Hai người ôm nhau một lúc rồi cùng xuống lầu , còn chưa xuống đến dưới lầu, liền nhìn thấy Mạc Khởi Văn vẻ mặt hưng phấn cầm di động hướng về phía mọi người trong phòng khách nói:" Tin tức vô cùng trọng đại, tin tức vô cùng trọng đại đây!"


Mạc Khởi Văn ngồi xuống bên cạnh Khang lão tiên sinh, điểm vài cái trên di dộng, lúc này Khang lão tiên sinh ngồi gần nên mới nhìn rõ, sau đó mày nhíu nhíu: "Tiểu tử này là ai? Tại sao lại cùng chị dâu của con chụp ảnh?"


Mạc Khởi Văn liền vội nói: " Ông ngoại biết không, người này là một đại minh tinh, hiện tại đang cực kì nổi tiếng, mà chị dâu nhà chúng ta lại là mối tình đầu của anh ta, cháu thực sự là không nghĩ rằng chị dâu lại đã từng trải qua yêu đương với đại minh tinh này đấy."


Sau khi cô ta nói mấy lời này, mọi người sắc mặt ai nấy đều có chút khó coi, Phương Tình đứng ở đầu thang không đi cũng không được, Khang Tư Cảnh nhéo tay cô, mang theo cô dường như không có việc gì đi xuống lầu.


Khang Văn Lệ nhìn thấy cô đi xuống, vừa ăn điểm tâm vừa nói: "Mối tình đầu của đại minh tinh đi xuống kìa!" trong giọng nói đầy trào phúng, xong lại tự mình vỗ miệng mình nói:" Ai da, cái miệng này của ta, người ta hiện tại chính là Khang gia bảo bối." Sau đó cười tủm tỉm nhìn cô nói: "Khang gia bảo bối, hai mẹ của con đã dậy sớm để hầm canh gà cho con từ sáng rồi, nhanh đến đây ăn đi."


Lưu Tâm Lan nghe nói như thế liền không vui, cũng học ngữ điệu của Khang Văn Lệ nói: "Văn Lệ cô vừa mới nói Phương Tình là bảo bối nhà chúng ta, chẳng phải cô cũng là bảo bối sao? Canh gà kia chúng tôi cũng chuẩn bị cho cô một phần. "


Khang Văn Lệ bĩu môi nói: " Thôi bỏ đi, tôi cũng không dám giành phân ăn với Phương Tình đại bảo bối." Lưu Tâm Lan cũng lười phản ứng lại, bà đi qua giúp đỡ Phương Tình ngồi xuống, lại hỏi cô: "Mẹ và mẹ con làm canh gà còn có canh nấm tuyết, con muốn uống cái nào trước?. Bụng của Phương Tình hiện tại cũng không lớn lắm, nhưng mà mỗi lần Lưu Tâm Lan thấy cô xuống lầu liền tiến đến đỡ cô, Phương Tình có cự tuyệt vài lần nhưng không được nên đành để mặc bà. Phương Tình hiện tại vừa nghe đến canh gà liền bụng mạo du, bất quá cô không muốn phụ ý tốt của hai mẹ, liền nói: "Uống canh gà trước đi."


Lưu Tâm Lan thật cao hứng, đứng dậy mang canh gà ra. Phương Tình vừa mới uống một ngụm liền thấy Khang Văn Lệ vừa ra khỏi cửa lại quay lại, phía sau còn dẫn theo một người.


Phương Tình nhìn người đang đi vào cùng Khang Văn Lệ , dưới ánh mắt ý thức mị mị, người này ăn mặc không tầm thường, nhìn ra được khuôn mặt được bảo dưỡng rất tốt, khoảng chừng năm mươi tuổi nhưng nhìn đi nhìn lại thì khuôn mặt kia trông như là mới 40 tuổi. 


Bạch Húc Nghiêu diện mạo có tám phần là di truyền của bà, cho nên có thể tưởng tượng, nếu bà trẻ lại hai mươi tuổi thì tuyệt đối sẽ không thua kém bất cứ cô gái nào. 


Mẹ của Bạch Húc Nghiêu tên là Minh Nhã, trước kia từng là một diễn viên, cuối cùng yêu một doanh nhân , vì ông ta mà từ bỏ sự nghiệp của mình, về sau lại bị người ta vứt bỏ. Chỉ là Phương Tình không hiểu vì sao mẹ của Bạch Húc Nghiêu lại đến đây.


Khang Văn Lệ đi vào lúc sau liền hướng mọi người nói: "Vốn là muốn đi làm thẩm mỹ, không nghĩ tới vừa ra khỏi cửa liền đụng tới vị này. . . . . . Lương phu nhân, Lương phu nhân nói mình chính là mẹ của Hoàng tử Châu Á Bạch Húc Nghiêu, chính là người mà Khởi Văn vừa cho mọi người xem đấy, À.......là người yêu cũ của Phương Tình, bà ấy nói mình tới tìm Phương Tình, cho nên ta đã đưa bà ấy vào đây."


Phương Tình yên lặng buông bát, Minh Nhã đến tìm cô? Tìm cô làm cái gì? Bất quá người tới là khách, Phương Tình vẫn là vẻ mặt khách khí nói: "Cô tìm cháu có chuyện gì?"


Minh Nhã khuôn mặt tươi cười trước hướng Khang gia mọi người gật đầu chào hỏi rồi lại tỏ vẻ áy náy nói:"Thực xin lỗi các vị, làm quấy rầy mọi người ."


 Nói xong bà mới nhìn về hướng Phương Tình, trên mặt lộ ra từ ái nói: "Cũng không có việc gì, chỉ là nghe nói Phương Tình mang thai , tôi liền muốn xác nhận xem đứa bé trong bụng của Phương Tình có phải là của con trai tôi Bạch Húc Nghiêu không. "


 Bà ta nói thực nhẹ nhàng, giống như là đang nói chuyện phiếm với Phương Tình, chỉ là lời này thốt ra đều khiến cho mọi người trong nhà sắc mặt thay đổi, ngay cả Khang Văn Lệ cũng trầm mặt xuống nói:" Bà ở đây phát điên cái gì? Chuyện này sao có thể nói lung tung như vậy?"


Minh Nhã khóe miệng vừa kéo , lại hướng mọi người cười làm lành nói: "Mọi người trước đừng nóng giận, tôi đến đây cũng chỉ để làm rõ chuyện này thôi, nếu như là hiểu lầm, tôi sẽ xin lỗi mọi người, chỉ là vạn nhất đứa nhỏ trong bụng Phương Tình là của con trai tôi, tôi cũng không muốn nó nhận nhầm cha. "


Nói thật, biểu tình tự nhiên của Minh Nhã khi nói ra mấy vấn đề này khiến Phương Tình thấy khiếp sợ, không hổ danh là diễn viên nổi tiếng, bà ta thực sự diễn rất giỏi. 


Kiếp trước khi cô và Bạch Húc Nghiêu ở bên nhau, Minh Nhã cũng thỉnh thoảng đến nấu cơm cho bọn họ, nhưng mà Phương Tình ăn không quen với đồ ăn bà ta nấu, liền nói với bà là để cô tự mình nấu cơm cho hai người bọn họ.


 Không ngờ rằng Minh Nhã trước mặt cô vui vẻ đồng ý, vậy mà sau lưng lại khóc lóc với Bạch Húc Nghiêu, nói là cô ngại bà nhiều chuyện, chuyện tình giống như vậy còn có rất nhiều, bà ta luôn như vậy, một mặt sắm vai bà mẹ hiền lành, một mặt lại tự biên tự diễn, làm cho người ta cảm thấy bà là người hiền lành rộng lượng còn nhận hết khi dễ, khiến cho lúc ấy cô cùng Bạch Húc Nghiêu liên tiếp vì bà ta mà cãi nhau. 


Rồi sau đó cô vì anh ta mà lần lượt bị sinh non, lúc đó bà ta ngày càng lạnh nhạt lại khắc nghiệt nói với cô rằng Bạch gia bọn họ không cần gà mái không biết đẻ trứng. Cô thật không biết rằng bà già này hôm nay muốn diễn thành loại gì.


"Tôi là nghe con trai mình nói rằng mấy tháng trước có gặp Phương Tình ở Nhật Bản , tôi thấy Phương Tình bụng cũng không to lắm, tính thời gian cũng thấy trùng khớp. "


Minh Nhã này nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu khiến xung quanh lâm vào tĩnh mịch im lặng, mẹ của Phương Tình trước hết phục hồi tinh thần lại. Có người nói xấu con gái của bà như vậy, đương nhiên không hề vui, lúc này liền cả giận nói: "Bà đúng là đồ điên! Ở đây ăn nói lung tung cái gì"


Minh Nhã lại làm ra bộ dáng, ôn nhu trấn an nói: "Mọi người trước đừng có gấp, tôi đến cũng chỉ là muốn muốn làm rõ ràng ngọn nguồn."


 Bà ta ánh mắt nhìn chằm chằm Phương Tình, ôn nhu hỏi: "Phương Tình, mau nói cho ta biết, đứa bé trong bụng con là của Bạch gia nhà chúng ta phải không?" Bà ta cười với cô, trên mặt vẫn như cũ lộ ra từ ái, rõ ràng biết nói như vậy sẽ khiến cho mọi người hiểu lầm, cũng biết rõ việc bôi nhọ như vậy đối với Phương Tình tạo biết bao thương tổn, nhưng mà bà ta lại nói quá thoải mái, như là đang nói một vấn đề vô cùng nhỏ với cô. 


Phương Tình biết cho dù tức giận với bà ta cũng sẽ chỉ làm ảnh hưởng đến bảo bối trong bụng, cho nên đến bây giờ đều vẫn duy trì bình tĩnh, bà già này không đáng để cô tức giận.


Cho nên cô vẫn như cũ mang theo một loại lễ phép khách khí nói: "Mấy tháng trước tôi quả thật đi Nhật Bản , bởi vì bạn của tôi là fan của Bạch Húc Nghiêu nên đã bị cô ấy lôi kéo đi xem buổi concert của anh ta.


 Lúc xem xong thì lại vô tình gặp mặt cho nên hàn huyên vài câu. Cũng chỉ là nói chuyện vài câu thôi làm sao mà bà lại nghĩ đứa bé trong bụng tôi là của bạch Húc Nghiêu con trai bà."


Minh Nhã sau khi nghe xong lại cau mày vội vàng hỏi: "Cũng chỉ là nói mấy câu không có chuyện gì khác?" Tuy rằng lời này của Minh Nhã chỉ là giả vờ, nhưng Phương Tình cũng không muốn khiến cho mọi người trong nhà hiểu lầm, dù sao ngày đó cô đến quán mì kia chắc chắn sẽ có camera ghi lại, chỉ cần bảo Khang Tư Cảnh cho người đi điều tra là được.


 Cô đang muốn lên tiếng thì Khang Tư Cảnh đã đứng trước mặt cô nói:" Thời điểm Phương Tình đi Nhật Bản tôi cũng có ở đó, bà không cần dùng những lời nói vô căn cứ này để hãm hại cô ấy."


Lưu Tâm Lan nghe nói vậy mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội nói: "Nếu ngày đó là Tư Cảnh đi cùng, như vậy thì mọi chuyện. . . . . . Lương phu nhân đã hiểu lầm ."


"Hóa ra là có Khang tiên sinh đi cùng." Minh Nhã cúi đầu xuống, bộ dáng có chút tiếc nuối, "Ra là tôi hiểu lầm , tôi ở đây cùng các vị nói lời xin lỗi." Bà ta hướng mọi người cúi đầu lại nói: "Quấy rầy rồi , tôi xin cáo từ."


Phương Tình nắm chặt hai tay, sắc mặt có chút lạnh, Minh Nhã rời đi thật tự nhiên , cho dù vừa rồi đã chứng minh là cô bị hiểu lầm, nhưng chuyện bà ta vừa làm đã như là ném một hòn đá xuống mặt hồ. 


Tuy không đến mức kích thích ngàn tầng bọt sóng, nhưng đã khiến mọi người trong nhà có chút nghi ngờ, hơn nữa còn có mẹ con Khang Văn Lệ ở đây, không biết về sau bọn họ còn lấy chuyện này ra để nói như thế nào nữa. 


Phương Tình có bao nhiêu không cam lòng, cô vội vàng hít thở sâu, cố gắng để tâm tình của mình không ảnh hưởng đến đứa nhỏ, đúng lúc này lại nghe Khang Tư Cảnh ở bên cạnh nói:" Chậm đã!"


Minh Nhã vừa đi tới cửa, bà ta quay đầu lại, vẻ mặt nghi hoặc nói: "Còn có việc gì sao ?"


Khang Tư Cảnh hai tay đút túi, vẻ mặt thanh thản đi tới, anh nghiêng đầu lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, lúc này mới chậm rãi nói: " Bà nói xấu vợ tôi, nói xấu con tôi mà cứ như vậy mà đi sao? Khang gia từ lúc nào lại biến thành cái chợ rồi, người nào cũng dám đến nói lung tung , người nào muốn tới thì tới muốn đi thì đi?" 


Nhẹ nhàng bâng quơ nói, trong lời nói càng như là nói chuyện phiếm, nhưng mà khi anh khẽ nâng mâu quang quét về phía bà ta, Minh Nhã thấy trong ánh mắt kia thấy được một loại trống rỗng đến đáng sợ, điên cuồng, vặn vẹo, lại lộ ra một loại lạnh như băng.


Minh Nhã lúc này bị dọa lui về phía sau vài bước, nhưng mà bà ta rất nhanh phục hồi tinh thần lại, cười gượng nói: " Tôi cũng vừa mới nói a, quả thật là do tôi hiểu lầm ,tôi cũng đã xin lỗi rồi."


Khang Tư Cảnh theo chóp mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ, nhưng mà một tiếng hừ nhẹ đơn giản lại lộ ra một loại u lãnh, tựa như từ một nơi rất xa vọng lại, mà nơi đó âm lãnh lại đáng sợ, làm cho người ta suy nghĩ một chút liền cảm giác da đầu run lên.


"Đặt điều bôi nhọ vợ tôi, đem thể diện của Khang gia dẫm nát dưới chân, chỉ một câu xin lỗi đơn giản là xong sao ?"


". . . . . ."


Tuy rằng Minh Nhã so với Khang Tư Cảnh sống lâu hơn mấy chục tuổi, chính là cái loại khí thế hơn người của anh làm cho người ta da đầu run lên ,vẫn là làm cho bà ta không thể không đối với người đàn ông này sinh ra sợ hãi. Bà ta nói không ra lời, ngay cả cười gượng cũng không, ánh mắt đảo qua đảo lại, xem ra tựa hồ đã bắt đầu chột dạ .


Khang lão tiên sinh vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt già nua vẫn như cũ híp lại, nhất thời liền làm cho người ta có một loại cảm giác gươm quý không bao giờ cùn "Đi điều tra một chút, bà ta là người nào của Lương gia, đưa chồng của bà ta tới, còn có cả con trai siêu sao của bà ta, cùng nhau đối chất."


Khang Tư Cảnh hướng Khang lão tiên sinh vuốt cằm cười, "Vâng, cháu lập tức đi làm."


Hai nam nhân một già một trẻ này của Khang gia khí tràng đều là mười phần cường đại, ở đây mọi người không ai dám nói chen vào, ngay cả Khang Văn Lệ luôn luôn không sợ trời không sợ đất cũng ngồi ở một bên không dám mở miệng nói.


Khuôn mặt được bảo dưỡng tốt đẹp kia của Minh Nhã nháy mắt đã trắng bệch. Bà ta có chút sốt ruột, cười cứng ngắc hướng Khang lão tiên sinh nói: "Lão tiên sinh, hôm nay là tôi lỗ mãng , tôi chân thành xin lỗi, chồng cùng con trai tôi bình thường đều bề bộn nhiều việc, ngài không cần kêu bọn họ đến đây."


Khang lão tiên sinh nghiêm mặt, một chút nhân nhượng cũng không cho, "Cô cứ kiên nhẫn chờ bọn họ đến đây, đừng nhiều lời." Minh Nhã kia sắc mặt lại khó coi, không còn bộ dáng vân đạm phong khinh như lúc trước hỏi Phương Tình. Bà ta có lẽ cũng không đoán được sự tình sẽ thay đổi như vậy.


Phương Tình cũng không thật sự nghĩ rằng bà ta là đến đây nhận cháu, chẳng qua chỉ là vì đứa con trai bị "vứt bỏ" của mình mà đến đây gây khó dễ cho cô. Cho rằng đến đây thọc gậy bánh xe, đảo loạn cuộc sống của Phương Tình ở Khang gia, giúp đứa con của bà ta trả thù cho cô, lại không ngờ rằng người nhà Khang gia quyết định làm rõ đến cùng.


Phương Tình ngồi xuống bên bàn ăn, uống canh gà Lưu Tâm Lan đưa cô, Khang gia nam nhân khi tức giận thật là đáng sợ, Minh Nhã tự nhiên chạy tới đây loạn thật đúng là tìm đường chết, thật đúng như Khang Tư Cảnh nói, bà ta coi Khang gia là cái chợ sao ?


Yên tĩnh một lúc ở phòng khách lại lần nữa náo nhiệt lên, Phương Lận Chi cùng Khang lão tiên sinh nói chuyện, Lưu Tâm Lan chiếu cố Phương Tình ăn điểm tâm, những người khác cũng đều đều đi làm chuyện của mình, mọi người đâu vào đấy cuộc sống tựa như cũng không chịu ảnh hưởng gì.


 Minh Nhã biết rằng bà ta đi không được, tìm một chỗ vị trí ngồi xuống, chỉ là rõ ràng có chút đứng ngồi không yên.


Khang Tư Cảnh làm việc hiệu suất rất nhanh, trong chốc lát ở cửa lớn Khang gia đã có vài người bước vào, đi đầu là một người đàn ông có vóc dáng thấp bé, có chút lớn tuổi, so với Khang lão tiên sinh thì trẻ hơn một chút.


 Bên cạnh ông ta là hai người đàn ông trung niên đỡ ông ta đi vào, nhìn dáng vẻ hẳn là con trai của ông ta, phía sau bọn họ còn có Bạch Húc Nghiêu, anh ta đại khái cũng biết đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt không tốt lắm, bước chân cũng lộ ra trầm trọng.


Minh Nhã nhìn mấy người này tiến vào, từ chỗ ngồi đứng bật dậy, Phương Tình tựa hồ nghe tiếng bà ta hít mạnh một ngụm khí, nhưng bà ta cũng rất nhanh tỏ ra bình thường lại, nhẹ nhàng tiến đến định đỡ người đàn ông kia, lại bị người con trai cao lớn bên cạnh đẩy ra.


 Ông ta cũng không liếc nhìn Minh Nhã một cái, cười ha hả tiến về phía Khang lão tiên sinh nói: "Khang lão gần đây thân thể tốt không?"


Khang lão tiên sinh vẫn vẻ mặt bình tĩnh như cũ, một chút khách khí đều không có, mặt không chút lưu tình nói: "Nếu như không bị người ta đến đây nói mấy chuyện hàm hồ thì rất tốt." Lão nhân khóe miệng vừa kéo tươi cười liền mang theo ý tứ nhận lỗi "Vợ không hiểu chuyện, tôi thay mặt bà ấy cùng lão tiên sinh còn có Khang gia các vị nói lời xin lỗi."


Khang lão tiên sinh hừ một tiếng, không phản ứng lại ông ta, mà là trực tiếp hướng Bạch Húc Nghiêu hỏi: "Mẹ của cậu vừa mới đã chạy tới chất vấn cháu dâu của ta rằng đứa nhỏ trong bụng có phải hay không của cậu, nói là mấy tháng trước hai người ở Nhật Bản đã gặp mặt, chính cậu nói xem, đứa nhỏ trong bụng cháu dâu ta là của cậu sao ?"


Khang lão tiên sinh lời này vừa phát ra, lão nhân kia cùng hai đứa con bên người đều hít một ngụm khí, ông ta híp mắt vẻ mặt không dám tin nhìn về phía Minh Nhã, hiển nhiên cũng không dự đoán được rằng Khang gia tìm bọn họ tới cửa là bởi vì cái này, còn tưởng rằng là bà ta đắc tội với người nhà Khang gia.


Bạch Húc Nghiêu ánh mắt phức tạp nhìn lướt qua Phương Tình, Phương Tình sắc mặt hơi trầm xuống, tuy rằng cô cùng Bạch Húc Nghiêu trong lúc đó cái gì đều không có, nhưng là cô cũng lo lắng Bạch Húc Nghiêu sẽ vì trả thù cô mà cố ý bố trí ra cái gì.


Bạch Húc Nghiêu nhíu mày, cũng ý thức được sự nghiêm trọng của chuyện này, nói: "Là mẹ của tôi hiểu lầm, đứa nhỏ trong bụng Khang phu nhân với tôi không có quan hệ gì, chỉ là tôi cùng Khang phu nhân là bạn cũ, ở Nhật Bản vô tình gặp được liền trò chuyện một chút."


Khang lão tiên sinh liền lại hướng lão nhân kia nói: "Hôm nay tìm ngươi đến chính là vì chuyện này, phu nhân nhà ngươi hôm nay vừa bước vào cửa đã hỏi cháu dâu ta rằng đứa nhỏ trong bụng nó có phải của cậu ta hay không, chạy đến Khang gia ăn nói linh tinh như vậy, đem Khang gia chúng tôi thành cái gì? Là bởi vì có Lương gia cho cô ta chỗ dựa nên mới như vậy coi chúng tôi không ra gì!"


Lương lão nhân tự biết mình đuối lý, hơn nữa Lương gia quả thật cũng không có cách nào cùng Khang gia đối đầu , cho nên lời này nghe được khiến ông ta vô cùng sợ hãi, vội vàng điều chỉnh hô hấp một chút, mới tươi cười nói: "Phu nhân nhà tôi không được đọc qua nhiều sách vở, là người nông thôn nên có chút thô lỗ, ngài không cần cùng bà ấy chấp nhặt."


Khang lão tiên sinh hừ lạnh một tiếng , Lương lão nhân vội hỏi: "Khang lão gia yên tâm, ngày khác tôi sẽ đưa hậu lễ bồi tội, nữ nhân này tôi mang về cũng sẽ giáo huấn ."


Khang lão tiên sinh cười lạnh nói: "Có giáo huấn hay không đâu ai biết? Nếu tất cả mọi người ở trong này, vậy ở trong này giáo huấn đi, Khang gia phòng ở lớn, không ngại cho ngươi mượn."


Lương lão nhân cười có chút cứng ngắc, còn chưa kịp nói chuyện, liền thấy người giúp việc cầm một cái roi đi tới, cũng không phải là cái roi bình thường , mà là xích sắt xuyên thành, thật như là loại roi thời cổ .Khang lão tiên sinh tiếp nhận roi hướng trên mặt đất vụt một cái, thanh âm lạnh như băng lộ ra một loại uy nghiêm không thể kháng cự "Dùng cái này!"


Minh Nhã vừa thấy cái roi kia, chân mềm nhũn, bật người té lăn trên đất, cái roi như vậy đánh vào người bà ta.


 Minh Nhã lúc này mới ý thức được

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện