Người ở dưới thân không hề tức giận, mềm nhũn nghiêng đầu, run rẩy rơi nước mắt, ánh mắt mờ mịt, nhìn đỉnh đầu đồ xấu xí lên xuống.

Nghê Diễm thấy y không nói gì, một tay nắm lấy cằm y, thấy ánh mắt ướt át nhìn mình, Nghê Diễm cúi đầu hôn lên.

Thân thể bị bàn tay to thô ráp chà đạp phát đâu, lối vào đường như bị vạch ra tìm kiếm, thì ra lại đau đến thế. Lặp đi lặp lại ra vào, Ly Đình giống như rất thích ứng với động tác hung ác, miệng không ngừng rên rỉ.

Nghiệt căn đâm vào nơi sâu nhất, không biết cọ vào chỗ nào, hai chân Ly Đình kẹp chặt eo Nghê Diễm, lỗ nhỏ kẹp co rút chặt lại, vong tình kêu lên, “Chỗ đó…a…ngươi động nữa đi…”

Đau nhức bị cảm giác tê dại thay thế, Ly Đình bật dậy ôm chặt bờ vai Nghê Diễm.

Nghê Diễm nắm chặt lấy eo y, hai người kề sát ngực, thứ mềm nhũn của Ly Đình, cọ sát vào cơ bụng của Nghê Diễm dần cứng lên.

Ly Đình được thoải mái mới lấy lại tinh thân, đồ xấu xí đang ra sức làm. Ly Đình đặt một ngón tay trên trán Nghê Diễm, buộc hắn ngẩng đầu nhìn mình.

Nghê Diễm thuận thế lại muốn hôn lên, Ly Đình nâng cánh tay lên, đập vào vết thương trên đầu vai hắn, “Ngươi nhẹ chút…làm ta cả người toàn dấu vết…nếu như bị người phát hiện…a…cắt đồ xấu xí…của ngươi…”

Bị người đâm thẳng vào run rẩy, dường như chỉ có thể dựa vào hai bàn tay bên eo mới không ngã xuống đệm nhưng Ly Đình vẫn mạnh miệng.

Hai mắt đồ xấu xí đỏ ngầu, nghe không vào những lời của Ly Đình, Ly Đình càng muốn đánh hắn, càng dùng lời nói ngăn cản, hắn càng khó có thể tự khống chế, phía dưới dùng sức, lập tức đâm sâu vào lỗ nhỏ.

“Ah~…” Bàn tay Ly Đình buông lỏng, cuối cùng không bám được vào vai Nghê Diễm nữa. Nghê Diễm nhanh tay, y chưa kịp rơi xuống chăn đã nhanh tay ôm lấy, đỡ người ngồi dậy, vừa ngồi dậy, Ly Đình lại bị nghiệt căn đâm thẳng vào.

Đồ vật thô to đó đâm vào sâu khó thể tin được, Ly Đình dựa vào trong lồng ngực hắn, thân thể thơm mềm, dán lại trên người hắn không một kẽ hở.

Sự kiên nhẫn của đồ xấu xí làm Ly Đình hỏng mất, cảm thấy lỗ nhỏ bị đâm mềm nát, còn không thấy dấu hiệu hắn sắp bắn ra. Ly Đình ngẩng đầu, nghĩ muốn cầu xin hắn, đồ xấu xí tưởng rằng Ly Đình muốn hôn, từng cái hôn nhẹ rơi xuống, râu cằm thô cứng cọ vào hai má Ly Đình, khuôn mặt nhỏ nhắn đều bị cọ đỏ bừng.

“Đau…đâm chết ta rồi…”

Vừa nghe Ly Đình kêu đau, đồ xấu xí đau lòng nhẹ tay hơn, ngay cả nghiệt căn đang đâm vào rút ra liên tục cũng chậm hơn, Ly Đình bị cọ nửa chừng, mơ màng kêu lên.

“Ngươi…nhanh một chút…” Thấy đồ xấu xí còn không có phản ứng, Ly Đình không biết sống chết kêu lên, “Ca ca…ngươi nhanh chút…ngươi làm chết ta rồi…”

Câu này vừa nói ra miệng, cái gì hôn hôn, gọi làm Nghê Diễm chấn động, như là gọi người thân mật nhất vậy, Nghê Diễm mặt đỏ tai hồng, ấn Ly Đình nổi khùng đâm vái cái cho đến khi bắn thẳng vào vách thịt.

Nghiệt căn vừa rút ra, thứ gì đó màu trắng nối nhau chảy ra, Nghê Diễm luống cuống ôm lấy chân Ly Đình, tùy tiện cầm lấy tiết khố trong tay lau sạch sẽ cho y.

Bàn tay nắm chặt lấy đôi chân ấy, da thịt bóng loáng lại có một vết phồng lên, động tác tay Nghê Diễm chậm lại nhìn thoáng qua, là dấu vết trên đùi Ly Đình.

Ly Đình lười biếng mệt mỏi ngẩng mặt, híp mắt chờ đồ xấu xí hầu hạ y, cảm thấy không có động tĩnh, y nâng mắt lên nhìn, thấy đồ xấu xí đang nhìn dấu vết trên đùi y.

Ly Đình cứng người lại, vội vàng vùng vẫy, hung tợn nói, “Còn chưa cút…đợi trời sáng có người đến bắt kẻ thông dâm…’

Đồ xấu xí muốn nói lại thôi nhìn y, Ly Đình dường như bị người ta bắt gặp làm chuyện xấu vậy vô cùng khó xử, nói năng lộn xộn, “Cút đi… buông ra…cút ra ngoài…”

Mới ban nãy còn bắt hắn tiến vào, bây giờ lại giận giữ bắt hắn cút. Nghê Diễm lặng lẽ không tiếng động từ tháp xuống, rối loạn mặc lại quần áo, rồi mới đi ra cửa.

Thấy đồ xấu xí đi đến cửa rồi dừng lại, Ly Đình uy hiếp nói, “Dám quay lại ta cho ngươi biết mặt!” Đồ xấu xí bước một bước, nhưng không xoay người, đi thẳng ra ngoài.

Người vừa đi, Ly Đình mới nản lòng ngồi trên tháp, trong mắt không có ánh sáng, ngay cả khí thế mắng chửi người ban nãy cũng không còn nữa, chậm chạp hồi thần mới một mình đi tắm rửa.

Lỗ nhỏ sử dụng quá độ nhất thời không thể khép lại, không chỉ lỗ nhỏ ngay cả xung quanh cũng vừa đổ vừa nóng, dáng vẻ như vừa bị người khác chà đạp.

Dọn dẹp đống hỗn độn trên tháp, Ly Đình mới đi ngủ, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy thoải mái, cảm giác hơi hơi đau đớn đều có thể bỏ qua.

Cả người đầy dấu vết này, sợ rằng mấy ngày cũng chưa biến mất được, Ly Đình không đợi người hầu hạ, tự ăn mặc chỉnh tề, lười biếng dựa vào trên bàn.

Nha đầu hầu hạ cũng không có cảm giác kỳ quái, vị ở hậu viện này tính tình bất ổn, ai cũng không có thể đoán được tâm tư của y, rửa mặt cho Ly Đình xong liền lui ra.

Ly Đình thầm nghĩ đồ xấu xí kia có thể không biết xấu hổ mà tới đây không, không ngờ rằng hắn còn đến sớm hơn so với ngày thường.

Đặt đồ ăn lên bàn, Ly Đình coi như là an ổn dùng cơm, trong phòng an tĩnh, mang theo vài phần tình sắc mập mờ.

Bên cạnh bỗng nhiên tối sầm, đồ xấu xí trực tiếp ngồi xuống, trong tay không biết khi nào đã cầm một cái rìu, nhìn Ly Đình nói: “Ta thả ngươi đi được không?”

Lúc giơ rìu lên định chém xuống, Ly Đình lấy lại tinh thần, “Dừng tay!”

Nghê Diễm miễn cưỡng dừng lại, khó hiểu nhìn y. Vẻ mặt Ly Đình hoảng loạn, vừa vội vừa tức, “Ngươi điên rồi…không thấy ta, ngươi cứ chờ chết đi…”

Lòng chua xót, không thể thở.

Đồ xấu xí ngơ ngác nhìn y, Ly Đình rưng rưng khóe mắt, mở miệng không giấu nổi âm thanh nức nở, “Vô dụng thôi…nếu ta lén lút chạy…sẽ lại có tộc nhân khác bị đưa tới…ra ngoài cũng không nhìn được ánh sáng, lại còn liên lụy đến nhiều người hơn…”

Giọng nói Ly Đình càng ngày càng nhỏ, Nghê Diễm vén ống quần y lên, ngón tay vuốt ve dấu vết trên người y. Ly Đình không muốn để hắn thấy, mỗi lần phản ứng đều gay gắt.

Ly Đình vặn vẹo mắt cá chân, nhìn thấy Nghê Diễm sắc mặt chăm chú nhìn mình, sợ hắn nói ra mấy lời dịu dàng.

Y lau mặt, nghêng người không đối diện với hắn, miệng âm dương quái khí nói: “Không cần thương hại ta, ta không giống với tên xấu xí nhà ngươi.”

Đều là nô lệ, có gì khác nhau. Chẳng qua trông dễ nhìn một chút, lại bị coi như đồ chơi, tặng tới tặng lui, sợ làm hỏng mất hứng thú của chủ tử, dấu ấn lưu lại ở dưới y phục, tại nơi mắt không nhìn đến.

Ly Đình mất tự nhiên liếc hắn một cái, đồ xấu xí vẫn không chút động tĩnh, y rất sợ hãi, sợ nhận được một chút dịu dàng từ người khác, “Đừng tưởng rằng có đêm hôm qua thì ta và ngươi sẽ không còn giống như ngày thường nữa, đều là ta can tâm tình nguyện, không cần ngươi phải thương hại ta.”

Nghê Diễm bình tĩnh nhìn y một cái, vẫn như cũ không tiếp lời, thu dọn đồ đạc rồi đi mất.

Người đã đi được một lúc lâu rồi, Ly Đình mới hơi bình tĩnh lại, cảm thấy có gì khác khác, nhìn trái phải một hồi, đồ xấu xí này giận dỗi y, không thèm để lại kẹo hạt sen.

Ngày ngày cứ thế trôi qua, chủ tử không ở quý phủ, vị ở hậu viện này dường như bị mọi người lãng quên, không chọc vào còn không trốn nổi sao? Ngay cả nha đầu hầu ạ cũng lười biếng, hai ngày tới một lần, ba ngày tới một lần, dần dần không đến nữa, chỉ có đồ xấu xí vẫn đi sớm về khuya bưng trà rót nước cho vị mỹ nhân nọ.

Coi trời bằng vung còn nhàn rỗi, Ly Đình có thời gian rảnh cáu kỉnh với Nghê Diễm, sau ngày hắn không để lại kẹo hạt sen, hai người không có cơ hội thân thiết trên tháp.

Ly Đình dù không cho, nhưng y có thời gian lại đi khiêu khích, cọ sát làm đồ xấu xí hô hấp nặng nề, thứ đang hạ đột nhiên đứng thẳng, thô to đen sẫm vươn ra, mỗi lần như thế, Ly Đình luôn nói y mệt, cũng chẳng thèm quay đầu lại đi thẳng lên tháp nằm.

Con người kiêu ngạo này, nhìn thấy Nghê Diễm lòng ngứa ngáy, nam tử hán cường tráng cả đời chưa bao giờ mở miệng dỗ dành người khác, nôn nóng đến nỗi vò đầu bứt tai.

Lại qua mấy ngày, trong thực hạp có thêm một con châu chấu làm bằng cỏ, xanh mướt, rất sống động. Ly Đình bĩu môi, cầm trong tay chơi đùa, đồ xấu xí, dỗ dành người ta cũng không biết cách.

Kỳ tướng quân lần này xuất chinh vài ngày, vẫn luôn không có tin tức hồi kinh, chủ nhân cũng thế, vừa đi đã không còn tin tức gì. Trong dân gian, cơm no, trà dư nhàn rỗi bắt đầu lan truyền sợ là trận này khó đánh.

Sắp tới giao thừa rồi, ngay cả tên nô lệ dị quốc như Nghê Diễm ở quý phủ cũng được thưởng, dường như chẳng còn ai nhớ đến mỹ nhân ở hậu viện nữa rồi.

Nghê Diễm dùng tiền đồng đổi khoai lang nóng hầm hập ở nhà bếp, cầm đi thẳng đện hậu viện chỗ Ly Đình.

Tiếng người ồn ào ở tiền viện đều truyền đến tai Ly Đình, một mình đứng ở cạnh cửa nhìn một lúc, trong mắt tràn đầy cô đơn ngây người nhìn phía bên ngoài.

Bóng đen từng bước tới gần, Ly Đình chớp mắt một cái, đồ xấu xí đang cầm mấy củ khoai lang hình thù buồn cười xuất hiện.

Ly Đình cau mặt. “Hừ.”

Khoai lang nướng chín vừa thơm vừa ngọt, Ly Đình hậm hực nhìn hắn, lại mất mặt nói muốn ăn, nhưng Nghê Diễm lại mở miệng trước, “Qua đây.”

Chân không nghe sai khiến bước về phía đồ xấu xí, Ly Đình mặt không tình nguyện, nhưng trong lòng không biết có bao nhiêu đắc ý.

“Bùm” một tiếng, trời sáng lên, trong thành bắn pháo hoa.

Hai người dựa vào cánh cửa ngồi xuống, Nghê Diễm không dám đặt vào tay Ly Đình, y da dẻ mềm mại non nớt, sợ làm bỏng y mất. Đưa cho y một củ đã bóc xong, khoai lang nóng hổi vừa đưa tới gần. Ly Đình thổi thổi nếm thử.

Được người đút cho ăn cũng không cảm thấy xấu hổ, còn chanh chua trách mắng Nghê Diễm, “Đừng có bện mấy con châu chấu xấu xí cho ta nữa, không có chỗ để nữa rồi.”

Vốn đang nhìn người ta nhai chóp chép ăn rất ngon, Nghê Diễm nghe thấy, nói, “Ngươi đều giữ lại, ta còn tưởng ngươi ném hết đi rồi.”

Ai, lỡ miệng nói ra, hai má ly đình bất giác phiếm hồng, ấp úng không còn khí thế lấn áp người như ban nãy, “Ta đã muốn vứt đi sớm rồi…nhưng không có ai vứt hộ ta…”

Nghê Diễm cười nhẹ một tiếng, rước lấy khuôn mặt tối sầm của Ly Đình, y hổn hển đánh hắn, “Ngươi cười cái gì mà cười!”

Đợi ăn xong khoai lang, pháo hoa vẫn còn phóng bùm bùm. Ly Đình không thể bước ra khỏi ngưỡng cửa, đồ xấu xí cùng y đứng bên cửa xem pháo.

Một âm thanh đinh tai nhức óc, pháo hoa đầy màu sắc nổ ra.

Ly Đình ôm cánh tay, nửa bên mặt gục vào cánh tay, giọng khàn khàn hỏi, “Ngươi là người tộc nào?”

“Tộc Du, trên thảo nguyên tới.” Ly Đình đang nghiêng đầu nhìn hắn.

“Tại sao lại tới Trung Nguyên.” Ly Đình rất tò mò, y hoàn toàn không biết gì về nô lệ xấu xí này cả.

“Không đánh lại được, ta không tới thì phải có người khác tới.” Hai người đồng bệnh tương liên.

Ly Đình bất giác chạm vạo vết sẹo trên mặt hắn, “Cái này làm sao mà có?”

Cái này xem như huân chương anh hùng thảo nguyên sao? Khi nước Hạ đánh tới, Nghê Diễm làm thủ lĩnh, chắn một đao cho đứa trẻ.

Nghê Diễm nói rất đơn giản, Ly Đình chỉ cảm thấy kinh ngạc, một đao đó có thể mất mạng đấy, y đưa mắt đánh giá nam nhân xấu xí trước mặt, lôi thôi lếch thếch, cục mịch quê mùa, kỳ thực cũng không xấu đến thế, ngay cả vết sẹo nhìn cũng không đến nỗi dữ tợn.

Ngoài miệng Ly Đình không chịu thừa nhận, lắc đầu, lẩm bẩm nói, “Khoe anh hùng.” Bỗng nhiên dưới chân bị túm chặt, đùi bị nâng lên, Nghê Diễm vén ống quần y lên, dấu ấn lượn vòng trên chân Ly Đình.

“Ngươi làm gì…thả ra…”

Ly Đình vùng vẫy rất mạnh, lần này đồ xấu xí không buông ra, âm thanh nặng nề hỏi, “Đau không?”

Ly Đình người này quý giá như mạng, bị râu của Nghê Diễm chọc một chút đã đỏ mấy ngày liền, vết sẹo như thế này, lúc ấy y đã khóc rất nhiều.

Ly Đình sững sờ, không có động tác, một lúc sau mới lắc đầu. Vết thương đã kết vảy, sớm đã không còn đau nữa rồi.

Đồ xấu xí vẫn luyến tiếc không buông, bình tĩnh liếc mắt nhìn Ly Đình một cái, cúi đầu thành kính hôn lên dấu vết trên đùi, Ly Đình kinh sợ, “Đừng.” Giọng nói nghẹn ngào nhưng không thể ngăn nổi con người cố chấp như tảng đá này.

Môi chạm vào dấu ấn, Ly Đình không hề cảm thấy thoải mái, nước mắt y tràn mi tuôn ra.

Đợi khi Nghê Diễm phải đi, người khóc vô cùng đáng thương kia đã rúc vào trong lòng hắn rồi, cánh tay ôm lấy cổ hắn, ngẩng đầu, vừa khóc vừa sờ soạng muốn hôn hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện