xuất trần giữa mặt hồ, có lẽ sự bình tĩnh chỉ ở bề ngoài, thật sự hắn rất mâu thuẫn, chẳng qua hắn không cho phép bản thân biểu lộ trước mặt nàng.
Vô luận đáp án như thế nào thì đối với nàng đều là bi ai.
Tử y như làn khói lướt đi, Hách Thiên Thần không nói gì mà chỉ nhìn nàng ly khai, đôi mắt lấp đầy một mảnh u ám, như giếng sâu tĩnh mịch, giấu diếm hết thảy cảm xúc dưới đáy lòng, nhắm mắt lại, chờ đến khi hắn mở mắt ra thì tất cả gợn sóng đều biến mất, xoay người đi vào bên trong, cước bộ của hắn thong thả mà trầm trọng.
Tử Diễm là nữ tử giang hồ, nàng là vì Hách Cửu Tiêu mà mất võ công, lại hiểu rõ tình ý giữa hắn và Hách Cửu Tiêu vì vậy không bày tỏ nỗi lòng của mình, ngoại trừ lúc đầu chất vấn, sau đó thì không còn dây dưa quá nhiều, nàng vẫn biết tiến thoái đúng lúc, hiện tại quyết định này của hắn đã làm tổn thương nàng, khiến cho nàng nói ra những lời như vậy.
“Đừng nói với ta là không có chuyện gì.” Thân ảnh của Hách Cửu Tiêu đột nhiên xuất hiện, Hách Thiên Thần chỉ có thể dừng bước, Hách Cửu Tiêu đứng trước cửa, ánh mắt như là châm chọc, sắc bén nhiếp nhân, “Ngươi đứng ở ngoài một hồi lâu, chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng không biết?”
Hách Thiên Thần nghẹn lời, biểu tình trầm trọng vẫn chưa kịp chuyển biến, Hách Cửu Tiêu bước đến rồi nâng mặt hắn lên, “Là Tử Diễm làm cho ngươi không vui? Hay là vì thứ khác?”
“Đừng hỏi ta, Cửu Tiêu.” Hách Thiên Thần thở hắt ra, nhíu mày rồi gạt xuống bàn tay của Hách Cửu Tiêu. Tuy rằng hắn làm ra quyết định như vậy nhưng cũng không có nghĩa hắn không cần sinh mạng của những người đó, lúc này tâm tình của hắn thật sự rất tệ.
“Ngươi còn chưa nguyện ý nói ra?” Thấy hắn xoay mặt đi, Hách Cửu Tiêu kéo hắn đến trước người, “Thiên Thần, ngươi đối với ta như vậy sẽ càng làm cho ta cảm thấy mình là người dưng, ngươi có việc lại đi tìm Tử Diễm mà không nguyện ý tìm ta, ngươi nghĩ xem cảm giác của ta như thế nào.”
“Vậy không bằng ngươi cũng nghĩ xem mới vừa rồi ta có cảm giác như thế nào?” Hách Thiên Thần cúi đầu nhìn bàn tay đang đặt trên thắt lưng của hắn, “Ngươi cố ý làm như vậy ở trước mặt nàng là có ý gì? Nàng đã biết quan hệ của chúng ta, cũng không bày tỏ điều gì đối với ta, ngươi hà tất phải làm như thế?”
Nghe ra sự tức giận trong lời nói của Hách Thiên Thần, nghĩ đến việc hắn bảo hộ Tử Diễm, Hách Cửu Tiêu thả hắn ra, khoanh tay cười lạnh, “Chẳng lẽ ngươi đau lòng vì nàng?”
“Cửu Tiêu!” Hách Thiên Thần trừng mắt, bắt lấy vạt ngoài bào của Hách Cửu Tiêu, mi tâm nhíu chặt như lưỡi đao, “Đừng nói với ta như vậy, chẳng lẽ ngươi còn không biết ta đối với ngươi như thế nào hay sao? Lúc trước hỏi ta không tín nhiệm ngươi, nay còn nói ta đau lòng vì Tử Diễm, rốt cục ngươi muốn như thế nào?”
“Ta muốn ngươi chỉ toàn tâm toàn ý nhớ kỹ một mình ta.” Trong đôi mắt lạnh lùng của Hách Cửu Tiêu cuộn trào tình ý mãnh liệt, hắn ôm lấy Hách Thiên Thần, dựa vào trên tường để cho Hách Thiên Thần kề sát vào mình, “Thiên Thần…”
“Bất luận phát sinh chuyện gì thì ngươi chỉ có thể lựa chọn ta, có biết hay không?” Lồng ngực của hai người kề sát vào nhau, Hách Cửu Tiêu chậm rãi vuốt nhẹ lên mặt của Hách Thiên Thần cùng vài cái hôn môi, giọng nói nỉ non dường như bao hàm hơi thở nguy hiểm nào đó, dược hương lạnh nhạt tản ra theo mỗi nhịp hô hấp của Hách Thiên Thần.
Ánh mắt của Hách Thiên Thần đột nhiên trầm lạnh, “Ngươi có biết hay không?” Ngữ khí của hắn trở nên nghiêm khắc, mang theo chất vấn, Hách Cửu Tiêu tựa hồ mỉm cười, vẻ mặt lạnh lùng thản nhiên không hề lộ ra biểu tình, “Biết cái gì?”
“Biết ta vì ngươi mà giết thủ hạ của mình, biết ngươi quan trọng như thế nào đối với ta, biết ta hiện tại trong lòng có bao nhiêu khổ sở!” Hách Thiên Thần nắm chặt quyền, cố gắng làm cho chính mình tỉnh táo lại, nhưng trong lời nói vẫn mang theo một loại thịnh nộ không thể tránh được, là đối với chính mình, cũng là đối với Hách Cửu Tiêu.
“Nếu không phải ngươi thì ta sẽ không có ngày hôm nay, ta tuyệt đối sẽ không đối phó người của Thiên Cơ Các, sẽ không giết chết thủ hạ của mình, những chuyện này đều là vì ngươi! Ngươi có vừa lòng hay chưa?” Hách Thiên Thần quát lớn, ghìm chặt bàn tay đang run rẩy của mình, cố gắng khắc chế cảm xúc đột ngột dâng trào, hắn đã cân nhắc rất nhiều trước khi hạ quyết định, nhưng không ngờ tới lúc chính miệng nói ra mới thấy bản thân không cam lòng như thế nào.
“Thủ hạ Nam Vô có người muốn trả thù Nại Lạc có phải hay không? Mới vừa rồi ngươi ra lệnh cho Tử Diễm giết những người đó, bây giờ hối hận, hối hận vì tư tình mà hạ quyết định như vậy. Đây không phải là cách làm của ngươi, nhưng bởi vì ta mà ngươi chỉ có thể làm như vậy.” Hách Cửu Tiêu nhìn thấy Hách Thiên Thần không cam lòng, thấy Hách Thiên Thần oán giận, nhưng không biết vì sao mà tâm tình lại cảm thấy vui sướng.
Cái loại cảm giác vui sướng âm thầm làm cho Hách Cửu Tiêu nhịn không được mà lộ ra ý cười, Hách Thiên Thần nhìn thấy, bỗng nhiên có chút phẫn hận, nếu không phải là Hách Cửu Tiêu thì hắn làm sao lại để cho mình bị tư tình chi phối? Nhịn không được mà áp sát Hách Cửu Tiêu vào tường, rồi hung hăng hôn lên môi.
Kề sát vào tường, Hách Cửu Tiêu đặt một tay xuống hông của Hách Thiên Thần, tay còn lại không ngừng vuốt ve sau lưng, Hách Thiên Thần hiếm khi mất đi tự chủ như vậy, chiếm đoạt trong miệng một cách bá đạo cứng rắn, cơ hồ có vài phần thô bạo, chuyện như vậy rất ít khi xuất hiện trên người Hách Thiên Thần, sự chiếm đoạt mãnh liệt cơ hồ làm hao hết tất cả không khí giữa hai người.
“Ngươi vì ta mà làm như vậy, ta thật sự rất cao hứng, Thiên Thần.” Hách Cửu Tiêu thối lui một ít, hơi thở của hắn phất trên mặt của Hách Thiên Thần, Hách Thiên Thần vẫn đang chăm chú nhìn hắn, không ngừng nhíu chặt mày, ôm lấy cổ của hắn rồi đặt xuống một hôn ấn thật sâu bên gáy của hắn, Hách Cửu Tiêu ngửa đầu, vuốt ve mái tóc của Hách Thiên Thần, “Nhưng ta không cho ngươi hối hận, không được phép hối hận!”
Thì thầm bên tai Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu ấn chặt bờ mông của Hách Thiền Thần, làm cho hai người càng thêm kề sát gắt gao, Hách Thiên Thần cắn xuống yết hầu của Hách Cửu Tiêu, động tác cắn mút lưu lại rất nhiều dấu răng đỏ sẫm, trong lòng kích động dẫn đến rối loạn trên người, Hách Thiên Thần kéo Hách Cửu Tiêu đi vào trong phòng, trực tiếp đẩy ngã Hách Cửu Tiêu xuống nhuyễn tháp, “Không muốn làm cho ta hối hận thì lấy lòng ta.”
Từ trên cao nhìn xuống chăm chú, Hách Thiên Thần chậm rãi thoát hạ y phục của mình, ánh mắt mang theo sự xâm lược mà trước đây chưa bao giờ có. Hách Cửu Tiêu nhìn Hách Thiên Thần một hồi, hắn đưa tay thoát ra vạt ngoại bào trên người, hiện tại hắn biết rõ đệ đệ của hắn cần làm chuyện này để xua đi cõi lòng của mình.
Nếu đặt Thiên Cơ Các và Hách Cửu Tiêu ở trước mặt thì Hách Thiên Thần sẽ lựa chọn Hách Cửu Tiêu, nhưng Thiên Cơ Các vẫn rất quan trọng đối với hắn. Hách Thiên Thần cũng hiểu rõ, nếu đủ lý trí thì hắn không nên làm như vậy. Mật lệnh tru sát thủ hạ trung thành và tận tâm với mình, đây vốn là chuyện mà hắn sẽ không bao giờ làm được, thậm chí cũng sẽ không nghĩ đến.
Nhưng hắn chẳng những đã làm, mà còn không muốn vãn hồi, có lẽ hối hận, có lẽ không cam lòng, nhưng sẽ không sửa đổi.
“Lại đây đi.”
Hách Thiên Thần nhìn thấy Hách Cửu Tiêu vươn tay ra, vạt ngoại bào rộng mở dựa vào nhuyễn tháp, ánh mặt trời xuyên thấu khung cửa sổ đang được khép hờ, chiếu xuống nửa thân trần cao lớn, những sợi nắng vàng làm cho thân thể hoàn mỹ ở trước mắt như nhuộm một màu kim quang.
Đột nhiên đè người lên, Hách Thiên Thần ôm chặt lấy người ở trước mắt, “Cửu Tiêu…..Cửu Tiêu….”
Thì thầm, giống như muốn cắn nuốt, đầu lưỡi vươn ra, rồi lại đưa tay vuốt ve từ bờ vai của Hách Cửu Tiêu xuống dưới thân, hô hấp hai người dồn dập, Hách Thiên Thần nâng thắt lưng của Hách Cửu Tiêu lên, thở hổn hển nắm chặt sự mềm dẻo dưới tay, hắn nửa quỳ trên nhuyễn tháp, há miệng làm cho hơi thở nóng rực của mình lấp kín Hách Cửu Tiêu.
Cảm xúc buộc chặt trong bầu không khí hỏa nhiệt, dường như phẫn nộ bất mãn, lại giống như dục vọng chiếm đoạt, ngón tay xẹt qua một chút, đầu lưỡi thong thả nhưng lại cắn nuốt không hề do dự, Hách Thiên Thần giống như muốn phát tiết, ngoại trừ tình dục thì còn vô số phiền muộn chất chứa trong lòng.
Từ khi hai huynh đệ nhận thức cho đến nay thì Hách Thiên Thần rốt cục không thể quay đầu trở về, hắn chỉ có thể tiến lên phía trước, chỉ có thể không được chùn bước mà tiếp tục yêu, giống như giờ khắc này hắn cũng chỉ có thể lôi ra tất cả cảm xúc trong lòng, làm cho tình ái dây dưa thác loạn hội tụ thành dục vọng, trút xuống toàn bộ lên người Hách Cửu Tiêu.
Cảm xúc như thế cũng chỉ có Hách Cửu Tiêu mới có thể trấn an, mà Hách Cửu Tiêu cũng vui lòng trấn an Hách Thiên Thần, vì hắn mà mất tự chủ, lúc này vẻ mặt của Hách Thiên Thần phi thường khiến người ta sợ hãi, giống như đang oán trách sự tồn tại của hắn, muốn chiếm lấy hắn toàn bộ, xem như trả thù, dốc hết sức lực mà khiêu khích thân thể của Hách Cửu Tiêu.
Hách Cửu Tiêu bị Hách Thiên Thần kéo ra sát mép nhuyễn tháp, đôi chân rơi xuống đất bị tách ra, Hách Thiên Thần vùi đầu vào giữa hai chân của Hách Cửu Tiêu, ánh mắt chăm chú đang ngước nhìn giống như một ngọn lửa nóng, ngay cả Hách Cửu Tiêu cũng ngăn cản không được độ nóng thiêu đốt và ăn mòn ở trước mặt, cửa sổ khép hờ phía đối diện mang đến những tia nắng ấm áp, nhưng cho dù ấm áp như thế nào cũng không thể so sánh với nhiệt độ nóng rực giờ khắc này.
Nhiệt độ kia có thể tổn thương người ta, đôi mắt cùng môi lưỡi của Hách Thiên Thần, còn có đôi tay không ngừng vuốt ve khiến cặp mắt tràn ngập dục vọng của Hách Cửu Tiêu bị lấp kín một màu u ám, nhìn môi lưỡi của Hách Thiên Thần mở ra rồi ngậm lại, tiếng tim đập thình thịch đến từ song phương.
Hơi thở cùng mùi mồ hôi tràn ngập khắp phòng, trên nhuyễn tháp, thân thể cùng đệm chăn phát lên tiếng vang ma sát rất nhỏ, cho đến khi Hách Thiên Thần buông Hách Cửu Tiêu ra, dục vọng khó nhịn làm cho Hách Cửu Tiêu rên rỉ, vẻ mặt bình thản lạnh nhạt của Hách Thiên Thần đá sớm biến mất vô tung, hơi thở dồn dập của hai người hòa quyện vào nhau.
Hách Cửu Tiêu chợt kéo hắn xuống, cùng nhau ngã lên giường, hai thân thể đều bị giày vò đang hòa hợp một chỗ.
Đờ đẫn xoay người, trước khi rời đi thì nàng có thể nhìn thấy Hách Thiên Thần nhắm mắt lại, nghe thấy hắn hỏi một câu, “Chẳng lẽ ngươi không trách ta?”
“Ta làm sao có thể trách ngươi? Chẳng lẽ trách Các chủ vì tư tình mà tổn hại sinh mạng của thủ hạ?” Tử Diễm quay người lại, nhìn danh sách trên bàn, vẻ mặt phức tạp, không biết là bi hay là giận, cất giọng nói, “Những người đó là thủ hạ của Các chủ, Các chủ muốn bọn họ chết, bọn họ không thể không chết, Tử Diễm bất quá chỉ là người truyền lệnh, về sau sẽ tiếp tục an phận thủ thừa, để tránh một ngày sẽ rơi vào kết cục giống như bọn họ.”
Thi lễ xong, Tử Diễm lui ra ngoài.
Kỳ thật nàng rất muốn hỏi, Hách Thiên Thần dùng loại tâm tư nào để quyết định như vậy, có phải thật sự giống như ở dưới địa lao hay không, hắn không cần Thiên Cơ Các, không cần thủ hạ của Thiên Cơ Các? Nhưng nàng không hỏi.
Nàng bỗng nhiên có một chút sợ hãi khi biết được đáp án kia. Có lẽ Hách Thiên Thần cũng không phải như người khác suy nghĩ, cũng không phải minh nguyệt sáng tỏ trên không trung, không phải thanh liên xuất trần giữa mặt hồ, có lẽ sự bình tĩnh chỉ ở bề ngoài, thật sự hắn rất mâu thuẫn, chẳng qua hắn không cho phép bản thân biểu lộ trước mặt nàng.
Vô luận đáp án như thế nào thì đối với nàng đều là bi ai.
Tử y như làn khói lướt đi, Hách Thiên Thần không nói gì mà chỉ nhìn nàng ly khai, đôi mắt lấp đầy một mảnh u ám, như giếng sâu tĩnh mịch, giấu diếm hết thảy cảm xúc dưới đáy lòng, nhắm mắt lại, chờ đến khi hắn mở mắt ra thì tất cả gợn sóng đều biến mất, xoay người đi vào bên trong, cước bộ của hắn thong thả mà trầm trọng.
Tử Diễm là nữ tử giang hồ, nàng là vì Hách Cửu Tiêu mà mất võ công, lại hiểu rõ tình ý giữa hắn và Hách Cửu Tiêu vì vậy không bày tỏ nỗi lòng của mình, ngoại trừ lúc đầu chất vấn, sau đó thì không còn dây dưa quá nhiều, nàng vẫn biết tiến thoái đúng lúc, hiện tại quyết định này của hắn đã làm tổn thương nàng, khiến cho nàng nói ra những lời như vậy.
“Đừng nói với ta là không có chuyện gì.” Thân ảnh của Hách Cửu Tiêu đột nhiên xuất hiện, Hách Thiên Thần chỉ có thể dừng bước, Hách Cửu Tiêu đứng trước cửa, ánh mắt như là châm chọc, sắc bén nhiếp nhân, “Ngươi đứng ở ngoài một hồi lâu, chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng không biết?”
Hách Thiên Thần nghẹn lời, biểu tình trầm trọng vẫn chưa kịp chuyển biến, Hách Cửu Tiêu bước đến rồi nâng mặt hắn lên, “Là Tử Diễm làm cho ngươi không vui? Hay là vì thứ khác?”
“Đừng hỏi ta, Cửu Tiêu.” Hách Thiên Thần thở hắt ra, nhíu mày rồi gạt xuống bàn tay của Hách Cửu Tiêu. Tuy rằng hắn làm ra quyết định như vậy nhưng cũng không có nghĩa hắn không cần sinh mạng của những người đó, lúc này tâm tình của hắn thật sự rất tệ.
“Ngươi còn chưa nguyện ý nói ra?” Thấy hắn xoay mặt đi, Hách Cửu Tiêu kéo hắn đến trước người, “Thiên Thần, ngươi đối với ta như vậy sẽ càng làm cho ta cảm thấy mình là người dưng, ngươi có việc lại đi tìm Tử Diễm mà không nguyện ý tìm ta, ngươi nghĩ xem cảm giác của ta như thế nào.”
“Vậy không bằng ngươi cũng nghĩ xem mới vừa rồi ta có cảm giác như thế nào?” Hách Thiên Thần cúi đầu nhìn bàn tay đang đặt trên thắt lưng của hắn, “Ngươi cố ý làm như vậy ở trước mặt nàng là có ý gì? Nàng đã biết quan hệ của chúng ta, cũng không bày tỏ điều gì đối với ta, ngươi hà tất phải làm như thế?”
Nghe ra sự tức giận trong lời nói của Hách Thiên Thần, nghĩ đến việc hắn bảo hộ Tử Diễm, Hách Cửu Tiêu thả hắn ra, khoanh tay cười lạnh, “Chẳng lẽ ngươi đau lòng vì nàng?”
“Cửu Tiêu!” Hách Thiên Thần trừng mắt, bắt lấy vạt ngoài bào của Hách Cửu Tiêu, mi tâm nhíu chặt như lưỡi đao, “Đừng nói với ta như vậy, chẳng lẽ ngươi còn không biết ta đối với ngươi như thế nào hay sao? Lúc trước hỏi ta không tín nhiệm ngươi, nay còn nói ta đau lòng vì Tử Diễm, rốt cục ngươi muốn như thế nào?”
“Ta muốn ngươi chỉ toàn tâm toàn ý nhớ kỹ một mình ta.” Trong đôi mắt lạnh lùng của Hách Cửu Tiêu cuộn trào tình ý mãnh liệt, hắn ôm lấy Hách Thiên Thần, dựa vào trên tường để cho Hách Thiên Thần kề sát vào mình, “Thiên Thần…”
“Bất luận phát sinh chuyện gì thì ngươi chỉ có thể lựa chọn ta, có biết hay không?” Lồng ngực của hai người kề sát vào nhau, Hách Cửu Tiêu chậm rãi vuốt nhẹ lên mặt của Hách Thiên Thần cùng vài cái hôn môi, giọng nói nỉ non dường như bao hàm hơi thở nguy hiểm nào đó, dược hương lạnh nhạt tản ra theo mỗi nhịp hô hấp của Hách Thiên Thần.
Ánh mắt của Hách Thiên Thần đột nhiên trầm lạnh, “Ngươi có biết hay không?” Ngữ khí của hắn trở nên nghiêm khắc, mang theo chất vấn, Hách Cửu Tiêu tựa hồ mỉm cười, vẻ mặt lạnh lùng thản nhiên không hề lộ ra biểu tình, “Biết cái gì?”
“Biết ta vì ngươi mà giết thủ hạ của mình, biết ngươi quan trọng như thế nào đối với ta, biết ta hiện tại trong lòng có bao nhiêu khổ sở!” Hách Thiên Thần nắm chặt quyền, cố gắng làm cho chính mình tỉnh táo lại, nhưng trong lời nói vẫn mang theo một loại thịnh nộ không thể tránh được, là đối với chính mình, cũng là đối với Hách Cửu Tiêu.
“Nếu không phải ngươi thì ta sẽ không có ngày hôm nay, ta tuyệt đối sẽ không đối phó người của Thiên Cơ Các, sẽ không giết chết thủ hạ của mình, những chuyện này đều là vì ngươi! Ngươi có vừa lòng hay chưa?” Hách Thiên Thần quát lớn, ghìm chặt bàn tay đang run rẩy của mình, cố gắng khắc chế cảm xúc đột ngột dâng trào, hắn đã cân nhắc rất nhiều trước khi hạ quyết định, nhưng không ngờ tới lúc chính miệng nói ra mới thấy bản thân không cam lòng như thế nào.
“Thủ hạ Nam Vô có người muốn trả thù Nại Lạc có phải hay không? Mới vừa rồi ngươi ra lệnh cho Tử Diễm giết những người đó, bây giờ hối hận, hối hận vì tư tình mà hạ quyết định như vậy. Đây không phải là cách làm của ngươi, nhưng bởi vì ta mà ngươi chỉ có thể làm như vậy.” Hách Cửu Tiêu nhìn thấy Hách Thiên Thần không cam lòng, thấy Hách Thiên Thần oán giận, nhưng không biết vì sao mà tâm tình lại cảm thấy vui sướng.
Cái loại cảm giác vui sướng âm thầm làm cho Hách Cửu Tiêu nhịn không được mà lộ ra ý cười, Hách Thiên Thần nhìn thấy, bỗng nhiên có chút phẫn hận, nếu không phải là Hách Cửu Tiêu thì hắn làm sao lại để cho mình bị tư tình chi phối? Nhịn không được mà áp sát Hách Cửu Tiêu vào tường, rồi hung hăng hôn lên môi.
Kề sát vào tường, Hách Cửu Tiêu đặt một tay xuống hông của Hách Thiên Thần, tay còn lại không ngừng vuốt ve sau lưng, Hách Thiên Thần hiếm khi mất đi tự chủ như vậy, chiếm đoạt trong miệng một cách bá đạo cứng rắn, cơ hồ có vài phần thô bạo, chuyện như vậy rất ít khi xuất hiện trên người Hách Thiên Thần, sự chiếm đoạt mãnh liệt cơ hồ làm hao hết tất cả không khí giữa hai người.
“Ngươi vì ta mà làm như vậy, ta thật sự rất cao hứng, Thiên Thần.” Hách Cửu Tiêu thối lui một ít, hơi thở của hắn phất trên mặt của Hách Thiên Thần, Hách Thiên Thần vẫn đang chăm chú nhìn hắn, không ngừng nhíu chặt mày, ôm lấy cổ của hắn rồi đặt xuống một hôn ấn thật sâu bên gáy của hắn, Hách Cửu Tiêu ngửa đầu, vuốt ve mái tóc của Hách Thiên Thần, “Nhưng ta không cho ngươi hối hận, không được phép hối hận!”
Thì thầm bên tai Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu ấn chặt bờ mông của Hách Thiền Thần, làm cho hai người càng thêm kề sát gắt gao, Hách Thiên Thần cắn xuống yết hầu của Hách Cửu Tiêu, động tác cắn mút lưu lại rất nhiều dấu răng đỏ sẫm, trong lòng kích động dẫn đến rối loạn trên người, Hách Thiên Thần kéo Hách Cửu Tiêu đi vào trong phòng, trực tiếp đẩy ngã Hách Cửu Tiêu xuống nhuyễn tháp, “Không muốn làm cho ta hối hận thì lấy lòng ta.”
Từ trên cao nhìn xuống chăm chú, Hách Thiên Thần chậm rãi thoát hạ y phục của mình, ánh mắt mang theo sự xâm lược mà trước đây chưa bao giờ có. Hách Cửu Tiêu nhìn Hách Thiên Thần một hồi, hắn đưa tay thoát ra vạt ngoại bào trên người, hiện tại hắn biết rõ đệ đệ của hắn cần làm chuyện này để xua đi cõi lòng của mình.
Nếu đặt Thiên Cơ Các và Hách Cửu Tiêu ở trước mặt thì Hách Thiên Thần sẽ lựa chọn Hách Cửu Tiêu, nhưng Thiên Cơ Các vẫn rất quan trọng đối với hắn. Hách Thiên Thần cũng hiểu rõ, nếu đủ lý trí thì hắn không nên làm như vậy. Mật lệnh tru sát thủ hạ trung thành và tận tâm với mình, đây vốn là chuyện mà hắn sẽ không bao giờ làm được, thậm chí cũng sẽ không nghĩ đến.
Nhưng hắn chẳng những đã làm, mà còn không muốn vãn hồi, có lẽ hối hận, có lẽ không cam lòng, nhưng sẽ không sửa đổi.
“Lại đây đi.”
Hách Thiên Thần nhìn thấy Hách Cửu Tiêu vươn tay ra, vạt ngoại bào rộng mở dựa vào nhuyễn tháp, ánh mặt trời xuyên thấu khung cửa sổ đang được khép hờ, chiếu xuống nửa thân trần cao lớn, những sợi nắng vàng làm cho thân thể hoàn mỹ ở trước mắt như nhuộm một màu kim quang.
Đột nhiên đè người lên, Hách Thiên Thần ôm chặt lấy người ở trước mắt, “Cửu Tiêu…..Cửu Tiêu….”
Thì thầm, giống như muốn cắn nuốt, đầu lưỡi vươn ra, rồi lại đưa tay vuốt ve từ bờ vai của Hách Cửu Tiêu xuống dưới thân, hô hấp hai người dồn dập, Hách Thiên Thần nâng thắt lưng của Hách Cửu Tiêu lên, thở hổn hển nắm chặt sự mềm dẻo dưới tay, hắn nửa quỳ trên nhuyễn tháp, há miệng làm cho hơi thở nóng rực của mình lấp kín Hách Cửu Tiêu.
Cảm xúc buộc chặt trong bầu không khí hỏa nhiệt, dường như phẫn nộ bất mãn, lại giống như dục vọng chiếm đoạt, ngón tay xẹt qua một chút, đầu lưỡi thong thả nhưng lại cắn nuốt không hề do dự, Hách Thiên Thần giống như muốn phát tiết, ngoại trừ tình dục thì còn vô số phiền muộn chất chứa trong lòng.
Từ khi hai huynh đệ nhận thức cho đến nay thì Hách Thiên Thần rốt cục không thể quay đầu trở về, hắn chỉ có thể tiến lên phía trước, chỉ có thể không được chùn bước mà tiếp tục yêu, giống như giờ khắc này hắn cũng chỉ có thể lôi ra tất cả cảm xúc trong lòng, làm cho tình ái dây dưa thác loạn hội tụ thành dục vọng, trút xuống toàn bộ lên người Hách Cửu Tiêu.
Cảm xúc như thế cũng chỉ có Hách Cửu Tiêu mới có thể trấn an, mà Hách Cửu Tiêu cũng vui lòng trấn an Hách Thiên Thần, vì hắn mà mất tự chủ, lúc này vẻ mặt của Hách Thiên Thần phi thường khiến người ta sợ hãi, giống như đang oán trách sự tồn tại của hắn, muốn chiếm lấy hắn toàn bộ, xem như trả thù, dốc hết sức lực mà khiêu khích thân thể của Hách Cửu Tiêu.
Hách Cửu Tiêu bị Hách Thiên Thần kéo ra sát mép nhuyễn tháp, đôi chân rơi xuống đất bị tách ra, Hách Thiên Thần vùi đầu vào giữa hai chân của Hách Cửu Tiêu, ánh mắt chăm chú đang ngước nhìn giống như một ngọn lửa nóng, ngay cả Hách Cửu Tiêu cũng ngăn cản không được độ nóng thiêu đốt và ăn mòn ở trước mặt, cửa sổ khép hờ phía đối diện mang đến những tia nắng ấm áp, nhưng cho dù ấm áp như thế nào cũng không thể so sánh với nhiệt độ nóng rực giờ khắc này.
Nhiệt độ kia có thể tổn thương người ta, đôi mắt cùng môi lưỡi của Hách Thiên Thần, còn có đôi tay không ngừng vuốt ve khiến cặp mắt tràn ngập dục vọng của Hách Cửu Tiêu bị lấp kín một màu u ám, nhìn môi lưỡi của Hách Thiên Thần mở ra rồi ngậm lại, tiếng tim đập thình thịch đến từ song phương.
Hơi thở cùng mùi mồ hôi tràn ngập khắp phòng, trên nhuyễn tháp, thân thể cùng đệm chăn phát lên tiếng vang ma sát rất nhỏ, cho đến khi Hách Thiên Thần buông Hách Cửu Tiêu ra, dục vọng khó nhịn làm cho Hách Cửu Tiêu rên rỉ, vẻ mặt bình thản lạnh nhạt của Hách Thiên Thần đá sớm biến mất vô tung, hơi thở dồn dập của hai người hòa quyện vào nhau.
Hách Cửu Tiêu chợt kéo hắn xuống, cùng nhau ngã lên giường, hai thân thể đều bị giày vò đang hòa hợp một chỗ.
Danh sách chương