Hách Cửu Tiêu từ ngoài cửa đi thẳng vào, một câu vừa ra khỏi miệng, cả nội đường đều yên lặng, lời này ý nói Huyết Ma Y không đồng ý Đàn Y công tử thú Tần gia tiểu thư? Nếu không, hắn liền giết chết nàng?!

“Ngươi là ai?” Nam Cung Lệ không biết Đàn Y công tử, đương nhiên cũng không biết Huyết Ma Y, cầm kiếm trong tay, vận khí vào kiếm, hắn không bận tâm nếu phải đối địch với tất cả mọi người ở đây.

Không ai trả lời, Hách Cửu Tiêu căn bản không nhìn Nam Cung Lệ, giống như những người ở đây căn bản không tồn tại, giờ khắc này trong mắt của hắn tựa hồ chỉ có một người.

Bước qua, hắn đối diện với Hách Thiên Thần, cẩm y giống như ngưng huyết, ánh mắt sắc bén, tựa hồ đang trách cứ. Đi tới từng bước, phàm là chỗ hắn đi qua, những vật được bài trí trên bàn cư nhiên lại phát ra tiếng động kỳ dị, giống như bị kình khí tập kích, trong chớp mắt sẽ bị phá hủy, âm thanh ầm ầm vang dội, những mảnh lụa đỏ treo trên tường lần lượt rơi xuống, giống như bị chém đứt ở trước mặt mọi người, tất cả đều kinh sợ

Ngự khí! Nội lực phải đạt được cảnh giới cao thâm đến mức nào mới có thể làm được như thế? Ngay cả chưởng lực cũng không hẳn có thể đánh đến những vật cách một khoảng xa như vậy?! Chẳng lẽ đã đạt đến trình độ hoa rơi lá bay mà có thể đả thương người?!

Huyết Ma Y nguyên lai vẫn là Huyết Ma Y, giờ khắc này mọi người ngay cả mở mắt cũng không dám nhìn thẳng, chỉ cảm thấy có một trận hàn ý vô hình không biết từ nơi nào đang dâng lên, từ trong ra ngoài tứ chi đều cảm giác được sự tê buốt lạnh lẽo, sơ suất một chút thì ngay lập tức có thể đầu lìa khỏi cổ.

Hách Thiên Thần nhìn thấy Hách Cửu Tiêu bước vào, có một chút bất ngờ nhưng cũng đã sớm dự đoán được, cầm ly rượu, trong không khí tĩnh mịch lạnh như băng khiến người ta hít thở không thông có thể nghe được tiếng uống rượu của hắn, chỉ có một mình hắn mới có thể bảo trì bình tĩnh, sau đó hắn lên tiếng, “Cửu Tiêu, ta chưa hẳn có thể lấy nàng, ngươi cũng nhìn thấy trước mắt có người muốn dẫn nàng đi?”

“Muốn ta đồng ý ngươi thú nàng, trừ phi nàng chết.” Hách Cửu Tiêu lặp lại những lời này, đúng là không hề lắng nghe lời nói của Hách Thiên Thần, cũng căn bản không cần biết giờ khắc này tình hình như thế nào, khuôn mặt lạnh lùng như đóng băng ngoại trừ hàn ý thì còn lại là thần sắc phi thường tức giận, “Ngươi muốn thú thê, vì sao trước kia không nói? Ngươi có đặt ta ở trong lòng hay không?”

Một trận xôn xao, mặc dù sợ hãi như thế nào thì bất quá lúc này đều kinh ngạc, khách khứa đang ngồi quả thực cũng bị cảnh tượng và những lời đối thoại này kích động đến ngây ngẩn cả người,

“Chuyện này….Huyết Ma Y thật sự cùng Đàn Y công tử….”

“Bọn họ đều là nam nhân, còn dám đứng ở đây nói như thế, quả nhiên là Huyết Ma Y.”

Ai từng nhìn thấy vẻ mặt như thế của Huyết Ma Y, có ai biết dưới lớp băng hàn còn chứa đựng điều gì? Vốn tưởng rằng chỉ có lãnh khốc vô tình, giờ khắc này bọn họ lại thấy được đó là thịnh nộ! Đôi mắt tràn ngập băng hàn yêu sắc lại hàm chứa nôn nóng và hỏa sắc! Đó là băng và hỏa đồng thời cùng sôi sục dâng trào, áp chế hết thảy mọi thứ, chỉ có lạnh như băng và thịnh nộ như hỏa diễm tràn ngập trong đó.

Những tiếng sợ hãi cùng ngạc nhiên, ánh mắt mọi người có rất nhiều thần thái khác nhau, nghi hoặc, tán thưởng, hèn mọn, khinh miệt, thiện ý, ác ý, còn có đa phần là chăm chú xem màn kịch đặc sắc này…..Lời thị phi trở thành sự thật, Huyết Ma Y và Đàn Y công tử quả thật có tư tình!

Chuyện này chưa yên, chuyện khác đã đến, mới vừa rồi Nam Cung Lệ đột nhiên xuất hiện đã khiến người ta rất kinh ngạc, bây giờ là Hách Cửu Tiêu nói ra những lời này, sự kinh ngạc và bất ngờ lúc trước quả thật không đáng là gì.

“Việc này ta quả thật chưa nói với ngươi.” Hắn vốn muốn nói, nhưng thủy chung không tìm được thời cơ, hôn sự và kế hoạch lần này đã được định ra từ trước đó.

Ly rượu bạch ngọc được đặt xuống, Đàn Y công tử giờ khắc này xem ra có một chút phiền muộn, bất đắc dĩ thở dài, nhưng phong thái trên người vẫn không kém so với sự lạnh lùng băng hàn của Hách Cửu Tiêu, thế lực của hai bên đúng là ngang nhau, không hề nhường nhịn, sau khi thở dài, hắn nghiêm mặt hỏi, “Ngươi sẽ nói những việc này ở ngay đây? Không hỏi nguyên nhân vì sao ta làm như vậy?”

Hắn dự đoán được Hách Cửu Tiêu có lẽ sẽ đến, cũng chuẩn bị tốt sẽ nói như thế nào với Hách Cửu Tiêu, nhưng ca ca của hắn không như hắn đã suy nghĩ. Lúc này Hách Cửu Tiêu làm cho những lời mà hắn vốn đã chuẩn bị sẵn sàng để nói ra đều trở nên vô dụng, căn bản là Hách Cửu Tiêu không muốn nghe.

Hách Cửu Tiêu giống như một con thú bị đoạt đi con mồi của mình, ánh mắt sắc bén lạnh như băng nhìn hắn chăm chú, “Ta mặc kệ nguyên nhân gì, ta chỉ muốn nói một chuyện, hôn sự lần này ta không cho phép!” Giống như tuyên bố điều gì đó, ý tứ trong lời nói của Hách Cửu Tiêu quá mức rõ ràng, hắn không cho phép!

Hắn làm sao có thể tận mắt nhìn thấy Hách Thiên Thần cùng với người khác thành thân mà không ngăn cản?! Khi nhận được tin tức, hắn chưa bao giờ cảm thấy phẫn nộ như thế, đó là cảm giác bị người khác chiếm đoạt cái gì đó, Hách Thiên Thần là đệ đệ của hắn, càng tác động đến hắn nhiều hơn. Hai người bọn họ lõa thể ôm nhau, phóng thích trong miệng của nhau, tứ chi giao triền, mồ hôi ẩm ướt trên tóc, bờ môi cùng những nụ hôn nóng rực, những tiếng thở dốc trầm thấp, đó là những cảm giác mà không có bất luận kẻ nào có thể cho hắn. Hách Cửu Tiêu nhìn ra Hách Thiên Thần cũng trầm luân giống như hắn, nhưng bỗng nhiên hắn lại nhận được tin Hách Thiên Thần muốn thành hôn?!

Không có gì có thể hình dung tâm tình của hắn, sau khi bọn hắn đã thân mật, Hách Thiên Thần lại muốn thành thân với một nữ tử, sẽ cùng người nữ tử kia hôn môi, làm những chuyện mà bọn họ đã làm, cho dù là giả, cho dù không phải thật, chỉ cần tưởng tượng thì hắn liền không thể khống chế cảm xúc mà lập tức muốn giết người.

Hắn làm sao có thể chịu được? Ánh mắt như mũi tên đang bắn thẳng đến, Tần Kha Vũ bỗng nhiên cảm thấy hoảng sợ, nàng kinh hãi nấp sau lưng Nam Cung Lệ, “Ta…..Ta không biết các ngươi….” Nàng giẫm chân nói, “Ta không biết chuyện của các ngươi, ta cũng không phải thật sự muốn gả cho Đàn Y công tử. Ta chỉ muốn hắn hối hận!”

Nàng nói hắn, chính là Nam Cung Lệ, hiện tại tất cả mọi người đều hiểu được, Tần gia tiểu thư là muốn khiêu khích Nam Cung Lệ. Mục đích của nàng đã đạt được, hậu nhân của Nam Cung thế gia có thể vì nàng mà ngay cả tánh mạng cũng không cần, nhưng Huyết Ma Y thì khác, hắn có thể vì việc này mà muốn lấy mạng của nàng.

Ánh mắt quan sát tỉ mỉ của Hách Cửu Tiêu vẫn dừng trên người Tần Kha Vũ, nàng không thể nào trốn thoát được tầm mắt kia, người nam nhân này chỉ nhìn nàng như vậy nhưng nàng cảm thấy tựa như đã chết một lần, rơi vào vực sâu băng hàn không đáy, trên người nhịn không được mà trở nên rét run.

“Cửu Tiêu!” Hách Thiên Thần tiến lên giữ chặt Hách Cửu Tiêu, hắn vẫn chưa muốn để cho Tần Kha Vũ chết, việc này khác với dự tính ban đầu của hắn. Âm thầm liếc mắt ra hiệu cho Xá Kỷ hủy bỏ kế hoạch.

“Ngươi vẫn muốn che chở cho nàng?” Ánh mắt của Hách Cửu Tiêu càng thêm khốc liệt, Hách Thiên Thần nhìn thẳng vào Hách Cửu Tiêu, “Không sai.” Hách Cửu Tiêu đã phá hủy kế hoạch của hắn, còn muốn như thế nào?

Hắn cũng bắt đầu trở nên phẫn nộ.

Hai người giằng co làm cho mọi người ở đây cơ hồ không có ai dám mở miệng.

“Huyết Ma Y, ngươi dựa vào cái gì mà không cho phép hắn thành thân? Ngươi là gì của hắn? Đàn Y công tử và ngươi có quan hệ thế nào?” Có lẽ có một người là ngoại lệ, trong bầu không khí tràn ngập quỷ dị thì đột nhiên người nọ hỏi ra những câu này làm cho áp lực đang bị ứ đọng trở nên tăng cao, người nói chuyện mặc bạch y, trong tay cầm một chiếc quạt, bộ dáng háo hức xem diễn, hỏi ra những lời này cư nhiên lại rất nghiêm túc.

“Hoa Nam Ẩn.” Hách Thiên Thần cảnh cáo liếc mắt nhìn Hoa Nam Ẩn một cái, hơi thở nặng nề làm cho người ta tin tưởng hắn không phải đang nói đùa, “Chuyện của ta và hắn không quan hệ đến ngươi.”

Hoa Nam Ẩn nhún vai vô tội, “Mắt thấy hôn sự lần này đúng là không có kết quả, dù sao người tặng lễ vật cũng có quyền phải biết một chút?” Lần đầu tiên thật sự quan sát Hách Cửu Tiêu, Hoa Nam Ẩn lẩm bẩm, “Nam nhân lạnh như băng thì có cái gì vừa thơm vừa mềm hơn so với nữ tử, thật sự là kỳ quái.” (o_o cái gì mềm)

Câu này rất nhỏ, nhưng nội đường yên lặng làm cho người ta có thể nghe rõ rành mạch. Hách Thiên Thần thở dài một tiếng, ánh mắt lạnh lùng, chắp tay không tranh luận, hắn biết Hoa Nam Ẩn quan tâm đến hắn, nhưng quan hệ giữa hắn và Hách Cửu Tiêu căn bản không cần nói rõ, những lời này của Hoa Nam Ẩn làm cho mọi thứ đang rối ren càng thêm phiền phức. (NXB lậu = đầu toàn bã đậu)

Những người khác nghe xong câu hỏi của Hoa Nam Ẩn thì không thể chấp nhận, quan hệ ám muội như vậy kêu người bên ngoài đánh giá như thế nào, dù sao bọn họ cũng muốn có một đáp án rõ ràng.

Mọi người chờ hắn trả lời, nhưng càng chờ thì hàn khí khắp xung quanh lại càng nặng, sát ý lạnh như băng rõ ràng như thế khiến mọi người không thể xem nhẹ, Hách Cửu Tiêu chậm rãi quay đầu lại, hắn biết người này, Hoa Nam Ẩn…..Đáy mắt lưu chuyển vào phần âm u lạnh lẽo, bờ môi mím lại như một lưỡi đao, Hoa Nam Ẩn bị hắn nhìn chăm chú như vậy thì trên người bỗng nhiên sởn gai ốc. (Bông ca lên thớt)

Kình khí như đao, vô hình vô ảnh đập vào mặt, áp bách của tử vong và băng hàn lạnh lẽo chỉ trong giây lát gần ngay trước mắt. Hoa Nam Ẩn kinh hãi, một lọn tóc bị cắt đứt, chưởng phong xẹt qua bên cổ của hắn, máu tươi chảy xuống từ trên cổ đến vạt y bào màu trắng, màu đỏ lan tràn khiến kẻ khác rợn người.

Chỉ kém một chút thì có thế lấy mạng của hắn, nếu lúc trước hắn khẽ dao động thì giờ khắc này đầu đã lìa khỏi cổ. Cũng không phải bởi vì hắn quá trấn tĩnh, mà chính là vì hắn hiểu rõ sự lợi hại trong đó, căn bản không dám cử động, hắn vẫn chưa ngốc đến mức đi lý luận cùng Huyết Ma Y, tốt nhất không nên trêu chọc người nam nhân đã mất đi lý trí này.

Nam Cung Lệ cũng lớn gan, từ đầu hắn không hề kiêng nể bất kỳ ai, “Ta mặc kệ các ngươi có quan hệ gì, hôm nay, chiến hay là không chiến?” Hắn chậm rãi nâng kiếm lên, kiếm khí lãnh liệt, hắn hỏi Hách Thiên Thần, “Ngươi nói chỉ cần ta thắng được ngươi thì có thể mang nàng đi, lời này có thật hay không?” Phát hiện Tần Chiến không còn mở miệng, hắn xem như vị Đàn Y công tử này định đoạt hết thảy mọi việc.

Hách Cửu Tiêu đột nhiên thu hồi ánh mắt, trong mắt dâng lên lãnh ý khốc liệt, trong tiếng hít sâu của mọi người, hắn kéo Hách Thiên Thần đến trước mặt mình, “Ngươi cùng nàng thành thân, còn muốn vì nàng mà động thủ với kẻ khác? Ngươi–”

Lực đạo ngay đầu vai càng lúc càng nặng, ánh mắt cũng càng lúc càng làm cho người ta sợ hãi, bởi vậy có thể thấy được trong lòng của người đang nói chuyện đến tột cùng có bao nhiêu phập phồng. Hách Thiên Thần không biết mình có cảm giác như thế nào, hắn không nghĩ rằng phản ứng của Hách Cửu Tiêu lại mãnh liệt như thế, chỉ có thể nói rằng, “Ta có tính toán của ta….” Lời vẫn chưa dứt thì hắn đã bị Hách Cửu Tiêu kéo đi.

“Đi theo ta.” Giữ chặt Hách Thiên Thần rồi kéo ra bên ngoài, vẫn là bộ dáng không xem ai ra gì, cũng phớt lờ lời nói của hắn, Hách Cửu Tiêu với sắc mặt lạnh như băng cùng một thân hàn khí như thế làm cho mọi người không có ai dám tiến lên ngăn cản hắn.

Có lẽ chỉ có duy nhất một mình Hách Thiên Thần là ngoại lệ, hắn muốn dừng lại cước bộ, nhưng không chờ hắn kịp nói lời nào thì một người ngoại lệ khác cũng xuất hiện, chính là Nam Cung Lệ, đâm kiếm hướng về Hách Thiên Thần, “Ngươi đáp ứng buông tha Kha Vũ thì mới có thể đi!”

“Lớn mật!” Các chủ bị tập kích, Xá Kỷ và Vong Sinh đồng thời xuất thủ, ở đây không hề thiếu người của Thiên Cơ Các, bên trong mấy chục người cùng nhau động thủ, bên ngoài cũng vội vã tiến vào, tạo nên một trận hỗn loạn. Hách Thiên Thần nhân cơ hội thoát khỏi bàn tay của Hách Cửu Tiêu, trong khi Nam Cung Lệ đã lâm vào thế bị bao vây, vô luận kiếm pháp của hắn cao minh như thế nào thì làm sao có thể chống đỡ với mấy chục cao thủ cùng một lúc.

Tần Kha Vũ hét ầm lên, nàng nhìn thấy Nam Cung Lệ thiếu chút nữa đã bị trúng kiếm, “Các ngươi mau dừng tay!” Nàng vừa nóng lòng lại vừa sợ hãi, nhưng căn bản không thể ngăn cản, Nam Cung Lệ sắp sửa bị người của Thiên Cơ Các chế ngự.

“Đi theo ta!” Trong hỗn loạn, Hách Cửu Tiêu phi thân lên, thanh y xẹt qua hư ảnh, Hách Thiên Thần tránh được, Hách Cửu Tiêu không chịu nghe hắn giải thích dù chỉ nửa câu? Nhíu mày, bất giác trở nên tức giận, “Nếu lúc này ta không đi thì sao?”

Hách Cửu Tiêu càng thêm thịnh nộ, “Ngươi muốn ở lại Thập Toàn Trang như vậy? Chẳng lẽ thật sự muốn cùng người khác thành thân?!”

“Hách Cửu Tiêu, ta không phải người trong cốc của ngươi!” Hách Thiên Thần phất y mệ lên, sau đó trầm giọng, “Không phải tất cả mọi chuyện ta đều phải nghe lời ngươi!” Hách Cửu Tiêu xem hắn là cái gì?

“Huyết Ma Y, nơi đây dù sao cũng là Thập Toàn Trang, không phải Vu Y Cốc, Đàn Y công tử đến đây để thú tiểu nữ, ngươi và hắn không có can hệ, không nên ngăn cản.” Tần Chiến còn đang cố gắng phân rõ quan hệ của hai người, thân là Trang chủ Thập Toàn Trang, mắt thấy tình hình không thể khống chế được, hắn lo lắng nhất chính là hôn sự lần này bị thất bại, nghĩa tế của hắn sẽ bị Huyết Ma Y dẫn đi, chuyện này còn ra thể thống gì nữa.

Tần Chiến quắc mắt nhìn trừng trừng, ỷ ở đây có nhiều người, còn có người của Thiên Cơ Các, hắn không lo lắng Hách Cửu Tiêu sẽ dám làm ra chuyện gì, cái lý đang đứng về phía hắn.

“Ai nói ta và hắn không có quan hệ?” Hách Cửu Tiêu bỗng nhiên ngừng cước bộ, không giận mà lại mỉm cười, đó là một nụ cười khó có thể hình dung, đôi môi hơi lộ ra màu sắc âm u khẽ nhếch lên, lộ ra một đường cong vô cùng hiểm độc khiến người ta sợ hãi, “Hôn sự của hắn nếu không có ta đồng ý thì không thể diễn ra, ta muốn dẫn hắn đi, không có ai có tư cách ngăn cản ta.”

Ánh đèn chớp động, không biết bị cái gì đó thúc giục, bóng tối phiêu diêu chập choạng, dần dần hóa thành âm hàn tràn lan khắp nội đường.

“Giữa ta và hắn đã sớm có mối tương liên chặt chẽ, cuộc đời này, hết thảy những gì phát sinh trên người của hắn đều liên quan đến ta, lần này cũng thế, không ai có thể cắt đứt quan hệ giữa chúng ta! Không ai có thể!”

Hỷ chúc đang hừng hực cháy sáng bỗng nhiên phụt tắt, trong bóng tối, một cơn giá rét thấm sâu đến tận xương tủy, trên người giống như bị băng hàn xâm nhập, bọn họ như đang ở dưới địa ngục.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện