Sau khi chào hỏi nhau, Viên Dĩnh cũng không có ý rời đi, lại hỏi Tưởng Mộ Thừa có thể ghép bàn cùng được không, cô ta đúng lúc có chuyện muốn nhờ anh giúp.

Tưởng Mộ Thừa không lập tức trả lời, anh nhìn về phía Nhiên Nhiên, nếu cô bé không muốn, anh sẽ trực tiếp cự tuyệt.

Bình thường Viên Dĩnh đối xử với Nhiên Nhiên không tồi, dù Nhiên Nhiên không thích Diệp Tình Lam lắm nhưng vẫn phải để cho Viên Dĩnh chút mặt mũi.

Nhiên Nhiên cười nói: “Cậu, chúng ta đã lâu không ăn cùng dì Viên rồi.”

Ý tứ rất rõ ràng, là đồng ý ghép bàn.

Nhiên Nhiên ngồi cùng Tưởng Mộ Thừa ở một bên, Viên Dĩnh và Diệp Tình Lam ngồi phía của Tưởng Tiểu Mễ.

Sau khi ngồi xuống, Diệp Tình Lam vẫn không tháo khẩu trang xuống, dường như cũng không có ý định làm vậy.

Tưởng Mộ Thừa  liếc mắt một cái, không hỏi nhiều, nhưng vẻ mặt Tưởng Tiểu Mễ tỏ rõ sự khó chịu: “Diệp mỹ nữ, nơi này đồ ăn rất an toàn vệ sinh, người khác cũng không ngồi quá sát cô, cô có thể tháo khẩu trang xuống rồi.”

Diệp Tình Lam do dự, tầm mắt không tự giác hướng về Tưởng Mộ Thừa, nhưng Tưởng Mộ Thừa cứ mải xem di động, căn bản không chú ý tới sự khác thường của cô ta. 

Viên Dĩnh bảo Diệp Tình Lam: “Thôi bỏ khẩu trang xuống đi, trước mặt mọi người ở đây cũng không cần ngại ngùng gì đâu.”

Diệp Tình Lam lúc này mới không tình nguyện đem khẩu trang gỡ xuống, thật ra lúc nãy cô ta không hề muốn ghép bàn, nhưng Viên Dĩnh đã nói ra mất rồi, cô ta không thể khăng khăng đòi ngồi riêng.

“Trời ạ, ai đánh cô vậy?” Tưởng Tiểu Mễ kinh hãi thốt ra.

Tưởng Mộ Thừa và Nhiên Nhiên cũng không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn.

Diệp Tình Lam vùi đầu xuống rất thấp nhưng vẫn có thể nhìn đấy khuôn mặt bị đánh đến sưng đỏ. Nhìn là biết được người đánh cô ta có bao nhiêu cừu hận mới có thể nhẫn tâm hạ tay như thế. 

Tưởng Mộ Thừa theo phép quan tâm hỏi: “Sao lại thế này?”

Không đợi Diệp Tình Lam mở miệng, Viên Dĩnh giành nói: “Ở đoàn làm phim hôm nay có cảnh tát của Diệp Tình Lam cùng bạn diễn nữ khác. Phân đoạn của Diệp Tình Lam cần phải có cảm giác chân thực nên muốn tát cô ta hơi nhiều một chút, thế mà cô ta không chịu, còn xem thường kĩ năng diễn xuất của Tình Lam, tát cô ấy cả hai bên.”

Tưởng Tiểu Mễ tức đến run người, “Người đâu kiêu ngạo vậy!”

Diệp Tình Lam nhìn bên mặt Viên Dĩnh, khẩn trương nuốt nước miếng, cô ta bất ngờ, không nghĩ tới Viên Dĩnh sẽ nói thành như vậy.

Viên Dĩnh lại nói tiếp, “Hoá ra là có quan hệ ngầm với đạo diễn… Aiz, thôi không nói cái này. Toàn bộ đoàn phim không một ai thích cô ta hết, vừa kiêu ngạo lại ngang ngược, đây cũng đâu phải lần đầu tiên cô ta gây sự với Diệp Tình Lam.”

Tưởng Tiểu Mễ hỏi: “Không phải quan hệ giữa Diệp Tình Lam và đạo diễn Trương không tồi sao, tại sao giờ lại dung túng cô gái kia như thế?”

Viên Dĩnh thở dài, “Xưa đâu bằng nay, lúc trước đạo diễn Trương đối xử với Diệp Tình Lam không tồi, không phải là vì nể mặt anh tư sao. Giờ ông ta thấy anh tư không mặn mà với Diệp Tình Lam nữa, đương nhiên sẽ biểu hiện sự bất mãn ra mặt. Con người ta giờ sống thực tế lắm.”

Cô ta nhìn Tưởng Mộ Thừa, uyển chuyển nói, “Anh tư, chuyện này anh nên nói giúp cho Tình Lam một cái. Cô ấy bị đánh trước mặt nhiều người như vậy, chưa nói đến chuyện mất hết thể diện mặt mũi, cô ấy phải nhẫn nhịn. Vậy về sau cô diễn viên kia chẳng phải càng được đà lấn tới sao?”  

Tưởng Mộ Thừa nhẹ nhàng cười, hỏi Viên Dĩnh: “Tôi và Diệp tiểu thư vốn chả liên quan đến nhau, vậy cô bảo tôi lấy cương vị gì nói giúp đây?”

Viên Dĩnh nhất thời bị nghẹn không nói nên lời.

Người xấu hổ hơn còn có Diệp Tình Lam, anh cứ như vậy nói trắng ra những lời đả thương người, còn coi như là lẽ dĩ nhiên, không cần xem sắc mặt người khác.

Viên Dĩnh hoàn hồn, nói: “Anh tư, tôi không vòng vo cùng anh. Tôi không có bản lĩnh lớn nhìn Tình Lam chịu uỷ khuất như vậy được. Vậy đi, đêm nay tôi gặp anh để nhờ anh giúp đỡ một chút, thay mặt cho tôi xả giận. Nếu không phải là cô diễn viên kia quá phận, lại nhiều lần bắt nạt Diệp Tình Lam, tôi sẽ không gặp anh nói ra những lời này. Anh cũng biết tôi rồi đấy, nếu không phải vì bất đắc dĩ tôi đã chả mở miệng ra xin anh giúp.”

Điều này cũng đúng, Tưởng Mộ Thừa biết cô ta mấy năm nay, đây là lần đầu tiên cô ta nhờ vả, lại còn là không phải cho chuyện của mình.

Nhiên Nhiên ở một bên đã đứng ngồi không yên. Cô bé dù sao cũng còn nhỏ, dù không thích Diệp Tình Lam nhưng khi nhìn cô ta bị đánh thành như vậy trong lòng vẫn cảm thấy chút áy náy. Cô bé nghĩ nếu không phải tại mình nhất thời ấm đầu, kêu cậu đầu tư vào bộ phim kia thì Diệp Tình Lam cũng không phải gặp đạo diễn Trương, cũng sẽ không đắc tội ông ta, giờ này cũng không bị tát thành như vậy.

Cô cảm giác mình là kẻ đầu sỏ gây tội.

Nhiên Nhiên lắc lắc tay Tưởng Mộ Thừa: “Cậu, đều là tại cháu, nếu đêm đó cháu cùng cậu đi xem buổi ra mắt biết đâu đạo diễn Trương đã khách khí hơn, không dung túng cô diễn viên kia đánh người. Cô diễn viên kia sao có thể tuỳ ý như vậy mà tát người ta, nếu không cho cô ta bài học thì về sau chẳng phải sẽ càng vô phép tắc sao?”

Tưởng Mộ Thừa xoa xoa đầu cô bé: “Đừng tự trách bản thân.” sau đó anh nhìn về phía Viên Dĩnh: “Ngày mai trợ lý Khương sẽ liên hệ, cậu ấy sẽ xử lý tốt mọi chuyện.”

Viên Dĩnh thu lại khẩu khí, không nghĩ tới Tưởng Mộ Thừa sẽ dễ dàng đáp ứng như vậy, cô ta sảng khoái: “Cảm ơn anh tư. Ngày mai tôi sẽ tự đến Trung Xuyên tìm trợ lý Khương.”

Tưởng Mộ Thừa: “Cậu ấy không ở công ty.”

Viên Dĩnh biết chừng cười nói: “Vậy à, tôi sẽ chờ điện thoại của trợ lý Khương vậy.”

Diệp Tình Lam cũng nhìn về phía Tưởng Mộ Thừa, hốc mắt đều là nước mắt tủi thân, cô ta chấm chấm khoé mắt, “Anh tư, cảm ơn anh.”

Tưởng Mộ Thừa chỉ ừ một tiếng, di động trên bàn rung hai cái, anh lập tức cầm lấy, có thông báo nhắc nhở, đối phương đã cho anh vào danh sách bạn tốt.

Anh nhìn nickname, đổi từ ‘nghe đồn nửa thật nửa giả’ thành ‘Tô Tô’.

Anh hỏi: 【 vừa mới sửa nickname? 】

Tô Vận không nghĩ tới anh sẽ nhắn tin lại nhanh như vậy, cảm giác không tốt lắm, rõ ràng là biết rõ còn cố hỏi, chẳng nhẽ không cho cô xuống sân khấu? 

Tô Vận nhắn lại: 【 em vẫn luôn là Tô Tô mà 】

Tưởng Mộ Thừa: 【 lại giả vờ 】

Tô Vận cười, hỏi anh: 【 anh ăn xong rồi à? 】

Tưởng Mộ Thừa: 【 không có, đang ngồi chờ cơm, em đang ở đâu? 】

Tô Vận: 【 em vừa về ký túc xá, đang chuẩn bị đến nhà ăn. 】

Tưởng Mộ Thừa: 【 nếu không qua đây với anh đi? Còn có Nhiên Nhiên và Gạo Kê em đều biết rồi đấy. Chỗ này không xa bệnh viện đâu, anh bảo tài xế qua đón em nhé? 】

Tô Vận nhìn màn hình ngây ngốc bật cười, như đang ngậm một cục đường vậy. Lúc còn nhỏ cô thích nhất là ăn hoa quả ngọt, mỗi lần cậu đi công tác về đều mua cho cô mấy túi. Rất nhiều năm rồi cô không tìm lại được cảm giác ngọt ngào ấy. Giờ nhìn mấy chữ trên màn hình này, cô bỗng cảm thấy ngọt ngào đến chết.

Tưởng Mộ Thừa lại nhắn, 【 em nói chuyện đi! 】

Tô Vận hoàn hồn, 【 em không đi đâu, em đã hứa sẽ đi ăn cùng bạn cùng phòng rồi, không thể thất hẹn được 】

Tưởng Mộ Thừa: 【 được, vậy nhanh đi ăn đi. 】

Tô Vận nhìn mấy chữ đó, miệng cười khẽ. Cô cảm giác mình nói chuyện với Tưởng Mộ Thừa giống như bạn bè vậy, không khách sáo, không xa lạ, tất cả thật tự nhiên.

Đột nhiên trên vai nặng như có móng heo đè, “Cái gì đây, cậu đang dậy thì à?”

Triệu Tinh thò đầu vào điện thoại, muốn xem xem Tô Vận nhìn cái gì mà đần độn ra từ nãy giờ.

Tô Vận vội thu điện thoại, gạt chiếc móng heo trên vai xuống: “Cậu thật phiền, ra chỗ khác chơi đi.”

Triệu Tinh xoa bóp mặt cô: “Tô Dậy Thì, cậu thành thật xem nào, có phải đang đội nón xanh tớ cặp kè với tên đàn ông nào không?”

Tô Vận đá vào chân cô ấy: “Cậu vừa gọi tớ là gì hả?”

Triệu Tinh sao có thể buông tha cơ hội hóng hớt, cô ấy lăn vào người Tô Vận, ôm lấy cổ cô uy hiếp: “Có khai không? Không khai lão nương sẽ cho ngươi mất đầu.”

Tô Vận biết mình khó thoát bèn nói dối: “Tớ cặp kè với Tô Nịnh Nịnh, cô ấy bảo cô ấy diễn vai nữ chính, về sau sẽ có tiền bao nuôi tớ, được chưa?”

“Xìii” Triệu Tinh vừa nghe đến Tô Nịnh Nịnh liền mất sạch hứng thú, buông cô ra “Thế có đi ăn cơm không, bụng tớ dính vào lưng rồi đây.”

“Đi, đi nào.” Tô Vận mặc thêm áo khoác rồi lấy phiếu ăn, chuẩn bị ra cửa.

Triệu Tinh đang lướt di động bỗng hét: “Aaa, Tô Tô, bạn học của tớ sắp về rồi, từ nay về sau cơm ở nhà ăn sẽ ngon hơn rồi đó.”

“Vì sao chứ?”

“Vì có trai đẹp chứ sao.”

“……”

Triệu Tinh lại hỏi: “Nịnh Nịnh diễn vai chính phim gì thế?”

“Hình như là một bộ phim cung đấu.”

“Cô ấy có rảnh không để tớ hẹn đi ăn cơm, tranh thủ chụp cùng cô ấy mấy kiểu. Tớ sẽ chờ đến lúc cô ấy nổi tiếng sẽ mang đi khoe khoang.”

Tô Vận: “… Trong thời gian này chắc là không đâu, thấy suốt ngày ở đoàn phim, bộ phim ấy mới mở máy mà.”

Triệu Tinh đề nghị: “Vậy cuối tuần này nghỉ chúng ta đi thăm cô ấy đi.”

“Được.”

Kết quả không đợi đến ngày Tô Vận đi thăm, ngay ngày hôm sau, Tô Nịnh Nịnh đã chủ động gọi điện thoại tới, nói cô ấy được nghỉ mấy ngày, muốn về ở cùng Tô Vận.

Buổi chiều sau khi tan tầm, Tô Vận lập tức trở về căn hộ mới thuê kia đã thấy Tô Nịnh Nịnh đứng đó.

Tô Nịnh Nịnh che chắn kín mít, hết khăn cổ lại khẩu trang.

Ở trong thang máy, Tô Vận bảo cô ấy tháo khẩu trang xuống, “Đây là thang máy cá nhân rồi, người khác vào không được, em không cần che kín mít như vậy.”

Tô Nịnh Nịnh không nghe, chỉ nói như vậy sẽ rất phiền, vào nhà cô ấy sẽ bỏ xuống.

Tô Vận không nghĩ tới khu chung cư này to đến thế, tầng trên tầng dưới trang hoàng xa hoa, nhìn qua không giống khẩu vị của Lâm Việt, nhưng phong cách lại đặc biệt giống cách bài trí trong biệt thự của Tưởng Mộ Thừa.

Tô Nịnh Nịnh nhìn Tô Vận một lúc lâu, “Chị mới đi cướp ngân hàng?”

Tô Vận: “… Đây là chỗ của Lâm Việt, ngày thường anh ấy hiếm khi về đây nên cho chị thuê.”

Tô Nịnh Nịnh không biết bữa tiệc sinh nhật kia, vì thế khuyên Tô Vận: “Anh ấy đối với chị không tồi đâu, nhanh gả cho người ta đi.”

Tô Vận không trả lời, mà giục cô ấy kéo khẩu trang xuống.

Tô Nịnh Nịnh chần chừ kéo khẩu trang xuống, thấy khuôn mặt kinh hãi của Tô Vận liền nhanh chóng giải thích: “Đây yêu cầu của kịch bản, để diễn thật nên em phải để cho đối phương đánh, chị, em không sao mà.”

Nhưng hốc mắt Tô Vận vẫn đỏ lên, “Rất đau phải không?”

Cô muốn sờ một chút, nhưng sợ là Tô Nịnh Nịnh đau.

Khuôn mặt cả trái cả phải đều sưng đỏ lên phát sợ.

Tô Nịnh Nịnh lắc đầu, cô không dám nói thêm gì, sợ mình sẽ không kiềm chế được cảm xúc.

“Em nghỉ ngơi đi để chị đi làm món gì đó.” Tô Vận trực tiếp đi  vào phòng bếp, không muốn Tô Nịnh Nịnh nhìn thấy mình rơi nước mắt.

Tô Vận vẫn luôn cho rằng Tô Nịnh Nịnh ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày là để mặt tiêu sưng, khi nào khuôn mặt trở lại bình thường sẽ quay lại đoàn phim.

Nhưng sáng hôm đó, cô nhận được điện thoại của người đại diện của Tô Nịnh Nịnh mới biết được sự tình không đơn giản như cô đã nghĩ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện