Ầm, một tiếng vang lên, chỉ trong khoảnh khắc, huyết sắc mơ hồ chìm ngập trong mắt mọi người, thân thể nổ tung như một chiếc túi căng phồng, không ai nhìn thấy đến tột cùng chuyện này đã xảy ra như thế nào. Trước mắt chỉ có huyết vũ cùng từng khối thịt vỡ nát như miếng đậu phụ bị người ta thái nhỏ bằng một lưỡi dao sắc bén nhất trên đời….Người vừa mới mở miệng đã không còn nhìn ra hình người, từng khối thịt đỏ tươi rơi trên bãi cỏ khô vàng, mặt đất nhiễm đỏ một màu. Nam nhân ngồi trên ngựa tản mát một cỗ hàn ý giá rét, hắn chậm rãi thu tay về, toàn thân sát khí làm cho tất cả mọi người đều bị dọa sững sờ, không chỉ có những người đang tự tìm phiền toái, ngay cả người của Thiên Cơ Các và Hách Cốc đều sợ hãi….
“Cửu Tiêu!” Hách Thiên Thần nắm lấy bàn tay vẫn còn muốn giơ lên của Hách Cửu Tiêu, gắt gao cầm chặt, trầm giọng nhắc nhở, “Đừng quên ta đã nói cái gì.” Dị lực của Hách Cửu Tiêu không được sử dụng trước mặt người khác, càng không thể mất đi tự chủ ở trước mặt người khác!
Đôi mắt vô tình lạnh lùng lóe lên dị quang, chậm rãi chuyển động, ánh mắt dừng trên người Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu hít sâu mấy hơi, tựa như cố gắng đè xuống cỗ lực lượng đang cuồn cuộn trỗi dậy, sắc mặt âm trầm vặn vẹo, chỉ trong một khắc hắn đã muốn tàn sát tất cả những người này, dùng phương pháp tàn nhẫn khủng khiếp nhất làm cho bọn họ biến mất khỏi thế gian.
Hơi thở tử vong vẫn còn chuyển động trong không khí, bàn tay của Hách Cửu Tiêu khẽ run rẩy, Hách Thiên Thần cầm chặt tay hắn, mạnh đến mức những khớp tay trở nên trắng bệch, dùng lực đạo áp chế hắn, hoàn toàn không bận tâm để những người này nhìn thấy thì sẽ nói như thế nào. Hách Thiên Thần bước xuống ngựa, kéo theo Hách Cửu Tiêu, rồi sau đó choàng tay ôm chặt lấy hắn.
“Đừng tức giận!” Hách Thiên Thần cầm lấy tay Hách Cửu Tiêu, bàn tay đặt sau lưng nhẹ nhàng vuốt ve, ghé vào lỗ tai của Hách Cửu Tiêu rồi trầm giọng nói nhỏ, “Không cần bận tâm bọn họ nói cái gì, lúc trước đáp ứng ngươi thì ta đã nghĩ sẽ có ngày hôm nay.” Sắc mặt của Hách Thiên Thần cũng không tốt, nhưng lúc này quan trọng nhất là dị năng của Hách Cửu Tiêu, không thể để cho nó bùng nổ, nếu khiến cho Già Lam bộc phát thì hậu quả không thể lường được.
Hách Cửu Tiêu đáp lại cái ôm của Hách Thiên Thần, cỗ lực lượng sắp sửa khống chế không được bắt đầu lui ra một chút, nhìn thấy bộ dáng lo lắng nhíu chặt mi của Hách Thiên Thần, sắc mặt vặn vẹo cứng ngắc của Hách Cửu Tiêu dần dần thay đổi, rốt cục khôi phục, ngoảnh đầu khẽ hôn bên môi Hách Thiên Thần, một chút tiếp xúc rất nhỏ lại dẫn tới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người.
Những người xung quanh đã sớm dừng tay, vẻ mặt khác nhau, phần lớn người của Thiên Cơ Các và Hách Cốc không biết hai vị chủ tử của bọn họ còn có loại tình cảm này, chỉ có thể ngốc lăng đứng nhìn, người của các môn phái khác thì lộ rõ sự chán ghét và hài lòng, bởi vì bị người nhạo báng không chỉ có bọn họ, hai người này cũng không thể tránh khỏi.
Bọn họ không dám nói lung tung những lời ghê tởm, nhưng sự hèn mọn dưới đáy mắt lại càng lộ ra rõ ràng, không ít người cảm thấy nực cười, đại đệ tử phái Hoa Thương hừ nhẹ một tiếng, “Trước mặt người khác cũng dám làm ra chuyện như vậy, các ngươi thật sự là quỷ.” Hắn lắc đầu, “Vì sao hai người nam nhân lại nảy sinh cái loại tình cảm này đối với huynh đệ của chính mình?”
“Nhiều lời với bọn họ làm gì? Bọn họ không để ý luân thường đạo lý, nguyện ý bị người đời chê cười, chúng ta thì không tự nguyện, nhưng bọn họ lại cố ý đem chuyện đó tiết lộ ra ngoài, bởi vì bọn họ đang muốn tìm người để lót lưng!” Có người nâng đao, nhưng lập tức tỉnh táo mà nghĩ đến dưới chân của mình là một khối tử thi, trên người liền dâng lên cảm giác rùng mình, thiếu chút nữa đã nôn mửa.
“Các chủ?” Xá Kỷ thấy việc này đã bị người ta vạch trần, hắn tiến lên chờ chỉ thị, nhìn thấy Hách Thiên Thần thản nhiên liếc mắt một cái thì lập tức hiểu ý, xoay người vung kiếm lên, đề khí hét lớn, “Bất kính với Các chủ, tử tội! Giết cho ta!”
Nghe thấy hữu sứ hạ lệnh, mọi người trong Thiên Cơ Các lập tức hoàn hồn rồi động thủ, đồng thời người của các môn phái cũng vọt đến, ven đường có một sườn núi nhỏ, trên núi còn có người, cộng với chỗ này hết thảy khoảng gần mấy chục mạng, có không ít người là những kẻ chưa từng gặp qua ở Tuần Thiên Tháp vào lúc đó.
Trong lòng sinh nghi, Hách Thiên Thần không kịp lo lắng, lấy ra Giao Tàm ti, nghênh đón trường kiếm của một người, nhưng vẫn không quên nhắc nhở Hách Cửu Tiêu tuyệt đối không được sử dụng dị lực. Lúc này Hách Cửu Tiêu đã tỉnh táo, sắc mặt lạnh lùng như băng thạch khẽ gật đầu, vẻ mặt bất động, chỉ đứng tại chỗ nâng chưởng nghênh địch.
Trường kiếm đâm tới, Hách Cửu Tiêu không né cũng không tránh, mà chỉ nâng tay xuất chưởng, người nọ không ngờ hắn lại dùng chiêu thức nguy hiểm như thế, đây là đấu pháp lưỡng bại câu thương, kiếm thế không khỏi do dự, trong lúc lưỡng lự thì chưởng lực đã kéo đến, mũi kiếm vẫn chưa kịp chạm vào cẩm bào thì người cầm kiếm đã bị đánh bay ra ngoài, chưởng lực xuyên thấu vào y phục, trong ngực của người nọ văng ra không ít trang giấy.
Những trang giấy tung bay trong không trung, Hách Thiên Thần đảo mắt một cái thì sắc mặt bỗng nhiên đại biến, một mũi ám khí bắn về phía hắn, hắn lấy lại tinh thần để tránh né, nhưng đã chậm một khắc, trong lúc nguy cấp thì có một bàn tay quét ngang, chưởng vào mũi ám khí.
“Ngươi làm sao vậy?” Hách Cửu Tiêu tận mắt nhìn thấy mũi ám khí xẹt qua tóc của Hách Thiên Thần, thiếu chút nữa đã đâm vào cổ của hắn, tim đập loạn nhịp, Hách Cửu Tiêu nắm chặt Hách Thiên Thần rồi rống to.
Hách Thiên Thần bắt lấy một tờ giấy, sắc mặt dị thường nghiêm trọng, “Đây là loại giấy mà Thiên Cơ Các sử dụng, tất cả những gì viết trên đó đều là chuyện cơ mật trong khắp võ lâm, nếu bị truyền ra giang hồ, cho dù không phải là Thiên Cơ Các làm thì cũng không có ai tin tưởng.”
Loại giấy mà Thiên Cơ Các sử dụng được đặc chế, phía trên có khắc hoa văn hình áng mây, khi nhìn qua ngọn nến sẽ xuất hiện màu vàng nhạt, người ngoài không thể làm giả, chỉ cần viết xuống nội dung trên trang giấy thì sẽ bị người ta cho rằng là do Thiên Cơ Các truyền ra.
Cho nên người của các môn phái tìm đến, khẳng định là hắn tiết lộ tin tức, thậm chí những kẻ không có mặt ở dưới chân Tuần Thiên Tháp cũng tìm đến đây, mục đích là để giết người diệt khẩu, để tiêu diệt Thiên Cơ Các!
Bởi vì Thiên Cơ Các biết quá nhiều bí mật, cất giấu quá nhiều bảo bối, có quá nhiều điều trọng yếu được ghi lại, mà mấy thứ này một khi lưu truyền trong giang hồ, thì đừng nói giang hồ sẽ lâm vào chấn động, thậm chí còn gây ra sóng to gió lớn, dẫn đến một trận hạo kiếp tinh phong huyết vũ!
Nghe ra tính nghiêm trọng trong lời nói của Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu lập tức phái thủ hạ tàn sát tất cả mọi người ở đây, Băng Ngự tuân lệnh, thả ra Linh Lung Chi và Cẩm Hoa Mãng, trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm thiết càng thêm kịch liệt. Chủ ý của Hách Cửu Tiêu là muốn giết gà dọa khỉ, trước tiên giết đối phương cảnh cáo, như vậy sau này bất luận có bao nhiêu người muốn đến tìm phiền phức thì cũng phải cân nhắc trước sau. (ohhh em rắn, lâu rồi mới gặp lại em, sờ đầu một cái)
Hách Thiên Thần hiểu ý nên không ngăn cản, lúc này cho dù có nói đạo lý với đám người này thì cũng vô ích. Trước tiên chỉ có thể chiếm thế thượng phong, thì những gì nói ra mới có người tin tưởng, bằng không sẽ chỉ khiến người ta nghĩ rằng bọn họ muốn viện cớ che giấu.
Hết thảy trên đường đều là tiếng chém giết, đao quang kiếm ảnh, ám khí bắn ra tứ phía, nhân số của hai bên không quá cách biệt, chỉ khác nhau ở lực lượng và sự phối hợp. Các môn phái tới đây để trả thù, đều tự làm theo ý mình, chỉ biết nhất thời tức giận, cũng bởi vì có nhiều người nên mới dám chặn đường, bọn họ biết rõ nếu chờ Hách Thiên Thần đến Thiên Cơ Các thì sẽ khó đạt được cơ hội.
Người của Thiên Cơ Các và Hách Cốc lại không phải như thế, mỗi bước tiến thoái đều phối hợp với nhau, có hai vị chủ tử ở bên cạnh, bọn họ cao hứng tàn sát, thậm chí còn lớn tiếng hô quát, khiến cho đồng bạn bên cạnh cũng hưởng ứng, vì vậy mà khí thế lại thắng thêm một phần, chênh lệch giữa thực lực của hai bên lại kéo ra thêm một khoảng.
Ngay trên quan đạo có ít người qua lại, ước chừng thời gian uống một ly trà nhỏ, thì có một con khoái mã thẳng hướng chạy đến, người ngồi trên lưng ngựa nhìn thấy tình hình thì lập tức la lớn, “Các chủ! Thuộc hạ đến chậm! Nhân mã trong Các đã tới!”
Các môn phái không có bao nhiêu người còn lực để tiếp tục chiến đấu, đa số đều đã trở thành vong hồn, số còn lại đều bị trọng thương, nghe xong lời nói của người tới thì rốt cục không còn tinh thần chiến đấu, vốn ỷ đông thừa dịp Hách Thiên Thần mang theo không nhiều thủ hạ để chiếm tiện nghi, không ngờ người của Thiên Cơ Các lại nhận được tin tức mà đến nhanh như vậy.
“Hách Thiên Thần, chúng ta đi trước!” Đại đệ tử của phái Hoa Thương có thân thủ bất phàm, tận lực cầm cự cho đến lúc này, trên người nơi nơi đều có thương tích, mắt thấy cứ tiếp tục như vậy thì chỉ là tự tìm cái chết, bịt chặt vết thương, né tránh lưỡi kiếm đang chém đến, xoay người bỏ chạy.
Còn sống chưa đến mười người, vốn là những kẻ có công phu tốt nhất, những người khác nghe như vậy cũng chỉ có thể tạm thời rút lui. Hách Thiên Thần không phái người đuổi theo, tâm tư của hắn đều đặt vào chuyện hỗn loạn trước mắt.
Là ai tiết lộ cơ mật trong Các? Những trang giấy trong Thiên Cơ Các vì sao lại bị truyền ra ngoài?
“Các chủ.” Người nọ xuống ngựa, hành lễ đối với Hách Thiên Thần, hắn là một trong những mật thám của Thiên Cơ Các, là hắn đầu tiên phát hiện nơi này có người giao chiến, tin tức truyền đến Thiên Cơ Các, lập tức sẽ có người tiến đến trợ giúp.
“Lần đó bị đột nhập, trong Các có thiếu cái gì hay không?” Hách Thiên Thần nắm tờ giấy trên tay, người nọ nhìn vào tờ giấy, cẩn thận quan sát rồi ngẩng đầu kinh ngạc, “Trong Các không bị mất mác, ngày đó có người đột nhập nhưng bất quá chỉ ở bên ngoài, đã bị chúng ta cản lại, không có gì tổn thất.”
Cũng giống như những gì Vong Sinh đã nói.
Hách Cửu Tiêu thấy hắn trầm tư, nhẹ nhàng vỗ vai hắn rồi khẽ lên tiếng, “Không bằng về trước hẳn nói sau.”
“Cũng được.” Lên ngựa, Hách Thiên Thần nhìn thấy người đến từ xa xa, là tới để nghênh đón hắn trở về, làm cho bọn họ chờ một chút, hắn nhìn xuống những thi thể ở dưới đất, chăm chú một hồi lâu rồi khép mắt lại, “Phái người tìm kiếm thi thể của người trong Thiên Cơ Các và huynh đệ trong Hách Cốc để hậu táng.”
Giọng nói trầm thấp thong thả, dị thường chậm rãi, vẫn bình tĩnh ung dung như vậy, mọi người trong Thiên Cơ Các đều cúi đầu lĩnh mệnh. Có người nghĩ đến một màn vừa mới chứng kiến và nghe thấy, vẻ mặt có một chút không tự nhiên, không dám ngẩng đầu nhìn hai huynh đệ, ánh mắt thoáng nhìn rồi lại bất giác ly khai.
Tựa như không phát hiện phản ứng của thủ hạ, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đều tự giục ngựa khởi hành, tiếp tục tiến về phía trước.
Chờ đến khi bọn họ trở về Thiên Cơ Các thì quả nhiên không thấy có gì dị thường, hết thảy vẫn như cũ, nhưng chuyện đột nhập từ trước đến nay đã xảy ra vài lần, theo tra xét đều không phải thuộc về một người giật dây, mà là đủ loại thế lực ở khắp nơi, tất cả đều là vì chuyện Thiên Cơ Các để lộ tin tức.
Đây là âm mưu nhằm vào Thiên Cơ Các. Trong Các có người tiết lộ. Hai điểm này thì Hách Thiên Thần đều biết rõ nhưng hắn vẫn chưa lập tức điều tra người trong Các.
“Lòng người bất ổn, dễ dàng sinh ra biến cố, chuyện lần này chỉ có thể đợi qua một khoảng thời gian rồi sẽ giải quyết.” Trong dược trai mà hắn đã xây cho Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần ngắm nghía một loại thảo dược trên tay, mặc dù trên giang hồ đang náo loạn long trời lỡ đất, nhưng khi hắn nói đến việc này thì vẫn điềm nhiên như gió như mây, nhẹ nhàng trầm tĩnh.
“Ngươi không lo lắng, nhưng ta lại lo lắng cho ngươi. Người nọ biết được nhiều chuyện cơ mật như vậy, tất nhiên thân phận không thấp.” Hách Cửu Tiêu hoài nghi là tâm phúc của đám Các lão lúc trước, nhưng hắn lại tin tưởng, với thủ đoạn ép cung của hắn thì bọn họ không thể giấu diếm, tâm phúc của đám Các lão đã bị tiêu diệt toàn bộ.
Thời tiết đã vào đông, cỏ cây điêu linh bên ngoài cửa sổ, gió lạnh thổi vào từng cơn, hai người đều mặc thêm ngoại bào, Hách Thiên Thần đứng trước bàn nhìn Hách Cửu Tiêu điều chế dược thảo, giống như những chuyện xảy ra gần đây không hề liên quan đến hắn.
Từ khi bị tập kích trên đường, bọn họ thẳng tay hạ sát thủ, quả thật đã áp chế không ít sự kiêu căng của các môn phái khác. Máu tươi và thi thể đầy đất, mấy chục mạng người phơi thây trên đường, tin tức này đã sớm lan truyền khắp giang hồ.
Có không ít người đều là những kẻ bị trục xuất khỏi sư môn, vì vậy các môn phái không lấy cớ tiến đến để gây phiền phức, nhưng chuyện cơ mật bị tiết lộ thì lại khiến các phái đều lo lắng.
Trong mơ hồ đã có người rục rịch, lúc này sự yên ổn bất quá chỉ là tạm thời.
“Các chủ.” Xá Kỷ đứng bên ngoài gõ cửa, giọng nói truyền vào, “Trong cung có người cầu kiến.”
“Cửu Tiêu!” Hách Thiên Thần nắm lấy bàn tay vẫn còn muốn giơ lên của Hách Cửu Tiêu, gắt gao cầm chặt, trầm giọng nhắc nhở, “Đừng quên ta đã nói cái gì.” Dị lực của Hách Cửu Tiêu không được sử dụng trước mặt người khác, càng không thể mất đi tự chủ ở trước mặt người khác!
Đôi mắt vô tình lạnh lùng lóe lên dị quang, chậm rãi chuyển động, ánh mắt dừng trên người Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu hít sâu mấy hơi, tựa như cố gắng đè xuống cỗ lực lượng đang cuồn cuộn trỗi dậy, sắc mặt âm trầm vặn vẹo, chỉ trong một khắc hắn đã muốn tàn sát tất cả những người này, dùng phương pháp tàn nhẫn khủng khiếp nhất làm cho bọn họ biến mất khỏi thế gian.
Hơi thở tử vong vẫn còn chuyển động trong không khí, bàn tay của Hách Cửu Tiêu khẽ run rẩy, Hách Thiên Thần cầm chặt tay hắn, mạnh đến mức những khớp tay trở nên trắng bệch, dùng lực đạo áp chế hắn, hoàn toàn không bận tâm để những người này nhìn thấy thì sẽ nói như thế nào. Hách Thiên Thần bước xuống ngựa, kéo theo Hách Cửu Tiêu, rồi sau đó choàng tay ôm chặt lấy hắn.
“Đừng tức giận!” Hách Thiên Thần cầm lấy tay Hách Cửu Tiêu, bàn tay đặt sau lưng nhẹ nhàng vuốt ve, ghé vào lỗ tai của Hách Cửu Tiêu rồi trầm giọng nói nhỏ, “Không cần bận tâm bọn họ nói cái gì, lúc trước đáp ứng ngươi thì ta đã nghĩ sẽ có ngày hôm nay.” Sắc mặt của Hách Thiên Thần cũng không tốt, nhưng lúc này quan trọng nhất là dị năng của Hách Cửu Tiêu, không thể để cho nó bùng nổ, nếu khiến cho Già Lam bộc phát thì hậu quả không thể lường được.
Hách Cửu Tiêu đáp lại cái ôm của Hách Thiên Thần, cỗ lực lượng sắp sửa khống chế không được bắt đầu lui ra một chút, nhìn thấy bộ dáng lo lắng nhíu chặt mi của Hách Thiên Thần, sắc mặt vặn vẹo cứng ngắc của Hách Cửu Tiêu dần dần thay đổi, rốt cục khôi phục, ngoảnh đầu khẽ hôn bên môi Hách Thiên Thần, một chút tiếp xúc rất nhỏ lại dẫn tới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người.
Những người xung quanh đã sớm dừng tay, vẻ mặt khác nhau, phần lớn người của Thiên Cơ Các và Hách Cốc không biết hai vị chủ tử của bọn họ còn có loại tình cảm này, chỉ có thể ngốc lăng đứng nhìn, người của các môn phái khác thì lộ rõ sự chán ghét và hài lòng, bởi vì bị người nhạo báng không chỉ có bọn họ, hai người này cũng không thể tránh khỏi.
Bọn họ không dám nói lung tung những lời ghê tởm, nhưng sự hèn mọn dưới đáy mắt lại càng lộ ra rõ ràng, không ít người cảm thấy nực cười, đại đệ tử phái Hoa Thương hừ nhẹ một tiếng, “Trước mặt người khác cũng dám làm ra chuyện như vậy, các ngươi thật sự là quỷ.” Hắn lắc đầu, “Vì sao hai người nam nhân lại nảy sinh cái loại tình cảm này đối với huynh đệ của chính mình?”
“Nhiều lời với bọn họ làm gì? Bọn họ không để ý luân thường đạo lý, nguyện ý bị người đời chê cười, chúng ta thì không tự nguyện, nhưng bọn họ lại cố ý đem chuyện đó tiết lộ ra ngoài, bởi vì bọn họ đang muốn tìm người để lót lưng!” Có người nâng đao, nhưng lập tức tỉnh táo mà nghĩ đến dưới chân của mình là một khối tử thi, trên người liền dâng lên cảm giác rùng mình, thiếu chút nữa đã nôn mửa.
“Các chủ?” Xá Kỷ thấy việc này đã bị người ta vạch trần, hắn tiến lên chờ chỉ thị, nhìn thấy Hách Thiên Thần thản nhiên liếc mắt một cái thì lập tức hiểu ý, xoay người vung kiếm lên, đề khí hét lớn, “Bất kính với Các chủ, tử tội! Giết cho ta!”
Nghe thấy hữu sứ hạ lệnh, mọi người trong Thiên Cơ Các lập tức hoàn hồn rồi động thủ, đồng thời người của các môn phái cũng vọt đến, ven đường có một sườn núi nhỏ, trên núi còn có người, cộng với chỗ này hết thảy khoảng gần mấy chục mạng, có không ít người là những kẻ chưa từng gặp qua ở Tuần Thiên Tháp vào lúc đó.
Trong lòng sinh nghi, Hách Thiên Thần không kịp lo lắng, lấy ra Giao Tàm ti, nghênh đón trường kiếm của một người, nhưng vẫn không quên nhắc nhở Hách Cửu Tiêu tuyệt đối không được sử dụng dị lực. Lúc này Hách Cửu Tiêu đã tỉnh táo, sắc mặt lạnh lùng như băng thạch khẽ gật đầu, vẻ mặt bất động, chỉ đứng tại chỗ nâng chưởng nghênh địch.
Trường kiếm đâm tới, Hách Cửu Tiêu không né cũng không tránh, mà chỉ nâng tay xuất chưởng, người nọ không ngờ hắn lại dùng chiêu thức nguy hiểm như thế, đây là đấu pháp lưỡng bại câu thương, kiếm thế không khỏi do dự, trong lúc lưỡng lự thì chưởng lực đã kéo đến, mũi kiếm vẫn chưa kịp chạm vào cẩm bào thì người cầm kiếm đã bị đánh bay ra ngoài, chưởng lực xuyên thấu vào y phục, trong ngực của người nọ văng ra không ít trang giấy.
Những trang giấy tung bay trong không trung, Hách Thiên Thần đảo mắt một cái thì sắc mặt bỗng nhiên đại biến, một mũi ám khí bắn về phía hắn, hắn lấy lại tinh thần để tránh né, nhưng đã chậm một khắc, trong lúc nguy cấp thì có một bàn tay quét ngang, chưởng vào mũi ám khí.
“Ngươi làm sao vậy?” Hách Cửu Tiêu tận mắt nhìn thấy mũi ám khí xẹt qua tóc của Hách Thiên Thần, thiếu chút nữa đã đâm vào cổ của hắn, tim đập loạn nhịp, Hách Cửu Tiêu nắm chặt Hách Thiên Thần rồi rống to.
Hách Thiên Thần bắt lấy một tờ giấy, sắc mặt dị thường nghiêm trọng, “Đây là loại giấy mà Thiên Cơ Các sử dụng, tất cả những gì viết trên đó đều là chuyện cơ mật trong khắp võ lâm, nếu bị truyền ra giang hồ, cho dù không phải là Thiên Cơ Các làm thì cũng không có ai tin tưởng.”
Loại giấy mà Thiên Cơ Các sử dụng được đặc chế, phía trên có khắc hoa văn hình áng mây, khi nhìn qua ngọn nến sẽ xuất hiện màu vàng nhạt, người ngoài không thể làm giả, chỉ cần viết xuống nội dung trên trang giấy thì sẽ bị người ta cho rằng là do Thiên Cơ Các truyền ra.
Cho nên người của các môn phái tìm đến, khẳng định là hắn tiết lộ tin tức, thậm chí những kẻ không có mặt ở dưới chân Tuần Thiên Tháp cũng tìm đến đây, mục đích là để giết người diệt khẩu, để tiêu diệt Thiên Cơ Các!
Bởi vì Thiên Cơ Các biết quá nhiều bí mật, cất giấu quá nhiều bảo bối, có quá nhiều điều trọng yếu được ghi lại, mà mấy thứ này một khi lưu truyền trong giang hồ, thì đừng nói giang hồ sẽ lâm vào chấn động, thậm chí còn gây ra sóng to gió lớn, dẫn đến một trận hạo kiếp tinh phong huyết vũ!
Nghe ra tính nghiêm trọng trong lời nói của Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu lập tức phái thủ hạ tàn sát tất cả mọi người ở đây, Băng Ngự tuân lệnh, thả ra Linh Lung Chi và Cẩm Hoa Mãng, trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm thiết càng thêm kịch liệt. Chủ ý của Hách Cửu Tiêu là muốn giết gà dọa khỉ, trước tiên giết đối phương cảnh cáo, như vậy sau này bất luận có bao nhiêu người muốn đến tìm phiền phức thì cũng phải cân nhắc trước sau. (ohhh em rắn, lâu rồi mới gặp lại em, sờ đầu một cái)
Hách Thiên Thần hiểu ý nên không ngăn cản, lúc này cho dù có nói đạo lý với đám người này thì cũng vô ích. Trước tiên chỉ có thể chiếm thế thượng phong, thì những gì nói ra mới có người tin tưởng, bằng không sẽ chỉ khiến người ta nghĩ rằng bọn họ muốn viện cớ che giấu.
Hết thảy trên đường đều là tiếng chém giết, đao quang kiếm ảnh, ám khí bắn ra tứ phía, nhân số của hai bên không quá cách biệt, chỉ khác nhau ở lực lượng và sự phối hợp. Các môn phái tới đây để trả thù, đều tự làm theo ý mình, chỉ biết nhất thời tức giận, cũng bởi vì có nhiều người nên mới dám chặn đường, bọn họ biết rõ nếu chờ Hách Thiên Thần đến Thiên Cơ Các thì sẽ khó đạt được cơ hội.
Người của Thiên Cơ Các và Hách Cốc lại không phải như thế, mỗi bước tiến thoái đều phối hợp với nhau, có hai vị chủ tử ở bên cạnh, bọn họ cao hứng tàn sát, thậm chí còn lớn tiếng hô quát, khiến cho đồng bạn bên cạnh cũng hưởng ứng, vì vậy mà khí thế lại thắng thêm một phần, chênh lệch giữa thực lực của hai bên lại kéo ra thêm một khoảng.
Ngay trên quan đạo có ít người qua lại, ước chừng thời gian uống một ly trà nhỏ, thì có một con khoái mã thẳng hướng chạy đến, người ngồi trên lưng ngựa nhìn thấy tình hình thì lập tức la lớn, “Các chủ! Thuộc hạ đến chậm! Nhân mã trong Các đã tới!”
Các môn phái không có bao nhiêu người còn lực để tiếp tục chiến đấu, đa số đều đã trở thành vong hồn, số còn lại đều bị trọng thương, nghe xong lời nói của người tới thì rốt cục không còn tinh thần chiến đấu, vốn ỷ đông thừa dịp Hách Thiên Thần mang theo không nhiều thủ hạ để chiếm tiện nghi, không ngờ người của Thiên Cơ Các lại nhận được tin tức mà đến nhanh như vậy.
“Hách Thiên Thần, chúng ta đi trước!” Đại đệ tử của phái Hoa Thương có thân thủ bất phàm, tận lực cầm cự cho đến lúc này, trên người nơi nơi đều có thương tích, mắt thấy cứ tiếp tục như vậy thì chỉ là tự tìm cái chết, bịt chặt vết thương, né tránh lưỡi kiếm đang chém đến, xoay người bỏ chạy.
Còn sống chưa đến mười người, vốn là những kẻ có công phu tốt nhất, những người khác nghe như vậy cũng chỉ có thể tạm thời rút lui. Hách Thiên Thần không phái người đuổi theo, tâm tư của hắn đều đặt vào chuyện hỗn loạn trước mắt.
Là ai tiết lộ cơ mật trong Các? Những trang giấy trong Thiên Cơ Các vì sao lại bị truyền ra ngoài?
“Các chủ.” Người nọ xuống ngựa, hành lễ đối với Hách Thiên Thần, hắn là một trong những mật thám của Thiên Cơ Các, là hắn đầu tiên phát hiện nơi này có người giao chiến, tin tức truyền đến Thiên Cơ Các, lập tức sẽ có người tiến đến trợ giúp.
“Lần đó bị đột nhập, trong Các có thiếu cái gì hay không?” Hách Thiên Thần nắm tờ giấy trên tay, người nọ nhìn vào tờ giấy, cẩn thận quan sát rồi ngẩng đầu kinh ngạc, “Trong Các không bị mất mác, ngày đó có người đột nhập nhưng bất quá chỉ ở bên ngoài, đã bị chúng ta cản lại, không có gì tổn thất.”
Cũng giống như những gì Vong Sinh đã nói.
Hách Cửu Tiêu thấy hắn trầm tư, nhẹ nhàng vỗ vai hắn rồi khẽ lên tiếng, “Không bằng về trước hẳn nói sau.”
“Cũng được.” Lên ngựa, Hách Thiên Thần nhìn thấy người đến từ xa xa, là tới để nghênh đón hắn trở về, làm cho bọn họ chờ một chút, hắn nhìn xuống những thi thể ở dưới đất, chăm chú một hồi lâu rồi khép mắt lại, “Phái người tìm kiếm thi thể của người trong Thiên Cơ Các và huynh đệ trong Hách Cốc để hậu táng.”
Giọng nói trầm thấp thong thả, dị thường chậm rãi, vẫn bình tĩnh ung dung như vậy, mọi người trong Thiên Cơ Các đều cúi đầu lĩnh mệnh. Có người nghĩ đến một màn vừa mới chứng kiến và nghe thấy, vẻ mặt có một chút không tự nhiên, không dám ngẩng đầu nhìn hai huynh đệ, ánh mắt thoáng nhìn rồi lại bất giác ly khai.
Tựa như không phát hiện phản ứng của thủ hạ, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đều tự giục ngựa khởi hành, tiếp tục tiến về phía trước.
Chờ đến khi bọn họ trở về Thiên Cơ Các thì quả nhiên không thấy có gì dị thường, hết thảy vẫn như cũ, nhưng chuyện đột nhập từ trước đến nay đã xảy ra vài lần, theo tra xét đều không phải thuộc về một người giật dây, mà là đủ loại thế lực ở khắp nơi, tất cả đều là vì chuyện Thiên Cơ Các để lộ tin tức.
Đây là âm mưu nhằm vào Thiên Cơ Các. Trong Các có người tiết lộ. Hai điểm này thì Hách Thiên Thần đều biết rõ nhưng hắn vẫn chưa lập tức điều tra người trong Các.
“Lòng người bất ổn, dễ dàng sinh ra biến cố, chuyện lần này chỉ có thể đợi qua một khoảng thời gian rồi sẽ giải quyết.” Trong dược trai mà hắn đã xây cho Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần ngắm nghía một loại thảo dược trên tay, mặc dù trên giang hồ đang náo loạn long trời lỡ đất, nhưng khi hắn nói đến việc này thì vẫn điềm nhiên như gió như mây, nhẹ nhàng trầm tĩnh.
“Ngươi không lo lắng, nhưng ta lại lo lắng cho ngươi. Người nọ biết được nhiều chuyện cơ mật như vậy, tất nhiên thân phận không thấp.” Hách Cửu Tiêu hoài nghi là tâm phúc của đám Các lão lúc trước, nhưng hắn lại tin tưởng, với thủ đoạn ép cung của hắn thì bọn họ không thể giấu diếm, tâm phúc của đám Các lão đã bị tiêu diệt toàn bộ.
Thời tiết đã vào đông, cỏ cây điêu linh bên ngoài cửa sổ, gió lạnh thổi vào từng cơn, hai người đều mặc thêm ngoại bào, Hách Thiên Thần đứng trước bàn nhìn Hách Cửu Tiêu điều chế dược thảo, giống như những chuyện xảy ra gần đây không hề liên quan đến hắn.
Từ khi bị tập kích trên đường, bọn họ thẳng tay hạ sát thủ, quả thật đã áp chế không ít sự kiêu căng của các môn phái khác. Máu tươi và thi thể đầy đất, mấy chục mạng người phơi thây trên đường, tin tức này đã sớm lan truyền khắp giang hồ.
Có không ít người đều là những kẻ bị trục xuất khỏi sư môn, vì vậy các môn phái không lấy cớ tiến đến để gây phiền phức, nhưng chuyện cơ mật bị tiết lộ thì lại khiến các phái đều lo lắng.
Trong mơ hồ đã có người rục rịch, lúc này sự yên ổn bất quá chỉ là tạm thời.
“Các chủ.” Xá Kỷ đứng bên ngoài gõ cửa, giọng nói truyền vào, “Trong cung có người cầu kiến.”
Danh sách chương