Nhưng giờ phút này bọn họ không thể nghĩ nhiều như vậy.
- Mang đi.
Quản sự trung niên quát chói tai, Vương Kiệt và Cố Duẫn lập tức bị hộ vệ nhìn chằm chằm và mang vào phòng thẩm vấn của Thông Thiên các.
- Chúng ta là khách quý Thông Thiên các, các ngươi không thể đối xử với ta như vậy.
- Chúng ta là thiếu gia Vương gia và Cố Gia, Thông Thiên các các ngươi làm như vậy, có cân nhắc qua hậu quả hay không?
Vương Kiệt và Cố Duẫn quát chói tai.
Đáp lại bọn họ là đôi mắt lạnh lùng và nghiêm túc của đám hộ vệ.
- Hai vị khách quý, lúc trước có mạo phạm xin thứ lỗi.
Quản sự trung niên lau mồ hôi lạnh trên trán, cung kính nói ra.
Thiên Địa Huyền Hoàng bốn cấp, địa cấp, huyền cấp và hoàng cấp đều có thể dùng tiễn mua được, chỉ có thiên cấp là không thể mua sắm, bởi vậy trong mắt nhân viên nội bộ Thông Thiên các, chỉ có khách quý thiên cấp mới thật sự là khách quý.
- Hai vị, khách quý thiên cấp là không cần xếp hàng, có thông đạo khách quý cho các vị, chỉ cần đưa lệnh bài ra là nhân viên sẽ cho vào.
Thấy Diệp Huyền không nói lời nào, quản sự trung niên nói ra.
- Vậy thì mang bọn ta đi qua đi.
Diệp Huyền gật đầu nói một câu.
Vốn hắn không định xuất ra lệnh bài màu vàng, bởi vì kể từ đó sẽ bạo lộ thân phận mình là người ủy thác Thanh Xuân Bất Lão Đan, nhưng mà tình huống vừa rồi không thể không lấy ra.
Hôm nay lấy ra Diệp Huyền cũng không sao cả, dùng địa vị và quy củ của Thông Thiên, cho dù biết rõ thân phận của mình cũng không bại lộ cho thế lực khác, điểm này Diệp Huyền rất có lòng tin.
Kết quả là.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của những võ giả bình thường và đệ tử thế gia, Diệp Huyền và La Thành được quản sự Thông Thiên các cung kính dẫn vào trong Thông Thiên các, căn bản không cần xếp hàng.
Cảnh tượng này làm cho mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Đặc biệt là những võ giả ở khu vực bình thường chỉ cảm thấy trong lòng có ngàn câu con mẹ nó xuất hiện trong đầu.
Đệ tử vừa rồi là La gia sao?
Đúng là trâu bò quá mà, có lệnh bài khách quý màu vàng, rõ ràng không cần lại đi xếp hàng ở khu vực bình thường, quả thực cũng quá vô danh.
Nếu như không náo ra chuyện vừa rồi, cuối cùng cũng sẽ không không ai biết sẽ có hai khách quý thiên cấp của Thông Thiên các lại xếp hàng trong đội ngũ bình thường.
So sánh với hai người, đám người Vương Kiệt và Cố Duẫn chỉ cần lệnh bài màu bạc đã hung hăng càn quấy như thế, căn bản chỉ là tìm xấu hổ mà thôi.
Trong lơ đãng, các gia tộc đến từ các nơi trong đế quốc cũng đều nhớ kỹ La gia.
Bọn họ xem ra, La gia có tính cách, hơn nữa ít xuất hiện, tuyệt đối là gia tộc khó lường.
Thời điểm mọi người nghị luận không thôi, Diệp Huyền và La Thành đã đi vào đại sảnh.
Trong đại sảnh có không ít người tụ tập, bọn họ đứng tốp năm tôp ba trao đổi với nhau.
- Hai vị, đấu giá hội còn chưa bắt đầu, cho nên hai vị nghỉ ngơi tại nơi này trước, chờ đấu giá hội bắt đầu mới có thể tiến vào trong ghế lô của mình.
Quản sự trung niên khiêm tốn nói ra.
- Biết rồi, ngươi đi xuống đi.
Diệp Huyền khoát khoát tay.
Quy củ đấu giá hội các nơi không giống nhau, Diệp Huyền cũng có thể hiểu được, huống chi trong đại sảnh này cũng không phải không có gì.
Các loại phục vụ rất chu đáo, các loại điểm tâm, đồ uống, rượu, cung ứng thập phần sung túc, thò tay là có thể lấy được mọi thứ.
Chỗ ngồi tại nơi này được bố trí thập phần thỏa đáng, hai hai ba ba, có thể cho người quen biết nhau nói chuyện với nhau, lại không đến mức bị người ngoài tới quấy rầy.
Hiện tại trong đại sảnh tụ tập không ít người, nhìn qua chung quanh, Diệp Huyền vậy mà nhìn thấy không ít người quen.
Mộ Dung Vân Tiêu, Mộ Dung Vân Nghĩa, Tần Vũ, Chu Khinh Vi cũng ở nơi này.
Ngay cả Diệp Huyền cũng biết một ít thì càng không cần phải nói tới La Thành.
Như đám người Lưu Tinh, Chu Thành Bình, Hứa Quang dưới trướng Mộ Dung gia đã từng có quan hệ thân mật với La Thành, hai bên vô cùng quen thuộc lẫn nhau, cũng thường xuyên cùng chơi đùa với nhau.
Nhưng hiện tại nhìn thấy La Thành thì ánh mắt tỏa ra hào quang lập lòe, cũng không có người nào tiến lên chào hỏi một câu.
Hiện tại La gia có địa vị hết sức đặc thù trong đế đô, trên căn bản không ai muốn phát sinh liên quan gì với bọn họ.
Nếu như không có quan hệ với Luyện Khí Phường còn tồn tại, chỉ sợ không ít gia tộc còn muốn nhào lên cắn một cái kiếm một chén canh đấy.
- Diệp thiếu, chúng ta tìm vị trí chờ một chút, đấu giá hội sẽ bắt đầu nửa canh giờ sau.
La Thành trước kia cũng có tới tham gia đấu giá hội như thế này, hắn cũng không xa lạ với chung quanh, ánh mắt nhìn bốn phía và tìm một vị trí tương đối trống trải và muốn nhập tọa.
Nhìn thấy Diệp Huyền và La Thành đi tới một góc không người, lúc này trên mặt Tần Vũ lập tức xuất hiện một tia khinh thường, cười lạnh nói:
- Đúng là ngoài ý muốn, La gia các ngươi còn có thời gian nhàn rỗi tham gia đấu giá hội, hôm nay là ngày Thông Thiên các đấu giá một năm một lần, La gia các ngươi còn có tài lực mua đồ sao, ta cảm thấy hoài nghi sâu sắc đấy.
Tần Vũ vừa nói ra lời này toàn trường an tĩnh lại, ánh mắt tất cả mọi người nhìn sang.
Biểu lộ của Mộ Dung Vân Nghĩa vô cùng thờ ơ, Mộ Dung Vân Tiêu thì nhíu mày, mà đôi mắt Chu Khinh Vi xuất hiện một tia khinh miệt.
- Chẳng lẽ Tần gia các ngươi đều là chó điên hay sao? Vì sao bất kể là chủ nhân hay thuộc hạ, nhìn thấy người liền đi lên cắn một cái?
Diệp Huyền lườm Tần Vũ, cười lạnh nói.
- Ngươi nói cái gì?
Ánh mắt Tần Vũ biến thành âm trầm.
- Nơi này là Thông Thiên các, ta chẳng muốn khua môi múa mép với ngươi, ngươi cũng không làm gì được ta, không nên tìm cảm giác tồn tại trước mặt ta, ngươi không biết hành động của ngươi hiện tại làm ta buồn nôn sao?
Luận mồm mép Tần Vũ không thể nào vượt qua Diệp Huyền, một câu này làm Tần Vũ á khẩu không trả lời được, tức giận toàn thân phát run.
Đúng như Diệp Huyền nói, các gia tộc bình thường tại đế đô không biết bối cảnh của Thông Thiên các nhưng Tần gia nhất định biết rõ, đây tuyệt đối là quái vật khổng lồ, không người nào dễ dàng trêu chọc.
Mà Diệp Huyền nói lời này làm các khách quý tại nơi này há hốc mồm.
Đều nói La gia và Tần gia vạch mặt với nhau, không ít gia tộc bên ngoài đế đô còn không dám tin tưởng, hiện tại nhìn thấy Diệp Huyền ngông cuồng như thế lập tức làm tất cả ngạc nhiên, cũng hiểu đây là sự thật.
Dám nói chuyện với Tần Vũ như vậy, thiếu niên này có lá gan thật lớn ah.
- Mang đi.
Quản sự trung niên quát chói tai, Vương Kiệt và Cố Duẫn lập tức bị hộ vệ nhìn chằm chằm và mang vào phòng thẩm vấn của Thông Thiên các.
- Chúng ta là khách quý Thông Thiên các, các ngươi không thể đối xử với ta như vậy.
- Chúng ta là thiếu gia Vương gia và Cố Gia, Thông Thiên các các ngươi làm như vậy, có cân nhắc qua hậu quả hay không?
Vương Kiệt và Cố Duẫn quát chói tai.
Đáp lại bọn họ là đôi mắt lạnh lùng và nghiêm túc của đám hộ vệ.
- Hai vị khách quý, lúc trước có mạo phạm xin thứ lỗi.
Quản sự trung niên lau mồ hôi lạnh trên trán, cung kính nói ra.
Thiên Địa Huyền Hoàng bốn cấp, địa cấp, huyền cấp và hoàng cấp đều có thể dùng tiễn mua được, chỉ có thiên cấp là không thể mua sắm, bởi vậy trong mắt nhân viên nội bộ Thông Thiên các, chỉ có khách quý thiên cấp mới thật sự là khách quý.
- Hai vị, khách quý thiên cấp là không cần xếp hàng, có thông đạo khách quý cho các vị, chỉ cần đưa lệnh bài ra là nhân viên sẽ cho vào.
Thấy Diệp Huyền không nói lời nào, quản sự trung niên nói ra.
- Vậy thì mang bọn ta đi qua đi.
Diệp Huyền gật đầu nói một câu.
Vốn hắn không định xuất ra lệnh bài màu vàng, bởi vì kể từ đó sẽ bạo lộ thân phận mình là người ủy thác Thanh Xuân Bất Lão Đan, nhưng mà tình huống vừa rồi không thể không lấy ra.
Hôm nay lấy ra Diệp Huyền cũng không sao cả, dùng địa vị và quy củ của Thông Thiên, cho dù biết rõ thân phận của mình cũng không bại lộ cho thế lực khác, điểm này Diệp Huyền rất có lòng tin.
Kết quả là.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của những võ giả bình thường và đệ tử thế gia, Diệp Huyền và La Thành được quản sự Thông Thiên các cung kính dẫn vào trong Thông Thiên các, căn bản không cần xếp hàng.
Cảnh tượng này làm cho mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Đặc biệt là những võ giả ở khu vực bình thường chỉ cảm thấy trong lòng có ngàn câu con mẹ nó xuất hiện trong đầu.
Đệ tử vừa rồi là La gia sao?
Đúng là trâu bò quá mà, có lệnh bài khách quý màu vàng, rõ ràng không cần lại đi xếp hàng ở khu vực bình thường, quả thực cũng quá vô danh.
Nếu như không náo ra chuyện vừa rồi, cuối cùng cũng sẽ không không ai biết sẽ có hai khách quý thiên cấp của Thông Thiên các lại xếp hàng trong đội ngũ bình thường.
So sánh với hai người, đám người Vương Kiệt và Cố Duẫn chỉ cần lệnh bài màu bạc đã hung hăng càn quấy như thế, căn bản chỉ là tìm xấu hổ mà thôi.
Trong lơ đãng, các gia tộc đến từ các nơi trong đế quốc cũng đều nhớ kỹ La gia.
Bọn họ xem ra, La gia có tính cách, hơn nữa ít xuất hiện, tuyệt đối là gia tộc khó lường.
Thời điểm mọi người nghị luận không thôi, Diệp Huyền và La Thành đã đi vào đại sảnh.
Trong đại sảnh có không ít người tụ tập, bọn họ đứng tốp năm tôp ba trao đổi với nhau.
- Hai vị, đấu giá hội còn chưa bắt đầu, cho nên hai vị nghỉ ngơi tại nơi này trước, chờ đấu giá hội bắt đầu mới có thể tiến vào trong ghế lô của mình.
Quản sự trung niên khiêm tốn nói ra.
- Biết rồi, ngươi đi xuống đi.
Diệp Huyền khoát khoát tay.
Quy củ đấu giá hội các nơi không giống nhau, Diệp Huyền cũng có thể hiểu được, huống chi trong đại sảnh này cũng không phải không có gì.
Các loại phục vụ rất chu đáo, các loại điểm tâm, đồ uống, rượu, cung ứng thập phần sung túc, thò tay là có thể lấy được mọi thứ.
