Sau khi lợi dụng, Sở Thanh Hàn tự tay hủy đi quân cờ của chính mình.

Cho dù Vạn Minh Khê không tính là quá mức hữu dụng, nhưng cũng không phải loại người vô dụng, nhất là hắn giấu kín như thế, còn có địa vị của Vạn Lý Phiêu Miểu Lâu trên giang hồ, vô luận như thế nào thì Sở Thanh Hàn làm như vậy cũng không phải là hành động sáng suốt.

Việc này đối với Sở Thanh Hàn không hề có một chút lợi ích, hắn vì sao phải làm như vậy? Là vì ai mà làm như thế? Hách Cửu Tiêu đăm chiêu nhìn Hách Thiên Thần.

Mặc dù bất ngờ, nhưng sự ôn hòa và thản nhiên trên thân thanh y vẫn không thay đổi, Hách Thiên Thần trầm ngâm nói, “Hắn hãm hại bất thành, đơn giản muốn làm một người có tình, để tránh sau này chúng ta gây phiền phức cho hắn.”

Quả thật là như thế? Hay là Sở Thanh Hàn biết được tình cảnh nguy hiểm trên vách núi, biết hai người này sẽ cùng sinh cùng tử, không muốn ép Hách Thiên Thần vào bước đường cùng, nên mới tình nguyện thí đi nước cờ này, bảo toàn cho Hách Thiên Thần?

Hoa Nam Ẩn lộ ra một nụ cười, trông có vẻ tùy tiện phe phẩy chiếc quạt, nhưng tầm mắt lại quan sát vẻ mặt của hai huynh đệ, ngay cả hắn đều nghĩ như thế, Huyết Ma Y Hách Cửu Tiêu làm sao lại không biết, nếu Sở Thanh Hàn thật sự quyết ý, có tâm tư như vậy đối với Hách Thiên Thần thì Hách Cửu Tiêu sẽ làm sao?

Còn lời nói của Diễm Hoa, bọn họ rốt cục có phải thân huynh đệ hay không? Hoa Nam Ẩn không nhìn ra trên mặt của hai người có cái gì khác thường, trong lòng của hắn lại sốt ruột dùm bọn họ, “Ta nói, việc kia…các ngươi tính thế nào? Rốt cục các ngươi có phải….”

Hắn chưa nói xong, nhưng ai cũng biết hắn có ý gì. Vân Khanh âm thầm kéo hắn một chút, làm sao lại có người trực tiếp hỏi thân thế của người ta như thế, hơn nữa lại là hai người này, quan hệ của bọn họ vốn là một điều kiêng kỵ.

Không ngờ Hách Thiên Thần chỉ cười nhẹ, “Chuyện này đã không thành vấn đề.”

Cái gì mà không thành vấn đề, Hoa Nam Ẩn không ngừng truy hỏi, Hách Cửu Tiêu lạnh lùng liếc hắn một cái, “Việc này không quan hệ đến ngươi.”

“Làm sao lại không quan hệ?” Hoa Nam Ẩn khép mạnh cây quạt, “Chuyện ngày đó cũng có phần của ta, ở trên vách núi, chính miệng ta đã nói sẽ cho bọn họ biết tay, các ngươi là huynh đệ cũng được, không phải cũng được, đối với các ngươi có lẽ không có ảnh hưởng, nhưng đối với những người khác trong thiên hạ mà nói thì liên hệ rất lớn, các ngươi có thể đừng bất cần như vậy có được hay không?”

Hoa Nam Ẩn trừng mắt, thật sự không biết nên nói thế nào cho phải, nam tử yêu nhau, lại bị người ta nói là huynh đệ loạn luân, mà vẫn có thể lộ liễu, quang minh chính đại ở trước mặt mọi người như vậy, e rằng cũng chỉ có hai huynh đệ bọn họ.

Hách Thiên Thần biết Hoa Nam Ẩn quan tâm đối với bọn họ nên cũng không giấu diếm, chỉ nói một cách thản nhiên, “Sáng nay chúng ta đã thử nghiệm, ta và Hách Cửu Tiêu thật sự là quan hệ huyết thống.”

Hách Cửu Tiêu tinh thông y thuật, muốn hắn kiểm tra thực hư để xem bọn họ có quan hệ huyết thống hay không thì không hề khó khăn. Dùng nước thuốc, rồi lấy máu của hai người nhiễu vào là sẽ thấy kết quả.

Hoa Nam Ẩn đấm một cú vào tay, “Nhưng quan hệ huyết thống cũng không chứng tỏ hai ngươi là đồng phụ đồng mẫu, có thể là đường huynh, biểu đệ, lúc này mà điều tra rõ thì tốt rồi, bất quá đừng nói chuyện này cho người khác biết, những người đó vẫn đang hiểu lầm các ngươi, trước mắt bọn họ vẫn đang thấp thỏm không yên, nếu bị bọn họ biết được thì có thể sẽ tiếp tục dẫn đến sóng gió.”

Điểm này Hoa Nam Ẩn không đề cập thì bọn họ cũng biết, hai người không có ý kiến, giữa huynh đệ yêu nhau cũng không có gì đáng hổ thẹn, nhưng không phải chuyện đáng để tuyên dương khắp nơi, sự thật như thế nào thì chỉ cần bọn họ hiểu rõ là đủ.

Vân Khanh và Hoa Nam Ẩn rời đi, Hách Thiên Thần thu dọn vài thứ, chuẩn bị quay về Thiên Cơ Các, trước khi ly khai, hắn còn có việc phải phó thác cho Tử Diễm, đồng thời cũng muốn Hoa Nam Ẩn thay hắn trông coi vài thứ, vì vậy phải nán lại Thiên Cơ Các một quãng thời gian, trong lúc này có một số việc cần phải làm.

Nhân bất phạm ngã, ngã bất phạm nhân. Thiên Cơ Các và Vu Y Cốc cũng không phải là nơi mà kẻ nào muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. (Ngươi không đụng ta thì ta cũng không đụng ngươi)

Phái Hoa Thương tại thành Hoa Thương. (đại đệ tử của phái Hoa Thương trước kia bị Lý Miên Ca dùng mặt nạ da người để giả dạng)

Nơi đây cách thành Lương Châu không xa, lúc này đã là mùa đông giá rét, buôn bán trên phố xá hơi quạnh quẽ một chút, người đến người đi đều ít, hoàng hôn gần buông xuống, những hiệu buôn lẻ tẻ đã sớm dọn quán. Có người vội vàng từ đầu đường chạy đi, trong tiết trời như vậy nhưng trán lại đổ đầy mồ hôi.

Trong những cơn gió lạnh đìu hiu, người nọ vội vàng chạy vào một đại môn có nước sơn màu đỏ, sắc mặt trắng bệch, hai tay cầm một vật gì đó màu xanh, giống như thiếp mời, hắn vừa vào cửa thì liền chạy thẳng đến hậu viện, đây là nơi mà chưởng môn phái Hoa Thương thường xem đệ tử luyện kiếm.

Y mệ phất phơ, hơn mười người không ngừng múa kiếm, chưởng môn phái Hoa Thương ở bên cạnh vuốt râu gật đầu, tỏ vẻ hài lòng, bỗng nhiên thấy một người không chuyên tâm, liền bảo dừng lại, kêu người nọ đến trước mặt, đang muốn giáo huấn thì thấy một người nghiêng ngả lảo đảo đi vào.

“Chưởng môn! Thất…..Thất sát…” hắn ngã nhào trước cửa, vật màu xanh nhạt từ tay hắn rơi xuống, phiêu diêu theo gió, ở bên trong hé ra một trang giấy ửng đỏ.

Chưởng môn phái Hoa Thương lập tức dừng lại động tác vuốt râu, hai mắt nhìn chằm chằm vào mặt trên của trang giấy, sắc mặt cũng tái nhợt như người nọ, hắn chậm rãi nhặt lên vật đó từ dưới đất, “Thất sát….”

Giọng nói rất nhỏ, các đệ tử xung quanh không rõ lý do, chỉ thấy sư phụ ngày thường luôn lộ ra bộ dáng uy nghiêm thì lúc này hai tay lại đang trở nên run rẩy, dị thường luống cuống, tựa như phẫn nộ nhưng không dám mắng ra khỏi miệng, có lẽ là vì cực kỳ sợ hãi.

“Sư phụ, đây là cái gì? Hay là hai người kia đến đây trả thù?” Một tên đệ tử kinh hô.

Chưởng môn phái Hoa Thương chậm rãi buông tay, trang giấy ửng đỏ rơi xuống đất, hắn lui lại mấy bước, tựa như thất hồn lạc phách mà trả lời, “Thất sát lệnh.”

Thiên Cơ Các và Vu Y Cốc phái cao thủ truy sát người của các môn phái, phàm là những người tham gia bao vây và tấn công Vu Y Cốc ngày đó, thì sẽ bị bảy ngày truy sát, không muốn chết thì trong vòng bảy ngày phải đến Vu Y Cốc hoặc Thiên Cơ Các để quỳ xuống đất nhận sai.

Thất nhật thất sát, lấy bảy ngày làm hạn định! Thất sát lệnh!

Lá thư này vừa phát ra thì lập tức liền chấn động toàn võ lâm, có kẻ vui sướng khi người gặp họa, có người run như cầy sấy, cũng có người ngại mất thể diện, tự cao cho rằng có thể tránh được nạn kiếp lần này, thỉnh các cao thủ để chuẩn bị đối phó, chỉ cần chống đỡ bảy ngày thì Vu Y Cốc và Thiên Cơ Các sẽ không còn lý do gì để gây phiền phức cho bọn họ.

Tưởng dễ dàng, nhưng đến khi rơi vào cảnh ngộ thì mới biết có bao nhiêu khó khăn. Nại Lạc và Nam Vô, tất cả đều là sát thủ lão luyện, cho dù đám người này an bài ổn thỏa thì làm sao có thể thoát được sự phục kích của thích khách? Thất sát lệnh vừa phát ra thì những người đã từng động thủ ở Hách Cốc phải trải qua cuộc sống hằng ngày đầy bất an.

Nguồn gốc của chuyện này là vì bọn họ nhẹ dạ cả tin nghe theo lời người khác, nay bọn họ muốn hối hận cũng không còn kịp.

Thất sát lệnh là tỏ rõ muốn đuổi tận giết tuyệt, thử hỏi trên giang hồ có mấy ai có thể ở trước mặt người khác mà quỳ xuống nhận lỗi, cầu người buông tha tánh mạng của mình, người nào có thể làm ra chuyện như vậy thì sau này cũng không còn mặt mũi hành tẩu giang hồ.

Thanh danh trong mắt của đại đa số người trên chốn võ lâm còn quan trọng hơn so với tánh mạng của mình. Nếu thanh danh của một người bị hủy, vô luận ngày xưa hắn có bao nhiêu oai phong thì bây giờ cũng không thể ngóc đầu dậy.

Các môn phái là nắm lấy điểm này, muốn lật đổ Thiên Cơ Các và Vu Y Cốc, làm cho thanh danh của Đàn Y công tử và Huyết Ma Y biến mất khỏi giang hồ, huynh đệ bọn họ loạn luân, chỉ cần cớ này là đã quá đủ.

Không ngờ, người tính không bằng trời tính, thế nhưng bọn họ không phải thân huynh đệ!

Giang hồ lại nổi lên sóng gió, lần này là Thiên Cơ Các và Vu Y Cốc liên thủ trả thù, cũng là một trong những thủ đoạn của Thiên Cơ Các, thông thường thì bên đuối lý sẽ nhận được Thất sát lệnh, nếu không đi nhận lỗi thì kết cục chỉ có chết, Thất sát lệnh đã sớm nổi danh trên giang hồ.

Một trận tinh phong huyết vũ lại nổi dậy, nhưng không còn ai có thể ngăn cản, tự xưng là người chính nghĩa sẽ không cản trở, ăn miếng trả miếng, vốn là chuyện đương nhiên, đây là thù riêng, quang minh chính đại, chẳng qua người liên lụy có hơi nhiều một chút mà thôi.

Mười bốn môn phái lần lượt nhận được Thất sát lệnh, đây là những môn phái đã động thủ vào ngày đó, các mật thám của Thiên Cơ Các điều tra có chứng có cớ, không sót một ai.

Võ lâm biến đổi bất ngờ, không ít môn phái đều cảm thấy bất an, bọn họ cũng từng muốn liên thủ đối địch, đáng tiếc là đối phương căn bản không cho bọn họ cơ hội này, Hách Thiên Thần đã sớm đoán được, vì vậy đã ngăn cản ngay từ đầu, hắn phái người tiêu diệt từng bộ phận, một phương phụ trách chặt đứt liên lạc của các phái, phương còn lại phụ trách xuất thủ.

Phương pháp mạnh mẽ quyết tuyệt khiến người ta kinh hãi, có người tỏ vẻ bất mãn với thủ đoạn này, nhưng cách như vậy thì tuyệt đối không liên lụy đến người vô tội, vì thế người ta cũng không còn lời nào để nói.

Các môn phái động thủ ngày đó đã sớm tứ cố vô thân, bọn họ đang phải trả giá đại giới vì hành vi của mình.

Liên tục mấy tháng, nổi lên vũ bão, các môn phái lần lượt tuột dốc, lại có bang phái mới được thành lập, thế cục giang hồ biến hóa thất thường, mọi người ứng phó không kịp, nên chẳng còn bao nhiêu người chú ý đến Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đã trên đường hướng đến Vạn Ương, đang ở tại rừng núi nơi tái ngoại.

“Cửu Tiêu!” Trên một sườn dốc, Hách Thiên Thần chìa tay hô to, chân hắn giẫm nát lên một gò tuyết nhỏ, một tay bám lấy cây khô trên vách núi, một tay đưa xuống, chụp vào y mệ của Hách Cửu Tiêu.

“Đừng hoảng, ta không sao” Dùng bả vai cản lại chân của Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu phòng ngừa Hách Thiên Thần sẽ bị trượt, ngẩng đầu thì nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng khẩn trương của hắn, đoán được lúc này Hách Thiên Thần lại nghĩ đến tình cảnh ở vực thẳm.

“Không sao là tốt rồi.” Hách Thiên Thần định tâm, lấy lại tỉnh táo. Tuyết trên đỉnh núi sụp lỡ, bọn họ đi đến nửa đường thì bị bất ngờ, nên không kịp đề phòng, sau đó rơi xuống triền núi, mắt thấy Hách Cửu Tiêu lướt qua bên cạnh hắn, hắn chỉ cảm thấy tim mình như muốn ngừng đập.

“Đi lên đi.” Hách Thiên Thần thử giẫm chân lên một điểm khác, giang ra hai chân, giữ chặt tay Hách Cửu Tiêu rồi kéo hắn đến bên cạnh, “Đã đến Thiên Mộc Sơn, cũng không xa lắm thì sẽ đến thành thị.”

Đây là một dãy núi nối liền không dứt, từ tây sang đông, kéo dài mấy ngàn dặm, tuyết không rơi nhiều nhưng gió lại rất lớn. Những cơn gió lạnh như lưỡi đao cắt lên da mặt, gây ra cảm giác đau đớn, dưới chân là tuyết đọng thành từng lớp thật dày, trên đỉnh đầu là sắc trời âm u, trong thiên địa tĩnh lặng, giống như còn có thể nghe được âm thanh của tuyết rơi.

Bọn họ đang ở trên một đỉnh núi, những nơi ở vùng heo hút thường rất kỳ lạ, trước mắt ngoại trừ một màu trắng thì cơ hồ không thể nhìn thấy điều gì khác. Một màu trắng xóa trong thiên địa làm người ta có ảo giác trên đời chỉ còn hai người bọn họ.

Hách Cửu Tiêu kéo tay Hách Thiên Thần, rồi bám vào vách đá, tìm được con đường ban đầu, thì lúc này đã bị núi tuyết bao trùm, chỉ còn lại tuyết đọng rất dày, không thể đi lại được.

“Không bằng chúng ta đổi hướng.” Hách Cửu Tiêu chỉ vào bên kia, “Nơi đó, xuyên qua rừng rậm, có lẽ sẽ có đường đi.”

“Như vậy thì qua bên đó.” Bây giờ cũng chỉ có thể đi bằng con đường này, Hách Thiên Thần liếc mắt một cái, theo gió lạnh gào thét bên tai, hắn mơ hồ nghe được một tiếng kinh hô phát ra từ trong khu rừng. Diễm Hoa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện