Theo bản năng, Phương Tình nuốt ực một ngụm nước miếng, cảm giác bàn tay như chạm phải một cục than hồng nóng rực, đốt xuyên qua xương cốt tứ chi của cô, đốt tới mức cô thở không thông.


"Khang... Khang tiên sinh..." Cô lắp bắp, ngay cả mình muốn nói gì cũng quên mất tiêu.Khang Tư Cảnh không nói nữa, hất mạnh tay của cô ra, sửa sang lại quần áo rồi đi thẳng ra ngoài cửa. Mà Phương Tình ngồi yên bất động dõi theo động tác rời đi của anh một hồi lâu rồi mới lấy lại được tinh thần.Cô vô ý thức nhìn xuống lòng bàn tay của mình, cảm thấy bây giờ nó vẫn còn róng rực.


Nhưng mà cứ theo đà này thì phán đoán của cô đều sai bét, cứng ngắc giống như gậy sắt như thế này thì làm gì có bệnh không tiện nói ra. Nghĩ đến đây, Phương Tình không khỏi nhớ lại cảm xúc vừa rồi, trong lòng thầm cảm thán, vật kia lớn quá đi thôi.
Nghĩ rồi mặt cô lại đỏ bừng lên.


Hơn nữa, mới vừa rồi, hình như cô đã trêu chọc anh gì đâu, tại sao anh đã... Phương Tình vội vàng vuốt vuốt mặt, khống chế mình suy nghĩ tới chuyện khác.Phương Tình chờ trong phòng một hồi mà Khang Tư Cảnh vẫn chưa trở lại. Cuối cùng, cô không yên lòng, đi ra ngoài hỏi thăm, rồi mới được mẹ mình cho biết, Khang Tư Cảnh nói là vừa nhận được điện thoại, công ty bên kia có chuyện gấp, ngay cả đồ ngủ cũng chưa kịp thay thì bỏ ra ngoài.


Phương Tình hiểu rõ hơn ai hết, mới vừa rồi anh vẫn luôn ở trong phòng này, làm gì nhận được điện thoại gì đó. Anh gấp gáp bỏ đi như vậy tám chín phần là bởi vì cô.Có phải anh tức giận vì cô hoài nghi anh có bệnh không tiện nói ra?


Cũng đúng mà, đối với phương diện kia, từ trước tới nay, đàn ông đều rất để ý, cô chất vấn như vậy quả thật tổn thương tự ái của người ta.Phương Tình suy nghĩ một lúc rồi gởi cho Khang Tư Cảnh một tin nhắn, "Nếu như em có lỡ lời tổn thương anh, em thật sự xin lỗi."


Mãi đến lúc ngủ, Phương Tình vẫn không nhận được câu trả lời của Khang Tư Cảnh. Ngày hôm sau thức dậy, bên cạnh vẫn trống trơn, như vậy là suốt đêm qua anh không trở về, điện thoại di động cũng không nhận được bất kỳ tin nhắn nào của anh, Phương Tình cảm giác có chút mất mát.


Sáng sớm hôm đó, sau khi Phương Tình ăn sáng xong thì về thẳng công ty. Mãi đến buổi chiều tan sở, cô mới nhận được câu hồi âm của Khang Tư Cảnh. Tuy nhiên tin nhắn không phải là câu trả lời câu hỏi của cô tối hôm qua, mà chỉ là một câu đơn giản: "Tôi đang ở bãi đậu xe ngầm của công ty em."


Phương Tình đi tới bãi đậu xe ngầm, đưa mắt nhìn đã thấy chiếc Rolls-Royce bắt mắt. Cô nhận ra được đây là xe công ty của Khang Tư Cảnh, chắc là hôm nay tài xế đưa anh tới.


Vừa nhìn thấy cô xuất hiện, tài xế Tấn Dương liền xuống xe giúp cô mở cửa xe sau. Phương Tình leo lên xe, quả nhiên Khang Tư Cảnh đã ở bên trong.Từ trên lầu xuống đây, cô đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng vừa mới nhìn thấy Khang Tư Cảnh thì cô lại không được tự nhiên, không khỏi nhớ tới một màn tối hôm qua, anh kéo tay cô nhét vào quần anh, bàn tay cô chạm phải độ cứng nóng rực của anh.


Ngược lại, Khang Tư Cảnh vô cùng thản nhiên, sau khi cô lên xe, anh bảo Tấn Dương đưa bọn họ về thẳng nhà.Suốt đoạn đường đi không ai nói với ai câu nào, không khí lúng túng như thế này khiến cô thật khó chịu. Phương Tình muốn phá vỡ bầu không khí, nhưng lại không biết nói gì với anh.


Muốn nói xin lỗi, thế nào cũng phải nhắc lại chuyện hôm qua, đối mặt như thế này sẽ ngượng chết người, gởi tin nhắn nói xin lỗi vẫn là tốt hơn. Nhưng không giống như cô đứng ngồi không yên, ngược lại Khang Tư Cảnh rất đỗi bình tĩnh.


Xe chạy tới ngã tư đường, đúng lúc đèn đỏ, Tấn Dương dừng xe lại. Bên ngoài là quảng trường Thịnh Hoa, thuộc về sản nghiệp dưới cờ của tập đoàn Thịnh Hoa, cũng xem như là địa bàn của Khang Tư Cảnh. Trước mặt quảng trường là tấm biển quảng cáo rất lớn, là một sản phẩm điện tử trong nước mới vừa đưa ra thị trường.


Công ty sản xuất điện thoại di động này rất có thực lực, người phát ngôn cho sản phẩm đều là những nhân vật đang được yêu chuộng.Mà người phát ngôn cho điện thoại di động lần này của bọn họ là ca sĩ chính kiêm người đại diện của Thiên Đoàn Hàn Quốc có mặt mũi nhất.


Gần đây, người trong nước đang bùng nổ vì vị thần tượng siêu nhân này.Người đàn ông trong biển quảng cáo mặc một bộ trang phục thường ngày, tóc nhuộm vàng, là cách ăn mặc điển hình của minh tinh Hàn Quốc. Diện mạo anh ta rất tuấn tú, da thịt trắng nõn nhẵn nhụi, gương mặt trái xoan còn nhỏ hơn so với cả con gái, ngũ quan tinh xảo xinh xắn.


Cách hóa trang của anh theo sắc màu hun khói đậm đặc, viền mắt đậm đen, cúi đầu hôn điện thoại đang cầm trong tay, giống như vô cùng yêu thích điện thoại di động này. Khóe miệng cong lên mỉm cười, nhưng mắt lại toát ra một loại u buồn rất tự nhiên, kết với với cặp mắt đen và sâu của anh ta, vẻ đẹp này dường như có chút bệnh hoạn.


Thật không đúng lúc, cô nhận biết người này. Anh ta chính là mối tình đầu của cô, Bạch Húc Nghiêu.Sau khi tốt nghiệp trung học, cô và Bạch Húc Nghiêu mới chính thức cặp kè, mà sau khi tốt nghiệp, mẹ đã đưa cô tới thành phố Bắc Kinh. Vì để được ở chung với cô, Bạch Húc Nghiêu cũng chạy tới Bắc Kinh.


Từ lúc cấp 1, anh ta đã học đàn dương cầm, sau khi tới Bắc Kinh phải đi đàn ở một quán bar để kiếm tiền học phí. Mà cũng chính tại nơi này, anh ta đã gặp được người chiêu mộ của một công ty kinh doanh trứ danh.


Người chiêu mộ đó nói anh ta còn trẻ mà sức quyến rũ rất mạnh mẽ. Đang lúc thanh niên tuổi trẻ nhiệt huyết, còn đã từng học về âm nhạc, người nào lại không có mộng trở thành minh tinh, thế nhưng anh ta lại do dự. Bởi vì nếu anh ta đi Hàn Quốc, hai người sẽ không được ở gần nhau, hơn nữa, làm sinh viên luyện tập, thời gian huấn luyện vô cùng cực khổ, có lẽ sau này số lần gặp mặt cô chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.


Nhưng dưới sự khích lệ của Phương Tình, cuối cùng anh ta cũng đáp ứng, đi theo người chiêu mộ về Hàn Quốc.Hàn Quốc là một quốc gia chuyên môn đào tạo minh tinh, cạnh tranh tàn khốc, huấn luyện khắc nghiệt. May mắn là Bạch Húc Nghiêu cũng được xem như sủng vật được cưng như trứng mỏng.


Anh ta không chỉ có ngoại hình xuất chúng, tài năng cũng được công nhận sau khi trải qua nhiều cuộc khảo nghiệm. Dưới danh nghĩa là ca sĩ chủ đạo của công ty M, sau lần trình diễn đầu tiên, anh ta đã nổi tiếng khắp châu Á.Năm ngoái, anh ta và công ty Hàn Quốc hủy bỏ hợp đồng, trở về nước phát triển.


Bởi vì anh ta cũng khá nổi tiếng trong nước, cho nên vừa mới trở lại đã lấy không ít hợp đồng làm người đại diện. Số lượng tiêu thụ của cuốn CD ra mắt đầu tiên ở trong nước được xếp hạng nhất trong nhiều bản danh sách của nền âm nhạc.


Đời trước, cô và Khang Tư Cảnh, còn có cả Bạch Húc Nghiêu dây dưa đến hai năm dài khiến cô tâm lực mệt mỏi. Cuối cùng, ly hôn với Khang Tư Cảnh hoàn toàn khiến cô thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng từ đây về sau cô và Bạch Húc Nghiêu sẽ được vĩnh viễn ở chung một chỗ.Nhưng cuộc sống lại không tốt đẹp giống như cô mong muốn.


Bởi vì sợ ảnh hưởng đến sự nghiệp của Bạch Húc Nghiêu, sau khi ở chung với anh ta, cô đã cố gắng hết sức thu nhỏ sự tồn tại của bản thân, gần như trốn chui trốn nhủi, thấm chí còn len lén phá thai mấy lần. Cũng bởi vì phá thai nhiều lần, ông trời trừng phạt, khiến cô bị sảy thai nhiều lần, về sau nữa trở thành vô sinh.


Vì chuyện này mà cô vô cùng khổ sở, nhưng có thể ở chung với Bạch Húc Nghiêu cô lại cảm thấy rất vui vẻ hạnh phúc. Bọn họ ăn ở với nhau, có chung sở thích, thấu hiểu nhau, có thể trò chuyện không dứt lời.


Cô cảm thấy tất cả những hi sinh cô dành cho anh ta đều đáng giá. Cô vẫn cảm thấy mình thiếu nợ anh ta quá nhiều, cho nên nguyện ý bỏ ra tất cả để bù đắp cho anh ta. Cho dù bị uất ức khổ sở hơn nữa cô cũng im lặng nhẫn nhịn.


Mãi cho đến một ngày, có một nghệ sĩ dưới cờ trong công ty của anh vác cái bụng lớn tới nói cho cô biết, cô ta muốn kết hôn với Bạch Húc Nghiêu.Cô hoàn toàn bị đánh úp tới ngu mặt vì những lời nói này của cô ta.


Người nghệ sĩ này là người mới được công ty của Bạch Húc Nghiêu nâng đỡ gần đây, Phương Tình cũng đã viết không ít lời nhạc cho cô ta, người trong công ty ai cũng biết quan hệ giữa bọn họ, mà cô nghệ sĩ này vẫn thường gọi cô là bà chủ một cách ngọt ngào.


Cô thật sự không thể tin được Bạch Húc Nghiêu sẽ lén lút phản bội cô để theo đuổi một nghệ sĩ đàn em làm chung chỗ. Cô đã chạy tới hỏi anh ta, khi đó Bạch Húc Nghiêu đang ngồi trước đàn dương cầm, luyện tập bài hát anh ta vừa mới sáng tác.


Nghe xong, mấy lời chất vấn của cô, anh ta chỉ hời hợt trả lời một câu: "Không sai, tất cả những lời em ấy nói đều là thật". Em ấy mang thai con của tôi, tôi đang dự tính kết hôn với em ấy."


Anh ta cứ thản nhiên như vậy, giống như là đang tán gẫu với cô, nhưng cũng bởi vì như thế những lời này lại càng nghe có vẻ vô tình lạnh như băng. Mỗi một chữ một câu duờng như biến thành dao găm sắc bén, đâm thấu buồng tim yếu ớt của cô không hề sai lệch.


Cô đã gặng hỏi anh ta tại sao lại đối với cô như vậy, thế nhưng anh ta chỉ cười khẽ một tiếng, bộ dạng giống như một chú hề không chút thương xót, ánh mắt cười nhạo nhìn cô nói: "Phương Tình, là chính cô đã tự tay hủy diệt tình yêu của mình. Có lẽ là cô không biết, lúc tôi biết được cô đã phản bội tôi gả cho người khác, tôi đã đứng đợi bên ngoài ký túc xá của cô một đêm trong khi cơn sốt dày vò mà cô cũng không chịu xuống lầu gặp tôi, trái tim tôi đã hoàn toàn nguội lạnh."


Khi đó, cô chỉ cảm thấy trái tim của mình đau tới mức muốn nứt ra. Anh ta biết rõ ràng cô có nổi khổ tâm riêng, biết rõ cô và Khang Tư Cảnh kết hôn mà vẫn duy trì mối quan hệ trên danh nghĩa mà thôi. Huống chi ban đầu cũng là chính bản thân anh ta muốn xuất hiện trước mặt cô, chính bản thân anh ta muốn quấy rối cô.


Anh ta đã từng nói qua, đời này, anh ta sẽ không bao giờ buông tay cô ra.Nước mắt giống như hạt châu đứt lìa ra khỏi xâu chuỗi, từng hạt từng hạt rơi xuống.


Cô thật sự không nghĩ tới Bạch Húc Nghiêu sẽ đâm cô một dao đau đớn kịch liệt cỡ này.Cô dùng tất cả hơi sức còn lại của mình, dẹp hết tự ái sang một bên, bi ai hỏi anh ta: "Như vậy tất cả những thứ này được xem là cái gì?"Anh ta trả lời: "Dĩ nhiên không là gì cả."Sau đó, giống như là một trò đùa, cô bị đuổi ra khỏi cửa. Không lâu sau đó, anh ta kết hôn với người nghệ sĩ kia, mà chuyện kết hôn của anh ta được giới truyền thông đăng trên trang đầu, liên tục phát tin một tuần.


Người khắp thế giới đều có thể thấy, hôn lễ của bọn ấm áp cỡ nào, cô dâu chú rễ xứng đôi vừa lứa, hình ảnh bọn họ ôm nhau dưới bầi trời xanh biếc trở thành một loại sử thi vĩnh hằng.


Mà cô thì trở lại thị trấn nhỏ không người thăm hỏi, mỗi ngày nhốt mình trong phòng kín cách xa với thế giới bên ngoài, mỗi đêm im lặng liếm láp vết thương trên người.Đoạn thời gian đó cô cứ tưởng là mình sẽ chết.


Nhưng cô không nghĩ tới, thời gian là thứ đáng sợ như vậy. Khi đó, cô cứ tưởng rằng đời này mình sẽ không vượt qua nổi chặng đường này, miệng vết thương vĩnh viễn sẽ không khép lại. Thế nhưng thời gian từ từ qua đi, hôm nay hồi tưởng lại quá khứ, cùng lắm cũng chỉ là một câu nói khẽ, nhìn đi, năm đó mày ngu ngốc cỡ nào.


Ngoài việc này ra, cô đã không còn bất cứ cảm giác dư thừa nào.Lúc Phương Tình phục hồi lại tinh thần thì nhìn thấy đèn xanh đã sáng lên, Tấn Dương khởi động xe, Khang Tư Cảnh bên cạnh cô đang lấy điện thoại di động ra, bấm một số. Trong chốc lát, cô nghe được anh nói với đầu dây bên kia: "Liên lạc nhân viên quản lý quảng trường bên đường Lạc Quang, lập tức tháo biển quảng cáo trước mặt xuống... Không lý do... Tôi không thích."Phương Tình: "...."Phương Tình quay đầu nhìn anh, thấy anh sau khi ra giao phó xong công việc thản nhiên cúp điện thoại.


Xe chạy được một lát, theo bản năng, Phương Tình đưa mắt nhìn về phía sau, quả nhiên đã có nhân viên bắt đầu tháo biển quảng cáo xuống rồi.Phương Tình hít sâu vào một hơi, không lên tiếng. Dường như Khang tiên sinh rất bất mãn đối với Bạch Húc Nghiêu, hai người bọn họ ở hai thế giới khác nhau, giao điểm duy nhất chính là cô.


Phương Tình yên lặng thở dài, cô không biết có phải đàn ông nào cũng đều ham muốn chiếm giữ mạnh mẽ như vậy không? Đã không thích, cũng không cần nhìn không vừa mắt mối tình đầu của vợ mình mà.


Nhưng cho dù có phải như vậy hay không, trong lòng cô vẫn có chút hả hê vì Bạch Húc Nghiêu gặp phải tai họa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện