- Hừ, còn có Huyền Cơ Tông kia nữa, không ngờ lại dám ra tay đánh nhau ở trong Lam Quang học viện chúng ta. Đáng tiếc nội viện và ngoại viện, cũng không ở cùng nhau, bằng không những người kia của Huyền Cơ Tông há có thể bình yên rời đi?

Mười người này, nghiễm nhiên là đệ tử nội viện của Lam Quang học viện, là học viên lần này tham gia sát hạch sinh tồn. Mỗi một người đều rất là kiêu ngạo, ngữ khí bá đạo.

Mọi người trò chuyện, trên tay một lão giả đột nhiên xuất hiện một cái lệnh bài, hắn cúi đầu liếc mắt nhìn qua, ánh mắt lập tức sáng ngời.

- Được rồi, sát hạch sinh tồn đã bắt đầu rồi, các ngươi có thể tự thân hành động.

Hai lão giả nhìn nhau, thanh âm vừa mới dứt thì đồng thời trong nháy mắt đã biến mất không còn tăm hơi.

- Đi!

- Săn bắn đã bắt đầu rồi!

Từng đạo thanh âm hưng phấn vang lên, mười bóng người, từ mỗi một phương hướng, nhanh chóng lướt vào núi rừng.

Ở vị trí rừng rậm nơi tân sinh tiến vào, Diệp Huyền và Đông Phương Tử Ti đang nhanh chóng tiến lên vào bên trong núi rừng.

Toàn bộ núi rừng, tràn ngập khí tức viễn cổ, các loại cây cối to cao san sát nhau, mơ hồ còn có tiếng các loại thú hống từ phía xa xa truyền đến.

Sau khi biết quy tắc sát hạch sinh tồn, rất nhiều tân sinh quen thuộc nhau đều đoàn kết ở cùng nhau một cách tự nhiên. Dù sao thứ mà bọn họ phải đối mặt, ngoại trừ nguy hiểm của bản thân sơn mạch ra còn có các học sinh cũ.

- Huyền Diệp, nếu các đạo sư sắp xếp năm mươi viên tinh thạch, chắc chắn sẽ không đặt ở một ít địa phương tương đối an nhàn. Dựa theo suy đoán của ta, rất có thể bọn họ sẽ đem tinh thạch đặt ở một ít sào huyệt của yêu thú, hoặc là những nơi nguy hiểm khác.

Trong lúc phi hành, Đông Phương Tử Ti mở miệng nói.

Diệp Huyền gật gù, trên thực tế, ý nghĩ của hắn gần như giống của Đông Phương Tử Ti.

Nếu như hắn là đạo sư học viện thì hắn cũng sẽ chọn nơi như thế này.

- Năm mươi viên tinh thạch, nếu như muốn chiếm được mười viên trong đó, như vậy đã có thể từ trong Lam Quang học viện lấy được một gốc linh dược cấp thất giai vương cấp, đã như vậy, lần sát hạch sinh tồn này, ta chí ít cần cũng phải chiếm được mười viên tinh thạch trở lên.

Trong lòng Diệp Huyền nghĩ như thế, hồn thức mãnh liệt phát tán ra.

Sưu!

Hồn thức cường hãn của Diệp Huyền ở bên trong núi rừng này trực tiếp tràn ngập ra hơn trăm dặm, tất cả mọi thứ trong phạm vi trăm dặm, đều hiện ra rõ ràng ở trong đầu của Diệp Huyền.

Nơi đó có một đầu Thương lang ngũ cấp!

Ở bên trong cảm nhận của hắn, một đầu Thương lang ngũ cấp đã xuất hiện ở bên trong cảm nhận của hắn.

Thân thể Diệp Huyền khẽ ngoặt một cái, lao đi về vị trí của Thương lang ngũ cấp.

Huyền Diệp đang làm cái gì vậy? Trong lòng Đông Phương Tử Ti mang theo nghi hoặc, nhưng vẫn đuổi theo.

Chỉ chốc lát sau, đầu Thương lang ngũ cấp kia xuất hiện ở trong tầm mắt của Diệp Huyền.

Oanh ầm!

Thương lang ngũ cấp đối với Diệp Huyền hiện tại mà nói, không có chút uy hiếp đáng kể nào. Chỉ chốc lát sau, Thương lang cả người vết thương đầy rẫy, đã bị Diệp Huyền đè xuống mặt đất, không thể động đậy.

Tay phải Diệp Huyền chống lên đầu của Thương lang, lực lượng Thôn Phệ võ hồn mịt mờ tiến vào trong cơ thể của Thương lang, đồng thời cũng triển khai ngự thú quyết. Chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt, đầu Thương lang kia đã bị Diệp Huyền nô dịch.

Buông tay ra, Thương lang ngũ cấp cong đuôi, ảo não rời đi.

- Huyền Diệp, ngươi không giết nó sao?

Đông Phương Tử Ti có chút ngạc nhiên.

Nàng không hiểu hành động của Diệp Huyền, vừa nãy chạy đi, Diệp Huyền đột nhiên tìm tới đầu Thương lang này. Lại trấn áp nó, thế nhưng mà cuối cùng lại không đánh giết.

- Đi.

Diệp Huyền không có giải thích, mà là thả người lao đi về nơi sâu xa trong sơn mạch.

Đông Phương Tử Ti lắc lắc đầu, chỉ đành theo sát phía sau.

Từ lúc nàng vừa bắt đầu đi theo Diệp Huyền thì Diệp Huyền đã nói cùng nàng. Muốn theo hắn thì có thể, thế nhưng nhất định tất cả đều phải nghe hắn chỉ huy.

Ước chừng một khắc sau, Diệp Huyền đã đi tới trước hang động một to lớn.

Từng trận gió tanh từ bên trong huyệt động kia lan truyền ra, mang theo yêu phong nhàn nhạt.

Hai mắt Đông Phương Tử Ti sáng ngời:

- Huyền Diệp, nơi này dường như là hang động của một yêu thú nào đó. Nhìn khí tức để lại ở bên ngoài hang động, rất có thể là yêu thú lục giai, nói không chừng bên trong sẽ có tinh thạch, chúng ta có nên đi vào hay không?

Đối với việc Diệp Huyền có thể tìm kiếm hang động của yêu thú lục giai chuẩn xác như vậy, Đông Phương Tử Ti có chút kinh ngạc, đồng thời cũng hưng phấn không ngớt.

Ở miệng huyệt động, Diệp Huyền khẽ ngửi một cái, lông mày nhất thời nhíu lại.

Ngoại trừ khí tức yêu thú nhàn nhạt ra, từ bên trong huyệt động này còn lan truyền ra mùi máu tanh nhàn nhạt.

Xem ra đã bị người ta nhanh chân đến trước.

Diệp Huyền cau mày.

Hắn biết rõ, muốn thu được một lượng lớn tinh thạch, bằng vào lực lượng của một người như hắn, nhất định có hạn.

Mà ở tìm kiếm đồ vật bên trong rừng núi, không có người nào rõ ràng hơn so với yêu thú sinh trưởng ở trong dãy núi này.

Bởi vậy lúc trước hắn mới trực tiếp tìm tới một đầu Thương lang ngũ cấp, sau khi nô dịch nó, hắn mới biết được một ít tin tức ở gần đây.

Ở trong khu vực của đầu Thương lang này, mạnh nhất chính là một đầu Giác Lân Mãng lục giai. Mà nếu đạo sư của Lam Quang học viện sắp xếp sát hạch, rất có thể sẽ đem tinh thạch đặt ở trong hang động của Giác Lân Mãng. Vì lẽ đó cho nên hắn một đường hăng hái tới đây.

Chỉ là chờ tới khi hắn đi tới miệng huyệt động thì lại phát hiện ta, hang động của Giác Lân Mãng này lại bị người ta nhanh chân đến trước.

Hắn không có đi vào, mà trực tiếp đem hồn thức thẩm thấu vào trong đó, quả nhiên đã phát hiện ra mấy tên học viên, cùng với thi thể Giác Lân Mãng ở bên trong.

- Ha ha ha, vận may của chúng ta quả thực không tồi a. Không nghĩ tới tùy tiện gặp phải sào huyệt của một đầu yêu thú lục giai thì lại có một khối tinh thạch.

Một tên thanh niên cầm trong tay một khối tinh thạch, cười ha ha nói.

Ở bên cạnh hắn, ba tên thanh niên khác cũng vui sướng cười to lên.

- Giác Lân Mãng này cũng thật là đáng sợ, cũng còn may bốn người chúng ta liên thủ, bằng không muốn đánh giết nó, quả thực sẽ tốn rất nhiều sức lực.

Mấy người vừa nói, vừa ra ngoài hang động.

- Huyền Diệp, chẳng lẽ chúng ta không đi vào hay sao?

Đông Phương Tử Ti thấy Diệp Huyền đứng lặng bất động ở cửa động, nàng không nhịn được nghi hoặc hỏi.

- Bên trong có người.

Diệp Huyền lạnh nhạt nói.

- Có người?

Đông Phương Tử Ti ngẩn ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện