Tô Vận ngồi ở hồ đến gần 12 giờ, sắp đến giờ giao ban, cô trở về ký túc xá rửa mặt chải đầu.

Đêm nay Triệu Tinh cũng làm ca đêm, ký túc xá vô cùng trống trải.

Tô Vận ngồi trên giường bắt đầu ngẩn ngơ.

Tiếng chuông di động dồn dập kéo suy nghĩ cô trở về, là điện thoại của khoa cấp cứu, họ nói có một bệnh nhân bị viêm ruột thừa cấp tính, chỉ định một bác sĩ nữ giải phẫu nên gọi cô qua ngay lập tức.

Tô Vận đến phòng cấp cứu mới biết hoá ra người bệnh viêm ruột thừa là Nhiên Nhiên.

Nhiên Nhiên đau đến mức quần áo ướt đẫm mồ hôi, Tưởng Mộ Thừa cởi áo vest khoác lên người cô bé.

“Cậu, nhất định phải là bác sĩ nữ sao?” Nhiên Nhiên đau không chịu nổi.

Cô bé không hiểu tại sao Tưởng Mộ Thừa ở nước ngoài nhiều năm như thế mà tư tưởng vẫn lạc hậu như cũ. Giờ còn ai để ý là bác sĩ nam hay nữ chứ, cứu được mạng là được rồi.

Tưởng Mộ Thừa trả lời cô bé: “Phải là bác sĩ nữ.”

Nhiên Nhiên lại hỏi: “Cậu nè, giữa hai lựa chọn là giới tính bác sĩ và sống chết của cháu thì cậu chọn cái gì?”

Tưởng Mộ Thừa: “Viêm ruột thừa cấp tính không chết người được.”

Nhiên Nhiên: “…” Người đau không phải là cậu đương nhiên nói thế nào cũng được.

Cô nhóc vẫn bướng bỉnh: “Vậy không quan tâm cháu bị bệnh gì, giữa sống chết của cháu và giới tính của bác sĩ cậu chọn cái nào?”

Tưởng Mộ Thừa: “Sinh mạng của cháu.”

Cô bé nói giỡn: “Ngày mai nhất định tin này sẽ truyền khắp viện, nhân tài kiệt xuất trong kinh doanh Tưởng Mộ Thừa không chỉ đầy hơi thở cấm dục mà còn là một người đàn ông lạc hậu.”

Sắc mặt Tưởng Mộ Thừa vẫn nghiêm túc như cũ: “Nhiên Nhiên, cháu là cháu gái của cậu, cậu phải lo lắng cho cháu.” Làm sao anh có thể để cho bác sĩ nam làm giải phẫu viêm ruột thừa cho cô bé được.

Nghe vậy trong lòng Nhiên Nhiên vô cùng cảm động, đây là lời nói buồn nôn nhất mà Tưởng Mộ Thừa nói ra từ trước đến nay, cô thấy đau như thế này cũng xứng đáng.

Lời này không chỉ lay động Nhiên Nhiên mà còn có cả Tô Vận đang đứng ở cửa.

Cô nghĩ tới cậu của mình, khi còn nhỏ cô cũng từng phải làm tiểu phẫu viêm ruột thừa, cậu cũng kiên trì yêu cầu bác sĩ mổ chính là nữ. Vậy mà bây giờ cậu còn không nhận ra cô là ai.

Tô Vận hít một hơi thật sâu rồi bước vào.

“Bác sĩ Tô.” Nhiên Nhiên thấy cô trước.

Tô Vận cười, “Dì sẽ làm tiểu phẫu cho cháu, sao vẫn chưa đi vào phòng giải phẫu làm thủ thuật gây tê?”

Ánh mắt Nhiên Nhiên liếc sang Tưởng Mộ Thừa, ý bảo anh không chịu, một hai đòi chờ bác sĩ nữ đến gây tê. Mà bác sĩ gây tê còn chưa đến, cô còn phải đợi thêm nữa.

Tô Vận lúc này mới nhìn đến Tưởng Mộ Thừa, anh cũng đang nhìn cô từ lúc cô bước vào.

Tưởng Mộ Thừa hỏi cô: “Sao em lại bị điều đến khoa cấp cứu?”

Tô Vận hơi há miệng, cô định nói nhưng thôi. Một lần nữa nhìn anh, cô cảm thấy tủi thân, khổ sở, còn có oán giận.

Cô an ủi Nhiên Nhiên vài câu rồi đi vào phòng giải phẫu chuẩn bị.

Giải phẫu viêm ruột thừa vốn chỉ là tiểu phẫu, sau một tiếng Nhiên Nhiên đã được đẩy ra khỏi phòng. Cô bước ra không thấy Tưởng Mộ Thừa, cũng không theo cô bé về phòng bệnh.

Buổi chiều hôm sau.

Tô Vận ngủ bù xong đến thăm Nhiên Nhiên. Hôm qua trước khi bắt đầu tiểu phẫu, Nhiên Nhiên bắt cô hứa sau đó phải đi thăm cô bé.

Vừa tới cửa phòng bệnh, cửa hơi khép mở, từ bên trong vang ra tiếng cười nói vui vẻ, cô thấy Viên Dĩnh và Diệp Tình Lam.

Diệp Tình Lam đang ngồi gọt táo cạnh Tưởng Mộ Thừa.

Tô Vận xoay người rời đi.

Hôm nay cô vẫn được nghỉ buổi ngày, sau đó trực ca đêm, Cô không hiểu vì sao nhiều bác sĩ như vậy nhưng cô bị xếp làm ba đêm liên tiếp.

Tô Vận quay lại chung cư, không nghĩ Tô Nịnh Nịnh đang sốt.

Cô tìm thuốc cho Nịnh Nịnh uống xong, ăn chút đồ nhẹ rồi nói “Nếu lát nữa em vẫn không hạ sốt thì phải đi truyền nước thôi.”

Tô Nịnh Nịnh lắc đầu: “Không có việc gì, có lẽ hai ngày rồi em không nghỉ ngơi tốt.”

Tô Vận đau lòng nhìn Tô Nịnh Nịnh, chuyện như vậy cô vẫn chưa giúp gì được cô ấy. Buổi sáng cô gọi điện thoại cho Lâm Việt, máy anh vẫn luôn tắt, giờ vẫn chưa thấy gọi lại.

Cô không biết rằng Lâm Việt đã biết chuyện này, anh đang bận đến mức không có thời gian xem điện thoại.

Cô ở chung cư với Tô Nịnh Nịnh mấy tiếng rồi lại đi làm ca đêm.

Sau nửa đêm khoa cấp cứu không còn giải phẫu nào nữa, Tô Vận vào phòng trực ban ngủ gà gật. Trong mơ màng cô cảm giác cửa bị đẩy ra, cô nhập nhèm mở mắt, còn tưởng mắt mình hoa, không nghĩ Tưởng Mộ Thừa bước vào tìm cô.

Anh mang theo một cốc nước ấm, đưa đến trước mặt cô, “Em uống đi, môi khô rồi kia.”

Tô Vận không nhận cốc, cũng không nói gì.

“Rốt cuộc làm sao vậy? Tại sao em lại bị điều đến khoa cấp cứu?”

Tô Vận không nhìn anh, trả lời lấy lệ: “Không sao cả.”

“Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.” Tưởng Mộ Thừa đặt cốc nước lên bàn, anh muốn kéo tay cô nhưng Tô Vận lại tránh đi.”

Không khí trở nên trầm mặc.

Tô Vận nghĩ đến chuyện của Tô Nịnh Nịnh, nếu cô mở miệng xin anh giúp, có lẽ sẽ có đường sống chăng? Cô đứng lên, “Em có chuyện muốn xin anh giúp.”

Tưởng Mộ Thừa nhíu mày: “Em nói cái gì?”

Xin anh giúp?

Tô Vận đi ra ngoài, Tưởng Mộ Thừa đi theo sát cô.

Vẫn là ở con đường nhỏ bên hồ, giờ là hai giờ sáng, nơi này vô cùng yên tĩnh.

Bọn họ đứng đối mặt nhau, Tô Vận vài lần muốn mở lời nhưng không nói ra được, cô cảm thấy vừa bi ai vừa hoang đường.

Vẫn là Tưởng Mộ Thừa hỏi cô trước: “Tại sao em lại bị điều đến khoa cấp cứu?”

Tô Vận không dám nhìn thẳng anh, cô dừng điểm nhìn xuống mặt hồ tối tăm. Cô không trả lời được câu hỏi này của Tưởng Mộ Thừa, bởi vì cô không thể trả lời, chính cô cũng không biết vì sao mình lại bị điều đến khoa cấp cứu.

“Tưởng Mộ Thừa.” Tô Vận lần đầu tiên chính thức gọi tên anh như vậy.

Tưởng Mộ Thừa nhìn cô chăm chú.

Tô Vận lại lần nữa nhìn phía anh: “Em gái em, Tô Nịnh Nịnh không hiểu chuyện, khiến bạn gái anh uỷ khuất rồi. Em có thể thay mặt con bé xin lỗi được không? Nịnh Nịnh đánh bạn gái anh, có thể đừng đuổi cùng giết tận con bé, làm diễn viên chính là sinh mệnh của nó….” 

Những lời sau cùng Tô Vận nghẹn ngào thốt ra.

“Em biết các anh không thiếu tiền, một lời xin lỗi có lẽ cũng không để vào mắt. Nếu Nịnh Nịnh đánh bạn gái anh hai cái, có thể hay không….  Em xin anh hãy nói với cô ấy, nói…. em có thể… em có thể cho cô ấy đánh lại em…. bốn cái hay nhiều hơn cũng được. Xin các anh đừng đối xử với Nịnh Nịnh như vậy. Các anh làm vậy sau này con bé không thể tiếp tục theo đuổi công việc này nữa, nó là sinh mệnh của con bé…”

Tô Vận cảm giác mình không nói được câu gãy gọn nữa, cô vô thức cắn môi, móng tay đã ghim vào lòng bàn tay rất sâu.

Cô cố chịu đau đớn trong lòng, “Anh tư, anh thấy…. chúng ta cũng quen biết nhau, anh giúp em chuyện này được không? Em biết nó sẽ khiến anh khó xử, nhưng em không còn cách nào nữa, cũng không biết tìm ai, chỉ có thể mặt dày tới xin anh thôi. Nịnh Nịnh là người quan trọng trong đời em, em không còn nhiều người thân, em không thể trơ mắt nhìn giấc mơ của cô ấy đổ vỡ.”

Tưởng Mộ Thừa nhìn cô không nói gì, mắt anh tràn ngập giá lạnh.

Tô Vận căn môi dưới, cô lau nước mắt, “Anh tư, em xin anh đấy, có được không?”

Đây là lần đầu tiên cô hèn mọn đi xin xỏ người ta, lại chính là người cô thầm thích, đầu cô đã cúi sát gần xuống cằm rồi nhưng Tưởng Mộ Thừa vẫn thờ ơ.

Cô thấy anh không nói lời nào, cũng không ôm hi vọng nữa, “Thật xin lỗi, đã làm anh khó xử rồi.” Sau đó cô quay người rời đi.

Cô mới đi được hai bước đã bị Tưởng Mộ Thừa kéo trở về, tay cô bị anh nắm chặt đến phát đau, Tô Vận không dám động đậy, cô chờ Tưởng Mộ Thừa thả mình ra.

Tưởng Mộ Thừa rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện: “Anh không biết anh nói thế nào em mới tin anh. Chuyện đuổi cùng giết tận Tô Nịnh Nịnh thật ra có liên quan đến anh, anh không biết cô diễn viên đó là Tô Nịnh Nịnh, cũng không biết cô ấy bị đối xử nghiêm trọng như vậy.”

Nghe lời thừa nhận từ chính miệng Tưởng Mộ Thừa khiến Tô Vận vô cùng đau đớn, cô cố chịu đựng sự tủi thân, nhẹ giọng hỏi: “Cho nên Nịnh Nịnh sẽ không bị như vậy đúng không? Cô ấy vẫn có thể được đóng phim đúng không?”

Tưởng Mộ Thừa không nói chuyện, anh dùng sức ôm chặt lấy cô vào ngực, anh tự trách bản thân, không biết nói lời gì cho phù hợp vào lúc này. Người anh nghĩ anh đã bảo vệ tốt hoá ra lại bị ảnh tổn thương đầy mình. 

Tô Vận ở trong lồng ngực anh không nhúc nhích, cô biết Tưởng Mộ Thừa là người buôn bán, tất nhiên sẽ không làm việc từ thiện, tìm anh cầu xin giúp đỡ đương nhiên cô sẽ phải làm cái gì đó. 

Cô khép mắt lại, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, “Anh tư, đêm mai em tìm anh được không, muốn bao lâu tuỳ anh định đoạt. Chỉ cần anh vui, giúp cho Nịnh Nịnh được quay về đoàn phim thì thế nào cũng được, có được không?”

Trong lòng Tưởng Mộ Thừa rất đau đớn, rất không thoải mái, “Anh xin lỗi, Tô Vận, xin lỗi em.” Anh cúi đầu hung hăng cắn bả vai cô.

Nước mắt Tô Vận càng rơi ào ạt, cô không biết là vì trong lòng đau hay là đau đớn trên bả vai, hay là vì câu xin lỗi của Tưởng Mộ Thừa.

Bàn tay Tưởng Mộ Thừa phủ lên mặt cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh, “Anh không biết em nghe mấy cái tin bóng gió đó ở đâu, em nghe rõ lời anh đây, Diệp Tình Lam không phải bạn gái của anh. Anh chỉ thích một người phụ nữ, tên cô ấy là Tô Vận.”  

Hai mắt Tô Vận đẫm nước mông lung nhìn anh: “Tưởng Mộ Thừa, anh mới nói gì cơ?”

Cô sợ mình bị ảo giác.

Tưởng Mộ Thừa dùng ngón tay lau nước mắt của cô, “Diệp Tình Lam không là gì của anh cả, người anh thích tên là Tô Vận.”

Tô Vận phát ngốc, chớp chớp mắt, sau đó cả người cô đều đờ ra, như đang cố phân biệt giữa mơ và thực.

Trong đầu cô chỉ có mấy chữ quay cuồng, người Tưởng Mộ Thừa thích là cô.

Thật không thể tưởng tượng được.

Tô Vận thừa nhận, trước khi Tưởng Mộ Thừa thổ lộ với cô, đêm nay cô rất oán giận anh, hơn nửa lý do chính là vì anh đã có bạn gái rồi, chỗ còn lại chính là vì anh còn vì cô ta mà làm nhiều việc như vậy. 

Cô vừa hâm mộ vừa ghen ghét, cô giận anh, giận anh cứ nhắn tin, cứ lại gần cô khiến cô ảo tưởng, cô cũng hận chính mình vô liêm sỉ mà đi theo cầu xin anh nữa.

Nhưng đột nhiên sự tình đi vòng vo thế nào người anh thích lại là cô. 

Chuyện này cũng giống như cô bỗng nhiên đi qua cửa hàng bán xổ số, phát hiện trong túi chỉ có hai đồng nhưng đột nhiên phấn khích dâng trào mà mua một vé số, sau đó cũng mong chờ trúng được mấy tỉ, nhưng đó cũng chỉ là ảo tưởng trong đầu thôi chứ cô không dám hi vọng nhiều. Không nghĩ đến tới ngày mở thưởng cô phát hiện chính mình lại trúng giải đặc biệt. Cũng vì thế mà vui quá hoá buồn, đến mức cô muốn khóc ngất đi.

Tuy rằng so sánh kiểu này hơi khập khiễng, chẳng phù hợp nhưng giờ phút này tâm trạng cô đích thực như trúng được giải thưởng tiền tỉ, thấy tiền bay vèo vèo trước mặt, chính là loại cảm giác vui sướng này.

Tưởng Mộ Thừa ôm chặt cô trong ngực: “Tô Vận, em nghĩ anh ăn no dửng mỡ hay sao mà giúp em nhiều lần như vậy? Anh không biết đàn ông khác như thế nào, nhưng anh tuyệt đối không phải loại vì thích kích thích mới mẻ mà giúp em. Vừa rồi em nói dài dòng như vậy, cái gì mà ‘bao lâu tuỳ anh định đoạt’, có phải không?”

Đại não Tô Vận rơi vào trống rỗng, cả cơ thể bất động, nhất thời không hiểu vì sao anh bỗng nói đến chuyện này, nên cô rầu rĩ ậm ừ: “Vâng.”

Tưởng Mộ Thừa: “Vậy Tô Vận, em nguyện ý hầu anh ngủ cả đời chứ?”

Cô nhất thời không tiêu hoá được lời thổ lộ của anh. Tưởng Mộ Thừa nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương để cô thả lỏng.

Nửa phút trôi qua Tô Vận mới khôi phục được ý thức.

Ngủ với anh cả đời, có nguyện ý không?

Có kẻ ngốc mới không muốn.

Nhưng hiện tại không phải thời điểm nói chuyện yêu đương, bọn họ còn có việc quan trọng hơn chưa nói xong kìa.

Tô Vận ngước mắt nhìn anh: “Tưởng Mộ Thừa, anh buông em ra, giờ em không muốn anh. Chuyện của Nịnh Nịnh không xử lý tốt một ngày, em sẽ không quan tâm đến anh ngày đó.”

Tưởng Mộ Thừa bảo đảm với cô: “Chuyện của Tô Nịnh Nịnh là do anh sơ sẩy, anh sẽ cho người điều tra sau, anh có thể đảm bảo mọi chuyện sẽ ổn thoả. Ngày mai anh sẽ trực tiếp gặp em gái em rồi đưa con bé đến đoàn làm phim được không?”

Tô Vận vẫn không buông tha: “Anh có biết cái thuận miệng một câu của anh có thể đem cuộc sống của người khác hoàn toàn huỷ hoại không? Mấy người có tiền chỉ lo đến vui sướng của bản thân, sao nghĩ tới sống chết của người khác.

“Anh sai rồi, xin lỗi em.”

Thật ra chuyện này không thể hoàn toàn trách anh, giờ anh ấy đã hạ thấp bản thân như vậy rồi, Tô Vận không thể nói những lời như vậy nữa.

Nhưng cô vẫn gục mặt xuống, không muốn để ý anh.

Tưởng Mộ Thừa lại nói: “Tô Vận, anh xin lỗi trước rồi mà, em không liên can đến chuyện này đừng nóng giận hại bản thân.”

Tô Vận vẫn thấy vô cùng tủi thân “Tưởng Mộ Thừa, em thấy anh thật không có lý lẽ.”

“Được, vậy đừng để ý tới anh.”

Tưởng Mộ Thừa ôm cô, tuỳ ý để cô phát giận, mặc kệ cô nói cái gì anh đều tiếp. Chờ đến lúc thái độ cô hoà hoãn hơn chút, anh lại hỏi: “Tại sao em lại ở khoa cấp cứu?”

Tô Vận lắc đầu: “Em cũng không biết.”

“Việc này giao cho anh là được.” Tưởng Mộ Thừa vuốt tóc cô, “Về sau này dù có gặp chuyện gì đều phải nói cho anh biết, nghe không? Giống như hôm nay này, thiếu chút nữa thì mọi chuyện hỏng bét.”

Tô Vận gật gật đầu.

Cô nghỉ một lát, lại bắt đầu lặp lại câu kia: “Tưởng Mộ Thừa, giờ em vẫn cảm thấy anh là người sống không lý lẽ.”

Tưởng Mộ Thừa dung túng cô, ôm đầu cô vào ngực, “Nghỉ ngơi chút đã.”

Tô Vận ghé vào trong lòng anh, trên mặt vẫn vương vệt nước mắt, “Tưởng Mộ Thừa.”

“Ừ?”

“Em mồ côi cha mẹ, nhà còn nghèo, hơn nữa… Trong nhà có gánh nặng, cũng không môn đăng họ đối với nhà anh, liệu bố mẹ anh…”

Tưởng Mộ Thừa cắt ngang lời cô, cười nói: “Như vậy đã vội vã muốn gả cho anh rồi.”

“Anh… Em… Em không có ý này…” Tô Vận nhất thời nói năng lộn xộn.

Tưởng Mộ Thừa cúi đầu hôn cô một cái, “Bố mẹ anh cũng lớn tuổi rồi, ông bà từ rất lâu đã không quan tâm đến dòng dõi với môn đăng hộ đối. Anh nhiều năm như vậy chưa từng có bạn gái, lại hay đi cùng Lâm Việt, bố mẹ anh còn tưởng anh với Lâm Việt là một đôi. Mẹ anh còn tìm anh nói chuyện, nếu thật sự anh có gì đó với Lâm Việt, bà sẽ đi thuyết phục bố anh. Em xem đấy, mẹ anh đến gay còn có thể tiếp nhận được, nếu giờ bà biết em là người anh muốn lấy còn cảm kích em không kịp, làm sao có thể không thích em được?” 

Tô Vận cảm động nghẹn ở trong lòng, nhưng cô vẫn cố gắng bật cười, “Thế anh với Lâm Việt có phải là một đôi không hả?”

Tưởng Mộ Thừa đen mặt, trả lời cô: “Không phải, là với người đàn ông khác.”

Tô Vận: “Ai thế?”

“Thẩm Lăng.”

“Thẩm Lăng là ai?”

“Người anh thích.”

“…”

Tưởng Mộ Thừa tranh thủ lúc cô thất thần, cúi đầu ngậm lấy môi cô, nhẹ nhàng mút vào, Tô Vận theo bản năng đẩy anh ra, nhưng lại càng bị anh ôm chặt.



*

Giữa trưa hôm sau, Tô Vận còn đang ngủ thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cô sờ sờ di động, là điện thoại của Triệu Tinh.

“Đại tỷ, em đang ngủ.”

Âm thanh của Triệu Tinh không che giấu được kích động: “Nhanh lên, nhanh chân lên, bạn cũ của tớ hôm qua tới bệnh viện báo danh rồi. Tớ vừa rồi gặp cậu ấy trên đường, giờ cậu ấy đang vào xe lấy đồ cá nhân, chúng ta cùng đến nhà ăn ăn trưa đi. Cho cậu năm phút, mau nhanh nhấc mông xuống đây.”

Tô Vận vẫn mơ mơ màng màng ngủ, hỏi: “Bạn cũ nào cơ?”

“Đậu má, mất trí nhớ à? Mấy hôm trước không phải tớ đã nói với cậu bạn học cũ soái ca của tớ sao?”

Tô Vận: “Đàn ông có vợ có gì đẹp chứ.”

“Trời ạ xem soái ca sẽ có tâm trạng tốt, phơi phới. Tâm trạng tốt thì giải phẫu đạt hiệu suất cao, làm được nhiều ca, sẽ lấy được nhiều tiền thưởng hơn. Nghĩ đi cưng, cuối năm chúng ta sẽ thành phú bà.”  

Tô Vận: “……”

Triệu Tinh khôi phục giọng điệu nghiêm túc: “Cậu ấy là chuyên gia về tim, biết đâu cậu sẽ học hỏi được từ cậu ấy cái gì đó, nói không chừng sau này cậu quay lại khoa tim, có quan hệ tốt với chủ nhiệm khoa thì còn gì phải lo nữa, nhanh lên nhanh lên.”

“Nghe rồi nghe rồi!” Tô Vận buông di động, ngửa mặt lên trần thở dài, giãy giụa vài lần mới ngồi dậy. Thật ra cô khá tò mò, người đàn ông này rút cuộc đẹp trai đến dạng gì mà Triệu Tinh hết lời như vậy.

Tô Vận đi vào nhà ăn, giờ này là giờ cao điểm, cô mất mười mấy phút mới lấy được cơm, sau đó bưng khay qua khu bàn ghế tìm Triệu Tinh.

Có mấy đồng nghiệp đã ăn xong nhưng vẫn ngồi ì không chịu đi, ánh mắt tập trung về phía cạnh cửa sổ.

“Tô Vận, bên này.” Triệu Tinh gọi tên cô, vẫy vẫy tay.

Tô Vận theo tiếng gọi nhìn lại, Triệu Tinh đang ngồi cạnh cửa sổ. Người đàn ông kia đang ngồi quay lưng lại với cô nên cô không thấy được.

Hoá ra vừa rồi mấy người phụ nữ hoa si kia ăn xong không chịu đi là vì ngắm soái ca? 

Thật là không cứu nổi nữa mà.

Chỉ là tầm mắt cô lại dừng lại ở bóng dáng kia, cô phát hiện có điểm quen thuộc, là sự quen thuộc đã ngấm vào cốt tuỷ.

Cô như tự thôi miên bản thân, không có khả năng là anh, sẽ không phải đâu.

Mỗi một bước đi trái tim cô lại thắt lại, co rút đau đớn khiến cô không thở nổi.

Khi Tô Vận còn ôm ảo tưởng rằng đó không phải là anh, thì hiện thực đã tung cho cô một đòn.

Anh quay đầu lại.

Không kịp đề phòng, bốn mắt họ cứ như thế chạm thẳng với nhau.

Bước chân cô dừng lại, cả người tựa như trở thành pho tượng. Đôi tay không kiềm chế được run rẩy đến mức bát canh ở góc khay đổ ra tay. Nhiệt độ nóng bỏng của nước canh làm đỏ cả tay nhưng cô vẫn chẳng cảm giác được gì. 

Khoảng cách mười mét giữa họ, cô cảm giác mình đã sử dụng toàn bộ sức lực cả đời của mình để vượt qua, đến trước bàn ăn. Lúc ngồi xuống, cô thấy mình kiệt sức, cả người lảo đảo.

Triệu Tinh không hiểu chuyện, cười vô tư: “Khi nào cậu biến thành thục nữ như vậy, lết mấy bước nhỏ xíu?”

Sau đó cô ấy giới thiệu: “Đây là bạn học cũ của tớ, Phó Minh Diễm.”

Rồi cô ấy dùng vẻ mặt kiêu ngạo hất hất với người đàn ông: “Đây là người tớ đã nói qua, bọn tớ ở cùng ký túc xá, cũng là lão bà chưa có gì, cô ấy là Tô Vận, xinh đẹp không?”

Phó Minh Diễm không đáp lại, ánh mắt anh vẫn luôn dừng ở trên người Tô Vận. Mắt anh đen như hai tròng mực dán trên người cô, tựa như muốn khoá chặt cô vào tim.

Họ chia tay 6 năm, không nghĩ tới ngày gặp lại ở chỗ này.

Cô đã thay đổi rồi, trong ánh mắt xinh đẹp ấy không còn tìm thấy được sự vô tư, trong trẻo của thời thanh xuân nữa.

Nhưng tựa như cái gì cũng chưa từng thay đổi, vẫn là người con gái anh yêu, xinh đẹp mà ấm áp.

Vẫn là Tô Vận hoàn hồn trước, giọng cô hơi khàn khàn: “Bác sĩ Phó, nghe danh đã lâu.”

Phó Minh Diễm chua xót nghe cô gọi mình, bao nhiêu lời nói nghẹn trong cổ họng, cuối cùng chỉ máy móc nói được ba chữ: “Rất hân hạnh.”

Bữa cơm này Tô Vận ăn chẳng cảm nhận được mùi vị gì. Tất cả đồ ăn trước mặt đều tựa như trong một giấc mơ, cô cứ tưởng mình đã gắp được thức ăn nhưng khi đưa đũa đến miệng mới phát hiện ra cô vốn chẳng gắp nổi cái gì.

Cũng may có Triệu Tinh ríu rít bên tai không ngừng, cô ấy không chú ý đến sự bất thường của cô, mà Phó Minh Diễm thỉnh thoảng cũng sẽ phụ hoạ vài câu nên bữa ăn này không đến nỗi đắng ngắt.

Ăn một nửa thì di động cô vang lên.

Cô nghe máy, “Được, tốt thôi, tôi sẽ đến ngay.” Cô cắt ngang Triệu Tinh, xin lỗi cô ấy: “Khoa cấp cứu vừa có người bệnh cần gấp, tớ phải qua đó đã.”

Không đợi Triệu Tinh trả lời cô đã chạy trối chết.

Triệu Tinh lắc đầu, nói vọng theo: “Không phải tối qua vừa làm đêm nên hôm nay được nghỉ sao?”

Tô Vận chạy xa khỏi nhà ăn mới dừng lại, cô ôm ngực thở hổn hển. Lần đầu tiên cô cảm kích điện thoại của 10086 đến thế, gọi thật đúng lúc.

*10086: số điện thoại dịch vụ khách hàng ở Trung Quốc, giống như số tổng đài 197 của Viettel.

Còn chưa về đến ký túc xá, điện thoại cô lại vang lên lần nữa, cô lập tức nghe, đầu mũi hơi ướt, “Alo.”

“Có phiền em ngủ không?”

“Em dậy lâu rồi, còn đã ăn xong.”

“Anh đã đưa Tô Nịnh Nịnh đến đoàn phim, cô ấy giờ đang rất vui vẻ.”

Tô Vận lập tức quên đi đau buồn trước đó, khẩn trương hỏi: “Sao con bé hết giận vậy?”

Tưởng Mộ Thừa lặng im nửa giây: “Con bé mắng anh một trận.”

Tô Vận: “…”

Việc này hẳn không đủ để Nịnh Nịnh làm vậy.

Tưởng Mộ Thừa lại nói: “Em ấy biết anh là bạn trai em, xin lỗi anh, sau đó con bé mắng em một trập, nói rằng em không có giới thiệu trước.”

Tô Vận lúc này nghĩ lại, rồi cô lập tức giải thích chuyện đó cho Tưởng Mộ Thừa, nói Tô Nịnh Nịnh nghĩ sao nói vậy, anh đừng để những lời nói đó trong lòng.

“Anh sẽ không chấp nhặt với con bé.” Tưởng Mộ Thừa hỏi cô: “Em đang ở ký túc xá?”

“Không.” Tâm trạng Tô Vận rất không tốt, nhìn thấy Phó Minh Diễm, tất cả cảm xúc trong cô nổi dậy như mưa cuộn sóng ngầm không thể kiềm chế.

Giờ cô chỉ muốn gặp anh ngay lập tức, “Anh tư.”

“Ừ?”

“Anh có đang bận không?”

“Làm sao vậy?”

Tô Vận dùng đầu ngón tay lau nước mắt: “Không có gì, sợ anh bận, nói chuyện làm trì hoãn thời gian của anh.”

“Em khóc.” Giọng anh đầy sự khẳng định.

Tô Vận phủ nhận: “Không phải, có thể là do vừa chạy cầu thang, giọng em hơi nghẹn.”

Tưởng Mộ Thừa hỏi lại: “Em không khóc vậy lau nước mắt cái gì?”

Tô Vận sửng sốt, anh còn nhìn được xuyên qua điện thoại? Cô theo bản năng ngẩng đầu, phát hiện bóng dáng quen thuộc ở cửa toà nhà ký túc xá.

Tưởng Mộ Thừa dáng vẻ nhàn nhã dựa vào cửa ô tô, hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng cùng bộ vest màu xanh nước biển trông vô cùng khí chất.

Một tay anh nhàn rỗi, tay còn lại đặt điện thoại bên tai, ánh mắt chuyên chú nhìn về phía cô.

Tô Vận giống như nữ sinh mới yêu, chạy tới nhào vào trong ngực anh.

Tưởng Mộ Thừa vững vàng ôm lấy cô, “Ai bắt nạt em? Chỉ ăn một bữa cơm mà khóc rối tinh rối mù.”

Tô Vận không nói lý: “Là anh chứ ai.”

“Được, anh sai rồi.”

Nước mắt Tô Vận tèm lem trên áo sơmi của anh, cô càng khóc càng thương tâm.

Tưởng Mộ Thừa không hỏi cô gì thêm, chỉ càng ôm chặt cô vào ngực, cằm anh nhẹ nhàng cọ trên đỉnh đầu Tô Vận.

Mười mấy phút sau Tô Vận vẫn còn sụt sịt.

Tưởng Mộ Thừa cúi đầu, dùng mặt mình cọ cọ mặt cô, nói nhỏ: “Hôm nay anh không thay áo cho em tiếp tục lau nước mắt vào đây nhé?”

Tô Vận phụt cười một tiếng, cô không khóc nữa, liếc mắt nhìn anh một cái.

Tưởng Mộ Thừa dùng ngón tay lau nước mắt cô, “Em làm từ nước à?”

Tô Vận nhìn anh: “Vừa rồi ở nhà ăn em gặp người quen cũ, sau đó nghĩ đến mấy chuyện trong quá khứ, nghĩ tới bà ngoại em, cậu,… Bà ngoại em mất 5 năm rồi, còn cậu thì… cậu….” Cô lại nghẹn ngào, không nói được.

“Đừng nói nữa.” Tưởng Mộ Thừa che tai cô lại.

Cái gì anh cũng biết, biết bà ngoại cô vì không chịu nổi cú sốc khi con trai vào tù đã qua đời, còn cậu cô đến giờ tâm thần vẫn không ổn định. Anh biết lúc ấy cô đang làm việc ở bệnh viện Thượng Hải, bởi vì sau khi giải phẫu xảy ra chuyện ngoài ý muốn phải bồi thường một khoản tiền khổng lồ, còn bị bắt từ chức.

Anh còn biết những năm vừa qua cô phải chịu không ít tủi thân.

Cuộc sống của cô mấy năm qua, cái gì anh cũng biết.

“Anh tư.”

“Ừ?”

“Chuyện nhà em anh biết rồi à” Nếu từ lúc ở cửa hàng tự phục vụ anh đã biết cô là ai thì chắc anh đã xem qua tiểu sử cô rồi.

“Ừ, anh có điều tra nên biết một ít.” Anh không thể nào biết đầy đủ mọi chuyện, ví dụ như chuyện tình trước đây của cô, anh không điều tra bởi anh nghĩ đó là chuyện cá nhân của Tô Vận, nếu cô không nói, anh sẽ không tìm hiểu, cũng không hỏi.  

“Yên tâm, anh sẽ không nói cho ai.”

“Vâng.”

“Anh tư.”

“Ừ?”

“Em không muốn truy cứu chuyện quá khứ nữa, cái gì đã trôi qua thì để nó ngủ yên được không?” Không biết vì sao, Tô Vận có một dự cảm rằng Tưởng Mộ Thừa nhất định sẽ điều tra rõ ràng chuyện nhà cô năm ấy để trả lại công bằng cho cô.

Tưởng Mộ Thừa không lên tiếng, anh chỉ dùng sức ôm chặt cô vào ngực. 

“Anh tư!”

Tưởng Mộ Thừa hôn hôn trán của cô, chuyển chủ đề: “Thích gọi anh như vậy?”

“Đúng vậy, anh tư có hai chữ thôi, Tưởng Mộ Thừa tận ba chữ, gọi như vậy sẽ tiết kiệm sức lực.”

Tưởng Mộ Thừa: “…”

Anh bị cái lí do này làm nghẹn chết.

Tô Vận ôm lấy hông anh: “Vậy được không? Không được truy cứu chuyện trước kia, dù có tra ra cũng không thay đổi được hiện tại, chỉ làm bản thân thêm bức bí.” 

Lại trầm mặc, sau đó Tưởng Mộ Thừa mới mở miệng: “Được. Nhưng nếu những người đó về sau còn muốn làm gì em, anh nhất định sẽ thù mới thêm nợ cũ mà giết họ.”

Tô Vận: “…”

Bạo lực vậy?

Cách áo sơmi, cô ôm chặt eo anh, lại nhẹ nhàng gọi: “Anh tư.”

Tưởng Mộ Thừa cười, “Em xác định về sau sẽ luôn gọi anh là ‘anh tư’?”

Tô Vận ngẩng đầu, chớp chớp mắt, “Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”

“Không thành vấn đề.”

Tô Vận lại chôn mặt vào ngực anh, thanh âm rầu rĩ: “Anh tư.”

“Ừ?”

“5 năm trước sau chuyện kia em từng bị đuổi việc, anh có ngại không?”

Tưởng Mộ Thừa hỏi lại: “Tại sao anh lại để ý chứ?”

“Chính là em cảm thấy… Em không xứng với anh.”

Tưởng Mộ Thừa nói nhẹ nhàng: “Vậy thì em phải hiểu rằng từ nay về sau phải đối tốt với anh nhiều vào, anh sẽ cho em tiền tiêu vặt.” 

“Được.” Tô Vận lại ôm anh chặt hơn.

Sau một lúc lâu, Tưởng Mộ Thừa buông cô ra, đưa cô đi thăm Nhiên Nhiên, anh nói Nhiên hai ngày nay vẫn luôn nhắc tới cô, con bé không chịu ăn uống gì nhiều.

Tô Vận nghe xong cảm thấy áy náy: “Để em về chung cư nấu chút cháo mang qua cho con bé.”

Tưởng Mộ Thừa: “Được, anh đưa em đi.”

Hai người lên xe, đi về phía chung cư.

Tô Vận hỏi Tưởng Mộ Thừa: “Anh mua xe này lúc nào vậy?”

Tưởng Mộ Thừa: “Anh mới mua hôm qua, dành riêng để đưa đón em.” Anh nghiêm túc nhìn đường phía trước, sau đó liếc cô, thình lình nói câu: “Tô Vận, em còn phải học tập Tô Nịnh Nịnh đấy.”

“Học con bé cái gì?”

“Bị gây khó dễ thì phải trả đối phương gấp bội.”

Hoá ra là xúi giục cô bạo lực đánh người.

Tô Vận biết Tưởng Mộ Thừa ám chỉ chuyện gì, cô chỉ cười cười, không lên tiếng.

Tưởng Mộ Thừa đánh mắt nhìn gương chiếu hậu, rẽ tay lái.

“Về sau mặc kệ em gặp phải chuyện gì, đừng cố nhẫn nhịn chịu đựng, muốn thế nào thì làm thế đấy, đã có anh thu dọn cục diện rồi.”

“……” Bàn tay Tô Vận nhẹ nhàng co lại, được một người yêu thương vô điều kiện đã là chuyện của mấy năm trước rồi.

Ô tô rất nhanh đã đến tiểu khu. Xe Tưởng Mộ Thừa vừa chạy đến cổng lớn, hệ thống cửa tự động của tiểu khu đã mở ra, lan can ở cổng cũng chậm rãi nâng lên.

Tô Vận trợn mắt há hốc mồm, cái tiểu khu này dù là xe hay người đều phải có thẻ quẹt từ hoặc biển số đã đăng ký trước, xe bên ngoài không được phép vào.

Vậy mà lúc nãy Tưởng Mộ Thừa rõ ràng còn chưa đi qua camera soát trước cửa vậy mà bảo vệ đã mở cổng?

Tưởng Mộ Thừa hạ cửa sổ xe, lúc đi qua chốt bảo vệ anh lễ phép gật đầu với người bên trong, sau đó lại nâng cửa sổ lên.

Điều duy nhất có thế giải thích chính là người bảo vệ này thích Tưởng Mộ Thừa.

Tưởng Mộ Thừa tựa như nhìn thấu suy nghĩ của cô, liếc mắt: “Tiểu khu này là do công ty con của Trung Xuyên khai thác đầu tư.”

Thì ra là thế.

Sau khi vào nhà, Tưởng Mộ Thừa theo thói quen thay giày rồi mở tủ lấy một đôi dép lê nam đi trong nhà, cởi áo khoác của mình, sau đó giúp Tô Vận cởi áo ngoài rồi mang hai chiếc áo vào phòng thay đồ.

Tô Vận rốt cuộc cũng nhìn ra được một sự thật, chủ nhân nơi này là họ Tưởng.

Lúc Tưởng Mộ Thừa đi ra khỏi phòng thay đồ, Tô Vận vẫn còn đứng ngốc ở cửa. Anh đi qua trước mặt, bóp nhẹ má cô, “Hồn bay đâu mất rồi?”

Tô Vận xoa xoa chỗ anh nắn bóp, tự sướng hỏi: “Anh đã lập mưu với em từ lâu rồi đúng không?”

Tưởng Mộ Thừa đứng trên thềm, dù ung dung ngắm cô nhưng nụ cười còn kèm một chút chế giễu: “Cũng chưa lâu lắm.”

Anh còn ngầm nhắc lại cái bình luận trên Weibo của cô.

Tô Vận oán hận lườm anh một cái rồi vào phòng bếp, còn Tưởng Mộ Thừa xoay người lên tầng.

Tô Vận không tự giác quay đầu lại ngắm bóng dáng anh. Chỉ là bóng dáng thôi mà cô không kìm hãm được tình cảm của mình. Ai mà nghĩ đến người đàn ông này là của cô cơ chứ.

Trong lúc cô đang thất thần, chợt Tưởng Mộ Thừa quay đầu lại.

Tô Vận ngẩn ra, cũng chưa kịp thu hồi ánh mắt hoa si.

Tưởng Mộ Thừa nghiêm trang nói: “Anh có thể đảm bảo lúc không mặc quần áo anh còn đẹp hơn.”

Oành một phát, máu trong người Tô Vận tập trung về hết não, cả người cô như bị lửa đốt vậy. Cô thề vừa rồi cô chỉ thưởng thức dáng vẻ anh, tuyệt đối không có ý nghĩ xằng bậy.

Tô Vận sau khi hồi phục khỏi sự xấu hổ, cô bắt đầu nấu cháo, còn Tưởng Mộ Thừa vẫn ở trên tầng không biết bận việc gì.

Lúc thuê nhà, Lâm Việt dặn dò cô rất kĩ rằng ở trên tầng có thư phòng tuyệt đối không được vào. Mỗi lần cô về đây cũng chỉ ở tầng dưới, chưa từng lên tầng trên, hẳn trên đó là không gian cá nhân của Tưởng Mộ Thừa.

Nấu cháo mất một tiếng, Tưởng Mộ Thừa nói rằng sáng nay Nhiên Nhiên không chịu ăn uống gì, trưa cũng chỉ uống ít nước canh, cô lại nấu thêm cho cô bé mấy món thanh đạm.

Lúc Tưởng Mộ Thừa từ trên lầu đi xuống, Tô Vận đang cho đồ ăn vào cặp lồng giữ nhiệt.

“Em toàn tự nấu ăn?”

“Vâng, em tự nấu từ hồi cấp hai, dù không phải cao lương mĩ vị gì, chỉ đơn thuần vừa miệng thôi.”

Tưởng Mộ Thừa đến lấy chiếc nồi trong tay cô, “Để anh lấy nước.”

“Không cần, em đeo tạp dề rồi, anh sẽ làm bẩn áo sơmi mất.” Tô Vận đưa nồi hứng dưới vòi nước.

Tưởng Mộ Thừa cũng không kiên trì. Trước kia có một lần anh nổi hứng làm trứng rán cho Nhiên Nhiên ăn. Kết quả bị con bé ghét bỏ nuốt xuống, miệng kêu oai oái. Mấy năm nay ở nước ngoài anh cũng chưa vào bếp nấu lần nào.

Anh từ phía sau ôm lấy cô: “Về sau dạy anh nấu nhé.”

“Không phải anh rất bận sao, làm gì có thời gian nấu chứ?”

“Cũng đúng. Hiện giờ tập đoàn có hơi nhiều việc nhưng chỉ là họp hành thôi, anh không phải đi xã giao nhiêu, vậy nên nhất định sẽ có thời gian nấu cơm.”

“Trước kia anh rất bận?”

“Ừ, đến mức không có thời gian tìm bạn gái, em nói có bận hay không?”

Tô Vận lấy nước lưng nồi, cô đặt lên bếp, rửa sạch tay rồi chế nhạo anh: “Anh không có thời gian tìm phụ nữ nhưng phụ nữ lại tìm anh đầy.”

Tưởng Mộ Thừa nghĩ nghĩ: “Cũng phải, giống như em…”

Tô Vận cắt ngang: “Tưởng Mộ Thừa, đủ rồi đó.”

Lại định nhai lại chuyện bình luận trên Weibo, anh không biết chán à.

Tưởng Mộ Thừa dựa vào tủ bếp, nhìn Tô Vận lau tay anh bỗng nhớ ra một chuyện, “Em có tiền mặt không?”

“Có.” Trong ví cô chắc nhiều lắm là hai nghìn tệ.

“Cho anh một nghìn.”

“Được.” Tô Vận lại hỏi: “Một nghìn là đủ?”

“Ừ, ngày thường anh không tiêu gì, chỉ để dự phòng thôi.”

Chính là hôm qua Nhiên Nhiên đột nhiên nổi hứng nhất thời, muốn ăn kẹo hồ lô, bắt anh đi mua. Kết quả trong ví không có tiền mặt, mấy chiếc kẹo hồ lô chỉ có vài đồng, anh muốn quẹt thẻ nhưng kết quả ông chủ không chịu bán.

Tô Vận đi lấy ví trong túi sách, Tưởng Mộ Thừa cũng đi theo cô vào phòng khách. Cô lấy 1500 tệ trong ví ra đưa anh. Cô cảm thấy chắc đây là lần đầu tiên Tưởng Mộ Thừa xin tiền phụ nữ, mà còn xin như thể chuyện đương nhiên vậy.

Giống như anh dùng cách này cho cô cảm giác là người phụ nữ độc lập tài chính.

Tô Vận mở ví của anh ra, đập vào mắt là ảnh anh ôm Nhiên Nhiên khi còn nhỏ, lúc ấy trông cô nhóc vô cùng bụ bẫm, giống hệt một chiếc bánh bao.

Cô nhớ đến chiếc ví của cậu, cũng có một chiếc ảnh chụp chung cả nhà. Lúc đó bọn họ mới tốt đẹp làm sao. Về sau bức ảnh ấy bị cậu xé nát khi phát bệnh. Cô nhặt từng mảnh nhỏ mong có thể ghép lại nhưng vẫn thiếu rất nhiều.

Tưởng Mộ Thừa xoa tóc cô, “Chờ Nhiên Nhiên xuất viện anh sẽ đến thành phố C đưa cậu và mợ em về đây. Anh đã hỏi qua, bệnh của cậu em vẫn còn hi vọng.”

Tô Vận tiến lên hai bước ôm chặt anh.

Tại sao cô lại không được gặp anh sớm hơn chứ?

Tưởng Mộ Thừa đưa cô đến trước cửa bệnh viện rồi dừng lại, “Anh còn phải đến công ty, em tự lên phòng Nhiên Nhiên nhé. Buổi tối anh còn phải mở cuộc họp trực tuyến, không đưa em đi ăn được. Em phải nhớ ăn uống đầy đủ để trực đêm nghe không?”

Tô Vận: “Em biết rồi.” Cô cười vẫy tay chào anh.

Lúc cô tới phòng bệnh, Nhiên Nhiên đang thất thần dựa trên đầu giường, nhìn thấy cô đến cô bé vui mừng. “Mợ, cuối cùng mợ cũng đến thăm con, con còn tưởng mợ không quan tâm tới con nữa.” Đứa trẻ luôn nghĩ sao nói vậy.

Tô Vận cười: “Sao mợ làm thế được. Con đói chưa?”

“Vâng, con đang đói sắp chết đây này.” Cô bé nhìn thấy cặp lồng giữ nhiệt trong tay Tô Vận mắt sáng rực “Mợ, mợ nấu cho con à?”

“Ừ, chỉ sợ con ăn không hợp khẩu vị.” Tô Vận bắt đầu múc cháo ra bát.

“Sẽ không đâu, mợ làm nhất định rất ngon.”

Do đói bụng, Nhiên Nhiên vèo phát ăn hết hai bát cháo, cũng ăn sạch đồ ăn nhẹ cô mang đến. Ăn xong cô bé còn xoa xoa bụng: “Con no căng rồi.”

“Vậy để dì đưa con đi bộ nhé.”

“Vâng.” Nhiên Nhiên vui sướng đáp.

Tô Vận vô cùng vui vẻ, trên đường ra thang máy cô còn nhắc Nhiên Nhiên: “Nếu con thấy đau thì chúng ta đi chậm lại chút.”

Các cô đi qua một phòng bệnh thì bỗng cánh cửa phòng đó mở ra từ bên trong, nhìn thấy người vừa bước ra, Tô Vận hoảng hốt, không nghĩ tới lại gặp anh ở đây.

Tầng này toàn phòng bệnh VIP, đều là của các lãnh đạo, không có phòng bệnh của người ngoài, đối với sự xuất hiện của Phó Minh Diễm, cô nghĩ cũng là tất nhiên thôi.

Phó Minh Diễm nhìn cô một lúc lâu rồi mới hỏi: “Buổi chiều em bận gì à?” Lúc đó cô ăn chưa xong đã vội vã rời đi, anh đoán cô không muốn nhìn thấy mình.

Tô Vận miễn cưỡng nở nụ cười, lúng túng: “Ừ, mới vừa giải quyết xong.”

Nhiên Nhiên chính là một cô nhóc giảo hoạt, cô bé đã sớm cảm giác được cái gì đó giữa hai người liền nhanh chân ôm lấy tay Tô Vận: “Mợ, mợ bận nấu cháo cho con đúng không?”

Tô Vận: “…” Quả thật là đúng là một nòi với Tưởng Mộ Thừa, miệng độc như nhau.

Mợ?

Nơi nào đó trong tim Phó Minh Diễm co rút lại đau đớn nhưng trên mặt anh vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh:  “Trong khoa còn có việc, anh đi trước đây.”

Nụ cười trên môi Tô Vận đã cứng đờ, “Vâng.”

Sau khi Phó Minh Diễm rời đi, Nhiên Nhiên gấp gáp không thể kiềm chế: “Mợ, bác sĩ Phó kia thích mợ đúng không?” Cô bé nhìn thấy tên trên ngực áo của người đàn ông, Phó Minh Diễm, chủ nhiệm khoa tim.

Còn không đợi Tô Vận trả lời, Nhiên Nhiên lại nói: “Nhưng mà thích mợ cũng vô ích, có cậu của con, anh ta không có đất diễn đâu, hừ!”

Tô Vận: “…”

Thật là giống Tưởng Mộ Thừa, cực kì tự luyến và tự tin.

Tô Vận đưa Nhiên Nhiên đến bên hồ, vừa đi một vòng cô bé đã gào khóc kêu mệt, không chịu đi, bọn họ mới ngồi xuống ghế nghỉ ngơi.

Nhiên Nhiên còn vì miệng vết thương chưa lành hẳn, mới đi một vòng đã thở hồng hộc.

Vẫn còn đang thở gấp, cô bé liền nói: “Mợ, con muốn xin lỗi.”

“Xin lỗi?”

“Đúng vậy, chính là chuyện của dì Nịnh Nịnh, là lỗi của con, không phải của cậu.” Mắt Nhiên Nhiên tròn xoe, bộ dạng thành khẩn, “Đêm đó nếu không phải tại con, cậu sẽ không xen vào chuyện người khác đâu. Con chỉ nghe lời phiến diện từ dì Viên, con cảm thấy dì ấy là người lớn sẽ không nói dối, nên con tin sái cổ.”

Tô Vận sờ sờ đầu cô bé, “Không có việc gì, không ai trách con.”

“Còn nữa, mợ đừng hiểu lầm rằng cậu thích Diệp Tình Lam. Bộ phim mà cậu đầu tư cho Diệp Tình Lam làm vai chính cũng là vì con, lúc đó con thích dì ấy lắm.”

Tô Vận không nghĩ chuyện như thế này. Tưởng Mộ Thừa nói Diệp Tình Lam không phải bạn gái anh, cô vẫn cho rằng anh với cô ta là gặp dịp thì chơi, ai cũng có nhu cầu riêng.

Tuy rằng trong lòng cô không thoải mái, nhưng cô cũng không có quyền tức giận, rốt cuộc đó cũng là quá khứ của anh, nếu cô so đo thì thật là nhỏ nhen.

Nhưng Tưởng Mộ Thừa hiển nhiên không giải thích gì, cứ để cô hiểu lầm. Cũng có thể là do anh không giỏi giải thích, hoặc cũng có lẽ anh coi đó là chuyện nhỏ, không để trong lòng.

Sau khi đưa Nhiên Nhiên quay lại phòng bệnh, Tô Vận liền quay lại ký túc xá, mấy ngày nay cô chưa được nghỉ ngơi tốt nên muốn về ký túc xá ngủ một giấc trước khi trực đêm.

Nhưng mới ngủ chưa được hai tiếng Tô Vận đã bị chuông di động đánh thức. Cô với điện thoại, trên màn hình là số máy lạ, có thể là của đồng nghiệp ở khoa cấp cứu.

“Alo, ai vậy?”

Không ai đáp lại, điện thoại rơi vào yên tĩnh.

Tô Vận lại ‘alo’ thêm lần nữa, vẫn không động tĩnh. Cô nghĩ là ai đó gọi nhầm máy, đang muốn cúp thì đầu kia truyền đến giọng nói: “Tô Tô, là anh.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện