Nếu không thể tránh thì trên người hắn nhất định sẽ bị xuyên thủng một lỗ, thậm chí luồng kình khí kia có thể phá hủy các tĩnh mạch ở xung quanh, một khi đánh trúng chỗ hiểm thì nhất định sẽ chết. Hắn thập phần hiểu rõ công lực của Hách Thiên Thần, đệ đệ của hắn không hề thua kém so với hắn.
Ngay trong khoảnh khắc chần chừ, phốc, kim tuyến đâm vào đầu vai, bóng cây lay động vài tiếng, Hách Thiên Thần không biết vì sao trong lòng lại trở nên run rẩy, chiêu thức chưa tung hết toàn lực thì lập tức liền thu hồi, “Là ai?”
Bóng đen trong lùm cây thối lui, vài giọt máu rơi xuống lá cây, không thấy rõ bộ dáng, nhưng bàn tay nắm chặt Giao Tàm ti của Hách Thiên Thần bất giác run lên, trong lòng xuất hiện một cái tên, thiếu chút nữa sẽ bật ra khỏi miệng nhưng lại bị hắn cắn chặt ngay bên môi. Từng vòng kim tuyến quấn quanh trên tay, mỗi một sợi đều siết chặt vào da thịt.
Gió mát thổi qua, cành lá lay động vang lên những tiếng xào xạc, bóng người lộ ra trong bụi cây, mặc cho đầu vai chảy máu, người nọ chậm rãi đứng lên, khuôn mặt tràn đầy băng hàn vẫn chưa biến đổi, nhưng thần sắc dưới đáy mắt lại chứa đựng hàm nghĩa khó nói nên lời. Một chiêu của Hách Thiên Thần nhanh như chớp, mặc dù sau đó đã thu tay đúng lúc, nhưng vẫn đâm sâu vào bả vai, máu tươi thấm đẫm một thân cẩm bào.
Giao Tàm Ti trong tay của Hách Thiên Thần càng bị ghì chặt, muốn hỏi Hách Cửu Tiêu vì sao không né nhưng cuối cùng lại không hỏi, hắn làm sao lại không nhìn ra Hách Cửu Tiêu căn bản là cố ý không né!
“Ngươi vẫn không nỡ tổn thương ta.” Nhìn xuống vết thương trên đầu vai, Hách Cửu Tiêu không biết có phải đang cười hay không, mùi máu tươi thản nhiên lan tỏa trong không khí, ánh mắt thủy chung vẫn chăm chú nhìn Hách Thiên Thần. Mới vừa rồi Hách Thiên Thần chỉ dùng bảy thành công lực, đánh vào người hắn thì nhiều nhất chỉ còn ba thành, chảy một chút máu cũng rất đáng giá. (si tình đến mức này rồi sao)
Hách Thiên Thần không nói một lời nào, bỗng nhiên xuất chưởng. Chưởng phong xẹt qua cẩm bào thì bị chưởng lực của Hách Cửu Tiêu hóa giải. Hách Thiên Thần từ trên cửa sổ nhảy xuống, Hách Cửu Tiêu ở trên cây cũng rơi xuống đất, hai bóng dáng một trước một sau lướt đến một khoảng đất trống.
Giao Tàm ti thoáng hiện vài luồng ánh sáng màu vàng dưới những rặng mây đỏ của buổi chiều tà, yên lặng không một tiếng động, như tia chớp xẹt qua. Thân ảnh như gió, chiêu thức của Hách Thiên Thần cũng giống như hắn, chưởng lực không ấm cũng không nóng được xuất ra, Giao Tàm ti như điện quấn quanh, không thể tìm ra bất luận dấu vết nào, đôi khi lại đột nhiên lộ ra khí thế tấn công mãnh liệt đầy sắc bén.
Đầu vai của Hách Cửu Tiêu vẫn còn chảy máu, nhưng dường như hắn không hề có cảm giác, mặc cho máu tiếp tục chảy ròng, hắn vung tay đối chưởng với Hách Thiên Thần. nxb lậu nhục như con trùng trục
Bồng! Bồng! Chưởng lực chạm vào nhau, hai người đều thối lui ba bước. Hách Thiên Thần là nén giận mà bộc phát, hắn cần một trận chiến, chỉ có như thế thì hắn mới có thể tỉnh táo. Hách Cửu Tiêu tựa hồ hiểu rõ cảm giác của hắn, không tránh cũng không né, dùng chưởng lực đánh trả, nhưng càng vận lực thì đầu vai càng chảy nhiều máu.
Y mệ màu tử kim bị nhuốm thành đỏ sẫm, vốn là nam nhân tuấn mỹ yêu dị thì lúc này lại càng tăng thêm hơi thở huyết sát. Máu tươi chảy ra từ đầu vai của hắn, mùi máu tanh thản nhiên lan tỏa trong không khí, Hách Thiên Thần càng siết chặt Giao Tàm ti vào tay, cắn răng gầm nhẹ, “Đến tột cùng ngươi muốn như thế nào?”
“Nếu ngươi hận ta, vì sao không giết ta? Vì sao không dùng Giao Tàm ti của ngươi?” Nhìn thoáng qua vết thương nơi đầu vai, Hách Cửu Tiêu không hề cầm máu cho chính mình.
Hách Thiên Thần nghe như vậy thì ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh nhạt, Giao Tàm ti trong tay hết lần này đến lần khác vẫn chưa xuất ra.
“Có người đột nhập Thiên Cơ Các! Người tới là người nào?” Vài tiếng quát hỏi từ xa xa truyền đến, là Xá Kỷ và Vong Sinh, bây giờ chỉ cần có một chút dấu hiệu khác thường thì bọn họ cũng không dám chậm trễ, những tên hộ vệ ở lân cận nghe thấy cũng vội vàng chạy đến, đủ loại binh khí trong tay, còn chuẩn bị sẵn cung nỏ. Chỗ ở của Các chủ là trọng địa của Thiên Cơ Các, nếu lại tiếp tục phát sinh việc ngoài ý muốn thì thể diện của bọn họ phải để ở đâu?
“Có người xâm nhập Thiên Cơ Các!” Đám người cầm đuốc tụ lại trong bóng đêm.
“Các chủ đâu? Các chủ thế nào?” Đám Các lão cũng tiến đến.
Hộ vệ tăng lên gấp đôi, bây giờ cho dù Thiên Cơ Các chỉ có một ngọn gió thổi qua làm cho cỏ cây lay động thì mọi người cũng không thể xem nhẹ, huống chi là hai người giao thủ như thế. Đám người xoay quanh khu đất trống, vẻ mặt của bọn họ rất đề phòng, muốn xuất thủ vây đánh nhưng chỉ nghe một tiếng quát to, “Lui ra!”
Hách Thiên Thần nâng lên y mệ, không người nào dám tiến lên.
Các chủ muốn bọn họ dừng tay? Chẳng lẽ muốn nghênh địch một mình? Mọi người ngốc lăng, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng luống cuống của Các chủ, càng chưa từng nhìn thấy vẻ mặt như thế này, giống như đã mất đi bình tĩnh, không hề bận tâm đến hết thảy xung quanh, trong mắt chỉ có người đang xâm nhập Thiên Cơ Các.
“Huyết Ma Y?”
Hách Cửu Tiêu đứng trước mặt mọi người, dưới ánh lửa chiếu sáng, mọi người nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của hắn, nhất thời dẫn đến những tiếng hô nho nhỏ.
Huyết Ma Y và Các chủ có quan hệ gì? Nay tất cả mọi người đều biết, bây giờ bảo bọn họ nên vây hay là không vây? Có người do dự, Liễu Phong Cố thấy tình hình như vậy thì liền quát hỏi, “Huyết Ma Y nếu muốn viếng thăm thì vì sao không đến từ đại môn mà lại âm thầm xâm nhập?”
Những lời này của hắn làm cho mọi người nghi hoặc, nếu là huynh đệ, nếu là viếng thăm thì cần gì phải xâm nhập? Hơn nữa xem tình hình thế này thì dường như giữa Các chủ và Huyết Ma Y có mâu thuẫn. Trong lúc chần chừ, Các lão Phương Khiếu lại cười lạnh vài tiếng, “Còn nhiều lời làm gì? Cho dù Các chủ và hắn là huynh đệ nhưng Huyết Ma Y chính là Huyết Ma Y, Vu Y Cốc Huyết Ma Y xâm nhập Thiên Cơ Các thì làm sao lại là chuyện tốt?”
Mọi người âm thầm đề phòng, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đối diện mà đứng, bên ngoài là đám người đang vây quanh, hai người cách xa nhau vài bước, vẻ mặt của Hách Thiên Thần trở nên lạnh lùng, thần sắc của Hách Cửu Tiêu giống như băng tuyết ngưng tụ.
Người bên ngoài đều nhìn ra nhưng đồng thời lại cảm giác bên trong sự lạnh nhạt và băng hàn dường như có một nhiệt độ khó hiểu, như lửa giận thịnh nộ làm cho hai người tựa hồ có một vật vô hình gắt gao cột bọn họ lại cùng một chỗ, vì vậy vô luận là lạnh lùng hay băng hàn thì người bên ngoài cảm thấy giống như những tia lửa chạm vào nhau, không ai có thể phá vỡ luồng nhiệt độ cực nóng đó.
Hai người cứ đứng đối diện như vậy, lúc này xem ra không giống huynh đệ, mà càng giống như kẻ thù, còn có vài phần cảm giác khó có thể nói rõ.
