"Năm đó, bộ Lễ phát công văn, do Thánh thượng hạ chỉ chỉnh sửa học xá và kỳ
thi Hương ở các khu vực, cho nên cần điều động bạc từ trong bộ. Tổng cộng
điều bạc mười bốn lần, tất cả là bốn mươi vạn bảy trăm ngàn lạng bạc trắng."
"Bạc đã phát đến bộ Lễ, chắc bộ Lễ có biên nhận, nhưng ta không tự mình quản
lý những chuyện này, chút nữa kiểm tra sẽ rõ. Mọi công việc đều thực hiện dựa
theo luật pháp của Khánh Quốc, chư vị đại nhân đừng làm khó các quan viên
thủ hạ đáng thương của ta."
"Còn về việc việc liệu khoản bạc này có vấn đề hay không, chỉ cần phát công
văn tới các khu vực các châu, kiểm tra tình hình chỉnh sửa kỳ thi Hương học xá
thư viện trong hai năm qua, là rõ ràng cả thôi."
Phạm Thượng thư ốm đau nhiều ngày, cuối cùng cũng lết thân thể bầy gò bệnh
tật, đến nha môn bộ Hộ mà mình ngày vắng mặt nhiều ngày. Hắn tựa người vào
cửa, uể oải giải thích từng điều một cho các đại nhân trong sảnh.
Quan viên Nhất Xử Giám Sát viện mau chóng đi tới đón đỡ. Hồ Đại học sĩ dẫn
Nhan Hành Thư và các quan viên thanh tra khẩn trương đứng dậy hành lễ. Dù là
quan viên chờ điều tra, nhưng không một ai dám lộ vẻ coi thường.
Vị Thượng thư này đã cai quản Bộ Hộ suốt chín năm ròng, vừa đến nha môn là
mở miệng bào chữa cho thuộc hạ của mình, nhưng lại từng câu từng chữ chỉ ra
hướng đi của khoản bạc này, chỉ cần điều tra một chút thôi là vụ việc này sẽ
được phơi bày. Thế nên sắc mặt của Thái tử lập tức trở nên tái nhợt, ánh mắt
đầy hoang mang.
oOo
“Thượng thư đại nhân.
“Hồ đại nhân.”
Hồ Đại mặt mày mỉm cười, đón Phạm Thượng thư vào.
Các quan viên phụ trách thanh tra bộ Hộ cũng tụ tập lại, dồn dập an ủi Thượng
thư đại nhân vừa khỏi bệnh, thậm chí cả Thượng thư bộ Lại Nhan Hành Thư
cũng không tiện đứng ngoài, trên gương mặt già nua chan chứa lo lắng và quan
tâm chân thành. Các quan viên Giám Sát viện phụ trách điều tra sự vụ bộ Hộ
thậm chí còn cẩn thận từng chút một che chắn cơn gió từ ngoài thổi cho Phạm
Thượng thư, tha thiết đến cực độ.
Bất luận triều đình có thật sự muốn điều tra bộ Hộ hay không, bất luận bệ hạ có
thật sự muốn để Phạm Thượng thư từ chức hay không, nhưng chỉ cần Phạm
Kiến còn ở trong triều một ngày, chỉ cần bệ hạ chưa xé rách phần tình cảm
huynh đệ chung bầu sữa, chỉ cần... Phạm Nhàn vẫn còn sống ở Giang Nam xa
xôi, thế thì các quan viên trong triều này đều không dám có ý coi thường Phạm
Thượng thư.
Cho nên, cảnh tượng lúc này có vẻ hoang đường như hí kịch. Vốn là Thượng
thư bộ Hộ đang bị điều tra, nhưng lại được mọi người quan tâm, bảo vệ cẩn
thận.
Đặc biệt là các quan viên thanh tra của Giám Sát viện, bọn họ đều là người của
Nhất Xử, do Mộc Thiết dẫn đầu, cho tới giờ Nhất Xử vẫn là nha môn mà Phạm
Nhàn trực tiếp quản lý, Phạm Kiến chính là cha của người lãnh đạo trực tiếp
bọn họ, làm sao họ dám làm khó dễ?
Lúc này mặt mày Thái tử tái nhợt, nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng không
khỏi dâng lên cảm giác cực kỳ bất an. Phạm Kiến cáo ốm mấy ngày liền không
đến bộ Hộ, hôm nay vừa xuất hiện, mà dường như đã thu hút sự chú ý của tất cả
mọi người. Vị đại thần này ngày thường không hề nổi bật, nhưng bây giờ cứ
như trên người mang một loại khí tràng nào đó.
Tuy hắn là Thái tử, là quân vương tương lai của Khánh Quốc, nhưng khi đối
diện với Phạm Thượng thư vẫn không thể không đứng dậy, gương mặt nở nụ
cười ôn hòa, an ủi nói: "Thượng thư đại nhân, sức khỏe của ngài đã khá hơn
chưa?"
Thái tử không phải sợ Phạm Nhàn, cũng không quan tâm đến Giám Sát viện.
Chẳng qua thân là người trong hoàng thất, đặc biệt còn là người kế vị ngai vàng,
hắn buộc phải thể hiện một loại khí độ nào đó. Lão Phạm gia và lão Lý gia của
hắn có mối quan hệ sâu đậm, ở Đạm Châu còn có một bà lão đang ngồi xa xa
quan sát. Thái tử không rõ tình cảm của Hoàng đế dành cho nhũ mẫu kia ra sao.
Phạm Kiến cười ngại ngùng, nói: "Tất cả mọi việc của bộ Hộ đều do ta gây ra,
nhưng lại khiến điện hạ và Hồ đại nhân phải tốn công tốn sức, là lỗi lầm của
Phạm mỗ."
Mọi người hàn huyên hai câu, sau đó người ngồi xuống. Tuy Phạm Kiến là
người bị điều tra nhưng chưa có chỉ thị rõ ràng nhắm vào Thượng thư bộ Hộ,
nên hắn hết sức đường hoàng, không hề chối từ, ngồi ngay chính giữa.
Nơi này là bộ Hộ, là lãnh địa của Phạm Kiến.
o O o
Đợi tới lúc tất cả khôi phục bình tĩnh, mọi người mới dời ánh mắt tìm đến vị
Viên ngoại lang Bộ Hộ, Phương Lệ vẫn đang đứng yên tại chỗ cũ.
Ánh mắt của mọi người không giống nhau. Nhan Hành Thư đang cười nhạo trên
nỗi đau của kẻ khác, Thái tử đang do dự. Hồ Đại học sĩ lạnh lùng, Giám Sát
viện cau mày, chỉ có Phạm Thượng thư vẫn bình tĩnh, dường như hắn chẳng hề
nghĩ rằng vì người tên là Phương Lệ này mà sẽ liên lụy đến bao nhiêu người
khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện