Hắn đứng trước mặt Hách Cửu Tiêu, không xa cũng không gần, hắn có thể hỏi một cách trầm tĩnh nhưng giang hồ đồng đạo đứng bên cạnh nghe xong những lời này lại vô pháp bảo trì phản ứng bình thản, ý tứ của những lời này làm cho mọi người không ngừng trầm trồ, thèm muốn.
Mười món bảo vật so với một lời hứa của Đàn Y công tử, nếu hai loại cùng đặt lên bàn cân thì tuyệt đối có trọng lượng ngang nhau, thậm chí còn có khả năng nghiêng sang một chút, đầu nặng hơn tuyệt đối không phải mười món bảo vật, phải biết rằng một lời hứa của Đàn Y công tử không chỉ đại biểu cá nhân của hắn mà còn đại biểu cho cả Thiên Cơ các.
Thiên Cơ các là chỗ như thế nào, có ai không muốn được Thiên Cơ các trợ giúp? Cho dù chỉ tùy tiện sở hữu một quyển võ công bí tịch thất truyền từ nơi đó, còn có khả năng vang danh khắp thiên hạ, càng miễn bàn đây lại chính là một lời hứa của Đàn Y công tử, phạm vi càng rộng hơn rất nhiều, nếu đủ thông minh để đề ra một yêu cầu đại khái, Thiên Cơ các từ nay về sau còn có thể trợ giúp vô số lần.
Nơi đó chuyển giao tin tức khắp nơi, cũng nắm vô số bí mật bị thất lạc, những tin tức và bí mật này, đừng nói đến mười món bảo vật, giả sử nếu muốn sưu tầm mấy chục món thậm chí là cả trăm món đều có thể.
Ở đây mọi người đều tự hỏi, nếu bọn họ có cơ hội nhận được một lời hứa của Đàn Y công tử thì bọn họ sẽ muốn cái gì? Có thể khẳng định là đến lúc đó bọn họ sẽ vì điều này mà thập phần buồn rầu, bởi vì có rất nhiều sự lựa chọn mà bọn họ không thể quyết định.
Còn Huyết Ma Y thì sao, hắn sẽ trả lời như thế nào? Đối với vị Huyết Ma Y này thì không ai dám chắc suy nghĩ của hắn cũng giống như những người khác.
Đối mặt với thanh y nam nhân, đáy mắt và hàng chân mày của Hách Cửu Tiêu vẫn lạnh lùng như trước, hắn không trả lời, ngoại bào màu tía được thêu chỉ vàng lấp lánh ánh đỏ dưới những tia nắng ấm áp, trên tay còn dính máu, giống như đã sớm quen với việc tiếp xúc với chất sệt màu đỏ tươi như thế này, nhận lấy khăn tay từ người hầu chuyền sang, hắn lau khô một cách tùy ý, “Ta muốn cái gì, ngươi đều có thể đáp ứng?”
Vẫn là những lời này, hắn cũng đã từng nói với Tần Chiến, nhưng lần này tựa hồ lại có một chút khác biệt.
Cho tới nay, ánh mắt của Huyết Ma Y nhìn người cũng như là không thấy, tựa hồ ở trước mặt hắn chỉ là những vật chết, nhưng khi ánh mắt của hắn dừng lại trên người của Đàn Y công tử thì mặc kệ là Tần Chiến hay là Trương Liêm, cả Lý đại nương hay là những người khác, tất cả đều nhìn ra ánh mắt có một chút bất đồng, giống như đang suy đoán, phán định điều gì đó.
“Ngoại trừ Thiên Cơ các.” Hách Thiên Thần ngẩng đầu. Màu sắc trong đôi mắt của Hách Cửu Tiêu quá mức lạnh lùng trầm lặng, lại có vẻ yêu dị, vì vậy không có người nào dám nhìn lâu, sợ bị sự giá rét trong đó tổn thương, càng sợ bị yêu sắc ăn mòn. Nhìn Hách Cửu Tiêu, hắn không khỏi nhớ tới lúc trước, không biết y thuật của Hách Cửu Tiêu từ đâu mà có……
Hách Cửu Tiêu nay là Huyết Ma Y, người ta xưng hắn là Huyết Ma Y nhiều hơn so với Hách Cốc chủ…..Dù sao Hách cốc cũng không phải là một nơi hành nghề y….
“Ngoại trừ Thiên Cơ các, ngươi còn thứ gì có thể cho ta?” Hách Cửu Tiêu mở miệng, câu hỏi đột ngột làm cho người ta không khỏi hoài nghi trong đó có một chút giọng điệu mỉa mai hay không. Hách Thiên Thần bỗng chốc nhìn lại, vẫn chỉ nhìn thấy trong đôi mắt kia là một vầng hào quang âm u lạnh giá, nhìn không thấy bất cứ thứ gì khác.
Hách Thiên Thần đang tức giận, đột nhiên đưa đến một ánh mắt sắc bén, chỉ vì Hách Cửu Tiêu đề ra chính là Thiên Cơ các, hay bởi vì……sự thật bị Hách Cửu Tiêu nói trúng? Hách Cửu Tiêu vẫn nhìn Hách Thiên Thần, nguyên lai Đàn Y công tử của Thiên Cơ các thật sự là đệ đệ Thiên Thần của hắn, cũng đã từng hoài nghi, nghe đồn Đàn Y công tử hảo khiết đến mức thành nghiện, việc này từng làm cho hắn nghĩ đến một chuyện, nhưng rồi sau đó liền quên mất, dù sao có đúng hay không cũng không quan trọng.
Chỉ là kỳ quái, hôm nay làm sao lại đột nhiên nhớ đến việc đó, liền tiến vào xem thử. Bất quá khi nhìn thấy Hách Thiên Thần, cả hai đều biết rõ huynh đệ bọn họ đều còn sống.
Trong mắt của Hách Cửu Tiêu có thăm dò cũng có phán xét, Hách Thiên Thần không xác định khi mình nhìn Hách Cửu Tiêu có phải cũng có ánh mắt như vậy hay không. Huynh trưởng của hắn, từ sau mười tám năm không gặp, hắn đương nhiên sẽ không nghĩ đến cảnh tượng hai người lần đầu tiên gặp mặt sẽ là cảm khái ngàn vạn lần rồi ôm nhau khóc rống. Hắn ở Thiên Cơ các, thường xuyên nhìn thấy những tin tức có liên quan đến Hách Cửu Tiêu, cho nên hắn có thể tránh được những nơi có liên quan đến Hách Cửu Tiêu.
Hắn tránh nhưng không có nghĩa là lánh mặt, chỉ là……không cần thiết phải gặp.
Hắn đã là Đàn Y của Thiên Cơ các, không còn là Thiên Thần của Hách cốc, ở Hách cốc năm năm, Thiên Cơ các mười tám năm, mười tám năm đủ để làm cho hắn trở thành ‘Đàn Y’ mà quên đi ‘Thiên Thần’. (NXB lậu = Nhục + Bẩn + Dơ)
Người xung quanh nhìn hai người đối mặt, một hỏi một đáp, chung quy cảm thấy có một loại không khí kỳ dị, nếu bảo hai người không quen biết thì không ai dám tin, nhưng nếu bảo hai người có giao tình thì không ai có thể khẳng định. Sự ôn hòa đối với đối phương như vậy, lại đặc biệt hơn một ít so với người khác, điểm này quả thực rất kỳ quái.
“Ngươi có thể yêu cầu bất cứ thứ gì bên trong, ngoại trừ Thiên Cơ các.” Lại cường điệu, giống như đang nói với một người xin được giúp đỡ, tựa hồ Hách Cửu Tiêu và những người này không có gì bất đồng, Hách Thiên Thần đảo mắt lên bàn tay dính đầy huyết tinh của Hách Cửu Tiêu, khẽ nhíu mày rồi lại thối lui vài bước, “Xin hỏi Hách Cốc chủ có muốn hay không? Bằng không, trước tiên ngươi vẫn nên cứu người…..”
Đang nói thì bỗng nhiên im bặt.
Hách Thiên Thần đột ngột ngã xuống, không hề báo trước, y mệ màu xanh như một cánh sen bị ngắt gãy.
Mọi người đang thầm khen cho dù thân bị trúng kịch độc, đối mặt với Huyết Ma Y mà người nào cũng kiêng kị, thế nhưng Đàn Y công tử vẫn tao nhã hữu lễ, không hề sợ hãi, nhưng lúc này thấy hắn bỗng nhiên ngã xuống, trên mặt tựa hồ trở nên tái xanh.
Đỡ lấy hắn cũng không phải là người ở bên cạnh tên Vong Sinh, mặc dù người nọ giống như một chiếc bóng đã lướt đến gần, muốn đưa tay ra thì Hách Thiên Thần lại bị Hách Cửu Tiêu đỡ lấy.
Nếu Đàn Y công tử còn một chút ý thức thì tuyệt đối sẽ không để cho Huyết Ma Y tiếp cận hắn, tất cả mọi người đều rất khẳng định điểm này, bởi vì hắn kiêng kị nhất người khác gần mình, càng không thể chịu được vật dơ bẩn, mà đôi tay kia đã từng cầm lấy tim người, trên tay vẫn còn dính máu, lúc này lại đang đỡ lấy thân thể ngã xuống của hắn.
Hách Cửu Tiêu nhìn vào sắc mặt của hắn, nâng lên bàn tay ở dưới y mệ của Hách Thiên Thần, mười đầu ngón tay của hắn đã trở nên xanh đen, đó là kết quả mà Hách Thiên Thần vẫn dùng nội lực để áp chế, nhưng càng áp chế thì tình trạng phát độc càng nhanh, một khi chất độc xâm nhập tâm mạch thì thật sự không thể cứu chữa.
“Biết sắp phát độc mà còn muốn vì người khác để hứa hẹn với ta, giả vờ như vô sự, Các chủ Thiên Cơ các, ngươi đến tột cùng là từ bi hay là quá mức tự phụ kiêu ngạo?” Có thể vì người khác mở miệng, cũng không vì chính mình mà cầu xin người khác, hiện giờ hắn đang làm cái gì?
Đối với Hách Cửu Tiêu mà nói, đây là hành vi thập phần ngu xuẩn, không nên xuất hiện trên người của Hách Thiên Thần, tuy rằng ngay lúc đó hắn chỉ mới năm tuổi nhưng đã từng là người ở Hách cốc thì sẽ không làm ra chuyện như vậy, vì người khác mà không phải vì chính mình, chuyện này không có khả năng.
Chẳng lẽ Thiên Cơ các thật sự là một nơi trung lập thiện chí như vậy, làm cho người ta xa rời chuyện thế gian, quên đi những việc trước kia?
“Chuẩn bị một gian phòng.” Hắn rạch một đường trên tay của Hách Thiên Thần, những giọt máu màu xanh đen nhiễu xuống đất, mọi người nghe xong một tiếng phân phó của Hách Cửu Tiêu, nhìn thấy máu tươi bắn ra, lúc này mới hồi phục tinh thần.
“Huyết Ma Y đáp ứng cứu người?!” Tần Chiến vừa mừng vừa sợ, vội vàng sai người đi chuẩn bị.
“Tính toán nhân số, chuẩn bị thùng nước, gọi người đi bốc thuốc.” Hắn ôm Hách Thiên Thần đi vào bên trong, tiểu Trúc đã sớm nóng lòng muốn khóc, vội vàng đuổi theo, Vong Sinh thì không biết từ khi nào đã biến mất.
Tần Chiến ngốc lăng tại chỗ. Thùng nước? Đây là ý tứ gì? Là giải độc hay là muốn tắm rửa?
Mặc kệ Hách Cửu Tiêu phân phó như thế nào, Tần Chiến chỉ có thể nghe theo, không dám truy vấn, những người khác nghe nói được cứu, nhẹ nhàng thở ra, dưới chân mềm nhũn, có mấy người thậm chí kinh hỉ quá độ đến mức tác động chất độc trên người, tất cả mọi người không dám lộn xộn, chờ Huyết Ma Y nói cho bọn họ biết phương pháp giải độc.
Không người nào nghĩ đến việc Hách Cửu Tiêu có thể giải được thực tâm hủ cốt hay không, cho dù đây là loại độc được xưng là không có thuốc giải, bởi vì đáp án này hình như là đương nhiên.
Bởi vì hắn là Huyết Ma Y, không độc nào không thể giải, không bệnh nào không thể trị, e ngại y thuật của hắn, lại không thể không kính sợ y thuật như thế, điểm này đã vượt quá phạm vi y thuật, thậm chí có người nói hắn biết được pháp thuật, có thể cứu được cả người nhất định phải chết.
Hách Cửu Tiêu đã đi vào bên trong, nhìn thấy nơi mà hắn đã từng đứng thẳng, có người cảm thấy bầu không khí ở nơi đó vẫn còn giá rét, bọn họ nhìn thấy tướng mạo của Huyết Ma Y, một khắc kinh hãi như thế vẫn chưa lui ra, không ai đoán được trên đời còn người nào có được dung mạo như thế, trong chốn giang hồ chỉ truyền lưu y thuật của hắn, không người nào đề cập đến dung mạo.
Khuôn mặt quá mức tuấn mỹ thế này, tựa hồ có chứa chất độc, cũng giống như y thuật của hắn khiến người ta vừa động tâm vừa e ngại, sự tồn tại của hắn làm cho người ta kính sợ, có lẽ đây là nguyên nhân mà không người nào dám truyền tai nhau về dung mạo của hắn.
Giật mình ngốc lăng, không ai dám manh động, lúc này những vị đại hiệp trong chốn giang hồ đến tham dự hỷ yến giống như một đám hài tử ngoan ngoãn nghe lời, đều tự ngồi yên trên ghế, trong đầu miên man suy nghĩ, tay chân cũng không dám cử động. Lúc này nếu có một người tiến đến, cho dù không phải cao thủ, chỉ là một đứa nhỏ cũng đủ để lấy mạng của bọn họ.
“Ta nói, Tần Trang chủ, chúng ta hiện tại…..nên làm cái gì bây giờ?” Trương Liêm ngồi yên, các đệ tử khác của hắn cũng ngồi, hâm mộ nhìn thiếu nữ bên cạnh Tần Chiến.
Khi Huyết Ma Y đi vào bên trong thì đã làm cho người hầu của hắn đá một cước lên người của tiểu thư Tần gia, cũng không biết một cước có điểm gì kỳ quái, trên mặt của nàng sắp hóa thành màu đen thì cư nhiên không còn bị thâm nữa, Tần Chiến cao hứng, bọn họ nhìn đỏ mắt, ước gì tên người hầu kia cũng đá một cước trên người của bọn họ.
“Làm sao bây giờ? Trước tiên chờ cứu Đàn Y công tử đã.” Tần Chiến trả lời một tiếng, không ai dám mở miệng nữa.
Các chủ Thiên Cơ các vạn vạn lần không thể xảy ra chuyện, mặc kệ là vì giang hồ hay là vì chính bọn họ.
Hách Cửu Tiêu đứng trong phòng, hắn một bên đọc, quản gia liền một bên nhớ, đa phần đều là tên của dược liệu, có một chút loại dược cổ quái đến mức làm cho người ta cảm thấy có phải hắn đang đọc sai hay không, nhưng không ai dám nghi ngờ, quản gia tất nhiên cũng trúng độc, kỳ dị chính là mới vừa rồi hắn bị tên người hầu của Huyết Ma Y vỗ vài cái thì cư nhiên cảm thấy trên người tốt hơn rất nhiều.
“Huyết Ma Y, mấy thứ này ta lập tức gọi người đi chuẩn bị, ngươi còn muốn cái gì hay không?” Quản gia cẩn thận không dám ngẩng đầu, trong lòng suy nghĩ, chẳng lẽ vỗ vài cái lên người thì có thể ngăn chặn độc tính? Ngay cả người hầu ở bên cạnh mà cũng có y thuật như vậy?
“Củi lửa, và cả nước.”
“Đây là….” Quản gia há to miệng, thật sự là muốn tắm rửa?
Băng Ngự tiến lên vài bước, “Đây là để giải độc, nếu không nhanh, chờ ngươi bị phát độc thì chỉ có thể chờ chết.” Hắn nhìn quản gia đầu đầy mồ hôi vì nóng vội, Băng Ngự nở nụ cười, “Trên người của ta cũng có độc, là một loại rất độc, lấy độc trị độc, chẳng qua chỉ ngăn chặn độc tính trên người của ngươi mà thôi, chờ đến khi cùng lúc phát tác, ngươi có lẽ cũng không nên biết.”
Hắn lại tiếp tục vỗ vài cái lên người của quản gia, quản gia sợ hãi kêu thảm thiết một tiếng rồi chạy như bay.
Mười món bảo vật so với một lời hứa của Đàn Y công tử, nếu hai loại cùng đặt lên bàn cân thì tuyệt đối có trọng lượng ngang nhau, thậm chí còn có khả năng nghiêng sang một chút, đầu nặng hơn tuyệt đối không phải mười món bảo vật, phải biết rằng một lời hứa của Đàn Y công tử không chỉ đại biểu cá nhân của hắn mà còn đại biểu cho cả Thiên Cơ các.
Thiên Cơ các là chỗ như thế nào, có ai không muốn được Thiên Cơ các trợ giúp? Cho dù chỉ tùy tiện sở hữu một quyển võ công bí tịch thất truyền từ nơi đó, còn có khả năng vang danh khắp thiên hạ, càng miễn bàn đây lại chính là một lời hứa của Đàn Y công tử, phạm vi càng rộng hơn rất nhiều, nếu đủ thông minh để đề ra một yêu cầu đại khái, Thiên Cơ các từ nay về sau còn có thể trợ giúp vô số lần.
Nơi đó chuyển giao tin tức khắp nơi, cũng nắm vô số bí mật bị thất lạc, những tin tức và bí mật này, đừng nói đến mười món bảo vật, giả sử nếu muốn sưu tầm mấy chục món thậm chí là cả trăm món đều có thể.
Ở đây mọi người đều tự hỏi, nếu bọn họ có cơ hội nhận được một lời hứa của Đàn Y công tử thì bọn họ sẽ muốn cái gì? Có thể khẳng định là đến lúc đó bọn họ sẽ vì điều này mà thập phần buồn rầu, bởi vì có rất nhiều sự lựa chọn mà bọn họ không thể quyết định.
Còn Huyết Ma Y thì sao, hắn sẽ trả lời như thế nào? Đối với vị Huyết Ma Y này thì không ai dám chắc suy nghĩ của hắn cũng giống như những người khác.
Đối mặt với thanh y nam nhân, đáy mắt và hàng chân mày của Hách Cửu Tiêu vẫn lạnh lùng như trước, hắn không trả lời, ngoại bào màu tía được thêu chỉ vàng lấp lánh ánh đỏ dưới những tia nắng ấm áp, trên tay còn dính máu, giống như đã sớm quen với việc tiếp xúc với chất sệt màu đỏ tươi như thế này, nhận lấy khăn tay từ người hầu chuyền sang, hắn lau khô một cách tùy ý, “Ta muốn cái gì, ngươi đều có thể đáp ứng?”
Vẫn là những lời này, hắn cũng đã từng nói với Tần Chiến, nhưng lần này tựa hồ lại có một chút khác biệt.
Cho tới nay, ánh mắt của Huyết Ma Y nhìn người cũng như là không thấy, tựa hồ ở trước mặt hắn chỉ là những vật chết, nhưng khi ánh mắt của hắn dừng lại trên người của Đàn Y công tử thì mặc kệ là Tần Chiến hay là Trương Liêm, cả Lý đại nương hay là những người khác, tất cả đều nhìn ra ánh mắt có một chút bất đồng, giống như đang suy đoán, phán định điều gì đó.
“Ngoại trừ Thiên Cơ các.” Hách Thiên Thần ngẩng đầu. Màu sắc trong đôi mắt của Hách Cửu Tiêu quá mức lạnh lùng trầm lặng, lại có vẻ yêu dị, vì vậy không có người nào dám nhìn lâu, sợ bị sự giá rét trong đó tổn thương, càng sợ bị yêu sắc ăn mòn. Nhìn Hách Cửu Tiêu, hắn không khỏi nhớ tới lúc trước, không biết y thuật của Hách Cửu Tiêu từ đâu mà có……
Hách Cửu Tiêu nay là Huyết Ma Y, người ta xưng hắn là Huyết Ma Y nhiều hơn so với Hách Cốc chủ…..Dù sao Hách cốc cũng không phải là một nơi hành nghề y….
“Ngoại trừ Thiên Cơ các, ngươi còn thứ gì có thể cho ta?” Hách Cửu Tiêu mở miệng, câu hỏi đột ngột làm cho người ta không khỏi hoài nghi trong đó có một chút giọng điệu mỉa mai hay không. Hách Thiên Thần bỗng chốc nhìn lại, vẫn chỉ nhìn thấy trong đôi mắt kia là một vầng hào quang âm u lạnh giá, nhìn không thấy bất cứ thứ gì khác.
Hách Thiên Thần đang tức giận, đột nhiên đưa đến một ánh mắt sắc bén, chỉ vì Hách Cửu Tiêu đề ra chính là Thiên Cơ các, hay bởi vì……sự thật bị Hách Cửu Tiêu nói trúng? Hách Cửu Tiêu vẫn nhìn Hách Thiên Thần, nguyên lai Đàn Y công tử của Thiên Cơ các thật sự là đệ đệ Thiên Thần của hắn, cũng đã từng hoài nghi, nghe đồn Đàn Y công tử hảo khiết đến mức thành nghiện, việc này từng làm cho hắn nghĩ đến một chuyện, nhưng rồi sau đó liền quên mất, dù sao có đúng hay không cũng không quan trọng.
Chỉ là kỳ quái, hôm nay làm sao lại đột nhiên nhớ đến việc đó, liền tiến vào xem thử. Bất quá khi nhìn thấy Hách Thiên Thần, cả hai đều biết rõ huynh đệ bọn họ đều còn sống.
Trong mắt của Hách Cửu Tiêu có thăm dò cũng có phán xét, Hách Thiên Thần không xác định khi mình nhìn Hách Cửu Tiêu có phải cũng có ánh mắt như vậy hay không. Huynh trưởng của hắn, từ sau mười tám năm không gặp, hắn đương nhiên sẽ không nghĩ đến cảnh tượng hai người lần đầu tiên gặp mặt sẽ là cảm khái ngàn vạn lần rồi ôm nhau khóc rống. Hắn ở Thiên Cơ các, thường xuyên nhìn thấy những tin tức có liên quan đến Hách Cửu Tiêu, cho nên hắn có thể tránh được những nơi có liên quan đến Hách Cửu Tiêu.
Hắn tránh nhưng không có nghĩa là lánh mặt, chỉ là……không cần thiết phải gặp.
Hắn đã là Đàn Y của Thiên Cơ các, không còn là Thiên Thần của Hách cốc, ở Hách cốc năm năm, Thiên Cơ các mười tám năm, mười tám năm đủ để làm cho hắn trở thành ‘Đàn Y’ mà quên đi ‘Thiên Thần’. (NXB lậu = Nhục + Bẩn + Dơ)
Người xung quanh nhìn hai người đối mặt, một hỏi một đáp, chung quy cảm thấy có một loại không khí kỳ dị, nếu bảo hai người không quen biết thì không ai dám tin, nhưng nếu bảo hai người có giao tình thì không ai có thể khẳng định. Sự ôn hòa đối với đối phương như vậy, lại đặc biệt hơn một ít so với người khác, điểm này quả thực rất kỳ quái.
“Ngươi có thể yêu cầu bất cứ thứ gì bên trong, ngoại trừ Thiên Cơ các.” Lại cường điệu, giống như đang nói với một người xin được giúp đỡ, tựa hồ Hách Cửu Tiêu và những người này không có gì bất đồng, Hách Thiên Thần đảo mắt lên bàn tay dính đầy huyết tinh của Hách Cửu Tiêu, khẽ nhíu mày rồi lại thối lui vài bước, “Xin hỏi Hách Cốc chủ có muốn hay không? Bằng không, trước tiên ngươi vẫn nên cứu người…..”
Đang nói thì bỗng nhiên im bặt.
Hách Thiên Thần đột ngột ngã xuống, không hề báo trước, y mệ màu xanh như một cánh sen bị ngắt gãy.
Mọi người đang thầm khen cho dù thân bị trúng kịch độc, đối mặt với Huyết Ma Y mà người nào cũng kiêng kị, thế nhưng Đàn Y công tử vẫn tao nhã hữu lễ, không hề sợ hãi, nhưng lúc này thấy hắn bỗng nhiên ngã xuống, trên mặt tựa hồ trở nên tái xanh.
Đỡ lấy hắn cũng không phải là người ở bên cạnh tên Vong Sinh, mặc dù người nọ giống như một chiếc bóng đã lướt đến gần, muốn đưa tay ra thì Hách Thiên Thần lại bị Hách Cửu Tiêu đỡ lấy.
Nếu Đàn Y công tử còn một chút ý thức thì tuyệt đối sẽ không để cho Huyết Ma Y tiếp cận hắn, tất cả mọi người đều rất khẳng định điểm này, bởi vì hắn kiêng kị nhất người khác gần mình, càng không thể chịu được vật dơ bẩn, mà đôi tay kia đã từng cầm lấy tim người, trên tay vẫn còn dính máu, lúc này lại đang đỡ lấy thân thể ngã xuống của hắn.
Hách Cửu Tiêu nhìn vào sắc mặt của hắn, nâng lên bàn tay ở dưới y mệ của Hách Thiên Thần, mười đầu ngón tay của hắn đã trở nên xanh đen, đó là kết quả mà Hách Thiên Thần vẫn dùng nội lực để áp chế, nhưng càng áp chế thì tình trạng phát độc càng nhanh, một khi chất độc xâm nhập tâm mạch thì thật sự không thể cứu chữa.
“Biết sắp phát độc mà còn muốn vì người khác để hứa hẹn với ta, giả vờ như vô sự, Các chủ Thiên Cơ các, ngươi đến tột cùng là từ bi hay là quá mức tự phụ kiêu ngạo?” Có thể vì người khác mở miệng, cũng không vì chính mình mà cầu xin người khác, hiện giờ hắn đang làm cái gì?
Đối với Hách Cửu Tiêu mà nói, đây là hành vi thập phần ngu xuẩn, không nên xuất hiện trên người của Hách Thiên Thần, tuy rằng ngay lúc đó hắn chỉ mới năm tuổi nhưng đã từng là người ở Hách cốc thì sẽ không làm ra chuyện như vậy, vì người khác mà không phải vì chính mình, chuyện này không có khả năng.
Chẳng lẽ Thiên Cơ các thật sự là một nơi trung lập thiện chí như vậy, làm cho người ta xa rời chuyện thế gian, quên đi những việc trước kia?
“Chuẩn bị một gian phòng.” Hắn rạch một đường trên tay của Hách Thiên Thần, những giọt máu màu xanh đen nhiễu xuống đất, mọi người nghe xong một tiếng phân phó của Hách Cửu Tiêu, nhìn thấy máu tươi bắn ra, lúc này mới hồi phục tinh thần.
“Huyết Ma Y đáp ứng cứu người?!” Tần Chiến vừa mừng vừa sợ, vội vàng sai người đi chuẩn bị.
“Tính toán nhân số, chuẩn bị thùng nước, gọi người đi bốc thuốc.” Hắn ôm Hách Thiên Thần đi vào bên trong, tiểu Trúc đã sớm nóng lòng muốn khóc, vội vàng đuổi theo, Vong Sinh thì không biết từ khi nào đã biến mất.
Tần Chiến ngốc lăng tại chỗ. Thùng nước? Đây là ý tứ gì? Là giải độc hay là muốn tắm rửa?
Mặc kệ Hách Cửu Tiêu phân phó như thế nào, Tần Chiến chỉ có thể nghe theo, không dám truy vấn, những người khác nghe nói được cứu, nhẹ nhàng thở ra, dưới chân mềm nhũn, có mấy người thậm chí kinh hỉ quá độ đến mức tác động chất độc trên người, tất cả mọi người không dám lộn xộn, chờ Huyết Ma Y nói cho bọn họ biết phương pháp giải độc.
Không người nào nghĩ đến việc Hách Cửu Tiêu có thể giải được thực tâm hủ cốt hay không, cho dù đây là loại độc được xưng là không có thuốc giải, bởi vì đáp án này hình như là đương nhiên.
Bởi vì hắn là Huyết Ma Y, không độc nào không thể giải, không bệnh nào không thể trị, e ngại y thuật của hắn, lại không thể không kính sợ y thuật như thế, điểm này đã vượt quá phạm vi y thuật, thậm chí có người nói hắn biết được pháp thuật, có thể cứu được cả người nhất định phải chết.
Hách Cửu Tiêu đã đi vào bên trong, nhìn thấy nơi mà hắn đã từng đứng thẳng, có người cảm thấy bầu không khí ở nơi đó vẫn còn giá rét, bọn họ nhìn thấy tướng mạo của Huyết Ma Y, một khắc kinh hãi như thế vẫn chưa lui ra, không ai đoán được trên đời còn người nào có được dung mạo như thế, trong chốn giang hồ chỉ truyền lưu y thuật của hắn, không người nào đề cập đến dung mạo.
Khuôn mặt quá mức tuấn mỹ thế này, tựa hồ có chứa chất độc, cũng giống như y thuật của hắn khiến người ta vừa động tâm vừa e ngại, sự tồn tại của hắn làm cho người ta kính sợ, có lẽ đây là nguyên nhân mà không người nào dám truyền tai nhau về dung mạo của hắn.
Giật mình ngốc lăng, không ai dám manh động, lúc này những vị đại hiệp trong chốn giang hồ đến tham dự hỷ yến giống như một đám hài tử ngoan ngoãn nghe lời, đều tự ngồi yên trên ghế, trong đầu miên man suy nghĩ, tay chân cũng không dám cử động. Lúc này nếu có một người tiến đến, cho dù không phải cao thủ, chỉ là một đứa nhỏ cũng đủ để lấy mạng của bọn họ.
“Ta nói, Tần Trang chủ, chúng ta hiện tại…..nên làm cái gì bây giờ?” Trương Liêm ngồi yên, các đệ tử khác của hắn cũng ngồi, hâm mộ nhìn thiếu nữ bên cạnh Tần Chiến.
Khi Huyết Ma Y đi vào bên trong thì đã làm cho người hầu của hắn đá một cước lên người của tiểu thư Tần gia, cũng không biết một cước có điểm gì kỳ quái, trên mặt của nàng sắp hóa thành màu đen thì cư nhiên không còn bị thâm nữa, Tần Chiến cao hứng, bọn họ nhìn đỏ mắt, ước gì tên người hầu kia cũng đá một cước trên người của bọn họ.
“Làm sao bây giờ? Trước tiên chờ cứu Đàn Y công tử đã.” Tần Chiến trả lời một tiếng, không ai dám mở miệng nữa.
Các chủ Thiên Cơ các vạn vạn lần không thể xảy ra chuyện, mặc kệ là vì giang hồ hay là vì chính bọn họ.
Hách Cửu Tiêu đứng trong phòng, hắn một bên đọc, quản gia liền một bên nhớ, đa phần đều là tên của dược liệu, có một chút loại dược cổ quái đến mức làm cho người ta cảm thấy có phải hắn đang đọc sai hay không, nhưng không ai dám nghi ngờ, quản gia tất nhiên cũng trúng độc, kỳ dị chính là mới vừa rồi hắn bị tên người hầu của Huyết Ma Y vỗ vài cái thì cư nhiên cảm thấy trên người tốt hơn rất nhiều.
“Huyết Ma Y, mấy thứ này ta lập tức gọi người đi chuẩn bị, ngươi còn muốn cái gì hay không?” Quản gia cẩn thận không dám ngẩng đầu, trong lòng suy nghĩ, chẳng lẽ vỗ vài cái lên người thì có thể ngăn chặn độc tính? Ngay cả người hầu ở bên cạnh mà cũng có y thuật như vậy?
“Củi lửa, và cả nước.”
“Đây là….” Quản gia há to miệng, thật sự là muốn tắm rửa?
Băng Ngự tiến lên vài bước, “Đây là để giải độc, nếu không nhanh, chờ ngươi bị phát độc thì chỉ có thể chờ chết.” Hắn nhìn quản gia đầu đầy mồ hôi vì nóng vội, Băng Ngự nở nụ cười, “Trên người của ta cũng có độc, là một loại rất độc, lấy độc trị độc, chẳng qua chỉ ngăn chặn độc tính trên người của ngươi mà thôi, chờ đến khi cùng lúc phát tác, ngươi có lẽ cũng không nên biết.”
Hắn lại tiếp tục vỗ vài cái lên người của quản gia, quản gia sợ hãi kêu thảm thiết một tiếng rồi chạy như bay.
Danh sách chương