“Các chủ vẫn vô sự?” Liễu Phong Cố nhìn ra điểm bất thường trong đó, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên, “Huyết Ma Y phá hoại hôn sự trước đây của Các chủ, sau đó lại xâm nhập Thiên Cơ Các. Nếu Các chủ và hắn thật sự là thân huynh đệ thì xem ra hắn không hề có nửa điểm tình cảm huynh đệ đối với Các chủ.”
Ám chỉ Hách Thiên Thần không cần nhân từ nương tay, những lời này của hắn đổi lấy một tiếng cười khẽ, ánh mắt thản nhiên lướt đến, nam nhân mặc thanh y tóc đen quay đầu nói với hắn, thần sắc vô cùng khác thường, Hách Thiên Thần sẳng giọng, “Liễu Các lão, ngươi nói nhiều quá.”
Chưa bao giờ hiển lộ phong thái lạnh lùng rõ ràng như thế, Liễu Phong Cố kinh hãi cúi đầu, giả như Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu quả thật là huynh đệ thì cũng không khó hiểu khi người ta cảm thấy sợ hãi vì khí thế hiển lộ trên người của hắn, đều là người xuất thân từ Hách Cốc….
“Hách Cửu Tiêu, từ nay về sau ta và ngươi không còn quan hệ.” Thu lại hết thảy cảm xúc phập phồng trong lòng, cơn gió chiều mang theo mùi máu tanh lướt qua mái tóc của Hách Thiên Thần, những sợi tóc bay theo làn gió đều có màu sắc lạnh nhạt. Sau khi phức tạp hỗn loạn đến cực hạn, giờ khắc này chỉ vì hắn thản nhiên nói ra vài câu nghiêm trọng làm cho người ta hít thở không thông.
Tiến lên một bước, tình ý lại ăn mòn một chút, cuối cùng bởi vì những gì mà Hách Cửu Tiêu đã gây ra, hết thảy mọi chuyện trước đây đều trở về hư vô, đều hóa thành tro bụi.
Thân là nam nhân, muốn Hách Thiên Thần thừa nhận động tâm đới với một nam nhân khác đã là không dễ, huống chi đối phương lại là huynh trưởng của hắn. Xưa nay hắn luôn thận trọng tự chủ, mỗi một bước đều cân nhắc trước sau kỹ càng, cuối cùng lại bởi vì một đêm mà mềm lòng, phá vỡ cấm kỵ, còn chưa kịp lo lắng sau đó sẽ như thế nào, thì lại biết được Hách Cửu Tiêu giấu diếm, hắn làm sao có thể chấp nhận được?
“Ngươi lặp lại một lần nữa?” Những việc này Hách Cửu Tiêu đều biết, nhưng hắn không thể buông tay, hắn làm sao có thể cho phép Hách Thiên Thần tự tiện quyết định như thế.
“Từ nay về sau, ta và ngươi không còn quan hệ.” Hách Thiên Thần chậm rãi lên tiếng, bóng đêm buông xuống phản chiếu trong mắt của hắn một màn sương mù, vài tiếng tách tách phát ra từ trên ngọn đuốc, ngoại trừ như vậy thì chỉ còn lời nói nặng nề của hắn vang lên, thẳng tắp rơi vào đáy lòng của Hách Cửu Tiêu.
“Không còn quan hệ?” Tất cả những người xung quanh đều là người của Thiên Cơ Các, chỉ cần có người đưa tay ra hiệu thì cung nỏ sẽ bắn ra, dưới tình huống nguy hiểm như vậy nhưng Hách Cửu Tiêu dường như không hề bận tâm, toàn thân lan tỏa hàn ý, chỉ có ánh mắt nhìn chăm chú Hách Thiên Thần lại cực nóng, “Ngươi muốn vứt bỏ hết thảy mọi chuyện giữa ta và ngươi?”
“Tuyệt đối không có khả năng!” Hách Cửu Tiêu tiến lên phía trước vài bước, đáy mắt điên cuồng khiến người ta hoảng sợ, những người khác đã sớm đề phòng, không dám sơ xuất, binh khí trong tay đều bắt đầu giơ lên.
“Lui ra!” Hách Thiên Thần ngăn cản thủ hạ tiến lên. Hắn làm sao có thể ở đây đối địch với Hách Cửu Tiêu? Khi hắn và Hách Cửu Tiêu đã liên lụy đến nhau nhiều như vậy? Hắn cần một thời gian rất dài mới có thể làm cho chính mình quên đi tất cả, mà hắn thậm chí cũng không thể xác định bản thân mình có làm được hay không.
Hách Cửu Tiêu, ngươi muốn ép ta đến khi nào? Tay hắn càng nắm càng chặt.
Nhìn thẳng Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu không hề thối lui mà lại càng bước tới, đám thủ vệ nắm chặt binh khí, trận địa đã sẵn sàng để nghênh đón quân địch, không khí hết sức căng thẳng.
“Cấp báo–” Có người vội vã chạy tới, “Các chủ! Kích Ngọc Hầu…..Kích Ngọc Hầu đã chết!”
Người báo tin dường như không phát hiện không khí dị thường vào lúc này, hắn chỉ chuyên tâm báo lại tin tức, chờ đến khi nói xong thì kinh hãi khi thấy nơi đây đang giương cung, đao kiếm rút khỏi vỏ, tình thế thập phần không đúng. Tin tức này làm cho người báo tin khẩn trương đến mức này, thiếu chút nữa đã quên phải hành lễ, nhưng không ai trách hắn, nghe xong tin tức như vậy thì thần sắc của mọi người đều đại biến.
Ngay cả Hách Thiên Thần cũng cảm thấy kinh ngạc, lập tức khoát tay chặn lại, “Tình hình như thế nào? Ngươi theo ta đi vào báo lại đầu đuôi sự việc.” Bước chân do dự một chút, không để chính mình nhìn về hướng của Hách Cửu Tiêu, hắn xoay người đi vào bên trong. Những người còn lại nhìn nhau, không biết phải xử trí Huyết Ma Y như thế nào.
Kích Ngọc Hầu chết, việc này làm chấn động tất cả mọi người, năm tên Các lão cũng quên khuấy cả chuyện muốn gây phiền hà cho Hách Thiên Thần, thần sắc trở nên khẩn trương.
Kích Ngọc Hầu Ôn Thiết Vũ chính là cao thủ ẩn sĩ, xuất thân từ Hàn Lâm viện nhưng lại xa rời công danh mà đi vào giang hồ. Hơn ba mươi năm qua, một thân hiệp nghĩa đổi lấy thanh danh vô song, trên giang hồ không người nào lại không kính trọng. Người trong giang hồ vốn không thích liên lụy đến quan phủ nhưng thái độ làm người của Ôn Thiết Vũ khiến người ta phải kính nể, chưa bao giờ quan liêu hách dịch, ngược lại thường xuyên tự mình giao hảo với quan phủ để thay giang hồ đồng đạo giải quyết một vài vấn đề mà người thường không thể làm được. Về lâu về dài, vô hình trung được không ít người ủng hộ.
Ngoại trừ như vậy thì thân thủ của hắn cũng ít có người địch lại, thủ hạ ba mươi sáu sứ đều là cao thủ, mặc dù sau này ẩn cư không xuất hiện nhưng sự tồn tại của hắn kỳ thực đã áp chế không ít hỗn loạn trong chốn võ lâm.
Nay hắn vừa chết, thế cục yên tĩnh sẽ bị dao động, có bao nhiêu ma đầu cũng ẩn cư nghe thấy tin này sẽ xuất hiện để gây nên sóng gió?
Trong đầu của Hách Thiên Thần không ngừng suy nghĩ, nhưng hắn vẫn cảm nhận được tầm mắt từ sau lưng, trong một khắc khi bước vào cửa thì hắn rốt cục vẫn quay đầu lại nhìn thấy sắc mặt của Hách Cửu Tiêu, cắn răng một cái, không để ý cảm thụ trong lòng của mình như thế nào, hắn bước vào trong rồi đóng lại cửa phòng.
Việc này vừa lan truyền thì giang hồ giống như không còn vầng thái dương. Thanh danh của Thiên Cơ Các càng ngày càng tăng cao, Kích Ngọc Hầu Ôn Thiết Vũ ẩn cư đã lâu, mấy năm nay Thiên Cơ Các đã sớm có dấu hiệu thay thế Kích Ngọc Hầu. Việc này vừa lan truyền, vô luận là nguyên nhân gì thì Thiên Cơ Các cũng không thể không quan tâm.
Hách Cửu Tiêu nhẹ nhàng khoát tay. Dưới ánh lửa, một hình bóng màu đỏ như hư ảnh phiêu diêu bay đến, ngồi vào trong kiệu, dị sắc trong đôi mắt lạnh lẽo hóa thành băng hàn cứng rắn, rồi chỉ chốc lát lại phập phồng nổi dậy gợn sóng.
Nếu ngươi hận ta thì vì sao không gọi người giết ta. Ngươi xoay lưng rời đi là nóng lòng muốn biết tin tức kia hay là muốn để cho ta thoát thân? Nếu đã làm cho ta biết được trong lòng của ngươi còn có ta, ta làm sao có thể cho phép ngươi rời xa ta?
Thiên Thần, sau này ta sẽ không để cho ngươi có cơ hội nói ra những lời này.
Không còn quan hệ? Ta không cho phép, không cho phép!
Bốn tên kiệu phu như u hồn, cỗ kiệu bay lên giữa không trung, đám hộ vệ đang vây quanh không biết phải làm thế nào, chỉ có thể nhìn thấy cỗ kiệu đỏ như máu bồng bềnh đi xa.
Ngay trong khoảnh khắc chần chừ, phốc, kim tuyến đâm vào đầu vai, bóng cây lay động vài tiếng, Hách Thiên Thần không biết vì sao trong lòng lại trở nên run rẩy, chiêu thức chưa tung hết toàn lực thì lập tức liền thu hồi, “Là ai?”
Bóng đen trong lùm cây thối lui, vài giọt máu rơi xuống lá cây, không thấy rõ bộ dáng, nhưng bàn tay nắm chặt Giao Tàm ti của Hách Thiên Thần bất giác run lên, trong lòng xuất hiện một cái tên, thiếu chút nữa sẽ bật ra khỏi miệng nhưng lại bị hắn cắn chặt ngay bên môi. Từng vòng kim tuyến quấn quanh trên tay, mỗi một sợi đều siết chặt vào da thịt.
Gió mát thổi qua, cành lá lay động vang lên những tiếng xào xạc, bóng người lộ ra trong bụi cây, mặc cho đầu vai chảy máu, người nọ chậm rãi đứng lên, khuôn mặt tràn đầy băng hàn vẫn chưa biến đổi, nhưng thần sắc dưới đáy mắt lại chứa đựng hàm nghĩa khó nói nên lời. Một chiêu của Hách Thiên Thần nhanh như chớp, mặc dù sau đó đã thu tay đúng lúc, nhưng vẫn đâm sâu vào bả vai, máu tươi thấm đẫm một thân cẩm bào.
Giao Tàm Ti trong tay của Hách Thiên Thần càng bị ghì chặt, muốn hỏi Hách Cửu Tiêu vì sao không né nhưng cuối cùng lại không hỏi, hắn làm sao lại không nhìn ra Hách Cửu Tiêu căn bản là cố ý không né!
“Ngươi vẫn không nỡ tổn thương ta.” Nhìn xuống vết thương trên đầu vai, Hách Cửu Tiêu không biết có phải đang cười hay không, mùi máu tươi thản nhiên lan tỏa trong không khí, ánh mắt thủy chung vẫn chăm chú nhìn Hách Thiên Thần. Mới vừa rồi Hách Thiên Thần chỉ dùng bảy thành công lực, đánh vào người hắn thì nhiều nhất chỉ còn ba thành, chảy một chút máu cũng rất đáng giá. (si tình đến mức này rồi sao)
Hách Thiên Thần không nói một lời nào, bỗng nhiên xuất chưởng. Chưởng phong xẹt qua cẩm bào thì bị chưởng lực của Hách Cửu Tiêu hóa giải. Hách Thiên Thần từ trên cửa sổ nhảy xuống, Hách Cửu Tiêu ở trên cây cũng rơi xuống đất, hai bóng dáng một trước một sau lướt đến một khoảng đất trống.
Giao Tàm ti thoáng hiện vài luồng ánh sáng màu vàng dưới những rặng mây đỏ của buổi chiều tà, yên lặng không một tiếng động, như tia chớp xẹt qua. Thân ảnh như gió, chiêu thức của Hách Thiên Thần cũng giống như hắn, chưởng lực không ấm cũng không nóng được xuất ra, Giao Tàm ti như điện quấn quanh, không thể tìm ra bất luận dấu vết nào, đôi khi lại đột nhiên lộ ra khí thế tấn công mãnh liệt đầy sắc bén.
Đầu vai của Hách Cửu Tiêu vẫn còn chảy máu, nhưng dường như hắn không hề có cảm giác, mặc cho máu tiếp tục chảy ròng, hắn vung tay đối chưởng với Hách Thiên Thần. nxb lậu nhục như con trùng trục
Bồng! Bồng! Chưởng lực chạm vào nhau, hai người đều thối lui ba bước. Hách Thiên Thần là nén giận mà bộc phát, hắn cần một trận chiến, chỉ có như thế thì hắn mới có thể tỉnh táo. Hách Cửu Tiêu tựa hồ hiểu rõ cảm giác của hắn, không tránh cũng không né, dùng chưởng lực đánh trả, nhưng càng vận lực thì đầu vai càng chảy nhiều máu.
Y mệ màu tử kim bị nhuốm thành đỏ sẫm, vốn là nam nhân tuấn mỹ yêu dị thì lúc này lại càng tăng thêm hơi thở huyết sát. Máu tươi chảy ra từ đầu vai của hắn, mùi máu tanh thản nhiên lan tỏa trong không khí, Hách Thiên Thần càng siết chặt Giao Tàm ti vào tay, cắn răng gầm nhẹ, “Đến tột cùng ngươi muốn như thế nào?”
“Nếu ngươi hận ta, vì sao không giết ta? Vì sao không dùng Giao Tàm ti của ngươi?” Nhìn thoáng qua vết thương nơi đầu vai, Hách Cửu Tiêu không hề cầm máu cho chính mình.
Hách Thiên Thần nghe như vậy thì ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh nhạt, Giao Tàm ti trong tay hết lần này đến lần khác vẫn chưa xuất ra.
“Có người đột nhập Thiên Cơ Các! Người tới là người nào?” Vài tiếng quát hỏi từ xa xa truyền đến, là Xá Kỷ và Vong Sinh, bây giờ chỉ cần có một chút dấu hiệu khác thường thì bọn họ cũng không dám chậm trễ, những tên hộ vệ ở lân cận nghe thấy cũng vội vàng chạy đến, đủ loại binh khí trong tay, còn chuẩn bị sẵn cung nỏ. Chỗ ở của Các chủ là trọng địa của Thiên Cơ Các, nếu lại tiếp tục phát sinh việc ngoài ý muốn thì thể diện của bọn họ phải để ở đâu?
“Có người xâm nhập Thiên Cơ Các!” Đám người cầm đuốc tụ lại trong bóng đêm.
“Các chủ đâu? Các chủ thế nào?” Đám Các lão cũng tiến đến.
Hộ vệ tăng lên gấp đôi, bây giờ cho dù Thiên Cơ Các chỉ có một ngọn gió thổi qua làm cho cỏ cây lay động thì mọi người cũng không thể xem nhẹ, huống chi là hai người giao thủ như thế. Đám người xoay quanh khu đất trống, vẻ mặt của bọn họ rất đề phòng, muốn xuất thủ vây đánh nhưng chỉ nghe một tiếng quát to, “Lui ra!”
Hách Thiên Thần nâng lên y mệ, không người nào dám tiến lên.
Các chủ muốn bọn họ dừng tay? Chẳng lẽ muốn nghênh địch một mình? Mọi người ngốc lăng, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng luống cuống của Các chủ, càng chưa từng nhìn thấy vẻ mặt như thế này, giống như đã mất đi bình tĩnh, không hề bận tâm đến hết thảy xung quanh, trong mắt chỉ có người đang xâm nhập Thiên Cơ Các.
“Huyết Ma Y?”
Hách Cửu Tiêu đứng trước mặt mọi người, dưới ánh lửa chiếu sáng, mọi người nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của hắn, nhất thời dẫn đến những tiếng hô nho nhỏ.
Huyết Ma Y và Các chủ có quan hệ gì? Nay tất cả mọi người đều biết, bây giờ bảo bọn họ nên vây hay là không vây? Có người do dự, Liễu Phong Cố thấy tình hình như vậy thì liền quát hỏi, “Huyết Ma Y nếu muốn viếng thăm thì vì sao không đến từ đại môn mà lại âm thầm xâm nhập?”
Những lời này của hắn làm cho mọi người nghi hoặc, nếu là huynh đệ, nếu là viếng thăm thì cần gì phải xâm nhập? Hơn nữa xem tình hình thế này thì dường như giữa Các chủ và Huyết Ma Y có mâu thuẫn. Trong lúc chần chừ, Các lão Phương Khiếu lại cười lạnh vài tiếng, “Còn nhiều lời làm gì? Cho dù Các chủ và hắn là huynh đệ nhưng Huyết Ma Y chính là Huyết Ma Y, Vu Y Cốc Huyết Ma Y xâm nhập Thiên Cơ Các thì làm sao lại là chuyện tốt?”
Mọi người âm thầm đề phòng, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đối diện mà đứng, bên ngoài là đám người đang vây quanh, hai người cách xa nhau vài bước, vẻ mặt của Hách Thiên Thần trở nên lạnh lùng, thần sắc của Hách Cửu Tiêu giống như băng tuyết ngưng tụ.
Người bên ngoài đều nhìn ra nhưng đồng thời lại cảm giác bên trong sự lạnh nhạt và băng hàn dường như có một nhiệt độ khó hiểu, như lửa giận thịnh nộ làm cho hai người tựa hồ có một vật vô hình gắt gao cột bọn họ lại cùng một chỗ, vì vậy vô luận là lạnh lùng hay băng hàn thì người bên ngoài cảm thấy giống như những tia lửa chạm vào nhau, không ai có thể phá vỡ luồng nhiệt độ cực nóng đó.
Hai người cứ đứng đối diện như vậy, lúc này xem ra không giống huynh đệ, mà càng giống như kẻ thù, còn có vài phần cảm giác khó có thể nói rõ.
