Cho dù nhảy cao đến đâu thì cuối cùng cũng phải hạ xuống, dưới chân không còn chỗ cố định, chỉ có thể rơi vào vực sâu không đáy.

Bọn họ rõ ràng đang ở tầng hai, nhưng vực sâu thăm thẳm lại hướng xuống lòng đất, đề khí khinh công, không biết rơi xuống bao lâu, trước mắt chỉ có bóng đêm hắc ám, mọi người đều tự cầm binh khí bám vào tường, nghiêng ngả lảo đảo rơi xuống, chỉ cảm thấy chạm tay vào một mảnh cứng rắn như băng, như nham thạch, mà không phải vách tường bình thường.

Cứ như vậy, một nửa ngã, một nửa trượt. Rốt cục, dưới chân nhìn thấy ánh sáng, lại rơi xuống hơn mười trượng, rồi giẫm được lên mặt đất.

Hách Thiên Thần đứng vững vàng, không chật vật như người khác, binh khí của hắn là Giao Tàm ti, dưới tình huống như vậy mà bám vào vách tường bằng nham thạch cũng không phải dễ dàng, nhưng hắn lại có vẻ rất thoải mái. Đinh Phong âm thầm nhìn vài lần, lại tiếp tục kinh hãi.

Phải có thân pháp khinh công cao cường đến mức nào thì mới ung dung đối với hiểm cảnh như vậy? Nhưng hắn lại không biết, khi rơi xuống là lúc Hách Cửu Tiêu đã ở ngay bên hông Hách Thiên Thần, ngự phong rơi xuống, so với khinh công tầm thường mà nói thì đương nhiên bất đồng, Hách Thiên Thần căn bản không hao phí bao nhiêu khí lực, thoạt nhìn có vẻ rất điêu luyện.

Thấy được ánh sáng, mọi người đều tự quan sát xung quanh.

Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đứng chung một chỗ, mặt sau là Hoa Nam Ẩn đang đau lòng nhìn chiếc quạt của mình, bên cạnh là Vân Khanh, thanh kiếm giấu trong chiếc cầm đã được rút ra, không biết chiếc cầm sau khi rơi xuống đã lạc ở nơi nào, tiếp theo sau là Vạn gia phụ tử, trận chiến lúc trước cũng không dễ dàng, trên người mơ hồ nhìn thấy máu, ắt hẳn là bị thương, còn Đinh Phong thì ôm đầu vai, sắc mặt rất kém, đầu vai bị ám khí gây thương tích, vết máu loang lổ thấm ra ngoài y phục.

Không biết là địch hay là hữu, đám người quan sát lẫn nhau vài lần, ngoại trừ Hoa Nam Ẩn có thể tin tưởng, đối với Hách Thiên Thần mà nói, những người khác không biết khi nào sẽ động thủ.

“Dưới Tuần Thiên Tháp lại có một mật đạo như vậy, thật sự là không có ai nghĩ đến.” Y phục của Vân Khanh đã bẩn, nhưng không thể che giấu dung mạo hơn người của nàng, mặc dù tay cầm kiếm, nhưng người ta không thể gắn liền nàng với hung hiểm và binh đao.

“Ai nói không có người nghĩ đến.” Hoa Nam Ẩn đôi khi thích làm trái ý người khác, hắn hỏi Hách Thiên Thần, “Không phải ngươi đã sớm biết nơi này có mật đạo? Làm sao ngươi thấy được cơ quan kia?”

Vân Khanh đôi khi quá phận đơn thuần, nhưng lắm lúc lại thông minh tỉnh táo khiến người ngoài hoài nghi.

Hoa Nam Ẩn đối xử với giai nhân đều có vài phần nhu tình, nhưng lại có thái độ khác thường với Vân Khanh. Hách Thiên Thần thấy hắn cố ý đặt câu hỏi, cũng không giấu diếm, “Diện tích tầng lầu kia so với tầng trệt có một chút bất đồng, mặc dù cố ý bài trí để đánh lừa thị giác, nhưng ngoại trừ như vậy, nếu cẩn thận đo đạc thì có thể phát hiện không gian của tầng lầu quả thật nhỏ hơn so với bên dưới.”

Quan trọng hơn một chút, hắn nhớ rõ hình vẽ trên tấm bản đồ, xác định trong Tuần Thiên Tháp có cơ quan, bất quá không thể nói điểm này với người khác. Thấy ánh mắt của hắn, Hách Cửu Tiêu hiểu ý, “Cho nên ngươi xác định tầng này có cơ quan.”

Hách Cửu Tiêu tiến lên, vén lấy vài sợi tóc bên gò má của Hách Thiên Thần, lúc trước khi rơi xuống có một chút rối loạn, hắn thuận tay sửa sang lại, Hách Thiên Thần gật đầu, “Ta đoán là có cơ quan, nhưng không ngờ cơ quan mở ra lại thông suốt xuống lòng đất.”

Hắn vốn tưởng rằng sau khi mặt tường thối lui thì có lẽ sẽ mở ra một mặt khác, không ngờ cơ quan này lại bố trí xảo diệu bí hiểm như thế. Tầng lầu này có cơ quan, cũng là nơi xâm nhập vào lòng đất, thật sự ngoài dự đoán của mọi người.

Những người khác nhìn hai huynh đệ đối thoại, trong mắt hiện lên vài phần khác thường.

Đôi tay cứu người cũng có thể lấy mạng người đang chậm rãi mơn trớn trên mái tóc đen, chỉ là vài cái rồi thu tay, động tác của Hách Cửu Tiêu cũng thập phần tự nhiên, không có cái gì là bất ổn, nhưng không hiểu vì sao ở trong mắt người khác lại cảm thấy vài phần ôn nhu.

Người như Huyết Ma Y vốn không thể gắn liền với hai chữ ôn nhu.

Vô huyết vô lệ, lãnh khốc vô tình, đây mới là hắn. Ôn nhu? Nếu là ở trên người khác thì có lẽ sẽ không kỳ quái, nhưng nếu người này là Huyết Ma Y….Âm thầm suy nghĩ vài lần, đám người đều nhớ đến lời thị phi ban đầu.

Ánh mắt của Hoa Nam Ẩn vừa chuyển, thản nhiên bẻ khớp ngón tay, rồi bất thình lình cảm thán một tiếng, “Hay nơi này chính là bảo tàng?”

Mọi người quả nhiên không còn lưu ý đến Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu, lập tức phục hồi tinh thần, Vạn Minh Khê đi trước vài bước, rồi chỉ lên đỉnh đầu, “Kia…..đó là….”

Hắn trừng lớn hai mắt, ngữ thanh run rẩy, đúng là không thể tiếp tục nói, không ai nhìn thấy ánh mắt mừng như điên của hắn, nhưng bất luận kẻ nào cũng có thể cảm giác được từ giọng nói kinh hỉ đầy run rẩy của hắn.

Vạn Khiêm Trọng cũng đi ra phía trước vài bước, dưới ánh sáng mới thấy rõ trước mắt, hắn cũng lộ ra sắc mặt vui mừng giống như con của hắn – Vạn Minh Khê.

Từng áp tiêu tứ phương, gặp qua đủ loại bảo bối, hỉ nộ của hắn rõ ràng còn có thể khống chế, chẳng qua ngữ thanh có một chút kích động, “Không sai, không sai! Từ nơi này đi xuống chính là bảo tàng!”

Mấy người còn lại cũng đi về phía trước, chỉ kém nhau vài bước chân nhưng lại có cảm giác như cách một trời một vực, trước mắt rộng mở, ánh sáng nhu hòa vây quanh bọn họ.

Chỉ cảm thấy phía trên đỉnh mật đạo có vô số điểm sáng, nhìn kỹ thì tất cả đều là những viên ngọc trai, xinh đẹp như bầu trời đêm khảm đầy sao, ánh sáng mê ly thắp sáng cả đường hầm như ban ngày, hai bên mật đạo tựa hồ được xây bằng bạch ngọc, trong suốt như tuyết, phản chiếu bóng người của bọn họ, cũng phản xạ những vầng sáng ngọc trai trên đỉnh đầu, bọn họ đứng nơi này giống như lạc vào một cảnh trong mơ, xung quanh hết thảy đều là hoa mỹ hư ảo.

“Đây vẫn là nhân gian hay sao?” Nữ tử không thể ngăn cản đối với cảnh trí mộng ảo như vậy, Vân Khanh si ngốc thì thầm, vô luận là trần hầm khảm ngọc trai hay vách tường chế tác bằng bạch ngọc, đều xinh đẹp đến mức làm cho lòng người say mê.

Ngữ thanh vang vọng trong mật đạo, đám người bước lên một tấm da thú trắng tinh, thiếu chút nữa đã nghĩ rằng mình lạc vào tiên cảnh, Hách Thiên Thần cũng kinh ngạc, nhìn vài lần, rồi bắt đầu đánh giá tấm da thú dưới chân bọn họ.

“Vẫn chưa có người đến đây.” Hách Cửu Tiêu biết hắn đang nhìn cái gì, giọng nói lạnh lùng đột ngột vang lên, làm bừng tỉnh vài người đang si ngốc ngắm nhìn cảnh trí.

“Huyết Ma Y đang nói cái gì?” Đinh Phong nhìn khắp nơi, Hách Thiên Thần thay Hách Cửu Tiêu trả lời, “Nơi này vẫn chưa từng có ai bước đến…”

“Nga? Làm sao Đàn Y công tử lại biết?” Đinh Phong không hiểu vì sao mà trở nên nóng vội, chống đả cẩu bổng bằng ngọc bích xuống đất, không đợi Hách Thiên Thần nói xong thì liền ngắt lời.

“Nhìn dưới chân, nếu có người đã từng đến đây thì tấm da thú này sẽ không có dáng vẻ như hiện tại.” Hách Thiên Thần nhìn tấm da thú bị thấm máu dưới chân Đinh Phong, phần lông phía trên có vài giọt máu màu nâu trầm, “Nếu có người bước qua thì phía trên da thú chắc chắn lưu lại dấu vết, hoặc là cát bụi, hoặc là dấu chân lõm xuống, vừa nhìn thì sẽ biết.”

Đinh Phong lơ đãng gật đầu, “Thì ra là thế.”

“Xin khuyên Đinh Bang chủ tốt hơn hết không nên mạo hiểm.” Hách Thiên Thần bỗng nhiên nói như vậy, Đinh Phong đột ngột ngẩng đầu, sau đó vừa cười vừa nói, “Ý của Đàn Y công tử là gì? Lão phu không hiểu.”

“Nếu ngươi muốn động thủ lúc này để loại bỏ chúng ta, dựa vào một mình ngươi thì e rằng khó có thể làm được, cho dù muốn đánh lén cũng cần có người tin tưởng ngươi, dám để cho ngươi đi ở phía sau.” Hách Thiên Thần mặc kệ vẻ mặt muốn thanh minh như thế nào của Đinh Phong, sau khi nói xong, hắn lập tức đi về phía trước.

Đi vài bước thì lại quay đầu cười khẽ, “Còn có, ngươi làm sao xác định phía trước là bảo tàng, mà không phải là cơ quan, hoặc là không có người trông coi? Cho dù ngươi một mình đi vào đó, dựa vào một mình ngươi thì có thể đảm đương hay không?”

Trên vách đá xẹt qua một bóng người thật dài, y mệ màu xanh khẽ phất lên, tóc đen tung bay, bước chân trầm ổn không thấy rối loạn, sắc mặt của Đinh Phong biến đổi vài lần. Vạn gia phụ tử nghe ra ý tứ trong lời của hắn, âm thầm đề phòng đối với Đinh Phong, đồng thời cũng ghi tạc lời nhắc nhở của Hách Thiên Thần, xua tan chủ ý này ở trong lòng.

Nay, bọn họ đang cùng trên một chiếc thuyền, không đến được bờ thì tốt nhất không nên động đến ai, huống chi, có hai huynh đệ kia ở trong này, nếu muốn tính toán làm cái gì thì e rằng cũng khó mà ra tay.

Đám người bắt đầu yên lặng, tim đập càng lúc càng nhanh, phía trước chờ bọn họ không biết là bảo bối gì, là vàng ngọc trong bảo khố, hay là thần binh lợi khí? Bí kíp võ công?

Mật đạo thật dài, không biết đã đi được bao lâu, rốt cục cũng đến, nhìn vào trước mắt, so với mật đạo vừa mới trải qua thì không khỏi làm lòng người sinh ra thất vọng, không phải châu báu cũng không phải bảo vật, càng không có võ công bí kíp, đó chỉ là một cánh cửa quá mức tầm thường.

Đúng lúc này, dị biến nổi lên! Trên đỉnh đầu bỗng nhiên chấn động, toàn bộ đỉnh của vách tường bất thình lình đè xuống!

Không còn chỗ nào để trốn, mọi người chỉ có thể tiến vào bên trong cánh cửa ở phía trước, mặc kệ phía sau là đao kiếm hay là ám khí, khói độc hay là sương mù, chỉ có thể nhảy vào trong đó, nếu không thì nhất định sẽ bị dập nát!

Khinh công của Hách Cửu Tiêu khác với mọi người, hắn tiến vào trước, nhưng lại không kéo theo Hách Thiên Thần. Như thế, ngộ nhỡ bên trong nếu có cái gì thì sẽ không liên lụy đến Hách Thiên Thần, nhưng không ngờ bên hông lại bị ôm chặt, Hách Thiên Thần từ phía sau nhào đến, hai người bọn họ cùng quay cuồng, đâm đầu vào cánh cửa gỗ ở trước mặt.

Cánh cửa vỡ vụn khắp tứ phía, sau lưng cánh cửa cũng không có gì khác thường, không thấy ám khí cũng không có cơ quan, cư nhiên chỉ là một gian phòng rất bình thường.

Hai người ôm nhau mà té trên mặt đất, Hách Cửu Tiêu nghĩ đến mới vừa rồi, nhịn không được mà cúi người hôn Hách Thiên Thần.

Đôi môi chạm vào trong khoảnh khắc liền tách ra, không làm cho bất luận kẻ nào phát hiện có điểm khác thường. Khi Hách Thiên Thần đứng dậy thì vô ý chạm vào hạ thân vừa cứng vừa nóng của Hách Cửu Tiêu, trong lòng khẽ kinh ngạc, nét mặt của Hách Cửu Tiêu vẫn như trước, những người khác đều đang tự kiểm tra bản thân có thương tích gì hay không, không ai lưu ý đến bọn họ ở bên này.

“Đây là thế nào? Chẳng lẽ mật đạo vừa rồi mới là bảo tàng? Sớm biết như vậy thì nên tháo xuống vài khối ngọc thạch để lưu lại làm kỷ niệm.” Hoa Nam Ẩn thăm dò xung quanh, mật đạo không ngờ bị phá hủy, chỉ để lại một vách tường lớn chặn xuống ngay trước cửa, bọn họ bị nhốt vào gian phòng không lớn cũng không nhỏ này.

Mật đạo được xây bằng ngọc thạch làm cho tâm tư của người ta bị mê mẩn, hoàn toàn mất đi cảnh giới, đột nhiên có cơ quan đè xuống, có lẽ là do bọn họ khi bước lên tấm da thú đã mở ra. Ngọc trai lấp lánh trên đỉnh đầu cũng là vì mê hoặc tầm mắt, làm cho người ta không chú ý đến điểm khác thường trên đỉnh đầu.

Khi đi qua một mật đạo tráng lệ như vậy thì ai cũng mong chờ sẽ nhìn thấy bảo vật, nhưng cuối cùng lại chỉ hiện ra một cánh cửa bằng gỗ rất đỗi bình thường, trong lúc kinh ngạc và thất vọng, chỉ cần có một chút chần chừ thì sẽ bị đè chết bên trong mật đạo.

Nghe Hách Thiên Thần giảng lại hiểm cảnh mới vừa rồi, đám người âm thầm cảm thấy may mắn, hôm nay nếu công lực của bọn họ kém một chút thì e rằng không thể toàn thân thoát ra.

“Nói như vậy, Kích Ngọc Hầu Ôn Thiết Vũ quả thật thấu hiểu lòng người nên mới có thể thiết kế một mật đạo như vậy.” Hoa Nam Ẩn nghe xong thì vừa tán thưởng vừa ngạc nhiên.

“Nếu đã biết Ôn Thiết Vũ là người như thế nào, ngươi nghĩ xem, hắn làm sao có thể lưu lại một gian phòng ngủ bình thường không có gì kỳ lạ phía sau mật đạo cho chúng ta?” Hách Thiên Thần chậm rãi nói, ánh mắt thâm trầm như đáy biển đang đánh giá khắp xung quanh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện