Mạc Vô Thương là phụ thân của Vệ Vô Ưu, khuôn mặt của Mạc Vô Thương dưới ánh đèn lộ ra sát khí và hận ý, cũng làm cho Hách Thiên Thần nhớ đến Vệ Vô Ưu, dung mạo đều xuất sắc, trên người đều mang theo khí chất của quý công tử, cùng với biểu tình khi lộ ra hận ý, không hề sai biệt!
“Vệ Vô Ưu là con của ngươi và Thủy Thanh Lan.” Giao Tàm ti cuốn lấy quạt kim lông, sau khi Hách Thiên Thần kinh ngạc thì liền khôi phục bình tĩnh, Mạc Vô Thương không phải đối thủ của hắn và Hách Cửu Tiêu, kỳ lạ chính là người trốn trên giường lại không đi ra trợ giúp, nếu Mạc Vô Thương tính tập kích thì người nọ nên sớm xuất thủ.
Quạt kim lông ngăn cản Giao Tàm ti, Mạc Vô Thương vốn đứng bên cạnh cửa, bị Hách Thiên Thần bức bách, buộc phải đi vào trong, Hách Cửu Tiêu lại chắn ngay trước mặt, hai người một trước một sau hoàn toàn cắt đứt đường lui của hắn, mỗi lần quạt kim lông tập kích Hách Thiên Thần thì sẽ bị Hách Cửu Tiêu chặn lại, chưởng phong đánh lên mặt quạt, lực chấn động khiến tay của Mạc Vô Thương trở nên tê dại.
Mặc dù Mạc Vô Thương là cao thủ Vạn Ương, nhưng đối mặt cùng lúc với hai huynh đệ này thì hắn vẫn có một chút khó có thể kháng cự, không bao lâu sau thì trên trán đổ mồ hôi, tóc mai cũng đã tán loạn, khi ra chiêu càng lúc càng lộ ra sơ hở, bị một chưởng của Hách Cửu Tiêu đánh tới hạ phúc, đó là điểm yếu ở đan điền, bị trọng thương, Mạc Vô Thương rút lui vài bước, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng chảy máu, rồi lại đột nhiên mỉm cười với bọn họ.
Khi Hách Thiên Thần cảm thấy không đúng thì Mạc Vô Thương đã miễn cưỡng đề khí, tiến đến bên giường, lúc này người trên giường há mồm, chưa kịp hét to thì đã bị Mạc Vô Thương chưởng xuống, rồi mở miệng hô lên, “Người đâu! Cứu giá! Vương Thượng bị ám sát–”
Cổ họng của Mạc Vô Thương bị Hách Cửu Tiêu bóp chặt, câu nói tiếp theo vẫn chưa kịp thốt lên, nhưng tiếng hô to đã kinh động bóng đêm, từ trong phòng truyền ra, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Vạn Ương Vương ngã xuống giường, vẻ mặt ốm yếu xanh xao, thần sắc tàn lụi, lồng ngực không còn phập phồng, theo trang phục cùng với ngọc quan trên đầu thì xem ra người này quả thật là Vạn Ương Vương.
Vạn Ương Vương đã chết, bị Mạc Vô Thương giết chết để giá họa.
Lúc này hai huynh đệ đều hiểu rõ, nhưng hiểu được thì cũng đã quá muộn, cho dù Hách Thiên Thần nhìn ra Mạc Vô Thương không đúng, thì tuyệt đối cũng không ngờ hắn lại dùng tánh mạng của Vạn Ương Vương để làm công cụ trả thù.
Mạc Vô Thương cố ý không vạch trần hành tung của bọn họ ở Ngao Kiêu tộc là vì muốn dẫn bọn họ tiến cung, hắn biết cho dù gọi người ở Ngao Kiêu tộc thì chưa hẳn sẽ bắt được Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu.
Sau khi vào cung thì hắn làm ra một chút việc để đuổi Thương Lê đi chỗ khác, tránh gây trở ngại kế hoạch của hắn, rồi dẫn bọn họ vào nơi này gặp Vạn Ương Vương.
Nay hai huynh đệ quả thật đã gặp được Vạn Ương Vương, nhưng không phải Vạn Ương Vương còn sống mà là đã chết, nếu có người tiến vào mà nhìn thấy tình cảnh này thì tuyệt đối sẽ không cho rằng là do Mạc Vô Thương gây nên, ở trong mắt người khác thì hung thủ chỉ có thể là bọn họ!
Bên môi của Mạc Vô Thương xuất huyết, trên mặt cũng tái nhợt, đan điền bị tổn thương, còn miễn cưỡng đề khí, hắn làm như vậy tương đương với tự phế võ công, rốt cục không thể vận chuyển nội lực, giờ khắc này ngũ tạng lục phủ bị đảo nghịch, thống khổ đến mức không chịu nổi, nhưng trên mặt của hắn lại lộ ra nụ cười quỷ bí, “Như thế nào? Cho dù các ngươi nhìn ra âm mưu của ta….nhưng có ai sẽ tin các ngươi…”
Không ai sẽ tin tưởng, ai có thể tin Mạc Vô Thương vì giá họa cho người khác lại giết chết vị Vương mà mình đã nguyện trung thành, lấy lý do là báo thù cho con? Thậm chí bọn họ nói như vậy, không có bằng chứng thì những vị đại thần của Vạn Ương làm sao có thể tin tưởng?
Đây là một độc kế rất đơn giản, nhưng lại phi thường hữu dụng. Tiếng bước chân ở bên ngoài đã đến trước cửa, bắt đầu hô to, “Vương Thượng! Vương Thượng?”
Cửa bị đá văng ra, người đầu tiên tiến đến là Thương Lê, phụ trách an toàn cho Hoàng Thượng, hắn là người đầu tiên nghe thấy tin tức mà chạy đến.
Chỉ thấy Mạc Vô Thương bị Hách Cửu Tiêu bóp cổ, Hách Thiên Thần đứng một bên, đang nhìn xuống Vạn Ương Vương đã ngã xuống, trước ngực của Vạn Ương Vương không còn phập phồng, liếc mắt một cái thì cũng biết đã chết, trên ngực rõ ràng có dấu vết lõm xuống, là bị người ta dùng chưởng lực gây thương tích, một tay của Hách Cửu Tiêu bóp chặt cổ Mạc Vô Thương, tay còn lại đang nâng lên động tác xuất chưởng, trong mắt của Thương Lê thì đáp án đã rõ ràng ở trước mặt.
“Các ngươi….Các ngươi giết Vương Thượng?” Thương Lê không dám tin, sắc mặt đại biến, bên ngoài đột nhiên sáng rực đèn đuốc, tiếng bước chân cùng tiếng quát to truyền đến.
“Là bọn họ giết Vương…” Mạc Vô Thương không bận tâm bàn tay đang siết chặt cổ hắn, đang quay đầu muốn nói thì Hách Cửu Tiêu vận lực, một tiếng răng rắc vang lên, cổ của Mạc Vô Thương bị bẻ gãy, vứt bỏ thi thể, Hách Cửu Tiêu tung một chưởng mở ra cửa sổ ở hành lang, nắm lấy tay của Hách Thiên Thần, “Đi!”
Hai bóng dáng như cuồng phong, chợt lóe trước mặt người khác rồi bỗng nhiên biến mất, Thương Lê giận dữ, “Hai tên Yêu Hồ tộc dám ám sát Vương của ta! Người đâu, truyền lệnh xuống, truy bắt bọn họ!”
Đêm tối được thắp sáng bởi những ngọn đuốc ngược xuôi, trên tường thành yên tĩnh lại trở nên xôn xao, tiếng người la hét ầm ĩ.
Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu nhảy xuống từ cửa sổ, nghe thấy tiếng bước chân ở khắp nơi đang tiến đến, có rất nhiều người, trong đó cũng có những sát thủ đã trải qua huấn luyện, lần này là bọn họ sơ xuất, bọn họ thật không ngờ Mạc Vô Thương lại làm triệt để như vậy.
Vệ Vô Ưu là con của Mạc Vô Thương, có lẽ tên thật của hắn phải gọi là Mạc Vô Ưu, hắn vốn là người của Vạn Ương.
Sau khi Vệ Vô Ưu chết thì Lý Miên Ca đi Vạn Ương tìm Tư Tô, có lẽ khi sinh tiền Vệ Vô Ưu đã từng đề cập đến việc Mạc Vô Thương và Tư Tô có quen biết, như vậy cũng không có gì kỳ quái khi Lý Miên Ca có thể tìm đến Vạn Ương để nhờ Tư Tô thay đổi giọng nói, còn có phương pháp chế tác mặt nạ da người.
Mạc Vô Thương đi vào Trung Nguyên, khi đó đến Ngọc Điền Sơn, e rằng mục đích chân chính không phải là vì Tuần Thiên Tháp mà là vì báo thù cho con trai Vệ Vô Ưu của hắn! Lý Miên Ca trong tối, Mạc Vô Thương ngoài sáng, lợi dụng khói mê Thiên Dục để làm hại quần hùng, tạo ra cơ hội cho Lý Miên Ca….
Liên kết hết thảy những manh mối rời rạc lại với nhau, suy nghĩ trong đầu Hách Thiên Thần chợt lóe lên, mất thê mất con, Mạc Vô Thương hận bọn họ như vậy là cũng có tình có lý, dưới chân liên tục nhảy lên, hắn kéo Hách Cửu Tiêu nghiêng mình trốn vào phía sau một vách tường, “Ngươi thấy thế nào?”
“Mạc Vô Thương quả thật là vương tộc, nay chúng ta thành thích khách, còn giết chết vương thất của Vạn Ương.” Nép sát vào tường rồi nhìn thoáng ra ngoài, Hách Cửu Tiêu thu lại hơi thở, bên ngoài khắp nơi đều là thị vệ trong cung, tất cả đều đang hò hét truy nã thích khách.
“Chiêu này của Mạc Vô Thương quả thật độc ác, cũng là chúng ta không gặp may, hắn có vẻ rất bất ngờ khi nhìn thấy chúng ta ở chỗ của Hùng Tích An, hắn làm như vậy cũng là lâm thời nảy lòng tham.” Thấp giọng nói xong, Hách Thiên Thần âm thầm điều tức, trong lòng cười khổ, nếu là kế hoạch và âm mưu đã sớm được bố trí thì còn có thể để lại dấu vết, như vậy bọn họ có thể phòng bị, nhưng lâm thời nảy lòng tham mà trả thù thì rất khó phòng bị.
Lần này vận khí của bọn họ thật sự không tốt, một khi trên lưng mang tội danh giết chết Vạn Ương Vương thì đừng nói là Ngao Kiêu tộc, ngay cả Xích Lang tộc cũng có khả năng bị ép buộc trở thành địch với bọn họ,
“Trước tiên tránh né truy binh rồi nói sau.” Có tiếng bước chân tiếp cận, Hách Cửu Tiêu ra tay nhanh như chớp, ngón tay bóp nát cổ họng đối phương, đem thi thể kéo vào phía sau vách tường.
Kỳ thật bọn họ đang ở mặt sau tường thành của cung điện Vạn Ương Vương đang ở, xa xa có thảo mộc khắp nơi che giấu, tối nay ánh trăng không quá sáng, bọn họ trốn tại đây cũng không phải dễ dàng có thể phát hiện, cũng không có người nghĩ rằng thích khách sau khi ra tay lại không vội vàng trốn thoát mà lại ở nơi phụ cận.
Nơi nguy hiểm nhất thường là nơi an toàn nhất, mọi người đều biết đạo lý này, nhưng bởi vì ai cũng biết cho nên mới trở thành nơi nguy hiểm nhất, vì vậy không có ai nghĩ đến hai huynh đệ bọn họ lại trốn ở vùng phụ cận tại nơi nguy hiểm như thế.
“Ngươi tính làm cái gì?” Hách Thiên Thần nhìn Hách Cửu Tiêu cởi ra y phục của tên thị vệ, bất giác nhíu mày, “Nếu giả dạng thị vệ để đi ra ngoài thì phải tìm thêm một người.” Y phục thị vệ chỉ có một, nhưng bọn họ có đến hai người.
“Không cần, một người là đủ, trong chốc lát ta sẽ dụ bọn họ rời khỏi nơi này, ngươi ở đây chờ ta, tuyệt đối phải cẩn thận.” Hách Cửu Tiêu mặc y phục thị vệ vào bên ngoài cẩm y của mình, Hách Thiên Thần hảo khiết, căn bản không có khả năng chạm vào người, huống chi hắn cũng không nguyện ý để cho Hách Thiên Thần mặc y phục của người khác.
Hách Thiên Thần nhíu mày, nhưng lúc này không có thời gian tranh cãi, “Vậy ngươi đi nhanh về nhanh.” Hắn cũng như Hách Cửu Tiêu, biết rõ lý do vì sao hắn ở lại chỗ này.
Khẽ hôn bên môi của Hách Thiên Thần một chút, Hách Cửu Tiêu xoay người từ phía sau tường thành ra ngoài, hắn giết tên thị vệ có thân hình không khác biệt với hắn cho lắm, nhưng Hách Cửu Tiêu rất cao, nên chỉ mặc vào ngoại bào, che khuất cẩm y trên người của hắn, may mắn ban đêm nên không thấy rõ, nhảy người lên một chút, sau đó hắn lẫn vào đám thị vệ, thoáng thay đổi giọng nói của mình, chỉ tay vào một phía rồi hô to có người chạy về hướng đó. (Chín Tiêu làm màu, giống như đi đâu xa lắm vậy)
Hắn vừa kêu như vậy thì những người khác đều chạy về hướng kia, hắn theo đám người dần dần đi xa, nơi này bắt đầu yên tĩnh trở lại, Hách Thiên Thần đứng một mình phía sau vách tường, im lặng suy tính thời gian.
Thị vệ trong cung không phải chỉ có vài nhóm như vậy, những người này đi rồi thì còn có những nhóm khác tiến đến để lục soát, vô luận như thế nào thì chuyện Vạn Ương Vương bị ám sát là một việc hệ trọng, không bao lâu sau, nơi này không chỉ có thị vệ mà còn có rất nhiều đại thần và các vương tôn quý tộc khác đều đã tiến đến.
Trong lúc chờ đợi thì Hách Thiên Thần suy nghĩ đến một việc, chờ Hách Cửu Tiêu trở về thì phải nói cho Hách Cửu Tiêu biết, lần sau tuyệt đối không được sử dụng cách này vào ban ngày, cho dù mặc vào y phục thị vệ thì Hách Cửu Tiêu cũng không hề giống một tên thị vệ, nếu không phải đêm tối thì người khác nhất định sẽ nhận ra hắn trong đám đông, người có khí chất như hắn thì vô luận như thế nào cũng không thể che giấu được. (đề cao chồng bạn quá nha)
Lúc này Hách Cửu Tiêu đang trà trộn vào đám đông, bọn thị vệ chạy về hướng mà hắn chỉ điểm để lục soát, đám người phân tán, hắn thừa dịp mọi người chưa phát giác thì lập tức lách mình che giấu hành tung, lặng lẽ đi trở về chỗ cũ.
Theo con đường ban đầu, hắn xuyên qua những bụi cây, nhìn thấy vách tường lúc trước, ở một mặt khác của vách tường có một hành lang, nơi này bất cứ lúc nào cũng sẽ có người đi đến, phải nhanh chóng rời khỏi.
Quay người lại, hắn nhìn vào nơi bọn họ đã đứng ngay lúc đầu, không có một bóng người.
Hơi thở chợt trầm xuống, Hách Cửu Tiêu đứng yên tại chỗ, xung quanh hắn giống như chỉ trong khoảnh khắc liền nổi lên một trận gió lốc, bất luận kẻ nào cũng có thể bị cuốn vào, bị dập nát. Hắn cởi ra y phục thị vệ trên người, đứng tại chỗ nhìn xuống thi thể dưới chân, thi thể cũng không hề bị dịch chuyển, nơi này không có dấu vết đánh nhau, Hách Thiên Thần không ở nơi này có lẽ là vì bị phát hiện nên mới rời đi.
Sau khi tỉnh táo lại, hắn quan sát xung quanh, tìm kiếm manh mối mà hắn có thể tìm được, trong bóng tối, bỗng nhiên có một bàn tay thò ra từ sau lưng, chụp vào bả vai của hắn.
Năm ngón tay kéo hắn ngược ra sau, Hách Cửu Tiêu đang muốn tung chưởng thì đối phương lại theo động tác xoay người của hắn mà tiếp cận. Là Hách Thiên Thần đang đứng trước mặt hắn, “Là ta.” Hách Thiên Thần quay trở lại từ một hướng khác.
“Vệ Vô Ưu là con của ngươi và Thủy Thanh Lan.” Giao Tàm ti cuốn lấy quạt kim lông, sau khi Hách Thiên Thần kinh ngạc thì liền khôi phục bình tĩnh, Mạc Vô Thương không phải đối thủ của hắn và Hách Cửu Tiêu, kỳ lạ chính là người trốn trên giường lại không đi ra trợ giúp, nếu Mạc Vô Thương tính tập kích thì người nọ nên sớm xuất thủ.
Quạt kim lông ngăn cản Giao Tàm ti, Mạc Vô Thương vốn đứng bên cạnh cửa, bị Hách Thiên Thần bức bách, buộc phải đi vào trong, Hách Cửu Tiêu lại chắn ngay trước mặt, hai người một trước một sau hoàn toàn cắt đứt đường lui của hắn, mỗi lần quạt kim lông tập kích Hách Thiên Thần thì sẽ bị Hách Cửu Tiêu chặn lại, chưởng phong đánh lên mặt quạt, lực chấn động khiến tay của Mạc Vô Thương trở nên tê dại.
Mặc dù Mạc Vô Thương là cao thủ Vạn Ương, nhưng đối mặt cùng lúc với hai huynh đệ này thì hắn vẫn có một chút khó có thể kháng cự, không bao lâu sau thì trên trán đổ mồ hôi, tóc mai cũng đã tán loạn, khi ra chiêu càng lúc càng lộ ra sơ hở, bị một chưởng của Hách Cửu Tiêu đánh tới hạ phúc, đó là điểm yếu ở đan điền, bị trọng thương, Mạc Vô Thương rút lui vài bước, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng chảy máu, rồi lại đột nhiên mỉm cười với bọn họ.
Khi Hách Thiên Thần cảm thấy không đúng thì Mạc Vô Thương đã miễn cưỡng đề khí, tiến đến bên giường, lúc này người trên giường há mồm, chưa kịp hét to thì đã bị Mạc Vô Thương chưởng xuống, rồi mở miệng hô lên, “Người đâu! Cứu giá! Vương Thượng bị ám sát–”
Cổ họng của Mạc Vô Thương bị Hách Cửu Tiêu bóp chặt, câu nói tiếp theo vẫn chưa kịp thốt lên, nhưng tiếng hô to đã kinh động bóng đêm, từ trong phòng truyền ra, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Vạn Ương Vương ngã xuống giường, vẻ mặt ốm yếu xanh xao, thần sắc tàn lụi, lồng ngực không còn phập phồng, theo trang phục cùng với ngọc quan trên đầu thì xem ra người này quả thật là Vạn Ương Vương.
Vạn Ương Vương đã chết, bị Mạc Vô Thương giết chết để giá họa.
Lúc này hai huynh đệ đều hiểu rõ, nhưng hiểu được thì cũng đã quá muộn, cho dù Hách Thiên Thần nhìn ra Mạc Vô Thương không đúng, thì tuyệt đối cũng không ngờ hắn lại dùng tánh mạng của Vạn Ương Vương để làm công cụ trả thù.
Mạc Vô Thương cố ý không vạch trần hành tung của bọn họ ở Ngao Kiêu tộc là vì muốn dẫn bọn họ tiến cung, hắn biết cho dù gọi người ở Ngao Kiêu tộc thì chưa hẳn sẽ bắt được Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu.
Sau khi vào cung thì hắn làm ra một chút việc để đuổi Thương Lê đi chỗ khác, tránh gây trở ngại kế hoạch của hắn, rồi dẫn bọn họ vào nơi này gặp Vạn Ương Vương.
Nay hai huynh đệ quả thật đã gặp được Vạn Ương Vương, nhưng không phải Vạn Ương Vương còn sống mà là đã chết, nếu có người tiến vào mà nhìn thấy tình cảnh này thì tuyệt đối sẽ không cho rằng là do Mạc Vô Thương gây nên, ở trong mắt người khác thì hung thủ chỉ có thể là bọn họ!
Bên môi của Mạc Vô Thương xuất huyết, trên mặt cũng tái nhợt, đan điền bị tổn thương, còn miễn cưỡng đề khí, hắn làm như vậy tương đương với tự phế võ công, rốt cục không thể vận chuyển nội lực, giờ khắc này ngũ tạng lục phủ bị đảo nghịch, thống khổ đến mức không chịu nổi, nhưng trên mặt của hắn lại lộ ra nụ cười quỷ bí, “Như thế nào? Cho dù các ngươi nhìn ra âm mưu của ta….nhưng có ai sẽ tin các ngươi…”
Không ai sẽ tin tưởng, ai có thể tin Mạc Vô Thương vì giá họa cho người khác lại giết chết vị Vương mà mình đã nguyện trung thành, lấy lý do là báo thù cho con? Thậm chí bọn họ nói như vậy, không có bằng chứng thì những vị đại thần của Vạn Ương làm sao có thể tin tưởng?
Đây là một độc kế rất đơn giản, nhưng lại phi thường hữu dụng. Tiếng bước chân ở bên ngoài đã đến trước cửa, bắt đầu hô to, “Vương Thượng! Vương Thượng?”
Cửa bị đá văng ra, người đầu tiên tiến đến là Thương Lê, phụ trách an toàn cho Hoàng Thượng, hắn là người đầu tiên nghe thấy tin tức mà chạy đến.
Chỉ thấy Mạc Vô Thương bị Hách Cửu Tiêu bóp cổ, Hách Thiên Thần đứng một bên, đang nhìn xuống Vạn Ương Vương đã ngã xuống, trước ngực của Vạn Ương Vương không còn phập phồng, liếc mắt một cái thì cũng biết đã chết, trên ngực rõ ràng có dấu vết lõm xuống, là bị người ta dùng chưởng lực gây thương tích, một tay của Hách Cửu Tiêu bóp chặt cổ Mạc Vô Thương, tay còn lại đang nâng lên động tác xuất chưởng, trong mắt của Thương Lê thì đáp án đã rõ ràng ở trước mặt.
“Các ngươi….Các ngươi giết Vương Thượng?” Thương Lê không dám tin, sắc mặt đại biến, bên ngoài đột nhiên sáng rực đèn đuốc, tiếng bước chân cùng tiếng quát to truyền đến.
“Là bọn họ giết Vương…” Mạc Vô Thương không bận tâm bàn tay đang siết chặt cổ hắn, đang quay đầu muốn nói thì Hách Cửu Tiêu vận lực, một tiếng răng rắc vang lên, cổ của Mạc Vô Thương bị bẻ gãy, vứt bỏ thi thể, Hách Cửu Tiêu tung một chưởng mở ra cửa sổ ở hành lang, nắm lấy tay của Hách Thiên Thần, “Đi!”
Hai bóng dáng như cuồng phong, chợt lóe trước mặt người khác rồi bỗng nhiên biến mất, Thương Lê giận dữ, “Hai tên Yêu Hồ tộc dám ám sát Vương của ta! Người đâu, truyền lệnh xuống, truy bắt bọn họ!”
Đêm tối được thắp sáng bởi những ngọn đuốc ngược xuôi, trên tường thành yên tĩnh lại trở nên xôn xao, tiếng người la hét ầm ĩ.
Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu nhảy xuống từ cửa sổ, nghe thấy tiếng bước chân ở khắp nơi đang tiến đến, có rất nhiều người, trong đó cũng có những sát thủ đã trải qua huấn luyện, lần này là bọn họ sơ xuất, bọn họ thật không ngờ Mạc Vô Thương lại làm triệt để như vậy.
Vệ Vô Ưu là con của Mạc Vô Thương, có lẽ tên thật của hắn phải gọi là Mạc Vô Ưu, hắn vốn là người của Vạn Ương.
Sau khi Vệ Vô Ưu chết thì Lý Miên Ca đi Vạn Ương tìm Tư Tô, có lẽ khi sinh tiền Vệ Vô Ưu đã từng đề cập đến việc Mạc Vô Thương và Tư Tô có quen biết, như vậy cũng không có gì kỳ quái khi Lý Miên Ca có thể tìm đến Vạn Ương để nhờ Tư Tô thay đổi giọng nói, còn có phương pháp chế tác mặt nạ da người.
Mạc Vô Thương đi vào Trung Nguyên, khi đó đến Ngọc Điền Sơn, e rằng mục đích chân chính không phải là vì Tuần Thiên Tháp mà là vì báo thù cho con trai Vệ Vô Ưu của hắn! Lý Miên Ca trong tối, Mạc Vô Thương ngoài sáng, lợi dụng khói mê Thiên Dục để làm hại quần hùng, tạo ra cơ hội cho Lý Miên Ca….
Liên kết hết thảy những manh mối rời rạc lại với nhau, suy nghĩ trong đầu Hách Thiên Thần chợt lóe lên, mất thê mất con, Mạc Vô Thương hận bọn họ như vậy là cũng có tình có lý, dưới chân liên tục nhảy lên, hắn kéo Hách Cửu Tiêu nghiêng mình trốn vào phía sau một vách tường, “Ngươi thấy thế nào?”
“Mạc Vô Thương quả thật là vương tộc, nay chúng ta thành thích khách, còn giết chết vương thất của Vạn Ương.” Nép sát vào tường rồi nhìn thoáng ra ngoài, Hách Cửu Tiêu thu lại hơi thở, bên ngoài khắp nơi đều là thị vệ trong cung, tất cả đều đang hò hét truy nã thích khách.
“Chiêu này của Mạc Vô Thương quả thật độc ác, cũng là chúng ta không gặp may, hắn có vẻ rất bất ngờ khi nhìn thấy chúng ta ở chỗ của Hùng Tích An, hắn làm như vậy cũng là lâm thời nảy lòng tham.” Thấp giọng nói xong, Hách Thiên Thần âm thầm điều tức, trong lòng cười khổ, nếu là kế hoạch và âm mưu đã sớm được bố trí thì còn có thể để lại dấu vết, như vậy bọn họ có thể phòng bị, nhưng lâm thời nảy lòng tham mà trả thù thì rất khó phòng bị.
Lần này vận khí của bọn họ thật sự không tốt, một khi trên lưng mang tội danh giết chết Vạn Ương Vương thì đừng nói là Ngao Kiêu tộc, ngay cả Xích Lang tộc cũng có khả năng bị ép buộc trở thành địch với bọn họ,
“Trước tiên tránh né truy binh rồi nói sau.” Có tiếng bước chân tiếp cận, Hách Cửu Tiêu ra tay nhanh như chớp, ngón tay bóp nát cổ họng đối phương, đem thi thể kéo vào phía sau vách tường.
Kỳ thật bọn họ đang ở mặt sau tường thành của cung điện Vạn Ương Vương đang ở, xa xa có thảo mộc khắp nơi che giấu, tối nay ánh trăng không quá sáng, bọn họ trốn tại đây cũng không phải dễ dàng có thể phát hiện, cũng không có người nghĩ rằng thích khách sau khi ra tay lại không vội vàng trốn thoát mà lại ở nơi phụ cận.
Nơi nguy hiểm nhất thường là nơi an toàn nhất, mọi người đều biết đạo lý này, nhưng bởi vì ai cũng biết cho nên mới trở thành nơi nguy hiểm nhất, vì vậy không có ai nghĩ đến hai huynh đệ bọn họ lại trốn ở vùng phụ cận tại nơi nguy hiểm như thế.
“Ngươi tính làm cái gì?” Hách Thiên Thần nhìn Hách Cửu Tiêu cởi ra y phục của tên thị vệ, bất giác nhíu mày, “Nếu giả dạng thị vệ để đi ra ngoài thì phải tìm thêm một người.” Y phục thị vệ chỉ có một, nhưng bọn họ có đến hai người.
“Không cần, một người là đủ, trong chốc lát ta sẽ dụ bọn họ rời khỏi nơi này, ngươi ở đây chờ ta, tuyệt đối phải cẩn thận.” Hách Cửu Tiêu mặc y phục thị vệ vào bên ngoài cẩm y của mình, Hách Thiên Thần hảo khiết, căn bản không có khả năng chạm vào người, huống chi hắn cũng không nguyện ý để cho Hách Thiên Thần mặc y phục của người khác.
Hách Thiên Thần nhíu mày, nhưng lúc này không có thời gian tranh cãi, “Vậy ngươi đi nhanh về nhanh.” Hắn cũng như Hách Cửu Tiêu, biết rõ lý do vì sao hắn ở lại chỗ này.
Khẽ hôn bên môi của Hách Thiên Thần một chút, Hách Cửu Tiêu xoay người từ phía sau tường thành ra ngoài, hắn giết tên thị vệ có thân hình không khác biệt với hắn cho lắm, nhưng Hách Cửu Tiêu rất cao, nên chỉ mặc vào ngoại bào, che khuất cẩm y trên người của hắn, may mắn ban đêm nên không thấy rõ, nhảy người lên một chút, sau đó hắn lẫn vào đám thị vệ, thoáng thay đổi giọng nói của mình, chỉ tay vào một phía rồi hô to có người chạy về hướng đó. (Chín Tiêu làm màu, giống như đi đâu xa lắm vậy)
Hắn vừa kêu như vậy thì những người khác đều chạy về hướng kia, hắn theo đám người dần dần đi xa, nơi này bắt đầu yên tĩnh trở lại, Hách Thiên Thần đứng một mình phía sau vách tường, im lặng suy tính thời gian.
Thị vệ trong cung không phải chỉ có vài nhóm như vậy, những người này đi rồi thì còn có những nhóm khác tiến đến để lục soát, vô luận như thế nào thì chuyện Vạn Ương Vương bị ám sát là một việc hệ trọng, không bao lâu sau, nơi này không chỉ có thị vệ mà còn có rất nhiều đại thần và các vương tôn quý tộc khác đều đã tiến đến.
Trong lúc chờ đợi thì Hách Thiên Thần suy nghĩ đến một việc, chờ Hách Cửu Tiêu trở về thì phải nói cho Hách Cửu Tiêu biết, lần sau tuyệt đối không được sử dụng cách này vào ban ngày, cho dù mặc vào y phục thị vệ thì Hách Cửu Tiêu cũng không hề giống một tên thị vệ, nếu không phải đêm tối thì người khác nhất định sẽ nhận ra hắn trong đám đông, người có khí chất như hắn thì vô luận như thế nào cũng không thể che giấu được. (đề cao chồng bạn quá nha)
Lúc này Hách Cửu Tiêu đang trà trộn vào đám đông, bọn thị vệ chạy về hướng mà hắn chỉ điểm để lục soát, đám người phân tán, hắn thừa dịp mọi người chưa phát giác thì lập tức lách mình che giấu hành tung, lặng lẽ đi trở về chỗ cũ.
Theo con đường ban đầu, hắn xuyên qua những bụi cây, nhìn thấy vách tường lúc trước, ở một mặt khác của vách tường có một hành lang, nơi này bất cứ lúc nào cũng sẽ có người đi đến, phải nhanh chóng rời khỏi.
Quay người lại, hắn nhìn vào nơi bọn họ đã đứng ngay lúc đầu, không có một bóng người.
Hơi thở chợt trầm xuống, Hách Cửu Tiêu đứng yên tại chỗ, xung quanh hắn giống như chỉ trong khoảnh khắc liền nổi lên một trận gió lốc, bất luận kẻ nào cũng có thể bị cuốn vào, bị dập nát. Hắn cởi ra y phục thị vệ trên người, đứng tại chỗ nhìn xuống thi thể dưới chân, thi thể cũng không hề bị dịch chuyển, nơi này không có dấu vết đánh nhau, Hách Thiên Thần không ở nơi này có lẽ là vì bị phát hiện nên mới rời đi.
Sau khi tỉnh táo lại, hắn quan sát xung quanh, tìm kiếm manh mối mà hắn có thể tìm được, trong bóng tối, bỗng nhiên có một bàn tay thò ra từ sau lưng, chụp vào bả vai của hắn.
Năm ngón tay kéo hắn ngược ra sau, Hách Cửu Tiêu đang muốn tung chưởng thì đối phương lại theo động tác xoay người của hắn mà tiếp cận. Là Hách Thiên Thần đang đứng trước mặt hắn, “Là ta.” Hách Thiên Thần quay trở lại từ một hướng khác.
Danh sách chương