Chỗ ngồi tại nơi này được bố trí thập phần thỏa đáng, hai hai ba ba, có thể cho người quen biết nhau nói chuyện với nhau, lại không đến mức bị người ngoài tới quấy rầy.
Hiện tại trong đại sảnh tụ tập không ít người, nhìn qua chung quanh, Diệp Huyền vậy mà nhìn thấy không ít người quen.
Mộ Dung Vân Tiêu, Mộ Dung Vân Nghĩa, Tần Vũ, Chu Khinh Vi cũng ở nơi này.
Ngay cả Diệp Huyền cũng biết một ít thì càng không cần phải nói tới La Thành.
Như đám người Lưu Tinh, Chu Thành Bình, Hứa Quang dưới trướng Mộ Dung gia đã từng có quan hệ thân mật với La Thành, hai bên vô cùng quen thuộc lẫn nhau, cũng thường xuyên cùng chơi đùa với nhau.
Nhưng hiện tại nhìn thấy La Thành thì ánh mắt tỏa ra hào quang lập lòe, cũng không có người nào tiến lên chào hỏi một câu.
Hiện tại La gia có địa vị hết sức đặc thù trong đế đô, trên căn bản không ai muốn phát sinh liên quan gì với bọn họ.
Nếu như không có quan hệ với Luyện Khí Phường còn tồn tại, chỉ sợ không ít gia tộc còn muốn nhào lên cắn một cái kiếm một chén canh đấy.
- Diệp thiếu, chúng ta tìm vị trí chờ một chút, đấu giá hội sẽ bắt đầu nửa canh giờ sau.
La Thành trước kia cũng có tới tham gia đấu giá hội như thế này, hắn cũng không xa lạ với chung quanh, ánh mắt nhìn bốn phía và tìm một vị trí tương đối trống trải và muốn nhập tọa.
Nhìn thấy Diệp Huyền và La Thành đi tới một góc không người, lúc này trên mặt Tần Vũ lập tức xuất hiện một tia khinh thường, cười lạnh nói:
- Đúng là ngoài ý muốn, La gia các ngươi còn có thời gian nhàn rỗi tham gia đấu giá hội, hôm nay là ngày Thông Thiên các đấu giá một năm một lần, La gia các ngươi còn có tài lực mua đồ sao, ta cảm thấy hoài nghi sâu sắc đấy.
Tần Vũ vừa nói ra lời này toàn trường an tĩnh lại, ánh mắt tất cả mọi người nhìn sang.
Biểu lộ của Mộ Dung Vân Nghĩa vô cùng thờ ơ, Mộ Dung Vân Tiêu thì nhíu mày, mà đôi mắt Chu Khinh Vi xuất hiện một tia khinh miệt.
- Chẳng lẽ Tần gia các ngươi đều là chó điên hay sao? Vì sao bất kể là chủ nhân hay thuộc hạ, nhìn thấy người liền đi lên cắn một cái?
Diệp Huyền lườm Tần Vũ, cười lạnh nói.
- Ngươi nói cái gì?
Ánh mắt Tần Vũ biến thành âm trầm.
- Nơi này là Thông Thiên các, ta chẳng muốn khua môi múa mép với ngươi, ngươi cũng không làm gì được ta, không nên tìm cảm giác tồn tại trước mặt ta, ngươi không biết hành động của ngươi hiện tại làm ta buồn nôn sao?
Luận mồm mép Tần Vũ không thể nào vượt qua Diệp Huyền, một câu này làm Tần Vũ á khẩu không trả lời được, tức giận toàn thân phát run.
Đúng như Diệp Huyền nói, các gia tộc bình thường tại đế đô không biết bối cảnh của Thông Thiên các nhưng Tần gia nhất định biết rõ, đây tuyệt đối là quái vật khổng lồ, không người nào dễ dàng trêu chọc.
Mà Diệp Huyền nói lời này làm các khách quý tại nơi này há hốc mồm.
Đều nói La gia và Tần gia vạch mặt với nhau, không ít gia tộc bên ngoài đế đô còn không dám tin tưởng, hiện tại nhìn thấy Diệp Huyền ngông cuồng như thế lập tức làm tất cả ngạc nhiên, cũng hiểu đây là sự thật.
Dám nói chuyện với Tần Vũ như vậy, thiếu niên này có lá gan thật lớn ah.
Danh sách chương