Mọi người đang muốn xuất chưởng vung kiếm thì đột nhiên nghe thấy tiếng la như thế, liền dừng lại động tác trong tay, chỉ thấy người đến với một đầu đầy mồ hôi, mặt không còn một chút máu, thần sắc trắng bệch, xem ra quả thực rất giống quỷ, cả người như lao ra từ trong nước, thiếu chút nữa thì bọn họ không thể nhận ra hắn.
Bọn họ vốn biết rõ người này, Đường chủ La Thắng Đường, La Kiên.
Không ai ngờ người đến chính là La Kiên, “La đại hiệp, vì sao ngươi ở đây?” Lý đại nương có một chút kính nể đối với hắn, vừa hỏi xong thì bỗng nhiên lại nhớ ra, “Đúng rồi, ngươi cũng là vì Hồng Nhan.”
Những người tới nơi này, ai mà không phải vì giải độc Hồng Nhan? Hắn cũng là vì người mà hắn đang tưởng nhớ trong lòng.
“Mau! Mau đi cùng ta!” La Kiên vốn có tướng mạo khôi ngô, vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng lúc này thần sắc lại tái nhợt, một thân xiêm y màu xám không biết là dính máu hay dính bùn mà lại cực kỳ dơ bẩn, tay vẫn đang cầm kiếm, vì dùng sức quá độ mà bàn tay không ngừng run rẩy.
“Đi theo ngươi đến đâu?” Hách Cửu Tiêu cũng không nghĩ sẽ nhìn thấy La Kiên, đôi mắt phủ kín băng hàn đang chăm chú nhìn hắn, La Kiên đột nhiên xuất hiện, nhưng xuất hiện quá mức cổ quái.
Bỗng nhiên có một làn khói lướt đến, nhưng xác thực không phải là khói mà là một người, khinh công của người nọ vô cùng tốt, chỉ trong khoảnh khắc đã lướt đến trước mặt bọn họ, “Đi theo ta!” Hắn duỗi tay ra, kéo lấy Hách Cửu Tiêu.
Cơ hồ là đồng thời, một bàn tay cũng duỗi ra từ phía sau, vung lên y mệ đẩy tay của người nọ ra, có lẽ là không ngờ lại bị người khác đẩy ra dễ dàng như thế, người nọ lui về sau vài bước rồi quan sát Hách Thiên Thần, “Đàn Y công tử?”
“Là ta.” Nhìn người nọ, trên mặt của Hách Thiên Thần không có sự ôn hòa như trước kia. Chỉ thấy người nọ mặc một thân y bào màu lam xám, dáng người cao gầy, khuôn mặt tuấn dật hơi thoáng tái nhợt, mày kiếm mắt sáng, rất có chính khí của nhất phái. Lúc trước kéo Hách Cửu Tiêu, trong mắt của hắn dường như mang theo thần sắc tràn đầy lo lắng.
Người nọ không biết Hách Thiên Thần vì sao lại khó chịu như vậy, vội vàng xuất ra một miếng lệnh bài, ánh mắt của hắn sáng ngời, “Có thể thỉnh công tử dẫn người đi theo ta được không?”
Ngữ khí đã có biến hóa, Mộc Thương Nhai nhận ra người nam nhân mặc thanh y ở trước mắt chính là Đàn Y công tử, tinh thần căng thẳng nhất thời được thả lỏng, bắt đầu chú ý ngôn ngữ của chính mình.
Mọi người đều cảm giác được thái độ biến hóa của hắn, nhưng ngoài ý muốn chính là Hách Thiên Thần vừa nhìn thấy lệnh bài thì thái độ cũng có biến hóa.
Hách Thiên Thần khẽ gật đầu, ra hiệu cho Hách Cửu Tiêu, “Đi theo nhìn thử.”Để cho người nọ dẫn đường, những người khác không hiểu lý do nên chỉ đi theo phía sau hai huynh đệ, hướng vào bên trong bóng tối mà đi.
“Chúng ta ban ngày đi đến nơi này, không ngờ mấy tên ma đầu cũng đến đây.” Mộc Thương Nhai dẫn đường ở phía trước, dưới chân lướt đi rất nhanh, nhưng hơi thở trong miệng khi nói chuyện vẫn chưa rối loạn, hắn biết rõ muốn để Đàn Y công tử tin tưởng thì nhất định phải nói ra toàn bộ, việc này liên quan đến mạng người, hắn cũng không dám giấu diếm.
“Ta là phụng mệnh mà đến, cái chết của Kích Ngọc Hầu có liên quan đến Hồng Nhan, giang hồ không thái bình, thiên hạ cũng khó mà yên ổn, độc này phải được giải.”
Nghe ra những lời này của hắn rất bất đồng với giọng điệu của người khác, Vân Khanh tuy rằng ít khi xuất hiện trong chốn giang hồ, nhưng lại thập phần hiểu biết các nhân vật giang hồ, nàng nghe Mộc Thương Nhai nói như vậy rồi lại quan sát một chút, nhớ đến lệnh bài của hắn, nàng giật mình nói, “Ta nhớ ra rồi! Long Ưng Song Kiệt!”
Vân Khanh vừa nhắc tới thì những người khác cũng sẽ chú ý, đó là lệnh bài của quan phủ, dùng để chứng tỏ thân phận, “Các hạ nguyên lai chính là Mộc bộ đầu.”
“Tại hạ đúng là Mộc Thương Nhai.”
“Bàn Long” cùng “Phi Ưng”, được xưng là Long Ưng Song Kiệt, Mộc Thương Nhai và Mộc Hàn Giác, hai huynh đệ này ở trên giang hồ cũng có một chút danh vọng, thân ở quan nha, nhưng thường xuyên hành tẩu giang hồ vì các vụ trọng án. Hai huynh đệ không bao giờ cách xa, xưa nay luôn luôn cùng nhau hành động, lần này chỉ thấy Mộc Thương Nhai mà không thấy Mộc Hàn Giác, Hách Thiên Thần đã hiểu vì sao hắn muốn tìm Hách Cửu Tiêu.
Không biết Mộc Thương Nhai làm sao mà có thể nhận ra đường đi ở nơi này, vòng qua những hành lang gấp khúc, hắn dẫn bọn họ đến một nơi kín đáo, “Thủ hạ của chúng ta tản ra để đi điều tra nhưng không thấy ai trở về, chỉ sợ lành ít dữ nhiều, đệ đệ của ta cũng bị thương, muốn thỉnh Huyết Ma Y chữa trị.”
Mộc Thương Nhai sớm biết quy củ của Hách Cửu Tiêu, khi nói ra những lời này thì vẻ mặt của hắn phi thường nghiêm trọng, hiển nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng. Mọi người cùng hắn đi vào, bên trong không phải là phòng ngủ mà là một nơi để đặt quan tài, chỉ thấy Mộc Thương Nhai nhìn khắp xung quanh, không thấy có gì khác thường thì vội vàng đến trước mặt một cái quan tài, sau đó mở nắp quan tài ra.
“Hàn Giác?”
“Đại ca.” Trong quan tài có một người sống đang nằm, nhìn thấy Mộc Thương Nhai, sắc mặt khẩn trương của người nọ nhất thời được thả lỏng, “Không sao, ta vẫn chưa chết.” Hắn ho khan vài tiếng, nghe giọng của hắn thì mọi người đều biết hắn bị nội thương rất nặng.
“Ngươi đương nhiên không thể chết được, ngươi còn phải trở về để chăm sóc cho Ngọc nhi nữa.” Mộc Thương Nhai nhìn thấy sắc mặt của Mộc Hàn Giác đã tái xanh, miễn cưỡng cười cười rồi an ui vỗ về hắn, “Đừng lo, ngươi xem ta dẫn ai đến đây?”
“Còn có ai cũng giống như chúng ta muốn đến nơi này để chết?” Mộc Hàn Giác chậm rãi từ trong quan tài ngồi dậy, mọi người lúc này mới thấy rõ bộ dáng của hắn. Hắn không cao gầy như Mộc Thương Nhai, khuôn mặt sắc bén tinh ranh hơn một chút, đôi mắt và lông mày dài nhỏ, quả thật có khí chất lão luyện và quả quyết giống như chim ưng, nhưng lúc này bản thân đã bị trọng thương, ánh mắt của hắn không còn sắc bén như ban đầu.
“Huyết Ma Y?” Hắn cũng không ngờ vận khí của mình cư nhiên tốt như vậy, trước khi chết còn có thể nhìn thấy Huyết Ma Y. (làm như thấy idol o_o)
“Hắn là đệ đệ của ta, Mộc Hàn Giác, bị Thổ Lệ Ma đánh trọng thương, hắn đã uống thuốc trị thương nhưng vẫn không khỏe lại, ma đầu kia thật sự lợi hại.” Mộc Thương Nhai hung hăng nện một quyền vào góc quan tài, đôi mày kiếm nâng lên, trong mắt lấp đầy sát khí, “Thủ hạ của chúng ta có lẽ đã chết, ta nhất định phải báo thù vì bọn họ.”
Mộc Hàn Giác được hắn nâng dậy từ trong quan tài, mọi người nhận thức qua lại một phen, nghe hai huynh đệ kể về đầu đuôi sự tình.
Hóa ra La Kiên từ ngày ấy ở lôi đài đã tiến đến đây một mình để điều tra nghe ngóng, khi đó nơi này không có gì khác thường, chờ hắn tra xét hơn phân nửa thời điểm thì huynh đệ Mộc gia dẫn người tiến đến, biết ý đồ của mọi người cũng giống nhau, bọn họ quyết định cùng kiểm tra vài nơi còn lại, nhưng không tìm thấy bất luận thứ gì, đang do dự cứ như vậy rời đi hay là ở lại để tiếp tục tìm kiếm thì gặp phải mấy tên ma sư.
“Từ khi chúng ta bước vào Hỏa Lôi Sơn Trang thì bọn họ liền giả thần giả quỷ, bọn họ không muốn chúng ta điều tra, điểm này càng chứng minh nơi này xác thực có cổ quái.” Vân Khanh không phải chỉ có mỹ mạo, nàng ngoại trừ có sự gan dạ và sáng suốt mà nữ tử bình thường không có, thì còn rất trí tuệ, nghe hai người nói xong, nàng tỏ vẻ muốn tiếp tục điều tra Hỏa Lôi Sơn Trang.
“Nhưng Mộc bộ đầu và La đại hiệp đã xem xét, từng gian phòng ở đây đều không có Hồng Nhan, cũng không có manh mối khác, chúng ta có thể tra được cái gì?” Lâm Túc nghĩ đến đệ tử bị bắt đi của mình, hắn lắc đầu thở dài, “Bên hồ nước nhìn thấy người kia, có lẽ là thủ hạ của Mộc bộ đầu, môn đệ của ta cũng có người bị mất tích, có lẽ cũng lành ít dữ nhiều.”
Đám người thảo luận nên tiếp tục làm thế nào, nhưng Mộc Thương Nhai vẫn không quên mục đích hắn tìm Hách Cửu Tiêu, hắn trịnh trọng bước qua, bỗng nhiên quỳ mạnh xuống chân của Hách Cửu Tiêu, “Huyết Ma Y, ta biết ngươi cứu người thì phải có điều kiện, nhưng bên người của ta không có thứ gì, chỉ có cái mạng này, chỉ cần ngươi cứu đệ đệ của ta thì ta lập tức giao mạng này cho ngươi!”
Soạt, hắn rút ra bảo kiếm trên lưng, ngẩng đầu nhìn Hách Cửu Tiêu, những người khác cũng bị khí thế này làm cho kinh hãi, đều ngừng thảo luận, Hách Cửu Tiêu vẫn chưa trả lời thì Mộc Hàn Giác đã kêu to, “Đại ca!”
Hắn bước đến kéo Mộc Thương Nhai, Mộc Thương Nhai vẫn quỳ xuống đất không chịu đứng lên, thân mình của Mộc Hàn Giác đã bị nội thương, kiên trì không được lâu, trong cơn xúc động, hắn tối sầm mặt mũi mà ngã về phía sau. Y mệ của Hách Thiên Thần nhẹ nhàng dao động, một cỗ lực đạo nhu hòa được đẩy ra, làm cho Mộc Hàn Giác không ngã quá mạnh xuống đất, “Cửu Tiêu.”
Hắn ra hiệu cho Hách Cửu Tiêu, hiểu được ý tứ của hắn, mọi người chỉ thấy Huyết Ma Y hơi hơi gật đầu, kêu Băng Ngự lấy ra một lọ dược.
Một viên thuốc được đặt vào trong tay của Mộc Thương Nhai, “Cho hắn uống vào.”
“Đây là?” Mộc Thương Nhai nhìn viên thuốc trong tay của mình, bỗng nhiên ngửi được một mùi vị kỳ dị, không nồng cũng không nhạt, không lạnh cũng không ấm, hắn chỉ cần ngửi được mùi vị thì thân thể vốn đang mệt mỏi lại trở nên nhẹ nhàng thoải mái hơn rất nhiều, cho dù hắn không biết y dược, nhưng lúc này cũng biết rõ viên thuốc trong tay quý báu như thế nào.
“Còn không mau cho hắn uống vào?” Hách Thiên Thần gật đầu với Mộc Thương Nhai, ánh mắt thản nhiên đảo qua đám người đang ngốc lăng, “Hắn sẽ không sao, khi hắn khôi phục thì chúng ta sẽ quyết định đi nơi nào để khám xét.”
Mọi người lăng lăng gật đầu, không có ai mở miệng nói tiếp, bọn họ đều nhìn Mộc Hàn Giác chữa thương, chỉ thấy viên thuốc được Mộc Hàn Giác uống vào, sau đó Mộc Thương Nhai giúp đệ đệ của hắn vận công, cũng không cố kỵ xung quanh có người, có lẽ hắn thập phần tin tưởng bọn họ. Mộc Thương Nhai khoanh chân ngồi sau lưng Mộc Hàn Giác, liên tục điểm lên mấy huyệt trọng yếu, dùng nội công giúp Mộc Hàn Giác khai thông tác dụng của dược lực.
Bọn họ trừng mắt nhìn sắc mặt tái nhợt không có một chút máu của Mộc Hàn Giác dần dần trở nên hồng hào, thần dược chữa thương hiệu quả như thế, chỉ vì một câu của Đàn Y công tử mà Huyết Ma Y sẽ tùy tiện giao ra?
Băng Ngự đau lòng lắc lắc lọ dược vừa thiếu đi một viên, bên trong chỉ còn khoảng một nửa, những viên thuốc trước kia đều là người ta dùng toàn bộ gia tài và tánh mạng để đánh đổi, bất quá vô luận những người đó dùng cái gì để đánh đổi thì cũng không bằng một ánh mắt của Đàn Y công tử. Vận khí của Mộc gia huynh đệ quả thật không tệ.
Hách Cửu Tiêu cầm lấy lọ dược, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn nhét vào trong tay Hách Thiên Thần, “Ngươi giữ lấy, trong chốc lát nếu gặp phải địch thì có thể phòng ngừa.”
“Huyết Ma Y thật hào phóng.” Bất quá hắn chỉ hào phóng đối với Hách Thiên Thần, Hoa Nam Ẩn hâm mộ nhìn lọ dược trong tay Hách Thiên Thần, loại thần dược chữa thương này, đừng nói là nhiều như vậy, chỉ cần một viên cũng đủ làm cho người ta thèm nhỏ dãi, trọng thương như thế nào cũng có thể chữa trị, quả thật là bùa cứu mạng.
Hách Thiên Thần nhìn sắc mặt của mọi người ở xung quanh, hắn thu hồi lọ dược, “Không cần hâm mộ, khi nào ngươi bị trọng thương sắp chết thì ta sẽ cho ngươi một viên.” Lời này là nói với Hoa Nam Ẩn, nghe như vậy thì vị phong lưu thiếu hiệp liền lắc đầu liên tục, “Không cần, không cần, ta đây tình nguyện không có cơ hội sử dụng loại thuốc này.”
“Chỉ mong không có ai trong chúng ta sẽ dùng đến.” Ấn vào lọ dược được đặt trong ngực, Hách Thiên Thần liếc mắt nhìn Hách Cửu Tiêu một cái, kế tiếp phải đối mặt với Tứ Sắc Ma Sư, không ai dám cam đoan có thể toàn thân trở ra.
Những người khác hâm mộ nhìn Mộc Hàn Giác, ngoại trừ Hách Thiên Thần thì ở đây không có ai có quan hệ thân thích với Huyết Ma Y, không ai dám cầu hắn một viên thần dược, gác qua một bên vấn đề này, bọn họ bắt đầu suy nghĩ ở đây rốt cục có chỗ nào đặc biệt mà lại làm cho mấy tên ma sư không chịu rời đi.
La Kiên đứng ở một góc, sắc mặt vẫn rất cổ quái, ánh mắt dao động khắp xung quanh, rốt cục khiến cho người khác chú ý.
“La đại hiệp, ngươi đang nhìn cái gì?” Vân Khanh thận trọng, La Kiên khác thường như vậy đã rất lâu.
“Ta….giống như đang nhìn thấy một cái bóng trắng đi theo phía sau của chúng ta….” La Kiên đi cuối cùng, những người khác không thấy chiếc bóng, chỉ có một mình hắn nhìn thấy, “Sau khi giao thủ cùng Mộc Lang Quân rồi trốn đến nơi này, cái bóng đó luôn luôn tồn tại.”
“Vì sao đến lúc này ngươi mới nói.” Lý đại nương nhíu mày, La Kiên nghe như vậy thì chỉ cười khổ, “Ta sợ…..sợ ta cũng trúng Hồng Nhan, nhìn thấy ảo giác….”
Lại là Hồng Nhan? Hay là thật sự có người đi theo bọn họ? Ngoại trừ Long Ưng Song Kiệt đang chữa thương thì những người khác đều bắt đầu kiểm tra xung quanh, ngay cả quan tài đều mở toang để xem xét, ngoại trừ mấy bộ xương cốt của người chết thì không nhìn thấy bất luận điều gì khác.
“Cắt một chút máu ra thì sẽ biết.” Hoa Nam Ẩn làm cho La Kiên đưa tay ra, bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, trong nháy mắt có một luồng hơi nóng đập vào mặt, “Không xong, là Hỏa Thần Quân!” Già Diệp đại sư đã biết rõ sự lợi hại của Ngũ Hành Thần Hỏa.
Vừa nhấc chân thì cánh cửa bị đá văng, quả nhiên là Hỏa Thần Quân, vẫn là một thân áo giáp và khuôn mặt đầy sẹo, đứng cách một lớp lửa lớn, cười ha ha đối với bọn họ, “Cho các ngươi đi, các ngươi không đi, không đi thì sẽ chết ở trong này!”
Một bóng trắng xẹt qua sau lưng hắn, Ngũ Sắc Ma Sư đến đây chính là vì hướng người nọ mà đến, lúc này liền trở tay bắt lấy, “Muốn đi đâu? Đem thứ kia giao ra đây!” Người trong cửa vẫn chưa kịp tránh né thế lửa, nhìn thấy bóng trắng kia thì La Kiên lập tức hô to, “Là hắn!”
Hỏa Thần Quân đưa tay chộp tới, người nọ lại có thể tránh được, nhưng không ngờ Thủy Lệ Quỷ đã ở ngay sau lưng, khuôn mặt lấp kín nước bùn không thể thấy rõ diện mạo, hắn đưa tay bóp lấy cổ họng của người nọ, “Đem thứ kia giao ra!”
Tấm lụa trắng rơi xuống đất, lộ ra một phần khuôn mặt của người nọ, La Kiên không phải bị ảo giác khi nhìn thấy chiếc bóng trắng, đó thật sự là một người, không phải nam nhân mà là nữ tử!
Những người khác nhìn thấy dung mạo của nàng thì đều kinh ngạc trừng lớn mắt, tuổi tác của nàng tựa hồ không còn trẻ, tóc tai rối bù, loáng thoáng chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt, nhưng đôi mắt này, ngay cả tuyệt sắc như Vân Khanh cũng không thể áp chế đôi mắt xán lạn xinh đẹp như ánh sao, chỉ là đôi mắt mà đã như thế, nếu lộ ra toàn bộ diện mạo thì sẽ thế nào?
Mọi người kinh ngạc, nhưng Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu lại đồng thời chấn động, Diễm Âm?
Bọn họ vốn biết rõ người này, Đường chủ La Thắng Đường, La Kiên.
Không ai ngờ người đến chính là La Kiên, “La đại hiệp, vì sao ngươi ở đây?” Lý đại nương có một chút kính nể đối với hắn, vừa hỏi xong thì bỗng nhiên lại nhớ ra, “Đúng rồi, ngươi cũng là vì Hồng Nhan.”
Những người tới nơi này, ai mà không phải vì giải độc Hồng Nhan? Hắn cũng là vì người mà hắn đang tưởng nhớ trong lòng.
“Mau! Mau đi cùng ta!” La Kiên vốn có tướng mạo khôi ngô, vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng lúc này thần sắc lại tái nhợt, một thân xiêm y màu xám không biết là dính máu hay dính bùn mà lại cực kỳ dơ bẩn, tay vẫn đang cầm kiếm, vì dùng sức quá độ mà bàn tay không ngừng run rẩy.
“Đi theo ngươi đến đâu?” Hách Cửu Tiêu cũng không nghĩ sẽ nhìn thấy La Kiên, đôi mắt phủ kín băng hàn đang chăm chú nhìn hắn, La Kiên đột nhiên xuất hiện, nhưng xuất hiện quá mức cổ quái.
Bỗng nhiên có một làn khói lướt đến, nhưng xác thực không phải là khói mà là một người, khinh công của người nọ vô cùng tốt, chỉ trong khoảnh khắc đã lướt đến trước mặt bọn họ, “Đi theo ta!” Hắn duỗi tay ra, kéo lấy Hách Cửu Tiêu.
Cơ hồ là đồng thời, một bàn tay cũng duỗi ra từ phía sau, vung lên y mệ đẩy tay của người nọ ra, có lẽ là không ngờ lại bị người khác đẩy ra dễ dàng như thế, người nọ lui về sau vài bước rồi quan sát Hách Thiên Thần, “Đàn Y công tử?”
“Là ta.” Nhìn người nọ, trên mặt của Hách Thiên Thần không có sự ôn hòa như trước kia. Chỉ thấy người nọ mặc một thân y bào màu lam xám, dáng người cao gầy, khuôn mặt tuấn dật hơi thoáng tái nhợt, mày kiếm mắt sáng, rất có chính khí của nhất phái. Lúc trước kéo Hách Cửu Tiêu, trong mắt của hắn dường như mang theo thần sắc tràn đầy lo lắng.
Người nọ không biết Hách Thiên Thần vì sao lại khó chịu như vậy, vội vàng xuất ra một miếng lệnh bài, ánh mắt của hắn sáng ngời, “Có thể thỉnh công tử dẫn người đi theo ta được không?”
Ngữ khí đã có biến hóa, Mộc Thương Nhai nhận ra người nam nhân mặc thanh y ở trước mắt chính là Đàn Y công tử, tinh thần căng thẳng nhất thời được thả lỏng, bắt đầu chú ý ngôn ngữ của chính mình.
Mọi người đều cảm giác được thái độ biến hóa của hắn, nhưng ngoài ý muốn chính là Hách Thiên Thần vừa nhìn thấy lệnh bài thì thái độ cũng có biến hóa.
Hách Thiên Thần khẽ gật đầu, ra hiệu cho Hách Cửu Tiêu, “Đi theo nhìn thử.”Để cho người nọ dẫn đường, những người khác không hiểu lý do nên chỉ đi theo phía sau hai huynh đệ, hướng vào bên trong bóng tối mà đi.
“Chúng ta ban ngày đi đến nơi này, không ngờ mấy tên ma đầu cũng đến đây.” Mộc Thương Nhai dẫn đường ở phía trước, dưới chân lướt đi rất nhanh, nhưng hơi thở trong miệng khi nói chuyện vẫn chưa rối loạn, hắn biết rõ muốn để Đàn Y công tử tin tưởng thì nhất định phải nói ra toàn bộ, việc này liên quan đến mạng người, hắn cũng không dám giấu diếm.
“Ta là phụng mệnh mà đến, cái chết của Kích Ngọc Hầu có liên quan đến Hồng Nhan, giang hồ không thái bình, thiên hạ cũng khó mà yên ổn, độc này phải được giải.”
Nghe ra những lời này của hắn rất bất đồng với giọng điệu của người khác, Vân Khanh tuy rằng ít khi xuất hiện trong chốn giang hồ, nhưng lại thập phần hiểu biết các nhân vật giang hồ, nàng nghe Mộc Thương Nhai nói như vậy rồi lại quan sát một chút, nhớ đến lệnh bài của hắn, nàng giật mình nói, “Ta nhớ ra rồi! Long Ưng Song Kiệt!”
Vân Khanh vừa nhắc tới thì những người khác cũng sẽ chú ý, đó là lệnh bài của quan phủ, dùng để chứng tỏ thân phận, “Các hạ nguyên lai chính là Mộc bộ đầu.”
“Tại hạ đúng là Mộc Thương Nhai.”
“Bàn Long” cùng “Phi Ưng”, được xưng là Long Ưng Song Kiệt, Mộc Thương Nhai và Mộc Hàn Giác, hai huynh đệ này ở trên giang hồ cũng có một chút danh vọng, thân ở quan nha, nhưng thường xuyên hành tẩu giang hồ vì các vụ trọng án. Hai huynh đệ không bao giờ cách xa, xưa nay luôn luôn cùng nhau hành động, lần này chỉ thấy Mộc Thương Nhai mà không thấy Mộc Hàn Giác, Hách Thiên Thần đã hiểu vì sao hắn muốn tìm Hách Cửu Tiêu.
Không biết Mộc Thương Nhai làm sao mà có thể nhận ra đường đi ở nơi này, vòng qua những hành lang gấp khúc, hắn dẫn bọn họ đến một nơi kín đáo, “Thủ hạ của chúng ta tản ra để đi điều tra nhưng không thấy ai trở về, chỉ sợ lành ít dữ nhiều, đệ đệ của ta cũng bị thương, muốn thỉnh Huyết Ma Y chữa trị.”
Mộc Thương Nhai sớm biết quy củ của Hách Cửu Tiêu, khi nói ra những lời này thì vẻ mặt của hắn phi thường nghiêm trọng, hiển nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng. Mọi người cùng hắn đi vào, bên trong không phải là phòng ngủ mà là một nơi để đặt quan tài, chỉ thấy Mộc Thương Nhai nhìn khắp xung quanh, không thấy có gì khác thường thì vội vàng đến trước mặt một cái quan tài, sau đó mở nắp quan tài ra.
“Hàn Giác?”
“Đại ca.” Trong quan tài có một người sống đang nằm, nhìn thấy Mộc Thương Nhai, sắc mặt khẩn trương của người nọ nhất thời được thả lỏng, “Không sao, ta vẫn chưa chết.” Hắn ho khan vài tiếng, nghe giọng của hắn thì mọi người đều biết hắn bị nội thương rất nặng.
“Ngươi đương nhiên không thể chết được, ngươi còn phải trở về để chăm sóc cho Ngọc nhi nữa.” Mộc Thương Nhai nhìn thấy sắc mặt của Mộc Hàn Giác đã tái xanh, miễn cưỡng cười cười rồi an ui vỗ về hắn, “Đừng lo, ngươi xem ta dẫn ai đến đây?”
“Còn có ai cũng giống như chúng ta muốn đến nơi này để chết?” Mộc Hàn Giác chậm rãi từ trong quan tài ngồi dậy, mọi người lúc này mới thấy rõ bộ dáng của hắn. Hắn không cao gầy như Mộc Thương Nhai, khuôn mặt sắc bén tinh ranh hơn một chút, đôi mắt và lông mày dài nhỏ, quả thật có khí chất lão luyện và quả quyết giống như chim ưng, nhưng lúc này bản thân đã bị trọng thương, ánh mắt của hắn không còn sắc bén như ban đầu.
“Huyết Ma Y?” Hắn cũng không ngờ vận khí của mình cư nhiên tốt như vậy, trước khi chết còn có thể nhìn thấy Huyết Ma Y. (làm như thấy idol o_o)
“Hắn là đệ đệ của ta, Mộc Hàn Giác, bị Thổ Lệ Ma đánh trọng thương, hắn đã uống thuốc trị thương nhưng vẫn không khỏe lại, ma đầu kia thật sự lợi hại.” Mộc Thương Nhai hung hăng nện một quyền vào góc quan tài, đôi mày kiếm nâng lên, trong mắt lấp đầy sát khí, “Thủ hạ của chúng ta có lẽ đã chết, ta nhất định phải báo thù vì bọn họ.”
Mộc Hàn Giác được hắn nâng dậy từ trong quan tài, mọi người nhận thức qua lại một phen, nghe hai huynh đệ kể về đầu đuôi sự tình.
Hóa ra La Kiên từ ngày ấy ở lôi đài đã tiến đến đây một mình để điều tra nghe ngóng, khi đó nơi này không có gì khác thường, chờ hắn tra xét hơn phân nửa thời điểm thì huynh đệ Mộc gia dẫn người tiến đến, biết ý đồ của mọi người cũng giống nhau, bọn họ quyết định cùng kiểm tra vài nơi còn lại, nhưng không tìm thấy bất luận thứ gì, đang do dự cứ như vậy rời đi hay là ở lại để tiếp tục tìm kiếm thì gặp phải mấy tên ma sư.
“Từ khi chúng ta bước vào Hỏa Lôi Sơn Trang thì bọn họ liền giả thần giả quỷ, bọn họ không muốn chúng ta điều tra, điểm này càng chứng minh nơi này xác thực có cổ quái.” Vân Khanh không phải chỉ có mỹ mạo, nàng ngoại trừ có sự gan dạ và sáng suốt mà nữ tử bình thường không có, thì còn rất trí tuệ, nghe hai người nói xong, nàng tỏ vẻ muốn tiếp tục điều tra Hỏa Lôi Sơn Trang.
“Nhưng Mộc bộ đầu và La đại hiệp đã xem xét, từng gian phòng ở đây đều không có Hồng Nhan, cũng không có manh mối khác, chúng ta có thể tra được cái gì?” Lâm Túc nghĩ đến đệ tử bị bắt đi của mình, hắn lắc đầu thở dài, “Bên hồ nước nhìn thấy người kia, có lẽ là thủ hạ của Mộc bộ đầu, môn đệ của ta cũng có người bị mất tích, có lẽ cũng lành ít dữ nhiều.”
Đám người thảo luận nên tiếp tục làm thế nào, nhưng Mộc Thương Nhai vẫn không quên mục đích hắn tìm Hách Cửu Tiêu, hắn trịnh trọng bước qua, bỗng nhiên quỳ mạnh xuống chân của Hách Cửu Tiêu, “Huyết Ma Y, ta biết ngươi cứu người thì phải có điều kiện, nhưng bên người của ta không có thứ gì, chỉ có cái mạng này, chỉ cần ngươi cứu đệ đệ của ta thì ta lập tức giao mạng này cho ngươi!”
Soạt, hắn rút ra bảo kiếm trên lưng, ngẩng đầu nhìn Hách Cửu Tiêu, những người khác cũng bị khí thế này làm cho kinh hãi, đều ngừng thảo luận, Hách Cửu Tiêu vẫn chưa trả lời thì Mộc Hàn Giác đã kêu to, “Đại ca!”
Hắn bước đến kéo Mộc Thương Nhai, Mộc Thương Nhai vẫn quỳ xuống đất không chịu đứng lên, thân mình của Mộc Hàn Giác đã bị nội thương, kiên trì không được lâu, trong cơn xúc động, hắn tối sầm mặt mũi mà ngã về phía sau. Y mệ của Hách Thiên Thần nhẹ nhàng dao động, một cỗ lực đạo nhu hòa được đẩy ra, làm cho Mộc Hàn Giác không ngã quá mạnh xuống đất, “Cửu Tiêu.”
Hắn ra hiệu cho Hách Cửu Tiêu, hiểu được ý tứ của hắn, mọi người chỉ thấy Huyết Ma Y hơi hơi gật đầu, kêu Băng Ngự lấy ra một lọ dược.
Một viên thuốc được đặt vào trong tay của Mộc Thương Nhai, “Cho hắn uống vào.”
“Đây là?” Mộc Thương Nhai nhìn viên thuốc trong tay của mình, bỗng nhiên ngửi được một mùi vị kỳ dị, không nồng cũng không nhạt, không lạnh cũng không ấm, hắn chỉ cần ngửi được mùi vị thì thân thể vốn đang mệt mỏi lại trở nên nhẹ nhàng thoải mái hơn rất nhiều, cho dù hắn không biết y dược, nhưng lúc này cũng biết rõ viên thuốc trong tay quý báu như thế nào.
“Còn không mau cho hắn uống vào?” Hách Thiên Thần gật đầu với Mộc Thương Nhai, ánh mắt thản nhiên đảo qua đám người đang ngốc lăng, “Hắn sẽ không sao, khi hắn khôi phục thì chúng ta sẽ quyết định đi nơi nào để khám xét.”
Mọi người lăng lăng gật đầu, không có ai mở miệng nói tiếp, bọn họ đều nhìn Mộc Hàn Giác chữa thương, chỉ thấy viên thuốc được Mộc Hàn Giác uống vào, sau đó Mộc Thương Nhai giúp đệ đệ của hắn vận công, cũng không cố kỵ xung quanh có người, có lẽ hắn thập phần tin tưởng bọn họ. Mộc Thương Nhai khoanh chân ngồi sau lưng Mộc Hàn Giác, liên tục điểm lên mấy huyệt trọng yếu, dùng nội công giúp Mộc Hàn Giác khai thông tác dụng của dược lực.
Bọn họ trừng mắt nhìn sắc mặt tái nhợt không có một chút máu của Mộc Hàn Giác dần dần trở nên hồng hào, thần dược chữa thương hiệu quả như thế, chỉ vì một câu của Đàn Y công tử mà Huyết Ma Y sẽ tùy tiện giao ra?
Băng Ngự đau lòng lắc lắc lọ dược vừa thiếu đi một viên, bên trong chỉ còn khoảng một nửa, những viên thuốc trước kia đều là người ta dùng toàn bộ gia tài và tánh mạng để đánh đổi, bất quá vô luận những người đó dùng cái gì để đánh đổi thì cũng không bằng một ánh mắt của Đàn Y công tử. Vận khí của Mộc gia huynh đệ quả thật không tệ.
Hách Cửu Tiêu cầm lấy lọ dược, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn nhét vào trong tay Hách Thiên Thần, “Ngươi giữ lấy, trong chốc lát nếu gặp phải địch thì có thể phòng ngừa.”
“Huyết Ma Y thật hào phóng.” Bất quá hắn chỉ hào phóng đối với Hách Thiên Thần, Hoa Nam Ẩn hâm mộ nhìn lọ dược trong tay Hách Thiên Thần, loại thần dược chữa thương này, đừng nói là nhiều như vậy, chỉ cần một viên cũng đủ làm cho người ta thèm nhỏ dãi, trọng thương như thế nào cũng có thể chữa trị, quả thật là bùa cứu mạng.
Hách Thiên Thần nhìn sắc mặt của mọi người ở xung quanh, hắn thu hồi lọ dược, “Không cần hâm mộ, khi nào ngươi bị trọng thương sắp chết thì ta sẽ cho ngươi một viên.” Lời này là nói với Hoa Nam Ẩn, nghe như vậy thì vị phong lưu thiếu hiệp liền lắc đầu liên tục, “Không cần, không cần, ta đây tình nguyện không có cơ hội sử dụng loại thuốc này.”
“Chỉ mong không có ai trong chúng ta sẽ dùng đến.” Ấn vào lọ dược được đặt trong ngực, Hách Thiên Thần liếc mắt nhìn Hách Cửu Tiêu một cái, kế tiếp phải đối mặt với Tứ Sắc Ma Sư, không ai dám cam đoan có thể toàn thân trở ra.
Những người khác hâm mộ nhìn Mộc Hàn Giác, ngoại trừ Hách Thiên Thần thì ở đây không có ai có quan hệ thân thích với Huyết Ma Y, không ai dám cầu hắn một viên thần dược, gác qua một bên vấn đề này, bọn họ bắt đầu suy nghĩ ở đây rốt cục có chỗ nào đặc biệt mà lại làm cho mấy tên ma sư không chịu rời đi.
La Kiên đứng ở một góc, sắc mặt vẫn rất cổ quái, ánh mắt dao động khắp xung quanh, rốt cục khiến cho người khác chú ý.
“La đại hiệp, ngươi đang nhìn cái gì?” Vân Khanh thận trọng, La Kiên khác thường như vậy đã rất lâu.
“Ta….giống như đang nhìn thấy một cái bóng trắng đi theo phía sau của chúng ta….” La Kiên đi cuối cùng, những người khác không thấy chiếc bóng, chỉ có một mình hắn nhìn thấy, “Sau khi giao thủ cùng Mộc Lang Quân rồi trốn đến nơi này, cái bóng đó luôn luôn tồn tại.”
“Vì sao đến lúc này ngươi mới nói.” Lý đại nương nhíu mày, La Kiên nghe như vậy thì chỉ cười khổ, “Ta sợ…..sợ ta cũng trúng Hồng Nhan, nhìn thấy ảo giác….”
Lại là Hồng Nhan? Hay là thật sự có người đi theo bọn họ? Ngoại trừ Long Ưng Song Kiệt đang chữa thương thì những người khác đều bắt đầu kiểm tra xung quanh, ngay cả quan tài đều mở toang để xem xét, ngoại trừ mấy bộ xương cốt của người chết thì không nhìn thấy bất luận điều gì khác.
“Cắt một chút máu ra thì sẽ biết.” Hoa Nam Ẩn làm cho La Kiên đưa tay ra, bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, trong nháy mắt có một luồng hơi nóng đập vào mặt, “Không xong, là Hỏa Thần Quân!” Già Diệp đại sư đã biết rõ sự lợi hại của Ngũ Hành Thần Hỏa.
Vừa nhấc chân thì cánh cửa bị đá văng, quả nhiên là Hỏa Thần Quân, vẫn là một thân áo giáp và khuôn mặt đầy sẹo, đứng cách một lớp lửa lớn, cười ha ha đối với bọn họ, “Cho các ngươi đi, các ngươi không đi, không đi thì sẽ chết ở trong này!”
Một bóng trắng xẹt qua sau lưng hắn, Ngũ Sắc Ma Sư đến đây chính là vì hướng người nọ mà đến, lúc này liền trở tay bắt lấy, “Muốn đi đâu? Đem thứ kia giao ra đây!” Người trong cửa vẫn chưa kịp tránh né thế lửa, nhìn thấy bóng trắng kia thì La Kiên lập tức hô to, “Là hắn!”
Hỏa Thần Quân đưa tay chộp tới, người nọ lại có thể tránh được, nhưng không ngờ Thủy Lệ Quỷ đã ở ngay sau lưng, khuôn mặt lấp kín nước bùn không thể thấy rõ diện mạo, hắn đưa tay bóp lấy cổ họng của người nọ, “Đem thứ kia giao ra!”
Tấm lụa trắng rơi xuống đất, lộ ra một phần khuôn mặt của người nọ, La Kiên không phải bị ảo giác khi nhìn thấy chiếc bóng trắng, đó thật sự là một người, không phải nam nhân mà là nữ tử!
Những người khác nhìn thấy dung mạo của nàng thì đều kinh ngạc trừng lớn mắt, tuổi tác của nàng tựa hồ không còn trẻ, tóc tai rối bù, loáng thoáng chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt, nhưng đôi mắt này, ngay cả tuyệt sắc như Vân Khanh cũng không thể áp chế đôi mắt xán lạn xinh đẹp như ánh sao, chỉ là đôi mắt mà đã như thế, nếu lộ ra toàn bộ diện mạo thì sẽ thế nào?
Mọi người kinh ngạc, nhưng Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu lại đồng thời chấn động, Diễm Âm?
Danh sách chương