Không ai nhìn thấy Huyết Ma Y xuất thủ như thế nào, chỉ thấy một trận mũi nhọn băng hàn, đối thủ của tên văn sĩ bỗng nhiên ngã xuống, hắn muốn bảo mệnh nên xuất thủ trước, kết cục cũng là như thế, máu tươi ba thước chảy thành sông, hình dung như vậy cũng không quá đáng, không người nào biết rõ đến tột cùng hắn bị thương ở chỗ nào mà lại có thể xuất huyết nhiều đến thế, nhiều đến mức muốn nhuộm đỏ cả lôi đài.
Chờ có người lôi thi thể của hắn xuống thì mới phát hiện trên người của hắn không chỗ nào mà không thấy vết thương, mỗi một vết thương đều là chỗ hội tụ huyết mạch, đều đã bị cắt đứt, thế nhưng không ai thấy rõ Huyết Ma Y dùng chiêu thức hay loại binh khí nào?
Yểu Nương nhìn thấy Hách Cửu Tiêu xuất thủ thì liền nũng nịu kêu gọi, đáng tiếc người trên đài vẫn lạnh lùng như băng thạch không hề để ý đến nàng, tựa hồ bọn họ chưa bao giờ gặp mặt, chưa bao giờ có tiếp xúc. Hắn giết người, cúi đầu nhìn thấy máu, biểu tình không thay đổi, vẫn lạnh như trước, nhưng kỳ dị chính là người ta lại ảo giác có phải hắn đang cười hay không. Nụ cười vô hình không một tiếng động, khiến người ta nhìn thấy liền lập tức nghĩ rằng chính mình chỉ trong nháy mắt đã chết một lần, từ trong lòng đến ngoài thân đều cứng đờ như bị nhiễm âm hàn.
Ngay mới vừa rồi Hách Thiên Thần nghe thấy Yểu Nương hô một tiếng thì liền nhịn không được mà nhíu mi, lúc này nhìn thấy Hách Cửu Tiêu cười như vậy cũng nhịn không được lại tiếp tục cau mày. Căn bản đó không phải là cười, cũng không phải biểu tình mà một người bình thường sẽ có, lại càng không phải là cách mà vị huynh trưởng chín tuổi ngày xưa đã từng mỉm cười với hắn.
Hắn biết Hách Cửu Tiêu đã làm cái gì, cũng biết Hách Cửu Tiêu đã từng giết không ít người, nhưng đến lúc này nhìn thấy tận mắt, nhìn thấy sự e ngại trong mắt của người khác thì hắn mới bỗng nhiên nhớ đến, không biết lúc trước Hách Cửu Tiêu đã sống như thế nào? Sau khi hắn rời khỏi Hách cốc, Hách Vô Cực, phụ thân của bọn họ đã đối đãi với Hách Cửu Tiêu ra sao? Chín tuổi thì Hách Cửu Tiêu đã học được cách giết người, sau đó còn bị giáo hội cái gì, đòi hỏi như thế nào?
Hách Cửu Tiêu của ngày hôm nay có còn là Hách Cửu Tiêu của ngày xưa hay không……Lặng yên thở dài, Hách Thiên Thần thu hồi ánh mắt rồi nhìn xuống bàn tay của chính mình, bàn tay kia đã từng nắm tay của hắn, cũng có độ ấm giống như thường nhân, nhưng không biết vì sao lại khiến người ta cảm thấy có một loại hàn khí vô hình, băng lãnh không giống một người còn sống.
“Còn ai nữa?” Trên lôi đài, tư thế đứng thẳng của Hách Cửu Tiêu vẫn không thay đổi, bất đồng chính là dưới chân chảy đầy máu tươi, hắn đứng ngay ở giữa, tên văn sĩ ngơ ngác đứng một bên, nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ yêu dị đến mức có thể cắn nuốt lòng người, ghen tuông phẫn nộ đều đã tan biến, trong mắt chỉ còn sợ hãi kinh hoàng.
Hắn vừa run rẩy vừa thụt lui vài bước, bởi vì dưới chân là máu tươi vừa sệt vừa trơn khiến hắn bị trượt ngã, môt thân dính đầy máu tanh vô cùng chật vật, hắn vung kiếm chỉ vào Hách Cửu Tiêu rồi vọt qua, dường như đã sợ đến mức phát điên, “Quái vật! Ngươi không phải là người! Ngươi là quái vật!”
Phốc – tiếng máu vang lên, lúc này lại là một đầu người văng ra, thi thể không đầu vẫn còn giãy dụa tiến lên phía trước vài bước rồi ầm ầm ngã xuống, trên mặt đất lan tràn một màu đỏ tươi sền sệt, trên đài chỉ có một mình Hách Cửu Tiêu, dưới chân là huyết tinh nhưng trên mặt của hắn vẫn không lộ ra một chút biểu tình, mặc kệ bị người khác kêu là quái vật cũng không sao, động thủ thì càng tốt, vẻ mặt từ đầu đến cuối không hề thay đổi.
Người ở dưới đài nhịn không được mà run rẩy, bọn họ đến đây là để đoạt lấy con ngựa kia, từ trên người của nó có thể chiếm được bảo tàng hoặc bí mật, là vì để làm cho chính mình sống tốt hơn chứ không phải để chết. Tranh đoạt cùng Huyết Ma Y chính là tự đi tìm cái chết.
Rất nhiều người sợ chết, nhưng càng nhiều người nghĩ đến bảo tàng có thể chiếm được thì trong lòng liền vứt bỏ cái gọi là sợ hãi, giống như bị màu đỏ tươi trên lôi đài cuốn hút, đám người đỏ mắt tập hợp cùng nhau vọt lên đài. Trường kiếm, ám khí, xiền xích, đao búa, Càn Khôn côn, đủ loại binh khí cùng nhau hướng đến Hách Cửu Tiêu.
Hách Cửu Tiêu dù sao cũng chỉ là một người, không phải quái vật không thể chết, đám người nhảy lên vây quanh, đường lui bị chưởng phong ngăn cản, hắn nhất định phải tránh né thì mới có thể nghênh địch, nhưng một khi hắn tránh né thì sẽ lộ ra sơ hở, tất cả trường kiếm, ám khí, xiền xích, đao búa, Càn Khôn côn ắt hẳn sẽ rơi xuống người của hắn, đối mặt với đám người đang mãnh liệt tràn đến, hắn bỗng nhiên nhảy lên cao.
Nhưng mặt trên lại có một Hỏa Lôi tiễn đang chờ hắn. (hỏa lôi tiễn = tên hỏa lôi)
Lúc này hắn có thể làm được gì?
Khi hắn xuất hiện, mọi người chỉ biết nếu muốn đoạt được thần mã thì trừ phi Huyết Ma Y buông tha không cần, nhưng một khi hắn còn sống thì không ai có hy vọng.
Chẳng lẽ nơi nào có hắn xuất hiện thì nơi đó khó tránh khỏi bởi vì hắn mà điên cuồng? Đây là hận, hận hắn vì sao muốn tranh đoạt cùng bọn họ. Hách Thiên Thần nhíu mi càng lúc càng chặt, nhìn thấy Hỏa Lôi tiễn của Hỏa Lôi sơn trang, đây không phải là một loại tiễn tầm thường, chạm vào người sẽ lập tức nổ tung, đủ để banh xác một người thành từng mảnh nhỏ đầy máu, nhưng Hách Cửu Tiêu vẫn nghênh đón, vì sao không hề tránh né? Vì sao không phản kích?
“Thiếu gia!” Tiểu Trúc kinh hô, bóng người màu thanh lam đã bay ra ngoài, nhanh như chớp hướng lên lôi đài. (thiên thần cứu ác quỷ *.*)
Tựa như không thấy Hỏa Lôi tiễn đang tiến đến, tốc độ của Hách Cửu Tiêu không giảm mà lại càng nhanh hơn, chỉ trong nháy mắt, khi Hỏa Lôi tiễn sắp sửa chạm vào người hắn thì phương hướng của hỏa tiễn lại bỗng nhiên chệch sang một bên?!
Đồng thời Hách Thiên Thần cũng đã bay lên trên đài, nhưng góc độ của hắn lại hoàn toàn sắp sửa chạm vào Hỏa Lôi tiễn! (NXB lậu = Nhục + Bẩn + Dơ)
Hỏa Lôi tiễn của Hỏa Lôi sơn trang vạn phần chuẩn xác, làm sao lại đi chệch mục tiêu?! Những người đó còn chưa kịp kinh ngạc thì liền nhìn thấy bóng người bỗng nhiên thoáng hiện, Huyết Ma Y ở trước mặt bọn họ lôi kéo một người nào đó nhảy lên, đủ loại binh khí vốn tập kích lên người hắn thì cùng một lúc gặp phải một cỗ lực lượng thực lớn, tay của bọn họ cơ hồ không thể giữ được vũ khí của chính mình.
“Không xong, mau tránh!” Cổ tay đau nhức, có người nhìn thấy Hỏa Lôi tiễn đang hướng đến một chỗ trống không, quát to một tiếng, ngay cả thương thế trên cổ tay của mình như thế nào cũng không kịp bận tâm.
Ầm ầm một tiếng nổ kinh thiên động địa!
Toàn bộ rừng cây, đường xá đều bị chấn động. Bị uy lực của trận nổ lan đến, cây cối bên cạnh lôi đài vang lên âm thanh xào xạc, rung chuyển như muốn ngã xuống, cành lá rơi rụng tơi tả như bị cuồng phong càn quét. Chỉ trong phút chốc, mọi người đang đứng một bên xem tình hình trận chiến liền bị một luồng khí đánh tới, một đám té ngã trên mặt đất, tiếng ngựa hí ầm ĩ cùng tiếng người sợ hãi vang lên, cảnh tượng trở nên phi thường hỗn loạn.
Chờ hết thảy bình tĩnh trở lại, trên lôi đài vốn đầy người thì bây giờ không còn một ai, không riêng gì người, ngay cả lôi đài cũng không còn tồn tại, chỉ còn những mảnh gỗ tàn dư cùng vết máu văng tung tóe khắp nơi. Đó là máu tươi ở trên lôi đài lúc trước hay là máu của Huyết Ma Y? Mới vừa rồi bóng người bay đến là ai?
“Các ngươi nổ chết Các chủ Thiên Cơ các rồi!” Lý đại nương từ dưới đất đứng lên, không còn những ngón tay yểu điệu, không còn giọng nói nhu hòa, những lời này so với cường độ của Hỏa Lôi tiễn cũng không hề thua kém, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều kinh sợ.
“Cái gì? Người chết rõ ràng là Huyết Ma Y, Các chủ Thiên Cơ các không phải đang ở…..” Chỉ về hướng xe ngựa, lúc này lại nhìn thấy tiểu đồng mặc bạch y đang lo sợ bất an đứng trước xe ngựa, run rẩy nức nở đến mức không thể mở miệng, tình cảnh như vậy chẳng phải đúng như lời của Lý đại nương hay sao?!
“Làm sao có thể? Đàn Y công tử vì sao lại muốn cứu Huyết Ma Y?”
“Không đúng! Nổ chết hắn là Hỏa Lôi tiễn! Là người của Hỏa Lôi sơn trang! Không liên hệ đến chúng ta!” Những người vừa rồi ở trên lôi đài vội vàng thanh minh.
Lý đại nương cười lạnh vài tiếng, “Nơi này làm gì có người của Hỏa Lôi sơn trang?”
Không có người của Hỏa Lôi sơn trang thì tại sao lại có Hỏa Lôi tiễn?
Đám người ngốc lăng, bỗng nhiên nghe thấy có người kêu to, “Tay của các ngươi!”
Bọn họ đột nhiên cúi đầu, phát hiện cổ tay của mình đều đã bị chặt đứt, như dùng đao chém, phần còn lại của cánh tay bị chặt đứt lộ ra một đoạn xương đầy máu, vừa rồi không có cảm giác chính là vì đã đau đến chết lặng! Bây giờ nhìn thấy, ngay cả bọn họ cũng không dám đối mặt với vết thương như thế, tất cả bàn tay của mọi người đều bị chặt đứt!
Không thể dùng ngôn ngữ để hình dung những tiếng la hét thảm thiết cùng nhau vang lên, đó là những tiếng kêu kinh hoàng sợ hãi. Huyết Ma Y, Huyết Ma Y chẳng lẽ thật sự là ma? Từ khi nào thì hắn đã dùng cái gì để chặt đứt tay của bọn họ?!
Người như vậy thật sự sẽ bị nổ chết dễ dàng như vậy?
Tương phản với ánh sáng là bóng tối, trong bóng tối có bóng dáng của hai người. Hách Cửu Tiêu đương nhiên không chết, Hách Thiên Thần cũng vậy, bọn họ thậm chí không hề bị thương. Lúc ấy phát hiện hướng đi không đúng, Hách Thiên Thần suýt nữa đã không kịp tránh né, ngay lúc ấy lại có người dùng tay ôm lấy thắt lưng của hắn rồi đột nhiên rơi xuống, cơ hồ là cùng lúc với Hỏa Lôi tiễn đụng vào lôi đài. Vốn tưởng rằng Hách Cửu Tiêu và hắn sẽ rơi xuống mặt đất sau khi nghiêng mình tránh né uy lực của hỏa dược, không ngờ rằng khi bọn họ rơi xuống lại chính là rơi xuống lòng đất.
Không ai ngờ đến phía dưới lôi đài cư nhiên lại có một cơ quan, không biết làm cách nào đã kích động cơ quan, hay là có người đoán chắc thời gian mà mở ra cơ quan, khi trận nổ diễn ra thì bọn họ cũng đồng thời rơi xuống lòng đất, trên đỉnh đầu vang lên tiếng nổ đinh tai nhức óc, sau đó là âm thanh chuyển động của bánh răng, bọn họ chỉ biết chính mình đã rơi vào bên trong cơ quan cạm bẫy.
Nghe thấy phía trên sau khi yên lặng thì truyền đến tiếng la hét ồn ào, bọn họ gào to bên ngoài, nhưng lại hoàn toàn không biết ngay phía dưới lôi đài đổ nát, bên dưới đống gỗ dính đầy vết máu lại có một cơ quan như vậy, không người nào có thể ngờ đến.
Không thể đi ra, Hách Thiên Thần cũng không sốt ruột, dù sao hắn và Hách Cửu Tiêu cũng sẽ không bị nhốt dưới lòng đất cả đời, vừa rồi bị lực nổ chấn động, tạm thời trước tiên cứ nghỉ ngơi một chút, hắn nhắm mắt điều tức, người bên cạnh lại đột nhiên mở miệng.
“Ngươi muốn cứu ta.” Giọng nói của Hách Cửu Tiêu ở trong bóng tối nghe ra rất gần, kỳ thật hắn đang ở bên cạnh Hách Thiên Thần, từ trên người của hắn thản nhiên phiêu tán mùi máu tanh hòa lẫn hương thơm thảo dược.
Hách Thiên Thần mở mắt ra, hắn không trả lời, nhưng Hách Cửu Tiêu vẫn không dừng lại, “Tuy rằng ngươi đã nói từ nay về sau không còn liên can, nhưng ngươi vẫn xem ta là ca ca của ngươi, bằng không sẽ không dừng lại xe ngựa, chuyện này vốn không quan hệ đến ngươi, ngươi không cần phải liên lụy dính vào, ngươi cũng không có hứng thú đối với con ngựa kia, ngươi đến đây chính là muốn nhìn xem ta sẽ làm cái gì. Về Thất Linh Trưng mã, ngươi đương nhiên đã sớm biết.”
Thiên Cơ các làm sao lại không biết tin tức? Huống chi Thất Linh Trưng mã còn tác động đến nhiều người như vậy. Hách Thiên Thần vẫn không trả lời, xem như đã ngầm thừa nhận.
Không biết Hách Cửu Tiêu lộ ra biểu tình như thế nào đối với việc Hách Thiên Thần ngầm thừa nhận, Hách Thiên Thần không thể nhìn thấy trong bóng tối không có một chút ánh sáng như thế này, nhưng hơi thở bên cạnh tựa hồ lại có một chút phập phồng, chẳng lẽ Hách Cửu Tiêu đang cười? Lạnh lùng đến mức có thể đóng băng lòng người, Huyết Ma Y Hách Cửu Tiêu sẽ không bao giờ cười.
Nhưng Hách Cửu Tiêu quả thật đang cười, trong bóng đêm không người nhìn thấy, khóe miệng của hắn nhếch lên một đường cong, mặc dù rất nhỏ khó có thể phát hiện, nhưng dù sao vẫn là cười, rất khác biệt so với ý cười khi nhìn thấy máu tươi ở dưới chân trên lôi đài. Làm cho Hách Thiên Thần vì hắn mà lo lắng, từ trong xe ngựa nhảy đến bên cạnh hắn, muốn thay hắn đỡ lấy binh khí của những kẻ khác, đệ đệ của hắn sẽ không biết cảm giác trong lòng của hắn là như thế nào.
Hắn không cười đã từ rất lâu.
Đây là loại nụ cười phát ra từ nội tâm, là cảm giác ấm áp trong lòng làm cho khóe môi của hắn bất giác nhếch lên một đường cong. Hắn xem mạng ngươi như cỏ rác, có thể thờ ơ với sinh tử của bất luận kẻ nào, tất cả mọi người đều biết chuyện này, hắn cũng nghĩ rằng chính mình cũng không bận tâm đến bất cứ ai, nhưng Hách Thiên Thần dù sao cũng là đệ đệ của hắn, là đệ đệ thân sinh mà lần cuối cùng hắn nhìn thấy khi Thiên Thần vừa được năm tuổi.
Cho nên khi nhìn thấy Hách Thiên Thân nhảy về phía hắn, nhìn thấy trên mặt của Thiên Thần bất giác lộ ra tức giận và phẫn nộ, một chút…..quan tâm và lo lắng, trong lòng của hắn liền nảy lên một cảm giác không thể nói rõ, tựa như mỗi khi hắn đứng dưới ánh mặt trời, trong những tia nắng ấm áp, từ trên người đến đáy lòng, mỗi một phần chết lặng đều bắt đầu sống lại.
Lúc ấy Hỏa Lôi tiễn sẽ chạm vào người của hắn, mặc kệ hắn có thể tránh né hay không, tay của hắn trước tiên đã duỗi ra ôm lấy Hách Thiên Thần tránh xa nguy hiểm, động tác của hắn so với suy nghĩ trong lòng vẫn nhanh hơn một bước.
Thiên Thần, ngươi và ta đều là họ Hách, ngươi dù sao cũng là đệ đệ của ta, trước kia ta làm sao có thể nghĩ rằng ta không hề để ý? Ngoảnh đầu quay sang người bên cạnh, Hách Cửu Tiêu vẫn đang cười, nụ cười không người nhìn thấy, cũng không ai biết rõ đó là biểu tình như thế nào.
Chờ có người lôi thi thể của hắn xuống thì mới phát hiện trên người của hắn không chỗ nào mà không thấy vết thương, mỗi một vết thương đều là chỗ hội tụ huyết mạch, đều đã bị cắt đứt, thế nhưng không ai thấy rõ Huyết Ma Y dùng chiêu thức hay loại binh khí nào?
Yểu Nương nhìn thấy Hách Cửu Tiêu xuất thủ thì liền nũng nịu kêu gọi, đáng tiếc người trên đài vẫn lạnh lùng như băng thạch không hề để ý đến nàng, tựa hồ bọn họ chưa bao giờ gặp mặt, chưa bao giờ có tiếp xúc. Hắn giết người, cúi đầu nhìn thấy máu, biểu tình không thay đổi, vẫn lạnh như trước, nhưng kỳ dị chính là người ta lại ảo giác có phải hắn đang cười hay không. Nụ cười vô hình không một tiếng động, khiến người ta nhìn thấy liền lập tức nghĩ rằng chính mình chỉ trong nháy mắt đã chết một lần, từ trong lòng đến ngoài thân đều cứng đờ như bị nhiễm âm hàn.
Ngay mới vừa rồi Hách Thiên Thần nghe thấy Yểu Nương hô một tiếng thì liền nhịn không được mà nhíu mi, lúc này nhìn thấy Hách Cửu Tiêu cười như vậy cũng nhịn không được lại tiếp tục cau mày. Căn bản đó không phải là cười, cũng không phải biểu tình mà một người bình thường sẽ có, lại càng không phải là cách mà vị huynh trưởng chín tuổi ngày xưa đã từng mỉm cười với hắn.
Hắn biết Hách Cửu Tiêu đã làm cái gì, cũng biết Hách Cửu Tiêu đã từng giết không ít người, nhưng đến lúc này nhìn thấy tận mắt, nhìn thấy sự e ngại trong mắt của người khác thì hắn mới bỗng nhiên nhớ đến, không biết lúc trước Hách Cửu Tiêu đã sống như thế nào? Sau khi hắn rời khỏi Hách cốc, Hách Vô Cực, phụ thân của bọn họ đã đối đãi với Hách Cửu Tiêu ra sao? Chín tuổi thì Hách Cửu Tiêu đã học được cách giết người, sau đó còn bị giáo hội cái gì, đòi hỏi như thế nào?
Hách Cửu Tiêu của ngày hôm nay có còn là Hách Cửu Tiêu của ngày xưa hay không……Lặng yên thở dài, Hách Thiên Thần thu hồi ánh mắt rồi nhìn xuống bàn tay của chính mình, bàn tay kia đã từng nắm tay của hắn, cũng có độ ấm giống như thường nhân, nhưng không biết vì sao lại khiến người ta cảm thấy có một loại hàn khí vô hình, băng lãnh không giống một người còn sống.
“Còn ai nữa?” Trên lôi đài, tư thế đứng thẳng của Hách Cửu Tiêu vẫn không thay đổi, bất đồng chính là dưới chân chảy đầy máu tươi, hắn đứng ngay ở giữa, tên văn sĩ ngơ ngác đứng một bên, nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ yêu dị đến mức có thể cắn nuốt lòng người, ghen tuông phẫn nộ đều đã tan biến, trong mắt chỉ còn sợ hãi kinh hoàng.
Hắn vừa run rẩy vừa thụt lui vài bước, bởi vì dưới chân là máu tươi vừa sệt vừa trơn khiến hắn bị trượt ngã, môt thân dính đầy máu tanh vô cùng chật vật, hắn vung kiếm chỉ vào Hách Cửu Tiêu rồi vọt qua, dường như đã sợ đến mức phát điên, “Quái vật! Ngươi không phải là người! Ngươi là quái vật!”
Phốc – tiếng máu vang lên, lúc này lại là một đầu người văng ra, thi thể không đầu vẫn còn giãy dụa tiến lên phía trước vài bước rồi ầm ầm ngã xuống, trên mặt đất lan tràn một màu đỏ tươi sền sệt, trên đài chỉ có một mình Hách Cửu Tiêu, dưới chân là huyết tinh nhưng trên mặt của hắn vẫn không lộ ra một chút biểu tình, mặc kệ bị người khác kêu là quái vật cũng không sao, động thủ thì càng tốt, vẻ mặt từ đầu đến cuối không hề thay đổi.
Người ở dưới đài nhịn không được mà run rẩy, bọn họ đến đây là để đoạt lấy con ngựa kia, từ trên người của nó có thể chiếm được bảo tàng hoặc bí mật, là vì để làm cho chính mình sống tốt hơn chứ không phải để chết. Tranh đoạt cùng Huyết Ma Y chính là tự đi tìm cái chết.
Rất nhiều người sợ chết, nhưng càng nhiều người nghĩ đến bảo tàng có thể chiếm được thì trong lòng liền vứt bỏ cái gọi là sợ hãi, giống như bị màu đỏ tươi trên lôi đài cuốn hút, đám người đỏ mắt tập hợp cùng nhau vọt lên đài. Trường kiếm, ám khí, xiền xích, đao búa, Càn Khôn côn, đủ loại binh khí cùng nhau hướng đến Hách Cửu Tiêu.
Hách Cửu Tiêu dù sao cũng chỉ là một người, không phải quái vật không thể chết, đám người nhảy lên vây quanh, đường lui bị chưởng phong ngăn cản, hắn nhất định phải tránh né thì mới có thể nghênh địch, nhưng một khi hắn tránh né thì sẽ lộ ra sơ hở, tất cả trường kiếm, ám khí, xiền xích, đao búa, Càn Khôn côn ắt hẳn sẽ rơi xuống người của hắn, đối mặt với đám người đang mãnh liệt tràn đến, hắn bỗng nhiên nhảy lên cao.
Nhưng mặt trên lại có một Hỏa Lôi tiễn đang chờ hắn. (hỏa lôi tiễn = tên hỏa lôi)
Lúc này hắn có thể làm được gì?
Khi hắn xuất hiện, mọi người chỉ biết nếu muốn đoạt được thần mã thì trừ phi Huyết Ma Y buông tha không cần, nhưng một khi hắn còn sống thì không ai có hy vọng.
Chẳng lẽ nơi nào có hắn xuất hiện thì nơi đó khó tránh khỏi bởi vì hắn mà điên cuồng? Đây là hận, hận hắn vì sao muốn tranh đoạt cùng bọn họ. Hách Thiên Thần nhíu mi càng lúc càng chặt, nhìn thấy Hỏa Lôi tiễn của Hỏa Lôi sơn trang, đây không phải là một loại tiễn tầm thường, chạm vào người sẽ lập tức nổ tung, đủ để banh xác một người thành từng mảnh nhỏ đầy máu, nhưng Hách Cửu Tiêu vẫn nghênh đón, vì sao không hề tránh né? Vì sao không phản kích?
“Thiếu gia!” Tiểu Trúc kinh hô, bóng người màu thanh lam đã bay ra ngoài, nhanh như chớp hướng lên lôi đài. (thiên thần cứu ác quỷ *.*)
Tựa như không thấy Hỏa Lôi tiễn đang tiến đến, tốc độ của Hách Cửu Tiêu không giảm mà lại càng nhanh hơn, chỉ trong nháy mắt, khi Hỏa Lôi tiễn sắp sửa chạm vào người hắn thì phương hướng của hỏa tiễn lại bỗng nhiên chệch sang một bên?!
Đồng thời Hách Thiên Thần cũng đã bay lên trên đài, nhưng góc độ của hắn lại hoàn toàn sắp sửa chạm vào Hỏa Lôi tiễn! (NXB lậu = Nhục + Bẩn + Dơ)
Hỏa Lôi tiễn của Hỏa Lôi sơn trang vạn phần chuẩn xác, làm sao lại đi chệch mục tiêu?! Những người đó còn chưa kịp kinh ngạc thì liền nhìn thấy bóng người bỗng nhiên thoáng hiện, Huyết Ma Y ở trước mặt bọn họ lôi kéo một người nào đó nhảy lên, đủ loại binh khí vốn tập kích lên người hắn thì cùng một lúc gặp phải một cỗ lực lượng thực lớn, tay của bọn họ cơ hồ không thể giữ được vũ khí của chính mình.
“Không xong, mau tránh!” Cổ tay đau nhức, có người nhìn thấy Hỏa Lôi tiễn đang hướng đến một chỗ trống không, quát to một tiếng, ngay cả thương thế trên cổ tay của mình như thế nào cũng không kịp bận tâm.
Ầm ầm một tiếng nổ kinh thiên động địa!
Toàn bộ rừng cây, đường xá đều bị chấn động. Bị uy lực của trận nổ lan đến, cây cối bên cạnh lôi đài vang lên âm thanh xào xạc, rung chuyển như muốn ngã xuống, cành lá rơi rụng tơi tả như bị cuồng phong càn quét. Chỉ trong phút chốc, mọi người đang đứng một bên xem tình hình trận chiến liền bị một luồng khí đánh tới, một đám té ngã trên mặt đất, tiếng ngựa hí ầm ĩ cùng tiếng người sợ hãi vang lên, cảnh tượng trở nên phi thường hỗn loạn.
Chờ hết thảy bình tĩnh trở lại, trên lôi đài vốn đầy người thì bây giờ không còn một ai, không riêng gì người, ngay cả lôi đài cũng không còn tồn tại, chỉ còn những mảnh gỗ tàn dư cùng vết máu văng tung tóe khắp nơi. Đó là máu tươi ở trên lôi đài lúc trước hay là máu của Huyết Ma Y? Mới vừa rồi bóng người bay đến là ai?
“Các ngươi nổ chết Các chủ Thiên Cơ các rồi!” Lý đại nương từ dưới đất đứng lên, không còn những ngón tay yểu điệu, không còn giọng nói nhu hòa, những lời này so với cường độ của Hỏa Lôi tiễn cũng không hề thua kém, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều kinh sợ.
“Cái gì? Người chết rõ ràng là Huyết Ma Y, Các chủ Thiên Cơ các không phải đang ở…..” Chỉ về hướng xe ngựa, lúc này lại nhìn thấy tiểu đồng mặc bạch y đang lo sợ bất an đứng trước xe ngựa, run rẩy nức nở đến mức không thể mở miệng, tình cảnh như vậy chẳng phải đúng như lời của Lý đại nương hay sao?!
“Làm sao có thể? Đàn Y công tử vì sao lại muốn cứu Huyết Ma Y?”
“Không đúng! Nổ chết hắn là Hỏa Lôi tiễn! Là người của Hỏa Lôi sơn trang! Không liên hệ đến chúng ta!” Những người vừa rồi ở trên lôi đài vội vàng thanh minh.
Lý đại nương cười lạnh vài tiếng, “Nơi này làm gì có người của Hỏa Lôi sơn trang?”
Không có người của Hỏa Lôi sơn trang thì tại sao lại có Hỏa Lôi tiễn?
Đám người ngốc lăng, bỗng nhiên nghe thấy có người kêu to, “Tay của các ngươi!”
Bọn họ đột nhiên cúi đầu, phát hiện cổ tay của mình đều đã bị chặt đứt, như dùng đao chém, phần còn lại của cánh tay bị chặt đứt lộ ra một đoạn xương đầy máu, vừa rồi không có cảm giác chính là vì đã đau đến chết lặng! Bây giờ nhìn thấy, ngay cả bọn họ cũng không dám đối mặt với vết thương như thế, tất cả bàn tay của mọi người đều bị chặt đứt!
Không thể dùng ngôn ngữ để hình dung những tiếng la hét thảm thiết cùng nhau vang lên, đó là những tiếng kêu kinh hoàng sợ hãi. Huyết Ma Y, Huyết Ma Y chẳng lẽ thật sự là ma? Từ khi nào thì hắn đã dùng cái gì để chặt đứt tay của bọn họ?!
Người như vậy thật sự sẽ bị nổ chết dễ dàng như vậy?
Tương phản với ánh sáng là bóng tối, trong bóng tối có bóng dáng của hai người. Hách Cửu Tiêu đương nhiên không chết, Hách Thiên Thần cũng vậy, bọn họ thậm chí không hề bị thương. Lúc ấy phát hiện hướng đi không đúng, Hách Thiên Thần suýt nữa đã không kịp tránh né, ngay lúc ấy lại có người dùng tay ôm lấy thắt lưng của hắn rồi đột nhiên rơi xuống, cơ hồ là cùng lúc với Hỏa Lôi tiễn đụng vào lôi đài. Vốn tưởng rằng Hách Cửu Tiêu và hắn sẽ rơi xuống mặt đất sau khi nghiêng mình tránh né uy lực của hỏa dược, không ngờ rằng khi bọn họ rơi xuống lại chính là rơi xuống lòng đất.
Không ai ngờ đến phía dưới lôi đài cư nhiên lại có một cơ quan, không biết làm cách nào đã kích động cơ quan, hay là có người đoán chắc thời gian mà mở ra cơ quan, khi trận nổ diễn ra thì bọn họ cũng đồng thời rơi xuống lòng đất, trên đỉnh đầu vang lên tiếng nổ đinh tai nhức óc, sau đó là âm thanh chuyển động của bánh răng, bọn họ chỉ biết chính mình đã rơi vào bên trong cơ quan cạm bẫy.
Nghe thấy phía trên sau khi yên lặng thì truyền đến tiếng la hét ồn ào, bọn họ gào to bên ngoài, nhưng lại hoàn toàn không biết ngay phía dưới lôi đài đổ nát, bên dưới đống gỗ dính đầy vết máu lại có một cơ quan như vậy, không người nào có thể ngờ đến.
Không thể đi ra, Hách Thiên Thần cũng không sốt ruột, dù sao hắn và Hách Cửu Tiêu cũng sẽ không bị nhốt dưới lòng đất cả đời, vừa rồi bị lực nổ chấn động, tạm thời trước tiên cứ nghỉ ngơi một chút, hắn nhắm mắt điều tức, người bên cạnh lại đột nhiên mở miệng.
“Ngươi muốn cứu ta.” Giọng nói của Hách Cửu Tiêu ở trong bóng tối nghe ra rất gần, kỳ thật hắn đang ở bên cạnh Hách Thiên Thần, từ trên người của hắn thản nhiên phiêu tán mùi máu tanh hòa lẫn hương thơm thảo dược.
Hách Thiên Thần mở mắt ra, hắn không trả lời, nhưng Hách Cửu Tiêu vẫn không dừng lại, “Tuy rằng ngươi đã nói từ nay về sau không còn liên can, nhưng ngươi vẫn xem ta là ca ca của ngươi, bằng không sẽ không dừng lại xe ngựa, chuyện này vốn không quan hệ đến ngươi, ngươi không cần phải liên lụy dính vào, ngươi cũng không có hứng thú đối với con ngựa kia, ngươi đến đây chính là muốn nhìn xem ta sẽ làm cái gì. Về Thất Linh Trưng mã, ngươi đương nhiên đã sớm biết.”
Thiên Cơ các làm sao lại không biết tin tức? Huống chi Thất Linh Trưng mã còn tác động đến nhiều người như vậy. Hách Thiên Thần vẫn không trả lời, xem như đã ngầm thừa nhận.
Không biết Hách Cửu Tiêu lộ ra biểu tình như thế nào đối với việc Hách Thiên Thần ngầm thừa nhận, Hách Thiên Thần không thể nhìn thấy trong bóng tối không có một chút ánh sáng như thế này, nhưng hơi thở bên cạnh tựa hồ lại có một chút phập phồng, chẳng lẽ Hách Cửu Tiêu đang cười? Lạnh lùng đến mức có thể đóng băng lòng người, Huyết Ma Y Hách Cửu Tiêu sẽ không bao giờ cười.
Nhưng Hách Cửu Tiêu quả thật đang cười, trong bóng đêm không người nhìn thấy, khóe miệng của hắn nhếch lên một đường cong, mặc dù rất nhỏ khó có thể phát hiện, nhưng dù sao vẫn là cười, rất khác biệt so với ý cười khi nhìn thấy máu tươi ở dưới chân trên lôi đài. Làm cho Hách Thiên Thần vì hắn mà lo lắng, từ trong xe ngựa nhảy đến bên cạnh hắn, muốn thay hắn đỡ lấy binh khí của những kẻ khác, đệ đệ của hắn sẽ không biết cảm giác trong lòng của hắn là như thế nào.
Hắn không cười đã từ rất lâu.
Đây là loại nụ cười phát ra từ nội tâm, là cảm giác ấm áp trong lòng làm cho khóe môi của hắn bất giác nhếch lên một đường cong. Hắn xem mạng ngươi như cỏ rác, có thể thờ ơ với sinh tử của bất luận kẻ nào, tất cả mọi người đều biết chuyện này, hắn cũng nghĩ rằng chính mình cũng không bận tâm đến bất cứ ai, nhưng Hách Thiên Thần dù sao cũng là đệ đệ của hắn, là đệ đệ thân sinh mà lần cuối cùng hắn nhìn thấy khi Thiên Thần vừa được năm tuổi.
Cho nên khi nhìn thấy Hách Thiên Thân nhảy về phía hắn, nhìn thấy trên mặt của Thiên Thần bất giác lộ ra tức giận và phẫn nộ, một chút…..quan tâm và lo lắng, trong lòng của hắn liền nảy lên một cảm giác không thể nói rõ, tựa như mỗi khi hắn đứng dưới ánh mặt trời, trong những tia nắng ấm áp, từ trên người đến đáy lòng, mỗi một phần chết lặng đều bắt đầu sống lại.
Lúc ấy Hỏa Lôi tiễn sẽ chạm vào người của hắn, mặc kệ hắn có thể tránh né hay không, tay của hắn trước tiên đã duỗi ra ôm lấy Hách Thiên Thần tránh xa nguy hiểm, động tác của hắn so với suy nghĩ trong lòng vẫn nhanh hơn một bước.
Thiên Thần, ngươi và ta đều là họ Hách, ngươi dù sao cũng là đệ đệ của ta, trước kia ta làm sao có thể nghĩ rằng ta không hề để ý? Ngoảnh đầu quay sang người bên cạnh, Hách Cửu Tiêu vẫn đang cười, nụ cười không người nhìn thấy, cũng không ai biết rõ đó là biểu tình như thế nào.
Danh sách chương