“Các chủ vẫn vô sự?” Liễu Phong Cố nhìn ra điểm bất thường trong đó, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên, “Huyết Ma Y phá hoại hôn sự trước đây của Các chủ, sau đó lại xâm nhập Thiên Cơ Các. Nếu Các chủ và hắn thật sự là thân huynh đệ thì xem ra hắn không hề có nửa điểm tình cảm huynh đệ đối với Các chủ.”
Ám chỉ Hách Thiên Thần không cần nhân từ nương tay, những lời này của hắn đổi lấy một tiếng cười khẽ, ánh mắt thản nhiên lướt đến, nam nhân mặc thanh y tóc đen quay đầu nói với hắn, thần sắc vô cùng khác thường, Hách Thiên Thần sẳng giọng, “Liễu Các lão, ngươi nói nhiều quá.”
Chưa bao giờ hiển lộ phong thái lạnh lùng rõ ràng như thế, Liễu Phong Cố kinh hãi cúi đầu, giả như Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu quả thật là huynh đệ thì cũng không khó hiểu khi người ta cảm thấy sợ hãi vì khí thế hiển lộ trên người của hắn, đều là người xuất thân từ Hách Cốc….
“Hách Cửu Tiêu, từ nay về sau ta và ngươi không còn quan hệ.” Thu lại hết thảy cảm xúc phập phồng trong lòng, cơn gió chiều mang theo mùi máu tanh lướt qua mái tóc của Hách Thiên Thần, những sợi tóc bay theo làn gió đều có màu sắc lạnh nhạt. Sau khi phức tạp hỗn loạn đến cực hạn, giờ khắc này chỉ vì hắn thản nhiên nói ra vài câu nghiêm trọng làm cho người ta hít thở không thông.
Tiến lên một bước, tình ý lại ăn mòn một chút, cuối cùng bởi vì những gì mà Hách Cửu Tiêu đã gây ra, hết thảy mọi chuyện trước đây đều trở về hư vô, đều hóa thành tro bụi.
Thân là nam nhân, muốn Hách Thiên Thần thừa nhận động tâm đới với một nam nhân khác đã là không dễ, huống chi đối phương lại là huynh trưởng của hắn. Xưa nay hắn luôn thận trọng tự chủ, mỗi một bước đều cân nhắc trước sau kỹ càng, cuối cùng lại bởi vì một đêm mà mềm lòng, phá vỡ cấm kỵ, còn chưa kịp lo lắng sau đó sẽ như thế nào, thì lại biết được Hách Cửu Tiêu giấu diếm, hắn làm sao có thể chấp nhận được?
“Ngươi lặp lại một lần nữa?” Những việc này Hách Cửu Tiêu đều biết, nhưng hắn không thể buông tay, hắn làm sao có thể cho phép Hách Thiên Thần tự tiện quyết định như thế.
“Từ nay về sau, ta và ngươi không còn quan hệ.” Hách Thiên Thần chậm rãi lên tiếng, bóng đêm buông xuống phản chiếu trong mắt của hắn một màn sương mù, vài tiếng tách tách phát ra từ trên ngọn đuốc, ngoại trừ như vậy thì chỉ còn lời nói nặng nề của hắn vang lên, thẳng tắp rơi vào đáy lòng của Hách Cửu Tiêu.
“Không còn quan hệ?” Tất cả những người xung quanh đều là người của Thiên Cơ Các, chỉ cần có người đưa tay ra hiệu thì cung nỏ sẽ bắn ra, dưới tình huống nguy hiểm như vậy nhưng Hách Cửu Tiêu dường như không hề bận tâm, toàn thân lan tỏa hàn ý, chỉ có ánh mắt nhìn chăm chú Hách Thiên Thần lại cực nóng, “Ngươi muốn vứt bỏ hết thảy mọi chuyện giữa ta và ngươi?”
“Tuyệt đối không có khả năng!” Hách Cửu Tiêu tiến lên phía trước vài bước, đáy mắt điên cuồng khiến người ta hoảng sợ, những người khác đã sớm đề phòng, không dám sơ xuất, binh khí trong tay đều bắt đầu giơ lên.
“Lui ra!” Hách Thiên Thần ngăn cản thủ hạ tiến lên. Hắn làm sao có thể ở đây đối địch với Hách Cửu Tiêu? Khi hắn và Hách Cửu Tiêu đã liên lụy đến nhau nhiều như vậy? Hắn cần một thời gian rất dài mới có thể làm cho chính mình quên đi tất cả, mà hắn thậm chí cũng không thể xác định bản thân mình có làm được hay không.
Hách Cửu Tiêu, ngươi muốn ép ta đến khi nào? Tay hắn càng nắm càng chặt.
Nhìn thẳng Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu không hề thối lui mà lại càng bước tới, đám thủ vệ nắm chặt binh khí, trận địa đã sẵn sàng để nghênh đón quân địch, không khí hết sức căng thẳng.
“Cấp báo–” Có người vội vã chạy tới, “Các chủ! Kích Ngọc Hầu…..Kích Ngọc Hầu đã chết!”
Người báo tin dường như không phát hiện không khí dị thường vào lúc này, hắn chỉ chuyên tâm báo lại tin tức, chờ đến khi nói xong thì kinh hãi khi thấy nơi đây đang giương cung, đao kiếm rút khỏi vỏ, tình thế thập phần không đúng. Tin tức này làm cho người báo tin khẩn trương đến mức này, thiếu chút nữa đã quên phải hành lễ, nhưng không ai trách hắn, nghe xong tin tức như vậy thì thần sắc của mọi người đều đại biến.
Ngay cả Hách Thiên Thần cũng cảm thấy kinh ngạc, lập tức khoát tay chặn lại, “Tình hình như thế nào? Ngươi theo ta đi vào báo lại đầu đuôi sự việc.” Bước chân do dự một chút, không để chính mình nhìn về hướng của Hách Cửu Tiêu, hắn xoay người đi vào bên trong. Những người còn lại nhìn nhau, không biết phải xử trí Huyết Ma Y như thế nào.
Kích Ngọc Hầu chết, việc này làm chấn động tất cả mọi người, năm tên Các lão cũng quên khuấy cả chuyện muốn gây phiền hà cho Hách Thiên Thần, thần sắc trở nên khẩn trương.
Kích Ngọc Hầu Ôn Thiết Vũ chính là cao thủ ẩn sĩ, xuất thân từ Hàn Lâm viện nhưng lại xa rời công danh mà đi vào giang hồ. Hơn ba mươi năm qua, một thân hiệp nghĩa đổi lấy thanh danh vô song, trên giang hồ không người nào lại không kính trọng. Người trong giang hồ vốn không thích liên lụy đến quan phủ nhưng thái độ làm người của Ôn Thiết Vũ khiến người ta phải kính nể, chưa bao giờ quan liêu hách dịch, ngược lại thường xuyên tự mình giao hảo với quan phủ để thay giang hồ đồng đạo giải quyết một vài vấn đề mà người thường không thể làm được. Về lâu về dài, vô hình trung được không ít người ủng hộ.
Ngoại trừ như vậy thì thân thủ của hắn cũng ít có người địch lại, thủ hạ ba mươi sáu sứ đều là cao thủ, mặc dù sau này ẩn cư không xuất hiện nhưng sự tồn tại của hắn kỳ thực đã áp chế không ít hỗn loạn trong chốn võ lâm.
Nay hắn vừa chết, thế cục yên tĩnh sẽ bị dao động, có bao nhiêu ma đầu cũng ẩn cư nghe thấy tin này sẽ xuất hiện để gây nên sóng gió?
Trong đầu của Hách Thiên Thần không ngừng suy nghĩ, nhưng hắn vẫn cảm nhận được tầm mắt từ sau lưng, trong một khắc khi bước vào cửa thì hắn rốt cục vẫn quay đầu lại nhìn thấy sắc mặt của Hách Cửu Tiêu, cắn răng một cái, không để ý cảm thụ trong lòng của mình như thế nào, hắn bước vào trong rồi đóng lại cửa phòng.
Việc này vừa lan truyền thì giang hồ giống như không còn vầng thái dương. Thanh danh của Thiên Cơ Các càng ngày càng tăng cao, Kích Ngọc Hầu Ôn Thiết Vũ ẩn cư đã lâu, mấy năm nay Thiên Cơ Các đã sớm có dấu hiệu thay thế Kích Ngọc Hầu. Việc này vừa lan truyền, vô luận là nguyên nhân gì thì Thiên Cơ Các cũng không thể không quan tâm.
Hách Cửu Tiêu nhẹ nhàng khoát tay. Dưới ánh lửa, một hình bóng màu đỏ như hư ảnh phiêu diêu bay đến, ngồi vào trong kiệu, dị sắc trong đôi mắt lạnh lẽo hóa thành băng hàn cứng rắn, rồi chỉ chốc lát lại phập phồng nổi dậy gợn sóng.
Nếu ngươi hận ta thì vì sao không gọi người giết ta. Ngươi xoay lưng rời đi là nóng lòng muốn biết tin tức kia hay là muốn để cho ta thoát thân? Nếu đã làm cho ta biết được trong lòng của ngươi còn có ta, ta làm sao có thể cho phép ngươi rời xa ta?
Thiên Thần, sau này ta sẽ không để cho ngươi có cơ hội nói ra những lời này.
Không còn quan hệ? Ta không cho phép, không cho phép!
Bốn tên kiệu phu như u hồn, cỗ kiệu bay lên giữa không trung, đám hộ vệ đang vây quanh không biết phải làm thế nào, chỉ có thể nhìn thấy cỗ kiệu đỏ như máu bồng bềnh đi xa.
Danh sách chương