Trước khi khi hắn đã từng là Hồn Hoàng bát phẩm, có huyền bảo nhiều đếm không xuể.
Trong đó huyền bảo cửu phẩm Thiên Vân Toái Tinh Toa luôn được hắn mang theo bên người, còn đứng trên bảng xếp hạng huyền bảo trước mười tại Huyền Vực.
Nhưng so sánh với tháp thí luyện này, lại có cảm giác giống như chỉ là đồ chơi của trẻ con.
Điều càng làm cho hắn chấn động kinh ngạc chính là, những huyền văn trên kiến trúc bằng đá này, hắn đã từng là trận văn sư cửu giai, không ngờ hoàn toàn xem không hiểu.
- Tháp thí luyện này thật sự là huyền bảo sao? Nhưng huyền bảo gì, có thể để cho ý thức của võ giả tiến hành chém giết ở bên trong đó? Đồng thời còn thiết lập ra quy tắc như vậy?
Trong lòng Diệp Huyền lại có một phần không dám khẳng định.
- Người trẻ tuổi, muốn sát hạch, để tay ngươi ở trên cửa chính, là được.
Đột nhiên, một giọng nói già dặn uy nghiêm, đột nhiên ở vang lên bên tai Diệp Huyền.
Diệp Huyền bị ọa cho giật mình. Lúc này hắn mới phát hiện ra, trong gian phòng đó lại còn có một người khác.
Người này khoanh chân ở chỗ góc tối, toàn thân bị áo choàng che kín. Trên thân thể người này tản ra khí tức khủng khiếp mênh mông. Hiển nhiên đó là một cường giả đứng đầu của học viện Lam Quang, trấn thủ tháp thí luyện này.
Trước đó, ở thời điểm Diệp Huyền tiến vào, bởi vì chấn động kinh ngạc trước tháp thí luyện này, cho nên hắn hoàn toàn không chú ý tới, trong gian phòng đó vẫn còn có người khác.
Hắn vội vàng thu lại tâm tình, gật đầu nói:
- Vâng.
- Ngươi nhìn thấy tháp thí luyện này, hình như rất giật mình?
Người mặc áo choàng này nghi hoặc, dùng giọng nói khàn khàn hỏi.
Diệp Huyền thoáng hiện ra vẻ cung kính nói:
- Đệ tử chỉ là bị sự to lớn của tháp thí luyện này, dọa cho có chút khiếp sợ.
- Thật không?
Người mặc áo choàng này nhẹ hỏi một câu, nhưng lại hông nói thêm lời nào nữa.
Trước cửa đá, tay Diệp Huyền nhẹ nhàng đưa tới. Một loại cảm xúc có khuynh hướng ôn nhuận kiên cố, truyền lại đến hai tay của hắn.
Đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Huyền phát hiện, kiến trúc bằng đá, không ngờ có thể cho người ta một loại cảm giác ấm áp như vậy.
Diệp Huyền đang nghĩ ngợi, đột ngột có một lực hút khổng lồ, bất chợt từ bên trong cánh cửa đá này truyền đi ra.
Lực hút cực lớn, khiến cho Diệp Huyền căn bản không có cách nào chống lại. Hắn chỉ cảm thấy trong đầu chợt choáng váng, toàn thân đã xuất hiện ở trong một mảnh không gian hư vô.
Đây là một mảnh thế giới tĩnh mịch, xung quanh xám xịt một mảnh. Thật giống như một quảng trường lớn trống trải như vậy, bốn phía xung quanh không có một chút khí tức sinh mạng.
- Nơi này chính là bên trong tháp thí luyện sao?
Diệp Huyền ngắm nhìn bốn phía. Toàn bộ thiên địa, có một mảnh trắng xoá, vô biên vô hạn. Căn bản không nhìn thấy được điểm cuối.
Trong lòng Diệp Huyền âm thầm kinh hãi. Tháp thí luyện này tự hình thành một giới. Đến tột cùng nó là bảo vật gì? May mắn là kiến thức của hắn không tầm thường, cũng không khỏi được chấn động vì tháp thí luyện này.
Sau khi giật mình qua đi, tâm tư của hắn trầm xuống, bắt đầu quan sát bản thân.
Rất nhanh, hắn liền có một phần hiểu biết rõ ràng đối với tình trạng thân thể của mình,
Bởi vì tiến vào tháp thí luyện chỉ là ý niệm, cho nên Vũ Hồn trong thân thể hắn, vẫn không có cách nào hiện ra toàn bộ.
Trừ điều đó ra, ngoại vật giống như thiên hỏa vậy, cũng không có cách nào hiện rõ ở trong tháp thí luyện.
Nhưng mười đạo huyền mạch, thậm chí còn Cửu Chuyển Thánh Thể, công pháp nghịch thiên Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết, lại từng cái một hiện ra ở trong cảm nhận của hắn.
Điều này làm cho hắn đối với sự đáng sợ của tháp thí luyện, có một tầng hiểu biết sâu hơn.
- Người trẻ tuổi, hoan nghênh đi tới sát hạch tháp thí luyện.
Đúng lúc này, một âm thanh cổ xưa, đột nhiên vang lên ở trong không gian trống trải.
Diệp Huyền ngắm nhìn bốn phía, nhưng căn bản không phân biệt ra được phương hướng âm thanh truyền tới.
- Người trẻ tuổi, điều ngươi phải làm, chính là chiến thắng kẻ địch trước mắt ngươi, tiến thẳng không lùi.
- Hiện tại, sát hạch bắt đầu.
Âm thanh cổ xưa, dần dần đi xa.
- Vù!
Ngay vào lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở chỗ trăm thước trước người Diệp Huyền. Đây là một bóng dáng thân mặc võ bào màu đen, trong tay cầm một thanh trường kiếm, thân cao, hình thể, huyền khí lực khí tức trên người hắn lại giống hệt với Diệp Huyền. Điều khác biệt duy nhất chính là khuôn mặt người mặc áo đen này mơ hồ, không nhìn rõ ràng được ngũ quan.
Vèo!
Bóng dáng của người mặc áo đen này vừa xuất hiện, ánh mắt nhất thời tập trung vào trên người Diệp Huyền. Thân hình hắn chợt thoáng động. Trong chớp mắt, khoảng trăm thước đã thu nhỏ. Trong nháy mắt bóng người màu đen đi tới trước mặt Diệp Huyền, trường kiếm trong tay đột nhiên đâm ra.
Vèo!
Giống như độc xà thè lưỡi, kiếm quang sắc bén, trong nháy mắt chợt bạo phát ra một điểm hàn tinh, phút chốc xẹt qua đầu của Diệp Huyền.
Vù vù vù!
Trong hư không, từng sợi tóc bay xuống. Trên mặt Diệp Huyền có vết máu. Hắn kinh hãi nhìn cảnh tượng như vậy.
Chỉ là một chiêu, hắn lại bị thương.
Nhanh, quá nhanh. Một đòn vừa rồi, quả thực quá nhanh.
Hắn thiếu chút xíu nữa, thậm chí không kịp né tránh.
Nếu như không phải kiếp trước hắn có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, với một đòn vừa rồi, hắn khẳng định đã bị đào thải. Đến lúc đó, ngay cả một hít thở cũng không có thể kiên trì được. Hắn nhất định sẽ trở thành trò cười lớn sát hạch cho các học sinh cũ khoá trước.
- Tại sao có thể như vậy được?
Hắn thì thào tự nói, không dám tin tưởng vào mắt mình.
Luận về thiên phú chiến đấu, Diệp Huyền tràn ngập lòng tin đối với mình.
Kiếp trước, hắn lấy cảnh giới Vũ Hoàng bát giai, là có thể cùng Cửu Thiên Vũ Đế tranh phong, trải qua gian khổ chiến đấu, không dưới vạn trận.
Theo hắn nghĩ, thông qua cửa thứ nhất, nhất định là chuyện vô cùng dễ dàng. Đừng nói là cửa thứ nhất. Lấy kinh nghiệm chiến đấu của hắn, cho dù là một hơi thở vọt tới tầng sáu tầng bảy, Diệp Huyền cũng không cảm thấy bất ngờ.
Dù sao, thể tinh thần mô phỏng ra, chỉ là tương đương với thực lực bản thân hắn.
Nhưng mà tầng thứ nhất này, lần đầu tiên giao đấu, lại cho hắn một đòn cảnh cáo.
Mà ở thời điểm hắn đang kinh hãi, bóng người màu đen kia dĩ nhiên lại một lần nữa phát động tấn công.
Vèo vèo vèo!
Kiếm quang sắc bén, mạnh mẽ giống như sóng lớn ngập trời, mênh mông không dứt. Sóng sau nối tiếp với sóng trước, liên miên bất tận.
- Đây là... kiếm ý nước chảy!
Diệp Huyền trừng mắt, trong lúc vội vàng, thân hình vội vàng lùi về phía sau, thân hình của hắn mờ ảo, giống như một con chim yến đang bay lượn ở trong bão tố phong ba, mặc cho sóng lớn trùng kích, nhanh chóng né tránh.
Trong đó huyền bảo cửu phẩm Thiên Vân Toái Tinh Toa luôn được hắn mang theo bên người, còn đứng trên bảng xếp hạng huyền bảo trước mười tại Huyền Vực.
Nhưng so sánh với tháp thí luyện này, lại có cảm giác giống như chỉ là đồ chơi của trẻ con.
Điều càng làm cho hắn chấn động kinh ngạc chính là, những huyền văn trên kiến trúc bằng đá này, hắn đã từng là trận văn sư cửu giai, không ngờ hoàn toàn xem không hiểu.
- Tháp thí luyện này thật sự là huyền bảo sao? Nhưng huyền bảo gì, có thể để cho ý thức của võ giả tiến hành chém giết ở bên trong đó? Đồng thời còn thiết lập ra quy tắc như vậy?
Trong lòng Diệp Huyền lại có một phần không dám khẳng định.
- Người trẻ tuổi, muốn sát hạch, để tay ngươi ở trên cửa chính, là được.
Đột nhiên, một giọng nói già dặn uy nghiêm, đột nhiên ở vang lên bên tai Diệp Huyền.
Diệp Huyền bị ọa cho giật mình. Lúc này hắn mới phát hiện ra, trong gian phòng đó lại còn có một người khác.
Người này khoanh chân ở chỗ góc tối, toàn thân bị áo choàng che kín. Trên thân thể người này tản ra khí tức khủng khiếp mênh mông. Hiển nhiên đó là một cường giả đứng đầu của học viện Lam Quang, trấn thủ tháp thí luyện này.
Trước đó, ở thời điểm Diệp Huyền tiến vào, bởi vì chấn động kinh ngạc trước tháp thí luyện này, cho nên hắn hoàn toàn không chú ý tới, trong gian phòng đó vẫn còn có người khác.
Hắn vội vàng thu lại tâm tình, gật đầu nói:
- Vâng.
- Ngươi nhìn thấy tháp thí luyện này, hình như rất giật mình?
Người mặc áo choàng này nghi hoặc, dùng giọng nói khàn khàn hỏi.
Diệp Huyền thoáng hiện ra vẻ cung kính nói:
- Đệ tử chỉ là bị sự to lớn của tháp thí luyện này, dọa cho có chút khiếp sợ.
- Thật không?
Người mặc áo choàng này nhẹ hỏi một câu, nhưng lại hông nói thêm lời nào nữa.
Trước cửa đá, tay Diệp Huyền nhẹ nhàng đưa tới. Một loại cảm xúc có khuynh hướng ôn nhuận kiên cố, truyền lại đến hai tay của hắn.
Đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Huyền phát hiện, kiến trúc bằng đá, không ngờ có thể cho người ta một loại cảm giác ấm áp như vậy.
Diệp Huyền đang nghĩ ngợi, đột ngột có một lực hút khổng lồ, bất chợt từ bên trong cánh cửa đá này truyền đi ra.
Lực hút cực lớn, khiến cho Diệp Huyền căn bản không có cách nào chống lại. Hắn chỉ cảm thấy trong đầu chợt choáng váng, toàn thân đã xuất hiện ở trong một mảnh không gian hư vô.
Đây là một mảnh thế giới tĩnh mịch, xung quanh xám xịt một mảnh. Thật giống như một quảng trường lớn trống trải như vậy, bốn phía xung quanh không có một chút khí tức sinh mạng.
- Nơi này chính là bên trong tháp thí luyện sao?
Diệp Huyền ngắm nhìn bốn phía. Toàn bộ thiên địa, có một mảnh trắng xoá, vô biên vô hạn. Căn bản không nhìn thấy được điểm cuối.
Trong lòng Diệp Huyền âm thầm kinh hãi. Tháp thí luyện này tự hình thành một giới. Đến tột cùng nó là bảo vật gì? May mắn là kiến thức của hắn không tầm thường, cũng không khỏi được chấn động vì tháp thí luyện này.
Sau khi giật mình qua đi, tâm tư của hắn trầm xuống, bắt đầu quan sát bản thân.
Rất nhanh, hắn liền có một phần hiểu biết rõ ràng đối với tình trạng thân thể của mình,
Bởi vì tiến vào tháp thí luyện chỉ là ý niệm, cho nên Vũ Hồn trong thân thể hắn, vẫn không có cách nào hiện ra toàn bộ.
Trừ điều đó ra, ngoại vật giống như thiên hỏa vậy, cũng không có cách nào hiện rõ ở trong tháp thí luyện.
Nhưng mười đạo huyền mạch, thậm chí còn Cửu Chuyển Thánh Thể, công pháp nghịch thiên Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết, lại từng cái một hiện ra ở trong cảm nhận của hắn.
Điều này làm cho hắn đối với sự đáng sợ của tháp thí luyện, có một tầng hiểu biết sâu hơn.
- Người trẻ tuổi, hoan nghênh đi tới sát hạch tháp thí luyện.
Đúng lúc này, một âm thanh cổ xưa, đột nhiên vang lên ở trong không gian trống trải.
Diệp Huyền ngắm nhìn bốn phía, nhưng căn bản không phân biệt ra được phương hướng âm thanh truyền tới.
- Người trẻ tuổi, điều ngươi phải làm, chính là chiến thắng kẻ địch trước mắt ngươi, tiến thẳng không lùi.
- Hiện tại, sát hạch bắt đầu.
Âm thanh cổ xưa, dần dần đi xa.
- Vù!
Ngay vào lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở chỗ trăm thước trước người Diệp Huyền. Đây là một bóng dáng thân mặc võ bào màu đen, trong tay cầm một thanh trường kiếm, thân cao, hình thể, huyền khí lực khí tức trên người hắn lại giống hệt với Diệp Huyền. Điều khác biệt duy nhất chính là khuôn mặt người mặc áo đen này mơ hồ, không nhìn rõ ràng được ngũ quan.
Vèo!
Bóng dáng của người mặc áo đen này vừa xuất hiện, ánh mắt nhất thời tập trung vào trên người Diệp Huyền. Thân hình hắn chợt thoáng động. Trong chớp mắt, khoảng trăm thước đã thu nhỏ. Trong nháy mắt bóng người màu đen đi tới trước mặt Diệp Huyền, trường kiếm trong tay đột nhiên đâm ra.
Vèo!
Giống như độc xà thè lưỡi, kiếm quang sắc bén, trong nháy mắt chợt bạo phát ra một điểm hàn tinh, phút chốc xẹt qua đầu của Diệp Huyền.
Vù vù vù!
Trong hư không, từng sợi tóc bay xuống. Trên mặt Diệp Huyền có vết máu. Hắn kinh hãi nhìn cảnh tượng như vậy.
Chỉ là một chiêu, hắn lại bị thương.
Nhanh, quá nhanh. Một đòn vừa rồi, quả thực quá nhanh.
Hắn thiếu chút xíu nữa, thậm chí không kịp né tránh.
Nếu như không phải kiếp trước hắn có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, với một đòn vừa rồi, hắn khẳng định đã bị đào thải. Đến lúc đó, ngay cả một hít thở cũng không có thể kiên trì được. Hắn nhất định sẽ trở thành trò cười lớn sát hạch cho các học sinh cũ khoá trước.
- Tại sao có thể như vậy được?
Hắn thì thào tự nói, không dám tin tưởng vào mắt mình.
Luận về thiên phú chiến đấu, Diệp Huyền tràn ngập lòng tin đối với mình.
Kiếp trước, hắn lấy cảnh giới Vũ Hoàng bát giai, là có thể cùng Cửu Thiên Vũ Đế tranh phong, trải qua gian khổ chiến đấu, không dưới vạn trận.
Theo hắn nghĩ, thông qua cửa thứ nhất, nhất định là chuyện vô cùng dễ dàng. Đừng nói là cửa thứ nhất. Lấy kinh nghiệm chiến đấu của hắn, cho dù là một hơi thở vọt tới tầng sáu tầng bảy, Diệp Huyền cũng không cảm thấy bất ngờ.
Dù sao, thể tinh thần mô phỏng ra, chỉ là tương đương với thực lực bản thân hắn.
Nhưng mà tầng thứ nhất này, lần đầu tiên giao đấu, lại cho hắn một đòn cảnh cáo.
Mà ở thời điểm hắn đang kinh hãi, bóng người màu đen kia dĩ nhiên lại một lần nữa phát động tấn công.
Vèo vèo vèo!
Kiếm quang sắc bén, mạnh mẽ giống như sóng lớn ngập trời, mênh mông không dứt. Sóng sau nối tiếp với sóng trước, liên miên bất tận.
- Đây là... kiếm ý nước chảy!
Diệp Huyền trừng mắt, trong lúc vội vàng, thân hình vội vàng lùi về phía sau, thân hình của hắn mờ ảo, giống như một con chim yến đang bay lượn ở trong bão tố phong ba, mặc cho sóng lớn trùng kích, nhanh chóng né tránh.
Danh sách chương