Mặc kệ là ai nghe thấy ngữ điệu như vậy thì e rằng trong lòng đều trở nên run rẩy, không phải bởi vì sợ hãi mà là vì mất hồn.

Tiếng cười nhẹ nhàng của nữ tử còn kiều diễm hơn hoa đào rơi xuống từ giữa không trung, dưới chân của nàng nhún nhẹ, bám theo vài giọt nước li ti, đạp sóng mà đến, mái tóc xõa dài như mây, những mảnh voan mỏng bay thướt tha, ánh mặt trời xuyên qua có thể nhìn thấy thắt lưng mảnh khảnh cùng đôi chân thon dài, duyên dáng động lòng người.

Chính là nữ tử như vậy lại làm cho bang chủ Thiết Thuyền Bang Thiết Phi phải chạy trối chết, vừa lau mồ hôi vừa hô to đối với thủ hạ, “Nhanh lên nữa! Nàng đuổi kịp rồi!”

Hách Thiên Thần khẽ khép mắt lại, nhìn thấy tất cả tình cảnh ở cách đó không xa, hơi lộ ra kinh ngạc, Thiết Phi nhìn thấy thuyền của bọn họ, trong lòng càng nóng vội, “Là người nào, đi mau! Yêu nữ đang đến!” Hắn không thấy rõ người trên thuyền là ai, chỉ muốn nhanh chóng đào tẩu, cách nơi này càng xa càng tốt.

“Thiết Bang chủ, chúng ta lại tái kiến.” Hách Thiên Thần bảo thuyền phu tạm thời dừng thuyền, hắn đưa mắt vọng qua, một cái liếc mắt thản nhiên làm cho nàng kia ngừng lại, y mệ phất phơ, hạ xuống đầu thuyền của Thiết Phi.

Thiết Phi nhìn thấy Hách Thiên Thần, hắn há to miệng, ngay cả nói chuyện cũng trở nên lắp bắp, “Đàn….Đàn Y công tử?” Lại nhìn sang bên cạnh, quả nhiên là Huyết Ma Y, “Các ngươi đã quay lại?”

“Vị công tử trẻ tuổi tuấn tú tiêu sái này chính là Các chủ Thiên Cơ Các?” Nữ tử kinh ngạc một cách khó hiểu, nàng đuổi theo Thiết Phi nhưng lúc này dường như lại không có hứng thú với Thiết Phi, một đôi mắt đẹp lấp lánh hào quang đang nhìn sang Hách Thiên Thần trên chiếc thuyền kia, sau đó ánh mắt lại chuyển lên người Hách Cửu Tiêu.

Thiết Phi bị nàng hỏi thì phục hồi tinh thần lại, “Yêu nữ, cút cho ta!” Lưu Tinh chùy trong tay hắn được ném ra, tốc độ cực nhanh, nàng kia lại uốn éo thắt lưng nhỏ nhắn, dễ dàng tránh được, giẫm chân lên đầu thuyền, mỉm cười một cách duyên dáng, “Oan gia ngươi chẳng lẽ là đang ghen tị hay sao?”

Ánh mắt long lanh trong suốt, nàng giẫm chân hờn dỗi, nhìn như tầm thường nhưng Thiết Phi lại như lâm vào đại địch, “Không ổn!” Chỉ thấy dưới chân nàng xuất hiện một cái lỗ, chiếc thuyền kia đã được người của Thiết Thuyền Bang cải tiến, dưới đáy thuyền được đặc chế bằng ngân thiết, nhưng nàng kia chỉ nhẹ nhàng giẫm một cước mà ngay lập tức lại thủng một lỗ.

Nước sông phun lên, Thiết Phi chỉ huy thủ hạ điều một chiếc thuyền khác đến đây, nàng ở ngay trước mắt nên hắn không dám tùy tiện trêu chọc nàng, lúc này nàng kia lại nhẹ nhàng lăng không nhảy lên, đánh về phía Hách Thiên Thần, thấy rõ người trên thuyền, nàng khẽ “A” một tiếng, “Nguyên lai còn có một cô nương, thật sự rất hay.”

“Duyệt lang–” Nàng cất giọng lên, “Mau đến đây xem này! Hôm nay có mục tiêu!”

“Nữ tử có đẹp không? Nam tử có tuấn tú không? Xấu thì ta không cần! Nếu ta thấy không hài lòng thì cứ giết chết, chúng ta tiếp tục đi tìm…” Theo ngữ thanh mà đến là một nam nhân thoạt nhìn rất trẻ, bên trong tuấn dật hơi lộ ra dâm tà, cũng từ trên vách núi nhảy xuống, toàn thân bám đầy những cánh hoa hồng đào, ngoại bào thuần bạch hơi thoáng rộng mở, ném vài cánh hoa xuống mặt nước, dưới chân giẫm nhẹ một cước rồi vọt người bay đến.

Trên thuyền của Hách Thiên Thần, thuyền phu đã sớm sợ tới mức choáng váng, hai người đứng ở đầu thuyền vẫn bất động, Hách Thiên Thần thậm chí còn mỉm cười đối với Hạ Tư Nhân, “Có phải giang hồ Trung Nguyên náo nhiệt hơn so với Vạn Ương hay không?”

Dưới ánh mắt lạnh lùng đang nhìn chăm chú của Hách Cửu Tiêu, Hạ Tư Nhân đáp không được cũng cười không được, chỉ có thể hỏi, “Bọn họ là ai, muốn làm cái gì?”

“Tiểu quai quai, vì sao không hỏi ta mà lại hỏi hắn?” Nàng kia giành trả lời trước, trong tiếng cười yêu kiều như mang theo một loại giọng điệu trêu đùa, làm Hạ Tư Nhân phi thường khó chịu, nhuyễn kiếm trên lưng xuất ra, một chiêu kiếm cuồn cuộn nổi lên, “Như vậy thì hỏi ngươi!”

Nàng kia vốn muốn dừng trên thuyền, nhưng bởi vì như vậy mà không có cách nào hạ xuống, nam tử đang bay đến giữ chặt tay nàng, hai người cùng nhau đứng trên một mỏm đá nhô ra trên vách núi, “Ta thích đanh đá!” Nam tử cười một cách tà khí, kéo lấy thắt lưng của nàng kia, một tay vuốt ve bờ mông của nàng, nhìn lướt qua Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu ở đầu thuyền, “Hai người này tốt hơn nhiều so với đám mãng hán ở đằng kia.”

“Đó là đương nhiên, nếu không phải tìm không thấy người luyện công thì làm sao ta lại coi trọng hắn?” Liếc mắt nhìn thoáng qua Thiết Phi, nữ tử cười một cách khinh miệt, hai người này đối thoại như vậy làm cho Hách Thiên Thần nhớ đến một danh hào.

“Hoan Hỉ Song Sát?” Hắn lúc trước vẫn còn hoài nghi, bây giờ thì hoàn toàn khẳng định, Hách Cửu Tiêu nghe hắn nói như vậy, hơi thở lãnh trầm dần dần ngưng kết, nhìn hai người ở trên mỏm đá, “Ba mươi năm trước hoành hành giang hồ, ba mươi năm sau bộ dáng của bọn họ xem ra cũng không thay đổi quá lớn.”

“Ba mươi năm trước?” Thiết Phi đã đứng trên một chiếc thuyền khác do thủ hạ điều đến, nghe như vậy thì liền sợ hãi, chỉ vào nàng kia, “Chính là yêu nữ này, nàng mị hoặc đệ tử các phái, những nam nhân trở về đều suýt nữa thoát dương mà chết, nàng thoạt nhìn trẻ tuổi như vậy nhưng kỳ thật đã là một lão bà hay sao?”

“Đồ đầu gỗ, ngươi nhìn ta thử xem, người ta già ở chỗ nào? Làm sao mà giống một lão bà?” Nữ tử nghe xong cũng không tức giận, từ dưới y phục vươn ra một đôi chân thon thả, ngồi trên mỏm đá, đôi chân dài mịn màng lại trắng nõn như ngọc, lôi kéo người nam nhân bên cạnh đặt tay lên đùi của mình, lại dần dần tiến lên trên…

Thiết Phi nhìn đến mức ngây người, sau khi phục hồi tinh thần thì lại hét lớn một tiếng, “Các huynh đệ đều che mắt lại! Yêu nữ này có yêu thuật!” Hắn nhắm mắt lại, các thủ hạ của hắn cũng đều lập tức che mắt.

Ba mươi năm trước Hoan Hỉ Song Sát rất nổi danh, bọn họ vốn là một đôi, nữ tử tên là Mai Lãnh Điệp, nam tên là Nhan Thiếu Duyệt, luyện võ công tà môn, chuyên dùng nam nữ để tu luyện, thải âm bổ dương khiến cho dung nhan của bọn họ không thay đổi, tâm pháp và công phu của bọn họ còn có một loại mị thuật, làm cho tinh thần của người ta hỗn loạn, khó có thể tự chủ, phi thường hại người.

“Vô liêm sỉ!” Hạ Tư Nhân đỏ mặt, phỉ nhổ một ngụm, không hề bị mị thuật rung động, nhưng lại xoay mặt một cách mất tự nhiên, Hách Thiên Thần ở đầu thuyền vẫn bình thản, tuy nhìn thấy nhưng cũng không để vào mắt, mặc cho Mai Lãnh Điệp và Nhan Thiếu Duyệt ở giữa ban ngày dây dưa như thế nào thì hắn vẫn bình tĩnh không hề nổi lên một chút gợn sóng.

“Chúng ta đi.” Hách Cửu Tiêu nói với thuyền phu, chắp tay ra sau lưng, tựa như hai người kia bất quá chỉ là hai tảng đá ven đường, thuyền phu bị ánh mắt như băng tiễn hù dọa, vội vàng gật đầu, Thiết Phi không ngờ bọn họ lại bỏ đi như vậy, lập tức kêu to, “Chẳng lẽ các ngươi rời đi như vậy? Bọn họ…” Nhìn hai người trên mỏm đá, hắn không biết phải tiếp tục nói như thế nào.

“Chúng ta cũng sẽ không cho các ngươi khinh địch như thế mà rời đi, Duyệt lang, ngươi nói có phải hay không?” Mai Lãnh Điệp kéo lên y phục của mình, bàn tay của Nhan Thiếu Duyệt từ trong hạ y của nàng vươn lên trên, liếm môi cười, “Đúng vậy, biết chúng ta là ai mà còn dám vô lễ như vậy, làm cho bọn họ biết sự lợi hại của Hoan Hỉ Song Sát chúng ta.”

“Người đâu!” Hắn đứng trên mỏm đá hô lên một tiếng, “Ngăn bọn họ lại!”

Từ hai bên hông của vách núi đột nhiên xuất hiện những sợi dây xích, cả nam lẫn nữ theo dây xích đu xuống, trong tay cầm theo đèn lồng màu đỏ, ngọn lửa bên trong đèn lồng không ngừng bập bùng, giống như một trò chơi thú vị, được bọn họ lần lượt thả xuống.

Không biết có bao nhiêu đèn lồng đỏ rực rơi trên mặt sông, nhất thời chưa dập tắt, như những đóa hoa nở rộ, dị thường xinh đẹp, nhưng rơi xuống thuyền thì lập tức bùng lên, có vài chiếc thuyền của Thiết Thuyền Bang bị bốc cháy, bang chúng dùng nước dập lửa nhưng lửa vẫn không tắt!

“Trong đèn có dầu hỏa.” Hách Thiên Thần nhắc nhở bọn họ, không có nửa điểm bối rối, thuyền của hắn cũng bị cháy, Hách Cửu Tiêu lấy ra một chút bột phấn, phất y mệ dập đi những ngọn lửa vẫn chưa kịp dấy lên, Hạ Tư Nhân không biết hắn rải cái gì, nếu bị Băng Ngự nhìn thấy thì e rằng sẽ đau lòng mà kêu ca.

Đó là thuốc trị thương được mọi người xem như bảo bối, dùng để cầm máu, kéo dài sự sống. Hách Thiên Thần nhìn thoáng qua rồi lắc đầu, “Lửa đã tắt, không nên lãng phí, gọi người đến.” (chồng của anh là đại gia mà, lo gì)

Hắn thản nhiên dứt lời, Hách Cửu Tiêu giật y mệ, không biết phất ra cái gì mà chiếc đèn lồng trong tay của một nữ tử đang đu trên dây xích bỗng nhiên bốc lửa hừng hực, tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, nàng bụm mặt rơi xuống, chiếc đèn lồng cháy sạch giữa không trung giống như một viên hỏa cầu, thiêu đốt thành một đoàn lửa đỏ.

Ngay lúc này, mười mấy hắc y nhân im hơi lặng tiếng từ hai bên eo sông nhảy ra, như là quỷ ảnh, kiếm trong tay như dùng máu thay thế hỏa sắc, nhất thời huyết vũ sôi trào, từ trên trời giáng xuống.

“Các ngươi?” Mai Lãnh Điệp biến sắc, Nhan Thiếu Duyệt cũng thu liễm nụ cười, “Bọn họ đã sớm có phòng bị.”

Thiết Phi vừa nhìn thấy thì lập tức vỗ trán, “Ta làm sao lại quên!” Hắn cười ha ha, vui sướng khi thấy kẻ khác gặp họa, “Đàn Y công tử chính là Đàn Y công tử, Huyết Ma Y vẫn là Huyết Ma Y, hai lão yêu quái các ngươi cứ chờ đi! Bọn họ quay về thì để xem các ngươi còn có thể hoành hành được nữa hay không?”

Khi Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu rời khỏi Trung Nguyên thì giang hồ trở nên thăng trầm, những người mới và người cũ liên tục xuất hiện, Hoan Hỉ Song Sát đã ẩn cư rất lâu, bây giờ cũng tái xuất giang hồ, đã có không ít người gặp tai ương, Thiết Phi không biết thân phận của bọn họ, chỉ biết bọn họ khó đối phó, lúc này nhìn thấy Mai Lãnh Điệp luống cuống thì mới trở nên cao hứng.

Hắn cao hứng nhưng có người lại không cao hứng, tận mắt nhìn thấy thủ hạ gặp nạn, ánh mắt tà khí của Nhan Thiếu Duyệt trở nên dữ tợn, thân hình nhảy xuống đuôi thuyền, muốn bắt Hạ Tư Nhân trước.

Nhưng hắn không ngờ Hạ Tư Nhân tuy rằng tuổi không lớn nhưng công phu lại không tệ, hắn còn chưa ổn định cước bộ thì một ánh mắt nghiêm nghị đã ập tới, “Ác tặc, xem kiếm!”

Ngay khi hai người giao thủ thì Mai Lãnh Điệp cũng rơi xuống đầu thuyền, làn gió mang theo hương thơm trên y phục, đồng thời nàng cũng xuất chưởng, mười ngón tay hướng đến bên cổ của Hách Thiên Thần. Nhưng Hách Thiên Thần vẫn không nhúc nhích, cũng không cho Hách Cửu Tiêu động thủ, chỉ nghe thấy Mai Lãnh Điệp cười đắc ý, “Cho dù các ngươi đã sớm chuẩn bị thì thế nào, rốt cục cũng rơi vào tay ta, tiểu quai quai, mau nói cho ta biết, ngươi giấu Vụ Sắc đao ở đâu?”

Hách Thiên Thần nghe rõ từng chữ, không nhanh không chậm hỏi lại, “Đao gì?”

“Vụ Sắc đao, đương nhiên là Vụ Sắc đao.” Móng tay của Mai Lãnh Điệp hướng vào yếu điểm trên cổ của Hách Thiên Thần, phía trên đầu móng tay là nhan sắc dị thường xinh đẹp, đỏ tươi như máu.

Ra hiệu cho Hách Cửu Tiêu không được cử động, nàng nhướng mi dựa vào, vừa uy hiếp vừa ái muội nhìn Hách Thiên Thần, “Chính là Vụ Sắc đao mà nghe nói đang ở trên người của ngươi, ngươi giấu thanh đao….ở đâu?” Tay của nàng từ hư không đi xuống, sắp sửa sờ soạng vào hạ khố của Hách Thiên Thần.

“Nguyên lai là Vụ Sắc đao.” Hách Thiên Thần lặp lại, trong mắt chớp động, một sợi tơ màu ánh kim không biết từ đâu mà đến lại quấn quanh cổ tay của nàng, ánh mắt của Hách Cửu Tiêu như băng hàn, “Muốn chết.” Chưởng phong sắc bén trực tiếp đập vào người nàng, không hề lưu tình.

Mai Lãnh Điệp bị trúng một chưởng, lực phản chấn khiến nàng văng ngược ra ngoài, một bàn tay bị sợi tơ màu ánh kim cắt đứt trong tiếng hét thảm thiết, mạnh mẽ xé rách, máu bắn tung tóe trên cổ tay trụi lủi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện