Tòa lầu các đứng sừng sững dưới ánh trăng sáng ngời, xung quanh được trang trí bằng vô số ngọn đèn đỏ, tiếng ca du dương theo tiếng đàn, lượn lờ trong gió, sương mù lạnh lẽo lơ lửng giữa không trung, làm người ta có cảm giác như đang ở trong tiên cảnh.
Tiếng ca không dứt, khúc nhạc vẫn như trước, thanh âm lọt vào tai, cước bộ của hai người không biết từ khi nào đã chậm lại, sau đó dừng bước, tiếng ca chậm rãi vờn quanh bên tai…
Trong lòng người nào mà vô hận vô oán, vô bi vô nộ? Hách Thiên Thần là người, Hách Cửu Tiêu cũng là người, là người thì không thể chống lại thất tình lục dục, từng lời ca đều dừng xuống đáy lòng của bọn họ.
Ta từ nhỏ đã có dị năng, đây không phải là loại năng lực mà ta mong muốn, những người đó hết lần này đến lần khác lợi dụng, xem ta là công cụ, thậm chí ngay cả phụ mẫu thân sinh cũng muốn vứt bỏ ta, chẳng lẽ ta có thể thật sự chịu được? Ta cam tâm chấp nhận?
Lòng người, lòng người, Hách Thiên Thần xem thấu bao nhiêu lòng người, nhưng có bao nhiêu người mà trong tâm không có dục vọng, tham niệm, đố niệm, hận niệm? Có bao nhiêu người là thật lòng đối với ngươi mà không phải vì năng lực, vì địa vị của ngươi?
Hách Thiên Thần ngây người đứng yên bất động, thanh y dính máu phất phơ trong gió, mang theo hương vị máu tanh. Hách Cửu Tiêu ngửi được mùi máu tanh thì tựa như đang trở về với nơi nên ở, đôi mắt lạnh lùng dâng lên sát ý.
Ngươi sinh ra trên đời này là vì giết chóc, học được cách giết người thì ngươi mới có thể cảm thấy khoái hoạt. Vô luận là ai, ngươi muốn bọn họ sống thì bọn họ phải sống, muốn bọn họ chết thì chỉ có thể chết. Ngươi xem, có phải như vậy thì ngươi rất hài lòng hay không? Nhìn thấy người ta ở dưới chân giãy dụa khẩn cầu, chẳng phải ngươi rất thỏa mãn hay sao?
Không sai, chỉ có như vậy thì ta mới cảm thấy bản thân mình còn sống, Hách Vô Cực muốn ta mạnh hơn hắn, Già Lam muốn ta độc hơn y. Như ý nguyện của các ngươi! Ta muốn bất luận thứ gì thì đều có thể đoạt lấy, kẻ chắn đường ta chỉ có chết!
Hận! Hận! Hận! Vô hạn hận ý từ đáy lòng đang dâng lên, giống như bị nứt ra, đào khoét toàn bộ cảm xúc tiêu cực trong lòng, huyết nhục mơ hồ tràn ngập trước mắt, hết thảy tan vỡ thành từng mảnh nhỏ, làm cho người ta nhịn không được mà muốn hét to, đem tất cả hận ý toàn bộ phát tiết, lấy tay đập vỡ hết thảy trước mắt, cảm thụ sự hủy diệt đến cực hạn.
Tiếng ca khúc nhạc giống như đang thúc giục từng chút một, tựa hồ có người đứng ở trên chín tầng mây, vì ngươi mà bất bình, vì ngươi mà kêu thán, làm cho người ta cũng nhịn không được mà muốn hùa theo. Nghe thấy âm điệu của hoàn khúc, đem yêu hóa thành hận, làm cho sinh hóa thành tử!
Bóng dáng cương trực của Hách Thiên Thần khẽ nhúc nhích, Hách Cửu Tiêu nâng mắt lên, hai người đồng thời vươn tay về phía đối phương, hung hăng bắt lấy người ở trước mặt vào trong tay của mình –
Đôi tay siết chặt đến mức sống lưng phải đau nhức, lồng ngực kề sát vào nhau làm cho người ta hít thở không thông. Một nụ hôn sâu mang theo hận ý mãnh liệt, trăm mối ngổn ngang giao hòa vào nhau, cắn nuốt xé nát, giống như muốn lột da rút xương đối phương, mỗi một hơi thở dồn dập nặng nề đều là giãy dụa vùng vẫy.
Sinh hoặc tử, yêu hoặc hận, máu tanh đặc sệt trong miệng, hết thảy yêu hận giao thoa, đều trút vào nụ hôn này, làm cho nụ hôn trở nên thô bạo mà tàn nhẫn, vừa khắc sâu vừa triền miên, bờ môi và đầu lưỡi đau nhức làm cho thần trí thanh tỉnh, nghe được nhịp tim đập dồn dập, bọn họ thở hổn hển rồi tách ra, trong lòng vẫn còn kinh hãi.
“Thiếu chút nữa ta đã muốn giết ngươi.” Hách Thiên Thần vừa hắng giọng vừa nói, lau đi vết máu bên khóe miệng. Bờ môi của Hách Cửu Tiêu vốn là thâm trầm nhưng nay lại trở nên đỏ ửng, vừa tà khí lại vừa yêu dị, liếm đi vết máu trên môi, hắn lạnh giọng cười nhẹ, “Ta cũng vậy.”
Hai người đồng loạt chuyển mắt về hướng tòa tiểu lâu, tiếng ca vẫn còn du dương, mê hoặc lòng người. Hách Thiên Thần nhảy lên, một âm thanh xuyên thấu tầng mây, một âm thanh khác như rồng ngâm cũng lập tức gia nhập, cẩm y lướt qua bầu trời đêm, như ánh đao sắc máu, Hách Cửu Tiêu và Hách Thiên Thần cùng nhau phá cửa sổ mà vào!
Vết thương trong miệng bị đối phương cắn nát đang co rút đau đớn, trong lúc nhất thời, vô luận tiếng ca như thế nào thì cũng không thể ảnh hưởng đến bọn họ, mà mới vừa rồi nếu bọn họ thật sự động thủ thì kết cục rất khó tưởng tượng.
Bị tiếng ca này chọc giận, nội lực được trút vào tiếng hét của bọn họ, ngay khi tiếng ca vừa dừng lại, khúc nhạc hơi thoáng hạ thấp, chỉ trong nháy mắt lại chuẩn bị được cất lên, thì tiếng hét của hai người khiến cho tiếng ca như một lưỡi kiếm sắc bén bị bẻ gãy, rốt cục không thể tiếp tục, đồng thời hai người rơi xuống đất, đặt chân vào bên trong tòa tiểu lâu!
Trong tòa tiểu lâu thoáng chốc yên lặng, tĩnh như chưa bao giờ có người ca hát, chưa bao giờ có người gảy cầm, trong phòng đặt vài thứ linh tinh vụn vặt, tất cả đều là son phấn, có bình phong thêu hoa, quạt tròn, khăn lụa, nghiên mực bút viết, mỗi một thứ đều rất hoa mỹ tinh xảo, cũng rất lung linh cuốn hút. Cách cửa sổ không xa, phía trước nhuyễn tháp có đặt một chiếc cầm, nhưng chủ nhân thì lại không thấy.
Trên đời không có bất luận kẻ nào có thể chịu được một kích toàn lực của Hách Cửu Tiêu và Hách Thiên Thần, nhưng chỉ trong nháy mắt thì người nọ đã ly khai khỏi nơi này, thật sự có thể làm được như vậy thì trừ phi là quỷ mị, có thể vô thanh vô tức, khinh công còn nhanh hơn hai người bọn họ.
Chẳng lẽ người xướng ra Cửu Thiên Hoàn Khúc không phải là người mà là quỷ? Yên Chi Lâm là do hồn ma trông coi? Loại kết luận hoang đường vô lý như vậy thì cả Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu sẽ không bao giờ tin tưởng.
Bỗng nhiên có cảm giác, Hách Thiên Thần bỗng chốc ngẩng đầu, Giao Tàm ti phóng ra như chớp, kim quang hiện lên, căn phòng phía trên lầu có một thân hình nữ tử đang xoay người, trên thân quấn quanh lụa hồng, đang bám vào phía trên một mảnh lụa, như Cửu Thiên Huyền Nữ bay lượn trên không, nàng vốn tưởng rằng đã thoát được, đang định mỉm cười thì chợt kinh hô.
Một chiêu lúc trước hóa ra chỉ là hư chiêu, kim tuyến đã sớm vòng ra sau lưng nàng, đâm trúng bả vai của nàng, trong tay vô lực, nàng từ trên cao rơi xuống với tư thế cực đẹp mắt, hoàn toàn ngã lên trên nhuyễn tháp.
Trên người chỉ quấn lụa hồng, lộ ra hai tay hai chân, mũi chân trắng nõn khẽ run, khi rơi xuống thì mảnh lụa hồng tản ra, vừa vặn che lại trước ngực, cùng với hạ thân giữa đôi chân.
“Các ngươi là ai?” Nàng nhẹ nhàng mở miệng, đôi môi đỏ mọng hé mở, mái tóc đen xõa dài trước làn da trắng ngần trên ngực, lồng ngực không ngừng phập phồng dưới ánh nến lay động, tạo nên mấy phần bóng râm đầy cuốn hút, đối với nam nhân mà nói thì phần phập phồng kia có sức cám dỗ trí mạng.
Nàng cũng có khuôn mặt khiến người ta lâm vào điên cuồng, có thể làm cho nam nhân vì nàng mà xuống địa ngục, vì nàng mà lên núi đao, nàng cứ nằm như vậy ở trên nhuyễn tháp, vừa thả lỏng vừa có một chút khẩn trương, sự khẩn trương và phòng bị như vậy làm khơi mào suy nghĩ trong lòng của người ta, tựa như vô cùng ngây thơ, một đôi mắt trong veo như nước nhìn sang bọn họ.
“Ngươi là ai?” Hai người vẫn bất động, Hách Thiên Thần thản nhiên mỉm cười, hỏi như thể được người ta thỉnh vào làm khách mà không phải phá cửa sổ để vào.
Nữ tử trừng mắt nhìn, ánh mắt quan sát trên người của bọn họ, cười một cách vui vẻ, “Ta gọi là Yên Chi, toàn bộ khu rừng này đều thuộc về ta.”
“Cho nên các ngươi cũng là của ta.” Nàng thì thầm, mỉm cười vô cùng hồn nhiên, giống như một thiếu nữ không biết chuyện, tìm được một món đồ chơi ưng ý nhất.
Nếu là những người nam nhân khác, không cần chờ đến bây giờ thì đã sớm tâm viên ý mã, đến lúc này sẽ càng miên man bất định, thậm chí không thể chờ đợi mà lập tức tiến lên. Nhưng ở trước mặt Yên Chi, nàng chỉ thấy thanh y nam nhân mỉm cười với nàng, “Ca khúc mới vừa rồi là do ngươi xướng?”
“Nơi này cũng không có người khác, trong tòa tiểu lâu này chỉ có một mình ta, nếu không được sự phân phó của ta thì không ai được phép đi lên.” Yên Chi đáp lại, chờ đến khi dứt lời thì mới tiếp tục nói, “Cho nên ca khúc kia chỉ có thể là do ta xướng, không biết hai vị công tử có thích hay không?”
“Hảo ca hảo khúc.” Hách Thiên Thần chậm rãi nói, nhìn vào ánh mắt của nàng, nhìn thấy sóng mắt nhộn nhạo trong đó, dường như có một chút hoảng hốt, hắn vươn tay muốn kéo xuống dải lụa đỏ trên người nàng.
Dải lụa đỏ che một nửa thân thể, chỉ cần vén lên sẽ lộ ra toàn thân trắng như tuyết, nàng nằm dưới mảnh lụa đỏ, toàn thân xích lõa, màu đỏ sẫm làm nổi bật khuôn mặt trắng ngần, mái tóc đen xõa dài, giống như chỉ đợi Hách Thiên Thần đến gần một chút thì nàng sẽ ôm chằm lấy hắn.
Y mệ màu xanh sắp sửa đụng vào dải lụa đỏ, bỗng nhiên tay của Hách Thiên Thần dừng lại, là Hách Cửu Tiêu giữ chặt hắn, “Cần gì phải phiền phức như vậy.” Dứt lời, đôi tay của hắn như tia chớp, xé nát mảnh lụa trên người Yên Chi, không hề do dự mà xoắn lên cổ của nàng.
“Ưm–” Yên Chi chưa từng nghĩ rằng sẽ có người nam nhân không bị mê hoặc bởi sắc đẹp của nàng, giống như nàng không ngờ lại có người phá được Cửu Thiên Hoàn Khúc, đầu ngón tay lộ ra một tia sắc bén, tay nàng từ dưới dải lụa đỏ xẹt qua, chíu chíu, nàng xoay người rơi xuống đất, hô to một tiếng, “Người đâu!”
Hách Thiên Thần nghe thấy tiếng bước chân vang lên ở dưới lầu, bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Hách Cửu Tiêu một cái, “Ngươi không nên ngăn cản ta xuất thủ.”
Hách Cửu Tiêu biết hắn mới vừa rồi cố ý giả vờ như bị Yên Chi mê hoặc, để thừa dịp nàng chưa chuẩn bị, nhưng, “Ta không thể nhìn thấy ngươi chạm vào nàng, cho dù là xiêm y cũng không được.” Một cước đá văng chiếc nhuyễn tháp, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để nghênh địch.
Tình nguyện phiền toái một ít, cũng không nguyện dùng phương pháp đơn giản để đạt được mục đích, chỉ vì không muốn Hách Thiên Thần chạm vào dải lụa đỏ trên người Yên Chi? Nhưng thật ra Hách Thiên Thần không cảm thấy bất ngờ, đây quả thật là cách làm của Hách Cửu Tiêu, đối với thủ đoạn giết người thì xưa nay Hách Cửu Tiêu đều rất trực tiếp, rất nhanh chóng, còn hắn thì lại quen với các thủ đoạn lợi dụng để dễ dàng đạt được mục đích.
“Không thể buông tha cho nàng.” Hách Cửu Tiêu nhìn chăm chú người đến, Yên Chi ở ngay trước mặt, những người khác đều là nữ tử, các nàng có cùng một dáng điệu như nhau, xem ra là có trận pháp.
“Ta chưa nói sẽ buông tha cho nàng.” Hách Thiên Thần thản nhiên trả lời, đầu lưỡi của hắn vẫn còn đau, trong miệng còn rướm máu, là của hắn và của cả Hách Cửu Tiêu.
Cửu Thiên Hoàn Khúc, Yên Chi đã thật sự chọc giận hai huynh đệ bọn họ, từ khi Yên Chi xướng lên Cửu Thiên Hoàn Khúc thì tòa tiểu lâu này đã có vận mệnh bị tiêu hủy.
Quát khẽ một tiếng, phóng người lên, Giao Tàm ti trong tay Hách Thiên Thần như những dây leo màu kim sắc, xuyên qua như tia chớp, ánh sáng lấp lánh bắn lên những mảnh tơ lụa đủ màu, đám nữ tử tóc mây mặc hương y giống như tiên tử xuất trần, các dải lụa màu được giắt lên xà ngang, bọn họ bay lượn giữa không trung như đang ở chín tầng mây.
Cảnh sắc đầy hoa mỹ nhưng vô hình trung lại đem những dải lụa màu đan vào nhau, mắc thành một chiếc võng bao vây hai người trong đó, những bóng dáng xinh đẹp lẳng lặng như những con nhện đang giăng tơ, vô số dải lụa chằng chịt khắp nơi, từ trên xà ngang đến bên cửa sổ, và cả vách tường, bịt kín cả lối ra.
Nhưng Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu căn bản không muốn tìm đường lui, mục đích duy nhất của bọn họ là SÁT!
Tiếng ca không dứt, khúc nhạc vẫn như trước, thanh âm lọt vào tai, cước bộ của hai người không biết từ khi nào đã chậm lại, sau đó dừng bước, tiếng ca chậm rãi vờn quanh bên tai…
Trong lòng người nào mà vô hận vô oán, vô bi vô nộ? Hách Thiên Thần là người, Hách Cửu Tiêu cũng là người, là người thì không thể chống lại thất tình lục dục, từng lời ca đều dừng xuống đáy lòng của bọn họ.
Ta từ nhỏ đã có dị năng, đây không phải là loại năng lực mà ta mong muốn, những người đó hết lần này đến lần khác lợi dụng, xem ta là công cụ, thậm chí ngay cả phụ mẫu thân sinh cũng muốn vứt bỏ ta, chẳng lẽ ta có thể thật sự chịu được? Ta cam tâm chấp nhận?
Lòng người, lòng người, Hách Thiên Thần xem thấu bao nhiêu lòng người, nhưng có bao nhiêu người mà trong tâm không có dục vọng, tham niệm, đố niệm, hận niệm? Có bao nhiêu người là thật lòng đối với ngươi mà không phải vì năng lực, vì địa vị của ngươi?
Hách Thiên Thần ngây người đứng yên bất động, thanh y dính máu phất phơ trong gió, mang theo hương vị máu tanh. Hách Cửu Tiêu ngửi được mùi máu tanh thì tựa như đang trở về với nơi nên ở, đôi mắt lạnh lùng dâng lên sát ý.
Ngươi sinh ra trên đời này là vì giết chóc, học được cách giết người thì ngươi mới có thể cảm thấy khoái hoạt. Vô luận là ai, ngươi muốn bọn họ sống thì bọn họ phải sống, muốn bọn họ chết thì chỉ có thể chết. Ngươi xem, có phải như vậy thì ngươi rất hài lòng hay không? Nhìn thấy người ta ở dưới chân giãy dụa khẩn cầu, chẳng phải ngươi rất thỏa mãn hay sao?
Không sai, chỉ có như vậy thì ta mới cảm thấy bản thân mình còn sống, Hách Vô Cực muốn ta mạnh hơn hắn, Già Lam muốn ta độc hơn y. Như ý nguyện của các ngươi! Ta muốn bất luận thứ gì thì đều có thể đoạt lấy, kẻ chắn đường ta chỉ có chết!
Hận! Hận! Hận! Vô hạn hận ý từ đáy lòng đang dâng lên, giống như bị nứt ra, đào khoét toàn bộ cảm xúc tiêu cực trong lòng, huyết nhục mơ hồ tràn ngập trước mắt, hết thảy tan vỡ thành từng mảnh nhỏ, làm cho người ta nhịn không được mà muốn hét to, đem tất cả hận ý toàn bộ phát tiết, lấy tay đập vỡ hết thảy trước mắt, cảm thụ sự hủy diệt đến cực hạn.
Tiếng ca khúc nhạc giống như đang thúc giục từng chút một, tựa hồ có người đứng ở trên chín tầng mây, vì ngươi mà bất bình, vì ngươi mà kêu thán, làm cho người ta cũng nhịn không được mà muốn hùa theo. Nghe thấy âm điệu của hoàn khúc, đem yêu hóa thành hận, làm cho sinh hóa thành tử!
Bóng dáng cương trực của Hách Thiên Thần khẽ nhúc nhích, Hách Cửu Tiêu nâng mắt lên, hai người đồng thời vươn tay về phía đối phương, hung hăng bắt lấy người ở trước mặt vào trong tay của mình –
Đôi tay siết chặt đến mức sống lưng phải đau nhức, lồng ngực kề sát vào nhau làm cho người ta hít thở không thông. Một nụ hôn sâu mang theo hận ý mãnh liệt, trăm mối ngổn ngang giao hòa vào nhau, cắn nuốt xé nát, giống như muốn lột da rút xương đối phương, mỗi một hơi thở dồn dập nặng nề đều là giãy dụa vùng vẫy.
Sinh hoặc tử, yêu hoặc hận, máu tanh đặc sệt trong miệng, hết thảy yêu hận giao thoa, đều trút vào nụ hôn này, làm cho nụ hôn trở nên thô bạo mà tàn nhẫn, vừa khắc sâu vừa triền miên, bờ môi và đầu lưỡi đau nhức làm cho thần trí thanh tỉnh, nghe được nhịp tim đập dồn dập, bọn họ thở hổn hển rồi tách ra, trong lòng vẫn còn kinh hãi.
“Thiếu chút nữa ta đã muốn giết ngươi.” Hách Thiên Thần vừa hắng giọng vừa nói, lau đi vết máu bên khóe miệng. Bờ môi của Hách Cửu Tiêu vốn là thâm trầm nhưng nay lại trở nên đỏ ửng, vừa tà khí lại vừa yêu dị, liếm đi vết máu trên môi, hắn lạnh giọng cười nhẹ, “Ta cũng vậy.”
Hai người đồng loạt chuyển mắt về hướng tòa tiểu lâu, tiếng ca vẫn còn du dương, mê hoặc lòng người. Hách Thiên Thần nhảy lên, một âm thanh xuyên thấu tầng mây, một âm thanh khác như rồng ngâm cũng lập tức gia nhập, cẩm y lướt qua bầu trời đêm, như ánh đao sắc máu, Hách Cửu Tiêu và Hách Thiên Thần cùng nhau phá cửa sổ mà vào!
Vết thương trong miệng bị đối phương cắn nát đang co rút đau đớn, trong lúc nhất thời, vô luận tiếng ca như thế nào thì cũng không thể ảnh hưởng đến bọn họ, mà mới vừa rồi nếu bọn họ thật sự động thủ thì kết cục rất khó tưởng tượng.
Bị tiếng ca này chọc giận, nội lực được trút vào tiếng hét của bọn họ, ngay khi tiếng ca vừa dừng lại, khúc nhạc hơi thoáng hạ thấp, chỉ trong nháy mắt lại chuẩn bị được cất lên, thì tiếng hét của hai người khiến cho tiếng ca như một lưỡi kiếm sắc bén bị bẻ gãy, rốt cục không thể tiếp tục, đồng thời hai người rơi xuống đất, đặt chân vào bên trong tòa tiểu lâu!
Trong tòa tiểu lâu thoáng chốc yên lặng, tĩnh như chưa bao giờ có người ca hát, chưa bao giờ có người gảy cầm, trong phòng đặt vài thứ linh tinh vụn vặt, tất cả đều là son phấn, có bình phong thêu hoa, quạt tròn, khăn lụa, nghiên mực bút viết, mỗi một thứ đều rất hoa mỹ tinh xảo, cũng rất lung linh cuốn hút. Cách cửa sổ không xa, phía trước nhuyễn tháp có đặt một chiếc cầm, nhưng chủ nhân thì lại không thấy.
Trên đời không có bất luận kẻ nào có thể chịu được một kích toàn lực của Hách Cửu Tiêu và Hách Thiên Thần, nhưng chỉ trong nháy mắt thì người nọ đã ly khai khỏi nơi này, thật sự có thể làm được như vậy thì trừ phi là quỷ mị, có thể vô thanh vô tức, khinh công còn nhanh hơn hai người bọn họ.
Chẳng lẽ người xướng ra Cửu Thiên Hoàn Khúc không phải là người mà là quỷ? Yên Chi Lâm là do hồn ma trông coi? Loại kết luận hoang đường vô lý như vậy thì cả Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu sẽ không bao giờ tin tưởng.
Bỗng nhiên có cảm giác, Hách Thiên Thần bỗng chốc ngẩng đầu, Giao Tàm ti phóng ra như chớp, kim quang hiện lên, căn phòng phía trên lầu có một thân hình nữ tử đang xoay người, trên thân quấn quanh lụa hồng, đang bám vào phía trên một mảnh lụa, như Cửu Thiên Huyền Nữ bay lượn trên không, nàng vốn tưởng rằng đã thoát được, đang định mỉm cười thì chợt kinh hô.
Một chiêu lúc trước hóa ra chỉ là hư chiêu, kim tuyến đã sớm vòng ra sau lưng nàng, đâm trúng bả vai của nàng, trong tay vô lực, nàng từ trên cao rơi xuống với tư thế cực đẹp mắt, hoàn toàn ngã lên trên nhuyễn tháp.
Trên người chỉ quấn lụa hồng, lộ ra hai tay hai chân, mũi chân trắng nõn khẽ run, khi rơi xuống thì mảnh lụa hồng tản ra, vừa vặn che lại trước ngực, cùng với hạ thân giữa đôi chân.
“Các ngươi là ai?” Nàng nhẹ nhàng mở miệng, đôi môi đỏ mọng hé mở, mái tóc đen xõa dài trước làn da trắng ngần trên ngực, lồng ngực không ngừng phập phồng dưới ánh nến lay động, tạo nên mấy phần bóng râm đầy cuốn hút, đối với nam nhân mà nói thì phần phập phồng kia có sức cám dỗ trí mạng.
Nàng cũng có khuôn mặt khiến người ta lâm vào điên cuồng, có thể làm cho nam nhân vì nàng mà xuống địa ngục, vì nàng mà lên núi đao, nàng cứ nằm như vậy ở trên nhuyễn tháp, vừa thả lỏng vừa có một chút khẩn trương, sự khẩn trương và phòng bị như vậy làm khơi mào suy nghĩ trong lòng của người ta, tựa như vô cùng ngây thơ, một đôi mắt trong veo như nước nhìn sang bọn họ.
“Ngươi là ai?” Hai người vẫn bất động, Hách Thiên Thần thản nhiên mỉm cười, hỏi như thể được người ta thỉnh vào làm khách mà không phải phá cửa sổ để vào.
Nữ tử trừng mắt nhìn, ánh mắt quan sát trên người của bọn họ, cười một cách vui vẻ, “Ta gọi là Yên Chi, toàn bộ khu rừng này đều thuộc về ta.”
“Cho nên các ngươi cũng là của ta.” Nàng thì thầm, mỉm cười vô cùng hồn nhiên, giống như một thiếu nữ không biết chuyện, tìm được một món đồ chơi ưng ý nhất.
Nếu là những người nam nhân khác, không cần chờ đến bây giờ thì đã sớm tâm viên ý mã, đến lúc này sẽ càng miên man bất định, thậm chí không thể chờ đợi mà lập tức tiến lên. Nhưng ở trước mặt Yên Chi, nàng chỉ thấy thanh y nam nhân mỉm cười với nàng, “Ca khúc mới vừa rồi là do ngươi xướng?”
“Nơi này cũng không có người khác, trong tòa tiểu lâu này chỉ có một mình ta, nếu không được sự phân phó của ta thì không ai được phép đi lên.” Yên Chi đáp lại, chờ đến khi dứt lời thì mới tiếp tục nói, “Cho nên ca khúc kia chỉ có thể là do ta xướng, không biết hai vị công tử có thích hay không?”
“Hảo ca hảo khúc.” Hách Thiên Thần chậm rãi nói, nhìn vào ánh mắt của nàng, nhìn thấy sóng mắt nhộn nhạo trong đó, dường như có một chút hoảng hốt, hắn vươn tay muốn kéo xuống dải lụa đỏ trên người nàng.
Dải lụa đỏ che một nửa thân thể, chỉ cần vén lên sẽ lộ ra toàn thân trắng như tuyết, nàng nằm dưới mảnh lụa đỏ, toàn thân xích lõa, màu đỏ sẫm làm nổi bật khuôn mặt trắng ngần, mái tóc đen xõa dài, giống như chỉ đợi Hách Thiên Thần đến gần một chút thì nàng sẽ ôm chằm lấy hắn.
Y mệ màu xanh sắp sửa đụng vào dải lụa đỏ, bỗng nhiên tay của Hách Thiên Thần dừng lại, là Hách Cửu Tiêu giữ chặt hắn, “Cần gì phải phiền phức như vậy.” Dứt lời, đôi tay của hắn như tia chớp, xé nát mảnh lụa trên người Yên Chi, không hề do dự mà xoắn lên cổ của nàng.
“Ưm–” Yên Chi chưa từng nghĩ rằng sẽ có người nam nhân không bị mê hoặc bởi sắc đẹp của nàng, giống như nàng không ngờ lại có người phá được Cửu Thiên Hoàn Khúc, đầu ngón tay lộ ra một tia sắc bén, tay nàng từ dưới dải lụa đỏ xẹt qua, chíu chíu, nàng xoay người rơi xuống đất, hô to một tiếng, “Người đâu!”
Hách Thiên Thần nghe thấy tiếng bước chân vang lên ở dưới lầu, bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Hách Cửu Tiêu một cái, “Ngươi không nên ngăn cản ta xuất thủ.”
Hách Cửu Tiêu biết hắn mới vừa rồi cố ý giả vờ như bị Yên Chi mê hoặc, để thừa dịp nàng chưa chuẩn bị, nhưng, “Ta không thể nhìn thấy ngươi chạm vào nàng, cho dù là xiêm y cũng không được.” Một cước đá văng chiếc nhuyễn tháp, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để nghênh địch.
Tình nguyện phiền toái một ít, cũng không nguyện dùng phương pháp đơn giản để đạt được mục đích, chỉ vì không muốn Hách Thiên Thần chạm vào dải lụa đỏ trên người Yên Chi? Nhưng thật ra Hách Thiên Thần không cảm thấy bất ngờ, đây quả thật là cách làm của Hách Cửu Tiêu, đối với thủ đoạn giết người thì xưa nay Hách Cửu Tiêu đều rất trực tiếp, rất nhanh chóng, còn hắn thì lại quen với các thủ đoạn lợi dụng để dễ dàng đạt được mục đích.
“Không thể buông tha cho nàng.” Hách Cửu Tiêu nhìn chăm chú người đến, Yên Chi ở ngay trước mặt, những người khác đều là nữ tử, các nàng có cùng một dáng điệu như nhau, xem ra là có trận pháp.
“Ta chưa nói sẽ buông tha cho nàng.” Hách Thiên Thần thản nhiên trả lời, đầu lưỡi của hắn vẫn còn đau, trong miệng còn rướm máu, là của hắn và của cả Hách Cửu Tiêu.
Cửu Thiên Hoàn Khúc, Yên Chi đã thật sự chọc giận hai huynh đệ bọn họ, từ khi Yên Chi xướng lên Cửu Thiên Hoàn Khúc thì tòa tiểu lâu này đã có vận mệnh bị tiêu hủy.
Quát khẽ một tiếng, phóng người lên, Giao Tàm ti trong tay Hách Thiên Thần như những dây leo màu kim sắc, xuyên qua như tia chớp, ánh sáng lấp lánh bắn lên những mảnh tơ lụa đủ màu, đám nữ tử tóc mây mặc hương y giống như tiên tử xuất trần, các dải lụa màu được giắt lên xà ngang, bọn họ bay lượn giữa không trung như đang ở chín tầng mây.
Cảnh sắc đầy hoa mỹ nhưng vô hình trung lại đem những dải lụa màu đan vào nhau, mắc thành một chiếc võng bao vây hai người trong đó, những bóng dáng xinh đẹp lẳng lặng như những con nhện đang giăng tơ, vô số dải lụa chằng chịt khắp nơi, từ trên xà ngang đến bên cửa sổ, và cả vách tường, bịt kín cả lối ra.
Nhưng Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu căn bản không muốn tìm đường lui, mục đích duy nhất của bọn họ là SÁT!
Danh sách chương