Tưởng Mộ Thừa chưa đến công ty đã nhận được cuộc điện thoại thông báo xe của Viên Quốc Lương dừng dưới sảnh của tập đoàn Trung Xuyên, nhân viên xin chỉ thị của anh nên xử lý thế nào.
Tưởng Mộ Thừa không nghĩ ngợi: “Không cần làm gì, tôi đang chờ ông ta đến.”
Cúp máy xong, anh xoay điện thoại trong tay một lúc, rồi lại gọi một cuộc điện thoại quốc tế, đầu dây bên kia lịch sự hỏi: “Tưởng tổng, xin hỏi có chuyện gì?”
“Các anh đã chuẩn bị tốt chưa?”
“Tất cả yêu cầu của ngài đều đã được sắp xếp thoả đáng, chúng tôi đã vận chuyển một ít đồ chơi trẻ em đến đảo, và cũng đã khoá mạng ở đó lại, đảm bảo không liên lạc được với thế giới bên ngoài.”
Tưởng Mộ Thừa suy nghĩ trong giây lát rồi nói: “Trước tiên gửi cho tôi một đoạn băng ghi hình CCTV đi.”
“Có ngay.”
Năm phút sau, Tưởng Mộ Thừa nhận được một đoạn video, trong một căn phòng rộng lớn có một người phụ nữ dáng người bắt mắt đang chơi đùa cùng hai cậu bé.

Đứa lớn khoảng bảy, tám tuổi, đứa nhỏ hơn cùng lắm mới chỉ ba, bốn tuổi, mặt mày có nét tương đồng với Viên Dĩnh.
Nhìn vài lần, anh mất hứng thú tắt video đi.
Lúc này di động anh vang lên, là số của Lâm Việt.

Tưởng Mộ Thừa hả hê à một tiếng, trực tiếp ấn tắt.

Đầu dây bên kia cực kì kiên trì, lại tiếp tục gọi lại.
Tưởng Mộ Thừa cho Lâm Việt đợi một lúc rồi mới bắt máy.
“Chuyện gì?”
“Anh tư, cái ảnh kia là cái quái gì?”
“Ảnh chụp gì cơ?”
“Là ảnh anh đi xe điện lạng lách trước mũi ô tô buýt đó.”
“….”
Lâm Việt không chờ Tưởng Mộ Thừa trả lời, chưa từ bỏ ý định: “Anh tư, rốt cuộc là có chuyện gì, có phải những người kia ăn no dửng mỡ photoshop không?”
Anh cực kì hy vọng đó là sự thật, bởi vì còn có cả ảnh khác nữa, chính là ảnh anh chở một người phụ nữ, mà người phụ nữ này thì anh cực kỳ quen mặt.
Nếu Tưởng Mộ Thừa và Tô Vận thật sự quay lại, vậy ai nói cho anh biết, chỗ cổ phần và chi phiếu kia phải làm sao bây giờ? Với hiểu biết của anh, Tưởng Mộ Thừa nhất định sẽ không hữu hảo mà trả lại đâu.
Kết quả thì sao, Tưởng Mộ Thừa nói: “Ảnh đó là thật đấy.”
Lâm Việt: “……” Anh nghe thấy tiếng lòng mình vỡ vụn.
*
Ô tô của Tưởng Mộ Thừa chậm rãi dừng trước sảnh toà nhà.

Từ một chiếc ô tô khác đỗ cạnh bồn hoa ở cửa lớn, Viên Quốc Lương bước xuống xe.
Tưởng Mộ Thừa bảo tài xế dừng xe, nhưng anh không xuống, mà chỉ hạ cửa sổ xuống.

Viên Quốc Lương tiến lại gần, lão từ bên ngoài nhìn biểu cảm vô cảm của anh, trong mắt như có độc.
Tưởng Mộ Thừa tựa khuỷu tay lên cửa sổ xe, lười biếng không quan tâm.

Dù anh đang ngồi nhưng khí thế hơn Viên Quốc Lương hẳn một bậc.
Tưởng Mộ Thừa vẫn bình thản như thường, Viên Quốc Lương không đọc được ra cảm xúc của anh.

Lão không giữ được sự nhẫn nại: “Mày còn trẻ, đừng có quá tự cao tự đại.”
Tưởng Mộ Thừa thấp giọng bật cười, liếc mắt nhìn lão ta, rồi móc bật lửa và điếu thuốc ra, ung dung hút.

Mỗi hành động và biểu hiện của anh đều tỏ rõ sự khinh thường.
Viên Quốc Lương cắn răng: “Nói điều kiện của mày đi.”
Chỉ cần không đối đầu lại với nhà họ Viên, không kích động giá cổ phiếu của Viên thị, không ngấm ngầm phá thị trường của Viên thị thì dù là điều kiện gì, miễn trong phạm vi chấp nhận được thì nhà họ Viên đều có thể nhún nhịn, xuy xét.
Phải hạ mình đến đây có nghĩa là nhà họ Viên sắp không xong rồi, sự tàn lụi chắc cũng không còn xa.

Tưởng Mộ Thừa lặng lẽ nhả khói, anh nghịch bật lửa, bớt chút thời gian nhìn Viên Quốc Lương: “Điều kiện?”
“Chỉ cần điều kiện hợp lý, Viên thị đều có thể đáp ứng.

Người anh em, trên thương trường nếu như đánh bại kẻ khác thì cậu cũng không được vui trọn vẹn đâu.” Lão ta vừa ngon ngọt, vừa uy hiếp.
Tưởng Mộ Thừa nhìn lão ta, giọng điệu mỉa mai: “Điều kiện? Ông là ai mà có tự tin đó, bàn điều kiện với tôi? Chút tiền của nhà họ Viên các người căn bản không đáng để tôi chú ý.”
Viên Quốc Lương cắn chặt răng, tức bạnh quai hàm.

Nếu không phải cháu trai lão là Viên Phong bị nghiện ma tuý, giờ mất hết lý trí, khiến anh cả nhà họ Viên chịu đả kích lớn, quắn hết lên, giờ lại thêm Phó Viễn Trung lật thuyền, lão ta còn lâu mới tự dâng mình đến đây cho Tưởng Mộ Thừa nhục nhã.
Trời đất thay đổi, Tưởng Mộ Thừa tốt nhất nên ngày ngày cầu nguyện mình không lộ sơ hở nào.
Tưởng Mộ Thừa nhả khói, giọng lãnh đạm: “Trước kia tôi có hứa với Tô Vận, bất kì kẻ nào bắt nạt cô ấy, tôi đảm bảo sẽ không chừa cho bọn chúng nửa cái mạng.

Ông nói xem,….

nếu ông biết trước là chuyện mình từng làm sẽ tự đâm lại chính mình như vậy thì còn dám làm không?”
“Tưởng Mộ Thừa, mày đừng không biết tốt xấu! Nếu thật sự tao bị dồn đến cùng đường thì cá chết lưới rách, máy hối hận không kịp đâu.”
Tưởng Mộ Thừa nghiền ngẫm: “Uy hiếp tôi?”, sau đó lại nói: “Ông xứng sao? Trên đời này người duy nhất được phép uy hiếp tôi, khiến tôi thoả hiệp cũng chỉ có Tô Vận.

Ông nghĩ ông là ai, dám uy hiếp tôi?”
Hai tay Viên Quốc Lương buông thõng, ông ta đứng dưới gió lạnh, nhìn kẻ ngồi trong xe, rõ ràng ông ta lớn tuổi hơn, già đời hơn nhưng lại bị khí thế của kẻ ở bên trong đè ép xuống.

Tưởng Mộ Thừa đem điếu thuốc đang hút dở ấn vào cửa xe, anh nói: “Tôi biết người nhà họ Viên giết người không nháy mắt.”
Mắt Viên Quốc Lương ánh lên một ý khó hiểu, lão ta nhìn Tưởng Mộ Thừa, cho rằng anh sẽ chùn lại.
Kết quả là khẩu khí của Tưởng Mộ Thừa càng thêm cuồng đại: “Tôi và nhà ông không giống nhau.

Căn bản tôi giết người còn không quan tâm, nhắm mắt làm ngơ.”
Viên Quốc Lương cười lạnh: “Tưởng Mộ Thừa, mày cho mày đang chơi đồ hàng à? Vẫn là câu hỏi cũ, mày muốn điều kiện gì?”
Tưởng Mộ Thừa cười như không cười: “Ông đúng là già rồi, hai phút trước tôi vừa nói đã quên à? Hôm nay tôi tâm tình tốt, nói lại lần nữa, nghe kĩ vào.” Anh tạm dừng một chút mới nói tiếp: “Tôi muốn đưa từng người trong Viên gia lần lượt vào chơi trong tù.

Những gì Tô Thế Khải phải gánh chịu, tôi sẽ tặng cho mỗi người họ Viên gấp bội.”
“Tưởng Mộ Thừa, mày vẫn nhất định không biết tốt xấu đúng không? Vậy đừng trách tao không khách khí!” Viên Quốc Lương hung dữ nói.
Tưởng Mộ Thừa cười cười, tỏ vẻ không sao cả: “Ông cứ đem hết bản lĩnh của mình ra đi, đừng để đến khi vào tù rồi mới hối hận chưa thể hiện hết.

Nhưng mà tôi khuyên ông, chơi cho sạch vào, tôi còn có thể nương tay một chút.”
“Tưởng Mộ Thừa, trẻ ranh như mày dám ăn nói như vậy?”
“Nhưng dù sao cũng mạnh hơn ông! Câu nói vừa rồi tôi không ba hoa đâu, tôi thật sự có thể làm như vậy đó.

À, có cái video này cho ông xem.” Nói xong, anh lấy di động ra gửi đoạn video mình vừa nhận ban nãy cho Viên Quốc Lương.
Viên Quốc Lương xem video xong, mặt xanh mét, sau đó thì tái nhợt.

Lão ta không tin được nhìn Tưởng Mộ Thừa.

Chuyện lão ta giấu diếm mấy năm nay, ngay cả Phó Viễn Trung cũng không biết mà Tưởng Mộ Thừa lại dễ dàng tra ra.
Lão ta sốt sắng: “Mày muốn làm gì?”
Tưởng Mộ Thừa cười: “Viên Dĩnh mà biết được mình có hai cậu em đáng yêu như vậy, có phải sẽ hưng phấn không ngủ được không?”
“Tưởng Mộ Thừa!”
“Viên Quốc Lương, ông có gan làm, mà không có gan chịu? Hai ngày nay tôi thường hay nghĩ là, nếu Viên Dĩnh biết sự tồn tại của hai đứa con riêng của ông, với cái tình cách cực đoan của cô ta sẽ làm ra trò gì?
“Tưởng Mộ Thừa, mày dám?”
“Đúng là không có gì tôi không dám! Tôi có thể huỷ hoại Viên Phong thì sẽ không có chuyện không dám làm chuyện đó lần hai.

Tôi nói rồi, so về thủ đoạn tàn nhẫn, hai anh em họ Viên các ông và Phó Viễn Trung căn bản không xứng để làm đối thủ của tôi, không tin thì cứ chờ xem.”
Tưởng Mộ Thừa nhìn đồng hồ, 10 giờ anh có cuộc họp, không có thời gian dông dài với Viên Quốc Lương, anh cảnh cáo lần nữa: “Nếu chẳng may cấp dưới của tôi có điểm sơ suất, xem ra nhà họ Viên tuyệt hậu rồi.”

Nói xong, anh nâng cửa sổ xe lên.

Ô tô chậm rãi đi về phía bãi đỗ.

Viên Quốc Lương còn muốn đuổi theo gào lên gì đó nhưng bị bảo vệ của tập đoàn ngăn lại.
*
Tưởng Mộ Thừa vào văn phòng phát hiện trợ lý Khương đã chờ anh rất lâu rồi.
“Tất cả chứng cứ phạm tội của nhà họ Viên đều thu thập đủ rồi chứ?”
Trợ lý Khương: “Vâng, đều đã giao cho bí thư Tưởng rồi.

À đúng rồi, hiện tại chỉ cần chữ ký của ngài là có thể sang tên cổ phần của bệnh viện và trường học do Viên thị nắm giữ.”
Tưởng Mộ Thừa gật đầu.

Anh dùng công ty nước ngoài của mình để thu mua cổ phần ở bệnh viện do Viên thị nắm giữ, cơ bản đã thoả thuận xong.

Chỉ có cổ phần ở trường tư thục, Viên thị vẫn luôn ôm khư khư lá bài hộ mệnh này, bọn họ chỉ có thể cố gắng từng bước một, không dám rút dây động rừng.
Viên Quốc Lương đã sớm có sự chuẩn bị, ngoại trừ cổ phần ở trường học tư thục kia, lão ta còn mấy trường tiểu học từ thiện ở vùng núi, bên trong đều là người của lão ta dạy học.

Để mọi việc được thuận lợi, loại bỏ hết thành phần nhà họ Viên, anh đã cho những đứa trẻ ở đó nghỉ Tết sớm hơn.
Trợ lý Khương lại hỏi: “Vậy còn vụ án của Tô Thế Khải? Vẫn theo kế hoạch cũ chứ ạ?”
“Vẫn tiến hành như cũ, chỉ là phải cẩn thận có nhiều yếu tố giả dối gây nhiễu.

Lão già Viên Quốc Lương này cực kì đa nghi lại nhạy cảm.”
“Đã rõ, tôi sẽ xử lý tốt.”
Trợ lý Khương tiếp tục báo cáo nốt công việc rồi mới rời đi.

Tưởng Mộ Thừa liếc mắt nhìn đồng hồ, sắp đến giờ họp, anh phân phó thư kí đi chuẩn bị phòng họp.
Cuộc họp tương đối dài, kéo dài đến 12 giờ mới xong.
Khi trở lại văn phòng, Tưởng Mộ Thừa dựa vào ghế, mệt không nói nên lời.

Anh lấy di động ra, là tin nhắn của Tô Vận qua WeChat, cô đang ăn ở canteen, còn quay lại video nhặt xương cá cho anh xem.
Anh cừoi cười, đúng là con nít, rút xương cá cũng muốn khoe.
Anh đáp: “Mua cho anh thêm một suất, anh qua đó ăn.
Tô Vận đáp rất nhanh: “Thật sự á?”
“Ừ, mười phút nữa.”
Tô Vận đọc tin nhắn mỉm cười.
Triệu Tinh nhìn không nổi: “Mẹ trẻ, đừng có dại trai như vậy chứ? Ăn cá cũng phải quay video.


Vị kia thèm ăn cá hay sao vậy?”
Tô Vận xem thường: “Ai cần cậu lo?”
Sau đó lại khoe: “Lát nữa còn phải mua thêm một suất.”
Triệu Tinh đùa: “Là mang cho bạn học của tớ à?”
Tô Vận trừng mắt: “Có cái khỉ, là đưa cho bạn trai của tớ.”
“Xong rồi xong rồi, răng tôi ê quá.” Triệu Tinh vừa nói vừa che mồm.

Sau đó lại nghiêm túc: “Cậu giờ thấy Minh Diễm thế nào? Nói thật đi, không được lừa tớ.”
Tô Vận nghiêm túc suy nghĩ: “Tớ thích nhất một bài hát.”
Triệu Tinh không hiểu: “Liên quan gì thế?”
“Tớ đã nghe bài đó hàng trăm lần rồi.” Khi cô gặp Tưởng Mộ Thừa ở cửa hàng tiện lợi, lúc quay lại xe buýt, cô đã nghe đi nghe lại bài này.”
Triệu Tinh vẫn không hiểu: “Nói tiếng người.”
“Cậu muốn hỏi tớ nghĩ gì về anh ấy, thì bài hát đó là câu trả lời.” Cô nói xong thì thở dài, trong lòng vẫn hơi ê ẩm.
Triệu Tinh rất ít khi nghe nhạc, cũng không biết bạn mình thích nghe bài gì, lại hỏi: “Là bài nào?”
Tô Vận: “Quá khứ tươi đẹp.” (1)
Triệu Tinh suy ngẫm một chút, bài này cô đã nghe qua, là OST một bộ phim truyền hình, nghe rất bi thương.

Cô còn nhớ một ít lời bài hát, toàn là sự chua sót, tiếc nuối.
Nhưng đó cũng là kết cục của Tô Vận và Phó Minh Diễm.

Không oán hận, lưu lại trong lòng hai người những ký ức tốt đẹp nhất, sau đó sẽ cố gắng sống tốt hơn.
Triệu Tinh lắc đầu, có chút đau lòng cho Phó Minh Diễm.

Cô không tiếp tục đề tài đau lòng này nữa, hỏi Tô Vận: “Bạn trai nhà cậu muốn đến đây ăn á? Tớ nghe nói đồ ăn ở Trung Xuyên còn ngon hơn đây nhiều, sao lại đến đây ăn canh chay vậy?”
Tô Vận khoe khoang: “Tớ ở đâu thì đó là chỗ ăn ngon nhất.”
Triệu Tinh khinh thường, thu dọn bát, khay thức ăn: “Chờ bạn trai cậu đi, tớ nhìn bộ dạng cậu đã no rồi, không cần ăn nữa.”
Tô Vận vẫy tay: “Nhanh đi đi.”
Triệu Tinh nắm lấy tóc Tô Vận, xoa xoa vài cái mới hả giận rời đi.
Tô Vận cho rằng Tưởng Mộ Thừa nói 10 phút chỉ là thuận miệng.

Từ công ty anh đến bệnh viện không kẹt xe cùng mất hơn 10 phút.

Mà giờ này thể nào cũng tắc đường, cho nên không thể nào 10 phút được.
Cô tiếp tục cúi đầu ăn cá.
Tự dưng tai cô có ai thì thầm, Tô Vận ngẩng đầu, thiếu chút nữa phun sạch cơm trong mồm ra.
Lạy má tôi, Tưởng Mộ Thừa định làm cái gì đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện