Trưa hôm sau khi Tô Vận đang ngủ say thì Triệu Tinh gọi điện tới, triệu hồi cô đến nhà ăn. Cô biết Phó Minh Diễm nhất định sẽ ở đó nên kiên quyết từ chối.
Triệu Tinh tiếc nuối: “Không tới thật à?” Cái này không giống bản chất hoa si của Tô Vận chút nào, soái ca cực phẩm ngồi đây mà lại không tới.
Tô Vận đáp: “Không đi đâu.”
“Vậy cậu ăn gì để tớ lấy mang về cho.”
Tô Vận ngáp một cái, “Tuỳ cậu, tớ ngủ tiếp đây.” Tô Vận ấn tắt máy rồi tiếp tục lăn ra ngủ.
Triệu Tinh nhìn màn hình đã tối thui lắc đầu, thật là kì lạ, bình thường nơi nào có trai đẹp là nơi đó có Tô Vận. Năm ngoái bên khoa mắt có một cậu trẻ tuổi đẹp trai, Tô Vận ngày nào cũng kêu mắt bị khô để đến gặp cậu ta khám bệnh, mà chỉ đăng ký khám của cậu ta. Chỉ là hoa si ngắn hạn, chỉ không đến một tháng cô đã mất hứng thú.
Thật ra cô biết Tô Vận không phải là một cô nàng hoa si từ trong máu, mà là vì trái tim đã vỡ nên cô ấy tìm phương thức khác để giải phóng cảm xúc áp lực mà thôi.
Cũng vì Tô Vận nên cô mới lo mấy chuyện kiểu này, cô thật sự gấp đến hỏng rồi.
“Di động có gì đẹp mà cậu ngắm lâu thế?” Phó Minh Diễm ngồi xuống đối diện Triệu Tinh.
Triệu Tinh cất điện thoại, nhìn thấy phần ăn của anh ngượng ngùng nói: “Bạn tớ hôm nay không xuống ăn, chốc nữa tớ phải mang chút đồ về ký túc xá.”
Phó Minh Diễm dùng sức siết đôi đũa, cười nói: “Phụ nữ trực ca đêm thường khó mà chịu nổi.”
“Đấy đấy, không biết kẻ thiếu đạo đức nào điều cô ấy đến khoa cấp cứu.”
Phó Minh Diễm máy móc ăn, anh cứ thất thần như vậy, người thì ở đây nhưng suy nghĩ đã sớm bay xa.
Ở ký túc xá sau khi tỉnh dậy, Tô Vận cũng không ngủ lại được. Cô rời giường rửa mặt, buổi tối còn phải ra ngoài ăn cơm, cô lôi mặt nạ ra đắp.
Mặt nạ còn chưa bóc vỏ Triệu Tinh đã bưng cơm về phòng, đặt chiếc hộp lên bàn, “Là đại soái ca chọn món cho cậu đó, ra nhìn chút xem có hợp khẩu vị không?”
“Bác sĩ Phó?”
“Ngoài cậu ấy ra còn ai nữa? Vốn dĩ cậu ấy gọi ba phần cơm vì không biết cậu không xuống. Cậu ấy một hai bắt đóng gói lại, không được để nguội mới ăn.” Triệu Tinh lại cảm khái một câu: “Đàn ông có gia đình có khác, thật biết quan tâm chăm sóc người khác.”
Di động Triệu Tinh lại vang lên, cô ấy nhìn điện thoại xong trực tiếp tắt máy. Nhưng chuông tắt chưa được hai giây lại vang lên lần nữa, cô ấy trực tiếp kéo tên người gọi vào danh sách đen.
Tô Vận thấy cô không nhận máy, thuận miệng hỏi: “Điện thoại quấy rầy.”
Triệu Tinh gật đầu: “Điện thoại của tiện nam.” Không để Tô Vận hỏi thêm, cô ấy nhìn đồng hồ, “Tớ phải đến phòng mổ đây, có một ca sinh mổ buổi chiều. Đứa nhỏ chưa đến ngày mà gia đình kia đã một hai đòi sinh mổ, kêu đại phú đại quý gì đó.”
Tô Vận cười nhẹ, biết Triệu Tinh không muốn nhiều lời về tên tiện nam kia, cô liền phụ họa nói rằng nhiều gia đình tin tưởng sinh giờ tốt có thể thay đổi vận mệnh.
Sau khi Triệu Tinh rời đi, Tô Vận thẫn thờ nhìn hộp cơm. Cô không mở ra nhưng biết rằng thức ăn trong đó đều là món cô thích. Cô lấy di động ra gọi Phó Minh Diễm, điện thoại thông máy rất nhanh, Phó Minh Diễm vừa nghe máy đã hỏi: “Cơm còn nóng chứ?”
Tô Vận nắm chặt di động, lòng cô vô cùng chua xót, nhưng vẫn phải nói rõ ràng: “Về sau… đừng mua cơm cho em nữa được không? Anh cảm thấy điều này còn thích hợp không?”
Di động trong tay yên tĩnh một lúc lâu, sau đó anh nói: “Được, về sau anh sẽ không làm vậy nữa. Em ăn cơm đi.”
“Phó Minh Diễm!”
“Ừ?”
“Anh… Anh ấy đối xử với em rất tốt, em cũng… thích anh ấy nên chúng ta…. Anh…” hãy yên tâm.
Nửa câu sau cô còn chưa nói ra anh đã cắt ngang: “Anh xin lỗi, đã quấy rầy em rồi.”
Không đợi Tô Vận nói thêm, Phó Minh Diễm trực tiếp cúp điện thoại.
Tô Vận lấy khăn giấy lau nước mắt, cô vừa ăn cơm vừa nuốt nước mắt, trong đầu là mấy ca từ 【 sau này, sau này, anh sẽ là người đàn ông của cô gái khác… Sau này, sau này, em cũng khoác tay người đàn ông khác…】
*
Chưa đến 5 giờ 30, Tưởng Mộ Thừa đã ở dưới lầu chờ cô.
Tô Vận tỉ mỉ trang điểm một chút, lôi từ đáy tủ ra một chiếc váy, nhìn bản thân trong gương cô bỗng nhớ lại ngày xưa khi hẹn hò với Phó Minh Diễm cô cũng chưa bao giờ trang điểm.
Cũng có thể vì khi đó còn trẻ, da dẻ đầy collagen, hoặc cũng có thể vì khi đó còn chưa có tiền đủ để mua đồ trang điểm, lại càng không có tiền mua quần áo mới.
Khi Tô Vận xuống dưới lầu, cửa sổ xe phía sau hạ xuống, Tưởng Mộ Thừa ngồi ở đó vẫn đang gõ gõ máy tính hết sức chuyên chú. Đến khi cô ngồi vào cạnh anh, Tưởng Mộ Thừa mới ngẩng đầu sửng sốt. Đây là lần thứ hai anh thấy cô trang điểm, vừa xinh đẹp lại vừa trang nhã, không mất đi vẻ gợi cảm. Tô Vận nghịch ngợm nhưng lại ngại tài xế ngồi đằng trước, cô dùng khẩu hình miệng hỏi: “Đẹp không?”
Tưởng Mộ Thừa gấp laptop lại, kéo cô lại gần hôn một cái lên môi, “Đẹp lắm!”
Tô Vận đắc ý cười, vươn tay ôm lại anh hôn thêm mấy cái “Tối nay chỉ có ba người chúng ta thôi đúng không?”
Tưởng Mộ Thừa: “Không biết, chắc còn người khác nhưng Lâm Việt chưa nói là ai.”
Lâm Việt nhắn địa chỉ là một quán ăn gia đình nằm ở một khu tứ hợp viện cổ kính yên tĩnh. Tô Vận sau khi xuống xe hỏi: “Đây là rượu thơm không sợ hẻm sâu sao?”
Tưởng Mộ Thừa nắm tay cô đi vào trong, “Chỉ là chiêu đãi người quen, nơi nào cũng tốt.”
Người phục vụ đưa họ đến phòng đã đặt, cửa phòng vừa mở ra đã vọng đến tiếng nói cừoi ở bên trong, tiếng cười lớn nhất đương nhiên là của Lâm Việt, tiếng cười vừa giòn vừa thanh, không nhớ rõ sợ hơi khó.
Tưởng Mộ Thừa vừa bước vào, Lâm Việt liền đã bất mãn hét lên: “Anh tư, có phải anh đi đến đâu là Bắc Kinh tắc đến đấy không? Bây giờ là 7 giờ rồi đấy…” Ý là nếu bò thì cũng bò đến từ lâu rồi.
Tưởng Mộ Thừa lườm Lâm Việt: “Cậu có ý kiến?”
Tô Vận được Tưởng Mộ Thừa nắm tay cùng tiến vào phòng.
“Trời ạ! Thiếu chút nữa không nhận ra rồi.” Lâm Việt làm cái vẻ kích động, đang ngồi bỗng đứng phắt lên, nhăn nhở: “Bà xã, mau tới đây!”
Tô Vận còn chưa kịp nhìn hết một lượt những người trong phòng, cô chỉ chú ý đến cái vẻ lố bịch của Lâm Việt. Nghe cách anh xưng hô cô lườm anh một phát.
Tưởng Mộ Thừa mặt đăm đăm nhìn chằm chằm Lâm Việt.
Lâm Việt bị nhìn như vậy da đầu có chút tê tê, anh lại nhìn về Tô Vận ngượng ngùng: “Chết nhầm… chị dâu, mau lại đây ngồi.”
“Anh tư.”
Tô Vận cũng theo tiếng gọi nhìn lại, vừa rồi cô chưa để ý, giờ nhìn rồi chân cô bỗng trở nên mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã khuỵu, may có Tưởng Mộ Thừa ôm lấy eo cô mới tránh được tình huống thất thố.
Tưởng Mộ Thừa ôm cô ngồi xuống, bên phải cô là Lâm Việt, bên trái cô là Tưởng Mộ Thừa, còn chéo phía đối diện là… Phó Minh Diễm. Cô có nằm mơ cũng không nghĩ đến mình sẽ gặp phải tình huống xấu hổ với Phó Minh Diễm trong một bữa ăn như thế này.
Viên Dĩnh ngồi dựa sát vào Phó Minh Diễm. Bên cạnh Phó Minh Diễm là người đàn ông cô đã gặp ở trung tâm khám thai khoa sản hôm trước, người gọi cô là ‘chị dâu’.
Trên bàn cơm còn một cô nàng mà cô không ưa nổi, Diệp Tình Lam. Không hiểu hôm nay cô ta xuất hiện ở đây để làm gì.
Lâm Việt giới thiệu đơn giản mọi người với nhau. Lúc anh giới thiệu đến Phó Minh Diễm, Lâm Việt nói: “Đây là anh rể của anh, Phó Minh Diễm, là bác sĩ khoa tim cùng bệnh viện với em đó.”
Tô Vận không nghĩ đến hoá ra vợ của anh là Viên Dĩnh. Cô chỉ biết anh đã kết hôn vào 5 năm trước. Đến lúc này tận mắt nhìn thấy hai vợ chồng họ cạnh nhau, cô mới thấy mình đã xem nhẹ cảm giác trong lòng thế nào. Những ký ức hỗn độn cứ chậm rãi ghép nối trong đầu cô, lúc cô biết tin anh sẽ lấy vợ, cô đi tìm anh khắp nơi, gọi điện nhưng anh không nghe máy, không một cuộc gọi lại, cô bị cảnh cáo, bị uy hiếp… Từ đó cuộc đời cô lâm vào một màu u ám.
Nếu như lúc ấy không có Điền Điềm có lẽ cô đã không thể nào sống lại được nữa. Nghĩ về quá khứ, trái tim Tô Vận lại hơi nhói đau.
Tưởng Mộ Thừa bắt lấy bàn tay cô rồi nắm chặt lấy. Bàn tay ấm áp của anh bao quanh những ngón tay lạnh như băng của cô, Tô Vận mới tỉnh lại, đơn giản chào Phó Minh Diễm, “Chào anh.”
Phó Minh Diễm chỉ ‘ừ’ một tiếng, trong lòng anh không hề thoải mái khi cô chỉ chào qua loa như vậy. Nếu cô ngồi cạnh một người đàn ông khác, có lẽ anh sẽ làm bộ họ không quen biết. Nhưng người đàn ông đó là Tưởng Mộ Thừa.
Anh không thể tự lừa mình dối người, làm bộ không để ý được. Lúc trước Tô Vận đã nói gì, cô nói người đàn ông đó đối với cô rất tốt đúng không?
Anh nghĩ đến Tưởng Mộ Thừa, người đàn ông như vậy có thể đối xử tốt với người phụ nữ nào chứ? Người phụ nữ duy nhất trong lòng anh ta đã sớm kết hôn với người khác.
Lúc trước người phụ nữ đó không cần Tưởng Mộ Thừa, sau khi cô ta kết hôn thì Tưởng Mộ Thừa cũng bỏ ra nước ngoài 5 năm.
Sở dĩ lý do Tưởng Mộ Thừa trở về lần này cũng liên quan đến người phụ nữ kia. Nghe Trì Hướng Đông bảo cô ta kết hôn được mấy năm đầu đã bát nháo với chồng đòi ly hôn, giờ cũng đã xong thủ tục rồi. Như vậy Tưởng Mộ Thừa tìm Tô Vận để làm gì? Dùng cô để kích thích người phụ nữ kia, khiến cô ta quay lại?
Phó Minh Diễm nhìn Tô Vận cười mỉm, ý tứ sâu xa nói: “Trí nhớ bác sĩ Tô thật kém, em không nhớ ra anh à?”
Trong phút chốc, cả phòng ăn im bặt.
Tô Vận ngẩn ra, cô không nghĩ Phó Minh Diễm sẽ nói như thế khiến cô khó xử. Trước giờ anh luôn đối nhân xử thế khéo léo, hôm nay bị làm sao vậy?
Sắc mặt Viên Dĩnh thay đổi không kém gì bảng pha màu, vô cùng đặc sắc. Cô ta đá chân Phó Minh Diễm dưới gầm bàn, nhắc anh nói chuyện có chừng mực.
Tô Vận lấy lại bình tĩnh, cô đang muốn trả lời thì Phó Minh Diễm giành lấy nói: “Mấy hôm trước chúng ta đã gặp nhau ở nhà ăn, anh là bạn học của bạn cùng phòng em.”
Tưởng Mộ Thừa tiếp lời: “Thị lực cô ấy không tốt lắm, trí nhớ cũng kém, trừ tôi ra thì cô ấy gặp khó khăn trong việc nhớ rõ khuôn mặt người khác phái.”
Tô Vận: “…”
Mùi thuốc súng nồng nặc khắp phòng, tựa như chỉ cần một chút nữa thôi là sẽ nổ tung. Lâm Việt nhanh chóng cứu hoả, pha trò nói: “Trí nhớ của Tô Tô thật sự không tốt chút nào, gặp mặt tôi bao nhiêu lần vẫn không nhớ ra người ta là ai.”
Trận chiến này cuối cùng cũng hạ màn.
Lâm Việt sau đó lại hướng Tô Vận giới thiệu người khác, “Chị dâu, đây là Trì Hướng Đông, Trì đại luật sư.”
Trì Hướng Đông cười rất thâm, “Chào chị dâu, chúng ta thật có duyên, lại gặp mặt rồi.”
Tô Vận xấu hổ cười, “Thật là khéo.”
Lâm Việt rót nước ấm vào cốc rồi đưa cho Tô Vận: “Em đã biết anh Trì rồi à?”
Trì Hướng Đông tiếp lời, “Mấy hôm trước tôi đưa bà xã đi khám thai vừa lúc gặp anh tư và chị dâu cũng ở đó.” Nói xong câu đó liền im bặt, khiến cho mọi người liên tưởng phong phú.
Tầm mắt mọi người đều đặt trên người Tô Vận và Tưởng Mộ Thừa.
Tô Vận mặt đỏ như tôm luộc, đang muốn giải thích thì Tưởng Mộ Thừa giành trước một bước, “Chuẩn bị muốn có con nên tìm bác sĩ để xin tư vấn.”
Tô Vận: “……………………….”
Tay Diệp Tình Lam cuộn chặt, đầu ngón tay đều trắng bệch.
Tâm trạng của Viên Dĩnh thì buồn vui đan xen, khó có thể miêu tả. Vui vì Tô Vận sắp kết hôn sinh con, Phó Minh Diễm sẽ hoàn toàn hết hy vọng. Buồn chính là vì Tưởng Mộ Thừa giờ sẽ thành chỗ dựa cho Tô Vận, từ nay về sau cô ta vẫn sẽ làm ở bệnh viện đó, sáng chiều chạm mặt Phó Minh Diễm.
Lâm Việt theo bản năng liếc nhìn Phó Minh Diễm, người anh rể này của anh đêm nay chính là phải nuốt nước mắt thay cơm. Anh thở dài, ai bảo Phó Minh Diễm phát ngôn bậy bạ.
Để giảm bớt không khí xấu hổ, Lâm Việt lấy thực đơn, sắm vai nhân viên phục vụ phát thực đơn cho mọi người, “Phòng chúng ta sẽ gọi món, mọi người xem thích ăn gì thì cứ gọi, không cần khách sáo nha.”
Lâm Việt lại bảo người phục vụ đang định đi ra ngoài, “Ê, đứng lại đã. Người ta đều nói nhan sắc có thể kiếm được tiền, để xem đêm nay chúng ta được tip bao nhiêu nhé.”
Cô bé phục vụ xinh đẹp mặt đỏ bừng.
Tưởng Mộ Thừa nhận thực đơn nhưng không xem ngay, đặt một bên rồi nói với Tô Vận: “Em thích gì thì gọi nhiều một chút, ăn không hết thì anh ăn.”
Cánh tay anh tuỳ ý vắt lên lưng ghế Tô Vận, một tay khác móc di động ra nhắn tin cho Lâm Việt: 【 Tí nữa cậu nhắn cho anh đồ Phó Minh Diễm gọi.】
Lâm Việt đứng dậy, nói với người phục vụ: “Mỹ nữ, em cứ nghỉ ngơi đi, anh thay em thu thực đơn.”
Anh cười hề hề lấy thực đơn từ tay mọi người, cố ý nhìn thực đơn của Phó Minh Diễm lâu một chút, anh ấy gọi ba món ăn, một là sườn xào chua ngọt, món thứ hai là cá hấp tương, và món cuối cùng là bát canh nấm nấu đậu hũ.
Hoá ra toàn món sở trường của Tô Vận.
Lâm Việt tỏ vẻ tỉnh bơ đưa thực đơn cho người phục vụ, “Mỗi đồ ăn chỉ cần một phần thôi.” Sau đó lại dặn dò: “Mau mang đồ lên nhé, chúng tôi đói sắp ngất rồi, nếu ngất thật sẽ bắt đền nhà hàng.”
Người phục vụ bị Lâm Việt trêu chọc đến mặt đỏ tai hồng, chạy trối chết.
Lâm Việt quay lại chỗ ngồi, tiếp tục trò chuyện với Phó Minh Diễm và Trì Hướng Đông đề tài lúc trước. Lâm Việt và Trì Hướng Đông càng nói càng hăng say, chỉ có Phó Minh Diễm hay thất thần, mắt không tự giác nhìn về Tô Vận.
Khi bốn mắt gặp nhau, Tô Vận rất nhanh tránh đi.
Tưởng Mộ Thừa ngước mắt, mọi động tác của hai người này đều lọt hết vào mắt anh không sót gì. Anh vẫn điềm nhiên thu hồi tầm mắt, lấy di động ra ấn ấn gì đó rồi đưa đến trước mắt Tô Vận, “Nhìn giúp anh xem cái nào đẹp?”
Tô Vận nhìn chằm chằm màn hình mấy giây mới thu dọn được suy nghĩ hỗn độn trong đầu. Cô nhìn thêm một chút, hoá ra là một app thương mại điện tử, còn có tên một cửa hàng online trên đó.
Tưởng Mộ Thừa đưa cô xem hình một chiếc áo gió giá rất tầm thường, chỉ 458 tệ. Cô liếc mắt nhìn anh: “Anh muốn mua?”
Tưởng Mộ Thừa gật đầu.
Tô Vận không thể tưởng tượng nhìn lại: “Anh xác định?”
Anh còn thiếu quần áo à? Lại còn mua ở trên này?
Tưởng Mộ Thừa cười vẻchế nhạo: “Em có thể mua tại sao anh lại không thể? Chính là muốn mua đồ đôi với em đấy.”
Tô Vận: “…” Hoá ra là dè bỉu chiếc váy của cô.
Tưởng Mộ Thừa không cười nữa, “Giúp anh mua một cái.”
“Mua anh cũng không mặc, lãng phí tiền.”
“Anh nhất định sẽ mặc.”
Tô Vận hồ nghi nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: “Mấy hôm nay anh làm sao vậy?”
Tưởng Mộ Thừa hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Anh muốn mua. Em cũng mua trên này sao anh lại không chứ?”
“Được, em mua cho anh, anh không mặc thử xem!” Tô Vận bật điện thoại mình lên, mở app rồi kéo chiếc áo vào wishlist, “Khi nào về em sẽ tìm cửa hàng uy tín trên này rồi mua cho anh.”
Tưởng Mộ Thừa đột nhiên nhắm đến môi cô mà hôn một cái, “Cảm ơn em.”
Tô Vận toàn thân nổi da gà, cô cảm giác đêm nay Tưởng Mộ Thừa cứ sai sai làm sao, từ bao giờ anh trở nên dính người như vậy, lúc chỉ có hai người bọn họ với nhau anh cũng không sán vào cô như thế này.
Tô Vận không tự giác ngẩng đầu, cảm giác vài ánh mắt lạnh thấu xương nhắm vào mình, cô ho khan hai tiếng rồi cúi đầu làm bộ đang xem di động Tưởng Mộ Thừa.
Tưởng Mộ Thừa lúc này mới buông Tô Vận ra, xoay người ngồi nghiêm chỉnh.
Anh không quan tâm đến ánh mắt người xung quanh, thuận tay cầm cốc nước trên bàn, uống hai ngụm rồi đưa cốc đến tận miệng Tô Vận, “Sắp ăn cơm rồi em uống vài ngụm cho nhuận họng.”
Tô Vận muốn tự cầm lấy cốc nước, trước mặt mọi người thể hiện tình cảm như vậy cô không quen, huống chi còn có cả bạn trai cũ ở đây. Nhưng Tưởng Mộ Thừa trước sau không chịu buông lỏng cốc, Tô Vận cũng không muốn anh mất mặt, bèn hé miệng uống.
Tưởng Mộ Thừa liếc mắt nhìn ai đó, vừa hay Phó Minh Diễm cũng nhìn anh với ánh mắt lạnh băng.
Chuyện năm xưa ai cũng biết rõ trong lòng.
Trong nháy mắt, không khí giương cung bạt kiếm lại trỗi dậy, ngập mùi thuốc súng nồng nặc.
Hai người đàn ông cứ như vậy không kiêng nể gì mà chém giết nhau trong yên lặng.
Cuối cùng Phó Minh Diễm dời ánh mắt ra ngoài cửa sổ. Trời tối ngoài kia không khác gì tâm trạng của anh, chính là đau thương vô hạn.
Tưởng Mộ Thừa vô cùng tự nhiên lấy khăn lau khoé miệng Tô Vận rồi căn đúng chỗ cô vừa uống mà tu hết sạch cốc nước.
Lâm Việt và Trì Hướng Đông đang nói chuyện bên này cũng không động mà nhìn hai người Tưởng Mộ Thừa và Phó Minh Diễm giao đấu.
Lâm Việt luôn nghĩ, nếu hai người này oan gia ngõ hẹp gặp nhau thì không biết thế nào? Nhất định hiện trường sẽ vô cùng thảm khốc.
Lúc này đồ ăn đã được mang lên, Lâm Việt sờ sờ mũi. cảm giác bữa tiệc Hồng Môn Yến giờ mới chính thức khai mạc.
–
3638
Triệu Tinh tiếc nuối: “Không tới thật à?” Cái này không giống bản chất hoa si của Tô Vận chút nào, soái ca cực phẩm ngồi đây mà lại không tới.
Tô Vận đáp: “Không đi đâu.”
“Vậy cậu ăn gì để tớ lấy mang về cho.”
Tô Vận ngáp một cái, “Tuỳ cậu, tớ ngủ tiếp đây.” Tô Vận ấn tắt máy rồi tiếp tục lăn ra ngủ.
Triệu Tinh nhìn màn hình đã tối thui lắc đầu, thật là kì lạ, bình thường nơi nào có trai đẹp là nơi đó có Tô Vận. Năm ngoái bên khoa mắt có một cậu trẻ tuổi đẹp trai, Tô Vận ngày nào cũng kêu mắt bị khô để đến gặp cậu ta khám bệnh, mà chỉ đăng ký khám của cậu ta. Chỉ là hoa si ngắn hạn, chỉ không đến một tháng cô đã mất hứng thú.
Thật ra cô biết Tô Vận không phải là một cô nàng hoa si từ trong máu, mà là vì trái tim đã vỡ nên cô ấy tìm phương thức khác để giải phóng cảm xúc áp lực mà thôi.
Cũng vì Tô Vận nên cô mới lo mấy chuyện kiểu này, cô thật sự gấp đến hỏng rồi.
“Di động có gì đẹp mà cậu ngắm lâu thế?” Phó Minh Diễm ngồi xuống đối diện Triệu Tinh.
Triệu Tinh cất điện thoại, nhìn thấy phần ăn của anh ngượng ngùng nói: “Bạn tớ hôm nay không xuống ăn, chốc nữa tớ phải mang chút đồ về ký túc xá.”
Phó Minh Diễm dùng sức siết đôi đũa, cười nói: “Phụ nữ trực ca đêm thường khó mà chịu nổi.”
“Đấy đấy, không biết kẻ thiếu đạo đức nào điều cô ấy đến khoa cấp cứu.”
Phó Minh Diễm máy móc ăn, anh cứ thất thần như vậy, người thì ở đây nhưng suy nghĩ đã sớm bay xa.
Ở ký túc xá sau khi tỉnh dậy, Tô Vận cũng không ngủ lại được. Cô rời giường rửa mặt, buổi tối còn phải ra ngoài ăn cơm, cô lôi mặt nạ ra đắp.
Mặt nạ còn chưa bóc vỏ Triệu Tinh đã bưng cơm về phòng, đặt chiếc hộp lên bàn, “Là đại soái ca chọn món cho cậu đó, ra nhìn chút xem có hợp khẩu vị không?”
“Bác sĩ Phó?”
“Ngoài cậu ấy ra còn ai nữa? Vốn dĩ cậu ấy gọi ba phần cơm vì không biết cậu không xuống. Cậu ấy một hai bắt đóng gói lại, không được để nguội mới ăn.” Triệu Tinh lại cảm khái một câu: “Đàn ông có gia đình có khác, thật biết quan tâm chăm sóc người khác.”
Di động Triệu Tinh lại vang lên, cô ấy nhìn điện thoại xong trực tiếp tắt máy. Nhưng chuông tắt chưa được hai giây lại vang lên lần nữa, cô ấy trực tiếp kéo tên người gọi vào danh sách đen.
Tô Vận thấy cô không nhận máy, thuận miệng hỏi: “Điện thoại quấy rầy.”
Triệu Tinh gật đầu: “Điện thoại của tiện nam.” Không để Tô Vận hỏi thêm, cô ấy nhìn đồng hồ, “Tớ phải đến phòng mổ đây, có một ca sinh mổ buổi chiều. Đứa nhỏ chưa đến ngày mà gia đình kia đã một hai đòi sinh mổ, kêu đại phú đại quý gì đó.”
Tô Vận cười nhẹ, biết Triệu Tinh không muốn nhiều lời về tên tiện nam kia, cô liền phụ họa nói rằng nhiều gia đình tin tưởng sinh giờ tốt có thể thay đổi vận mệnh.
Sau khi Triệu Tinh rời đi, Tô Vận thẫn thờ nhìn hộp cơm. Cô không mở ra nhưng biết rằng thức ăn trong đó đều là món cô thích. Cô lấy di động ra gọi Phó Minh Diễm, điện thoại thông máy rất nhanh, Phó Minh Diễm vừa nghe máy đã hỏi: “Cơm còn nóng chứ?”
Tô Vận nắm chặt di động, lòng cô vô cùng chua xót, nhưng vẫn phải nói rõ ràng: “Về sau… đừng mua cơm cho em nữa được không? Anh cảm thấy điều này còn thích hợp không?”
Di động trong tay yên tĩnh một lúc lâu, sau đó anh nói: “Được, về sau anh sẽ không làm vậy nữa. Em ăn cơm đi.”
“Phó Minh Diễm!”
“Ừ?”
“Anh… Anh ấy đối xử với em rất tốt, em cũng… thích anh ấy nên chúng ta…. Anh…” hãy yên tâm.
Nửa câu sau cô còn chưa nói ra anh đã cắt ngang: “Anh xin lỗi, đã quấy rầy em rồi.”
Không đợi Tô Vận nói thêm, Phó Minh Diễm trực tiếp cúp điện thoại.
Tô Vận lấy khăn giấy lau nước mắt, cô vừa ăn cơm vừa nuốt nước mắt, trong đầu là mấy ca từ 【 sau này, sau này, anh sẽ là người đàn ông của cô gái khác… Sau này, sau này, em cũng khoác tay người đàn ông khác…】
*
Chưa đến 5 giờ 30, Tưởng Mộ Thừa đã ở dưới lầu chờ cô.
Tô Vận tỉ mỉ trang điểm một chút, lôi từ đáy tủ ra một chiếc váy, nhìn bản thân trong gương cô bỗng nhớ lại ngày xưa khi hẹn hò với Phó Minh Diễm cô cũng chưa bao giờ trang điểm.
Cũng có thể vì khi đó còn trẻ, da dẻ đầy collagen, hoặc cũng có thể vì khi đó còn chưa có tiền đủ để mua đồ trang điểm, lại càng không có tiền mua quần áo mới.
Khi Tô Vận xuống dưới lầu, cửa sổ xe phía sau hạ xuống, Tưởng Mộ Thừa ngồi ở đó vẫn đang gõ gõ máy tính hết sức chuyên chú. Đến khi cô ngồi vào cạnh anh, Tưởng Mộ Thừa mới ngẩng đầu sửng sốt. Đây là lần thứ hai anh thấy cô trang điểm, vừa xinh đẹp lại vừa trang nhã, không mất đi vẻ gợi cảm. Tô Vận nghịch ngợm nhưng lại ngại tài xế ngồi đằng trước, cô dùng khẩu hình miệng hỏi: “Đẹp không?”
Tưởng Mộ Thừa gấp laptop lại, kéo cô lại gần hôn một cái lên môi, “Đẹp lắm!”
Tô Vận đắc ý cười, vươn tay ôm lại anh hôn thêm mấy cái “Tối nay chỉ có ba người chúng ta thôi đúng không?”
Tưởng Mộ Thừa: “Không biết, chắc còn người khác nhưng Lâm Việt chưa nói là ai.”
Lâm Việt nhắn địa chỉ là một quán ăn gia đình nằm ở một khu tứ hợp viện cổ kính yên tĩnh. Tô Vận sau khi xuống xe hỏi: “Đây là rượu thơm không sợ hẻm sâu sao?”
Tưởng Mộ Thừa nắm tay cô đi vào trong, “Chỉ là chiêu đãi người quen, nơi nào cũng tốt.”
Người phục vụ đưa họ đến phòng đã đặt, cửa phòng vừa mở ra đã vọng đến tiếng nói cừoi ở bên trong, tiếng cười lớn nhất đương nhiên là của Lâm Việt, tiếng cười vừa giòn vừa thanh, không nhớ rõ sợ hơi khó.
Tưởng Mộ Thừa vừa bước vào, Lâm Việt liền đã bất mãn hét lên: “Anh tư, có phải anh đi đến đâu là Bắc Kinh tắc đến đấy không? Bây giờ là 7 giờ rồi đấy…” Ý là nếu bò thì cũng bò đến từ lâu rồi.
Tưởng Mộ Thừa lườm Lâm Việt: “Cậu có ý kiến?”
Tô Vận được Tưởng Mộ Thừa nắm tay cùng tiến vào phòng.
“Trời ạ! Thiếu chút nữa không nhận ra rồi.” Lâm Việt làm cái vẻ kích động, đang ngồi bỗng đứng phắt lên, nhăn nhở: “Bà xã, mau tới đây!”
Tô Vận còn chưa kịp nhìn hết một lượt những người trong phòng, cô chỉ chú ý đến cái vẻ lố bịch của Lâm Việt. Nghe cách anh xưng hô cô lườm anh một phát.
Tưởng Mộ Thừa mặt đăm đăm nhìn chằm chằm Lâm Việt.
Lâm Việt bị nhìn như vậy da đầu có chút tê tê, anh lại nhìn về Tô Vận ngượng ngùng: “Chết nhầm… chị dâu, mau lại đây ngồi.”
“Anh tư.”
Tô Vận cũng theo tiếng gọi nhìn lại, vừa rồi cô chưa để ý, giờ nhìn rồi chân cô bỗng trở nên mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã khuỵu, may có Tưởng Mộ Thừa ôm lấy eo cô mới tránh được tình huống thất thố.
Tưởng Mộ Thừa ôm cô ngồi xuống, bên phải cô là Lâm Việt, bên trái cô là Tưởng Mộ Thừa, còn chéo phía đối diện là… Phó Minh Diễm. Cô có nằm mơ cũng không nghĩ đến mình sẽ gặp phải tình huống xấu hổ với Phó Minh Diễm trong một bữa ăn như thế này.
Viên Dĩnh ngồi dựa sát vào Phó Minh Diễm. Bên cạnh Phó Minh Diễm là người đàn ông cô đã gặp ở trung tâm khám thai khoa sản hôm trước, người gọi cô là ‘chị dâu’.
Trên bàn cơm còn một cô nàng mà cô không ưa nổi, Diệp Tình Lam. Không hiểu hôm nay cô ta xuất hiện ở đây để làm gì.
Lâm Việt giới thiệu đơn giản mọi người với nhau. Lúc anh giới thiệu đến Phó Minh Diễm, Lâm Việt nói: “Đây là anh rể của anh, Phó Minh Diễm, là bác sĩ khoa tim cùng bệnh viện với em đó.”
Tô Vận không nghĩ đến hoá ra vợ của anh là Viên Dĩnh. Cô chỉ biết anh đã kết hôn vào 5 năm trước. Đến lúc này tận mắt nhìn thấy hai vợ chồng họ cạnh nhau, cô mới thấy mình đã xem nhẹ cảm giác trong lòng thế nào. Những ký ức hỗn độn cứ chậm rãi ghép nối trong đầu cô, lúc cô biết tin anh sẽ lấy vợ, cô đi tìm anh khắp nơi, gọi điện nhưng anh không nghe máy, không một cuộc gọi lại, cô bị cảnh cáo, bị uy hiếp… Từ đó cuộc đời cô lâm vào một màu u ám.
Nếu như lúc ấy không có Điền Điềm có lẽ cô đã không thể nào sống lại được nữa. Nghĩ về quá khứ, trái tim Tô Vận lại hơi nhói đau.
Tưởng Mộ Thừa bắt lấy bàn tay cô rồi nắm chặt lấy. Bàn tay ấm áp của anh bao quanh những ngón tay lạnh như băng của cô, Tô Vận mới tỉnh lại, đơn giản chào Phó Minh Diễm, “Chào anh.”
Phó Minh Diễm chỉ ‘ừ’ một tiếng, trong lòng anh không hề thoải mái khi cô chỉ chào qua loa như vậy. Nếu cô ngồi cạnh một người đàn ông khác, có lẽ anh sẽ làm bộ họ không quen biết. Nhưng người đàn ông đó là Tưởng Mộ Thừa.
Anh không thể tự lừa mình dối người, làm bộ không để ý được. Lúc trước Tô Vận đã nói gì, cô nói người đàn ông đó đối với cô rất tốt đúng không?
Anh nghĩ đến Tưởng Mộ Thừa, người đàn ông như vậy có thể đối xử tốt với người phụ nữ nào chứ? Người phụ nữ duy nhất trong lòng anh ta đã sớm kết hôn với người khác.
Lúc trước người phụ nữ đó không cần Tưởng Mộ Thừa, sau khi cô ta kết hôn thì Tưởng Mộ Thừa cũng bỏ ra nước ngoài 5 năm.
Sở dĩ lý do Tưởng Mộ Thừa trở về lần này cũng liên quan đến người phụ nữ kia. Nghe Trì Hướng Đông bảo cô ta kết hôn được mấy năm đầu đã bát nháo với chồng đòi ly hôn, giờ cũng đã xong thủ tục rồi. Như vậy Tưởng Mộ Thừa tìm Tô Vận để làm gì? Dùng cô để kích thích người phụ nữ kia, khiến cô ta quay lại?
Phó Minh Diễm nhìn Tô Vận cười mỉm, ý tứ sâu xa nói: “Trí nhớ bác sĩ Tô thật kém, em không nhớ ra anh à?”
Trong phút chốc, cả phòng ăn im bặt.
Tô Vận ngẩn ra, cô không nghĩ Phó Minh Diễm sẽ nói như thế khiến cô khó xử. Trước giờ anh luôn đối nhân xử thế khéo léo, hôm nay bị làm sao vậy?
Sắc mặt Viên Dĩnh thay đổi không kém gì bảng pha màu, vô cùng đặc sắc. Cô ta đá chân Phó Minh Diễm dưới gầm bàn, nhắc anh nói chuyện có chừng mực.
Tô Vận lấy lại bình tĩnh, cô đang muốn trả lời thì Phó Minh Diễm giành lấy nói: “Mấy hôm trước chúng ta đã gặp nhau ở nhà ăn, anh là bạn học của bạn cùng phòng em.”
Tưởng Mộ Thừa tiếp lời: “Thị lực cô ấy không tốt lắm, trí nhớ cũng kém, trừ tôi ra thì cô ấy gặp khó khăn trong việc nhớ rõ khuôn mặt người khác phái.”
Tô Vận: “…”
Mùi thuốc súng nồng nặc khắp phòng, tựa như chỉ cần một chút nữa thôi là sẽ nổ tung. Lâm Việt nhanh chóng cứu hoả, pha trò nói: “Trí nhớ của Tô Tô thật sự không tốt chút nào, gặp mặt tôi bao nhiêu lần vẫn không nhớ ra người ta là ai.”
Trận chiến này cuối cùng cũng hạ màn.
Lâm Việt sau đó lại hướng Tô Vận giới thiệu người khác, “Chị dâu, đây là Trì Hướng Đông, Trì đại luật sư.”
Trì Hướng Đông cười rất thâm, “Chào chị dâu, chúng ta thật có duyên, lại gặp mặt rồi.”
Tô Vận xấu hổ cười, “Thật là khéo.”
Lâm Việt rót nước ấm vào cốc rồi đưa cho Tô Vận: “Em đã biết anh Trì rồi à?”
Trì Hướng Đông tiếp lời, “Mấy hôm trước tôi đưa bà xã đi khám thai vừa lúc gặp anh tư và chị dâu cũng ở đó.” Nói xong câu đó liền im bặt, khiến cho mọi người liên tưởng phong phú.
Tầm mắt mọi người đều đặt trên người Tô Vận và Tưởng Mộ Thừa.
Tô Vận mặt đỏ như tôm luộc, đang muốn giải thích thì Tưởng Mộ Thừa giành trước một bước, “Chuẩn bị muốn có con nên tìm bác sĩ để xin tư vấn.”
Tô Vận: “……………………….”
Tay Diệp Tình Lam cuộn chặt, đầu ngón tay đều trắng bệch.
Tâm trạng của Viên Dĩnh thì buồn vui đan xen, khó có thể miêu tả. Vui vì Tô Vận sắp kết hôn sinh con, Phó Minh Diễm sẽ hoàn toàn hết hy vọng. Buồn chính là vì Tưởng Mộ Thừa giờ sẽ thành chỗ dựa cho Tô Vận, từ nay về sau cô ta vẫn sẽ làm ở bệnh viện đó, sáng chiều chạm mặt Phó Minh Diễm.
Lâm Việt theo bản năng liếc nhìn Phó Minh Diễm, người anh rể này của anh đêm nay chính là phải nuốt nước mắt thay cơm. Anh thở dài, ai bảo Phó Minh Diễm phát ngôn bậy bạ.
Để giảm bớt không khí xấu hổ, Lâm Việt lấy thực đơn, sắm vai nhân viên phục vụ phát thực đơn cho mọi người, “Phòng chúng ta sẽ gọi món, mọi người xem thích ăn gì thì cứ gọi, không cần khách sáo nha.”
Lâm Việt lại bảo người phục vụ đang định đi ra ngoài, “Ê, đứng lại đã. Người ta đều nói nhan sắc có thể kiếm được tiền, để xem đêm nay chúng ta được tip bao nhiêu nhé.”
Cô bé phục vụ xinh đẹp mặt đỏ bừng.
Tưởng Mộ Thừa nhận thực đơn nhưng không xem ngay, đặt một bên rồi nói với Tô Vận: “Em thích gì thì gọi nhiều một chút, ăn không hết thì anh ăn.”
Cánh tay anh tuỳ ý vắt lên lưng ghế Tô Vận, một tay khác móc di động ra nhắn tin cho Lâm Việt: 【 Tí nữa cậu nhắn cho anh đồ Phó Minh Diễm gọi.】
Lâm Việt đứng dậy, nói với người phục vụ: “Mỹ nữ, em cứ nghỉ ngơi đi, anh thay em thu thực đơn.”
Anh cười hề hề lấy thực đơn từ tay mọi người, cố ý nhìn thực đơn của Phó Minh Diễm lâu một chút, anh ấy gọi ba món ăn, một là sườn xào chua ngọt, món thứ hai là cá hấp tương, và món cuối cùng là bát canh nấm nấu đậu hũ.
Hoá ra toàn món sở trường của Tô Vận.
Lâm Việt tỏ vẻ tỉnh bơ đưa thực đơn cho người phục vụ, “Mỗi đồ ăn chỉ cần một phần thôi.” Sau đó lại dặn dò: “Mau mang đồ lên nhé, chúng tôi đói sắp ngất rồi, nếu ngất thật sẽ bắt đền nhà hàng.”
Người phục vụ bị Lâm Việt trêu chọc đến mặt đỏ tai hồng, chạy trối chết.
Lâm Việt quay lại chỗ ngồi, tiếp tục trò chuyện với Phó Minh Diễm và Trì Hướng Đông đề tài lúc trước. Lâm Việt và Trì Hướng Đông càng nói càng hăng say, chỉ có Phó Minh Diễm hay thất thần, mắt không tự giác nhìn về Tô Vận.
Khi bốn mắt gặp nhau, Tô Vận rất nhanh tránh đi.
Tưởng Mộ Thừa ngước mắt, mọi động tác của hai người này đều lọt hết vào mắt anh không sót gì. Anh vẫn điềm nhiên thu hồi tầm mắt, lấy di động ra ấn ấn gì đó rồi đưa đến trước mắt Tô Vận, “Nhìn giúp anh xem cái nào đẹp?”
Tô Vận nhìn chằm chằm màn hình mấy giây mới thu dọn được suy nghĩ hỗn độn trong đầu. Cô nhìn thêm một chút, hoá ra là một app thương mại điện tử, còn có tên một cửa hàng online trên đó.
Tưởng Mộ Thừa đưa cô xem hình một chiếc áo gió giá rất tầm thường, chỉ 458 tệ. Cô liếc mắt nhìn anh: “Anh muốn mua?”
Tưởng Mộ Thừa gật đầu.
Tô Vận không thể tưởng tượng nhìn lại: “Anh xác định?”
Anh còn thiếu quần áo à? Lại còn mua ở trên này?
Tưởng Mộ Thừa cười vẻchế nhạo: “Em có thể mua tại sao anh lại không thể? Chính là muốn mua đồ đôi với em đấy.”
Tô Vận: “…” Hoá ra là dè bỉu chiếc váy của cô.
Tưởng Mộ Thừa không cười nữa, “Giúp anh mua một cái.”
“Mua anh cũng không mặc, lãng phí tiền.”
“Anh nhất định sẽ mặc.”
Tô Vận hồ nghi nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: “Mấy hôm nay anh làm sao vậy?”
Tưởng Mộ Thừa hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Anh muốn mua. Em cũng mua trên này sao anh lại không chứ?”
“Được, em mua cho anh, anh không mặc thử xem!” Tô Vận bật điện thoại mình lên, mở app rồi kéo chiếc áo vào wishlist, “Khi nào về em sẽ tìm cửa hàng uy tín trên này rồi mua cho anh.”
Tưởng Mộ Thừa đột nhiên nhắm đến môi cô mà hôn một cái, “Cảm ơn em.”
Tô Vận toàn thân nổi da gà, cô cảm giác đêm nay Tưởng Mộ Thừa cứ sai sai làm sao, từ bao giờ anh trở nên dính người như vậy, lúc chỉ có hai người bọn họ với nhau anh cũng không sán vào cô như thế này.
Tô Vận không tự giác ngẩng đầu, cảm giác vài ánh mắt lạnh thấu xương nhắm vào mình, cô ho khan hai tiếng rồi cúi đầu làm bộ đang xem di động Tưởng Mộ Thừa.
Tưởng Mộ Thừa lúc này mới buông Tô Vận ra, xoay người ngồi nghiêm chỉnh.
Anh không quan tâm đến ánh mắt người xung quanh, thuận tay cầm cốc nước trên bàn, uống hai ngụm rồi đưa cốc đến tận miệng Tô Vận, “Sắp ăn cơm rồi em uống vài ngụm cho nhuận họng.”
Tô Vận muốn tự cầm lấy cốc nước, trước mặt mọi người thể hiện tình cảm như vậy cô không quen, huống chi còn có cả bạn trai cũ ở đây. Nhưng Tưởng Mộ Thừa trước sau không chịu buông lỏng cốc, Tô Vận cũng không muốn anh mất mặt, bèn hé miệng uống.
Tưởng Mộ Thừa liếc mắt nhìn ai đó, vừa hay Phó Minh Diễm cũng nhìn anh với ánh mắt lạnh băng.
Chuyện năm xưa ai cũng biết rõ trong lòng.
Trong nháy mắt, không khí giương cung bạt kiếm lại trỗi dậy, ngập mùi thuốc súng nồng nặc.
Hai người đàn ông cứ như vậy không kiêng nể gì mà chém giết nhau trong yên lặng.
Cuối cùng Phó Minh Diễm dời ánh mắt ra ngoài cửa sổ. Trời tối ngoài kia không khác gì tâm trạng của anh, chính là đau thương vô hạn.
Tưởng Mộ Thừa vô cùng tự nhiên lấy khăn lau khoé miệng Tô Vận rồi căn đúng chỗ cô vừa uống mà tu hết sạch cốc nước.
Lâm Việt và Trì Hướng Đông đang nói chuyện bên này cũng không động mà nhìn hai người Tưởng Mộ Thừa và Phó Minh Diễm giao đấu.
Lâm Việt luôn nghĩ, nếu hai người này oan gia ngõ hẹp gặp nhau thì không biết thế nào? Nhất định hiện trường sẽ vô cùng thảm khốc.
Lúc này đồ ăn đã được mang lên, Lâm Việt sờ sờ mũi. cảm giác bữa tiệc Hồng Môn Yến giờ mới chính thức khai mạc.
–
3638
Danh sách chương