Dưới lầu, mọi người như đang trông ngóng một vở tuồng, phía trước một cái bàn có hai người nam nhân, trong đó một kẻ dùng kiếm, kẻ còn lại không biết sử dụng binh khí gì. Hai người ngồi, xung quanh có vài người khác đang bao vây bọn họ, trong đó có một tên nam tử gầy còm xông lên phía trước, thậm chí đối phương cũng chưa đứng dậy, chỉ trong mấy chiêu đã đánh hắn lui trở về.

“Trên người chúng ta không có thứ mà ngươi muốn! Cút!” Đá ra một cước, kiếm khách trẻ tuổi tra kiếm vào vỏ, vỏ kiếm nện xuống đầu đối phương, nam nhân bị hắn đánh vào ót có vóc người gầy bé, ánh mắt không ngừng lấp lóe, vừa ôm đầu vừa lăn trên mặt đất vài cái thì mới đứng lên.

“Hừ! Ngươi nghĩ rằng ta không nghe thấy? Lúc trước các ngươi còn đang thảo luận, ta làm sao lại không nghe, các ngươi đều biết thanh…” Nam tử gầy bé nói một nửa, thân thể bỗng nhiên cứng đờ một cách kỳ quái, nguyên lai mới vừa rồi kiếm khách trẻ tuổi đá cho hắn một cước không phải là tùy tiện, mà là dùng nội lực điểm vào huyệt đạo, nên mới làm cho hắn bỗng nhiên không thể nhúc nhích.

“Tiện nghi cho hắn.” Bên cạnh kiếm khách trẻ tuổi, nam nhân còn lại chỉ mở miệng nói ra bốn chữ, đôi đũa gỗ từ trong tay hắn phóng đến, cắm thẳng vào trong mắt của người gầy bé kia, mọi người xung quanh không kịp ngăn cản, chỉ thấy người nọ ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không thể phát ra, lập tức té xuống mặt đất.

“Còn không mau cút xéo.” Kiếm khách trẻ tuổi uống một ngụm rượu, rồi phun ra vỏ hạt dưa.

Mấy người xung quanh vội vàng nâng người dưới đất dậy rồi chạy ra ngoài.

Hách Thiên Thần nhìn thấy hết thảy, cũng nghe đến một việc mà mấy người kia đang nghị luận, bọn họ nói về một thanh đao. Khi hai huynh đệ không ở Trung nguyên thì đã xảy ra một sự kiện khiến khắp nơi chú ý.

“Thanh đao đó thật sự thần kỳ như vậy hay sao? Ta nghĩ rằng bất quá chỉ là lời đồn đãi mà thôi, đao là vật sát phạt, nó xuất hiện chỉ khiến nảy sinh tranh chấp, vì sao lại càng có nhiều người ùa vào giúp vui như vậy?” Nói đoạn kiếm khách trẻ tuổi bắt chéo chân, vừa cắn hạt dưa vừa lười biếng tựa lưng vào ghế, lại ném hạt dưa lên không rồi há mồm tiếp được.

Ở dưới chân hắn còn có vài cái bàn bị đập vỡ, nam nhân bên cạnh hừ lạnh một tiếng, không thèm bận tâm, lúc này Hách Thiên Thần thấy rõ, đó là một nam nhân có khuôn mặt lãnh khốc, một vết sẹo dài từ gần mi tâm kéo xuống khóe miệng, vẻ mặt của hắn khi bất động lại lộ ra một cỗ hàn khí tàn nhẫn đậm mùi tử vong, đột nhiên hắn quay đầu, nhìn thấy Hách Thiên Thần.

Hách Thiên Thần đứng trước bậc thang, ánh mắt của đối phương như đang công kích, tựa hồ lúc nào cũng đi tìm địch nhân. Thu hồi tầm mắt quan sát, hắn thản nhiên gật đầu, xoay người chuẩn bị lên lầu thì nhìn thấy Hách Cửu Tiêu đang đi xuống, “Nhìn cái gì? Nước đã đưa tới, thức ăn cũng sắp nguội.”

Xoay người nhìn xuống lầu, Hách Thiên Thần phát hiện hai người kia đã thanh toán rồi rời đi, chỉ còn nhìn thấy bóng dáng của hai người, “Ân.” Đi theo Hách Cửu Tiêu lên lầu, hắn suy nghĩ trong đầu, không biết thanh đao kia rốt cục có cái gì mà lại gây chú ý như thế.

Đem tin tức vừa nghe được nói cho Hách Cửu Tiêu, bọn họ đều tin tưởng chỉ cần trở về, sau đó điều tra một chút thì sẽ biết, nghĩ đến việc trở về thì liền nhớ đến rất nhiều người.

“Không biết bọn người Hoa Nam Ẩn như thế nào.” Trong lời nói của Hách Thiên Thần hơi có ý cười, Hách Cửu Tiêu nghe hắn nhắc đến Hoa Nam Ẩn thì cũng cười, nhưng nụ cười lại hết sức kỳ quái, “Nhớ hắn?”

Rõ ràng biết Hoa Nam Ẩn đối với hắn chỉ là bằng hữu, nhưng nghe Hách Thiên Thần dùng ngữ điệu như vậy để nhắc đến Hoa Nam Ẩn, thì hai chữ mà Hách Cửu Tiêu nói ra lại hết sức nồng nặc mùi dấm chua, làm cho Hách Thiên Thần không biết nên khóc hay nên cười, đẩy Hách Cửu Tiêu về phía bồn tắm, ý bảo hắn tắm trước, “Chẳng lẽ ngươi không nhớ Hách Cốc? Không nhớ Băng Ngự?”

“Cho dù nhớ cũng không nhiều như ngươi nhớ Hoa Nam Ẩn.” Trên khuôn mặt lạnh lùng của Hách Cửu Tiêu không hề có biểu tình, bắt đầu thoát y chuẩn bị tắm rửa, Hách Thiên Thần ngồi bên cạnh dùng bữa, nghe như vậy thì chỉ có thể lắc đầu.

Nâng đũa dùng bữa, hắn nhìn thấy Hách Cửu Tiêu ngâm mình vào nước, liền đem ghế kéo đến bên cạnh bồn tắm, “Có đói bụng không?” Đôi đũa đang giơ lên hơi dừng lại, vòng vo một chút, hắn đem thức ăn mà mình yêu thích đặt đến bên miệng của Hách Cửu Tiêu, “Thật ra chưa thử dùng bữa như vậy bao giờ.” (o_o)

“Có thể thử xem” Ăn thức ăn trong miệng, Hách Cửu Tiêu cảm thấy có một chút buồn cười, đường nét trên khuôn mặt trở nên nhu hòa, tựa vào thành bồn tắm, ngửi được mùi thơm của tạo hương hỗn hợp với hương vị thức ăn, cách màn hơi nước, cảm giác được Hách Thiên Thần ở ngay bên cạnh, trong lòng lúc nào cũng cảm thấy thư thái. (tạo hương = xà phòng)

Cứ như vậy mà ăn một hồi, tắm một hồi, “Lần này quay về thì ngươi không cần để ý đến những chuyện khác, trước tiên dưỡng hảo thương thế, vết thương trên lưng của ngươi quá sâu, cần dưỡng một quãng thời gian.”

Hách Cửu Tiêu cầm khăn chà lưng, Hách Thiên Thần đã dùng xong cơm, thuận tay tiếp nhận, chà lau sau lưng của hắn, Hách Cửu Tiêu xoay người đưa lưng về phía Hách Thiên Thần, ở trong hơi nước truyền đến ngữ thanh hơi thoáng khàn khàn, dưới động tác vuốt ve của Hách Thiên Thần ở bờ vai của hắn, Hách Cửu Tiêu thoải mái thở hắt ra.

“Có nghe thấy hay không?” Không nghe thấy tiếng trả lời, Hách Cửu Tiêu nghiêng đầu rồi giữ chặt bàn tay đang đặt trên vai của mình.

Cổ tay và khớp xương bàn tay của Hách Thiên Thần rất cân xứng, mười ngón mạnh mẽ, móng tay luôn sạch sẽ gọn gàng, khớp xương và đường nét của ngón tay trong màn hơi nước quả thật là một loại mỹ cảm và hữu lực dung hợp. Ngón tay của Hách Cửu Tiêu lướt từ mu bàn tay của Hách Thiên Thần lên trên, sau đó cầm lấy cổ tay của hắn, “Ngươi gầy.”

Khi bị rớt khỏi vách núi, sau đó Hách Cửu Tiêu đã từng dùng kim châm vào huyệt đạo của Hách Thiên Thần, giúp Hách Thiên Thần khôi phục nhanh hơn, cho nên Hách Cửu Tiêu phi thường quen thuộc đối với bàn tay của Hách Thiên Thần, vuốt nhẹ lên cổ tay của hắn, Hách Cửu Tiêu hôn xuống, nhiệt độ ẩm ướt từ cổ tay của Hách Thiên Thần lan truyền đến đáy lòng.

“Đừng nói mình ta, ngươi cũng vậy.” Bàn tay còn lại đang ấn xuống bờ vai của Hách Cửu Tiêu, hắn xoa bóp thân thể rắn như sắt ở trước mặt, “Ngươi luôn nói căng thẳng không có lợi cho cơ thể, nhưng chính ngươi lại không làm được.” Khống chế lực đạo, hắn xoa nhẹ vài cái, làm cho địa phương đang siết chặt dưới bàn tay dần dần thả lỏng, vết thương trên vai của Hách Cửu Tiêu nhẹ hơn hắn rất nhiều, gần như đã hoàn toàn lành lặn.

Thỏa mãn thở dài, Hách Cửu Tiêu giật nhẹ bờ vai, “Ngươi học cái gì cũng rất nhanh…” Hách Thiên Thần nghe như vậy thì chỉ cười khẽ, nghe ra ý tứ trong lời nói của Hách Cửu Tiêu, khi hắn trả lời cũng giấu diếm thâm ý, không nhanh không chậm mà nói, “Những gì ngươi đã làm với ta thì ta đều nhớ rõ.”

Hách Cửu Tiêu từng giúp hắn xoa bóp vai, lúc ấy hắn liền nhớ rõ thủ pháp, lời này cũng có ý tứ như thế, nhưng còn có một ý nghĩa sâu xa khác, chính là chuyện trên giường giữa hai huynh đệ bọn họ, Hách Cửu Tiêu làm sao lại không hiểu, tiếng cười nặng nề vang lên, Hách Thiên Thần cảm giác được cơn chấn động rất nhỏ truyền đến từ lưng của Hách Cửu Tiêu.

Đè xuống bờ vai của Hách Cửu Tiêu, làm cho Hách Cửu Tiêu ngã người ra sau, Hách Thiên Thần cúi đầu hôn lên bờ môi của Hách Cửu Tiêu, nụ hôn hòa quyện trong hơi nước, bờ môi giao nhau, hắn há miệng ngặm lấy đầu lưỡi của Hách Cửu Tiêu, trước khi hắn hút vào thì môi dưới lại bị đối phương cắn nhẹ, cánh tay ẩm ướt hướng ra sau ôm lấy cổ của hắn, những giọt nước nhiễu xuống từ cổ áo, làm thấm ướt một phần ngoại bào.

Hơi thở hòa quyện, Hách Cửu Tiêu mút nhẹ bờ môi của Hách Thiên Thần, sau đó chậm rãi buông ra, “Không thể tiếp tục, vết thương của ngươi vẫn chưa lành.”

“Ngươi cũng chưa dùng bữa.” Hách Thiên Thần đứng dậy, lấy ra một chiếc khăn sạch sẽ từ bên cạnh đưa cho Hách Cửu Tiêu.

Hách Cửu Tiêu đứng lên từ trong bồn tắm, sau đó lau khô nước trên người, Hách Thiên Thần đi ra ngoài phân phó người chuẩn bị thêm một phần thức ăn, thức ăn trên bàn đã nguội.

Chờ đến khi hắn quay trở lại trong phòng thì bồn tắm bên cạnh bình phong đã được thay nước ấm, y phục sạch sẽ được chuẩn bị ở đầu giường, thấy hắn vào cửa, Hách Cửu Tiêu chỉ vào bồn tắm, “Chờ ngươi tắm xong thì sớm nghỉ ngơi một chút.”

Sau khi Hách Thiên Thần tắm rửa thì Hách Cửu Tiêu cũng dùng xong bữa, gọi người tới thu dọn vài thứ, rồi hai người đóng cửa lại, rốt cục có thể hảo hảo nghỉ ngơi, đi đường mấy ngày liền nên cảm thấy có chút mệt mỏi, Hách Thiên Thần nằm xuống, hắn phải nghiêng người ngủ thì mới không chạm vào vết thương trên lưng, Hách Cửu Tiêu lại ngồi dậy, hai tay xoa bóp trên đùi của hắn.

Hách Thiên Thần mở mắt ra nhìn Hách Cửu Tiêu, trong mắt có nghi hoặc, hai tay của Hách Cửu Tiêu vẫn xoa bóp trên bắp đùi của hắn, “Mấy ngày nay phải cưỡi ngựa, ngươi lại bị thương, đừng cử động, cứ nằm yên là được rồi.”

Nói đoạn, hai tay của hắn dùng sức, làm cho Hách Thiên Thần nằm sấp xuống, hắn dùng nội lực ấn vào khắp người của Hách Thiên Thần, tiếp tục lên tiếng, “Ngươi đã từng ngâm mình vào huyền băng hồ, khi đó trời còn lạnh, sợ hàn khí vẫn chưa hoàn toàn tiêu trừ, ở Trung Nguyên không khô hanh như tái ngoại, nếu bị phong thấp thì sau này sẽ dễ bị đau nhức xương cốt, khi trở về ta sẽ chữa trị cho ngươi.”

Hách Thiên Thần không nói mà chỉ nằm yên bất động, để cho hai tay của Hách Cửu Tiêu xoa bóp trên thân, hắn khép hờ đôi mắt, cảm giác nhiệt độ bàn tay trên người của hắn đang lan tỏa, rốt cục nhịn không được mà ngồi dậy ôm lấy Hách Cửu Tiêu.

Đem Hách Cửu Tiêu đè xuống giường, hắn cắn lên vành tai của Hách Cửu Tiêu rồi cúi đầu nói, “Cửu Tiêu, ta luôn muốn quên những ngày tháng đã sống ở Hách Cốc, nhưng có người ca ca này, hiện tại ta mới cảm thấy ký ức trước kia không nên lãng quên, nếu ta thật sự quên đi thì ta cũng sẽ không nhớ rõ ngươi, khi chúng ta gặp nhau là lúc ta sẽ không nhận ra ngươi, như vậy ta sẽ hối hận cả đời.”

“Không ôm oán vì ta bảo hộ ngươi quá mức?” Hách Cửu Tiêu vuốt ve lên mái tóc của Hách Thiên Thần, nhớ đến dĩ vãng, khóe miệng ngẫu nhiên nhếch lên. Hách Thiên Thần đôi khi sẽ bảo rằng hắn quá mức độc đoán, đem hết thảy mọi chuyện đều ôm đồm trên người, mà Hách Thiên Thần cũng không thích cách làm này của hắn, cũng may từ đó về sau hắn đã thu liễm rất nhiều, không còn vì như thế mà hai ngươi lại tranh cãi mâu thuẫn.

“Muốn ngươi bỏ tật xấu này là không có khả năng.” Hách Thiên Thần cười khẽ, giữ chặt tay của Hách Cửu Tiêu, “Ngủ đi, không cần lo lắng cho ta, chờ đến khi ngủ dậy thì nói tiếp, mấy ngày nay ngươi cũng đã mệt.” Hắn đè lại Hách Cửu Tiêu, không cho Hách Cửu Tiêu tiếp tục cử động, sau đó nghiêng người ôm chặt ca ca của mình.

Hai huynh đệ cùng nhau an giấc, cho đến buổi tối thì bị tiếng ồn ngoài cửa sổ làm thức tỉnh, đó là tiếng pháo, nghe qua cực kỳ giống Hỏa Lôi tiễn, hai người đồng thời choàng tỉnh, sau khi phát hiện không phải thì chỉ đành nhìn nhau cười khổ.

“Hôm nay là ngày gì mà bên ngoài lại náo nhiệt như vậy?” Hách Thiên Thần đứng dậy, khoác vào ngoại bào rồi đi đến trước cửa sổ, vừa đẩy cửa sổ ra thì nhìn thấy đủ loại hoa đăng nhiều màu, không biết đã được treo lên từ khi nào, đang ngó đầu ra ngoài thì một con diều đột nhiên từ trên trời hạ xuống, rơi vào lòng của hắn.

“A!” Một tiếng kinh ngạc lại mang theo vui mừng truyền đến từ phía dưới, Hách Thiên Thần nhìn xuống, chính là Liễu Phượng Kiều.

Bên ngoài đã là ban đêm, nơi nơi thắp sáng hoa đăng, Liễu Phượng Kiều dẫn theo một nha hoàn đang giơ lên một cuộn tơ bị đứt dây, thấy là hắn, nàng lộ ra sắc mặt vui mừng, nũng nịu gọi, “Đàm công tử!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện